TRỘM MỘT NGÔI SAO

Cuối cùng không ăn bữa sáng, trực tiếp ăn cơm trưa.

Lục Dư làm súp vịt bánh gạo cho Quý Tinh, Quý Tinh hài lòng ăn hết hai chén, sau khi ăn xong vùi vào lòng Lục Dư ngồi trên sô pha nhàm chán xem tivi, trong lúc đó Lý Bình Tùng gọi đến hẹn Lục Dư ra ngoài chơi bóng, Lục Dư bảo không rảnh, hẹn anh buổi tối cùng dùng cơm, Lục Dư vẫn kêu không rảnh, Lý Bình Tùng thấy kỳ lạ, hỏi anh từ bao giờ bận rộn như vậy, Lục Dư nói thẳng —— từ khi hẹn hò, Lý Bình Tùng còn chưa kịp phản ứng đã bị cúp điện thoại.

Quý Tinh “chậc chậc” vài tiếng cảm thán, “Tớ còn nhớ lúc trước cậu còn thề son sắt nói với tớ cậu không phải kẻ trọng sắt khinh bạn.”

Lục Dư trả lời cực kỳ có lý, “Tiêu chuẩn để trọng sắc hay trọng bạn là cậu, lúc trước cậu là bạn, nhưng bây giờ cậu là sắc.”

Quý Tinh cười hì hì, “Bạn trai tớ giỏi nói ngọt thật đấy.”

Lục Dư cúi đầu hôn bờ môi đẹp mắt của cậu.

Hôn khoảng năm phút đồng hồ, hai người thở hổn hển tách ra, Quý Tinh nghiêng đầu hỏi anh, “Chuyện của chúng ta cậu muốn nói cho bạn bè của cậu biết không? Như Lý Bình Tùng chẳng hạn.”

Lục Dư gật gật đầu, “Thân thiết thì tớ sẽ nói, có thể cùng ăn một bữa cơm, quan hệ vậy cũng không cần cố ý nói, chẳng qua thực tế tớ muốn nói cho rất nhiều rất nhiều người, tớ muốn khoe với tất cả mọi người.”

“Muốn nói thì nói, thật sự tớ cũng muốn đấy.” Quý Tinh đưa tay bọc tay Lục Dư lại, lòng bàn tay nắm lại, sau đó dùng điện thoại chụp một tấm, giơ lên cho Lục Dư nhìn, “Thấy được không?”

Tấm hình này không có bất kỳ kỹ xảo nào, không làm mờ nền, cũng không có filter gì đẹp, nhưng lại cực kỳ hợp mắt, cảnh đẹp ý vui, Lục Dư nhìn không rời mắt, “Vô cùng đẹp.”

Vì vậy Quý Tinh liền đăng tấm hình này lên vòng bạn bè khoe khoang, trạng thái là: Tay hai người này đặt chung một chỗ rất xứng nha. Lục Dư cũng đăng nội dung giống vậy, chỉ có điều trạng thái đổi thành: Ừ, tay rất xứng đôi, người lại càng xứng.

Sau khi đăng xong hai người đều cười ngây ngô, không thèm quan tâm tiếng tin nhắn liên hồi từ điện thoại, vứt di động sang một bên rồi ôm nhau cùng trò chuyện. Lục Dư nói, “Tinh Tinh, chúng ta ở cùng một chỗ được không?”

Quý Tinh không hề nghĩ ngợi, “Được đó, nhà cậu gần công ty hơn một chút, còn có thể bớt tiền thuê nhà, tiết kiệm xăng, để cuối tuần rảnh rỗi tớ chuyển đến đây.”

Lục Dư hôn nhẹ mặt cậu, “Cuối tuần này liền chuyển đến đi, tớ lái xe chở đồ cho cậu, mang mấy thứ cậu cần được rồi, những thứ khác có thể mua sau. Sau này tớ sẽ chịu trách nhiệm ba bữa một ngày của cậu, còn chịu trách nhiệm ngủ cùng cậu buổi tối, thế nào?”

Quý Tinh đảo mắt cười, “Woa, cậu dùng cơ thể quyến rũ tớ, cậu thừa biết trừ cơ thể cậu ra bất cứ cám dỗ nào tớ cũng có thể kháng cự được, chuyển chuyển chuyển, cuối tuần này chuyển ngay.”

“Sau này mua một căn nhà lớn một chút.” Lục Dư nói, “Phải có hai gian thư phòng, còn phải có một cái sân thượng thật lớn, phòng ngủ cũng có thể dùng cửa sổ sát đất.”

Quý Tinh gật đầu phụ họa, “Phòng ngủ dùng rèm màu đậm nhé, che sáng tốt.”

“Còn gì nữa không?”

“Phòng tắm tốt nhất đặt một cái bồn tắm lớn, có thể làm trong bồn tắm, làm xong tắm rửa cũng tiện hơn.”

“Vậy phải lắp cỡ lớn đấy.”

“Nói không chừng tớ còn muốn nuôi mèo nuôi chó, phải có chỗ đặt chuồng nữa.”

“Được, để trong thư phòng hoặc phòng khách đi.”



Tình cảm đến mức này đã không cần phải dè dặt nữa, bọn họ đã xác định rõ tình cảm dành cho nhau sẽ không bao giờ thay đổi, cũng không nghi ngờ tình cảm của đối phương một cách vô căn cứ nữa, vậy thì cứ dứt khoát đi, thoải mái bên nhau thôi, bởi vì hai người đã tốn quá nhiều năm lẩn quẩn mới tới được với nhau, vậy nên nhân lúc còn có khả năng, nhìn thấy được tương lai đầy tốt đẹp thì đừng chần chừ tiến tới, có chiêu thức gì để tán tỉnh đối phương thì cứ trổ hết ra, thẳng thắn đến với nhau không có gì phải sợ, cũng có thể vô cùng tự tin mà nói với bản thân, đừng chờ đợi.

Đã sắp đi đến bến đò của nửa đời còn lại rồi, còn không mau lên thuyền.

Sáng hôm sau lúc đi làm có vài đồng nghiệp khá thân trêu ghẹo chuyện yêu đương của Quý Tinh vài câu, cậu cũng bày ra trạng thái khoe ân ái, không ngoài dự đoán bị mọi người khinh bỉ.

Giờ nghỉ trưa lúc Quý Tinh đang nhắn tin kèo kẹo với Lục Dư, Đồng Hoán gọi đến, truy hỏi tới tấp, đại ý đều hỏi cậu đang yêu đương với ai. Quý Tinh nói là Lục Dư, là người mà cậu vẫn luôn thích, Đồng Hoán kỳ lạ nói không phải anh ta đã có bạn gái rồi ư, vì vậy Quý Tinh lại giải thích vài câu đơn giản, sau khi Đồng Hoán nghe xong thì trầm mặc vài giây rồi bắt đầu cười to, được một lúc mới hỏi cậu: Tiểu Tinh, cậu có vui không?

Quý Tinh nói, “Cực kỳ cực kỳ vui, cả đời này không thể nào không vui.”

Đồng Hoán bên kia đầu điện thoại vừa không ngừng cảm thán tốt quá tốt quá, vừa luôn miệng bảo muốn gặp Lục Dư, Quý Tinh hẹn hắn thứ sáu cùng ăn cơm.

Buổi chiều tan tầm cùng nhau về nhà, bên phía Quý Tinh kết thúc công việc sớm hơn một chút, cậu dứt khoát qua bộ phận hình ảnh tìm Lục Dư, lúc cậu đến vừa khéo trông thấy Lý Bình Tùng đang đưa lưng về phía cậu đứng trên hành lang nói chuyện với Lục Dư.

Lý Bình Tùng khó tin hỏi, “Cậu có người yêu vậy mà anh lại không biết?” Giọng điệu và lời nói đều vô cùng quen thuộc.

Lục Dư nâng cằm về phía Quý Tinh Tinh đứng phía sau hắn, “Anh cũng quen đó, cậu ấy đến rồi.”

Lý Bình Tùng lập tức quay đầu, Quý Tinh cười lễ phép với hắn, “Chào anh Lý.” Nói xong liền đi tới chỗ Lục Dư, đứng cạnh anh, Lục Dư tự nhiên ôm vai cậu.

“Cậu…” Lý Bình Tùng mắt há mồm nhìn hai người bọn họ, “Hai người là bạn gái —— không không không, là quan hệ người yêu?”

Lục Dư gật gật đầu, thái độ rất thản nhiên, “Ừ, cậu ấy chính là người yêu của em.”

“Nhưng không phải hai người là bạn học sao? Còn nhiều năm chưa từng gặp lại như vậy, trước kia cũng không nghe cậu tiết lộ một chút xíu tin tức nào còn gì?” Lý Bình Tùng trừng mắt hỏi.

Lục Dư cười nói, “Là bạn thì không thể yêu đương à? Từ hồi cấp ba em đã thích cậu ấy rồi, vậy nên nhiều năm qua anh bảo em đi gặp những người khác, nếu không phải là cậu ấy thì đều không được.”

Lý Bình Tùng nhất thời nghẹn lời, tiêu hóa cả buổi mới chậm rãi nói, “Lục Dư, cậu trâu bò thật. Mấy năm qua một cái rắm cũng không thả, đúng là giỏi chịu đựng.”

Quý Tinh không nhịn được cười một tiếng, ý tứ sâu xa nhìn Lục Dư, Lục Dư cũng nhìn vào mắt cậu cười. Lý Bình Tùng thấy đôi mắt ẩn tình không dứt khỏi nhau này của hai người bọn họ liền cảm thấy mình cmn như một kẻ đần, hắn lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Ai, nếu lúc trước anh không khuyên cậu tới đây làm việc, hai người cũng không thể thành đôi đâu, có phải nên tính anh có một phần công lao không?”

Quý Tinh lập tức cười hì hì nói, “Lần sau nhất định mời anh Lý ăn cơm, không thể phủ nhận công lao của anh được.

Lý Bình Tùng cũng cười, suy nghĩ cả buổi mới nói ra một câu, “Hai người các cậu đã ở bên nhau, sống thật tốt đó.” Nói xong vỗ vỗ vai hai người bọn họ, quay đầu rời đi.

Buổi tối bọn họ cùng đến quán lẩu cay mới mở ở con phố phía sau, khí thế ngất trời ăn hết hai tiếng, ăn xong thì lái xe về nhà, Quý Tinh ngồi ở vị trí cạnh ghế lái trò chuyện với Lục Dư, nói với anh chuyện thứ sáu đi ăn, nói xong lại tán gẫu chuyện khác, lúc nói đến chỗ thú vị hai người bọn họ cùng bật cười, hay vào lúc đèn đỏ vô thức đối mặt, sau đó trao một cái hôn ngọt ngào ngắn ngủi.

Xe chạy vào tiểu khu thì dừng lại, Lục Dư nhìn Quý Tinh áp má vào một bên xe, nhẹ nói, “Tinh Tinh, năm mới cùng tớ về nhà được không? Ông rất nhớ cậu.”

Quý Tinh dừng động tác gỡ dây an toàn, quay đầu lại nhìn anh, cười nói, “Được, tớ cũng rất muốn đi.”

Lục Dư nắm tay cậu siết chặt, “Sau đó có thể đến Cáp Nhĩ Tân chơi, xem điêu khắc băng.”

Quý Tinh hỏi, “Vậy đi trượt tuyết được không?”

Lục Dư nói, “Ừ, cậu muốn đi thì đi, sân trượt tuyết có rất nhiều.”

Quý Tinh nói, “Đi vào tháng Giêng đi, có thể kịp lễ hội băng.”

Lục Dư nói. “Được, vậy thì tháng Giêng.”

Quý Tinh nói, “Đến phố trung tâm chơi chút nữa, ở đó rất nổi tiếng.”

Lục Dư nói, “Được, muốn đi chỗ nào cũng được.”

Hai người ở bên nhau, ngược chiều cũng được thuận gió cũng được, đến đâu cũng có thể, trên đường đi đều có ánh sao, đều rất sáng.

Vậy thì lên đường thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi