TRỜI XUI ĐẤT KHIẾN

Thật ra thì, không phải cậu không hiểu được, mà chỉ là cậu không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này mà thôi.

Dù sao trí nhớ tạm thời có thể mất đi, nhưng cậu vẫn cần thêm thời gian để “tiêu hóa” mười cái bánh bao bánh bao này.

Bình tâm lại suốt một phút đồng hồ, cuối cùng Đại thiếu gia vẫn phải đau đớn chấp nhận sự thật.

Kế hoạch bánh bao kim sa của cậu cuối cùng lại chết yểu rồi.

Hầy, thôi quên đi.

Vẫn còn có thể trông chờ vào trứng vịt muối cơ mà.

Đại thiếu gia tuột xuống vực sâu tuyệt vọng bỗng nhiên lại tìm thấy một cơ hội sống mới.

Mặc dù hy vọng không quá lớn, dù sao trứng vịt muối có ngon tới mấy thì ăn không thế này cũng chẳng thể nào gọi là ngon xuất sắc được.

Nhưng nếu có một phần vạn khả năng!!!

Đại thiếu gia chạy rầm rầm lên lầu, thận trọng lấy ra quả trứng vịt muối cậu đã ướp muối được một vài ngày ra.

Cậu rón rén lấy một trái ra.

Đập vỏ trứng.

Lấy tăm ghim vào đỉnh trứng.

Không còn dầu đỏ, cũng không còn phần tái nữa.

Cậu bóc một ít lòng trắng trứng ra nếm.

Thậm chí đến cả tầng ngoài cùng còn chẳng có nổi chút vị của muối là sao.

Ướp được có ngày trời, ít nhất cũng phải mặn mặn đi chứ.

Đại thiếu gia đã ngừng giãy dụa, không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận số phận.

Bởi vậy tạo bất ngờ cho người khác hay ở chỗ: sự xuất hiện của ngoài ý muốn của nó có thể đem lại niềm vui, nhưng nếu không xuất hiện, cũng chẳng ai thấy thất vọng cả.

Đại thiếu gia vừa ăn quả trắng muối nhạt nhẽo của cậu, vừa suy nghĩ thử cách nào đó có thể làm cho Lão đại hắc bang thấy vui vẻ.

Hay là lại học nấu thêm món nữa?

Mà thôi, mấy chuyện bếp núc này phí công quá.

Vậy không làm đồ ăn nữa, chuyển qua nghiên cứu một loại mực vẽ không bao giờ phai màu thì sao nhỉ?

Thôi dẹp, nếu có chế ra được thật, cậu đáng lẽ phải gia nhập viện nghiên cứu từ lâu rồi mới đúng.

Đại thiếu gia nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra được ý tưởng gì hay.

Con người rất hay như vậy, từ một sự kiện thất bại này lại liên tưởng tới nhiều sự kiện thất bại khác. Bộ não cậu lúc này giống như một quả cầu đang lăn trên tuyết vậy, nghĩ càng nhiều, phiền não càng lớn.

Đại thiếu gia thậm chí còn không thể tìm được một lý do để níu kéo cậu ở lại nơi này.

Nếu vậy, cậu có nên rời đi không đây.

Đầu óc cậu trống rỗng, ngây người ngồi nhìn chằm chằm chai nước hoa đặt trên bàn.

Một lần còn được, nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại đây lợi dụng lòng tốt của người khác để đoạt ích lợi cho mình, thật sự quá đáng lắm.

Đại thiếu gia khẽ cắn môi dưới.

Trước khi đi Lão đại hắc bang từng nói, công việc có việc đột xuất cần hắn phải đến, thật ra chỉ là đang kiếm cớ mà thôi, chút chuyện vặt vãnh này, đến cả thủ hạ dưới trướng hắn còn không thèm đếm xỉa tới làm gì.

Kết quả lần này Lão đại hắc bang đích thân ngự giá, một đám thuộc hạ bị dọa cho hãi hùng, ai nấy mau chóng trở về vị trí, cứ như thể Lão đại hắc bang tới giám sát để thay máu tổ chức vậy.

Từng mục báo cáo cứ thế vào từ tai phải Lão đại hắc bang đi thẳng sang đến tai trái, không giữ lại chút gì.

Nửa tiếng trôi qua, điều duy nhất Lão đại hắc bang chú ý tới chính là miệng của cái cậu đang báo cáo kia có hơi giống miệng cá vàng, thao thao bất tuyệt như cách mấy con cá kia mở miệng thở nước vậy.

“Lão đại, anh xem có cần gì phải hoàn thiện thêm không ạ?” Thuộc hạ thận trọng dò hỏi.

“Rất tốt. Các chú cứ tiếp tục làm đi, coi như anh không tồn tại là được.” Lão đại hắc bang giơ tay lên ý bảo mọi người có thể giải tán.

Một đám dạ dạ thưa thưa, nhưng lão đại vẫn còn ngồi đó, ai lại dám tưởng tưởng như hắn vô hình đâu chứ.

Hơn nữa lão đại vẫn còn đang thẳng lưng nghiêm túc đứng trên bục cảng, đến cả đại ca còn phải đang vất vả thế kia, một đám đàn em cũng chẳng ai dám ngồi.

Thuộc hạ vừa làm việc vừa liếc mắt nhìn lén Lão đại hắc bang.

Nhìn mà xem vẻ mặt nghiêm túc của lão đại đi kìa.

Nhất định là ảnh đang suy nghĩ xem gần đây công chuyện đã xảy ra vấn đề gì.

Nhìn mà học hỏi tinh thần thấy khó chẳng vội nản đó đi.

Người thế này ai lại không kính nể cho được chứ.

Lão đại hắc bang tay vịn lan can, gió trượt theo làn nước thổi tới, mang theo cảm giác tươi mát và mùi hương đặc biệt chỉ có ở những cơn sóng.

Sao lại thế được chứ.

Lão đại hắc bang cau mày.

Ngay từ đầu người mà Đại thiếu gia nhắm tới chính là hắn cơ mà?

Sao bây giờ lại không thích hắn nữa chứ?

Chẳng lẽ là do mê lực của hắn không đủ? 

Hắn trẻ trung như này, lại còn hào hoa phong nhã thế còn gì.

Nhất định là cậu ấy đang ngượng ngùng.

Lão đại hắc bang đột nhiên thông suốt đưa ra một kết luận.

Đúng là người trẻ, lá gan gì mà bé một mẩu.

Lão đại hắc bang, lúc này đã tìm ra được đáp án ưng ý, chỉ nhìn mấy con cá đang bất động dưới nước thôi cũng thấy chúng nó thuận mắt lên rất nhiều.

Xem ra công ty có hy vọng rồi.

Thuộc hạ nhìn biểu tình Lão đại hắc bang ngày càng hòa hoãn, căng thẳng trong lòng cũng theo đó dần dần tiêu tan.

“Một chú đi qua đây anh bảo.” Lão đại hắc bang vẫy tay ra sau.

“Anh có gì cần dặn ạ.” thuộc hạ vội chạy đến, chuẩn bị thay đại ca vẫy cờ cổ vũ công ty phát triển.

“Mang mấy con cá này đem đi nướng cho mọi người ăn đi.” Lão đại hắc bang hất cằm về phía đàn cá dưới nước.

“Đại nói bảo dặn lấy cá đi nướng cho anh em ăn.” Thuộc hạ vừa truyền lời lại với đàn em, vừa suy nghĩ thử thâm ý đằng sau lời của Lão đại hắc bang.

Chẳng lẽ?

Thuộc hạ nhướng mày nhìn mặt nước, đứng ở vị trí giống như Lão đại hắc bang vừa nãy.

Ý đại ca muốn nói chắn chắn chính là không thể để bất kì con cá nào lọt lưới!

Thuộc hạ kích động vũ đùi.

Đại ca quả nhiên là một đại ca!

“Mấy giờ anh mới về nhà vậy?”

Lão đại hắc bang vừa mới kết liễu sinh liễu một đàn cá này xong thì nhận được tin nhắn của Đại thiếu gia.

Xem kìa.

Cuối cùng vẫn thấy nhớ hắn.

Lão đại hắc bang đắc ý vô cùng, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.

“Về liền đây.”

Gõ xong lại đợi đúng một phút sau mới bấm gửi tin nhắn đi.

Không thể tỏ ra quá vội vã được.

Như thế nhìn không giống một người thận trọng.

Lão đại hắc bang tự thưởng cho sự bình tĩnh của mình một cái like.

Đại thiếu gia nấu ăn hỏng bét, cậu dứt khoát gọi điện cho dì Lý, nhờ dì nấu cho một bữa cơm.

Dì Lý rất có thiện cảm với cậu trai cao ráo xinh đẹp này, chẳng nói hai lời đồng ý luôn, chỉ một lát sau đã làm xong một bàn cơm nước phong phú không gì sánh được.

“Dì đúng là tốt quá đất mất thôi. Nhà dì có đang thiếu con rể không ạ? Giống như con này, không xuống bếp được thì vẫn có thể xoa tay đấm chân giúp dì cũng được lắm.” Đại thiếu gia buông lời mật ngọt vô cùng trơn tru.

“Đúng là thiếu thật. Gần đây con bé nhà dì còn đang phải xem mắt đây này.” Dì Lý thật sự là một người rất thẳng tính.

“Vậy thì đúng là có duyên thật ạ.” Dì Lý không trả lời theo lẽ thường, làm Đại thiếu gia không biết nên đáp lời thế nào.

“Dì đang có hình của nó đây này, cháu có muốn xem không, hôm nào rảnh thì hai đứa gặp mặt luôn?” Dì Lý đã lên sẵn một kế hoạch dài lâu.

“…À dạ.” Đại thiếu gia bỗng dưng lại tự đào hố cho mình.

Dì Lý tinh mắt muốn chết, dũng nhìn ra được Đại thiếu gia đang ngượng ngạo từ đời nào rồi, dì nhìn nhìn Đại thiếu gia, cười nói: “Cháu không thích hả?”

“Đâu có đâu có, cháu vui lắm luôn mà.” Đại thiếu gia thở phào, vội xua tay nói lại.

“Thôi được rồi.” Dì Lý cười cậu, “Dì nhìn ra được cháu với ông chủ ở đây quan hệ thế nào mà, sao có thể chia rẽ uyên ương nhà người ta được chứ.”

Ông chủ?

Đại thiếu gia ngây người.

Dì Lý đang nói Lão đại hắc bang đó hả?

“Không phải, dì ơi…” Đại thiếu gia mở miệng muốn giải thích.

Kết quả cậu còn chưa nói xong, đã bị dì Lý nắm lấy tay trái, dì vỗ nhẹ luôn mu bàn tay cậu: “Không cần giải thích nữa đâu, chỉ là dì thấy gần đây ông chủ vui vẻ lên nhiều lắm, giờ cũng thích chạy về nhà nhiều hơn trước nên mới nói như thế. Dì chỉ thuận miệng nói tới thôi, cháu đừng để trong lòng làm gì.”

“Dì cũng không thích lo chuyện bao đồng làm gì, nhưng cứ nhìn thấy cháu là lại vui lắm. Nếu đã nói đến đây, dì cũng muốn nói với cháu đôi ba câu. Chuyện của chính cháu, cháu phải suy nghĩ cho thật kĩ, đừng để hối hận rồi nghĩ có biết không.” Dì Lý nói câu nào câu nấy vô cùng thấm thía.

Đại thiếu gia nghe dì Lý nói xong, bỗng nhiên có chút không biết nên làm gì mới phải.

Từ nhỏ tới lớn cậu chưa phải lo nghĩ chuyện cơm ăn áo mặc bao giờ, tuy bây giờ đã bị đuổi khỏi nhà, nhưng tốt số thế nào lại gặp được Lão đại hắc bang, cuộc sống cũng gọi là không đến nỗi nào. Kinh nghiệm sống của cậu cũng không nhiều nhặn gì, nhưng dù sao cũng lớn chừng này tuổi, phương diện tình cảm vẫn có chút hiểu biết nhất định.

Vốn dĩ cậu cứ nghĩ, quan hệ giữa cậu và Lão đại hắc bang chính lại đôi bên có lợi: Lão đại hắc bang cho cậu chỗ ăn chỗ ở, còn cậu dọn nhà giúp hắn, giữ bí mật giúp hắn. Tuy cậu có thể cảm nhận được Lão đại hắc bang đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu chỉ dám nghĩ là vì hắn thấy cậu vẫn còn giá trị lợi dụng, còn những chuyện khác, cậu thật sự không dám nghĩ tới.

Nhưng nghe dì Lý nói vậy…

Thấy Đại thiếu gia trầm mặc, dì Lý hiền từ nhìn cậu: “Nhưng nếu cháu phủ nhận cũng không sao, con gái dì thật ra cũng…”



Đại thiếu gia thật sự rất muốn quên hết những chuyện cậu vừa mới nghĩ.

Cuối cùng thì vẫn là thiếu con rể thôi đúng không dì Lý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi