TRỜI XUI ĐẤT KHIẾN

“Ba?” Đại thiếu gia nhào tới trước giường bệnh.

Ba cậu nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi giờ tái nhợt nhạt, mái tóc đen óng thường ngày giờ cũng chỉ còn một mái đầu trọc.

Ba cậu nghe được tiếng Đại thiếu gia, gắng sức mở mắt ra, mấp máy môi: “Con đến rồi sao.”

“Là con tới chậm.” Đại thiếu gia rưng rưng cầm lấy tay ông, áp sát vào bên má mình: “Tại con hết, nếu như con tới sớm hơn thì…”

“Đứa ngốc này.” Ba cậu cố gắng nở một nụ cười: “Sao ba lại có thể trách con tới trễ được chứ.”

“Đúng vậy đó.” Nước mắt ứa trên bờ mi mắt, viền mi không chịu nổi trọng lượng này, nước mắt chảy xuôi theo khuôn mặt: “Ba chỉ ước gì con tới chậm một chút, để mình ăn xong được phần thịt quay xong thôi chứ gì.”

Đôi tay mới vừa rồi con run rẩy của ba cậu khựng lại giữa chừng: “Con đang nói gì vậy?”

Đại thiếu gia lấy một tờ giấy ở bên cạnh ra lau khô nước mắt: “Ba à đừng giả bộ nữa, mùi thì lạ Ai Cập trên người ba nặng dữ lắm luôn đó.”



Ông bô xoay người từ trên giường trèo xuống trừng cậu: “Thằng oắt con, bộ mày không thể để ba nằm thêm chút nữa được hả, ít nhiều gì giả bộ như này cũng tốn công lắm chứ.”

“Đúng là tốn công thật.” Đại thiếu gia liếc nhìn cái đầu trọc của ba cậu: “Nhưng giờ cũng tốt mà, ít nhất bây giờ ba khỏi phải gội đầu nữa.” 

“Thôi bỏ đi.” Ông bô thấy có trừng cậu cũng chả có ích gì, khoát tay ý bảo cậu đổi đề tài: “Con tới đây làm gì?”

“Này phải hỏi ba trốn con làm gì mới đúng chứ?” Đại thiếu gia đang ngồi bên cạnh cũng đứng dậy, đi ra ngoài salon ngồi xuống: “Vốn dĩ đã hẹn nhau rồi mà, đúng một tháng.”

“Thì chả đúng một tháng ra đấy còn gì.” Ông bô hơi bị không vui: “Ba thấy mày làm đủ một tháng rồi ba lại tặng cho mày thêm vài ngày ra đấy mày còn có gì không vui nữa đây.”



Vậy giờ con tặng ba thêm một năm làm việc ba có lấy không???

Đại thiếu gia trừng mắt nhìn ba cậu: “Vậy bây giờ con đi được chưa?”

“Không phải mà, sao mà cứng đầu quá vậy hả thằng nhóc này. Con xem như bây giờ cũng đâu đến nỗi, con cũng đã quen được rồi, hay chẳng lẽ con lại muốn đi ăn bám xã hội cả đời? Ba cũng chẳng thừa sức mà nuôi nổi con được nữa đâu.” Ba cậu cũng không nghĩ rằng Đại thiếu gia sẽ cố chấp với việc này đến vậy.

“Ba, không phải là con cố chấp, mà là con thật sự không có hứng thú với công việc này, chứ không phải vì gì khác cả.” Đại thiếu gia nhẫn nhịn giải thích cho ba cậu nghe.

“Vậy chứ con thích làm gì? Chẳng lẽ lại quay lại cái cuộc sống ăn chơi đàn điếm như trước hay sao?” Ông độp lại.

“Con…” Đại thiếu gia đang muốn phản bác, nhưng lại phát hiện cậu bỗng nhiên không tìm được từ gì để nói lại cả.

“Con…”

“Nếu vậy…” Ba cậu cũng không vội, hai chân bắt chéo ngồi nhìn cậu.

“Con thích vẽ hình xăm con muốn lập nghiệp mở cửa tiệm!” Đại thiếu gia cắn răng giậm chân la lên.

Ông bô nhìn cậu: “Nói xạo thì cũng tìm cái nào nghe thực tế cái lên chứ, có biết hình xăm là cái gì không mà đòi vẽ hả con.”

“Cậu ấy biết.”

Một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa vọng vào, mỗi chữ đều vô cùng có sức nặng:

“Tôi là khách hàng của cậu ấy.”

Ông bô đưa mắt về phía vị khách không mời mà đến ngoài cửa: “Khách hàng?”

Lão đại hắc bang ung dung đặt giỏ trái cây lên bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh, vén ống tay để lộ hình xăm ra cho ba của Đại thiếu gia xem: “Đây là cậu ấy vẽ.”

“Ngoài ra vẫn còn hình khác nữa.” Lão đại hắc bang lấy điện thoại ra mở thư viện ảnh lên: “Đây là hình xăm hồi trước.”

Ba cậu nhìn tấm hình, nửa ngày sau vẫn chẳng nói năng gì, sau đó nhìn thoáng qua Đại thiếu gia: “Con thật sự muốn đi vẽ xăm sao?”

“Dạ.” Đại thiếu gia nhìn thẳng vào mắt ông: “Con rất thích công việc này.”

“Đã nghĩ kĩ chưa?” Ánh mắt của ông trở nên nghiêm túc, hệt như mỗi khi ông nói chuyện làm ăn trên thương trường: “Nếu như con đi theo con đường này, ba tối đa cũng chỉ có thể cho con vốn đầu tư khởi nghiệp mà thôi, còn lại đều phải dựa vào con hết.”

“Vậy là đủ rồi ba.” Đại thiếu gia cười nhe răng: “Cảm ơn vốn đầu tư của ba nhá.”

Ba cậu ngồi yên không nói chuyện.

“Cứ quyết định vậy đi, con đi trước đây.” Đại thiếu gia rời ghế salon, gửi nhẹ cho Lão đại hắc bang một ánh mắt, sau đó đi về phía cửa.

“Những chuyện đã quyết định rồi thì đừng có hối hận đấy.” Giọng ba cậu từ phía sau truyền đến.

Đại thiếu gia cũng không hề quay đầu lại, đưa tay làm dấu OK rồi đi ra khỏi phòng.

“Về sau cậu tính làm gì?” Hai người ngồi vào xe, Lão đại hắc bang vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói.”

“Thì mở điện thôi.” Đại thiếu gia thắt dây an toàn, cười với Lão đại hắc bang: “Tôi tính đi vẽ xăm thiệt đó, không có nói giỡn đâu.”

“Hồi trước tôi thích chơi nhiều thứ, nhưng mà toàn là nhất thời cả thôi, từ lúc đi vẽ hình xăm cho anh xong, tôi mới bắt đầu tìm thấy được hứng thú với vẽ vời của mình, hơn nữa còn là nghiêm túc đấy nhé, bởi vậy tôi mới muốn thử xem sao.” Đại thiếu gia nghiêm túc nói.

“Được.” Lão đại hắc bang gật đầu: “Nếu cậu cần tôi giúp gì thì cứ nói.”

Đại thiếu gia nhìn qua hắn cười cười: “Hình như tiền lần trước tôi mượn anh còn chưa trả nữa.:

“Ừ.” Lão đại hắc bang cũng trả lời theo.

“Vậy mà anh vẫn còn cho tôi mượn tiếp nữa luôn nè.” tuy ngoài mặt Đại thiếu gia chẳng nói gì, nhưng trong lòng cũng đang thấy rất ấm áp.

“Đâu có nói là cho cậu mượn.” Lão đại hắc bang nghiêm túc giải thích: “Tôi nói thế thôi, có giúp hay không thì còn phải xem đã.”

“…” Đại thiếu gia nghẹn lời: “Uổng công tôi cảm động rồi.”

“Sao lại uổng công.” Lão đại hắc bang vẫn rất tri kỷ bồi thêm một câu: “Dù sao cậu có cơ hội tâm sự ra hết còn gì.”

“Đúng rồi.” Đại thiếu gia đáp lại lạnh tanh: “Cảm động ghê ta ơi.”

“Được rồi, đừng giỡn nữa.” Lão đại hắc bang nhướng mày: “Cho nên, nhóc thất nghiệp bây giờ tính đi đâu đây?”

“Nhóc thất nghiệp không có chỗ nào để đi hết, kim chủ ba ba có bằng lòng thu nhận tôi không?” Đại thiếu gia nghiêng đầu.

Lão đại hắc bang khởi động xe: “Đi, để kim chủ ba ba đưa nhóc về nhà.”

Vụ khởi nghiệp của Đại thiếu gia còn thể dành thời gian ra nghiền ngẫm, nhưng có một việc trước mắt không thể trì hoãn được nữa.

Ngay lúc cậu đang chống cằm nghĩ trời nghĩ đất, cậu bạn tốt bụng kia đã gửi đến một tin nhắn hỏi thăm: “Cậu đã hẹn lịch được với vị huấn luyện viên kia chưa?”

Ấy đúng rồi.

Đại thiếu gia vỗ đầu.

Suýt nữa thì quên mất, cậu có tiết dạy riêng nữa.

Tuy bây giờ mặt công việt của cậu có hơi thất bại một chút, nhưng mà mặt tình cảm hình như đang trên đà phát triển lắm.

Đại thiếu gia quyết định gạt chuyện vẽ xăm qua một bên trước, bây giờ trước mặt phải lo xong vụ học đấu kiếm này đã.

Vì tình iu, cậu phải thành thạo đủ mọi kĩ năng mới được.

Đại thiếu gia ra ngoài tìm Lão đại hắc bang: “Tôi ra ngoài tí nhé.”

Lão đại hắc bang ừm một tiếng, không hề hỏi cậu tính đi đâu.

Đại thiếu gia vội vã đi ra ngoài, cũng không cảm thấy Lão đại hắc bang có gì bất thường: “Vậy tôi lái xe của anh đi nha.”

“Ừ.” Lão đại hắc bang chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Đi đường cẩn thận.”

Nhìn thấy Đại thiếu gia đã lái xe khuất tầm mắt, Lão đại hắc bang lập tức bỏ hết ly chén xuống ra khỏi nhà, một đường lái xe nhanh như chớp, đi vào đường tắt để tới chỗ hẹn trước.

Tuy Đại thiếu gia rời nhà sớm hơn, nhưng bởi vì cậu không quen đường ở đây, phải mất không ít thời gian để tìm chỗ, chờ đến khi cậu đến, đã nhìn thấy huấn luyện viên đã thay xong đồng phục đang đứng đợi mình.

“Chào huấn luyện viên ạ.” Đại thiếu gia rất lẽ phép, trong lòng còn nghĩ vị huấn luyện viên này đúng là hiệu suất cao thật, vừa tới đã vào thẳng vấn đề, xem ra tiến độ của lớp cấp tốc này có vẻ khá khả quan.

“Đây là đồng phục của cậu, mau đi thay đi.”

Lão đại hắc bang có một tài lẻ không muốn để ai biết, đó là hắn có thể giả giọng, nên từ nãy tới giờ nói chuyện với nhau Đại thiếu gia cũng không phát hiện được điểm gì khác thường.

“Vậy chúng ta bắt đầu từ kiến thức căn bản đi.” Đợi dtdg thay đồng phục xong, Lão đại hắc bang nói.

“Được.” Đại thiếu gia gật đầu.

Đến lúc dạy, Lão đại hắc bang vẫn rất nghiêm túc lên lớp, chỉ đôi câu vài lời đã có thể giúp Đại thiếu gia nắm được trọng điểm, chỉ tốn chút công sức, Đại thiếu gia đã bắt đầu tiến bộ thần tốc.

“Huấn luyện viên dạy hay quá ạ.” Vào lúc giải lao Đại thiếu gia tháo mũ xuống uống nước: “Làm tôi có cảm giác lớp cấp tốc này chắc là suôn sẻ rồi.”

“Thiên phú của cậu cũng không tệ.” Lão đại hắc bang đơn giản nói lấy mấy lời nịnh hót, sau đó giả vờ như vô ý hỏi một câu: “Sao lại muốn học đấu kiếm cấp tốc vậy? Cậu có việc gì gấp cần tới à?”

“He he.” Đại thiếu gia hơi ngại ngùng cười, “Nói ra cũng không phải việc gì nghiêm túc cả đâu ạ, người mà tôi thích giỏi đấu kiếm, tôi cũng muốn đi với ảnh, nên mới đi học thử chút thôi.”

Lão đại hắc bang nghe được câu trả lời này có hơi chua xót trong lòng.

Ở đâu có tên khốn nào may mắn vậy chứ, lại có thể khiến Đại thiếu gia đích thân muốn học đấu kiếm.

“Người được cậu thích đúng là may mắn thật đấy.” Lão đại hắc bang không cam tâm mà khích lệ tình địch.

“Đâu có, là tôi may mắn mới gặp được ảnh.” Đại thiếu gia lại cầm chai nước uống thêm ngụm nữa, “Ảnh tốt lắm, tuy nhìn thì hơi dữ, nhưng mà cũng chỉ là bề ngoài thôi.”

Nghe cũng giống hắn quá nhỉ.

Lão đại hắc bang vô cùng tự luyến cùng đặt mình với đối tượng thầm mến của Đại thiếu gia lại thành một: “Vậy cậu có nói cho anh ta nghe không?”

“Chưa nữa.” Khóe miệng Đại thiếu gia trề xuống: “Tôi sợ sẽ dọa ảnh mất. Huấn luyện viên không tháo mặt nạ ạ? Anh không thấy nóng sao?”

“Không nóng.” Lão đại hắc bang kịp lúc cản lại bàn tay đang vươn ra của Đại thiếu gia: “Sao cậu không bảo anh tay dạy cậu đấu kiếm luôn?”

“Ảnh dạy tôi á hả?” Đại thiếu gia có hơi không hiểu.

“Cậu có thẻ hỏi anh ta thử xem sao. Đấu kiếm là một môn học cần tới sự kiên nhẫn, nên nếu như anh ta bằng lòng dạy cậu.” Lão đại hắc bang ngừng lại một chút: “Hoặc là anh ta cũng thích cậu, hoặc là anh ta cũng giống như tôi, nhờ vào cái tài để kiếm tiền.”

Bàn tính trong lòng Lão đại hắc bang vang lên không ngừng.

Hắn biết đấu kiếm, nếu như Đại thiếu gia thật sự tìm đến hắn, vậy thì cả hai sẽ chỉ còn cách nhau một cửa sổ bằng giấy mà thôi, sau đó hiển nhiên là trăng đến ngày rằm ắt sẽ tròn thôi.

Nhưng nếu người đó không phải là hắn.

Bàn tay đang cầm kiếm của Lão đại hắc bang siết chặt lại, thân kiếm màu bạc dưới ánh đèn lóe lên một đường sáng chói mắt.

Vậy thì hắn đành phải tìm đến biện pháp khác vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi