TRỐN CHẠY DƯỚI HOÀNG HÔN



Hướng Gia Quân sững sờ.
Hóa ra phong cách hành động của một người thật sự có thể thay đổi chỉ trong thời gian ngắn, sự gặp gỡ giữa người với người đúng là vô cùng kỳ diệu.
Cậu lôi kéo Hạ Trầm quay về xe, vừa đi vừa sửa lại câu nói vừa rồi, "Không đúng, còn có an toàn của chính anh nữa chứ?"
Thầy Hạ không nói gì hồi lâu, đến khi Hướng Gia Quân khó hiểu quay đầu nhìn thì đột nhiên bị anh nắm lấy tay.

Hạ Trầm nhét cậu vào ghế sau xe Jeep rồi mới đáp: "Bạn học Hướng yên tâm, thứ bạn liều mạng để bảo vệ thì đương nhiên tôi cũng sẽ quý trọng."
Cậu hiểu ý của anh.

Bảo vệ và quý trọng phải đi kèm với nhau, hơn nữa điều kiện tiên quyết còn là phải trân trọng chính mình, tự trách bản thân hay cam chịu bỏ cuộc đều sẽ bị thầy Hạ trách mắng đó.
Khóe miệng Hướng Gia Quân cong lên trong vô thức, tiếng gọi "Thầy Hạ à" như thể phát ra từ đáy lòng, tình ý đong đầy giống như đang làm nũng mà chính cậu cũng không phát hiện ra.
Nhưng Hạ Trầm không dao động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh mà ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô rồi xuống đồi bằng đường cũ.

Anh ngồi nghiêm chỉnh lái xe nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vừa khéo trông thấy đôi mắt sáng ngời của chàng trai đang chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Xem ra là nghe hiểu.
Sau lần Hướng Gia Quân bị bắt cóc thì anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi cậu thật sự đứng trước mặt anh rồi thì Hạ Trầm lại sợ những lời nói của mình sẽ trở thành mớ đạo lý càm ràm, vậy nên đành nhịn ở trong lòng.

Đến khi thực sự không kìm nén được nữa thì bèn tìm cách biểu đạt quanh co lòng vòng, hy vọng đối phương có thể vừa nghe đã hiểu.

May mắn là cậu rất hợp anh, có nhiều lời không cần phải nói ra mà trong lòng đã tỏ.
Hướng Gia Quân buồn tay, lúc này đang nghịch cửa kính xe, tấm kính hết bị hạ xuống rồi nâng lên.
Hạ Trầm lại thở dài trong lòng.
Có đúng là may mắn hay không? Cho dù đã trải qua nhiều rắc rối đến vậy nhưng Hướng Gia Quân vẫn cứ là cậu thanh niên anh gặp lúc ban đầu, vó ngựa khắp trời, không chịu gò bó, giống như bọn họ không phải đang ở tận thế mà ngày mai tỉnh dậy lại quay về thế giới trật tự như trước.
Anh chợt giật mình nhận ra bản thân đang suy nghĩ điều gì, lập tức khinh thường chính mình, từ khi nào mà anh lại có loại ảo tưởng không thực tế thế này?
Hướng Gia Quân bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu thậm chí còn có vẻ đứng đắn nghiêm túc: "Thầy Hạ ơi."
"Sao thế?" Hạ Trầm lấy lại tinh thần, nghe vậy thì không khỏi lo lắng.
"Nếu tìm được huyết thanh ở viện nghiên cứu thì có phải chúng ta sẽ nổi tiếng không? Trở thành anh hùng cứu vớt thế giới ấy?" Cậu do dự nói, "Nhưng mà em chỉ muốn một cuộc sống bình thường yên ổn thôi, ai thèm cái danh chết tiệt này."
Lo lắng của Hạ Trầm đổ sông đổ biển, chỉ còn lại cảm giác cạn lời không nói nổi.
Thôi được rồi, ở bên kiểu người như Hướng Gia Quân mà không bị nhiễm mấy cái suy nghĩ vớ vẩn thì mới là chuyện lạ.
***
Bọn họ men theo đường núi đi xung quanh một vòng, thậm chí còn tranh thủ lúc trời còn sáng vào lại nội thành tìm manh mối về viện nghiên cứu nhưng đều không thu hoạch được gì.
Chờ đến khi mặt trời lặn về hướng tây thì hai người mới quay lại bảo tàng.
Tiếng ô tô lại làm cho đàn chuột hoảng sợ, Hướng Gia Quân nhìn một đống chuột xám lúc nhúc chạy tán loạn khắp nơi mà vị ngọt của trái cây đọng lại trên đầu lưỡi cũng muốn thay đổi luôn.
Cậu cố nén cảm giác buồn nôn, đầu óc không nhanh nhạy lắm mà chầm chậm nói: "Thật ra em còn phát hiện ra một điều, hình như chúng ta chưa từng thấy động vật bị nhiễm virus xác sống."
Những sinh vật khác vẫn sống tốt, chỉ có con người là nhốn nháo loạn lạc.
Hạ Trầm đang tập trung tìm thứ gì đó trong balo leo núi, khẽ ừ một tiếng rồi lát sau mới rút ra một vật đưa cho cậu.
"Đeo đi."
Hướng Gia Quân ngây người, cầm lấy mở ra mới biết đây là mặt nạ bảo hộ, hẳn là anh lấy ở cửa hàng đồ dùng dã ngoại lúc còn trong trung tâm thương mại.

Thầy Hạ lo cậu bị mùi tanh hôi hun chết hở?
Cậu không đeo nó ngay mà hỏi ngược: "Vậy còn anh?"
Thầy Hạ kéo lại khóa của balo leo núi, thuận miệng đáp: "Tôi không giống em, chó con mũi thính."
"Hạ Trầm anh lại chửi em?" Hướng Gia Quân tức tối, vội vàng duỗi tay tóm lấy cổ áo của thầy Hạ không cho người ta đi, "Em muốn kháng nghị, trước kia anh hay mắng em thì thôi đi, sao bây giờ vẫn còn như vậy hả?"
Hạ Trầm bị cậu giữ lại không đi được, nghiêng đầu nhìn cậu, cố gắng để bản thân không cười, "Ồ, em cảm thấy như thế là đang mắng em à."
Hướng Gia Quân ngơ ra, đây không phải lần đầu tiên thầy Hạ gọi cậu là chó con, nếu không phải chửi thì chẳng lẽ là đang khen cậu á?
Thừa dịp cậu đang miên man suy nghĩ, Hạ Trầm giơ tay xoa mạnh đỉnh đầu cậu một cái rồi nhẹ nhàng thoát khỏi cái tay đang tóm cổ áo mình, mở cửa xuống xe trước.

Không lâu sau chó con hình người cũng mở cửa xe ra, vành mũ kéo xuống thật thấp chỉ lộ cằm.
"Chuyện này tính sổ với anh sau."
Hướng Gia Quân ném lại một câu tàn nhẫn rồi nhấc chân đi về phía bức tường.
Tường cao thế nhỉ...!Cậu tự hỏi hai giây, nghĩ xem phải làm sao mới có thể trèo qua vừa ngầu vừa lưu loát giống như Hạ Trầm, thế nhưng ngay sau đó cậu nhận ra bóng dáng thầy Hạ đi lướt qua người cậu tiến thẳng về phía cánh cổng sắt.
Người đàn ông nhấc sợi dây xích đã rỉ lên, giây tiếp theo, sợi xích yếu ớt đã bị búa đập đứt tạo nên một âm thanh không lớn không nhỏ.
Hướng Gia Quân im lặng nhìn chằm chằm đoạn xích mà chính mình cũng có thể chặt đứt kia hồi lâu, vừa đi về hướng cổng vừa lẩm bẩm: "Sao chỉ số thông minh lại giảm sút thế này..."

Hạ Trầm không vội vã mở cửa, chờ cậu đến gần mới nhỏ giọng dặn dò: "Cầm chắc vũ khí."
Lúc bị bắt đám người kia lấy đi vũ khí của Hướng Gia Quân, may sao rìu lại được để trong chiếc xe mà cậu lái tới đây.

Ngoài rìu ra thì cậu còn mang về một con dao dài, nhưng tình hình sức khỏe hiện giờ khiến cậu khó mà sử dụng tốt món vũ khí sắc bén như vậy nên đành tiếp tục dùng rìu.
Dao dài bị để lại trong xe, trên người cậu còn giắt một con dao lọc thịt mang theo từ nhà đi, tuy bé nhưng sắc nhọn, hẳn là cậu có thể sử dụng nó nhuần nhuyễn.
Hướng Gia Quân lấy rìu ra, cầm chặt trong tay gật gật đầu.
Thầy Hạ đứng trước đẩy mở cánh cổng sắt, dường như đã lâu không sử dụng nên bản lề phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai.
Đám xác sống vốn đã bị hấp dẫn bởi tiếng dây sắt bị đập đứt, nay lại càng rảo bước đi về phía cánh cổng.

Hướng Gia Quân nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, có khoảng bảy tám con ở đây.
Không thành vấn đề.
Cậu giơ rìu lên như phản xạ có điều kiện, một giây sau đã bị Hạ Trầm đè tay xuống.
"Chưa gì đã quên?"
Nghe thấy câu nhắc nhở không nặng không nhẹ này cậu mới hoàn hồn lại, bản thân lại vô thức xông pha lên trước rồi.

Ngượng ngùng lùi lại một bước, Hướng Gia Quân cung kính giơ tay lên, "Mời ngài mời ngài."
Chỉ là bảy tám xác sống không có tính công kích mà thôi, chẳng là gì đối với Hướng Gia Quân trước đây, đối với thầy Hạ lại càng không tạo thành uy hiếp.

Rốt cuộc IQ của xác sống cũng chẳng có bao nhiêu, không giở trò cũng không biết né tránh, búa đập xuống là có thể khiến chúng mất khả năng hành động.
Chưa đầy một phút mấy xác sống chạy đến đã bị anh giải quyết xong hết.
Lúc này Hướng Gia Quân mới rời mắt khỏi người thầy Hạ để quan sát tình hình nơi đây.
Cậu vốn tưởng viện bảo tàng khá nhỏ, không ngờ sau khi đi qua bức tường bao lại rộng lớn như thế, trong tầm mắt đều là cây xanh rì.

Mỗi khu vực lại trồng một loại cây khác nhau, còn có cả hồ nước nhân tạo nữa.

Đằng xa là nóc nhà thấp thoáng giữa tán cây rậm rạp, chắc hẳn là tòa nhà chính của viện bảo tàng này.
Nhưng bởi vì bị bỏ hoang đã lâu nên bây giờ khu vực cây xanh được quy hoạch không còn như trước nữa, biến thành một mảnh đất hoang vu.
Những thi thể bốc ra mùi hôi thối ở cách đó không xa, cậu đứng đây loáng thoáng nhìn thấy được vài thứ trồi lên khỏi bùn đất, dựa vào kích thước thì có thể nhận ra là bộ phận cơ thể người.
Theo lẽ thường, xác chết bị chôn dưới đất sẽ bị đám chuột đào ra nhiều đến vậy ư? Hay là do bùn đất bị cơn mưa lớn hai ngày trước cuốn trôi nên thi thể mới lộ ra?
"Chôn khá nông, hẳn là rất gấp gáp, nếu không thì cũng chẳng chôn luôn ở chỗ này, rõ ràng trong rừng cây trên núi còn có hẳn một khu để hủy xác mà." Hướng Gia Quân vừa nói vừa định đi sát tới nhìn xem.
Hạ Trầm không ngăn cậu, đến khi chỉ còn cách năm mét thì mới duỗi tay chặn cậu lại, "Đừng đến gần quá."
Cho dù đeo mặt nạ bảo hộ nhưng Hướng Gia Quân vẫn có thể ngửi được cái mùi gay mũi bốc đến tận trời kia, cậu gật đầu.

Khi tầm mắt dừng ở trên xác chết, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng cậu vẫn thấy quá ghê tởm.

Thời tiết nóng bức cộng thêm bị chuột gặm nên mức độ thối rữa của thi thể rất nặng, cơ bắp đã phân hủy, chuyển hóa thành nước mủ loang ra thành bãi trên mặt đất.

Có vô số ruồi và giòi bọ bò lúc nhúc bên trên, mà phía dưới hai thi thể này còn mấy cái xác nữa.
Hướng Gia Quân nín thở, muốn nhìn rõ để xem các thi thể là người hay xác sống, thế nhưng lỡ bất cẩn nên vẫn ngửi phải khiến cho cậu lập tức có cảm giác buồn nôn.

Cậu vội vã xoay người che ngực theo bản năng, nôn khan mấy lần mới cảm thấy đỡ hơn.

Không ngờ rằng một Hướng Gia Quân cái gì cũng không sợ, cuối cùng lại thua bởi mùi hôi thối này.
Hạ Trầm vỗ vỗ lưng đẩy cậu sang một bên, giọng điệu vẫn bình thản: "Tránh xa chút, đi mau đi."
Hướng Gia Quân đi ra xa mấy mét rồi dựa lưng vào thân cây nhìn qua, thầy Hạ cứ như mất cả khứu giác lẫn thị giác vậy, không hề hốt hoảng, thậm chí anh còn bẻ một nhánh cây để đào đào lớp bùn đất dưới chân.
Lát sau anh mới ném nhánh cây, đi đến bên cạnh cầm lấy cánh tay cậu rồi cùng nhau đi xa khỏi mấy thi thể kia.
Mãi đến khi đi tới nơi mùi không nồng nặc nữa Hạ Trầm mới mở miệng: "Vài cái có đốm đỏ, vài cái không có nhưng về cơ bản có thể xác định được đều là thi thể của xác sống.

Dưới lớp bùn có một cái xác ít bị phân hủy hơn, tôi quan sát thì thấy đầu của nó không có ngoại thương."
Không có vết thương trên đầu sao? Hướng Gia Quân lập tức hiểu được, điều này nghĩa là xác sống đó chết không phải do bị đánh.
Hơn nữa hai loại xác sống lẫn lộn...
Vốn dĩ họ đến đây để tìm huyết thanh diệt virus và hóa giải bí ẩn, nhưng giờ những nghi ngờ lại càng ngày càng tăng.
Hạ Trầm lại vỗ nhẹ lưng cậu, "Còn buồn nôn không?"
Hướng Gia Quân lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu.
"Vậy chúng ta vào trong viện bảo tàng xem xem."
Thầy Hạ dẫn cậu đi vào sâu bên trong, khi đến gần thì kiến trúc nơi đây mới bày ra trước mắt.
Diện tích viện bảo tàng rất lớn, đứng từ góc độ này không thể nhìn ra hình dáng của toàn bộ tòa nhà.

Bức tường bên ngoài màu xám đen trải dài ra hai bên hơn mười mét thì gấp khúc, không biết tiếp tục kéo đến tận chỗ nào, mà cửa lớn ở giữa không đóng chặt, cánh cửa khép hờ lộ ra một khe hở.
Hoàng hôn vừa vặn chiếu lên cánh cửa nặng nề này.

Hạ Trầm tiến lên trước một bước đặt tay lên ván cửa, ánh nắng chiều rơi xuống bàn tay anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi