TRỘM TRĂNG

Lúc Nhan Noãn mở mắt ra, vẫn còn nằm chung với Úc Thiên Phi trong ổ chăn.

Họ đều nghiêng người, mặt đối mặt kề sát nhau, cánh tay Úc Thiên Phi ôm hờ cậu, đặt trên vòng eo.

Nhan Noãn ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, sau một lúc lâu cũng không định thần lại được.

Cậu nhắm mắt, lại mở ra, sau vài lần cuối cùng cũng biết không phải mình đang mơ, hình ảnh đêm qua như thủy triều xô mạnh vào não cậu.

Trong kí ức cuối cùng trước khi ý thức mơ màng, cậu và Úc Thiên Phi vẫn đang hôn nhau.

Úc Thiên Phi mụ mị hôn bờ môi cậu hết lần này đến lần khác, bức thiết khao khát cậu đáp lại, híp mắt nhìn cậu cười giữa những nụ hôn, nói với cậu "Môi cậu mềm quá".

Nhan Noãn ngây ngất, mặt căng lên đến đỏ bừng, vô thức rụt người lại, không biết làm thế nào.

Úc Thiên Phi ngủ rất sâu, không có dấu hiệu sắp thức dậy. Nhan Noãn nhìn khuôn mặt anh, dòng suy nghĩ lệch đi, làn da của Úc Thiên Phi hình như lại trở nên thô ráp rồi.

Người này vốn không để ý chuyện chăm chút, dù mặt không bị rỗ nhưng cũng không được xem là mịn màng. Thời gian gần đây ngủ không đủ giấc lại làm việc vất vả, ăn uống cũng không theo giờ giấc, tình trạng da lại càng không tốt, thậm chí còn có rãnh mờ giữa mày.

Rõ ràng anh là một người thích cười.

Nhan Noãn vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc.

Úc Thiên Phi vẫn không có phản ứng gì, thật sự là ngủ ngon đến mức khiến người khác ganh tị.

Nhan Noãn thu tay về, lại lẳng lặng nhìn anh một lát, sau đó hồi hộp rướn người đến, hôn lên cằm anh một cái.

Vốn là muốn hôn môi, tâm không tĩnh, nhắm không chuẩn, bị lệch.

Rõ ràng Úc Thiên Phi mới cạo râu hôm qua, môi cậu lại mơ hồ có cảm giác lún phún, không biết tại sao Nhan Noãn lại muốn cười.

Cậu rất muốn nằm thêm chốc lát, hoặc là dứt khoát ngủ nướng, đáng tiếc thời gian không cho phép. Nếu còn không dậy thì sẽ muộn giờ làm.

Nhan Noãn cẩn thận ngồi dậy, thấy Úc Thiên Phi vẫn ngủ say như trước, không chịu được cám dỗ lại hôn lên trán Úc Thiên Phi một cái.

Khi cậu ngẩng đầu lên với niềm vui cho rằng không ai biết, vừa liếc mắt đã thấy Lucky bên cạnh gối.

Chó cũng thức, đã đứng lên, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cậu.

Nhan Noãn có tật giật mình, lập tức bị hù, hô lên một tiếng. Theo động tác ngưỡng mạnh người ra sau, người ngủ say trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh.

Úc Thiên Phi nhíu mày một cái, tiếp đó hai mắt mở ra một khe nhỏ, lại giơ tay lên chà mặt, như một tên ngốc ngái ngủ.

Anh nửa tỉnh nửa mê nhìn Nhan Noãn, mờ mịt vài giây, mở miệng lúng búng nói: "Chào buổi sáng."

Tim Nhan Noãn đập thình thịch, gật đầu, sâu khi ậm ừ đáp lời thì nhanh chóng xuống giường ra khỏi phòng.

...

Đi đến phòng khách, cậu phát hiện trong nhà đã có người dậy từ sớm.

Âm thanh bận rộn vang lên trong phòng bếp, là mẹ của Úc Thiên Phi chuẩn bị bữa sáng cho họ.

Nhan Noãn cảm thấy ngượng trong lòng, không dám lên tiếng chào bà, bước nhanh vào phòng vệ sinh.

Bỏ bàn chải đánh răng vào miệng, Nhan Noãn nhìn mình trong gương, chợt nhớ đến một chuyện. Tối hôm qua trước khi cậu xoay người, Úc Thiên Phi ôm cậu từ phía sau hôn lên gáy và vai cậu, rất nhiều rất nhiều lần.

Có để lại dấu không đây? Nhưng chỗ đó bản thân rất khó nhìn thấy.

Đang muốn quay người trước gương nhìn thử, cửa phòng vệ sinh chưa đóng hẳn lại bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Nhan Noãn kinh ngạc nhìn hình ảnh Úc Thiên Phi tự nhiên đi đến phía sau mình trong gương.

Miệng cậu đầy bọt, không thể nào mở miệng. Úc Thiên Phi cũng không nói gì, từ sau lưng cậu vươn tay ra, cầm bàn chải đánh răng và ly của mình, lại mở vòi nước ra.

Hai người dùng chung bồn nước, trong buổi sáng bận rộn hình như cũng không xem là kì lạ, có điều tay trái cầm ly của Úc Thiên Phi ở bên trái người Nhan Noãn, tay phải cầm bàn chải ở bên phải người Nhan Noãn.

Anh cứ như vậy vòng Nhan Noãn ở giữa như chuyện đương nhiên.

Nhan Noãn trừng anh trong gương, anh chỉ cười khúc khích, còn thu cánh tay hẹp lại, khiến cho cơ thể hai người một trước một sau kề sát vào nhau.

Nhan Noãn không thể không phun bọt trong miệng ra, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Cằm Úc Thiên Phi đặt hờ trên vai cậu, miệng ngậm bàn chải ú a ú ớ, không nghe được chữ nào. Thấy Nhan Noãn nhíu mày, anh dứt khoát nheo mắt lại, cà cà vào má Nhan Noãn.

Nhan Noãn đứng ngơ ngẩn tại chỗ, hoang mang nghĩ, sau chuyện tối qua, bọn họ đã có thể làm ra hành động kiểu này một cách đương nhiên sao?

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của mẹ Úc Thiên Phi: "Mấy đứa dậy rồi à?"

Nhan Noãn vội đẩy anh ra, Úc Thiên Phi vốn gần như là treo trên người Nhan Noãn cuối cùng cũng thành thật, vô cùng phối hợp lùi một bước kéo giãn khoảng cách với Nhan Noãn.

Sau khi lau mặt qua loa, Nhan Noãn cúi gằm mặt ra khỏi phòng vệ sinh, mẹ Úc Thiên Phi đang ôm Lucky đi ra phòng ngủ của cậu.

"Chó ở trên giường con sủa liên tục." bà nghi ngờ hỏi: "Sao không thấy Phi Phi, nó đâu rồi con?"

Nhan Noãn ra dấu về phía sau: "Trong phòng vệ sinh ạ."

Vẻ mặt mẹ Úc Thiên Phi càng thêm khó hiểu, dù sao cũng rất rõ, Nhan Noãn vừa mới từ trong đó đi ra.

May mà bà không nói gì thêm, chỉ kêu Nhan Noãn nhanh ăn sáng.

...

Có mặt phụ huynh, đương nhiên không tiện nhắc đến chuyện đêm qua.

Nhan Noãn và Úc Thiên Phi cùng ăn bữa sáng mà mẹ Úc Thiên Phi chuẩn bị, trong lúc ăn bà dặn hai người, sau này có thể ngủ nướng thêm một chút, mình lớn tuổi nên dậy sớm, sẽ nấu bữa sáng giúp họ.

Nhan Noãn cảm thấy ngại, đáng tiếc không có cơ hội từ chối, Úc Thiên Phi đã hớn hở đồng ý.

Sau khi hai người cùng mang chó ra khỏi nhà, anh nói với Nhan Noãn: "Bà ấy ở lại đây lòng mang gánh nặng rất nặng nề, cậu cứ để bà ấy làm chút chuyện đi."

Nhan Noãn liếc nhìn anh một cái: "Hình như cậu chẳng có gánh nặng gì trong lòng."

Úc Thiên Phi cười giả lả, sau đó chợt kéo tay cậu lại. Nhan Noãn hoảng sợ, cuống quýt hất ra, lại nhìn trước ngó sau giấu đầu lòi đuôi, xác định không ai để ý tới mới yên lòng.

Úc Thiên Phi không vui lắm, trề miệng bĩu môi.

Hai người im lặng đi mấy bước, anh nói với Nhan Noãn: "Hôm nay tôi bắt đầu đi làm lại bình thường rồi."

"Ờ." Nhan Noãn gật đầu,

"Ban ngày giao Lucky cho tôi, có điều sau khi tan làm cậu vẫn phải đến đón nó, vì tan làm tôi phải đến thẳng bệnh viện." Úc Thiên Phi nói: "Mẹ tôi sẽ về nhà sớm làm cơm tối."

Nhan Noãn gật đầu lần hai: "Biết rồi."

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Hai người cứ như vậy sóng vai đi một lát, Nhan Noãn không nhịn được nói: "Cậu không có chuyện gì khác cần nói sao?"

Úc Thiên Phi nghĩ ngợi một lát: "Không có nhỉ?"

Nhan Noãn hơi buồn bực, hỏi: "Có phải cậu độc thân lâu quá nghẹn đến phát điên rồi lợi dụng tôi không?"

Bước chân của Úc Thiên Phi khựng lại. Nhan Noãn quay đầu lại, thấy vẻ mặt khó tin của anh.

"Cậu đang nói cái quái gì đấy?" Úc Thiên Phi hỏi: "Cái gì mà... Nghẹn đến phát điên, lợi dụng? Sao vậy được chứ?"

"Nếu không phải... Cậu không cảm thấy bản thân hẳn là nên giải thích đôi chút sao?" Nhan Noãn hơi nổi nóng.

Úc Thiên Phi nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, bước chân cũng nhanh hơn không ít, suýt chút nữa là Nhan Noãn không theo kịp.

"Không phải cậu nói có nhiều suy nghĩ rất phức tạp." Nhan Noãn đuổi theo anh: "Bây giờ cậu có thể suy nghĩ được chưa?"

"Được, được chứ." Úc Thiên Phi cúi đầu hắng giọng một cái, anh vươn tay về phía cậu, giơ bốn ngón tay lên: "Tôi tổng kết lại, có bốn điểm cơ bản cần nói."

Bị bất ngờ, Nhan Noãn hơi sửng sốt: "Hả?"

"Trong đó điểm thứ nhất lại chia thành ba điểm nhỏ." Úc Thiên Phi liếm môi, đổi bốn ngón tay thành một ngón, lắc lắc rồi mới thu lại: "Điểm nhỏ thứ nhất, liên quan đến tình cảm của tôi."

Nhan Noãn ngờ vực: "... Cậu nói đi?"

"Qua nhiều năm quan sát của tôi, tuy tình cảm chia thành rất nhiều loại, nhưng ranh giới giữa ý nghĩa ngoài mặt của các loại tình cảm thật ra vô cùng mập mờ." Úc Thiên Phi nói: "Giống như cậu sùng bái ai đó, xem anh ta là thần tượng, bản thân chỉ kính trọng và ngưỡng mộ anh ta, nhưng nếu đối phương thể hiện thiện cảm với cậu, loại ngưỡng mộ này có khả năng cực cao sẽ chuyển thành tình yêu."

Nhan Noãn thầm nghĩ, cái quỷ gì vậy, cậu đang viết luận văn đấy à?

"Một ví dụ phổ biến chính là từ bạn bè trở thành người yêu." Úc Thiên Phi liếc nhanh cậu một cái: "Tuy rằng cũng có người nói, quen biết nhau nhiều năm nếu muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ sớm rồi, nhưng tôi cho rằng không thể nói chắc nịch như vậy. Quen biết nhiều năm vẫn có thể luôn giữ được tình bạn, điều này cho thấy hai người rất hợp nhau, đúng không? Hiểu rõ về nhau, mối quan hệ cũng sẽ càng vững chắc hơn."

Rốt cuộc Nhan Noãn cũng đoán được ý của anh, khẽ giục: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chính là điểm nhỏ thứ hai." Úc Thiên Phi nói: "Cái nhìn của tôi về tình yêu. Tôi vốn luôn cho rằng lửa bén giữa người với người có thể bắt được ngay khi vừa mới biết nhau, giống như lúc tôi còn đi học..."

"Dừng." Thấy anh lại muốn nói tràng giang đại hải, Nhan Noãn mất hết kiên nhẫn: "Không muốn nghe cậu lắm lời nữa, nói thẳng kết luận đi."

Úc Thiên Phi chép miệng, lại nhìn cậu rồi nói: "Vậy không nói tỉ mỉ nữa, để tôi nói xong điểm nhỏ thứ ba được không? Rất quan trọng, gần như là gồm cả kết luận."

Nhan Noãn cau mày, gật đầu.

"Điểm thứ ba là... Ngày hôm qua tôi cảm thấy rất tuyệt." Úc Thiên Phi hỏi cậu: "Còn cậu thì sao?"

Mặt Nhan Noãn đỏ lên, quay đầu sang hướng khác: "Tạm... Tạm được đi."

"Với sự hiểu biết của tôi đối với cậu, tạm được chính là tuyệt vời, cực kì tốt." Úc Thiên Phi nói: "Đó chính là đạt được nhận thức chung."

Nhan Noãn không lên tiếng, lấy tay sờ lỗ nóng rần của mình.

"Ừm... Đó là điểm thứ hai mà tôi nghĩ đến." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn suýt chút nữa là trợn mắt.

Đáng tiếc, cậu quay đầu đi, Úc Thiên Phi không nhìn thấy nét mặt của cậu.

"Điểm thứ hai vô cùng phức tạp, dính đến rất nhiều mặt."

Nhan Noãn đang muốn ngắt ngang nói cho anh biết mình không muốn nghe, Úc Thiên Phi bỗng nhiên dừng chân lại, xoay người, biểu cảm vô cùng trịnh trọng.

Trái tim Nhan Noãn lập tức bị hẫng một nhịp.

Cậu cũng đứng lại, hồi hộp nhìn Úc Thiên Phi, im lặng chờ anh lên tiếng.

Trước khi mở miệng Úc Thiên Phi mỉm cười với cậu, sau đó nói: "Năm chục ngàn kia tôi không định trả lại cho cậu."

"..."

Sau nỗi khiếp sợ và khó tin, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nhan Noãn là, giá một đêm của người này không khỏi quá mắc đi!

...

Lời tác giả:

Có người đang yêu, có người còn đang đợi tỏ tình.

Kết luận điểm lớn thứ nhất của Úc Thiên Phi: Chúng ta có thể bắt đầu làm người yêu.

Nhan Noãn cầm điều khiển từ xa trong tay: Không nghe, vào nhanh đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi