TRỜI TỐI

Chưa tới bảy giờ sáng, bầu trời vẫn tối đen như mực.

Mưa đã tạnh từ lâu, nhưng độ ẩm trong không khí vẫn rất nặng.

Mọi người đều đang còn ngủ, ngay cả Mao Mao cũng chưa tỉnh dậy.

Duy chỉ có Bạch Tử là đang đứng ở trước boong tàu, vẻ mặt bình tĩnh, cô chống hai tay lên lan can, quay đầu nhìn về phía một cái cây cành lá rậm rạp trên bờ, như có điều đang suy nghĩ.

Dù không có ánh sáng, nhưng cây cối xung quanh vẫn phát triển rất tươi tốt, điều này không hề bình thường chút nào.

Nhưng ở thế giới hiện tại này, hầu như không có gì là bình thường được nữa.

Ví dụ như, Bạch Tử biết được mình có thể là kẻ đã sát hại cha mẹ của mình.

Thời điểm nghe Mạnh Dĩ Lam ý thức không rõ ràng nói ra những lời này, Bạch Tử hơn nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.

Ngoài ra, cô còn nhớ lúc mình đang ôm Mạnh Dĩ Lam, đã nghe thấy người trong ngực mơ hồ gọi một tiếng "Tiểu Tử".

Một danh xưng nghe rất thân mật, nhưng đối với Bạch Tử bây giờ, cô lại cảm thấy có chút vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Nhiều năm về trước, chỉ có cha mẹ của Bạch Tử là thích gọi cô như vậy, trong khi những người khác, kể cả anh trai Bạch Tang, cũng chỉ gọi cô là Bạch Tử - ít nhất trong ký ức còn sót lại của Bạch Tử là như vậy.

Mà tối hôm qua, Mạnh Dĩ Lam đã gọi cô là "Tiểu Tử" trong tình trạng ý thức không rõ ràng.

Điều này cũng có nghĩa là, Mạnh Dĩ Lam đã sớm nhớ ra rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Có lẽ cô ấy đã nhớ lại lúc hai người gặp nhau, cô ấy cũng giống như cha mẹ của Bạch Tử, gọi Bạch Tử là "Tiểu Tử", cùng với chuyện "Bạch Tử có thể đã giết cha mẹ mình."

"Bạch Tử." Phía sau vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Bạch Tử xoay người lại, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang đứng ở cửa khoang tàu, cô mỉm cười nói: "Cô dậy rồi ah."

Mạnh Dĩ Lam cau mày, sắc mặt có chút kỳ quái, cô vẫn giữ cánh cửa, không đáp lại lời của Bạch Tử.

Vừa rồi lúc tỉnh lại ở trong phòng, Mạnh Dĩ Lam theo bản năng sờ sờ bụng, nhưng không có như thường ngày, chạm vào cánh tay vòng qua eo mình của Bạch Tử.

Sau đó, cô nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện Bạch Tử không có ở trên giường.

Mạnh Dĩ Lam ngơ ngác khoảng nửa phút, mới nhớ ra Bạch Tử đã chuyển xuống lầu.

Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang cảm thấy tức giận vì Bạch Tử không lên lầu tìm mình, cô lại chợt nhớ ra, cách đây không lâu mình đã ôm lấy Bạch Tử, đồng thời mơ mơ hồ hồ nói vào tai đối phương... Những lời không nên nói.

Cô không thể phân biệt được, đó là mơ hay thực.

Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam tỉnh cả ngủ.

Cô cấp tốc cầm đồng hồ lên, nhìn thấy tin nhắn mình đã gửi cho đối phương, sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng đêm qua, cô lập tức kiểm tra vị trí hiện tại của Bạch Tử.

Nhìn thấy đối phương đang ở mũi tàu cách đó không xa, cô nhanh chóng thay quần áo, rồi vội vàng chạy lên boong tàu.

Mãi cho đến khi mặt đối mặt với Bạch Tử, nhìn thấy vẻ mặt đối phương bình tĩnh đang đứng ở cách đó không xa, thậm chí còn mỉm cười với mình, tựa hồ không có gì khác ngày thường, Mạnh Dĩ Lam mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tử, có chút do dự nói: "Tối hôm qua..."

"Nửa đêm cô gửi tin nhắn cho tôi," Bạch Tử nói, sau đó quay đầu lại nhìn cây đại thụ bên bờ sông, "Sau khi đọc xong, tôi sợ cô xảy ra chuyện, cho nên mới đến phòng của cô."

Đêm qua, sau khi Bạch Tử dỗ Mạnh Dĩ Lam chìm vào giấc ngủ, cũng là lúc sắp đến thời gian cô phát tác.

Cô vội vàng xuống lầu, đi về phòng ăn trái cây, nhưng vì lo lắng Mạnh Dĩ Lam sẽ xảy ra chuyện gì khác, nên cô vội vàng quay lại phòng ngủ của Mạnh Dĩ Lam trước khi mình cảm thấy buồn ngủ, sau đó cô liền ngủ thiếp đi bên cạnh đối phương.

Một đêm không mộng mị.

Nhưng không biết vì sao, lần này Bạch Tử tỉnh dậy rất nhanh.

Nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngủ ngon lành trong lòng mình, sắc mặt đối phương cũng rất tốt, cô liền lặng lẽ rời giường, một mình đi lên boong tàu hít thở không khí.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, sau khi Mạnh Dĩ Lam giơ tay siết chặt chiếc áo khoác trên người, cô có chút không được tự nhiên nhìn Bạch Tử, thận trọng hỏi: "Tôi... Có nói gì không?"

"Cô nói cô đau đầu." Bạch Tử quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam gật gật đầu, ho nhẹ một tiếng, rồi giải thích: "Tôi lại gặp ác mộng, có thể là..."

"Còn nữa..." Bạch Tử cởi áo khoác của mình xuống, sau đó nhẹ nhàng khoác lên vai Mạnh Dĩ Lam, nhưng lời nói của cô lại khiến Mạnh Dĩ Lam không kịp phòng bị, "... Cô còn nói sẽ giúp tôi điều tra rõ chân tướng, để chứng minh tôi không phải là kẻ sát hại cha mẹ mình."

Nói xong, Bạch Tử xoay người, ghé đầu lên lan can, nhìn về phía mặt sông.

Biểu hiện của Bạch Tử quá mức bình tĩnh, khiến Mạnh Dĩ Lam há to miệng, nhưng lại không thể nói được lời nào.

Sau đó, cô nghe thấy Bạch Tử nói: "Mạnh Dĩ Lam, tôi muốn đến thủy cung một lát."

Từ nảy đến giờ, Mạnh Dĩ Lam vốn còn không biết nên giải thích thế nào, liền có chút giật mình, nhưng sau đó thái độ thay đổi, nhíu mày nói: "Cô muốn đi tìm Du Vu Ý sao?"

Bạch Tử gật đầu, không nhận ra cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam đã biến hoá: "Tôi có một số việc muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, một mình tôi đi là được rồi."

Trong lòng Mạnh Dĩ Lam có chút không vui, cô nghĩ tới tin nhắn hôm qua mình nhận được, Du Vu Ý cũng muốn gặp Bạch Tử - Ah, hai người này quả thực thần giao cách cảm.


Không nghe thấy đối phương trả lời, Bạch Tử liền nghi ngờ quay đầu lại, mới phát hiện vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam có chút lãnh đạm đang nhìn về nơi phía xa.

"Có chuyện gì sao?" Bạch Tử hỏi.

Mạnh Dĩ Lam vẫn nhìn về phía đằng xa, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhíu mày hỏi: "Bạch Tử, cô giận tôi vì đã không nói cho cô biết chuyện của cha mẹ sao?"

Nói cách khác, đêm qua Mạnh Dĩ Lam đã không cẩn thận nói ra chuyện "Bạch Tử đã giết cha mẹ".

"Đó chỉ là một tin tức cũ, không thể xác định là thật hay giả." Mạnh Dĩ Lam xoay người lại, kiên nhẫn thấp giọng giải thích: "Trước tiên, tôi cần phải xác minh lại một chút..."

Nhưng cô còn chưa nói xong, Bạch Tử đã cắt lời: "Không, tôi không có giận."

Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tử rất bình tĩnh, tựa như thật sự không hề để ý tới chuyện đó.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam không nhìn thấy được, bàn tay phải được giấu kín sau lưng Bạch Tử, đang được nắm chặt thành nắm đấm, cũng nhờ cách này mà cô trấn áp được nỗi sợ hãi trong lòng, tránh để lộ ra cảm xúc của mình.

Quả thực, Bạch Tử không hề tức giận.

Tuy nhiên, cô cảm thấy rất sợ hãi.

Mạnh Dĩ Lam không có nhận ra điều gì kỳ lạ, cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên trầm giọng hỏi: "Hay là cô giận tôi ở trước mặt cô mẫu, ngầm thừa nhận cô là... Chó của tôi?"

Sau khi những lời này được nói ra, dường như bức tường vô hình giữa hai người, ngay lập tức bị phá bỏ.

Bạch Tử không có trả lời ngay, nhưng bàn tay phải giấu sau lưng khẽ cử động.

"Thật xin lỗi, tôi..." Mạnh Dĩ Lam có chút xấu hổ, tiến đến gần Bạch Tử một bước, nhẹ giọng nói: "Lúc đó tôi không nên trả lời như vậy."

Vừa nghe đến Mạnh Dĩ Lam luôn kiêu ngạo như vậy, mà lại nhẹ nhàng nói ra ba chữ "Thật xin lỗi", nỗi oán giận trong lòng Bạch Tử lập tức tiêu tan.

Nhưng cô vẫn cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì, cũng không có lên tiếng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tử như vậy, Mạnh Dĩ Lam có chút bối rối nói: "Cô mẫu của tôi nhìn thì có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra thủ đoạn của bà ấy lại rất tàn nhẫn, dưới tình huống đó, tôi không thể để cho cô mẫu nghĩ rằng tôi và cô có quan hệ..."

Cuối cùng, Bạch Tử lắc đầu cười cắt ngang lời Mạnh Dĩ Lam: "Tôi cũng không có vì chuyện này mà tức giận."

Mạnh Dĩ Lam miệng há hốc, có chút bất đắc dĩ đem lời giải thích phía sau nuốt xuống.

Sau đó, cô nhớ tới chuyện Bạch Tử muốn đi tìm Du Vu Ý, sự buồn bực trong lòng lại dâng lên.

Ngay cả bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, rằng mỗi khi bản thân liên tưởng Bạch Tử và Du Vu Ý ở cùng một chỗ với nhau, cô sẽ luôn dễ nổi giận.

"Nếu không tức giận," Mạnh Dĩ Lam cau mày, cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt lạnh lùng hơn, "Vậy tại sao cô lại nuốt lời?"

Bạch Tử nhướn mày, hoàn toàn không hiểu Mạnh Dĩ Lam vừa nói gì.

Mạnh Dĩ Lam hít sâu một hơi: "Cô đã nói tạm thời sẽ không rời đi mà."

"Tôi không có rời đi," Bạch Tử sững sờ, giải thích nói, "Tôi chỉ đi tìm Du Vu Ý nói chuyện thôi, rất nhanh sẽ quay trở lại."

Mạnh Dĩ Lam mím môi, ánh mắt lạnh đi một chút: "Bên ngoài hỗn loạn như vậy, với tình trạng hiện tại của cô, nếu một mình đi ra ngoài, chẳng may có chuyện gì thì làm sao trở lại được?"

Bạch Tử ý thức được, Mạnh Dĩ Lam lại tức giận.

Nhưng thật ra, ngoài chính bản thân Bạch Tử, cô hiếm khi thấy Mạnh Dĩ Lam nổi giận với ai.

Nếu bị chọc giận, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói bất cứ điều gì, chỉ cần trực tiếp động thủ hoặc bày tỏ thái độ của mình bằng ánh mắt lạnh lùng là đủ.

Mạnh Dĩ Lam có một tính cách như vậy, đồng thời cũng khiến người ta tránh xa cô.

Tuy nhiên, mỗi khi Mạnh Dĩ Lam nổi giận với Bạch Tử, cô ấy lại hành động hơi khác thường, cô luôn vén lọn tóc dài ở bên mặt ra sau tai, để lộ ra vẻ mặt xinh đẹp và nghiêm túc, sau đó kiên nhẫn giải thích những mâu thuẫn giữa hai người, rồi phân tích từng cái một cho Bạch Tử nghe.

Cuối cùng, Bạch Tử đầu óc đơn giản sẽ luôn bị Mạnh Dĩ Lam làm cho choáng váng, sau đó Bạch Tử sẽ tự giác chân thành xin lỗi đối phương.

Nhưng lần này, Bạch Tử cố ý để đầu óc mình trống rỗng, không tập trung nghe đối phương nói chuyện.

Mạnh Dĩ Lam không có chú ý tới điểm này, cô hạ giọng, kiên nhẫn phân tích: "Không phải tôi đã nói là mình đã liên lạc được với người của Vĩnh Thái sao? Sao cô không thể ở lại đây chờ?"

Dường như cuộc nói chuyện giữa hai người đã từng xảy ra giống vậy rất nhiều lần, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút mệt mỏi: "Tại sao cô phải chống lại tôi? Trong mọi chuyện cô luôn tự mình quyết định..."

"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử đột nhiên tiến lên một bước, hơi ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, "Sao cô lại tốt với tôi như vậy?"

Động tác tay của Mạnh Dĩ Lam khựng lại, cô có chút không kịp phản ứng.

Vẻ mặt và giọng nói của Bạch Tử rất nghiêm túc, mỗi lời cô nói đều khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất doạ người: "Không ngại cùng Hoành Á dính líu, cứu tôi trở lại thành phố B; vì để tôi làm quen với bản thân sau khi thành người biến dị, liên tục thức đêm tìm hiểu các loại tư liệu; bất chấp an toàn tính mạng của mình, nhất quyết cứu tôi từ hang động trở về..."

Vừa nói, Bạch Tử vừa kéo lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam, tò mò nhẹ giọng hỏi: "Tại sao vậy?"

Mỗi lời Bạch Tử nói ra đều giống như một mũi dao sắc nhọn, liên tục khứa vào trái tim Mạnh Dĩ Lam, như muốn khám phá bí mật nào đó đang ẩn giấu bên trong, làm cho Mạnh Dĩ Lam không thể né tránh được.

Nhưng cùng lúc đó, hơi ấm từ cổ tay truyền đến khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất quyến luyến, không muốn cử động.

Tuy ánh đèn mờ ảo, nhưng Bạch Tử nhìn thấy trên mặt Mạnh Dĩ Lam lộ ra vẻ ngượng ngùng chưa từng thấy, hình như là đối phương muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, không lên tiếng.


Bạch Tử cảm giác, có một luồng hơi ấm từ trên người đối phương truyền thẳng vào trong trái tim mình.

Cảm giác giống như linh hồn vừa va chạm này khiến Bạch Tử cảm thấy rất vui mừng và cảm động, nhưng trong đó cũng có chút khó chịu... Không thể nào xem nhẹ.

Giờ phút này, Bạch Tử không có cách nào kiềm chế tình cảm của mình, cô cũng không muốn kiềm chế nữa.

"Mạnh Dĩ Lam," Bạch Tử hít một hơi thật sâu, khẽ nói: "Tôi thích cô."

Giống như một tia sét không có âm thanh, Bạch Tử nhận thấy bàn tay đang bị mình nắm chặt của Mạnh Dĩ Lam hơi cử động, đôi mắt cô ấy hơi mở to.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cái lạnh đang nhẹ vuốt v e gò má Mạnh Dĩ Lam.

Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cảm nhận được một luồng hơi ấm từ vết nứt nào đó trong lòng mình đang truyền ra, khiến cô cảm thấy nhộn nhạo.

Cảm xúc trong mắt phải của Bạch Tử nhìn cô, rất trong trẻo mà thuần tuý.

Thái độ bây giờ của người này cũng hệt như khi tỏ tình với mình trong cửa hàng thú bông, thành kính vô cùng.

Lúc ấy, Bạch Tử đã nói - Đối với tôi, cô quả thực là một người rất quan trọng.

Bây giờ, Bạch Tử còn nói: Mạnh Dĩ Lam, tôi thích cô.

Cô chợt phát hiện, tình cảm của Bạch Tử dành cho mình dường như chưa bao giờ thay đổi, bất kể đối phương có bị tiêm thuốc hay không.

Giống như một đứa trẻ lạc đường đi quanh quẩn, đến cuối cùng lại quay về nơi xuất phát.

Mạnh Dĩ Lam ngừng hô hấp, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, giờ phút này đây, cảm xúc thuần khiết không pha lẫn tạp niệm trong mắt Bạch Tử đang nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cô từng chút một, sau đó từ từ hòa quyện cùng hơi ấm đang truyền ra từ một vết nứt nào đó trong trái tim cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, vết nứt hoàn toàn sụp đổ và biến thành một khoảng trống cực lớn.

Dường như có vô số lông vũ từ khoảng trống tuôn ra, trong nháy mắt lấp đầy toàn bộ cơ thể Mạnh Dĩ Lam, đầy đặn và ấm áp.

Nhưng cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam lại phát hiện, cô nhìn thấy trong mắt Bạch Tử có chút khó chịu không thể bỏ qua.

Sau đó, cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt mình của đối phương chợt buông lỏng ra một chút.

Mạnh Dĩ Lam nghe được giọng nói của Bạch Tử vang bên tai: "Cho nên, cô không thể lại đối xử tốt với tôi như vậy nữa."

Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp phản ứng, Bạch Tử đã hơi cúi đầu, dời đi ánh mắt đang nhìn nhau của hai người: "Nếu thật sự có thể cứu được anh trai mình, tôi chuẩn bị... Cùng anh ấy rời đi."

Phải mất một lúc lâu, Mạnh Dĩ Lam mới có thể hiểu hết lời Bạch Tử nói.

Chuẩn bị rời đi cùng anh trai - điều này có nghĩa là, cô ấy muốn cùng mình mỗi người một ngã?

Những chiếc lông vũ tuôn ra từ khoảng trống bỗng tan chảy như tuyết, hơi ấm bao bọc toàn thân giờ cũng bị gió lạnh thổi bay.

Cảm giác kỳ diệu mà cô chưa từng trải qua trước đây, bỗng vì lời nói của Bạch Tử mà tan biến ngay lập tức.

Sắc mặt của Mạnh Dĩ Lam chìm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cô mím chặt môi, sau đó nhàn nhạt cười khẽ một tiếng: "Đây chính là ý của cô khi nói thích tôi sao?"

Nói xong, cô hất tay Bạch Tử ra.

Bạch Tử ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn đối phương.

"Cô mới nói tạm thời sẽ không rời đi, lúc sau lại nói muốn đi tìm Du Vu Ý, hiện tại lại nói muốn cùng anh trai rời đi." Mạnh Dĩ Lam càng nói càng tức giận: "Cô có biết anh trai mình là người như thế nào không? Cô biết rõ về anh ta sao? Vậy mà lại tự ý quyết định rời đi cùng anh ta?"

Không cách nào tự kiềm chế được cảm xúc, Mạnh Dĩ Lam tiết lộ một sự thật tàn khốc khác với Bạch Tử: "Năm đó, chính Bạch Tang đã báo tin cô là kẻ giết người, cô có biết không?!"

Bạch Tử toàn thân chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Mạnh Dĩ Lam vừa nói ra đã hối hận rồi, sau đó cô hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Tôi xin lỗi, nhưng giấu cô thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì."

Bạch Tử nhíu mày lại, lui về phía sau một bước.

Còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô đã nghe thấy Mạnh Dĩ Lam thì thầm: "Bạch Tử, kỳ thực... Cô không hề hiểu tôi chút nào."

Mấy ngày qua, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy Bạch Tử giống như một con diều, bản thân mình chỉ dùng một sợi dây mảnh để kéo đối phương, luôn lo trước lo sau, sợ gió quá mạnh sẽ đứt dây, lại sợ nếu gió quá yếu, con diều sẽ rơi mất ở một nơi rất xa nào đó.

Mạnh Dĩ Lam là người luôn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, cô cảm thấy việc này có chút không thể chịu đựng nỗi.

Bỗng nhiên Mạnh Dĩ Lam cảm thấy, có lẽ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Hơn nữa, trong hoàn cảnh hiện tại, "tình yêu" có lẽ là thứ ít đáng để theo đuổi nhất.

Có thể một tuần sau, ở đâu đó trong thành phố B sẽ xảy ra hỗn loạn.

Có thể trong một tháng nữa, tập đoàn Hoành Á sẽ bởi vì chia rẽ nội bộ mà sụp đổ hoàn toàn.

Hoặc có thể một năm sau, chính phủ sẽ bị lật đổ, nhân loại sẽ không còn khả năng chiến đấu chống lại người đột biến.


Cuối cùng, rồi tất cả mọi thứ sẽ bị diệt vong.

Mối quan hệ trước đây của hai người có thân mật thì sao chứ?

Hiện tại, điều quan trọng nhất cần cân nhắc chính là, tìm cách sống sót và ổn định tình trạng của Bạch Tử.

Dù sao thì tuyệt đối cũng không giống như bây giờ, trăn trở vì cái gọi là "tình yêu" vô hình kia.

Mạnh Dĩ Lam biết rõ mình không nên tiếp tục nói nữa, nhưng khi nghĩ tới Bạch Tử không chỉ muốn một mình đi tìm Du Vu Ý, mà còn tự tiện quyết định rời đi cùng Bạch Tang, cô không kiềm chế được bản thân, giống như đang hờn dỗi, tiếp tục nói: "Tính kiểm soát của tôi luôn rất mạnh mẽ. Ngay cả khi tôi thích phụ nữ, tôi cũng sẽ không bao giờ thích một người luôn tự mình đưa ra quyết định và chống lại tôi trong mọi việc."

Trước khi Bạch Tử có thể ổn định lại tinh thần sau khi biết mình bị anh trai báo cáo về việc giết cha mẹ, một lần nữa Bạch Tử lại ngây ngốc trước những lời Mạnh Dĩ Lam nói.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tử xuất hiện biểu cảm có chút vi diệu.

Cô chưa bao giờ thấy Bạch Tử có biểu cảm như vậy.

Dường như là đang khó chịu, nhưng cũng xen lẫn chút bối rối không nói nên lời.

Mạnh Dĩ Lam cảm thấy trái tim mình như bị gai đâm, từng đợt đau đớn khiến cô không tự chủ tiến lại gần Bạch Tử một bước.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy Bạch Tử mỉm cười với mình, mặc cho trong đôi mắt thanh thuần của đối phương vẫn còn đó nỗi ưu thương chưa hề phai nhạt.

Tương phản với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử lùi lại một bước, tựa lưng vào lan can.

Sau đó, cô nhẹ nhàng thì thầm: "Tôi biết chứ."

Tôi biết cô sẽ không thích tôi, không có gì ngạc nhiên cả.

Có lẽ từ rất lâu trước kia rồi, điều này đã rất rõ ràng.

Nhưng giờ phút này, người lại thẳng thừng nhắc lại điều này - không dùng bất kỳ cái cớ nào, không phải vì người không thích phụ nữ, cũng không phải vì người mất đi ký ức.

Mà là bởi vì, người không thích một người như tôi.

Bạch Tử chưa bao giờ mong ước điều gì đến thế, mong ước giá như mình đừng bị tiêm thuốc, nếu như vậy, mình sẽ có thể thờ ơ với những gì Mạnh Dĩ Lam nói.

Cô biết rằng mình không còn có thể sẵn sàng nằm đó, để chờ ánh sáng phía trước nữa.

Nếu quá chói mắt, Bạch Tử chỉ có thể tránh đi, để ánh sáng không lọt vào mắt nữa.

Hơn nữa, Bạch Tử chỉ còn lại nửa năm, cô nhất định phải nói lời từ biệt với ánh sáng này.

Bạch Tử chỉ hy vọng, dáng vẻ của chính mình khi nói lời từ biệt sẽ có thể đẹp hơn trong mắt đối phương.

"Cho nên, Mạnh Dĩ Lam, cô không thể đối xử tốt với tôi như vậy nữa," Bạch Tử hơi ngẩng đầu, vẻ mặt ưu thương nhưng không rụt rè, "Nếu như sau này tôi quá thích cô, lại lần nữa dây dưa, thì làm sao bây giờ?"

Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy trong mắt Bạch Tử dường như có nước mắt sắp rơi xuống.

Cô còn chưa kịp nói gì, Bạch Tử đã quay lưng về phía Mạnh Dĩ Lam, hai tay đặt lên lan can, tiếp tục nói như đang đùa giỡn, nhưng thanh âm lại có chút nghẹn ngào: "Tôi không thể chết được, nếu cứ tiếp tục như vậy..."

Bạch Tử quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, nhưng nước mắt đã không còn thấy nữa: "... Tôi lại sẽ giống như trước quấy rầy cô, đời này cô lại không thể tránh khỏi tôi."

Hai người nhìn nhau, hồi lâu không ai nói chuyện.

Hai người chỉ cách nhau vài bước, nhưng cả hai đều cảm thấy thân ảnh của người kia dường như đang ngày càng xa dần.

Nghe những lời Bạch Tử nói, trong lòng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy đau nhói vô cùng, nhưng cô lại không thể nào hiểu được.

Cái gì gọi là "Tôi lại sẽ giống như trước quấy rầy cô"?

Cái gì gọi là "Đời này cô lại không thể tránh khỏi tôi"?

Ngay cả bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, rằng mình đã hoàn toàn khác với trước đây.

Bây giờ, cô cũng không sợ Bạch Tử quấy rầy mình, cũng chưa từng nói muốn tránh khỏi Bạch Tử.

Cô chẳng qua là không muốn thay đổi mối quan hệ giữa hai người mà thôi.

Mạnh Dĩ Lam đè nén sự khó chịu trong lòng, bình tĩnh phân tích, cô nghĩ rằng bởi vì đối phương quá đau buồn sau khi lời tỏ tình bị từ chối, nên mới nói ra miệng những lời không có ý nghĩa mà thôi.

Cô hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói với Bạch Tử: "Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian sẽ tốt hơn." Sau đó, cô dừng lại, buột bản thân nói hết lời: "Cô... Đi tìm Du Vu Ý đi."

Bạch Tử nghe một lúc, nhưng vẫn như cũ mỉm cười, tựa như dù cho Mạnh Dĩ Lam có nói gì, thì cô cũng sẽ không một chút xúc động.

Nhìn nụ cười của đối phương, Mạnh Dĩ Lam có chút không kiên nhẫn: "Hôm qua cô ấy vừa gửi tin nhắn, nói muốn gặp cô."

Bạch Tử còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Dĩ Lam đã tận lực đè nén cảm giác chua xót trong lòng, thanh âm nghiêm túc hơn: "Về phía Vĩnh Thái, nếu có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô... Bạch Tử, đừng tin tưởng anh trai mình nhiều quá."

Nói xong, cô xoay người bước nhanh về phía khoang tàu.

Bạch Tử vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng cao gầy của Mạnh Dĩ Lam bước vào khoang tàu, sau đó đối phương cũng không có quay lại nhìn mình, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cuộc trò chuyện này tuy chỉ kéo dài chưa đầy mười phút, nhưng Bạch Tử lại có cảm giác như mình đã trải qua hơn nửa cuộc đời.

Cô vẫn đang tựa vào lan can, nhưng tấm lưng vốn thẳng tắp giờ trở nên thả lỏng hơn một chút.

Một lát sau, Bạch Tử xoay người, hơi cúi thấp đầu.

Cô thấy mặt sông vốn luôn gợn sóng do trời mưa liên tục, lúc này lại đang lặng yên không lay động.

Vốn dĩ Bạch Tử chỉ định đi đến thủy cung nói chuyện với Du Vu Ý, sau đó trước buổi trưa sẽ về, dù sao cô vẫn phải làm cơm trưa cho Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng bây giờ, cô lại bị Mạnh Dĩ Lam trực tiếp đuổi ra ngoài.

Ai bảo bản thân không kiềm chế được, cố ý bày tỏ tình cảm với đối phương?


Nhưng Bạch Tử lại không hề hối hận, không hề chút nào.

Vào thời khắc ấy, cô chỉ sợ sau này mình sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra tình cảm chân thật nhất của mình với Mạnh Dĩ Lam.

Mặc dù dạo này, tần suất phát tác của Bạch Tử đã chậm lại, nhưng đồng thời cô cũng hay quên một số chuyện rất nhỏ.

Nó quá nhỏ để có thể nhắc tới, nhưng có vẻ như đó là dấu hiệu báo trước của bệnh Alzheimer*.

Vốn dĩ Bạch Tử không để ý tới chuyện này, nhưng vừa rồi thời điểm cùng Mạnh Dĩ Lam đối mặt, Bạch Tử đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như cô quên mất mình thích Mạnh Dĩ Lam, thì làm sao bây giờ?

Nếu như vậy, một ngày nào đó trong tương lai, khi Mạnh Dĩ Lam lơ đãng nghĩ đến mình, hẳn là sẽ định nghĩa mình là "người phụ nữ thỉnh thoảng phát điên" ah?

Mà bây giờ, sau lời tỏ tình này, trong tâm trí của Mạnh Dĩ Lam, ít nhất mình đã trở thành "người phụ nữ thỉnh thoảng phát điên nhưng lại rất thích mình".

Thật tốt khi có thêm vài từ để hình dung nữa.

Tuy nhiên, Bạch Tử không hiểu tại sao lần này Mạnh Dĩ Lam lại có phản ứng lớn như vậy.

Bạch Tử vốn tưởng, rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ tùy ý để cô bày tỏ tình cảm của mình giống như lúc ở cửa hàng thú nhồi bông.

Nhưng không ngờ, đối phương trực tiếp đuổi mình ra ngoài.

Cũng tốt, như Mạnh Dĩ Lam đã nói, hai người thật sự nên xa nhau một thời gian.

Nhưng điều Bạch Tử muốn, không phải là nhân cơ hội này để cả hai bình tâm lại, mà là nhân cơ hội này, dần dần rời xa Mạnh Dĩ Lam.

Người biến dị như cô chính là quả bom hẹn giờ, nếu ở lại bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, đối phương nhất định sẽ luôn gặp rắc rối lớn.

Chưa kể bây giờ, thỉnh thoảng cô sẽ "phát điên", thậm chí cô còn nghi ngờ, rằng từ nhiều năm về trước mình đã là kẻ điên rồi.

Có lẽ cô thực sự đã làm điều tội lỗi đó, cho nên Bạch Tang mới tố cáo tội ác của mình, như lời Mạnh Dĩ Lam đã nói.

Mặc dù không biết chuyện này có phải sự thật hay không, nhưng ngay từ đầu, Bạch Tử cũng không dám đánh cược rằng mình có phải là kẻ điên hay không.

Có lẽ Mạnh Dĩ Lam cũng không quá chắc chắn, cho nên cô ấy đã giữ bí mật chuyện này.

Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi Mạnh Dĩ Lam, đây là tuyến đường đã được định sẵn từ lâu, hiện tại cô chỉ là xuất phát trước thời hạn mà thôi.

Tất cả đều là mong muốn của Bạch Tử.

Thế nhưng...

Bạch Tử hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.

Thế nhưng, tại sao tâm trạng hiện giờ của mình so với tưởng tượng lại càng thêm khó chịu?

Sau lưng truyền đến tiếng ma sát của cửa sắt.

Bạch Tử hít vào một hơi, sau đó xoay người lại, cô thấy Mao Mao đang mở cửa khoang tàu, lặng lẽ thò đầu ra ngoài.

Đứa nhỏ này đã lớn hơn rất nhiều kể từ lần đầu gặp nhau, tốc độ sinh trưởng của đười ươi đặc biệt nhanh hơn con người, nhất là ở những con sắp trưởng thành.

Mao Mao nhìn xung quanh, xác định không có ai khác nữa, liền đứng dậy, giơ cánh tay lên, lảo đảo đi về phía Bạch Tử như một con người, sau đó leo lên lan can, ngồi xuống trước mặt Bạch Tử.

Tiếp đến, nó chỉ vào vết thương của chính mình - ý tứ muốn Bạch Tử thay băng cho nó.

Mỗi lần thay băng, Bạch Tử sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho Mao Mao để chuyển hướng sự chú ý của nó, tránh cho vết thương bị chạm vào mà đau đớn chạy loạn khắp nơi.

Sau vài lần như vậy, mặc dù còn chưa đến lúc thay băng, nhưng Mao Mao thỉnh thoảng vẫn chủ động chạy tới bên Bạch Tử, yêu cầu cô thay băng cho nó.

Bạch Tử khẽ cười một tiếng, đưa tay ra xoa đầu Mao Mao.

Cô nghĩ, có lẽ nên mang theo Mao Mao cùng đi đến chỗ của Du Vu Ý, dù sao thì ngoài cô ra, cũng không có ai khác kiên nhẫn thay băng cho Mao Mao như vậy.

Mạnh Dĩ Lam hẳn là sẽ nguyện ý chăm sóc Mao Mao, nhưng cô ấy vẫn còn rất nhiều công việc bận rộn, chỉ riêng việc đó cũng đủ để cô ấy kiệt sức.

Bạch Tử nghiêng đầu, áp mặt vào bụng Mao Mao, nhưng lại bị Mao Mao dùng chân giật giật tóc.

Thật tốt, Bạch Tử nghĩ.

Sẽ thật tốt biết bao nếu mình cũng giống như Mao Mao, chỉ nghĩ đến việc ăn uống, không phải lo lắng bất cứ điều gì.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử lại khẽ thở dài.

Nửa năm sau, có lẽ mình cũng sẽ trở nên giống Mao Mao, thậm chí còn điên rồ hơn.

Không cần phải vội vàng, cũng không cần phải lo lắng.

Bạch Tử nhắm mắt lại.

Chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.

Chú thích:

Alzheimer*: Bệnh Alzheimer được coi là căn bệnh trầm trọng của não bộ, là nguyên nhân gây ra suy giảm trí nhớ, giảm khả năng tư duy (suy nghĩ, giải quyết vấn đề đặt ra hợp lý) và các kỹ năng cuộc sống bình thường.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Trong trường hợp có những bạn chưa đọc phiên bản Chương 73 mới sửa đổi của tôi, tôi sẽ bắt đầu comment trước như một lời nhắc nhở:)

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy luôn tin rằng bạn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi