TRỘM VỢ - NHIỄM NHĨ

Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên chờ đến trời tối, em dâu không chịu nổi ngủ mất, mũi nhỏ cọ xát cánh tay hắn. Phương Quyết Minh ngứa cũng không dám động, sợ đánh thức em dâu.

"Đại......" Tài xế chạy vào phòng bệnh, chưa nói hết lời đã bị Phương Quyết Minh trừng mắt nhìn.

Thẩm Viên còn buồn ngủ ngẩng đầu, ôm cổ Phương Quyết Minh hừ một tiếng, lúc này mới ngủ tiếp.

"Đại thiếu gia không xong rồi, lão gia nghe nhị thiếu gia bị thương đã ngất đi." Tài xế lau mồ hôi lạnh trên trán, hạ giọng nói, "Vẫn đang nằm ở viện an dưỡng."

Phương Quyết Minh nhẹ nhàng thở dài, ôm Thẩm Viên đi ra bệnh viện, lên xe đến viện an dưỡng. Người trong lòng mệt đến độ ngủ suốt đường đi, Phương Quyết Minh nghĩ đêm nay không thể dằn vặt cậu nữa, cho dù Thẩm Viên nguyện ý hắn cũng đau lòng đến mức không thể xuống tay.

"Chờ tôi trong sân." Phương Quyết Minh nhỏ giọng dặn dò tài xế, ôm em dâu tay chân rón rén vào viện an dưỡng, lại không ôm Thẩm Viên gặp lão gia mà đặt cậu ở phòng ngủ bên cạnh.

Thẩm Viên đang ngủ thấp giọng gọi một tiếng "đại ca", dùng tay nhỏ túm ống tay áo của Phương Quyết Minh không chịu buông tay.

"Nghe lời, đại ca sẽ đến đón em ngay." Phương Quyết Minh cúi người cười nhẹ bên tai em dâu.

Không biết Thẩm Viên có nghe thấy không, tay lại do dự buông lỏng ra. Phương Quyết Minh nhịn không được hôn em dâu một cái. Thẩm Viên thật sự là rất nhu thuận, hắn căn bản không nỡ để người ở phòng bên cạnh, nhưng ôm nam thê gặp lão gia bị bệnh thật sự không hợp cấp bậc lễ nghĩa, Phương Quyết Minh cũng đành thôi.

Phương lão gia đã tỉnh, ngồi trên giường bệnh lau nước mắt, thỉnh thoảng thở dài. Lúc Phương Quyết Minh đẩy cửa đi tới cũng không khỏi thổn thức. Tuy lão gia ngày thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Phương Quyết Dật, nhưng đến cùng vẫn là con ruột, bây giờ xảy ra chuyện này sao có thể không khổ sở?

"Quyết Minh à......" Phương lão gia run rẩy hỏi, "Em con......?"

"Vẫn chưa tỉnh." Phương Quyết Minh ngồi bên giường nhìn tờ báo ở tủ, "Ca nương nhanh như vậy đã tìm người khác?"

"Bại gia tử mà...... lúc trước ba nói gì nó cũng không nghe, ngoan ngoãn cưới nam thê......" Phương lão gia vừa nhắc đến việc này đã tức mà không biết nói sao.

"Ba, Quyết Dật không cưới Thẩm Viên." Phương Quyết Minh trầm giọng chậm rãi nói, "Nó đào hôn."

"Cái gì?!" Phương lão gia mở to hai mắt nhìn, che ngực "Nó" hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng suy sụp ngã xuống giường thở, "Vậy...... Ngày đó cái hôn lễ kia......"

"Con cưới Thẩm Viên." Khóe miệng Phương Quyết Minh có một tia ý cười dịu dàng, rõ ràng là đã thích lắm rồi, nói ra khỏi miệng lại là, "Vì xung hỉ cho ba, hôn sự không thể hủy bỏ."

Phương lão gia nhắm mắt lại, miệng lại phun ra vài chữ "con", cuối cùng lại nản lòng thoái chí nhắm hai mắt lại, chỉ nói: "Làm khó con, ba còn muốn con cưới đại tiểu thư Lý gia......"

"Thẩm Viên rất tốt." Phương Quyết Minh cầm lấy quả táo gọt, "Ba không cần bận tâm hôn sự của con nữa."

"......Nhưng cũng phải cưới thêm một." Phương lão gia không cam lòng nhỏ giọng. Hiện tại Phương Quyết Dật vẫn chưa tỉnh, Phương gia chỉ còn có Phương Quyết Minh còn có thể truyền lại hương khói, lão gia tự nhiên không cam lòng con trưởng chỉ cưới một nam thê. "Ba xem...... Ta xem xem con gái nhà ai tốt......"

"Ba." Phương Quyết Minh nhíu mày buông táo, "Con sẽ không cưới."

"Em con đã như vậy rồi, con có thể để ba bớt lo không?" Phương lão gia tức giận đến mức ho khan.

"Nó đó là tự làm tự chịu." Phương Quyết Minh cười lạnh đứng lên, "Bây giờ chủ Phương gia là con, con chỉ cưới Thẩm Viên, người khác dù tự mình đưa đến con cũng không cho vào cửa."

Phương lão gia mở to mắt há miệng ngây ngốc nhìn hắn, Phương Quyết Minh sửa ống tay áo: "Ngày sau khi ba khỏe lên, con lại đón ba đi thăm em trai." Nói xong hắn không quay đầu lại đi thẳng, mở cửa lại thấy Thẩm Viên đứng ở góc tường mân mê ngón tay.

"Sao lại dậy rồi?" Phương Quyết Minh vội vàng chạy tới, ôm em dâu vào trong ngực.

Thẩm Viên cúi đầu không nói lời nào, tựa vào trong lòng Phương Quyết Minh hít mũi, sau đó kiễng mũi chân cắn gáy hắn, động tác đầy buồn bực đè nén.

Phương Quyết Minh bị cơn giận dỗi của Thẩm Viên chọc cười: "Đây là làm sao thế?"

"Đại ca......" Thẩm Viên mở miệng lại rơi lệ, chỉ hỏi, "Chúng ta...... Chúng ta về nhà ạ?"

Phương Quyết Minh nghe giọng em dâu là biết có chuyện, hắn siết cằm em dâu lại gần: "Không nói cho đại ca?"

Thẩm Viên vốn là người không giấu được chuyện trong lòng, Phương Quyết Minh vừa hỏi cậu lại khóc càng dữ: "Anh...... Có phải còn muốn cưới người khác hay không?"

Phương Quyết Minh nhịn không được thở dài trong lòng, nghiêng đầu hung hăng hôn cậu một cái: "Đại ca chỉ cưới em."

"Nói dối!" Thẩm Viên nghe vậy lại khóc cắn hắn, "Em...... Em nghe được hết......"

Kỳ thật Thẩm Viên biết mình không có tư cách hỏi như vậy, chung quy người thường cưới tam thê tứ thiếp đều rất bình thường, huống chi là đại thiếu gia Phương gia Phương Quyết Minh. Nhưng cậu không nhịn được, cho dù mình chỉ là nam thê hèn mọn, Thẩm Viên vẫn liều mạng muốn giữ Phương Quyết Minh ở bên mình.

"Vậy chắc em nghe được đại ca trả lời thế nào." Phương Quyết Minh hạ thấp người buồn cười lau nước mắt cho em dâu, "Anh không cần ai, chỉ cần em."

Thẩm Viên hai mắt đẫm lệ nhìn chăm chú Phương Quyết Minh, cậu vươn ra tay nhỏ sờ lông mày sắc bén của đại ca, khóc thút thít một chút, sau đó oa một tiếng khóc lớn: "Em...... Em cũng...... Chỉ cần đại ca......"

Phương Quyết Minh đau lòng đến mức không biết như thế nào cho phải, ôm ngang người sải bước ra khỏi viện an dưỡng. Thẩm Viên lên xe vẫn khóc, lung tung bôi nước mắt lên áo Phương Quyết Minh, cậu cắn cổ hắn. Nhìn qua có vẻ đang ghen, nhưng đứa nhóc này ghen cũng không biết biểu đạt, trong lòng chua xót cũng chỉ ảo não cắn người. Cắn xong lại còn đau lòng, vươn đầu lưỡi liếm, liếm liếm xong lại tức giận, lại tiếp tục cắn. Dọc đường này Phương Quyết Minh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cánh tay hắn ẩm ướt, trộn lẫn nước mắt và nước bọt, không biết trong lòng Thẩm Viên thoải mái hơn chưa.

Thẩm Viên đơn thuần sinh ra một tia cảm giác nguy cơ, bỗng nhiên phát hiện cho dù gả cho Phương Quyết Minh, đại ca cũng không nhất định là của một mình mình. Lòng cậu đầy chua xót và vô lực, sợ mình không tốt Phương Quyết Minh sẽ bỏ lại cậu cưới người khác, lúc quay lại phòng ngủ vẫn ỉu xìu không có tinh thần.

Phương Quyết Minh nhìn cậu ghen tị cũng bất đắc dĩ, dỗ người đi tắm rửa. Thẩm Viên ôm quần áo cẩn thận đi vào phòng tắm, bộ dáng đó như là ngóng trông Phương Quyết Minh tắm cùng mình. Nhưng Phương Quyết Minh không dám ép buộc Thẩm Viên nữa, chung quy phải nhịn, hoa huy*t của em dâu thật sự sẽ sưng đến mức không thể dùng.

Nhưng Thẩm Viên không hiểu, lẻ loi ngồi trong bồn tắm lau nước mắt, xuyên thấu qua cửa thủy tinh sương mù lờ mờ thấy bóng người Phương Quyết Minh ngồi bên bàn. Cậu dùng ngón tay lau hơi nước trên cửa thủy tinh, tựa vào cửa đáng thương gọi một tiếng: "Đại ca."

"Sao thế?" Phương Quyết Minh lập tức quay đầu lại, thấy đầu v* mềm mại của em dâu dán trên thủy tinh, bị ép tới biến dạng, núm vú có vẻ phá lệ đỏ hồng, giữa bắp đùi non mịn mơ hồ lộ ra huyệt khẩu ướt nhẹp sưng đỏ, hắn không tự chủ được vào phòng tắm.

"Lạnh......" Thẩm Viên tựa vào cửa ngập ngừng ôm cánh tay, "Đại ca em lạnh."

Phương Quyết Minh bóp trán bất đắc dĩ bật cười. Hắn đã chỉnh nhiệt độ nước cho em dâu, sao lại lạnh được. Thẩm Viên nói như vậy là muốn hắn, nhưng Phương Quyết Minh cũng không vạch trần, hắn cởi quần áo bước vào bồn tắm lớn ôm em dâu trơn mượt vào trong lòng.

Thẩm Viên vui vẻ cười, vòng hai chân ở hông Phương Quyết Minh quyến luyến hôn dấu răng mình cắn ra ở cổ đại ca: "Đại ca, cắm vào đây đi."

Phương Quyết Minh vỗ mông cậu: "Sưng như vậy rồi, không sợ đau à?"

Thẩm Viên nhếch mông lên, ở dưới nước cọ xát tính khí nóng bỏng của Phương Quyết Minh, "Em muốn đại ca cắm hoa huy*t, không sợ đau."

Phương Quyết Minh sao có thể từ chối được, lúc này hắn tách mông em dâu ra, thẳng lưng đâm vào hoa huy*t ướt đẫm. Thẩm Viên kích động cong eo, nước ấm áp tràn ra bồn tắm lớn, nước chảy ào ào.

"Còn nói không đau?" Phương Quyết Minh thương tiếc hôn nước mắt của Thẩm Viên, "Khóc cả lên."

"...... Không...... Không đau......" Thẩm Viên vừa chột dạ vừa thỏa mãn, dính trong lòng Phương Quyết Minh không chịu đứng dậy, "Đó là...... Đó là nước......"

"Em đấy......" Phương Quyết Minh hết cách với cậu, nâng mông của em dâu mềm nhẹ phập phồng. Thẩm Viên sướng cuộn mình, căng mông nuốt dục căn tím đen chảy nước, mông ở trong nước không ngừng nhếch lên, càng ngày càng nhiều nước từ trong bồn tắm tràn ra.

"Muốn bắn?" Phương Quyết Minh xoa tính khí đứng thẳng của em dâu.

"Muốn...... Muốn bị đại ca cắm bắn......" cả người Thẩm Viên run run, cậu đặt mông ngồi xuống, tính khí nhồi đầy cửa tử cung, "Bắn...... Bắn ra......"

Phương Quyết Minh cúi đầu "Ừ" một tiếng, nắm eo em dâu đâm chọc trong bồn tắm, dục căn dữ tợn rong ruổi trong hoa huy*t nóng ướt. Thể lực Thẩm Viên không tốt, hỗn loạn kề vào vai Phương Quyết Minh, hai vú trướng vô cùng, cậu không tự chủ được ưỡn ngực cọ xát ngực Phương Quyết Minh, rất nhanh cọ ra sữa.

Phương Quyết Minh ngửi mùi sữa, nhịn không được ôm em dâu ra bồn tắm đặt trên bồn rửa tay, rút dục căn ra dùng hai ngón tay tách hoa huy*t sưng đỏ ra trầm giọng hỏi: "Tự mình xem đi sưng thành thế nào rồi."

Thẩm Viên ôm hai chân khóc thút thít, miệng huyệt sưng đỏ bị ngón tay tách ra, trong huyệt nhục mấp máy co rút: "Sưng...... Bị đại ca cắm sưng lên......"

"Muốn nữa không?" Phương Quyết Minh nghiêng đầu thì thầm với cậu, rút ngón tay ra yêu thương xoa nắn hoa hạch mềm mịn.

"Muốn!" Thẩm Viên cố chấp vểnh mông lên, "Muốn đại ca...... Đại ca cắm vào hoa huy*t của em......"

Phương Quyết Minh dở khóc dở cười hôn tai em dâu, thẳng lưng chậm rãi đâm chọc vào hoa huy*t. Thẩm Viên ngây ngốc nhìn chằm chằm miệng huyệt bị tách ra của mình, khóe miệng tràn một tia nước bọt trong suốt ra, dùng tay nhỏ sờ tính khí chưa đâm hết vào của Phương Quyết Minh, lắc mông, chủ động nuốt cả vào.

"Đau...... Đau quá......" Thẩm Viên cơ hồ đồng thời khóc tựa vào gương, "Bị đại ca cắm đau quá......"

"Thẩm Viên......" Phương Quyết Minh bất đắc dĩ cực kì, ôm em dâu vào trong ngực về giường. Nước trên người họ làm ướt đệm chăn, Thẩm Viên khóc ôm hai chân nằm dưới thân Phương Quyết Minh, hoa huy*t sưng lên ngậm dục căn thô to, hắn hỏi cậu, "Đại ca rút ra nhé?""Không muốn...... Em không muốn đại ca đi......" Thẩm Viên lại dùng sức chui vào lòng Phương Quyết Minh, dục căn rút ra một chút cậu lại nuốt về một ít, lại khóc kêu đau đớn.

"Tiểu Viên, tiểu Viên nghe lời." Phương Quyết Minh bị lỗ huyệt căng chặt cắn đến đầy đầu mồ hôi, "Sưng lên rồi, cắm nữa sẽ chảy máu."

"Em...... Em không nghe lời......" Thẩm Viên khóc ôm cổ Phương Quyết Minh giận, "Em muốn đại ca...... Đại ca đừng đi......"

Phương Quyết Minh hết cách, ôm em dâu nằm trên giường, thở dài giúp cậu lau nước mắt. Thẩm Viên khóc một lát hơi chút bình tĩnh, cúi đầu nhìn thoáng qua hoa huy*t đang nuốt tính khí: "Không sao đâu đại ca, anh muốn bắn thì bắn cho em."

"Đại ca không chỉ muốn bắn, còn muốn đâm." Phương Quyết Minh xem như hiểu rõ em dâu của mình. Con thỏ nhỏ mà cố chấp thì ai cũng không ngăn được, hắn ôm Thẩm Viên nghiến răng nghiến lợi cảm khái, "Em thành tâm muốn đại ca không ngủ được."

Thẩm Viên ôm eo Phương Quyết Minh thoả mãn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên hôn cằm hắn: "Đại ca...... Đại ca cắm ngủ......"

Phương Quyết Minh nheo mắt bóp cằm em dâu hôn, tính khí chôn ở hoa huy*t cũng to thêm một vòng, làm Thẩm Viên đau đến độ trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, lại cứng rắn chịu đựng, cứ không muốn Phương Quyết Minh đi.

"Trong lòng đại ca có em rồi sao còn có người khác được?" Phương Quyết Minh ôm em dâu triền miên hôn, dùng ngón tay lau mồ hôi ở chóp mũi cậu, "Ngày nào cũng nghĩ đến em, sắp điên rồi."

Thẩm Viên ôm eo Phương Quyết Minh cảm thấy mỹ mãn cong khóe miệng, có chút đắc ý nho nhỏ: "Chỉ cho phép nghĩ đến em." Nói xong nháy mắt cậu lại nhát gan, "Đại ca...... Đại ca chỉ nghĩ đến em có được không nha? Em...... Em cũng chỉ nghĩ đến đại ca......"

"Sợ cái gì?" Phương Quyết Minh lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, "Đại ca chỉ nghĩ đến em."

Thẩm Viên lại một lần nữa cười rộ lên, cũng không sợ đau, lại chui vào trong lòng Phương Quyết Minh, đến khi sức cùng lực kiệt mới ôm cánh tay đại ca mơ màng ngủ. Chỉ là cậu ngủ thật sự không sâu, Phương Quyết Minh cũng không dám động, thoáng động em dâu sẽ kinh hoảng run lên, cuối cùng hắn chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng cắm trong hoa huy*t ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi