TRỘM NHÌN ÁNH SÁNG

Edit: Ry

Hiện trường đóng phim quá tĩnh lặng, có không ít nhân viên đều xem đến mất hồn, rối rít đỏ mặt tới tận mang tai, cảm thấy quá mức kích thích. Chung Xương Minh cũng rất hài lòng nhìn một nữ hai nam tứ chi quấn quýt trong ống kính.

Một Bạch Khởi Phong xấu xa và cám dỗ, một Kim Lan ý loạn tình mê, một Bạch Trường An kiềm chế mà dịu dàng, mỗi người có một tính cách, có một vẻ phong tình của riêng mình, ở trước ống kính, những điều này hiện ra vô cùng tinh tế.

Những người khác có lẽ không nhìn ra, vì chút khoảnh khắc khó kìm lòng ấy của hai người thật sự quá mập mờ, nhưng ở trong mắt người biết chuyện thì vẫn có thể thấy được một hai phần.

Tình yêu ngập đầy, khiến cho sự triền miên và cấm kị vốn có trong bầu không khí được hun nóng lên thêm mấy phần, thật sự vượt ngoài dự đoán của Chung Xương Minh, cảnh quay quá hoàn hảo.

Bởi vì tiến độ khả quan, ngay tối đó Chung Xương Minh đã tuyên bố bọn họ sẽ đóng máy sớm. Tất cả nhân viên công tác đều vui vẻ giơ tay ăn mừng, sau một hồi hân hoan, theo đó mà đến lại là sự không nỡ mãnh liệt.

Lúc quay xong cũng đã là ba giờ sáng, nhà sản xuất ở trong nhóm chat nói mọi người hãy về ngủ một giấc thật ngon, bốn giờ chiều mai tập trung, ăn bữa tiệc mừng đóng máy.

Văn Dao với dáng vẻ bị vùi dập thành tàn hoa bại liễu, ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng, kéo lại áo choàng tắm trên người mình, chỉ thiếu cầm điếu thuốc rít một hơi nữa thôi.

Chung Xương Minh còn muốn cười nhạo cô nàng: "Sao rồi Tiểu Văn Dao, chẳng phải trước lúc quay cô còn rất tự tin là mình chơi được tất sao?"

Môi Văn Dao đã bị hôn cho sưng lên, từ trên xuống dưới đau nhức như thể vừa bị đánh một trận, phải biết là để duy trì một tư thế hoàn mỹ trước máy quay tạo áp lực lên cơ bắp của diễn viên đến mức nào, cực kì tốn sức.

Cả xương sống lẫn eo cô không thẳng nổi nữa rồi, bị hai tên đàn ông giày xéo như nhân bánh quy.

Văn Dao ỉu xìu xua tay: "Tôi chịu thôi, ai thích thì cứ tới mà chơi, bản cung không chịu nổi."

Tạ Thời Dã đã không còn ở trường quay, y và Phó Húc đang ở trên xe bảo mẫu của y.

Xe bảo mẫu đã trang bị đủ chức năng chống nhìn trộm, lặng lẽ đỗ trong bóng đêm.

Nếu như có ai đến gần cái xe bảo mẫu kia là sẽ thấy được thân xe đang nhẹ nhàng lắc lư. Nhưng sẽ chẳng ai có cơ hội lại gần chiếc xe này, vì Dương Dương và Trần Phong đang đứng cách đó không xa hút thuốc canh chừng.

Dương Dương ngáp một cái, mắt đỏ ngầu nói: "Buồn ngủ quá đi mất, cuối cùng cũng xong việc ở đây rồi, hai người về sau còn lịch trình nào khác không?"

Trần Phong lắc đầu, Phó Húc không nhận nhiều việc, hắn có thể xin nghỉ một thời gian đi thăm bạn gái. Vừa nói ra kế hoạch của mình, Trần Phong đã thấy vành mắt Dương Dương càng thêm đỏ, hắn hết hồn, do dự hỏi: "Cậu... Khóc gì vậy?"

Trai thẳng Trần Phong lo lắng hoảng sợ lẫn lộn nghe trai thẳng Dương Dương nghiến răng cố nhịn không khóc nghẹn ngào nói: "Mẹ nó, hâm mộ vãi, em cũng muốn có ngày nghỉ, muốn có bạn gái nữa."

Trần Phong: "..."

Mà tên đầu sỏ khiến Dương Dương không có thời gian tìm bạn gái thì đang ở trong xe ôm bạn trai của mình.

Tạ Thời Dã ôm cổ Phó Húc, vững vàng ngồi trên người anh, vội vàng hôn môi đối phương, trong bụng y đã dấy lên ngọn lửa, ban nãy lúc quay suýt chút nữa y đã làm lộ sự tham lam khát vọng này.

Có trời mới biết khi mặt Phó Húc dán lên người Văn Dao, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chú nhìn y, sự nóng bỏng trong cái nhìn ấy kết hợp với bộ dáng gợi cảm, thật sự quá giống với lúc anh đè lên người y.

Y muốn hôn anh, phải mất rất nhiều sức mới kiềm chế lại được, giờ cuối cùng cũng được toại nguyện. Bờ môi bọn họ mãnh liệt va chạm, Tạ Thời Dã khẽ hừ một tiếng đầy thỏa mãn.

Phó Húc cũng muốn y, điều đó có thể cảm nhận được từ đôi tay đang mạnh bạo vần vò eo mông Tạ Thời Dã. Không biết nụ hôn nồng nhiệt này đã kéo dài bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng tách ra, bộ dạng còn bết bát hơn cả ban nãy quay phim.

Đó là sự hoang dại của đàn ông chỉ có sau khi trải qua một hồi thân mật thô bạo, không có mỹ cảm, chỉ muốn cắn nuốt đối phương, chỉ muốn làm cho đối phương rối loạn đắm chìm, tạo ra những dấu vết thuộc về mình.

Mặc dù đã bùng lên lửa dục, nhưng hai người không đến nỗi hoàn toàn mất lý trí, sẽ không làm đến cuối, bằng không Trần Phong và Dương Dương đang chờ ở bên ngoài sẽ phát điên mất.

Tạ Thời Dã cưỡi trên người Phó Húc, toét miệng cười ngây ngô, Phó Húc giúp y cài lại từng chiếc cúc bị giật ra trong lúc ý loạn tình mê, hỏi y: "Cười gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy... Vui quá. Trước khi em đồng ý đóng bộ phim này, chưa từng nghĩ là đến khi kết thúc lại có thể có được anh." Tạ Thời Dã ôm chặt lấy Phó Húc, cực kì dính người, chỉ hận không thể vò mình vào trong cơ thể đói khát của Phó Húc.

Không chỉ có Tạ Thời Dã, chính Phó Húc cũng không ngờ rằng nhận lời đóng bộ phim này lại giúp anh có thêm một bạn trai nhỏ. Tạ Thời Dã giữ nguyên tư thế này, hỏi Phó Húc sắp tới định đi đâu.

Bản thân y chắc chắn sẽ phải bận rộn một thời gian dài, có khi Tết cũng sẽ không yên. Đây là cái giá phải trả cho việc đóng « Xuất Thế », Cao Lương yêu cầu y phải xuất hiện trước công chúng với tần suất lớn, khôi phục lại độ nổi tiếng lúc trước.

Cao Lương đã đàm phán giúp y trở thành khách quý đặc biệt của ba show giải trí, đóng quảng cáo của năm nhãn hàng, còn có các loại hoạt động biểu diễn thương mại khác.

Tạ Thời Dã chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu, y rất không nỡ nhìn Phó Húc: "Chắc là sẽ có một thời gian dài không thể gặp anh được."

Phó Húc lẳng lặng ôm y như đang an ủi một đứa bé, xoa lưng y: "Có thể về sau anh sẽ ở thành phố C."

Tạ Thời Dã hỏi anh: "Anh đến đó làm gì?"

"Anh định đi tìm hiểu và sưu tầm cảnh vật, để xem có nơi nào thích hợp với bộ phim sắp tới không, còn có vài chỗ khác nữa, chưa chắc đã quay ở thành phố C."

Tạ Thời Dã cong cong mặt mày nói: "Nhà em ở thành phố C đấy."

Y là người thành phố C, thi vào học viện điện ảnh ở thành phố khác, cũng debut ở chỗ đó, nên không ai biết rằng y đến từ thành phố C.

Mỗi khi có ngày nghỉ, Tạ Thời Dã đều sẽ trở về căn phòng y mua ở thành phố C, rất ít khi về nhà.

Y thật sự không có quan hệ tốt với người trong nhà, cho dù y đã thành công đến vậy, ông ba ngoan cố vẫn sẽ luôn nói lời lạnh nhạt, mà mẹ y thì vẫn luôn khuyên y đừng cãi lại ba, dần dà, Tạ Thời Dã không muốn về nữa.

Không ai muốn chịu tổn thương mãi.

Đến mức đó rồi mà Tạ Thời Dã vẫn mua một căn phòng ở thành phố C, y thích thành phố mình sinh ra và lớn lên này, cũng thích người dân nơi đây và phong cảnh của nó, giống như những câu châm ngôn vẫn nói, lá rụng về cội, cội của y là ở đây.

Người của thành phố C luôn ngập tràn cảm giác tự hào về quê hương của mình, Tạ Thời Dã nói một thôi một hồi, không ngớt lời khen cảnh đẹp ở quê mình, còn đề cử mấy bộ phim nổi tiếng được quay ở thành phố C với Phó Húc, rồi thì nơi nào sẽ có cảnh đẹp để quay.

Đợi y liến thoắng xong mới nhớ ra có khi Phó Húc còn biết rõ hơn cả mình, vì anh biết nên mới chọn nơi đó để lấy cảnh, thế mà y lại nói nhiều như vậy, có phần múa rìu qua mắt thợ.

Tạ Thời Dã ngậm miệng, Phó Húc lại dỗ dành: "Sao không nói tiếp?"

"Mấy chuyện em nói chắc chắn anh đều đã biết rồi." Tạ Thời Dã ngượng ngùng nói.

Phó Húc đột nhiên đánh lén, hôn lên mặt y: "Anh thích nghe em nói, em thích thành phố C nhỉ, lúc nói chuyện mắt cũng sáng rực lên, rất đáng yêu."

Tạ Thời Dã xoa mặt mình, xấu hổ nói: "Ai lại khen đàn ông đáng yêu bao giờ, anh phải khen em đẹp trai mới đúng."

"Ừ, bạn trai của anh đẹp trai quá." Phó Húc rất nghe lời, khiến cho Tạ Thời Dã càng thêm ngượng ngùng, anh luôn coi y như một đứa trẻ vậy, lúc nào cũng thích dỗ dành.

Thật ra... Cũng chẳng có gì không tốt, y thích Phó Húc dỗ dành y, thích anh dung túng cho mọi hành động của y.

Bữa tiệc ăn mừng đóng máy ngày hôm sau được tổ chức ở tiệm lẩu yêu thích của Chung Xương Minh, ông bao cả quán, mọi người ngồi đầy các bàn. Nhóm diễn viên chính thì đi một vòng mời rượu cùng đạo diễn, Tưởng Thắng còn phát bao lì xì cho các nhân viên.

Giữa lúc mời rượu, Tạ Thời Dã kề tai Phó Húc thì thầm, hỏi bây giờ bọn mình giống mời rượu trong đám cưới nhỉ, Phó Húc buồn cười nhìn y, hỏi lại: "Vậy tối nay có thể vào động phòng không?"

Tạ Thời Dã bị anh chọc cho không kịp đề phòng, mà Văn Dao ở bên cạnh nghe được, lập tức hùa theo: "Em báo một suất phá động phòng nhé."

Vừa dứt lời đã bị Tạ Thời Dã vỗ nhẹ một cái lên gáy: "Đàng hoàng lại coi."

Văn Dao tủi thân muốn chết, rõ ràng là hai tên đàn ông này không đàng hoàng trước, sao tự dưng chỉ có mình cô bị nói?

Văn Dao hầm hừ tức giận: "Dù gì em cũng đóng vai vợ anh, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, bây giờ anh vì một tên đàn ông xa lạ mà vứt bỏ em, không quan tâm đến em nữa, em còn có thể làm gì đây, chẳng phải chỉ còn cách trở thành người cha rộng lượng mà tha thứ cho anh thôi sao."

Cái mồm bô bô nói dẫn đến việc Phó Húc vỗ vai cô, Văn Dao rùng mình, theo bản năng co rúm lại: "Thầy Phó, em sai rồi."

Phó Húc cười lắc đầu, bàn tay đang đặt trên vai cô nàng giơ ngón trỏ lên, chỉ ra sau cô.

Văn Dao khó khăn ngoái đầu nhìn ra sau. Một người gần như không thể xuất hiện ở đây, lại xuất hiện.

Lưu Nghệ Niên mặc trang phục chơi bóng chày, đeo ba lô, trên mặt còn có vẻ ửng hồng vì chạy bộ đến, khuôn mặt trẻ trung mang theo nụ cười, đang bị Tưởng Thắng kéo lại trò chuyện.

Người thanh niên đang đối phó với tiền bối, ánh mắt lại nhìn sang đây, trọng điểm rơi trên người Văn Dao.

Văn Dao hết hồn, hai tay cô ôm lấy tay thầy Phó, nhẹ nhàng dời nó ra khỏi vai mình: "Hình như bụng em hơi đau, em đi trước ạ."

Phó Húc lại đặt tay lên vai cô nàng, ra vẻ chân thành nói: "Thật sao, có cần tôi bảo Trần Phong lấy thuốc tới không?"

Văn Dao sắp khóc rồi, biết ngay là thầy Phó có ý xấu mà, cô nàng chẳng khác gì con thỏ đang vội vã dùng chân đạp người, lại ngoái đầu xem, Lưu Nghệ Niên đã không còn nói chuyện với Tưởng Thắng, đang nhanh chân đi về phía bên này.

Tạ Thời Dã thật sự không nhìn nổi, bèn đẩy cái tay Phó Húc ra, Văn Dao lập tức bỏ chạy, thoáng cái đã bắn xa được mười mét.

Lúc Lưu Nghệ Niên đi ngang qua Tạ Thời Dã, cậu còn u oán nói với y: "Anh, sao anh lại thả cô ấy đi?"

Phó Húc vỗ vai cậu: "Giờ cậu đuổi theo vẫn còn kịp, cô ấy đi giày cao gót, không chạy xa được."

Lưu Nghệ Niên cảm kích cười với Phó Húc một tiếng, sau đó nhanh chân đuổi theo.

Tạ Thời Dã có chút lo lắng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, trông Văn Dao có vẻ rất sợ Lưu Nghệ Niên, đừng nói là thằng nhóc thối đó làm chuyện gì dọa con gái nhà người ta nhé."

Phó Húc bình thản cầm chén rượu: "Không sao đâu."

Con thỏ Văn Dao chạy trối chết cuối cùng bị Lưu Nghệ Niên tóm được ở cửa nhà vệ sinh nữ, sau đó Lưu Nghệ Niên dùng sức lực không thể phản kháng, kéo cô vào trong một căn phòng không người.

Tiệm lẩu này đã được Chung Xương Minh bao toàn bộ, có rất nhiều phòng trống, không cần lo sẽ có người ngoài đi vào.

Lưu Nghệ Niên duỗi hai tay, vây Văn Dao trong vòng tay mình, người thanh niên khẽ mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn với tinh thần phấn chấn, nụ cười chân thành là thế mà động tác lại cương quyết như vậy. Cậu khẽ nói: "Chị, chị gửi bức ảnh đó là có ý gì?"

Lưng Văn Dao dán sát lên vách tường: "Chị chỉ đùa thôi mà."

Lưu Nghệ Niên ồ một tiếng, đầy suy tư nói: "Em cũng muốn chỉ đùa với chị thôi."

Dứt lời, cậu cúi đầu hôn Văn Dao, ôm thật chặt vòng eo mảnh mai của người con gái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi