TRỘM TRĂNG

Úc Thiên Phi đưa Nhan Noãn đến tận dưới lầu.

"Nếu mọi việc suôn sẻ, nhớ nhắn tin cho tôi." Anh dặn Nhan Noãn: "Nếu như không ổn, thì...thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đón cậu."

"Tôi biết nhà cậu." Nhan Noãn nói

"Cậu chắc chứ? Đã nhiều năm rồi cậu chưa đến."

Nhan Noãn giơ tay lên: "Đi lối này đến tòa nhà thứ hai ở dãy phía sau, số 29, căn 301.

Úc Thiên Phi mỉm cười, vỗ vào lưng cậu: "Đi đi."

Nhan Noãn hít sâu một hơi, lòng thấp thỏm bất an đi vào hàng hiên.

...

Nửa tiếng sau, khi cậu đi ra từ chỗ cũ, kinh ngạc phát hiện Úc Thiên Phi vẫn còn đang ở đây.

Úc Thiên Phi đưa lưng về phía cậu, ngồi trên bồn hoa trong tiểu khu, đang cầm điện thoại nói chuyện với đồng nghiệp.

Nhan Noãn đến gần mà anh hoàn toàn không nhận ra.

"Ngại quá, cảm ơn cảm ơn, lỗi của tôi, đáng lẽ nên nói ngay với cậu. Đúng, tạm thời không cần, ừ... Chắc là không cần đâu, không định dọn đi. Ừ, vậy nhé, có rãnh sẽ đến thăm cậu, cúp máy trước đây, bái bai."

Anh ngắt cuộc trò chuyện xong, quay đầu lại, sau đó bị Nhan Noãn ở sau lưng làm cho giật mình.

"Cậu xuống lúc nào vậy?" Anh trợn mắt ngửa đầu nhìn Nhan Noãn hỏi.

"Mới vừa xuống." Nhan Noãn nói: "Thấy cậu đang nói chuyện điện thoại, nên không gọi cậu."

Úc Thiên Phi chột dạ: "Cậu... Nghe được hả?"

"Nghe cái gì?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi không trả lời câu hỏi này, sau khi quan sát sắc mặt của cậu một cách cẩn thận thì đứng dậy, trả lời: "Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm với người ta thôi."

Nhan Noãn không hỏi tiếp nữa, giả vờ như mình thật sự không nghe anh nói với người khác là "không dọn đi".

Úc Thiên Phi cho rằng bản thân đã lừa dối qua cửa, nhẹ nhàng thở ra. Anh nhìn ba lô sau lưng Nhan Noãn, trong lòng hiểu rõ: "Xem ra nói chuyện không được vui rồi."

Nhan Noãn nhún vai.

Úc Thiên Phi thở dài ngửa đầu nhìn lướt qua rồi lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc, còn giơ tay lên.

"Con chào dì ạ!" Anh huơ tay nói về phía với trên lầu.

Nhan Noãn cũng xoay người lại ngẩng lên, chỉ nhìn thấy cửa sổ đang đóng lại.

"Ngay cả cậu mà bà ấy cũng không để ý à?" Nhan Noãn hỏi.

"Có để ý tôi, gật đầu chào." Úc Thiên Phi nói: "Thấy cậu quay người lại mới đóng cửa sổ."

"..."

"Cậu nói xem liệu dì ấy có hiểu lầm quan hệ của chúng ta không?" Úc Thiên Phi bất an hỏi.

"Sao cậu còn ở đây, không về à?" Nhan Noãn hỏi.

"Về rồi, cậu xem đồ của tôi không có ở đây." Úc Thiên Phi cười với cậu: "Cứ mãi không nhận được tin nhắn của cậu nên đến đây xem thử, lại sợ lên đó không đúng lúc, đành chờ thôi."

Nhan Noãn cười gượng.

"Đi thôi." Úc Thiên Phi thấy cậu suy sụp, giơ tay khoác vai cậu: "Ba mẹ tôi đã nấu đồ ăn xong rồi, trễ nữa sẽ nguội."

Nhan Noãn gật đầu, đang muốn xoay người, cánh tay đang khoác trên vai cậu của Úc Thiên Phi nhanh chóng thu về.

"Tôi nói với ba mẹ, có khả năng cao là hôm nay cậu ở nhờ nhà bọn tôi." Úc Thiên Phi nói: "Cho nên họ đặc biệt làm thêm vài món."

Nhan Noãn lúng túng: "Họ không hỏi lý do sao?"

"Tôi nói tôi cũng không rõ lắm." Úc Thiên Phi nói: "Yên tâm đi, tôi dặn họ đừng hỏi nhiều rồi. Có lẽ họ cho rằng mọi người mâu thuẫn cãi nhau có liên quan đến chuyện ba mẹ cậu muốn nhận con cháu của họ hàng làm con nối dõi."

Nhan Noãn gật đầu.

"Đúng rồi." Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu nhìn thấy đứa bé trong truyền thuyết kia chưa?"

Nhan Noãn lắc đầu: "Chưa."

Trong nhà vẫn như trước đây, ngay cả trang trí trong phòng cậu cũng không hề thay đổi, ngoại trừ ba mẹ cậu thì không có dấu vết của người khác từng ở.

Úc Thiên Phi không hỏi thêm gì nữa. Đến nhà Úc Thiên Phi, ba mẹ Úc Thiên Phi nhiệt tình đón tiếp cậu.

Hơn mười năm không gặp, bề ngoài của đôi vợ chồng này đã không còn giống với dáng vẻ trong trí nhớ của cậu. Mẹ của Úc Thiên Phi mập lên, khuôn mặt tròn trịa, tóc uốn theo kiểu thịnh hành của lứa tuổi trung niên và người lớn tuổi, trông rất phúc hậu. Ba của Úc Thiên Phi thì già đi không ít, tóc ở thái dương đã hoa râm, rãnh mũi má đã trở nên sâu hoắm.

Nhưng họ vẫn nhiệt tình và thân thiện giống như trước đây.

Khi còn nhỏ Nhan Noãn rất thích gần gũi họ, nhiều năm không gặp, hôm nay lại được chiêu đãi hết mình, thật sự khó tránh khỏi cảm thấy dè dặt.

Nói chuyện với người lớn ở độ tuổi này, câu chuyện rất dễ bị lái sang yêu đương lập gia đình.

Bản thân Úc Thiên Phi vẫn cà lơ phất phơ, ba mẹ anh vì chuyện lớn cả đời anh mà sầu lo không ít. Có vậy Nhan Noãn mới biết, sau lần đó họ đã dựa vào đủ mối quan hệ để giới thiệu cho Úc Thiên Phi mấy người để hẹn hò, Úc Thiên Phi không thèm gặp mặt, lúc thì đổ cho công việc bận rộn, khi thì lại tuyên bố bản thân tìm tình yêu đích thực không dựa vào mai mối.

"Chuyện này đâu có mâu thuẫn gì." Mẹ Úc Thiên Phi thở dài: "Mấy ngày trước dì cả của nói giới thiệu cho một người, là giáo viên tiểu học, trông rất xinh. Người ta cũng thấy nó vừa ý, bằng lòng gặp mặt nhưng nó cứ không chịu đi, con nói xem có tức không?"

Nhan Noãn liếc Úc Thiên Phi một cái.

Úc Thiên Phi đã ăn no từ lâu, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ nói: "Tóc cô ấy quá ngắn, con không thích tóc ngắn."

"Con nghe thử đi, đây là lý do gì chứ." Mẹ Úc Thiên Phi vạch mặt không chút lưu tình: "Người ta là tóc theo mốt, gọi là tóc bob! Ngắn cái gì mà ngắn, chỉ giỏi lấy cớ!"

Nhan Noãn đành phải nhắm mắt phối hợp: "Tóc ngắn cũng có thể nuôi dài mà."

Úc Thiên Phi liếc cậu một cái, không lên tiếng, nhìn có hơi khó chịu.

"Ài, hay là Noãn Noãn đi gặp đi." Mẹ Úc Thiên Phi đột nhiên quay xe: "Cô bé đó nhìn thật sự không tệ, nghe nói là tính cách an tĩnh, rất hợp với con."

"Mẹ." Úc Thiên Phi không nhịn nổi nữa: "Sao mẹ lại xen vào chuyện của người khác thế!"

"Cũng không phải nói con!" Mẹ anh trừng mắt: "Con gấp cái gì? Tránh sang một bên."

"Con ăn no rồi." Úc Thiên Phi đứng dậy: "Cậu ấy cũng no rồi, bọn con về phòng đây!"

Nói xong, anh túm lấy Nhan Noãn kéo đi.

Nhan Noãn ngượng vô cùng, cười ngây ngô với ba mẹ Úc Thiên Phi một cái, lảo đảo bị Úc Thiên Phi kéo vào phòng.

"Không chịu được." Úc Thiên Phi nhanh chóng khép cửa phòng lại: "Xem ra là tôi tiêm liều dự phòng chưa đủ."

Nhan Noãn nhìn gò má anh, hỏi: "Tại sao cậu không đi?"

"Làm gì có tại sao." Úc Thiên Phi vừa nói vừa đặt mông xuống ghế, trông rất biếng nhác: "Không muốn đi."

"Nghe ra cũng không tệ." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi ném cho cậu một cái liếc mắt, sau đó dứt khoát xem như không nghe cậu nói gì, hất cằm ra hiệu cho cậu, hỏi: "Nhìn nhớ không?"

Lúc này Nhan Noãn mới dời sự chú ý, xoay người quan sát một vòng, nói: "Bàn học của cậu đổi chỗ."

"Bức tường phía sau đó bị bong một mảng, chuyển tới để chắn lại." Úc Thiên Phi vừa cười vừa nói: "Nhà này cũ quá, ba mẹ tôi định sáu tháng cuối năm sửa lại đôi chút."

"Ừ." Nhan Noãn gật đầu: "Nhà của tôi cũng vậy, vốn định là..." Cậu khựng lại, sau đó lắc đầu cười giễu mình: "Bây giờ không biết họ tính thế nào rồi.

Úc Thiên Phi đang định nói về sự an toàn, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Mẹ anh ôm một cái chăn vào: "Bây giờ giường hơi nhỏ, nhưng chăn vẫn đủ để ngủ, mỗi đứa một cái."

Hai người trong phòng đều ngây ngẩn cả người.

"Sao thế." Mẹ Úc Thiên Phi cảm thấy khó hiểu: "Không vừa ý cái chăn này à? Mẹ mới phơi nắng mà!"

Nhan Noãn vội lắc đầu: "Không, rất thích ạ, con cảm ơn dì."

Mẹ Úc Thiên Phi trải chăn cho hai người xong rồi đi rất nhanh, lúc gần đi còn tri kỉ đóng cửa, để lại hai con người đang lúng túng im thin thít.

Nhà Úc Thiên Phi cũng không có phòng dư dành cho khách, nếu ngủ lại đây chắc chắn hai người phải chen chúc nhau như thời còn là học sinh.

Trước đây hai người cũng không ý thức được điều này.

Nhan Noãn thấp thỏm nhìn lướt qua cái giường cậu đã từng ngủ rất nhiều lần.

Lạ thật, trong trí nhớ nó có nhỏ như vậy sao? Nó quá hẹp đối với hai người đàn ông trưởng thành.

"À, đúng rồi, còn chưa hỏi cậu nữa." Giọng của Úc Thiên Phi lớn đến bất thường, lộ rõ là đang cực kì cố ý: "Vừa rồi cậu về nói chuyện gì với ba mẹ cậu vậy?"

Nhan Noãn ngồi trên mép giường, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Hình như cũng chưa nói gì.

Lúc đầu bầu không khí cũng không tệ lắm. Sau khi kinh ngạc xong thì ba mẹ cậu đúng là có chút vui mừng, dù họ đã cố gắng che giấu thì Nhan Noãn vẫn nhìn ra được, họ vẫn luôn mong chờ sự xuất hiện của cậu.

"Ban đầu nói về những chuyện khác, hỏi tôi dạo gần đây thế nào." Nhan Noãn nói: "Tôi nói rất tốt, không cực như trước đây, hơn nữa thu nhập cũng cao hơn. Ba tôi phàn nàn vài câu, ý là dù sao phòng khám tư cũng không bền, có điều cũng không nói thêm gì."

"Lúc cậu từ chức có phải cũng không nói với họ không?" Úc Thiên Phi hỏi.

"Có nói, họ phản đối, tôi không nghe mà từ chức luôn." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi thở dài, hỏi: "Sau đó thì sao? Có vào chuyện chính không?"

"Họ hỏi tôi có phải đã nghĩ kĩ rồi không, muốn cải tà quy chính." Nhan Noãn nói: "Tôi cố gắng nói phải quấy với họ, họ không nghe, nói không nghe, cứ nói mãi."

"Cãi nhau thật luôn à?" Úc Thiên Phi hỏi: "Hình như từ trước đến nay tôi chưa từng thấy cậu cãi nhau với ai."

"Không cãi nhau." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi nói với họ, nếu hoàn toàn không định nghe suy nghĩ của tôi, vậy hôm nay tôi đi trước."

"Họ có hét lên với cậu "Mày biến đi, biến rồi thì cũng đừng có về nữa" không?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn nhớ lại, nở nụ cười: "Họ nói, rất hối hận khi đưa tôi ra nước ngoài du học, đi học mấy thứ mục nát của người nước ngoài về. Lúc đó tôi cũng hơi kích động, bèn nói với nọ, ba mẹ đừng trốn tránh trách nhiệm, con là do trời sinh, chính là hai người sinh con ra thành một thằng đồng tính, đừng có trách người khác."

Úc Thiên Phi ngạc nhiên đến ngây người.

"... Sau đó, tôi sợ họ tức xỉu muốn đánh tôi, bèn vọt cho nhanh."

Úc Thiên Phi lại sững sờ một hồi, cười: "Cậu đúng là trâu bò."

Nhan Noãn cúi đầu, cũng cười: "Làm quá, cậu nói xem cậu muốn tôi về làm gì?"

"Chuyện này không phải quá tốt sao, cậu nói rất đúng, có lẽ có thể khiến họ suy nghĩ lại đó." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn lắc đầu cười khổ.

"Có điều, chuyện này thật sự là trời sinh à?" Úc Thiên Phi lại tò mò: "Làm sao cậu biết cậu như thế là trời sinh?"

"Cậu không cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu à?" Nhan Noãn chau mày.

"Ý của tôi là." Úc Thiên Phi hơi căng thẳng nhìn cậu: "Lẽ nào từ lúc còn nhỏ cậu đã thích con trai rồi? Ai đấy? Tôi có biết không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi