TRỘM GIÓ CHẲNG TRỘM TRĂNG



Chiếc xe chạy ra khỏi nghĩa trang, dãy núi phía xa mờ đi thành một cái bóng màu xanh liên tục, Thẩm Nhược Trăn ngồi ở ghế phó lái, hai tay đặt trên đùi, tay phải nhẹ nhàng xoa dấu nhẫn trên ngón trỏ tay trái.
Hạng Minh Chương đang lái xe, dư quang nhìn qua đã phát hiện ra, nói: “Nhẫn của em đâu?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Tặng cho em gái rồi.”
Vật dụng cá nhân duy nhất còn sót lại, thế nhưng lại cởi ra cho người khác, Hạng Minh Chương đoán đã xảy ra chuyện, nói: “Hai anh em em vừa rồi tụt lại phía sau cả một đoạn dài, là đang thảo luận việc gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn duỗi năm ngón tay thon dài ra, như thể đang hoạt động gân cốt, khoan thai trả lời: “Em đã nói với em gái, một năm sau em sẽ rời khỏi Diệc Tư.”
Động tác xoay vô lăng của Hạng Minh Chương dừng lại, quay mặt lại xác nhận: “Thật sao?”
Thẩm Nhược Trăn không vòng vo mà hỏi thẳng: “Hạng tiên sinh, anh từng quăng cho em một cành ô liu có còn tính không?”
Hạng Minh Chương hiểu ra, Thẩm Nhược Trăn trì hoãn chưa chuyển về nhà họ Sở, mỗi lần anh hỏi đều không nói rõ ràng, ra là đang cân nhắc chuyện này.
Vậy nên Thẩm Nhược Trăn không chuyển về, hơn nữa một năm sau còn rời khỏi Diệc Tư, theo một nghĩa nào đó, là đã chọn anh.
“Đương nhiên có tính.” Hạng Minh Chương nắm lấy tay trái của Thẩm Nhược Trăn, “Vậy tại sao lại là một năm?”
“Em muốn giúp Diệc Tư ổn định.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Còn có một lý do khác, là em nhìn thấy tài liệu của Hạng Việt ở thư phòng trong căn hộ, về kế hoạch đầu tư R&D mới.”
Năm ngoái thành tích của Hạng Việt xuất sắc, muốn duy trì vị trí dẫn đầu trong ngành cần phải tiếp tục nâng cao trình độ.

Kế hoạch R&D do chính Hạng Minh Chương xây dựng, kỹ thuật và nghiệp vụ bổ trợ cho nhau, vì vậy phải mất một năm để khám phá thị trường trong giai đoạn đầu.
Đầu năm nay, tinh lực Hạng Minh Chương phân bổ cho Hạng Việt cũ tăng lên đáng kể, bây giờ càng là thân mang trọng trách.

Một năm sau khi bộ phận R&D và bộ phận nghiệp vụ cùng nhau nỗ lực, anh e rằng không thể một công hai việc, vì vậy Thẩm Nhược Trăn muốn san sẻ cùng anh.
Hạng Minh Chương an tâm nói: “Em muốn vị trí nào?”
Thẩm Nhược Trăn không quá quan tâm: “Đều được, đến lúc đó rồi nói.”
Hạng Minh Chương lập tức muốn nói: “Đã quen với bộ phận tiêu thụ, vậy thì vẫn ở tầng 9 đi.

Phùng Hàm đang làm rất tốt, không thể để người ta chuyển khỏi phòng thư ký, vậy thì em đến phòng bên cạnh phòng thư ký đi.”
Thẩm Nhược Trăn hơi giật mình, nhắc nhở nói: “Bên cạnh là văn phòng tổng tài.”
“Sao vậy?” Hạng Minh Chương cười như không cười, “Không thích phòng của anh à?”
Ý nghĩa của những lời này quá rõ ràng, Thẩm Nhược Trăn hoàn toàn sững sờ, còn chưa kịp phát ra tiếng, Hạng Minh Chương đã nắm chặt tay cậu đến phát đau, lật lại nợ cũ: “Anh đã nói rồi, giám đốc chỉ là bước đầu tiên của em.”

Thẩm Nhược Trăn không quên, nhưng cậu cho rằng mục tiêu là vị trí của Lý Tàng Thu, nhưng bây giờ mới nhận ra rằng Hạng Minh Chương căn bản không giới hạn nó ở “Lý Tàng Thu” và “Diệc Tư”.
Lẽ nào, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh đã sớm có dự định này rồi sao?”
Hạng Minh Chương luôn có một mục tiêu rõ ràng, anh muốn trở thành người đứng đầu của Hạng Việt cũ, nhất định không có cách nào quan tâm đến mọi khía cạnh của Viễn thông Hạng Việt.

So với việc kinh doanh, anh sẽ đem trọng tâm tập trung vào nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, sau đó sẽ giao công việc vận hành cho người đáng tin cậy nhất.
“Chuyện sớm muộn thôi.” Hạng Minh Chương vỗ về, “Lại nói, anh cũng không phải làm bằng sắt, cái gì cũng không buông tay, giữ không nổi có khi lại tráng niên mất sớm.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Nhưng anh có chắc chắn muốn giao cho em không?”
Hạng Minh Chương nói: “Chuyện này không thể nói đùa, huống chi giám đốc Thẩm biết bày mưu tính kế, loạn thế anh hùng, làm sao có thể quy phục dưới trướng người khác.”
Thẩm Nhược Trăn cũng lật lại lịch cũ: “Lúc em làm thư ký anh không nói như vậy.”
“Lúc đó anh không biết thân phận của em, người không biết không có tội.” Hạng Minh Chương nói: “Nhưng cứ nói trước vậy thôi, nếu như em không đảm nhiệm được, anh cũng sẽ công tư phân minh.”
Cơn sóng lòng của Thẩm Nhược Trăn khẽ động, thấp thỏm nhưng không khiếp sợ: “Được, em có thể lập quân lệnh trạng (*).”
(*) quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)
Hạng Minh Chương nhéo ngón tay cậu, như đang chơi đùa với chân của Linh Đoàn Nhi, động tác ngả ngớn nhưng giọng điệu nghiêm túc, nói: “Em sẽ làm tốt thôi, anh biết.”
Sau khi ra khỏi ngã tư đường cao tốc vào trong thành phố, Thẩm Nhược Trăn chào hỏi bà Sở, cậu vẫn cùng Hạng Minh Chương quay trở lại căn hộ Ba Mạn Gia.
Đến cuối tuần, Thẩm Nhược Trăn đã đáp ứng, buổi sáng đã quay trở lại nhà họ Sở.
Sau khi chuyển đi hai ba tháng, mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, chỉ là Thẩm Nhược Trăn đã thay đổi thân phận, dì Đường và chị Tú nhìn cậu nhiều lần, còn nói vuốt đuôi (*), nói rằng đã sớm cảm thấy cậu là người khác.
(*) nói vuốt đuôi: từ gốc là 马后炮, mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Thẩm Nhược Trăn bật cười, nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm, cho thấy rằng mọi người không trở nên xa lạ.
Sau bữa ăn nóng hổi tại nhà, cậu thuận theo canh suông cơm trắng tuyên bố quyết định một năm sau sẽ rời khỏi Diệc Tư.
Bà Sở không ngạc nhiên lắm, đã nghe Sở Thức Hội tiết lộ rồi, nhưng bà không nỡ nên lắp bắp đáp lại, cuối cùng không nói gì nữa, cúi đầu gắp đồ ăn cho Thẩm Nhược Trăn.
Trong lòng bà hiểu rõ, Thẩm Nhược Trăn đã vì nhà họ Sở và Diệc Tư làm đủ rồi, trong quá khứ, từ đầu bị gói lại dưới thân phận “Sở Thức Sâm”, có biết bao nhiêu hạn chế, bây giờ đã trở lại chính mình, tìm kiếm một thế giới rộng lớn hơn là điều hợp lý.
Là một người mẹ, không nên cản trở con trai mình tiến lên, cũng tin rằng con gái mình có khả năng tiếp quản.
Sau bữa trưa, Thẩm Nhược Trăn lên tầng 2, phòng ngủ của cậu dì Đường vẫn dọn dẹp mỗi ngày, gọn gàng và sạch sẽ, giữa mùa hè rất nóng nên đã thay ra một bộ ga trải giường sáng màu.
Bà Sở lên theo cùng, lúc đó Thẩm Nhược Trăn cái gì cũng không lấy đi, khiến cho bà đau lòng, bây giờ vẫn là người một nhà, Thẩm Nhược Trăn sống ở bên ngoài, bà cũng đã thay đổi chủ ý.
“Không cần lấy quần áo đi nữa.” Bà nói, “Cứ để ở đây, mẹ lại chọn quần áo mới cho con.”
Thẩm Nhược Trăn biết bà Sở bận tâm đến mình, hy vọng cậu có thể thường xuyên quay lại, đáp ứng nói: “Được, con không cầm đi.”
Bà Sở hài lòng, giả vờ trách móc: “Xì gà có thể mang đi, bọn mẹ cũng không hút.”
Thẩm Nhược Trăn mím môi nhịn cười, lén lút làm chuyện xấu cuối cùng cũng bị phát hiện, cậu dám làm dám nhận nói: “Đều là hàng hiệu cả, tất cả con sẽ xếp vào vali mang đi.”
Bà Sở cười nói: “Cũng không đến mức dùng vali chứ, người khác sẽ nghĩ là con buôn lậu thuốc lá.”
Thẩm Nhược Trăn giải thích: “Vali con cũng cần dùng, ngày mai đi công tác.”
Bà Sở thay đổi thái độ đau lòng cho cậu: “Mấy tháng nay bận nhiều việc như vậy, lại phải đi công tác à.”
Một năm bốn quý, đối với một công ty mà nói trôi qua rất nhanh, Thẩm Nhược Trăn đã lập kế hoạch, trước khi cậu rời đi không chỉ ổn định những thành tựu hiện có mà còn khám phá những con đường mới.
Diệc Tư đã từng mất đi một lượng lớn khách hàng, có thể khôi phục lại đương nhiên là tốt, nhưng trong hợp tác làm ăn, song phương mỗi người một ngả nhất định sẽ có nợ khó đòi, hoặc liên quan đến tiền bạc, hoặc liên quan đến giao tình.
Trên tấm bia trong hội quán giao dịch tiền tệ Ninh Ba được khắc một câu nói, vận hành trên khắp mọi ngả đường, Thẩm Nhược Trăn từ nhỏ đã luôn ghi nhớ.
Cậu muốn khám phá những ý tưởng mới, đợi đến khi thành tích và dư luận của Diệc Tư khôi phục trở lại, khôi phục lại lãnh thổ đã mất liền dễ dàng hơn nhiều.

Còn có phát triển thị trường và nghiệp vụ, nhất định sẽ phải chạy ngược chạy xuôi.
Thẩm Nhược Trăn nhớ lại dự án “Tích hợp ứng dụng doanh nghiệp” năm ngoái, lần đầu tiên bị phế thầu, sau này Diệc Tư đã hoàn thành nó rất xuất sắc.
Dự án đó mới chỉ là dự án thí điểm trong lĩnh vực dược phẩm, trong năm nay các công ty dược phẩm trên cả nước cũng sẽ học theo và tăng mạnh độ phủ sóng.
Diệc Tư đã từng làm tấm gương thí điểm, tương đương với việc đứng nơi đầu gió, cậu nhất định sẽ nắm bắt được cơn gió này.
Vé máy bay và khách sạn đã đặt xong, buổi chiều trở lại căn hộ Ba Mạn Gia, Thẩm Nhược Trăn thu dọn những quần áo cần mang theo, trước đây đi công tác toàn là đi cùng Hạng Minh Chương, đây là lần đầu tiên cậu tự mình dẫn theo trợ lý ra ngoài.
Hạng Minh Chương vừa mới tắm xong, thời tiết nóng nực cũng lười lau khô, mái tóc ngắn và lông mày đều ướt, vừa vào phòng thì thấy Thẩm Nhược Trăn đang ngắm nghía chứng minh thư, cũng đã làm được một thời gian rồi, vậy mà vẫn quyến luyến không rời.
Anh đến gần, vuốt một nắm tóc rũ nước xuống.
Thẩm Nhược Trăn “Shhh” lên một tiếng, khó chịu rồi, cầm lấy khăn tắm của Hạng Minh Chương để lau, nghiêm túc nói: “Anh đừng có làm ướt chứng minh thư của em.”
Hạng Minh Chương thấy buồn cười nói: “Không biết còn tưởng là làm bằng vàng đấy chứ.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vàng cũng không đổi.”
Lợi dụng lúc không ai chú ý, Linh Đoàn Nhi nhảy vào chiếc vali trên sàn, móng mèo cào vào nút thắt của chiếc túi sa tanh, lấy con dấu của Thẩm Nhược Trăn ra.
Hạng Minh Chương hỏi: “Đi công tác còn mang theo dấu ngọc sao?”
Thẩm Nhược Trăn cất tài liệu đi, cúi người ôm Linh Đoàn Nhi lên nói: “Có chỗ dùng.”
“Dùng ở đâu?” Hạng Minh Chương nhắc nhở nói, “Chỗ cần ký em không ký, đóng dấu lên mấy chữ ‘Thẩm Nhược Trăn’, không đủ hiệu quả, người khác còn thấy kỳ quái.”

Thẩm Nhược Trăn tự cất gọn con dấu, khóa vali lại nói: “Trong lòng em có tính toán.”
Sáng sớm hôm sau, Hạng Minh Chương lái xe đưa Thẩm Nhược Trăn đến sân bay, hai người chia tay nhau tại cửa kiểm tra an ninh.
Nhà ga này đã đến rất nhiều lần, Hạng Minh Chương có chút choáng váng, nhớ lại Thẩm Nhược Trăn đuổi theo anh, ở nơi công cộng trước mặt mọi người chất vấn anh, lại nghĩ đến bọn họ cùng nhau chờ máy bay, lúc nào cũng sẽ uống một tách cà phê đen.
Lần trước anh tiễn Thẩm Nhược Trăn đến đây, đối phương vẫn là “Sở Thức Sâm”, là thư ký của anh, phải một mình chạy đến Cáp Nhĩ Tân.
Sau cái ôm ngắn ngủi, Hạng Minh Chương nói: “Có chuyện gì gọi ngay cho anh.”
Thẩm Nhược Trăn không nói “được” hay “không được”, trên thẻ lên máy bay được in tên cậu, cậu khẽ vẫy tay nói: “Lúc về lái xe cẩn thận, em đi đây.”
Dự kiến ​​​​sẽ đi công tác trong một tuần, vào ngày thứ hai sau khi Thẩm Nhược Trăn rời đi, Hạng Minh Chương bận rộn đến đêm khuya mới về nhà, trong hộp thư của cư dân trong căn hộ nhận được một túi chuyển phát nhanh.
Người gửi, Thẩm Nhược Trăn.
Hạng Minh Chương mở ra trong thang máy, bên trong là một bức thư do Thẩm Nhược Trăn viết cho anh.
Kể từ đó, bất cứ khi nào Thẩm Nhược Trăn đi công tác đều sẽ gửi một tờ giấy viết thư có tiêu đề đơn giản cho Hạng Minh Chương.
Nội dung không tính là quá dài, dùng chữ giản thể, bố cục nằm ngang, khắp nơi đều đã hiện đại hoá, chỉ có phần lạc khoản vẫn luôn được đóng bằng con dấu vuông đỏ.
(tình thú của người Dân Quốc cute ghê =)))))
Mọi phong thư đều bắt đầu giống nhau ——
Minh Chương nhận được thư rồi (*).

Em đã đến Bắc Kinh, nắng như thiêu đốt, đi ngang qua phố Trường An, nhớ lại quá khứ cùng anh xem kéo cờ, nghênh đón bình minh.
Mọi thứ thay đổi theo thời gian, nhưng tâm tư sôi trào vẫn không hề giảm sút, ngày hôm đó em đã thầm nói, nói cho anh biết tên thật của mình: Em là Thẩm Nhược Trăn.
Nhớ lại hốc mắt khô khốc, anh không ở bên cạnh, không ai nhỏ thuốc cho em.
Nửa tờ giấy đều là lời vô nghĩa, xin quân (*) đừng lo lắng.
(*) chữ quân này ai đọc cổ trang nhiều cũng biết là từ ngay xưa để gọi anh, ông, tôn xưng với người khác, hoặc cũng xưng với chồng đồ đó =)))
(*) chỗ “Minh Chương nhận được thư rồi” này bản gốc là 明章见信展, nếu dịch sát nghĩa thì sẽ là “Minh Chương nhận được thư thì mở thư ra xem” nhưng mà dịch như vậy nó bị dài dòng quá nên không biết có ai rành tiếng Trung có thể cho mình xin góp ý mình sửa chỗ này cho mượt hơn nhé

Minh Chương nhận được thư rồi.

Chuyến đi đến Trùng Khánh, đã chờ đợi từ lâu.
(Trùng Khánh)
Mọi việc đều suôn sẻ, phải nhàn rỗi đi bộ trên núi, trong vất vả cũng có cái thú vị.
Đã tìm đến chi nhánh Tây Nam, em thay mặt em gái biếu quà cho giám đốc Tần Khê, cảm ơn cô ấy năm ngoái dẫn dắt thực tập, có thể xem như một người thầy.
Sẩm tối, giám đốc Tần làm chủ, ăn thử lẩu chính gốc.
Em không thích ăn cay, nhưng thịnh tình khó khước từ, chỉ đành chọn nồi uyên ương đỏ trắng, mong anh hiểu cho.

Minh Chương nhận được thư rồi.

Em đã đến Quảng Đông an toàn.
Trên chuyến bay đọc kỹ lịch sử phát triển của Thâm Quyến, vô cùng xúc động, chỉ tiếc là không thể tự mình trải nghiệm những biến hoá nhanh chóng, vui mừng vì ngày nay được chứng kiến ​​kỷ nguyên đổi mới của vạn vật.
(Thâm Quyến)
Trong cuộc họp tình cờ gặp Trạch Phong, em ngồi với ông ấy, trò chuyện rất vui.

Kết quả là trời đã tối, lại gọi cho Lăng Khải, cậu ấy xuống Nam phiêu bạt, cũng có bộ dạng mới.
Đêm đầy sao, cùng nhau ngắm nhìn “Cửa sổ của thế giới”, trong lòng rộng thoáng.
Khổng Tử nói, học thầy không tày học bạn.
Là thầy cũng là bạn, không có ý gì khác, mong quân đừng nghĩ ngợi nhiều.

Minh Chương nhận được thư rồi.

Bay đến Hạ Môn vào buổi chiều, hải đảo thật đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, con đường ngõ hẻm và bến cảng mang đậm phong tình của Nam Dương.
(Hạ Môn)
Công vụ đang tiến triển thuận lợi, còn dư lại nửa ngày sẽ đến Phúc Châu.

Thời tiết nắng nóng, phố nhỏ lầu canh quận cũ, công viên Tây Hồ, nhà thờ Hoa Hạng, những gì nhìn thấy đều là cảnh tượng nhàn nhã thong dong.

(công viên Tây Hồ)
(nhà thờ Hoa Hạng)
Thành phố nhiều cây đa xanh, nhặt một gốc rễ rũ xuống, gửi kèm thư cho anh cùng thưởng thức.
Đừng trách em bủn xỉn, nhớ anh cũng sâu như vậy.

Minh Chương nhận được thư rồi.

Ba ngày phải bôn ba hai thành phố, trước tiên ở lại Tô Châu.
(Tô Châu)
Mây mù giăng kín, mưa dầm không ngớt, gió thổi trúc lay.

Anh và em cách nhau hai trăm dặm, ngồi tàu sẽ mất nửa giờ.
Lộ trình càng gần, mong muốn trở về càng mãnh liệt, khiến em không chịu được cô đơn, nửa đêm khó khăn chìm vào giấc ngủ, sa vào mộng hoàng lương (*) cùng anh lên núi.
(*) mộng hoàng lương: giấc mộng không có thật, chỉ sự vỡ mộng
Tỉnh lại cả đầu đầy đổ mồ hôi, cả phòng đều là mát mẻ, tỉnh ngộ nhận ra mùa thu lại đến rồi.

Lúc đặt bút thân đã ở Dương Châu, uống qua một chén trà xanh Dương Xuân, ăn một đũa mì tôm, mệt mỏi đã dịu lại, đỏ mặt nghỉ ngơi, song tận đáy lòng đều là tưởng niệm.
(Dương Châu)
Quân có phải đồng cảm sâu sắc, mong mỏi em trở về?
Ra khỏi nhà ở bên ngoài không tiện đốt hương, thư gửi về chỉ có mùi mực, Hạng Minh Chương đã để dành được cả một xấp thư, nhặt bức mới nhất đọc đi đọc lại, thậm chí còn còn cúi đầu ngửi lấy.
Anh không hay hút thuốc, thế nhưng lại bị phong thư của Thẩm Nhược Trăn làm cho trở thành một kẻ nghiện.
Lúc viết thư đang ở Dương Châu, gửi thư mất một ngày, Hạng Minh Chương tính toán thời gian, Thẩm Nhược Trăn làm xong việc nếu như nhanh chóng trở về, ngồi tàu hoả khoảng hai tiếng đã tới rồi.
Điện thoại reo lên, nhớ ai thì người đó đến, Hạng Minh Chương lập tức bắt máy.
Thẩm Nhược Trăn ôn nhu nói: “Minh Chương?”
Thần kinh xao động được vuốt ve, trong nháy mắt càng thêm ngứa ngáy, Hạng Minh Chương hỏi: “Bao giờ thì trở về?”
Thẩm Nhược Trăn đang định nói điều này: “Xin lỗi, kế hoạch có sự thay đổi.”
Hạng Minh Chương nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Làm xong việc em sẽ đi đường vòng một chuyến đến Ninh Ba.”
Đã là mùa thu rồi, ngày giỗ của Thẩm Tác Nhuận đang đến gần.

Hạng Minh Chương đè nén tư tình: “Em tự mình đi, hay là cùng với bà Diêu?”
“Một mình em.” Thẩm Nhược Trăn trả lời, “Trước tiên đến chùa thắp hương cho Diêu quản gia, sau đó đến nghĩa trang, em muốn cất cho mẫu thân một ngôi mộ.”
Hạng Minh Chương nói: “Được, anh biết rồi.”
Thẩm Nhược Trăn xin lỗi: “Mọi thứ hoàn tất, em phải về muộn hai ngày.”
Trước khi cúp máy, Hạng Minh Chương nói: “Không sao cả, anh chờ em.”
Thẩm Nhược Trăn mua vé vào sáng sớm, để trợ lý quay lại trước, ngày hôm sau ngồi tàu hoả một mình đến Ninh Ba.
Lúc ra khỏi nhà ga trời đang mưa lất phất, đường có hơi ướt, cậu gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến ngôi chùa ở ngoại thành.
Ông trời không chiều lòng người, cũng không phải ngày nghỉ, chỉ có một số ít khách du lịch, Thẩm Nhược Trăn xuống xe, dưới chân núi phủ lên một cơn mưa sương mù mịt, cậu không mang theo dù, nhưng lại ăn mặc nhẹ nhàng ra trận.
Đi được một lúc, cậu đưa tay lên quệt những giọt nước trên áo gió, giơ tay lên dừng lại giữa trời.
Cách đó vài mét, trước bậc đá dẫn vào ngôi chùa, Hạng Minh Chương cầm dù nhìn về phía cậu, không biết đã đợi tự bao giờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi