TRỘM GIÓ CHẲNG TRỘM TRĂNG



Hạng Minh Chương siết chặt tấm CT trong tay, trong lòng do dự bất định, anh lật qua lật lại xác nhận xem có phải đúng là hình ảnh đó không, sợ mình nhìn nhầm, lấy điện thoại di động ra chụp lại rồi gửi cho bác sĩ gia đình của Hạng Hành Chiêu.
Đối phương nhanh chóng trả lời, xác nhận rằng đó đúng là ruột thừa, nếu như đã cắt bỏ rồi thì sẽ không xuất hiện.
Hạng Minh Chương càng thêm nghi ngờ, nghĩ đến “hình xăm” căn bản không hề tồn tại của Sở Thức Sâm, anh đã không truy cứu đến cùng, bởi vì Tiền Hoa cà lơ phất phơ, lời nói đương nhiên không đáng tin.
Nhưng Châu Khác Sâm thì khác, Sở Thức Sâm làm phẫu thuật xong chính ông đã đến bệnh viện tận mắt chứng kiến ​, Sở Triết và bà Sở đều có mặt ở đó, vì thế nên sẽ không có chuyện là giả được.
Nhưng tấm phim này cũng là thật, chắc chắn là phim chụp cơ thể của Sở Thức Sâm.
Nếu hai dữ kiện đã được xác thực mâu thuẫn với nhau, cho thấy rằng nhất định tồn tại vấn đề.
Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì?
Suy nghĩ của Hạng Minh Chương vô cùng hỗn loạn, nhưng thói quen nghiệp vụ không cho phép anh xem nhẹ nó.

Một sự việc giống như một hệ thống phức tạp, trong đó một mô đun, một thành phần và một chuỗi code, chỉ cần có những sai sót nhỏ thôi đều có thể ảnh hưởng đến hoạt động chung của toàn hệ thống.
Hạng Minh Chương muốn gọi cho Hứa Liêu, lật ra trang liên lạc, nhưng ngón tay lại chậm chạp không bấm xuống dãy số.
Lần trước Sở Thức Sâm ở Vân Diếu tức giận như thế, anh đã dỗ dành người ta rồi, tuy rằng không bảo đảm rõ ràng nhưng tương đương với việc sẽ không tra lại chuyện cũ của Sở Thức Sâm nữa.
Hạng Minh Chương cười tự giễu một tiếng, từ trước đến nay anh chưa bao giờ là quân tử, từ khi nào lại hết lòng tuân thủ lời hứa như thế?
Bất quá anh thừa nhận, sau khi chân tướng về chuyện hồ sơ dự thầu được tiết lộ, cảm giác không bị Sở Thức Sâm hiểu lầm nữa cũng không tệ.
Cuối cùng, Hạng Minh Chương đã không gọi cho Hứa Liêu.
Màn hình nhấp nháy, nhận được một tin nhắn, quản gia riêng của căn hộ biết Hạng Minh Chương đã trở lại nên hỏi quần áo đã thay chưa và có cần giặt ủi không.
Hạng Minh Chương bảo đối phương đến lấy, sau khi trả lời, anh cầm bộ đồ đang vắt trên ghế thay đồ lên, từ trong túi áo may ô lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt.
Lúc Sở Thức Sâm không có ở đây, Hạng Minh Chương ngày nào cũng đeo theo nó đi làm, không nghĩ tới thế nhưng lại mang đến tận Cáp Nhĩ Tân.
Trên xe taxi đến bệnh viện, Sở Thức Sâm nóng đến mê man, thế nhưng vẫn chú ý tới dây đồng hồ giấu ở trước vạt áo của anh.

Hạng Minh Chương hoàn toàn không hiểu, chiếc đồng hồ quả quýt này rốt cuộc có câu chuyện gì, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy nó Sở Thức Sâm lại bất thường đến vậy?
Đêm đó ở trong văn phòng, Sở Thức Sâm gần như giật lấy, hơn nữa còn lẩm bẩm hai chữ —— Của tôi.
Dựa vào tính cách kín đáo thận trọng của Sở Thức Sâm, bình thường căn bản sẽ không nói những lời như vậy, lúc đó uống rượu, “Của tôi”, đây là lời nói vô tình, hay là lời nói xuất phát từ chân tâm được phun ra sau khi uống rượu?
Hạng Minh Chương nảy ra một ý tưởng, anh không điều tra Sở Thức Sâm, nhưng anh có thể điều tra chiếc đồng hồ quả quýt này.
Đây là đồ dùng cá nhân của anh, mở ra, đập vỡ hay điều tra thế nào đều hợp lý và hợp pháp, còn về biên bản giám định, anh đem từng tờ từng tờ niêm phong đóng dấu và cất tạm trong thư phòng.
Một đêm qua đi, Hạng Minh Chương thức dậy đi bơi vài vòng, thay quần áo rồi đi đến công ty, bộ phận tiêu thụ công việc bận rộn, chưa tới chín giờ phòng trò chuyện đã chiếm hết chỗ.
Đi ngang qua phòng thư ký, Sở Thức Sâm tới sớm hơn thường lệ, tây trang đen tóc đen, ngồi sau bàn làm việc chuyên tâm công tác.

Cậu vừa mới khỏi bệnh, nước da vẫn còn hơi tái, lúc gương mặt không có biểu cảm gì trông vô cùng xa lạ.
Cúi đầu rất lâu, Sở Thức Sâm lật tài liệu ra dựa lưng vào sau ghế, khẽ nâng cằm lên, thần thái nhất thời ẩn chứa sự cao ngạo của cấp trên, rất ít khi lộ ra trước mặt người khác.
Sở Thức Sâm lật sang một trang, dời ánh mắt đi mới phát hiện Hạng Minh Chương đang đứng ở cửa, cậu đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy bước tới mở cửa nói: “Hạng tiên sinh.”
Giữa hai người không có xưng hô dư thừa nào, tình cảnh khác nhau, ý tứ khác nhau, Hạng Minh Chương nói: “Bận lắm sao? Nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
“Vẫn ổn.” Sở Thức Sâm nói, “Lát nữa phải đến phòng marketing một chuyến, pha cà phê cho anh trước nhé?”
Hạng Minh Chương nói: “Không cần, lúc ăn sáng đã uống rồi.”
Hai người bọn họ đứng ngay cửa một trong một ngoài cách nhau nửa mét, Sở Thức Sâm nhạy cảm phát giác được Hạng Minh Chương hình như có chuyện muốn nói, hoặc là có suy nghĩ muốn bộc lộ, đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh, cậu nói: “Tôi đã cho người đi Cáp Nhĩ Tân giúp sắp xếp rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ừm, em lo liệu đi.”
Sở Thức Sâm phải đến phòng marketing, công việc tích luỹ sau một tuần đủ để cho cậu bận rộn tới khi tan làm, cậu không nhớ và cũng không để tâm báo cáo kiểm tra sức khoẻ để ở đâu nữa.
Trên thực tế một số công việc của các phòng ban nằm ngoài phạm vi chức trách của thư ký, Sở Thức Sâm trước đây tham gia vào dự án của ngân hàng Lịch Tín, chỉnh đốn bộ phận tài vụ của Diệc Tư, thúc đẩy cơ chế hoàn tiền.

Năng lực, quyền hạn và sự nổi trội của cậu quả thực không thể bị chôn vùi.
Lần này Sở Thức Sâm đột nhiên xin nghỉ, chưa đến hai ngày Hạng Minh Chương cũng rời đi, hôm nay hai người đồng thời quay trở lại, những người bên dưới đều đoán được sẽ có chuyện phát sinh.
Đợi đến khi sự trở lại của Châu Khác Sâm được xác nhận, Sở Thức Sâm đã đến Diệc Tư để sắp xếp văn phòng, thông báo chính thức với bộ phận nhân sự, tin đồn về thay đổi nhân sự trong bộ phận R&D cũng bị rò rỉ ra ngoài.
Buổi sáng cuối tuần, cả nhà họ Sở ra sân bay đón người.
Châu Khác Sâm đẩy hành lý ra, Sở Thức Hội là kích động nhất, hét to một tiếng “Chú Sâm” rồi nhào đến ôm lấy ông.
Châu Khác Sâm không có con trai cũng không có con gái, mọi sự kỳ vọng đều dồn hết cho anh em nhà họ Sở, trước khi đến còn giả vờ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Sở Thức Hội thì căn bản không nhịn được nữa, hỏi về thành tích chuyên nghành, hỏi về tình huống thực tập, hỏi về phương hướng kỹ thuật, làm cho Sở Thức Hội bị hỏi đến sợ.
Bà Sở xấu hổ đứng ở bên cạnh, trong lòng hổ thẹn không thôi, ngâm cả nửa ngày mới gọi một tiếng “Lão Châu.”
Châu Khác Sâm đã đáp ứng quay lại nghĩa là đã bỏ qua những hiềm khích trong quá khứ, ông đã đồng ý rồi, liền nói: “Tiểu Dương (*), anh muốn đi gặp Sở Triết.”
(*) cho những ai không nhớ thì bà Sở họ Dương nhé, nghĩ đến Bắc Nam mãi không đặt cho bả cái tên là mình thấy buồn giùm -.-
Lái xe từ sân bay đến nghĩa trang, trên đường đi Sở Thức Sâm mua một bó hoa cúc trắng.
Mộ của Sở Triết nằm trên bãi cỏ đầy nắng, lần đầu tiên Sở Thức Sâm đến đây, cậu nhìn ảnh trên bia mộ, Sở Triết rất giống với trong tưởng tượng của cậu, ôn hoà và nhìn xa trông rộng.
Châu Khác Sâm vươn tay vuốt ve bức ảnh, giọng nói lúc cao lúc thấp, ôn lại những suy nghĩ đã tích tụ trong bốn năm qua giữa những người bạn cũ.
Bà Sở đối diện với bia mộ xin lỗi Châu Khác Sâm, dặn Sở Triết yên tâm, Sở Thức Hội kể vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Sở Thức Sâm ngậm miệng không nói nên lời, cậu nên nói gì đây.
Sở Triết ở trên trời nhất định biết rằng cậu là một kẻ trộm, trộm đi thân phận, lại còn có gan đến viếng thăm người cha đã mất.
Ba người còn lại đợi cậu nói gì đó, cậu đặt bó hoa xuống, áy náy không dám lên tiếng, hồi lâu sau, cậu mới nói với Sở Triết: “Năm tháng còn lại rất dài, vậy thì cứ nhìn về phía trước đi.”
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, cả gia đình vì Châu Khác Sâm mà mở tiệc đón gió tẩy trần, Sở Thức Sâm đã sắp xếp tốt mọi thứ từ trước, buổi chiều cùng Châu Khác Sâm đến nhà riêng, cả hai cùng ngồi lại để thảo luận cụ thể về tình hình hiện tại của Diệc Tư.
Qua ba bình trà, Sở Thức Sâm theo thứ tự ưu tiên mà giải thích từng câu chuyện, không có gì là không thoả đáng.
Nói chuyện xong, Châu Khác Sâm không khỏi cảm thán: “Con so với trước đây khác quá.”
Sở Thức Sâm mỉm cười: “Không khiến chú Sâm thất vọng là tốt rồi.”
Thứ hai, Châu Khác Sâm chính thức nhậm chức ở Diệc Tư.

Trên hệ thống công ty phát thông báo, tất cả các phòng ban đều biết ngay, nội bộ Diệc Tư nổi lên một trận sóng ngầm, Châu Khác Sâm vừa lộ diện, tất cả cấp dưới cũ đều chạy tới, ai nấy đều kích động không thôi.
Châu Khác Sâm ăn mặc giản dị nhưng khí thế rất mạnh mẽ, mỉm cười hỏi mọi người xem có phải mình trông già đi hay không.
Đang nói chuyện thì Lý Tàng Thu xuất hiện, trên đường nhận được tin, quả nhiên là sự thật, ông không ngờ rằng có ngày Châu Khác Sâm sẽ quay lại.
Bước đến gần, Lý Tàng Thu trước tiên liếc mắt qua Sở Thức Sâm.
Sở Thức Sâm nói: “Lý tổng.”
Lý Tàng Thu gật đầu, cười tao nhã: “Phó tổng Châu, hai lão già chúng ta đã lâu không gặp rồi.”
Châu Khác Sâm vô cùng bình tĩnh, nỗi hận cũ ẩn hiện trong viền mắt khắc sâu theo năm tháng: “Sau này e là ngày nào cũng phải gặp đấy.”
Lý Tàng Thu nói: “Giấu kỹ thế, từ khi nào quyết định quay trở lại vậy?”
Sở Thức Sâm thẳng thắn nói: “Là con đến Cáp Nhĩ Tân nhận lỗi với chú Sâm, mời chú Sâm quay lại.”
Câu nói này đã phủ nhận bất hoà năm nào, cũng trả lại sự trong sạch cho Châu Khác Sâm.

Lý Tàng Thu tự hiểu, “Sở Thức Sâm” năm đó bị ông lợi dụng đã đổi sang phe cánh khác rồi.
Châu Khác Sâm nói: “Lần đầu tiên đến Diệc Tư là do Sở Triết đến tìm tôi, lần thứ hai là con trai Sở Triết tìm tôi, không để ý mà vô tình trở thành nguyên lão hai triều rồi.”
Cái tên “Sở Triết” đã lâu không được nhắc đến tại Diệc Tư, mọi người sửng sốt một hồi, dường như thể đang quay trở lại thời kỳ huy hoàng nhất của Diệc Tư.
Lúc này, hai nhân viên bảo vệ mang lên một chiếc hộp nói: “Thư ký Sở, bưu kiện của anh.”
Sở Thức Sâm tự tay mở ra, trong hộp đựng bức tượng điêu khắc Sở Triết thích nhất, cậu nói: “Chú Sâm, đây là quà của nhà họ Sở tặng mừng chú nhậm chức, sau này sẽ đặt trong phòng họp của bộ phận R&D.”
Châu Khác Sâm sửng sốt, giơ tay sờ bức tượng: “… Được, cứ làm theo lời con nói.”
Từ lúc đi Cáp Nhĩ Tân một mình cho đến khi Châu Khác Sâm nhậm chức ngày hôm nay, Sở Thức Sâm từng bước đi đều hoàn thành xuất sắc, cậu thế nhưng vẫn chưa hài lòng, cần phải tiếp tục những bước đi tiếp theo.
Chuông điện thoại vang lên, Sở Thức Sâm đi tới nơi ít người bắt máy: “Hạng tiên sinh?”
Hạng Minh Chương buổi sáng đến Hạng Việt cũ họp nên không đến được, anh đặt một lẵng hoa chúc mừng Châu Khác Sâm nhậm chức, nói: “Tôi chuẩn bị trở lại công ty đây, bên em thế nào rồi?”
Sở Thức Sâm nói: “Rất thuận lợi, đáp ứng mọi kỳ vọng.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Ở trước cửa đặt một lẵng hoa do Hạng Minh Chương gửi tới, là một nắm lá rẻ quạt màu bạc, rất khoẻ mạnh và rậm rạp, nhưng đáng tiếc là cành cây và lá quá mong manh, trong quá trình vận chuyển bị gãy mất vài cành.
(Lá rẻ quạt bạc)
Sở Thức Sâm rút ra, gom lại thành một nắm rồi nói: “Khoảng bao lâu nữa mới tới, cuộc họp của trung tâm R&D có nên bắt đầu sớm hơn không?”
Hạng Minh Chương nói: “Thư ký Sở, em sợ cho tôi nghỉ ngơi sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Có thể để lại cho anh thời gian uống một tách cà phê.”
Hạng Minh Chương thỏa hiệp: “Giúp tôi gọi một ly espresso, lát nữa gặp lại.”
Trên nóc tòa nhà văn phòng là một quán cà phê sân thượng, trời lạnh rồi nên không có mấy người lui tới.
Hôm nay trời nhiều mây, phong cảnh không quá rõ ràng, Sở Thức Sâm cúi đầu nghịch kính viễn vọng, không để ý tới phía sau có tiếng bước chân.
Hạng Minh Chương đi một chuyến đến Cáp Nhĩ Tân, khả năng chịu lạnh lại tốt hơn một chút, lái xe quá nóng nên áo khoác ngoài đã cởi ra vắt lên cánh tay, anh đến gần vuốt nhẹ sau đầu Sở Thức Sâm, hỏi: “Trông có đẹp không?”
Sở Thức Sâm ngẩng đầu: “Anh quay lại rồi.”
Trên sân thượng gió rất lớn, Hạng Minh Chương sợ Sở Thức Sâm bị cảm lạnh nên mở áo khoác choàng qua vai cậu, nhưng miệng thì nói: “Vừa đúng lúc tôi lười cầm.”
Hai người đứng trước lan can, tầm nhìn bao quát, Sở Thức Sâm nói: “Châu tiên sinh quay trở lại rồi, dự án du lịch văn hoá anh sẽ cân nhắc để Diệc Tư tham dự chứ?”
Hạng Minh Chương nói: “Buổi chiều họp cùng với trung tâm R&D sẽ có một cuộc thảo luận chính thức.”
Sở Thức Sâm không chỉ vì Diệc Tư mà còn vì Hạng Việt: “Một khi quyết định, ở bên ngoài chúng ta cần phải phản hồi với bên A càng sớm càng tốt, còn ở bên trong thì để tránh một số người hiềm nghi.”
Một ngụm cà phê vẫn chưa kịp nhấp, Hạng Minh Chương nói: “Đôi lúc em cũng thật kiên quyết, không giống như một thư ký ở phía trên còn có sếp, mà càng giống một lãnh đạo đã quen với việc đưa ra quyết định.”
Sở Thức Sâm không trực tiếp phủ nhận, cậu đang cố gắng hết sức để làm một thư ký, nhưng là một người phàm sẽ không tránh khỏi để lộ sơ hở, cậu phỏng đoán tâm tư của Hạng Minh Chương, liền hỏi: “Anh đang mỉa mai tôi à?”
Hạng Minh Chương siết chặt chiếc áo khoác trên người cậu, nói: “Sao mà dám, gió lớn thế này còn sợ em lạnh kìa.”
Lại một trận gió khác thổi qua, dây xích của chiếc đồng hồ quả quýt trên ngực Hạng Minh Chương tuột ra, đung đưa qua lại không ngừng.


Sở Thức Sâm giơ ngón trỏ lên móc lấy, cuộn đầu dây đồng hồ lại rồi giúp Hạng Minh Chương móc lại vào cúc áo.
Mái tóc tung bay quẹt qua má, Hạng Minh Chương chịu đựng sự ngứa ngáy: “Trong cuộc họp thường lệ cũng bị tuột ra một lần.”
Sở Thức Sâm cẩn thận chỉnh lại, nói: “Cúc áo trước đây không tinh xảo như vậy, cài lại là vừa vặn, dây xích bây giờ có hơi lớn, chỉ cần nới lỏng là rất dễ tuột ra.”
Hạng Minh Chương lặp lại: “Trước đây?”
Sở Thức Sâm dừng lại: “Đây không phải là đồng hồ cổ sao.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi đã xem qua một số đồng hồ quả quýt cổ khác nhưng chưa thấy qua loại dây xoắn đồng hồ như thế này bao giờ.”
Sau khi cài xong, Sở Thức Sâm nói: “Giống như đã thay bằng dây chuyền của một vị nữ sĩ.”
Hạng Minh Chương cảm thấy kỳ quái: “Một chiếc đồng hồ quả quýt làm theo yêu cầu, thế nhưng lại không tìm được sợi dây phù hợp sao?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Có lẽ làm như vậy là có hàm ý đặc biệt.”
Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm Sở Thức Sâm, giả sử nói: “Có khi nào đây là dây chuyền của người yêu chủ nhân đồng hồ quả quýt này không?”
Sở Thức Sâm lập tức nói: “Có thể là của mẹ.” Cậu nói xong cảm thấy bất cẩn, liền bổ sung thêm nửa câu, “Tôi đoán vậy.”
“Cũng đúng.” Hạng Minh Chương nói, “Trên mặt được khắc hoa văn Phật giáo, chủ nhân cũ của chiếc đồng hồ quả quýt này chắc hẳn tin vào Phật, là một người thanh tâm quả dục.”
Sở Thức Sâm trước đây đúng là người thanh tâm quả dục, nhưng bây giờ … cậu thầm cảm thấy hổ thẹn, Hạng Minh Chương nói: “Rất hợp với tôi.”
(cái đồ không biết xấu hổ =))))
Sở Thức Sâm: “Anh tin Phật sao?”
Hạng Minh Chương: “Không tin.”
Sở Thức Sâm: “Vậy anh thanh tâm quả dục sao?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Tôi không thân cận nữ sắc.”
(oi mẹ oi cứu toi cười ảy chỉa =))))
Sở Thức Sâm: “…”
Uống cà phê xong đã đến giờ vào họp, lúc rời đi, Sở Thức Sâm cầm theo một bó lá rẻ quạt nhỏ, sau khi cây phong lan trong phòng thư ký bị héo rũ, không còn cây xanh nên cậu định cắm thay vào đó.
Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn: “Đây là cái gì, trông giống như miếng khoai tây lát vậy.”
Sở Thức Sâm nói: “Hoa anh đặt đấy.”
Hạng Minh Chương cười, cửa hàng hoa nói hoa rẻ quạt màu bạc mang nghĩa tài lộc nên anh đặt luôn, hóa ra là trông như thế này, anh nói: “Nhìn thô tục quá, không xứng với em.”
Sở Thức Sâm nói: “Vậy cái gì mới xứng với tôi?”
Hạng Minh Chương suy nghĩ một chút: “Kiếm lan.”
(Hoa kiếm lan)
Sở Thức Sâm hỏi: “Vì sao?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Kiếm lan thanh nhã đẹp đẽ, hoa nở quanh năm, ngụ ý luôn luôn thăng tiến.”
Sở Thức Sâm cười: “Cái này ý nghĩa không thô tục hay sao?”
Hạng Minh Chương nhìn cậu: “Bởi vì tôi biết em vĩnh viễn không chỉ là một thư ký.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi