TRỐN CHẠY DƯỚI HOÀNG HÔN



Hướng Gia Quân buồn chán cầm điện thoại.
Lúc bị kẹt ở trong hành lang trung tâm thương mại thì cậu đã sạc đầy pin di động và cả sạc dự phòng, thế nhưng không có internet thì công dụng của điện thoại bây giờ thật sự là quá ít.
Nhớ tới dáng vẻ lo lắng của Hạ Trầm khi cố gắng liên lạc với người nhà lúc chạng vạng, trong lòng cậu không khỏi cảm động.

Uể oải mở danh bạ ra, nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định ấn vào số của bạn cùng phòng Bành Phi, gửi qua một tin nhắn hỏi thăm.
Đương nhiên, tin nhắn không thể gửi đi được.
Buông điện thoại nhìn về phía bên ngoài, xác sống ở xa kia vẫn đang lững thững đi lại như không biết mệt mỏi.

Chân tay hành động cứng nhắc, không cúi đầu cũng không ngẩng đầu, chỉ mãi nhìn thẳng về phía trước.

Nếu không cẩn thận đụng phải chướng ngại vật thì nó sẽ lập tức đổi hướng khác tiếp tục bước đi.
Trông thật ngu ngốc.
Tiếng hít thở bên cạnh đều đều vang lên có quy luật, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn người sống ở trước mắt mình này, hình như đã ngủ say rồi.
Thật là chán.
Cậu đành phải mở một bộ tiểu thuyết tu tiên đã đọc xong trong điện thoại ra, bắt đầu ngồi đọc lại từ đầu.

Bộ truyện này rất dài, vừa khéo rất thích hợp để dùng giết thời gian lúc tận thế.
Hướng Gia Quân dần dần chìm đắm vào trong cuốn tiểu thuyết, không biết qua bao lâu, đột nhiên một tiếng nổ vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.

Âm thanh đến từ khu chung cư, tiếp đó là tiếng thủy tinh vỡ rồi cuối cùng là tiếng vang trầm đục khi vật nặng bị rơi mạnh xuống đất.
Hạ Trầm gần như bị đánh thức nhưng rốt cuộc vẫn anh vẫn không tỉnh dậy, chỉ hơi nhíu mày rồi dịch người trên ghế.
Sau khi thấy Hạ Trầm vẫn đang ngủ thì cậu lại ngẩng đầu xem xét tình hình, nhanh chóng xác định nơi phát ra tiếng ồn là một căn nhà sáng đèn ở tầng bốn của tòa chung cư.


Cửa sổ nhà kia vỡ toang thành một cái lỗ lớn, có một người đứng bên cửa sổ vẫn đang duy trì tư thế đẩy vật xuống.
Mẹ nó, không phải là xô người xuống đấy chứ.
Hướng Gia Quân nhận ra mình vừa chứng kiến hiện trường giết người thì buông điện thoại xuống, bỗng nhiên cậu nhớ tới một chuyện, vội quay đầu nhìn về phía xác sống vẫn luôn loanh quanh ở chỗ ngã tư đường.
Quả nhiên xác sống bị âm thanh thu hút nên trở nên bồn chồn rồi bắt đầu chạy về phía tòa chung cư.

Đôi mắt dại ra nhìn về phía trước, miệng mở lớn để lộ cả hàm răng, cái đầu cứng ngắc liên tục chuyển động giống như đang tìm kiếm một tiếng động mới khác.
Tòa chung cư không xa quảng trường nhỏ, mà trùng hợp là xe họ lại đỗ trên con đường mà xác sống phải đi qua.
Cậu liếc nhìn thời gian, từ lúc thầy Hạ bắt đầu ngủ đến giờ còn chưa được nửa tiếng, lúc này mà đánh thức người ta thì đúng là tàn nhẫn.

Nếu xác sống chỉ có một con thì bọn họ có thể giả chết, chỉ cần không tạo ra tiếng động là được rồi.
Hướng Gia Quân lại cầm búa leo núi của mình lên siết chặt trong tay, tập trung tinh thần quan sát mọi hành động của xác sống kia.
Thế nhưng mọi chuyện lại đi theo hướng tồi tệ nhất mà cậu đã dự đoán.
Tiếng động lớn như thế giữa đêm không chỉ kéo đến một con xác sống này, không ngừng có tiếng gầm gừ không thuộc về con người vang lên từ bốn phương tám hướng, hơn nữa càng lúc càng tiến gần đến khu chung cư.

Bên trong những chiếc ô tô đỗ gần đó cũng bắt đầu hưởng ứng, cậu mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó chuyển động qua tấm kính thủy tinh.
Nguy rồi.
Hướng Gia Quân vừa canh lũ xác sống vừa kéo áo Hạ Trầm: "Tỉnh tỉnh." Vẫn chưa dậy, đối phương ngủ sâu đến mức cậu đành phải xoay người đẩy mạnh anh một cái, "Hạ Trầm, xác sống gõ cửa này!"
Hạ Trầm từ từ mở mắt ra, chưa kịp hiểu chuyện gì, nhìn cậu hai giây rồi mới hỏi: "Hết một tiếng rồi à?"
Hướng Gia Quân liếc nhanh về phía lũ xác sống, phát hiện ra không biết từ khi nào lại có thêm hai con nữa xuất hiện ở ven đường.
"Xác sống tới rồi, mau lái xe đi đi." Cậu vội vã thắt dây an toàn, nhìn xung quanh một lần rồi nói tiếp, "Đừng đi bên phải, bên trái có ít xác sống hơn, chúng ta phá vòng vây ra ngoài."
Hạ Trầm lập tức tỉnh táo lại, quan sát nhanh tình hình quanh đó rồi nói nhỏ: "Một khi khởi động xe thì sẽ thu hút rất nhiều xác sống, cậu sẵn sàng chưa?"
Cậu ôm chặt lấy búa leo núi: "Tôi tin tưởng kỹ năng lái của anh, thầy Hạ cố lên."
Hạ Trầm cười khẽ như thể không hề bị ảnh hưởng bởi không khí căng thẳng, giây tiếp theo xe ô tô điên cuồng tăng tốc, vẽ một đường cua lớn rồi lao về bên trái.

Đầu của Hướng Gia Quân đập cái bốp vào cửa kính xe, cậu cố gắng nhịn lại tiếng kêu đau, chỉ dám căm hận nhìn về phía Hạ Trầm.
Tay lái khá lắm, nếu làm ở Didi thì chắc chắn sẽ bị khách hàng khiếu nại đấy.
(Didi: công ty về tài xế công nghệ như Grab ở nước mình)
Đàn xác sống quả nhiên bị chiếc xe thu hút, tất cả đều gào rú lao tới, dưới chân chạy càng ngày càng nhanh.

Hướng Gia Quân quay đầu chú ý cả tình hình phía sau, đúng lúc nhìn thấy cửa kính của một cái xe đỗ ven đường vỡ toang.

Là bị đập vỡ từ bên trong, xác sống bị nhốt ở trong đó cứ như không tiếc mạng mà liên tục dùng đầu đập mạnh vào cửa kính, ấy vậy mà nó thực sự phá nát kính thủy tinh rồi chui ra khỏi xe từ cửa sổ.
Cậu không nhịn được mà thúc giục Hạ Trầm: "Lái nhanh hơn đi, đừng để bị xác sống bám lên, cửa kính xe không ngăn được chúng nó."
Hạ Trầm nhấn ga đâm bay hai xác sống vừa xông tới, còn bớt chút đỉnh nói chuyện với cậu: "Sau này không được qua đêm trong xe nữa, chúng ta phải tìm chỗ nào đó an toàn."
Một con xác sống nam trung niên đột ngột xuất hiện bên cạnh xe, nhào về phía cửa xe ở bên Hướng Gia Quân rồi bám chặt lấy.

Hai tròng mắt trợn trừng như sắp lòi ra ngoài, nước dãi chảy xuôi theo cằm sắp dính lên cả tấm kính thủy tinh.
Hướng Gia Quân kinh tởm nhìn nhìn, cầm búa leo núi định kéo cửa sổ xuống thì lập tức bị Hạ Trầm quát ngăn lại: "Đừng có mở!"
"Không mở thì sao tôi đánh nó ra được?"
Xác sống đang dùng đầu đập lên cửa kính, từng tiếng đập khiến cho trái tim Hướng Gia Quân run rẩy theo, bực tức hét: "Thủy tinh sắp vỡ rồi!"
Hạ Trầm xoay mạnh vô lăng, tông mặt bên của xe vào một chiếc xe khác đang đỗ ở ven đường.

Xác sống kẹt ở giữa nên chịu lực va đập rất mạnh, mặc dù nó không biết đau nhưng may rằng thân xe nhẵn nhụi khiến nó không thể bám được nữa, rốt cuộc cũng tuột tay rơi xuống.
Xe của cậu bị dùng như cái máy gặt xác, Hướng Gia Quân còn chưa kịp thấy may vì cửa kính xe không vỡ thì lòng đã đau đến rỉ máu khi nhìn thấy một đám xác sống vừa xông tới đã lại bị mui xe đâm bay ra.


Đây là chiếc xe cậu vất vả lắm mới mua đứt được đó, chưa lái được bao lâu thì đã đáng thương thế này rồi.
Cậu nhắm hai mắt lại quyết định bịt tai trộm chuông, nói một câu có lệ: "Anh tìm chỗ qua đêm đi, tôi say xe, muốn nghỉ một lát."
Hạ Trầm lách qua một xác sống rồi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn ấy thế mà còn mang theo chút vui sướng: "Đến thành phố B thì chúng ta đổi xe."
Hướng Gia Quân cười khẩy.

Chúng ta? Ai thèm "chúng ta" với anh, đổi xe không bằng bồi thường tiền, bây giờ tiền không dùng được nữa thì bồi thường vật tư.
Cậu nhắm mắt cảm giác được Hạ Trầm lái xe chạy như bay, toàn bộ cơ thể cậu cứ ngã trái ngã phải theo thân xe.

Qua hồi lâu, rốt cuộc chiếc xe cũng vững vàng đi thẳng, bốn phía quay trở về yên lặng.

Cậu vẫn đang giả chết thì lại nghe tiếng nhắc: "Mở mắt đi, xe của cậu vẫn chưa hỏng đâu."
Cậu lặng lẽ hé một bên mắt, ngay lập tức nhìn thấy một vết lõm chình ình trên mui xe.
Đau lòng quá.
Phần đầu bị đụng vào cửa kính còn đau hơn, cậu xoa đầu, nhìn sang nơi khác cố gắng dời đi sự chú ý.

Bọn họ đã chạy đến vùng ngoại thành hoang vu, xung quanh chỉ có mấy nhà xưởng thấp bé.

Hướng Gia Quân kiểm tra lại cửa kính xe, may mà vẫn khá ổn không bị nứt, mong là kiên trì được đến khi tới thành phố B, nếu không thì đổi xe giữa đường sẽ vô cùng phiền phức.
"Cậu chọn chỗ đi."
Lời Hạ Trầm kéo cậu ra khỏi dòng suy tư, Hướng Gia Quân ngẩn người: "Nơi nghỉ đêm á, tôi chọn?"
"Ừ." Thầy Hạ gật đầu, "Tôi vẫn buồn ngủ."
Hướng Gia Quân nghiêng đầu nhìn anh, mi mắt Hạ Trầm nửa khép, tuy đang lái xe nhưng cả người vẫn mơ mơ màng màng.

Cậu vốn tưởng dựa theo tính cách kiên quyết như sấm rền gió dữ của Hạ Trầm thì ngay cả lúc ngủ vẫn sẽ cực cảnh giác, ai ngờ không chỉ ngủ rất say mà còn mất nhiều thời gian để tỉnh hẳn thế này.
Hóa ra Hạ Trầm cũng có nhược điểm ha, có phải cậu...
"Tôi chỉ buồn ngủ chứ không ngu, bây giờ cậu tính làm chuyện xấu cũng vô dụng." Hạ Trầm nhìn đường bình tĩnh nói.
Hướng Gia Quân tiếc nuối dời mắt đi, nhìn về phía một loạt nhà xưởng ở ven đường.

Trước nhà xưởng đều là loại cổng xếp chạy bằng điện, bên cạnh còn có phòng bảo vệ, cậu nhìn qua thì thấy trong các phòng đều không có người ở.
Cậu chọn một phòng bảo vệ rồi chỉ cho đối phương: "Chỗ đó đi, trông khá vững chắc."
Hạ Trầm liếc mắt nhìn, lập tức lái xe về hướng đó: "Đi."
Bọn họ dừng xe ngay trước cửa phòng bảo vệ, trước khi xuống còn cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.

Đường ở đây rộng hơn chỗ vừa nãy không ít, lề đường cũng không có xe đỗ, nếu có cũng chỉ là xe trống.

Phía sau cổng xếp là lối vào trống vắng quang đãng, tạm thời không hề có xác sống, có thể người còn sống đều trốn vào bên trong nhà xưởng và văn phòng rồi.
Hạ Trầm đeo balo lên, anh xuống xe trước để kiểm tra phòng bảo vệ còn Hướng Gia Quân ngồi ở trong xe tùy cơ ứng biến.

Anh tới gần rồi nhìn vào bên trong qua cửa sổ, không có ai.

Cửa sổ có thể khép lại, cửa ra vào mở ra một khe nhỏ, tay nắm vẫn hoàn hảo không bị hỏng hóc gì.
Hẳn là có thể qua đêm ở đây.
Anh vẫy tay với Hướng Gia Quân đang ngồi bên trong xe còn mình thì mở cửa bước vào trong phòng trước, xem xem có vật tư gì không.


Lúc Hướng Gia Quân đi vào khóa cửa thì vừa khéo anh tìm được một hộp pin chưa mở, nhanh nhẹn bỏ vào trong balo của mình.
"Anh độc chiếm đồ." Hướng Gia Quân vừa đóng cửa sổ vừa không hài lòng nói.
"Chỗ này sạch bóng rồi, đồ đạc bị lấy đi gần hết." Anh dứt khoát ngồi xuống sàn, dựa lưng lên tường chuẩn bị ngủ.
Chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng đương nhiên là để cho Hướng Gia Quân, cậu đi đứng bất tiện, theo lý cũng nên chăm sóc một chút.

Đứa nhỏ xui xẻo này không khách khí mà đặt mông ngồi lên, còn tìm kiếm vật tư trong chốc lát mới thất vọng mà thở dài một hơi.
Phòng bảo vệ chật chội, hai người cùng ở đây đã miễn cưỡng lắm rồi, Hướng Gia Quân lại đột nhiên rời ghế rồi đi đến bên cạnh anh ngồi xuống nền đất lạnh.

"Ngồi trên đó dễ bị nhìn thấy quá, vẫn là ở đây an toàn hơn." Cậu giải thích.
Cơ thể Hạ Trầm hơi cứng lại, khoảng cách hai người sát nhau quá, anh thấy hơi khó chịu, "Cậu có thể ngồi ở phía đối diện."
Hướng Gia Quân quay đầu nhìn anh, chăm chú đến mức khiến anh nổi da gà, rồi bỗng dưng nâng anh dậy để mở khóa balo của anh ra.

Hạ Trầm nể mặt quan hệ đồng đội và thầy trò giữa hai người, nhẫn nhịn không nổi giận mà chỉ lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Một cái áo gió đạm màu bị lôi ra.
"Đêm hơi lạnh đấy, anh vừa mới hết sốt, tốt nhất nên mặc vào." Hướng Gia Quân bình tĩnh giơ áo trước mặt anh.
Hạ Trầm ngẩn người, nhất thời không trả lời.
Giây tiếp theo Hướng Gia Quân liền khoác cái áo đó lên người mình: "Không mặc thì thôi, áo khoác của tôi để ở trong vali lười lấy quá, cảm ơn."
Anh không nói gì mà nhìn lên trần nhà, cười nhạo một tiếng rồi tự lấy thêm một cái áo nữa từ trong balo ra.

Tốn công anh còn cảm động một giây, không ngờ vẫn chỉ là một đứa nhỏ xúi quẩy mà thôi.
"Để ý động tĩnh bên ngoài đấy, có vấn đề lập tức gọi tôi." Hạ Trầm dặn dò.
Hướng Gia Quân khoác áo vào rồi kéo khóa lên sát tới cổ, trông cực kì giống con sóc đang xây tổ qua mùa đông ngồi ở bên cạnh anh.

Cậu nghe vậy thì thuận miệng đồng ý, cứ như coi lời dặn của anh chỉ là mấy lời lảm nhảm vậy.
Hạ Trầm nhịn xuống ý muốn dạy bảo cậu, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại.
Quên đi, thật phí lời.
***
Chất lượng giấc ngủ của Hạ Trầm luôn rất tốt, ít khi mơ, không dễ bị chuyện xung quanh đánh thức, lúc tỉnh dậy cũng không bị dính giường.

Nhưng giây phút anh bị lay dậy thì thật sự có một chút xúc động muốn lấy dao chém người.
Não anh như sắp rớt ra ngoài, anh mở mắt ra, đang chuẩn bị đánh người thì nhìn thấy gương mặt của Hướng Gia Quân.

Mặc dù chưa tỉnh hẳn nhưng đạo đức giáo viên đã ăn sâu trong tâm trí kịp thời nhắc nhở anh, người này là học trò, không thể đánh.
Hướng Gia Quân thấy anh tỉnh thì lập tức thu hai tay đang lắc vai anh lại, vô cùng thành thật khai báo tình huống: "Có chuyện cần xin chỉ thị của thầy Hạ."
Nói xong chỉ về hướng cửa sổ, có một cô gái đang đứng ở bên ngoài, nước mắt chảy dài trên gương mặt hoảng loạn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi