TRỘM TRĂNG

Mãi đến khi Nhan Noãn tắm xong đi ra, Úc Thiên Phi vẫn ngồi trên sô pha chuyên tâm trêu chó.

Vì vai cổ cứng đờ, tư thế của anh nhìn có hơi cổ quái, rất buồn cười.

Nhan Noãn đi qua xách chó lên như lẽ đương nhiên, dẫn đến một hồi oán giận.

"Sao cậu giống dân ăn cướp thế." Úc Thiên Phi nhíu mặt lại: "Chẳng thèm nói câu nào đã bắt con gái của tôi đi."

"Lucky là chó của tôi." Nhan Noãn nói: "Là tôi nhận nuôi nó."

Úc Thiên Phi cũng không chịu thua: "Tôi phải nhắc nhở cậu, nghiêm túc mà nói thì nó là chó của dì út tôi."

"..." Nhan Noãn bĩu môi: "Chờ tôi mua nhà thì chính là của tôi."

"Quào, lớn lối nhỉ." Úc Thiên Phi hỏi: "Nói như thể có thể lập tức móc tiền ra vậy."

Nhan Noãn không đủ tự tin, không tiếp tục tranh luận với anh nữa, im lặng rời đi cùng với chó.

"Cậu chờ... Ây da!" Sau lưng truyền đến tiếng hét lớn của Úc Thiên Phi: "Cái vai của tôi, ôi..."

Nhan Noãn quay lại nhìn lướt qua, Úc Thiên Phi đang nhíu chặt mày, tay trái ấn lên phần vai cổ bên phải, vẫn cứng đờ không nhúc nhích được.

"Đã một ngày rồi, còn nghiêm trọng như vậy à?" Nhan Noãn hỏi.

"Vốn đã đỡ hơn xíu rồi." Úc Thiên Phi rầu rĩ: "Vừa rồi bất chợt hoạt động mạnh, chắc là trẹo nữa rồi."

Nhan Noãn do dự, không biết có nên tới mát xa giùm hay không.

Úc Thiên Phi biết cậu biết mát xa vai cổ, nếu như cần thì chắc chắn sẽ nói nhỉ? Kiểu người mặt dày này, không thể nào nhẫn nhịn được.

Nếu không nói, chính là tình nguyện bị đau cũng muốn tránh hiềm nghi với cậu, chủ động sấn tới không khỏi tự làm mình mất mặt. Người ta nói uống say thì nói thật, ai biết tên quỷ này có phải thật sự tin đồng tính sẽ bị lây hay không, tránh còn không kịp.

"Ài." Úc Thiên Phi thấy cậu đứng yên, thở dài một cách phô trương: "Tôi vừa mới đi đón nó, trên đường nó vô cùng kích động, vì bảo vệ nó mà vai bị kéo mấy lần, khó chịu."

Nhan Noãn cúi đầu nhìn Lucky hiện đang an tĩnh lại khôn ngoan, đưa tay chọc chọc cái mũi ẩm ướt của nó.

"Tôi thấy tâm trạng của cậu không tốt, nghĩ nó có thể an ủi cậu, cho nên dù vai đau cổ đau, cũng cố gắng đón nó về cho cậu." Úc Thiên Phi vừa nói vừa khoa trương hít hà: "Sít - Khó chịu, khó chịu quá."

Nhan Noãn lo lắng lại không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Sao chỉ trong lúc nói chuyện mà cậu ta lại nghiêm trọng hơn vậy, không phải chứ?

Úc Thiên Phi giả vờ đáng thương một lát, thấy cậu không dao động bèn dứt khoát lật nợ cũ: "Sáng nay thức dậy, tôi phát hiện mình nằm trên sàn nhà, nhưng chăn lại được đắp kín."

"Ồ, vậy à?" Nhan Noãn cúi đầu nhìn chó, nghĩ thầm, tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

"Là cậu đắp cho tôi à?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn căng thẳng: "Không, không nhớ lắm."

"Chắc là cậu rồi, nếu như tôi tỉnh táo, không thể nào nằm ngủ trên sàn được." Úc Thiên Phi phân tích: "Đã lơ mơ ngủ trên sàn, chắc chắn không thể nào tự đắp chăn đàng hoàng."

"Vậy thì thế nào?" Nhan Noãn không dám đối diện với anh.

"Cậu cũng đã đắp chăn cho tôi, tại sao không gọi tôi dậy chứ." Úc Thiên Phi tiếp tục bóp vai: "Ngủ đàng hoàng trên giường cũng không đến mức biến thành thế này."

Nhan Noãn nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là lỗi của tôi à?

Cậu đang muốn mở miệng phản bác, chợt ý thức được một việc. Úc Thiên Phi ngủ trên sàn nhà, đúng là bị bản thân mình đẩy xuống.

Nhưng chuyện này cũng phải trách Úc Thiên Phi đột nhiên mơ màng hôn tới.

Nhớ lại cảnh đó, hai gò má của Nhan Noãn lại mất tự nhiên nóng lên.

"Đau đau đau." Biểu cảm và giọng điệu của Úc Thiên Phi càng thêm giả tạo: "Đúng là khó chịu mà, tôi tự xoa bóp cũng xoa bóp không tới."

"Khó chịu thì đi ngủ sớm chút đi." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi mở to mắt nhìn: "Vô tình vậy à?"

"Không thì sao đây?" Nhan Noãn hỏi: "Uống nhiều nước ấm?"

Mặt Úc Thiên Phi kiểu không còn gì để nói, buông tay xuống hỏi: "Cậu... Có còn nhớ chuyện tối qua không?"

"Chuyện gì?" Nhan Noãn căng thẳng đến mức lưng thẳng băng: "Tối qua như, như thế nào?"

"Thật sự không nhớ à?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn liếc anh một cái thật nhanh: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi." Úc Thiên Phi nói: "Tôi cũng không nhớ."

Nhan Noãn không tin lắm, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Cậu ôm sát Lucky, nói: "Không có gì thì tôi về phòng đây."

"Đợi đã." cuối cùng Úc Thiên Phi không vòng vo nữa, hô về phía cậu: "Cho cậu mười tệ, mát xa vai giùm tôi!"

Nhan Noãn cạn lời.

"Ít thì hai mươi tệ." Úc Thiên Phi giơ hai ngón tay lên: "Mười tệ một phút, hai phút trước đi!"

Chập não à. Nhan Noãn dở khóc dở cười, than thở đi tới, bỏ Lucky vào ngực anh, đi vòng qua sau lưng anh.

Khi tay cậu vừa mới đặt lên vai Úc Thiên Phi, người này lập tức hít một hơi "ss".

"Đau hả?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi xua tay: "Không đau, tay nghề của cậu rất tuyệt."

Nhan Noãn thở dài, nếu như hi vọng mình mát xa giúp anh thư giãn, nói thẳng không phải xong rồi à, vòng vo tam quốc như vậy, khiến cho ai cũng mất tự nhiên.

Cậu khá muốn cố ý dùng sức vặn Úc Thiên Phi vài cái, nhưng khổ nỗi lại không nỡ, lòng đầy bất lực, ấn vai đàng hoàng.

Úc Thiên Phi dễ chịu híp mắt lại, nói: "Phí hai mươi tệ trừ vào tiramisu đi."

Nhan Noãn ở sau lưng anh trợn trắng mắt.

"Tôi mới xem thử, cậu góp ý giúp tôi một chút." Úc Thiên Phi giơ điện thoại lên, lướt trên màn hình: "Bây giờ giấy phép bảng số xe cũng là vấn đề. Chính sách của bảng số xe điện được quan tâm nhiều, có thể giảm đi rất nhiều rắc rối."

"Tiểu khu chúng ta ngay cả cái cột sạc điện cũng chẳng có." Nhan Noãn nói: "Hơn nữa xe điện không thích hợp chạy đường dài, tuổi thọ của pin cũng là vấn đề."

"Đúng vậy, cảm giác chỉ thích hợp lái lúc đi làm." Úc Thiên Phi nói: "Nhưng chúng ta đi làm lại không cần dùng đến xe. Nếu đi xa nhà, xe điện không tiện chút nào."

"Dùng cả xăng và điện thì sao?" Nhan Noãn hỏi: "Tôi nhớ cũng có thể hưởng chính sách của xe điện."

"Đó là chuyện mấy năm trước." Úc Thiên Phi thở dài: "Bây giờ không được. Mua muộn rồi!"

"Vậy thì chờ một thời gian đi." Nhan Noãn nói: "Lúc trước không phải cậu nói, muốn mua sau khi kết hôn sao?"

"Kế hoạch không theo kịp tiến hóa nha." Chẳng biết tại sao giọng Úc Thiên Phi nhỏ đi: "Bây giờ tôi lại không nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng xe lúc nào cũng có chỗ dùng. Có xe, chúng ta mang theo Lucky ra ngoài dễ hơn."

"Nhưng mà..." Nhan Noãn rũ mắt, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Úc Thiên Phi: "Chúng ta cũng không có cơ hội ra ngoài chung với nhau gì mà?"

"Sao vậy được." Úc Thiên Phi nói: "Dạo này không phải chúng ta thường xuyên ra ngoài cùng nhau à?" Ầy sao cậu lại dừng rồi? Tôi còn chưa xong mà."

"Đã hơn hai phút từ lâu rồi." Nhan Noãn nói.

"Tôi phải thêm giờ." Úc Thiên Phi vung tay lên: "Thêm hai trăm tệ, trừ vào cơm tối!"

Nhan Noãn đập vào vai anh một cái, lại nhấn tiếp: "Thời gian tới chắc là tôi sẽ không về nữa.

Úc Thiên Phi nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói: "Ừ, không về cũng tốt, cho chú và dì chút thời gian để suy nghĩ."

"Suy nghĩ cái gì chứ." Nhan Noãn cười tự giễu: "Không phải là họ không hiểu được, mà là hoàn toàn không muốn hiểu."

"Nếu đến cuối cùng thật sự không thể hòa giải được, ít nhất cậu đã từng nỗ lực." Úc Thiên Phi nói: "Sau này sẽ không vì vậy mà hối hận."

Nhan Noãn mím môi, gật đầu.

"Ài, bây giờ tôi cũng rất hối hận." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Lúc thi bằng lái mấy năm trước sao lại không mua xe luôn chứ?"

...

Về chuyện mua xe, Nhan Noãn không cho nhiều ý kiến lắm. Cậu thầm tính trong lòng, lúc nào có thể mua được một căn nhà cho riêng mình.

Không chỉ vì chính thức nhận nuôi Lucky. Nếu cứ mãi giằng co với ba mẹ, trên thế giới này đã hoàn toàn không còn nơi thuộc về cậu.

Đời này cậu quyết định sẽ không kết hôn, nhưng cũng muốn có một ngôi nhà nhỏ thuộc về mình.

Với điều kiện thu nhập hiện tại của cậu, muốn tiết kiệm một khoản tiền đặt cọc ở lân cận thì ít nhất phải là kế hoạch mười năm, xa xôi đằng đẵng. Nhưng lùi một bước, rời xa trung tâm thành phố giá nhà sẽ rẻ hơn rất nhiều. Nếu từ giờ trở đi có kế hoạch tiết kiệm tiền, hai ba năm nữa hẳn là cũng để dành đủ tiền đặt cọc một căn nhà tầm năm mươi mét vuông.

Nhưng như vậy, đi làm hay tan làm đều rất phiền phức.

Mua xe mua nhà đều không phải là việc nhỏ, cần bàn bạc kĩ hơn, không vội đưa ra quyết định trong chốc lát.

...

Giữa trưa hôm sau, có một vị khách bất ngờ đến phòng khám nha khoa.

Lần trước Đường Giai Bách đã điều trị xong, cũng đã được trồng răng mới, không cần tái khám. Thấy cậu ta đến mà không báo trước, Nhan Noãn thật sự bất ngờ.

"Em đã hẹn với chị Tiểu Dương rồi." Đường Giai Bách ngồi trên sô pha ở sảnh lớn cầm trà sữa cười tủm tỉm: "Hôm nay không phải chị ấy đem Milu đến sao?"

Hóa ra là đến đây để vuốt chó.

Dương Nhược Liễu và Milu đều đang ở phòng khám thú cưng ở đối diện, vẫn chưa về. Nhan Noãn nhân lúc rảnh rỗi tán gẫu với Đường Giai Bách vài câu.

"Dạo này cậu thế nào?" Cậu hỏi Đường Giai Bách.

"Cũng ổn." Đường Giai Bách cười: "Không yêu cả người nhẹ nhàng."

Nói xong, thấy ánh mắt Nhan Noãn nhìn mình có hơi phức tạp, cậu ta thở dài, bổ sung: "Em làm một chuyện có hơi quá đáng."

"Chuyện gì?" Nhan Noãn hỏi.

"Em tỏ tình với anh Vệ Mân." Đường Giai Bách nói.

Cậu ta nói câu này bình thản không chút gợn sóng, lại thực sự khiến Nhan Noãn hoảng sợ.

"Vậy cậu ta..."

"Tỏ tình xong em nói thẳng với anh ấy, biết anh ấy không có ý đó, không hi vọng có kết quả." Khi nói môi Đường Giai Bách vẫn dán trên ống hút, giọng nói có vẻ ngọng nghịu: "Nhưng không nói ra em cũng không cam lòng. Nói xong thấy thỏa mãn, có thể chính thức tạm biệt anh ấy."

"..."

"Em rất xấu xa." Đường Giai Bách híp mắt cười: "Trước khi đi còn phải cố ý tạo cho anh ấy chút phiền muộn."

"Vậy bây giờ các cậu còn liên lạc không?"

"Không hề, em chặn anh ấy rồi." Đường Giai Bách nói: "Giữ lại xấu hổ lắm, chắc chắn anh ấy cũng không biết nên đối mặt với em thế nào."

Nhan Noãn cũng không biết an ủi cậu ta thế nào, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngoại trừ Milu, cậu có muốn chơi với Lucky không?"

"Muốn nha!" Đường Giai Bách gật đầu thật mạnh: "Nó ở đâu ạ?"

Nhan Noãn cúi đầu cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Úc Thiên Phi, đồng thời nói với Đường Giai Bách: "Hôm nay nó mặc váy công chúa, tôi còn thắt tóc cho nó nữa."

"Nhanh nào, dẫn cô bé đến cho chú đây ghẹo tí!"

"Tới ngay thôi." Nhan Noãn thả điện thoại xuống: "Úc Thiên Phi nói chờ cậu ta xong việc sẽ đi cùng Tiểu Dương đến đây."

Đường Giai Bách chớp chớp mắt: "Anh và anh ta..."

"Cứ vậy thôi." Nhan Noãn nói.

Đường Giai Bách há miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ là thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi