TRỜI SINH MỘT ĐÔI – SUNNESS

Sau khi nghỉ hưu, Thẩm Yến Phương thường ở nhà, thỉnh thoảng hứng lên sẽ qua chỗ ở của Kiều Nhân để “thị sát”.

Sau khi Kiều Nhân đi về phía bà, Thẩm Yến Phương xách một túi thức ăn to đùng vừa mua, thuận tay mở cửa vào phòng.

Thẩm Yến Phương có thói quen xem bản tin buổi sáng, cho nên bà không nói gì vội, mở ti vi trước, sai Kiều Nhân đi rửa rau, đến khi bắt đầu nấu cơm mới chính thức triển khai công tác “thẩm vấn”.

“Hoàng Linh đi công tác. Nó gọi cho con mãi không được nên nóng ruột gọi điện cho mẹ, nói mẹ qua thăm con một lát.”

Từ giây phút bước vào phòng bếp, môi Thẩm Yến Phương cứ mấp máy không ngừng.

“Con bé không nói là có chuyện gì, mẹ chẳng cần đoán cũng biết là con và Tiểu Trịnh xảy ra vấn đề! Nhắc con bao nhiêu lần rồi, đàn ông có đẹp mã cũng không thể thành cơm ăn được, hơn nữa Tiểu Trịnh mặc dù không dễ coi như Tiểu Tiêu nhà đối diện nhưng là người đoan chính, trong sạch, lại là giảng viên đại học, sánh đôi cùng con thích hợp biết bao! Con nói xem sao con lại hồ đồ như thế hả?”

“Ôi mẹ ơi! Con nói này! Con không phải là người muốn chia tay, là Trịnh Tử Hạo đấy chứ!”

Kiều Nhân đứng bên cạnh phụ mẹ nấu cơm, tay thoăn thoắt xắt hột lựu từng quả cà chua, mắt cô cứ nhìn dán vào thứ màu đỏ rực ấy.

“Anh ta và mối tình đầu của mình, cũng là một giáo viên, gương vỡ lại lành. Người ta tình cảm sâu đậm biết bao nhiêu năm, trên mạng cái này gọi là “tình yêu đích thực”. Tình cảm tầm thường, nhạt nhẽo chỉ bốn năm của con có thể bì được sao ạ?”

Kiều Nhân không thích san sẻ nỗi buồn với người khác. Trước mặt người mẹ Thẩm Yến Phương gắn bó với mình từ tấm bé, cô chỉ càng quen thói cợt nhả. Không phải cô giả tạo, chẳng qua những cảm xúc tệ hại này, chỉ có thời gian mới có thể thay đổi. Nếu cần nói chuyện cởi mở với một người thì cô chỉ có thể đem mình ra để đùa thôi.

Thẩm Yến Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ muôi lên dọa đánh: “Con liệu mà làm cho tốt! Ai mới là người chia tay hả? Hoàng đế không vội thái giám vội!”

Kiều Nhân giơ cao tay làm bộ đỡ đòn, cứng miệng cười, đôi mắt to chớp chớp cong cong như trăng lưỡi liềm, nịnh bợ trắng trợn: “Đúng đúng đúng, nhìn thấy thái giám vội nên hoàng đế không vội. Có mẹ giúp con, con vội gì chứ? Vẫn là mẹ thương con nhất!”

Lấy lòng xong Kiều Nhân còn không quên ôm cánh tay Thẩm Yến Phương làm nũng, đầu thì ngó nồi sườn xào chua ngọt với vẻ mặt thèm thuồng: “Chao ôi! Thơm quá! Cho con nếm trước một miếng nhé?”

Vừa nghe nhắc tới ăn, Thẩm Yến Phương lại giơ muôi lên dạy dỗ: “Chỉ có biết ăn thôi!”

Kiều Nhân không thèm né đòn nữa, nhanh tay lẹ mắt khuơ chiếc đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt trong nồi cho vào miệng, cười tít mắt: “Chà! Ngon! Ngon thật đó ạ! Mẹ, mẹ thử không? Con gắp giúp mẹ!” Nói xong gắp luôn một miếng nữa, đưa đến tận miệng Thẩm Yến Phương.

Thẩm Yến Phương tránh vội tránh vàng, mặt mày nhăn nhó: “Lấy đi! Lấy đi! Ngọt lắm! Mẹ không ăn đâu!”

Đợi đến khi đồ ăn đều đã dọn hết lên bàn ăn, “buổi thẩm vấn” mới đi tới hồi kết.

Thẩm Yến Phương ngồi xuống bàn ăn, thở dài đánh thượt, nhướn mày nhìn Kiều Nhân hỏi: “Con với Tiểu Trịnh thật sự đã hết hy vọng rồi à?”

Thấy Kiều Nhân ngẩng đầu nheo mắt cười, trái tim con bé vẫn còn có một người, bà chỉ có thể lại than thở: “Ôi, nếu không phải con năm nay đã 29 thì với điều kiện của con bây giờ, cứ từ từ tìm là sẽ tìm được.”

“29 vẫn chưa già,” Kiều Nhân cắn đũa, nhìn khắp lượt mâm cơm, cân nhắc xem nên ăn món nào trước, “Cùng lắm thì con sống một mình đến hết đời, đâu phải không đủ tiền tiêu, sợ gì chứ?”

“Giờ con chưa già nên mới dám nói như vậy.”  Thẩm Yến Phương gắp vào bát Kiều Nhân miếng sườn chua ngọt con bé thích ăn nhất, “Mặc kệ thế nào, Tiểu Tiêu nhà đối diện thật sự không ổn đâu. Con nghe lời mẹ, mẹ là vì tốt cho con thôi.” rồi sau đó lại hoài nghi nhìn Kiều Nhân, “Hai đứa tối qua thật sự không phát sinh gì chứ?”

Kiều Nhân nhanh chóng cắn một miếng thịt bao quanh xương, “Thật sự không có, Tiêu Dương là người chính trực.”

“Hừ, cô nam quả nữ, khó bảo đảm sẽ không có ý nghĩ gì xấu xa gì,” Thẩm Yến Phương bác bỏ, xem thường kiểu lý do của con, nhưng rồi lại nói, “Tuy vậy cũng đúng, làm cảnh sát mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, không chừng chẳng có sức khỏe để làm chuyện đó. Con xem, nếu con lấy nó làm chồng, đến con cũng không sinh nổi mất!”

Kiều Nhân thiếu chút nữa là nghẹn luôn miếng thịt đang ăn dở, nước mắt rưng rưng, thật vất vả mới nói được một câu: “Mẹ, logic của mẹ thật đáng sợ…”

Cùng lúc đó, Tiêu Dương vừa ăn xong nửa suất cơm hộp, đang ngồi xổm ở hiện trường án mạng, bên cạnh một thi thể, cẩn thận quan sát vết thương trên thi thể nạn nhân. Hung án phát sinh tại nhà nạn nhân, người bị hại tên là Chung Chính, 52 tuổi, là thẩm phán toà án nhân dân thành phố. Xét đến tính đặc thù của thân phận nạn nhân, cảnh sát không thông tin rộng rãi vụ việc này trên các phương tiện truyền thông đại chúng.

Nghiêm Thông đang đứng bên cạnh Tiêu Dương cũng ngồi xổm xuống, tầm mắt đảo qua thi thể đầm đìa máu của Chung Chính: “Tổng cộng bị chém 36 nhát, vết thương chí mạng ở trên cổ. Hung thủ có khuynh hướng ngược đãi rõ ràng, nhiều khả năng là báo thù.”

Tiêu Dương đang xem xét những vết thương khác: “Công cụ gây án là dao bấm.”

“Cậu cảm thấy vụ án này có liên quan tới ba vụ trước không?” Nghiêm Thông nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, “Thủ pháp gây án hoàn toàn khác nhau. Tuy hung khí đều là dao bấm, ba người bị hại đều bị cắt cổ nhưng nghề nghiệp của họ không có bất cứ điểm chung nào, không quen biết nhau, có khả năng sát thủ liên hoàn chọn lựa mục tiêu ngẫu nhiên.”

Nghiêm Thông liếc một vòng căn phòng không có bất kỳ manh mối nào, hai cánh tay duỗi dài trên đầu gối, anh nói tiếp: “Điều này mâu thuẫn. Hung thủ thừa dịp vợ con Chung Chính không ở nhà để xuống tay, rõ ràng có hiểu biết về Chung Chính, hiện trường không để lại chứng cớ, trên thi thể lại có dấu vết bị ngược đãi, hẳn là có kế hoạch gây án.”

“Ba người bị hại trước đây, nghề nghiệp theo thứ tự là phóng viên, biên tập viên tòa soạn và cả cảnh sát, tất cả đều liên quan đến hình sự. Chung Chính phụ trách xét xử đa số là án hình sự, cũng phù hợp điều kiện mục tiêu của hung thủ,” Tiêu Dương vẫn đang quan sát các miệng vết thương trên thi thể như trước, mặt không có biểu cảm gì khác thường, giọng nói hoàn toàn bình tĩnh, “Mặc dù đối phương là một người ngoài năm mươi tuổi, nhưng hung thủ không hề khinh suất, dùng một nhát dao để lấy mạng nạn nhân trước khi tiến hành tra tấn, cuối cùng còn không quên xử lý hiện trường. Lần đầu giết người, không thể nào cẩn thận, tỉ mỉ như vậy.”

Tiêu Dương liếc mắt nhìn vết dao cứa trên cổ Chung Chính, không khó để nhận ra hung thủ xuống tay hết sức gọn gàng, dứt khoát, anh bổ sung: “Hơn nữa, chỉ trong hai tháng đã xảy ra bốn vụ án giết người mà công cụ gây án đều là dao bấm, nói là trùng hợp thì quá gượng ép.”

“Nói cách khác, ba lần giết người trước đây đều là hung thủ đang luyện tập ư?” Sau khi trầm ngâm vài giây, Nghiêm Thông khẽ gật đầu, “Cũng có lý. Hai nạn nhân trước đều là nữ, trên người có nhiều dấu vết phản kháng, có khả năng nguyên nhân là do hung thủ lên kế hoạch không cẩn thận, hoặc là đang do dự. Nạn nhân thứ ba là đàn ông lại không kịp giãy dụa đã bị cắt đứt họng. Thủ pháp gây án của hung thủ biến đổi thuần thục.”

Tiêu Dương gật đầu, tiếp lời: “Ba người chết trước đều là một nhát chí mạng, ngoài việc có khuynh hướng lựa chọn nghề nghiệp, hung thủ không hề thể hiện tình cảm riêng tư nào khác,” Tiêu Dương điềm nhiên vạch cổ áo thi thể, nhìn lướt qua vết dao gần xương quai xanh, “Đối với Chung Chính, rõ ràng cho thấy sự trút giận.”

“Chung Chính mới là mục tiêu đích thực của hắn.” Nghiêm Thông hiểu ý của Tiêu Dương, nhanh nhẹn tháo găng tay đứng lên. “Tôi đi bảo bọn Tiểu Lục tới nơi ở của Trần Hạo Tường xem sao, cha hắn là Trần Văn, hai tháng trước bất ngờ phát bệnh tim, chết trong tù, không lâu sau đó là lúc xuất hiện người bị hại đầu tiên.”

Nghiêm Thông lấy di động ra gọi, nhìn Tiêu Dương vẫn đang ngồi xổm cạnh thi thể, anh nói tiếp: “Lần trước, báo chí đưa tin người xét xử vụ án năm đó của Trần Văn chính là Chung Chính, vốn Trần Văn bị oan, hiện tại lại chết ở trong tù, Trần Hạo Tường chắc chắn hận Chung Chính tới chết.”

Đối phương từ chối cho ý kiến, Nghiêm Thông liền cầm di động đi ra khỏi phòng.

Suy tư một lát, Tiêu Dương cũng đứng dậy, lấy điện thoại di động ra, tìm trong danh bạ một cái tên chưa bao giờ chủ động liên hệ, ấn phím gọi. Không lâu sau, điện thoại được kết nối, Tiêu Dương không đợi đối phương lên tiếng đã mở lời trước: “Kiều Nhân?”

Đầu kia điện thoại, Kiều Nhân thoáng ngẩn người rồi đáp lại: “Vâng, là tôi.”

“Hỏi cô một chuyện.” Tiêu Dương nói thẳng, “Trần Văn trước đây từng làm việc tại văn phòng luật của các cô phải không?”

“Anh nói người vừa mất hồi tháng trước à? Phải, trước đây Trần Văn là luật sư của chúng tôi.”

“Ừ,” anh lại hỏi tiếp, “Lần cuối cùng cô liên hệ với con trai của ông ta, Trần Hạo Tường, là khi nào?”

Cô nhớ lại rồi nói: “Hình như là hai ngày trước. Sao vậy?”

“Không sao,” anh lại tiếp tục hỏi, “Tôi nhớ Trần Văn năm đó vì ngụy tạo chứng cớ nên mới bị tù tội, vụ án anh ta phụ trách đó, cuối cùng phán quyết thế nào?”

“Đương sự lĩnh án tử hình, lập tức thi hành.” Kiều Nhân đáp rành mạch, trước khi Tiêu Dương kịp đặt câu hỏi tiếp liền bổ sung, “Các chi tiết khác tôi không nhớ rõ, đó là vụ án từ cách đây bốn năm rồi, nếu anh cần hồ sơ chi tiết, tôi có thế tới văn phòng lấy cho anh.”

“Không cần, nếu cần tôi sẽ cho người tới lấy.” Thoáng thấy Nghiêm Thông từ cửa chính đi tới, Tiêu Dương liền kết thúc cuộc gọi, “Tạm thế đã, cô làm việc tiếp đi.”

Anh cúp điện thoại, nhét vào trong túi quần, nhìn Nghiêm Thông hỏi: “Thế nào?”

“Trần Hạo Tường không ở nhà, sáng sớm hôm nay hắn đã rút toàn bộ tiền trong thẻ tiền gửi tại ngân hàng.” Nghiêm Thông cau mày, “Bọn Tiểu Lục phát hiện dưới gầm giường nhà hắn có dao bấm dính máu. Tôi cảm thấy việc này có chỗ kỳ lạ, lúc trước hắn thực hiện phản trinh sát rất tốt, không thể nào trước khi trốn chạy lại bỏ lại chứng cớ rõ ràng như vậy ở nhà.”

Lúc này, cúp điện thoại rồi, Kiều Nhân nhìn di động một chút, thu dọn cho xong bồn rửa chén, cất bát đũa vào tủ bát, vừa lau tay vừa thò đầu ra từ phòng bếp, hỏi Thẩm Yến Phương trong phòng khách: “Mẹ, giờ mẹ về luôn ạ?” cô tháo tạp dề, ra khỏi phòng bếp, “Vừa hay con cần đến văn phòng một chuyến, có thể lái xe chở mẹ về.”

Thẩm Yến Phương không còn chuyện gì khác phải làm, vui vẻ đồng ý.

Kiều Nhân lái xe đưa Thẩm Yến Phương về nhà, sau đó đến văn phòng. Cuối tuần vẫn thường có nhân viên tăng ca, hôm nay cũng không ngoại lệ. Kiều Nhân chào hỏi đồng nghiệp rồi lập tức đi đến kho hồ sơ trong phòng làm việc lục tìm hồ sơ vụ án năm đó.

Vẫn chưa tìm được thì nghe có người gõ cửa, cô quay đầu lại thì thấy luật sư Trương, một luật sư của văn phòng.

“Sếp Kiều.” Luật sư Trương gật đầu với cô, chỉ về phía phòng khách, ra vẻ rất bất đắc dĩ, “Có một vị khách muốn tìm luật sư đại diện, nhưng cứ nhất mực muốn nói chuyện với ông chủ trước. Hôm nay sếp Lữ không khỏe nên không tới, chị ra thay nhé, được không?”

Văn phòng luật này là do Kiều Nhân cùng 2 luật sư khác mở, hai năm đầu có thuê vài vị luật sư kỳ cựu nên danh tiếng dần dần cũng tăng lên. Ba người họ không phải vì vậy mà nhàn rỗi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều dốc sức làm, tiếp nhận không ít vụ việc.

“Được, tôi đi.” Kiều Nhân gật đầu, nhìn tập hồ sơ trong tay mình, đành phải nhờ vả luật sư Trương, “Em có bận không? Giúp chị tìm hồ sơ nhé, chính là vụ cuối cùng do luật sư Trần Văn làm người đại diện bốn năm trước, tìm được thì cứ để trên bàn là được.”

Luật sư Trương đồng ý, Kiều Nhân cám ơn  rồi đến phòng khách.

Chờ bên trong phòng tiếp khách là một người đàn ông trông gần 30 tuổi, đeo kính mắt gọng vàng, giầy da, tây trang, có vẻ thanh nhã. Kiều Nhân mỉm cười tiến lên trước bắt tay với anh ta: “Chào ngài, tôi là chủ của hãng luật này, Kiều Nhân.”

“Xin chào, Kiều tiểu thư. Tôi là Lý Trọng Thành.” Người đàn ông lấy từ trong túi áo vét ra một tờ danh thiếp đưa cho cô, trên mặt hiện một nụ cười nhẹ nhàng, “Là thế này, tôi muốn mời các cô giúp tôi tranh tụng, nhưng vụ án này có chút phức tạp, cho nên hi vọng được trao đổi trực tiếp với cô.”

Kiều Nhân nhận danh thiếp, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nghiêng người mời: “Trước tiên, mời đến phòng làm việc của tôi, chúng ta tìm hiểu tình huống của ngài một chút, sau đó cùng bàn bạc.”

“Được.” Lý Trọng Thành cất bước, mới vừa đi ra hai bước lại bỗng nhiên dừng lại, khom người ôm bụng nhịn đau, sắc mặt trở nên tái nhợt. Kiều Nhân thấy hắn không ổn, nhanh chóng lại gần: “Sao vậy? Ngài không thoải mái sao?”

Hắn mím môi, ngẩng đầu miễn cưỡng cười một cái: “Xin lỗi, tôi đi vội vàng quá, bữa sáng và bữa trưa đều không kịp ăn chút gì, dạ dầy không được thoải mái lắm.”

Nghe xong giải thích của đối phương, Kiều Nhân thả lỏng tinh thần, tỏ vẻ áy náy: “Là tôi cư xử không chu toàn. Lý tiên sinh, ngài muốn ăn gì? Quanh đây nhà hàng rất nhiều, chúng ta có thể đi ăn chút gì đó trước, ngài không thể để bụng đói được.”

“Ngại quá, làm mất thời gian của cô rồi.” Lý Trọng Thành nói xin lỗi, mặt cắt không còn giọt máu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Khi tới đây, tôi để ý thấy gần đây có một nhà hàng Thái, không dám phiền cô làm việc, tôi tự đi ăn một chút rồi sẽ quay lại.”

Kiều Nhân nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh ta, không thực sự yên tâm: “Ngài đang nói tới Món Thái Ngon phải không? Tôi lái xe đưa ngài đi, chỗ đó hơi xa, hiện tại là mùa cao điểm, rất khó thuê xe.”

Lý Trọng Thành không từ chối nữa, khẽ gật đầu đồng ý.

Kiều Nhân liền cầm túi đi cùng anh ta, trước khi đi lại nghĩ đến gì đó, tìm luật sư Trương vẫn đang tìm kiếm hồ sơ báo một câu: “Luật sư Trương, Lý tiên sinh chưa ăn cơm, tôi đưa anh ấy đến Món Thái Ngon. Cô tìm được hồ sơ thì nhớ để trên bàn làm việc của tôi nhé, làm phiền rồi.”

“Được rồi, lái xe chú ý an toàn.”

Khi cô lái xe ra khỏi bãi đậu xe phía sau văn phòng thì Tiêu Dương đang từ tòa án ra cũng nhận được điện thoại của Nghiêm Thông.

“Lý Thành không ở nhà, nhưng chúng tôi tìm được trong nhà hắn tư liệu về vụ Trần Văn cắt từ báo.” Đầu kia điện thoại Nghiêm Thông nói, “Hắn dán chúng trên tường, còn dùng bút đánh dấu những đoạn đề cập tới anh trai hắn, Lý Kiến Huy.” Dừng một chút, Nghiêm Thông nói tiếp, “So sánh với độ dài những đoạn viết về Trần Văn thì chúng ngắn đến thảm.”

“Cho nên hắn mới giết phóng viên và biên tập tòa soạn báo.” Tiêu Dương từ trên bậc thang đi xuống, nhanh chóng đến gần xe cảnh sát, mở cửa xe ngồi vào trong, “Truyền thông chú ý Trần Văn bởi vì ông ta ngụy tạo chứng cớ nên bị tù tội, cuối cùng chết ở trong tù. Họ muốn mượn vụ này để nói lên hậu quả của hành vi luật sư lạm dụng khả năng, ngụy tạo chứng cớ cho tội ác, lại quên không chú ý vụ án mà Trần Văn đại diện. Năm đó Lý Kiến Huy bị phán tử hình lập tức thi hành, đã mang đến đả kích rất lớn cho Lý Thành. Hiện tại thật khó có cơ hội đòi lại trong sạch cho Lý Kiến Huy, tiêu điểm chú ý của công chúng một lần nữa đều chỉ tập trung vào Trần Văn.”

“Cho nên Lý Thành quyết định tự tay báo thù cho anh trai ư?” Nghiêm Thông nghĩ, “Hắn không  mang theo quần áo và tiền mặt, hẳn là chưa bỏ trốn. Đang là giờ đi làm nhưng không thấy đến công ty. Hắn đã giết thẩm phán và con Trần Văn rồi, còn muốn thế nào nữa?”

“Người đem vụ của Lý Kiến Huy giao cho Trần Văn, cuối cùng chẳng những không giúp được Lý Kiến Huy, còn để hắn chết, mất cơ hội giải oan, cũng là đầu sỏ gây nên.” Khởi động xe cảnh sát, Tiêu Dương quay đầu xe, đạp chân ga hướng về trung tâm thành phố, một tay cầm điện thoại, bình tĩnh rút ra kết luận:

“Đến văn phòng luật Trần Văn làm việc. Hắn muốn giết ông chủ của chỗ đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi