TRỘM TÂM

Cam Niệm nhìn thấy Hứa Hoài Thâm, cô lập tức nói với Nam Tùng: “Em đi trước đây, bạn trai em đến đón rồi.”

Cam Niệm không quan tâm Nam Tùng còn đang sững sờ, cô chạy nhanh đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, vui vẻ nắm tay cậu: “Sao cậu lại đến đây? Không phải tớ đã bảo cậu học xong thì về sớm nghỉ ngơi cho đỡ mệt rồi sao.”

Tuy vậy Cam Niệm vẫn bị sự bất ngờ này làm cho vui vẻ, đáy mắt đều mang theo ý cười.

Nhưng ánh mắt Hứa Hoài Thâm chỉ nhàn nhạt quét qua người Cam Niệm, cậu lạnh giọng mở miệng: “Tôi quấy rầy hai người phải không?”

Cam Niệm nhíu mày, “Cậu nói linh tinh cái gì đó. Tớ cùng anh ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hoạt động chung một câu lạc bộ.”

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm mặc quần áo mỏng manh, cậu cởi áo khoác rồi phủ lên người cô: “Đừng để bị cảm.”

Nam Tùng tiến lên từ phía sau, đối diện với ánh mắt của Hứa Hoài Thâm.

Sắc mặt Hứa Hoài Thâm vẫn lạnh như hầm băng, động tác khoác áo đã tuyên thệ chủ quyền.

Nam Tùng không nói gì, cậu yên lặng rời đi. Hứa Hoài Thâm cũng nhấc bước tiến về hướng ký túc xá.

Cam Niệm đuổi theo, cô ôm cánh tay cậu rồi làm nũng: “Hứa Hoài Thâm, cậu đang ghen đó hả?! Cậu đừng ghen nữa mà, anh ta chỉ giúp tớ chỉnh sửa vài động tác nhảy mà thôi, tớ không hề có ý gì với anh ta.”

Cam Niệm giống như con mèo nhỏ bám lấy Hứa Hoài Thâm, nhưng mà Hứa Hoài Thâm lại không có động tĩnh gì. Vừa tan học, biết Cam Niệm vẫn đang luyện tập, cậu liền tính toán đến tìm cô.

Nhưng vừa tới nơi cậu đã nhìn thấy Cam Niệm nói chuyện vui vẻ với nam sinh khác. Cậu không nhìn thấy Cam Niệm, trong lòng đã thấy khó chịu, vậy mà cuộc sống sinh hoạt của Cam Niệm dường như không khuyết thiếu điều gì, cô vẫn ngập tràn vui vẻ như bình thường.

Nói trong lòng Hứa Hoài Thâm không khó chịu là nói dối.

Cam Niệm túm chặt Hứa Hoài Thâm, không cho cậu đi lên phía trước.

Cô ôm eo cậu, ngẩng đầu rồi trông mong nhìn cậu, “Thâm Thâm, tớ rất nhớ cậu, tớ chưa thấy cậu đã vài ngày rồi.”

Hứa Hoài Thâm nhéo má cô, “Thật vậy sao?”

“Đương nhiên, sáng mai tớ không có tiết học, tớ đang định đi học cùng cậu.”

Hứa Hoài Thâm cúi đầu khoá môi Cam Niệm, lửa nóng hừng hực mang theo hơi thở không cho phép phản kháng giống như đang trừng phạt Cam Niệm.

Cam Niệm bị cậu hôn đến nỗi không thở nổi, bên hông bị nắm gắt gao, “Đau…..”

Cam Niệm mềm mại xin tha, sau một lúc lâu thì cậu mới buông ra.

“Ngoại trừ tôi thì tất cả những nam sinh khác không được đụng vào cậu.” Hứa Hoài Thâm mở miệng, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Cam Niệm dựa vào ngực Hứa Hoài Thâm, “Được, vậy cậu đừng giận nữa được không?”

Hứa Hoài Thâm dịu dàng hôn lên trán Cam Niệm rồi “ừ” một tiếng.

Sau đó hai người nắm tay tiếp tục đi về phía trước, Hứa Hoài Thâm nói nghỉ lễ Quốc khánh sẽ đưa Cam Niệm đến Trùng Khánh chơi, cậu còn xem trước cả thời tiết và lên kế hoạch, mấy ngày đó rất thích hợp đi du lịch.

Cam Niệm lại nói: “Nhưng mà tớ có việc mất rồi… Quốc khánh tớ phải đến thành phố Q tham gia lễ hội âm nhạc. Câu lạc bộ khiêu vũ của bọn tớ có tiết mục biểu diễn, tớ còn là người nhảy chính.” Cam Niệm cũng muốn đi chơi với Hứa Hoài Thâm, nhưng lần biểu diễn này rất quan trọng đối với cô.

Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng, sau đó Hứa Hoài Thâm mới nhàn nhạt hỏi: “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?”

“Bởi vì hôm nay tớ mới được biết thời gian cụ thể.”

“Lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi ra ngoài chơi.” Giọng điệu của cậu trở nên chua xót. Vì chuyến du lịch này, Hứa Hoài Thâm đã lên kế hoạch từ rất sớm, “Cậu nhất định phải đi sao?”

Cam Niệm gật đầu: “Là tớ tự mình đăng ký, tớ muốn đi.”

Hứa Hoài Thâm buông tiếng thở dài, cậu vuốt ve mặt Cam Niệm, ngữ khí bất đắc dĩ: “Tôi biết Niệm Niệm nhà chúng ta thích khiêu vũ.” Cho nên cậu nguyện ý chăm sóc cô, để cô làm chuyện mình yêu thích.

Trên đường trở về, tuy Hứa Hoài Thâm không lên tiếng ngăn cản nhưng Cam Niệm vẫn phát hiện ra tâm tình cậu không được tốt lắm.

Trở lại ký túc xá, Cam Niệm ngồi ngây ngốc trước bàn một mình.

Thật ra lần này cô muốn tham gia còn vì nguyên nhân khác, các tiết mục ở lễ hội âm nhạc sẽ tiến hành bình chọn, nếu câu lạc bộ của bọn họ nhảy tốt thì mỗi người đều có tiền thưởng.

Cam Niệm muốn có số tiền thưởng này, cộng với số tiền cô đã tiết kiệm được để chuẩn bị một món quà kỷ niệm cho Hứa Hoài Thâm. Tính đến bây giờ thì bọn họ đã ở bên nhau 520 ngày. Hơn nữa mỗi lần sinh nhật, Hứa Hoài Thâm luôn tặng quà cho cô, những thứ ấy lại không hề rẻ. Tuy tình cảm không thể dùng vật chất để đong đếm, nhưng cô không muốn lúc nào mình cũng được nhận quá nhiều.

Cam Niệm hỏi Tăng Tiểu Huyên đang ngồi xem phim: “Cậu biết gần đây có công việc làm thêm nào không?”

“Cậu muốn đi làm thêm hả?”

“Ừm.”

“Tớ thấy có mấy việc làm bán thời gian này cũng được đó, cậu lại đây nhìn xem.”

Tăng Tiểu Huyên tạm dừng phim truyền hình, cô và Cam Niệm cùng nhau tìm việc làm thêm. Tô Đình Mỹ ngồi ở một bên vừa nghe cuộc nói chuyện của hai người, vừa nói chuyện điện thoại với bạn thân: “Tớ phát hiện ra yêu đương cũng cần phải môn đăng hộ đối. Mà bây giờ có rất nhiều nữ sinh lại muốn trèo cao, gia cảnh nghèo kiết xác nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào mấy công tử phú nhị đại, không cần biết bản thân có yêu người ta hay không, chỉ cần bước lên được chiếc Ferrari là được rồi. Loại con gái như này quá là mưu mô…”

Ở trong mắt Tô Đình Mỹ thì Cam Niệm chính là loại con gái như vậy. Trải qua một thời gian quan sát, Tô Đình Mỹ thấy gia cảnh nhà Cam Niệm chỉ ở mức trung bình, so với Hứa Hoài Thâm là cả một khoảng cách dài, cho nên cậu ta yêu Hứa Hoài Thâm không phải vì nhà người ta có tiền hay sao? Cả chiếc lắc Tiffany kia nữa, chắc là mỏi mắt cầu xin Hứa Hoài Thâm mua cho, vậy mà suốt ngày tỏ vẻ thanh cao.

Cam Niệm đều nghe thấy hết mấy lời của Tô Đình Mỹ, nhưng cô cũng không nói gì. Buổi tối Cam Niệm lăn qua lộn lại trên giường, mãi không ngủ được.

Không thể không thừa nhận lời nói của Tô Đình Mỹ đã chọc đến cô. Thật ra vấn đề kinh tế gia đình luôn là chỗ đau lớn nhất trong tim Cam Niệm, bản thân cô biết mình ở bên Hứa Hoài Thâm không phải vì tiền, nhưng trong mắt người ngoài chưa chắc cho rằng như vậy.

Gia đình cô chính là một gia đình phổ thông bình thường, mà nhà Hứa Hoài Thâm lại có công ty riêng, có quyền có thế.

Hứa Hoài Thâm thường xuyên đưa cô đến những nhà hàng xa hoa để ăn uống, những lúc ấy cô cảm thấy rất ngượng ngùng, chính cô cũng không biết mình có gì để đáp lại cậu.

Yêu cậu càng nhiều, trong lòng cô lại càng cảm thấy tự ti.

Vì thế cô muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, để không ai có thể coi thường.

***

Chuyện Cam Niệm muốn tìm việc làm thêm, ngoài ý muốn lại bị Tào Cảnh Thiên biết được. Sau khi kết thúc buổi sinh hoạt vào tối thứ sáu, Tào Cảnh Thiên đã gọi Cam Niệm ở lại.

“Cam Niệm, nghe nói em muốn đi làm thêm?”

“Đàn anh, sao anh lại biết?”

“Lúc nãy tình cờ đi ngang qua, anh có nghe thấy em và bạn cùng phòng nói chuyện. Chỗ anh quen đang muốn tìm sinh viên làm thêm, anh có thể giới thiệu cho em.”

Tào Cảnh Thiên nói có một nhà đang muốn tìm gia sư cho con họ, chủ yếu là phụ đạo môn ngữ văn cho học sinh trung học, mỗi tuần một buổi, mỗi buổi 190 tệ.

Cam Niệm không ngờ mức lương lại tốt như vậy, hơn nữa cũng không phải đi bưng bê vất vả trong các quán ăn. Tào Cảnh Thiên nói anh có thể hỗ trợ cô bằng cách đề cử, như vậy tỷ lệ được làm sẽ càng cao.

“Thật sự cám ơn đàn anh, em phải phiền anh rồi.”

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà, tý nữa anh sẽ gửi số wechat của người kia cho em.”

Hai người đi ra ngoài, Tào Cảnh Thiên thuận miệng hỏi, “Cam Niệm, em có bạn trai rồi phải không?

Cam Niệm gật đầu, Tào Cảnh Thiên cười không nói. Thật ra khoảng thời gian trước đây, cậu có nghe người ta nói Cam Niệm đã có bạn trai, lúc ấy cậu đang định theo đuổi Cam Niệm thì bị tin tức này gõ cho tỉnh mộng.

Tào Cảnh Thiên buồn bã mất vài ngày rồi cũng bình thường trở lại, nếu không thể làm người yêu, vậy thì làm bạn bè. Cậu buông bỏ tình cảm với Cam Niệm, nhưng hảo cảm với cô vẫn luôn tồn tại, nghe tin cô khó khăn, cậu cũng muốn vươn tay ra giúp đỡ.

Ngày hôm sau Cam Niệm liên hệ với người phỏng vấn, đối phương nói buổi tối cô đến phỏng vấn.

Cam Niệm khó hiểu hỏi: [ Tại sao lại phỏng vấn vào buổi tối hả chị? ]

Bên kia trả lời: [ Bởi vì ban ngày chị không rảnh, chỉ rảnh vào tối hôm nay hoặc là chiều thứ hai tuần sau. ]

Chiều thứ hai tuần sau Cam Niệm lại có tiết học, đối phương nói Cam Niệm đến phỏng vấn càng sớm càng tốt, gần đây có rất nhiều người muốn làm thêm, phỏng vấn trước thì tỷ lệ được chọn sẽ cao hơn.

Cơ hội hiếm khi có được, Cam Niệm không muốn bỏ qua.

Cam Niệm định bảo Hứa Hoài Thâm đi cùng, nhưng buổi tối bên khoa kinh tế lại có việc, Cam Niệm đành phải đi một mình.

Sau khi lên xe buýt, Cam Niệm nhận được tin nhắn Hứa Hoài Thâm hỏi cô đang làm gì.

Biết được tin Cam Niệm muốn đi phỏng vấn, Hứa Hoài Thâm lập tức gọi điện thoại, giọng nói mang theo tức giận: “Đã trễ như này mà một mình cậu con gái đi ra ngoài phỏng vấn? Cậu biết nguy hiểm như nào không? Tại sao không chịu nói với tôi một tiếng?”

“Hôm nay bận quá nên tớ quên mất, hơn nữa buổi tối cậu còn có việc mà…”

“Cam Niệm, cậu muốn tôi phải lo lắng thì cậu mới hài lòng sao?”

“Tớ xin lỗi…”

“Địa chỉ ở chỗ nào? Cậu nhắn tin qua đây, tôi lập tức đến bây giờ, cậu ở yên đó chờ tôi.”

“Được.”

Tắt cuộc gọi, Cam Niệm ảo não thở dài, cô nhắn tin gửi địa chỉ cho Hứa Hoài Thâm.

Mười phút sau, Hứa Hoài Thâm đã đến.

Sắc mặt cậu rất lạnh, vừa nhìn đã biết là đang tức giận, Cam Niệm nói xin lỗi, đáng lẽ cô không nên để cậu lo lắng như vậy.

“Công việc này được một người bạn giới thiệu nên tớ mới không nghĩ nhiều.”

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Cậu còn coi tôi là bạn trai nữa không?”

“…. Tớ không có ý như vậy.”

“Gần đây cậu thiếu tiền sao? Tối muộn còn chạy đến chỗ xa như này để phỏng vấn, nếu tôi không hỏi thì cậu cũng không nói sao? Cậu thiếu tiền có thể nói với tôi cơ mà!”

Cam Niệm cúi đầu, cô mím môi rồi nói, “… Đều do tớ sai, tớ xin lỗi.” Cô không muốn nói ra phiền não trong lòng mình, chắc chắn cậu ấy sẽ mắng cô suy nghĩ nhiều.

Hốc mắt Cam Niệm đỏ ửng, khuôn mặt xụ xuống làm Hứa Hoài Thâm nhanh chóng mềm lòng, không tức giận nổi nữa. Hứa Hoài Thâm kéo Cam Niệm vào lòng, cậu nhỏ giọng dỗ dành: “Tôi không mắng cậu, ngoan, đừng khóc.”

Tay Cam Niệm nắm chặt lấy áo Hứa Hoài Thâm và nức nở trong lồng ngực cậu.

Hứa Hoài Thâm kiên nhẫn an ủi Cam Niệm, giúp cô lau khô nước mắt.

Cam Niệm ngừng khóc, cậu liền nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, dịu dàng hôn lên đôi môi vẫn còn run rẩy.

Hứa Hoài Thâm xoa đầu cô, “Không sao rồi, sau này phải nhớ việc gì cũng phải nói với tôi.”

“Ừm.”

“Vậy cô giáo có muốn đi phỏng vấn nữa không?”

“Muốn.”

“Đi thôi, tôi đưa cậu đi.”

Cam Niệm phỏng vấn xong liền cùng Hứa Hoài Thâm trở về trường học. Ở trên xe, Hứa Hoài Thâm vừa ôm vừa trêu Cam Niệm để chọc cho cô vui vẻ.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là của một cậu bạn trong phòng.

“Tối nay cậu đi đâu vậy? Giám thị đến điểm danh đúng lúc cậu không ở đây, cũng may là chúng tôi điểm danh giúp cậu.”

“Bạn gái tôi có chút việc, tôi ra ngoài với cô ấy.”

“Ôi vậy hả?! Tôi không biết, không quấy rầy hai cậu nữa.”

Hứa Hoài Thâm tắt điện thoại, Cam Niệm ngửa đầu nhìn cậu: “Có chuyện gì sao?”

“Không sao.”

“Vậy thì tốt. À đúng rồi, nghỉ lễ cậu định làm gì?”

“Tôi về nhà, dù sao bạn gái cũng không ở bên cạnh, tôi một mình nhàm chán thì đi đâu cũng thế.”

Cam Niệm mỉm cười, cô thơm lên má cậu, “Trở về tớ sẽ bồi thường cho cậu được không?”

“Cậu định bồi thường như thế nào?”

“Cậu muốn gì cũng được.”

Hứa Hoài Thâm nhướn mày, “Là tự cậu nói đấy!”

Sau khi xuống xe, Hứa Hoài Thâm đưa Cam Niệm về đến dưới ký túc xá. Cam Niệm ôm cậu một lúc rồi nói:

“Tớ lên phòng đây, bye bye.”

Hứa Hoài Thâm gật đầu, nhưng lại giữ chặt lấy Cam Niệm và hôn lên môi cô, “Cậu đi đi.”

Cam Niệm đỏ mặt vẫy tay với Hứa Hoài Thâm, cô xoay người đi vào thì nhìn thấy Tô Đình Mỹ cũng trở lại.

Tô Đình Mỹ tận mắt thấy hai người hôn tạm biệt nhau, sự đố kỵ trong lòng càng bốc lên giữ dội, nhưng cô vẫn cười chào hỏi với Cam Niệm.

Hai người cùng nhau đi lên tầng, Tô Đình Mỹ hỏi: “Hâm mộ cậu thật đấy, ở trường học cũng có người bên cạnh, không vô vị như mấy người FA bọn tớ. À có chuyện này, tớ nghe nói hoa khôi khoa luật tỏ tình với Hứa Hoài Thâm, cậu ta vừa xinh đẹp, nhà lại nhiều tiền, nghe nói bố cậu ta còn là chủ tịch tập đoàn đó.”

Cam Niệm khẽ cười, “Ừm, việc này tớ biết.”

Tô Đình Mỹ không ngờ Cam Niệm lại không hề tức giận, “Cậu không sợ cậu ta bị người khác cướp mất sao?”

“Không sợ, tớ biết cậu ấy là người như nào. Hơn nữa biết Hứa Hoài Thâm đã có bạn gái mà vẫn còn tỏ tình, kiểu con gái như vậy càng khiến cậu ấy chán ghét.” Cam Niệm nhìn sang người bên cạnh, khoé môi hơi cong, “Đình Mỹ, sao tớ có cảm giác cậu… cực kỳ quan tâm đến bạn trai của tớ vậy?”

“Tớ… Cậu nói bậy bạ gì thế, tớ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Tớ nghĩ cậu đừng tự tin mù quáng như vậy.”

Cam Niệm cười, “Chẳng lẽ tớ phải suốt ngày nghĩ này nghĩ nọ sao? Đã là của tớ thì không ai cướp được, người khác… cũng đừng có chuyện nhớ thương.”

“………”

****

Nghỉ lễ quốc khánh, Cam Niệm đứng đợi mọi người trong câu lạc bộ để cùng xuất phát đi tỉnh Q.

Sự kiện này sẽ diễn ra vào tối thứ ba, hôm nay bọn họ đến trước để còn diễn tập.

Chỗ ở của bọn họ đã có người phụ trách, Cam Niệm và Tăng Tiểu Huyên ở chung một phòng.

Lúc diễn tập, Cam Niệm nhảy sai mấy động tác, Sơn Vi bắt đầu châm chọc mỉa mai: “Cam Niệm, cậu có ổn không vậy? Tối mai mà còn thế này, chẳng phải làm bẽ mặt bọn tôi hay sao?!”

Mới đầu Cam Niệm còn sẵn sàng chịu đựng, nhưng lần này cô quay lại trực tiếp mắng người: “Cậu đến từ Đôn Hoàng(*) à?”

Sơn Vi sững sờ: “Cái gì?”

“Sao lắm lời như vậy??? Cậu cảm thấy cậu nhảy hơn tôi thì đi bảo hội trưởng thay tôi đi. Nếu không được thay thì cậu còn phải chăm chỉ luyện tập nhiều vào.”

Sơn Vi: “……”

Khí thế của Cam Niệm khiến các hội viên bất ngờ, quả nhiên Sơn Vi không tiếp tục nói nhiều nữa, buổi diễn tập kết thúc thuận lợi.

Trên đường trở lại khách sạn, Tăng Tiểu Huyên giơ ngón cái với Cam Niệm:

“Mọi người đã sớm không vừa mắt với Sơn Vi, hôm nay cậu mắng thế khiến ai cũng hả hê.”

Cam Niệm cười: “Cậu ta chỉ là con hổ giấy.”

Về đến khách sạn, Tăng Tiểu Huyên đi rửa mặt trước, Cam Niệm nhận được điện thoại của Huệ Hân Nhi.

“Cam Niệm!!!!! Tớ kể cho cậu một chuyện!!!”

Nghe giọng điệu kích động của Huệ Hân Nhi, Cam Niệm cũng thấy tò mò, “Có chuyện gì thế?”

“Hôm nay trên đường đi học, cậu đoán xem tớ nhìn thấy ai?”

“Ai vậy?”

“Tống… Lực … Ngôn!!!”

“???!!!!”

Huệ Hân Nhi cũng không ngờ cô và Tống Lực Ngôn còn gặp lại nhau. Sáng nay có tiết học, Huệ Hân Nhi đạp xe đến trường chứ không ngồi xe bus, ai ngờ nửa đường lại đột nhiên mưa to, Huệ Hân Nhi vội vã xuống xe, dắt gọn xe vào lề đường rồi vội vàng tìm cái ô trong túi. Bỗng nhiên đỉnh đầu cô xuất hiện một cái ô, tiếp đó là giọng nói quen thuộc, “Cầm lấy!”

Huệ Hân Nhi ngẩng đầu, ngay tại thời khắc nhìn thấy Tống Lực Ngôn, cô cứ tưởng mình quay lại thời cấp ba.

Cô ngây người như khúc gỗ nhìn Tống Lực Ngôn: “Cậu….”

“Đã lâu không gặp.”

Cam Niệm nghe xong, tâm tư thiếu nữ lại bắt đầu bùng nổ, “Sao tớ cứ có cảm giác hai cậu vẫn còn dây dưa với nhau!!! Đây đúng là duyên phận!!!”

Đến bây giờ Huệ Hân Nhi vẫn chưa còn bình tĩnh, nghĩ lại chuyện sáng nay là cô lại đỏ mặt, “Cậu đừng nói linh tinh….”

“Hân Nhi, tớ biết cậu vẫn còn thích cậu ta phải vậy không?”

“…. Nhưng mà cậu ta lại không thích tớ.” Huệ Hân Nhi nghĩ trải qua kỳ nghỉ hè, cô đã buông được tất cả. Nhưng ngay khi gặp lại Tống Lực Ngôn một lần nữa, trái tim đập rộn ràng của cô lại không thể gạt người.

Huệ Hân Nhi thở dài, “Dù sao cũng học chung một trường, tuy không thường xuyên liên lạc thì cũng coi như bạn bè bình thường.”

“Cậu quyết định như nào thì tớ vẫn luôn ủng hộ.”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Cam Niệm vừa tỉnh thì Tăng Tiểu Huyên đã rửa mặt, thay quần áo xong xuôi.

“Tớ xuống dưới tầng lấy bữa sáng lên đây.”

“Cậu đợi tớ với, chúng ta cùng đi.”

“Không cần đâu, cậu ở đây chờ đi, tớ đi xuống một lát rồi lên ngay.”

“Cảm ơn cậu.”

Cam Niệm rửa mặt xong lại chui vào ổ chăn lướt weibo, lúc này Hứa Hoài Thâm gọi điện đến.

“Niệm Niệm, cậu ở chỗ nào? Cho tôi địa chỉ cụ thể.”

“A?”

“Tặng cho cậu một món quà, cậu có muốn hay không?”

Cam Niệm ngồi bật dậy, “Quà tặng?!”

“Ừm.”

Cam Niệm không ngờ Hứa Hoài Thâm lại cho cô một niềm vui bất ngờ, cô thành thật khai báo số phòng khách sạn.

Mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Cam Niệm mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, cô choàng thêm chiếc khăn ren rồi chạy đi mở cửa.

Cam Niệm tưởng Tăng Tiểu Huyên, không nghĩ đến người trước cửa lại là một nam sinh.

Xuyên qua mắt mèo, Cam Niệm thấy nam sinh đội mũ lưỡi trai, cậu ta cúi thấp đầu, trên tay là một bó hoa hồng!

Chẳng lẽ đây là niềm vui bất ngờ?!

Cam Niệm vẫn đề phòng, cô chỉ hơi hé cửa.

Nam sinh đặt câu hỏi: “Xin hỏi Cam tiểu thư phải không?” Giọng nói cậu ta ồm ồm, Cam Niệm cũng không thấy rõ mặt.

“Đúng vậy….”

Nam sinh lập tức đưa bó hoa cho Cam Niệm, phía trên còn có một tấm card.

“Chúc Niệm Niệm biểu diễn thành công! — Hứa Hoài Thâm.”

Cam Niệm không ngờ niềm vui bất ngờ lại là một bó hồng đỏ cực to! Tay cô ôm bó hoa, ánh mắt sáng lấp lánh, ý cười từ khoé miệng tràn lên khoé mắt, lúm đồng tiền nho nhỏ cũng hiện rõ ràng.

“Cảm ơn.”

Trong mắt Cam Niệm chỉ có bó hồng, cô hoàn toàn không chú ý tới nam sinh đội mũ lưỡi trai trước mặt đang nhìn chằm chằm mình, con ngươi của cậu chìm trong bóng tối giống như con sói chăm chú nhìn theo con mồi.

Cam Niệm lui về sau một bước, đang định đóng cửa thì tay nam sinh đã giữ lại cửa.

Cam Niệm ngẩn người, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Không nhận ra tôi?”

—ooOoo—

Giải nghĩa câu chửi xoáy của Cam Niệm:

(*) Đôn Hoàng (敦煌) là một thành phố thuộc tỉnh Tửu Tuyền phía bắc Trung Quốc, nơi đây xưa kia nằm trên con đường tơ lụa nổi tiếng, vì vậy là nơi giao thoa văn hóa Đông Tây. Nơi đây nổi tiếng với rất nhiều bức vẽ trên tường tượng thể hiện văn hóa các vùng miền gọi là 壁畫( bích họa).

Giới trẻ TQ có câu B话(逼话) ý nói (lắm mồm, nói nhiều), mà 2 câu trên lại đồng âm nên ý của cả câu sẽ được dịch là [ Mày là người từ Đôn Hoàng đến à, sao mà lắm mồm thế?]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi