TRỜI SINH THÍCH EM

Đầu Kỷ Minh Nguyệt cúi thấp đến mức sắp úp vào cái chảo, đôi tay cũng dần ửng hồng, bả vai càng lúc càng cứng đờ.

Cô không biết như thế nào mà lúc nãy đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, lúc này lại cực kỳ tỉnh táo.

Lập tức nhớ lại một vài chuyện có liên quan.

Ví dụ như bữa sáng hôm trước, cô thuận miệng hỏi Tạ Vân Trì giặt quần áo sao, anh nói là giặt một vài thứ khác.

Thứ khác.

Cô đứng tại chỗ.

… Kỷ thật cô thân là một người làm khoa học, chưa bao giờ cảm thấy mấy thứ này có cái gì không ổn.

Chưa kể đến Hạ Doanh cùng Thư Diệu ngày nào cũng bát quái trong nhóm chat không hề kiêng kỵ mấy vấn đề này, huống chi, thời cao trung khi vô tình bắt gặp Bùi Hiến cùng Triệu Thạch Vũ xem thể loại phim kia cô cũng chưa từng thay đổi sắc mặt mà lướt qua.  

Nhưng cái này không giống.

Cái sự tình thực sự quá đỗi bình thường phát sinh trên người Tạ Vân Trì, thì chính là không thể giống bình thường.

… Cô cũng không rõ là không giống chỗ nào, đứng suy nghĩ đến mức quên mất mình đang chiên trứng.

Chờ đến khi nghe được thanh âm của Tạ Vân Trì từ phía sau, Kỷ Minh Nguyệt mới khôi phục lại tinh thần, có chút khiếp sợ.

Sau đó nhìn trứng chiên của mình, lại khiếp sợ.

Đây là cái thứ gì vậy chứ.

Thời điểm cô mang theo vẻ mặt đau đớn chuẩn bị đổ trứng vào thùng rác, Tạ Vân Trì đi tới, ngăn cản cô.

“Chờ một chút.”

Kỷ Minh Nguyệt dừng lại.

Tạ Vân Trì nhìn nhìn cái chảo trứng, dùng một đôi đũa gắp lên xem, “Không cần đổ, chỉ cháy mặt ngoài thôi, bên trong vẫn ăn được.”

Đã khôi phục trạng thái bình tĩnh tự nhiên.

Ngay cả cái đầu giống ổ gà vừa rồi cũng trở lại dễ nhìn như thường ngày, thanh tuấn ôn nhu. 

Kỷ Minh Nguyệt lại vẫn là không thể nào tự nhiên.

Đương sự đã tỏ ra tự nhiên như vậy, cô cũng nỗ lực che giấu sự ngượng ngùng của mình, trong chốc lát liền tỏ vẻ còn tự nhiên hơn cả Tạ Vân Trì.

Thậm chí còn hỏi: “Có kinh nghiệm như vậy?”

Tạ Vân Trì gật gật đầu: “Trứng khá rẻ.”

Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt.

Đáy lòng lại lần nữa không nhịn được mà dâng lên chua xót, sự xấu hổ về mấy chuyện kia cũng do đó mà tan biến không ít.

… Lại nói tiếp, dường như cũng không có gì đáng xấu hổ.

Hiện tượng s1nh lý rất bình thường mà thôi.

Cô tòng thiện như lưu, không quên phân phó Tạ Vân Trì: “Lấy hai cái đ ĩa lại đây.”

(Tòng thiện như lưu: Lắng nghe ý kiến đúng và tiếp thu lời khuyên thiện ý là việc nhanh và tự nhiên như dòng nước chảy)

“Kỷ tiểu thư thật được quá nha.” Anh thay đổi xưng hô, trong giọng nói mang theo ý cười, “Nói là làm bữa sáng cho tôi, còn bắt tôi đến làm trợ thủ.”

Kỷ Minh Nguyệt như lẽ đương nhiên mà gật gật đầu: “Tôi phải dậy sớm như vậy, nói cậu động tay một chút thì sao nào?”

Cô tiếp tục, “Phải biết rằng, đường đường Kỷ gia đại…”



Tạ Vân Trì vừa đưa hai cái đ ĩa cho Kỷ Minh Nguyệt vừa “Hừm?” một tiếng.

“…”

Dậy quá sớm quả nhiên khiến đầu óc không hoạt động bình thường.

Vừa rồi thiếu chút nữa là câu nói ra mấy chữ “Kỷ gia đại tiểu thư”, lúc này chỉ có thể ngượng ngùng mà cười cười, “Xúc xích còn có thể chiên thơm như vậy, cậu có thể ăn, chính là may mắn của cuộc đời.”

Tạ Vân Trì nhẹ giọng cười, vừa nhìn Kỷ Minh Nguyệt gắp đồ ăn ra hai cái đ ĩa vừa trêu chọc: “Thật đúng là nhìn không ra, Kỷ tiểu thư nói chuyện còn có chút khẩu âm.”

?

Khẩu âm cái quỷ.

Tiếng phổ thông tiêu chuẩn đang chuẩn bị phát ra thì bị Kỷ Minh Nguyệt nuốt ngược trở vào, sau đó rất dứt khoát mà đẩy một đ ĩa cho Tạ Vân Trì.

Lại đưa cho anh miếng bánh mì mới nướng, sau đó rót hai cốc sữa bò, một bữa sáng vừa đơn giản vừa đầy đủ dinh dưỡng cứ thế hoàn thành.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Kỷ Minh Nguyệt vừa mới nhấp được một ngụm sữa bò, đang chuẩn bị nói cái gì thì nghe được thông báo cuộc gọi Wechat. 

Là mẹ cô.

Dừng một chút, Kỷ Minh Nguyệt nhìn về phía Tạ Vân Trì, ra hiệu cho anh im lặng, sau đó tiếp điện thoại.

“Miêu Miêu?” Chúc Cầm thẳng thắn, “Hai ngày sau ba con đến Viễn Thành công tác, con có muốn ông ấy mang cái gì đến không?”

“Mẹ, con còn đang ăn sáng, chuyện như thế này nhắn tin không phải là được rồi sao.” Kỷ Minh Nguyệt vừa nhai trứng vừa mơ hồ mà nói.

Tạ Vân Trì cầm miếng bánh mì nướng, cắn một miếng.

Kỷ Minh Nguyệt nhìn anh một cái.

Tạ Vân Trì cúi đầu ăn, đột nhiên nghẹn bánh mì, khống chế không được mà bắt đầu ho khan.

Kỷ Minh Nguyệt sợ mẹ nghe thấy, vội vàng đưa cốc sữa bò cho anh, lại nhanh tay bưng kín microphone điện thoại. 

Tạ Vân Trì uống xong nửa ly sữa bò mới ngừng ho, Kỷ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. 

Căn bản chưa thở xong một hơi, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy thanh âm nghi hoặc của Chúc Cầm: “Miêu Miêu, sao chỗ con lại có thanh âm ho khan? Bên cạnh con có người khác sao?”

“…”

Thính lực của mẹ cô rốt cuộc là tốt đến mức nào vậy.

Kỷ Minh Nguyệt liên tục lắc đầu: “Không có, mẹ còn không hiểu con à, bên cạnh con thì có thể có ai chứ? Hơn nữa, con mới đến Viễn Thành có mấy ngày, chưa quen biết được ai.”

“Không đúng.” Chúc Cầm cau mày, “Vừa rồi mẹ thực sự nghe thấy có người ho khan, là một nam nhân. Miêu Miêu, con không phải là không thèm yêu đương đàng hoàng mà chạy đến nhà người khác làm loạn chứ?”

“…”

Cô thật mất hết mặt mũi.

Không cần ngẩng đầu cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của Tạ Vân Trì ở phía đối diện.

Mấy cái khác không nói, tìm đại một người làm loạn mà tìm được chất lượng như thế này, hẳn là cũng phải may mắn lắm…

Kỷ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, ném mấy ý nghĩ kỳ cục ra khỏi đầu, nỗ lực bình tĩnh: “Mẹ, con nói rồi, mẹ nghe lầm mà thôi. Thanh âm vừa rồi là…”

Cô dừng một chút, “Mẹ biết hệ thống nhắc nhở của QQ khi có người thêm bạn bè đúng không? Thanh âm kia chính là tín hiệu nhắc nhở.”

Tạ Vân Trì thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì rất hiểu chuyện mà nhịn xuống, lại gật gật đầu với Kỷ Minh Nguyệt, ý bảo cô tiếp tục.

Nói mãi mới thoát khỏi sự hoài nghi của Chúc Cầm, Kỷ Minh Nguyệt tắt điện thoại, nhẹ nhàng thở ra.

Không còn tâm tình ăn sáng, Kỷ Minh Nguyệt như có như không mà uống một ngụm sữa bò, cảm khái sinh hoạt khổ sở gì thế này.

“Xem ra Kỷ tiểu thư chẳng những có khẩu âm rất kỳ diệu, mà kinh nghiệm sinh hoạt còn rất phong phú, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn còn nhớ âm thanh nhắc nhở nghe như thế nào.”

?

Là ai đột nhiên ho khan?

Cảm nhận được ánh mắt lên án của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì lại lần nữa ôn hòa mà cười cười: “Ngại quá, thật sự nhịn không được.”

Kỷ Minh Nguyệt chẹp miệng, không tiếp tục so đo: “Lại nói, khi cao trung tôi đặc biệt mong chờ âm thanh nhắc nhở thêm bạn bè của QQ, muốn xem là ai.”

Đương nhiên cái mà cô chờ mong là Tạ Vân Trì thêm bạn bè với cô, nhưng đến tận khi tốt nghiệp cao trung cô mới biết tên QQ của Tạ Vân Trì, mà lại vì một ít nguyên nhân đặc thù mà không thêm.

Lúc đó cô nghĩ tất cả mọi cách để có được phương thức liên lạc của Tạ Vân Trì, chỉ là Thư Diệu giúp cô hỏi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Tạ Vân Trì đều nói là: “Thực xin lỗi, không có QQ”.

Cũng không biết là thật sự không có, hay đơn giản là không muốn cho.

Tạ Vân Trì dừng một chút, cười chuyển đề tài.

***

Buổi chiều khi đang ở phòng thí nghiệm giúp một học viên xem xét bài thực nghiệm, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên nhận được tin nhắn của nhóm chat Tổ Hạng Mục.

Hơn nữa là trưởng nhóm Vu Văn Hiên tag tất cả mọi người trong nhóm để thông báo.

Vu Văn Hiên:【Mọi người chú ý, để về sau thuận tiện trong việc lưu trữ tài liệu, tôi đã tạo một nhóm trên QQ, mời mọi người quét mã vào nhóm.】

Trong nháy mắt cả tổ hạng mục nổ tung.

Kha Nguyên:【? Văn hoá phục hưng? 】

(Văn hóa phục hưng: phong trào văn hóa mới của giai cấp tư sản Tây Âu thời trung đại trên cơ sở phục hồi những giá trị, thành tựu của nền văn minh Hy Lạp, Rô-ma thời cổ đại)

Đàm Trinh:【Muốn chỉnh tôi à, tôi đã gỡ QQ từ rất nhiều năm rồi, làm như mấy phương tiện hiện tại không thể lưu trữ tài liệu vậy?】

Tang Tu Viễn:【DingTalk không tốt hơn à? 】

(DingTalk: vốn được gọi là “Ding Ding”  trong tiếng Trung Quốc vì âm thanh nó phát ra khi có tin nhắn, là một ứng dụng hội thoại dành cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ đến từ gã khổng lồ Alibaba. Kể từ khi dịch Covid-19 bùng phát, hơn 10 triệu công ty đã sử dụng ứng dụng này để làm việc từ xa)

Trương Gia Vinh:【Được rồi được rồi, mọi người đứng nói nữa, có lẽ là tổ trưởng cũng chỉ muốn truyền đạt tin tức mà thôi, thêm một cái nhóm cũng không ảnh hưởng gì.】

Nói như vậy cũng đúng.

Kỷ Minh Nguyệt:【Sao lại giống như lưu trữ tài liệu chỉ là cái danh bên ngoài, đổi nhóm chủ yếu là muốn bát quái về mấy chuyện như hẹn nhau ra ngoài đi ăn?】

Kỷ Minh Nguyệt vừa nói như vậy, quả nhiên mọi người đều xông ra, mồm năm miệng mười thảo luận xem ngày mai sau khi họp xong thì đi chỗ nào ăn cơm.

Cô tùy ý nhắn hai câu, sau đó mở giao diện trò chuyện riêng với Vu Văn Hiên, gửi một cái dấu chấm hỏi qua.

Vu Văn Hiên trả lời rất nhanh.

Vu Văn Hiên:【Đừng hỏi, mình cũng không biết, cứ coi như mọi người cùng tham gia văn hóa phục hưng đi.】

Đã nói như vậy rồi, Kỷ Minh Nguyệt cũng không hỏi tiếp, mở máy tính tải QQ, lại tốn hơn nửa tiếng đồng hồ nhớ lại mật khẩu.

Cái yêu cầu thần kỳ gì vậy chứ.

***

Buổi họp của tổ hạng mục được xếp vào ba giờ chiều ngày hôm sau.

Kỷ Minh Nguyệt trước nay là người cần phải ngủ trưa, trưa nay lại vì công việc mà không nghỉ ngơi, lúc đến phòng họp liền mơ mơ màng màng muốn ngủ gật.

Những người khác đều đang ríu rít thảo luận về thực tập sinh mới của hạng mục.

… Ngay cả chuyện thực tập sinh này vào được hạng mục như thế nào, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, đều tự hiểu trong lòng.

Vu Văn Hiên cũng đã đến, ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải.

Tang Tu Viễn là người đầu tiên hỏi: “Tổ trưởng, hôm nay thực tập sinh kia cũng tới sao?”

Vu Văn Hiên gật gật đầu, lại cười nói: “Mấy cái khác không cần hỏi tôi, tôi cũng không biết gì cả.”

Mọi người thảo luận không được bao lâu, cửa phòng họp lại lần nữa bị đẩy ra.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, phát hiện là vị tổng tài lịch sự tao nhã đang đẩy cửa đi vào.  

Mọi người đồng thời im lặng, cúi đầu nhìn máy tính.

Dù sao Tạ Vân Trì không ở trong nhóm Wechat, lúc này mọi người nhắn rất nhanh.

Kha Nguyên:【Hôm nay Tạ tổng cũng tới họp!?】

Đàm Trinh:【Tuy rằng thấy tổ trưởng không ngồi ở vị trí trên cùng tôi đã đoán được rồi, nhưng hiện tại vẫn có chút…】

Trương Gia Vinh:【Tạ tổng thực sự đẹp trai đến mức không có thiên lý, tuy rằng tôi đã từng gặp Tạ tổng, nhưng lần nào cũng bị anh ấy làm cho kinh ngạc.】

Tang Tu Viễn:【Kỳ thật không chỉ đẹp trai, mà còn… Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy anh ấy như tiên trên trời, ở trước mặt anh ấy tôi không bao giờ dám cao giọng.】



Kỷ Minh Nguyệt rùng mình, mở máy tính ngồi ngay ngắn.

Vu Văn Hiên dựa theo phân phó trước đó của Tạ Vân Trì mà nói: “Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi, lát nữa sẽ cùng thảo luận về tiến trình của hạng mục. Lát nữa thực tập sinh sẽ đến, mọi người hoan nghênh một chút là được.”

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, vừa mở tài liệu vừa mở máy tính đăng nhập QQ.

Cô vừa mở ra đã nghe được thanh âm nhắc nhở mà đã rất rất lâu rồi không nghe thấy.

… “Khụ khụ”.

Thật trùng hợp, đúng lúc máy tính của cô ở trạng thái âm thanh lớn nhất. 

Một căn phòng yên tĩnh, thanh âm này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Hơn nửa ngày, Đàm Trinh cười thành tiếng: “Thanh âm vừa rồi là máy tính của ai? Còn rất độc đáo, đã nhiều năm rồi tôi không nghe lại thanh âm này.”

“Mà đây là thanh âm nhắc nhở cái gì?” Kha Nguyên hỏi, “Là có người online? Hay là thông báo tin nhắn?”

Nam nhân thanh tuấn ngồi ở vị trí trên cùng ngẩng đầu khỏi tài liệu, ngoài dự đoán mà trả lời cái đề tài nhàm chán này.

“Là thông báo thêm bạn bè.”

Anh không nhìn Kỷ Minh Nguyệt, cười cười, thanh âm dễ nghe lại mang theo chút khoảng cách, thẳng tắp truyền vào trong tai cô.

Anh nói…

“Tôi gửi.”

… Muộn mất mười năm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi