TRỘM TRĂNG

Còn chưa kịp thể hiện sự nghi hoặc, có khách ôm chó xông lên lầu, Úc Thiên Phi thấy vậy lập tức chạy qua, để lại Nhan Noãn ôm Lucky ngây người tại chỗ.

Nhan Noãn nhìn theo Úc Thiên Phi đi vào phòng, sau đó cúi đầu nhìn cô chó trong lòng, hỏi: "Cậu ta có ý gì?"

Lucky không đếm xỉa tới cậu, vẫn đang si ngốc nhìn về phòng bệnh của chó phía sau Nhan Noãn cách đó không xa.

Dù sao Úc Thiên Phi vẫn chưa tan làm, cũng không đi được, Nhan Noãn bất lực đành phải bế nó về làm bạn với chó lớn.

Vừa mới đẩy cửa phòng bệnh của chó ra, Lucky lập tức hưng phấn kêu lên.

Chó lớn Saint-Bernard vốn đang lười biếng nằm rạp trên sàn nhà, sau khi nghe thấy thì ngẩng đầu lên ngay lập tức, cái đuôi ngoe nguẩy.

"Quay lại rồi à." Ông chú vừa cười vừa nói: "Qua đây ngồi đi."

Giống Saint-Bernard không chỉ có vóc dáng lớn, trong dáng dấp cũng không dễ chọc vào, dù được Úc Thiên Phi xác nhận nhưng Nhan Noãn vẫn cảm thấy sợ, không dám tùy tiện đến gần.

"Bối Bối của bọn chú rất ôn hòa." Ông chú nói, vươn tay xách lỗ tai chó lên, lắc nhanh: "Cậu xem, tính nó rất dễ."

Lỗ tai lớn cụp xuống của Bối Bối bị lắc đến mức giống như cuộn sóng, nó ngoẹo cổ tránh sang một bên, cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ", nghe chẳng khác Lucky thường làm nũng chút nào.

Nhan Noãn thấp thỏm ngồi bên cạnh ông chú, cười thận trọng: "Lucky nhà bọn cháu rất thích Bối Bối."

"Chú biết mà." Ông chú vừa cười vừa nói: "Bối Bối của bọn chú rất được chó yêu thích, nhất là chó cái, đều rất thích nó."

Nhan Noãn nhìn bản mặt thê lương của Bối Bối, bụng đầy nghi hoặc.

Dường như để chứng minh lời ông chú nói, Lucky lại uốn éo người kêu vài tiếng, còn cố gắng nhào lên phía trước. Nhan Noãn không dám thả nó xuống đất tự do tiếp xúc với Bối Bối, đành phải bất chấp đứng dậy, dè dặt đi đến gần Bối Bối, lấy tay che Lucky đưa nó qua.

Bối Bối cũng chủ động sấn tới, khịt khịt mũi, sau đó mở cái miệng rộng ra. Nhan Noãn sợ hết hồn, suýt chút nữa đã kêu to tiếng, lại thấy Bối Bối vươn đầu lưỡi ra, lách tách liếm lên người Lucky.

Cả người Lucky cũng chỉ bằng cái đầu lớn của Bối Bối, lập tức bị liếm nghiêng trái ngã phải, bím tốc cũng rối tung, cả người ướt nhẹp, lông dính bết vào nhau, chật vật vô cùng. Nhưng cô nhóc này lại hoàn toàn không ngại, cũng vươn đầu lưỡi ra định liếm Bối Bối. Nhưng vì hình thể chênh lệch nên toàn liếm vào đầu lưỡi ẩm ướt của Bối Bối.

Hình ảnh này thật sự quỷ dị, Nhan Noãn chỉ cảm thấy khó coi, yên lặng thu tay về. Bối Bối như là liếm đến nghiệm, dịch người duỗi cổ, kiên trì liếm không ngừng.

"Ôi, thích đến thế à." Ông chú hỏi Bối Bối: "Cưới về làm vợ cho con được không nào?"

Nhan Noãn gào thét trong lòng, đừng nha!

Đáng tiếc, trong lòng con gái cậu chỉ có anh chó đẹp trai cao lớn, giãy giụa vươn đầu lưỡi nhỏ ra, muốn tiếp tục cùng Bối Bối quấn lấy nhau.

Cuối cùng cũng đợi đến khi Bối Bối truyền dịch xong rồi rời đi, Lucky đã hoàn toàn biến thành cô chó đuối nước, lông ướt như vừa mới tắm xong, ngửi còn có mùi thôi thối.

"Trai này không được." Nhan Noãn chịu đựng mùi thối khuyên bảo bên tai Lucky: "Không xứng với con, con suy nghĩ lại đi nhé."

Lucky mắc điếc tai ngơ, si ngốc nhìn theo hướng Bối Bối rời đi, cái mông vẫn còn đang vặn vẹo.

Không cứu được nữa. Nhan Noãn thở dài, xách Lucky xuống lầu, trả tiền mua trọn gói tắm rửa, bảo người phục vụ nhanh chóng tắm đứa con gái lêu lổng thúi hoắc này cho thơm tho.

Chơi đùa xong thì đã quá giờ Úc Thiên Phi tan làm, nhưng Úc Thiên Phi vẫn còn đang bận nhận khám, tạm thời không thấy được hy vọng xong việc.

Chờ Nhan Noãn bế Lucky mềm mượt nhưng rối bù lên lầu hai lần nữa, Úc Thiên Phi đang đeo găng tay chạy vội trên hành lang bắt mèo.

Có mấy người bao vây đuổi bắt cùng với chủ của mèo, sau một hồi khổ sở, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng tóm được con mèo béo xù lông kia. Mèo béo có hơi kích động, gầm gừ với Úc Thiên Phi, tiếp đó phân và nước tiểu chảy ồ ạt tại chỗ.

Phút chốc bầu không khí ngập mùi lạ. Úc Thiên Phi nhíu chặt mày nhưng vẫn không buông tay, lớn tiếng kêu chủ mèo nhanh lấy túi mèo tới.

Cuối cùng mèo cũng bị cất vào trong túi, quần áo của Úc Thiên Phi bét nhè, vô cùng chật vật.

Nhan Noãn đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm.

Chủ của mèo rất xấu hổ, liên tục nói lời áy náy.

Úc Thiên Phi cười trấn an: "Không sao đâu, chuyện bình thường mà, bọn tôi quen hết rồi. Anh mau đem nó về đi."

Anh nhìn theo chủ đưa mèo béo rời đi, thấy Nhan Noãn đứng gần cầu thang thì thở dài đầy phô trương, chỉ vào bộ đồ bẩn của mình.

"Tôi đi xử lý đã, cậu chờ một lát." Anh đứng tại chỗ nói với Nhan Noãn.

Đến khi anh cởi áo choàng vắt trên tay đi vào khu vực nhân viên, lúc này Nhan Noãn mới ngỡ ngàng hiểu ra, tại sao phòng khám thú cưng còn phải đặc biệt bố trí phòng tắm cho nhân viên, Úc Thiên Phi thì tại sao phải tắm rửa xong mới về.

Nhan Noãn có hơi mất hứng.

Úc Thiên Phi khổ cực như vậy, cố gắng nhiều như vậy, nhẫn nhục chịu khó, nhịn cơn đói cồn cào ruột gan, còn phải nhận những lời chỉ trích ác ý, dựa vào đâu chứ.

...

Chờ Úc Thiên Phi xử lý xong, từ trời còn sáng đã hoàn toàn tối xuống.

"Tôi nhớ vừa rồi có người nói muốn mời tôi đi ăn." Anh cười hì hì nói với Nhan Noãn.

"Quần áo trên người cậu vừa nãy đâu?" Nhan Noãn hỏi.

"Giặt rồi, đang hong khô." Úc Thiên Phi chỉ chỉ phía sau: "Ngày mai tính tiếp, tôi đói chết rồi."

Nhan Noãn bế chó cùng anh bước nhanh xuống lầu: "Cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được." Hiện tại nhìn Úc Thiên Phi không có chút buồn bực nào, còn có vẻ tâm trạng không tệ: "Chỉ cần có thể mang nó vào."

Nhan Noãn cúi đầu nhìn Lucky, nói: "Vậy chúng ta tìm đại một quán cơm nhỏ đi."

"Được, không có ý kiến." Úc Thiên Phi gật đầu.

Hai người ra khỏi phòng khám, vô thức đi về hướng nhà mình.

"Lời cậu vừa nói... Có ý gì?" Nhan Noãn hỏi.

"Câu nào?" Úc Thiên Phi cảm thấy khó hiểu.

Nhan Noãn liếc anh một cái: "Cậu nói thứ tư muốn đi với tôi."

"À thì..." Úc Thiên Phi cũng không được tự nhiên: "Ý trên mặt chữ đó, tôi muốn đi."

"Tại sao?"

"Làm gì có tại sao..." Úc Thiên Phi nghĩ ngợi một lát: "Tôi chán, hơn nữa lòng hiếu kì hơi nặng, muốn xem thử bạn trai cũ của cậu dáng dấp thế nào, không được sao? Không tiện à?"

"Đương nhiên là không tiện." Nhan Noãn nói.

"Không tiện, còn đương nhiên?" Úc Thiên Phi liếc mắt nhìn cậu:"Thế nào, các cậu định nối lại tình xưa, nên không tiện có kẻ thứ ba ở đó à?"

"Đừng cố tình gây sự." Nhan Noãn nói: "Các người lại không quen biết nhau, đột nhiên dẫn người theo, có quái đản không?"

"Quái đản cái gì." Úc Thiên Phi phấn khởi nói: "Hôm đánh tennis không phải cũng kéo theo một đám người sao? Nếu chỉ là bạn thì có sao đâu."

Ví dụ này rõ ràng không hợp, nhưng trong chốc lát Nhan Noãn không nghĩ ra được nên phản bác từ góc độ nào, tạm thời nghẹn lời.

Úc Thiên Phi nhân cơ hội này nói thêm: "Nếu thật sự không được thì xem như chúng ta vô tình gặp cũng được nha, sau đó sẵn tiện cùng ăn bữa cơm tối, rất bình thường."

"Như vậy càng quái đản!" Nhan Noãn phủ quyết.

"Dù sao cậu không muốn có người thứ ba ở đó." Thiên Phi nói lẫy: "Ài, trách tôi không có mắt nhìn."

Nhan Noãn cảm thấy phiền: "Trong trường hợp này, tôi dẫn theo một người đàn ông đến, chắc chắn anh ấy cho rằng hai chúng ta là, là một đôi. Cậu bằng lòng bị hiểu lầm như vậy sao?"

Bước chân Úc Thiên Phi khựng lại, tiếp đó không biết tại sao lại nâng tông giọng lên: "Tôi không sao hết, bình thường tôi và anh ta không có qua lại gì, hiểu làm một chút thì làm sao."

Nhan Noãn cạn lời.

"Chẳng lẽ cậu sợ tôi làm mất mặt cậu?" Úc Thiên Phi thẳng lưng lên: "Với nhan sắc của tôi, dẫn ra ngoài tuyệt đối là tăng thể diện!"

Nhan Noãn không đổi biểu cảm liếc anh.

"Chẳng lẽ không đúng à?" Úc Thiên Phi bất mãn: "Lần cuối cùng tôi khám sức khỏe là cao một mét tám sáu, chân trần."

Nhan Noãn im lặng và thầm nghĩ, thì ra sau khi lên đại học cậu ta lại cao hơn.

"Cậu nói tôi là người yêu hiện tại cũng không sao." Úc Thiên Phi làu bàu: "Cậu muốn gặp người yêu cũ, vì tránh hiểu lầm mà dẫn người yêu hiện tại đi, quá hợp lý còn gì?"

Nhan Noãn thở dài: "Tại sao cậu cứ nằng nặc muốn đi?"

"Tôi... Không phải tôi nói rồi sao, chán đó!" Úc Thiên Phi nói: "Dạo này tâm trạng của tôi xấu, không muốn ở một mình, thích góp vui, không được à?"

Nghe anh nói như vậy, tất cả lời từ chối bị ghim trong cổ họng, không thốt ra được.

Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất, gần đây Úc Thiên Phi gặp phiền phức lớn. Đây có lẽ là một cách cậu ta trốn tránh hiện thực.

Nhan Noãn lại đau lòng, cuối cùng không cứng rắn được nữa.

Hơn nữa, dù chỉ là giả vờ, có thể làm người yêu của Úc Thiên Phi mấy tiếng ngắn ngủi cũng đầy sức hấp dẫn với Nhan Noãn.

"Thật sự không đồng ý hả?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn quay đầu nhìn sang bên khác: "Thôi vậy, tùy cậu."

"Một lời đã định, vậy chúng ta..." Úc Thiên Phi nói, chợt khựng lại, bước chân cũng dừng: "Ơ, sao chúng ta về đến nhà rồi?"

Lúc này Nhan Noãn mới nhận ra không đúng. Hai người vừa đi vừa nói, không hay không biết đã đến cổng tiểu khu. Gần đây cũng không có chỗ ăn cơm.

"Quay lại hả?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát, cười nói: "Không sao, cũng đến rồi, về nhà ăn đi."

"Trong nhà không có sẵn gì." Nhan Noãn nói: "Đã muộn thế này rồi, chuẩn bị cũng cần thời gian."

"Vậy thì đến cửa hàng tiện lợi mua gì đó." Úc Thiên Phi vừa nói vừa bước chân: "Thật ra ăn ở nhà vẫn thoải mái hơn, ăn gì không quan trọng."

Nhan Noãn hơi chần chờ, rồi cũng đi theo.

...

Giữa trưa thứ ba, Nhan Noãn nhận được cuộc gọi của Trần Tư Tề.

"Nếu như không có nơi nào đặc biệt muốn đi, vậy thì anh sắp xếp nhé?" Anh ta nói với Nhan Noãn trong điện thoại.

"Đâu cũng được." Nhan Noãn căng thẳng: "Nhưng à... ừm..."

"Sao vậy?"Trần Tư Tề hỏi: "Không sao, em cứ nói thẳng đi."

Nhan Noãn hắng giọng: "Em muốn dẫn một người đến."

Trần Tư Tề im lặng hay giây, hỏi: "Người yêu của em à?"

Tim Nhan Noãn đập thình thịch, mặt cũng đỏ lên: "... Vâng."

Trần Tư Tề tò mò: "Sao anh nhớ mấy ngày trước em còn nói..."

"Chuyện mới mấy ngày nay thôi!" Nhan Noãn vô cùng hồi hộp: "Em có thể dẫn anh ấy đi cùng không?"

"Đương nhiên là được." Trần Tư Tề cười nói: "Rất chào đón, anh cũng muốn gặp anh ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi