TRỌN ĐỜI BÊN NHAU

Đồng Ngôn chậm rãi gật đầu, buộc chặt tiếng lòng của mình, chớp mắt một cái rồi buông lỏng tay, nhưng đôi tay của cô vẫn cảm thấy vô lực như cũ….

Khi anh nói chuyện, dùng thẻ phòng mở cửa phòng, một bàn tay vẫn che lấy ánh mắt của cô như cũ, tay kia thì giúp cô xách hai túi đang đặt trên mặt đất, rồi mang cô đi vào phòng.

Trong lòng Đồng Ngôn vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, bật thốt lên hỏi anh, “Anh thật sự không có việc gì chứ?”

Nói xong lại phát hiện ra anh không nhìn thấy cô nói chuyện.

“Anh tối hôm qua phát hiện nơi này có một nơi rất đẹp, đã nghĩ rằng sẽ mang em đến xem một chút, nhưng người trong phòng ngủ này cũng rất hấp dẫn …” Cố Bình Sinh đóng cửa lại, đặt hai túi trên ghế sofa, “Không biết Cố phu nhân trước hết muốn xem thứ nào đây?”

Cô mím môi rồi nở nụ cười.

Người này nãy giờ bịt hai mắt của cô, lại đứng ở phía sau lưng mình, lại đi hỏi vấn đề này, giống như cũng không tính để cho cô trả lời.

Cô đi theo bước chân của anh, chậm rãi đi về phía trước.

Đợi cho đến khia anh buông tay ra, nhìn đến toàn phong cảnh của một khoảng sân rộng khép kín trước mắt, rút cuộc hiểu được cái mà anh nói là xinh đẹp là ở đâu. Khoảng sân rộng này gần giống như là treo lơ lửng giữa không trung, dưới chân đều là thủy tinh trong suốt, cúi đầu có thể nhìn những chiếc ao nhỏ ở xung quanh phái duwois, mà trên đỉnh đầu chính là một khoảng trời đêm, có sao cùng trăng.

Thật sự là vì nghỉ phép mà đến đây, tình cảnh ban đầu cũng đã đủ làm cho bản thân cô sợ hãi rồi.

Vì để cho mọi người nghỉ ngơi ở đây nên nơi đây còn có rất nhiều ghế sofa cùng với chiếc bàn con cùng màu để uống trà.

“Vừa rồi em thật sự rất sợ.” Đồng Ngôn tuy rằng thưởng thức cảnh đẹp nhưng cũng không quên tiếp tục lời nói vừa rồi, “Lần sau em gửi tin nhắn cho anh, bất kể anh đang ở đâu, đang làm cái gì, nhất định phải nhắn tin trả lời em trước tiên.”

“Đi dạy học cũng vậy sao?”

“Đi dạy học cũng vậy.”

“Đi họp cũng vậy sao?”

“Đi họp cũng vậy.” Cô nói không chút do dự, “Công việc đều không quan trọng, sức khỏe và sự an toàn của anh là quan trọng nhất.”

Có lẽ đối với người bình thường, loại yêu cầu này thật sự rất quá đáng.

Nhưng trước đó đã có một lần, hôm nay là lần thứ hai rồi, cô thật sự rất sợ. Nhất là vừa rồi, khi cô tìm kiếm số điện thoại kia, dường như đã nghĩ tới khả năng xấu nhất, sức tưởng tượng của con người vào lúc này đáng sợ nhất chính là điều đó, nhưng chính điều đó đá phá hủy đi lý trí cùng trấn định của bản thân mình.

Nhưng quan trong là mọi thứ không có xảy ra giống như trong tưởng tượng, nhưng mọi thứ đều có khả năng xảy ra.

“Là anh sai….” Anh cười đến gần cô hơn, “Anh hoàn toàn đồng ý với yêu cầu của em.”

Khuôn mặt của anh rất gần, có thể nghe rõ hơi thở của anh, Đồng Ngôn hoảng sợ, mới ngoảnh mặt nhắc nhở anh, “Bốn phía nơi này đều là thủy tinh…” Cố Bình Sinh ừ một tiếng, “Thủy Tinh có vẻ dặc thù, chúng ta có thể nhìn thấy người khác nhưng những người khác nhìn không thấy chúng ta.”

Đồng Ngôn đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Xuyên qua lớp thủy tinh có thể nhìn thấy bầu trời đêm, có nhìn thấy cây cối ở bốn phía xung quanh, còn có những ánh sáng từ những ngọn đèn nhỏ kia, có xa xa có gần… Có lẽ vì muốn thổi phồng lên không khí hiện tại, những ngọn đèn chiếu sáng kia cũng không bật nhiều, ngược lại lại giống như khảm những ngọn đèn mờ nhạt kia lên mặt đường.

Cô đang đánh giá ngọn đèn đường kia….

Cảm giác được những ngón tay của Cố Bình Sinh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình. Lông mi, ánh mắt, tầm mắt của cô bị anh ngăn trở trong chốc lát, có thể cảm giác được lông mi của chính mình đang ma sát với lòng bàn tay của anh. Sau đó cái tay kia rời đi, ngón tay lại theo một đường đến mũi rồi hai má, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi của cô.

Tay của anh không tránh được mà mang đến cho cô cảm giác lành lạnh.

Giống như từ sau khi anh phẫu thuật trở về, sẽ khó thấy được có khi nhiệt độ cơ thể của anh ở mức bình thường.

Những ngón tay của người đàn ông này có cảm giác thô ráp đang di chuyển loạn trên đôi môi của cô, cảm giác ngứa nóng nóng, Đồng Ngôn cắn môi, cười tránh đi, “Em có làm bánh bút ding cho anh.” Cô trốn nhanh, đem chiếc hộp lồng đựng đồ ăn lấy ra, vẫn là túi bạc cố ý mua ở siêu thị, từng thứ đều được gói kỹ càng giống như bánh trứng ở cửa hàng Macao vậy, rất tỉ mỉ.

Cố Bình Sing ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh người mình, Đồng Ngôn lập tức có dáng vẻ nịnh nọt, cầm hộp giữ ấm đi tới, hai chân hỗ trợ đá rơi đôi giày trên chân xuống, nhảy thẳng lên ghế sofa, ngồi khoanh chân xuống, “Này, anh ăn đi.”

Đồng Ngôn nâng giấy bạc lên, đem bánh trong đó đưa đến bên miệng của anh.

Trên môi anh là một nụ cười rất sâu, sau đó cúi đầu ăn bánh.

“Gần đây anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

“Qua mùa hè thì tốt lên rất nhiều rồi, tim của anh cũng không có vấn đề gì lớn, chủ yếu vẫn là nơi này…” Cố Bình Sinh đề trên sương sườn nơi ngực, “Em cũng không cần nghĩ nó nghiêm trọng như vậy, SARS là một loại viêm phổi, mà đã là viêm phổi thì từ nhỏ phần lớn mọi người đều mắc phải căn bệnh này.”

Vẻ mặt và ngữ khí của anh rất thản nhiên, Đồng Ngôn hạ khuỷu tay chống trên chỗ dựa của sofa, chống đầu, hết sức chăm chú nhìn anh ăn.

Cố Bình Sinh có một thói quen khi ăn rất là tốt, đó là không nói lời nào, ăn hai miệng liền đã ăn xong cái bánh.

Cô ngay lập tức đưa cái bánh tiếp theo cho anh, ý bảo anh tiếp tục anh. Cố Bình Sinh bĩu môi, không nhúc nhích, cười thật sâu nhìn cô. Được rồi, không thể không thừa nhận, tuy rằng anh là một nhà giáo nhân dân nhưng anh có đôi khi cũng rất là có tình thú.

Cô thức thời phối hợp, hai tay bóc vỏ giấy bạc phía ngoài, đút cho anh ăn.

Khi Cố Bình Sinh đi tắm, cô lấy quần áo sạch từ trong hai túi mang theo.

Khi không còn nghe được tiếng nước chảy nữa, cô cầm lấy quần áo trong cùng áo sơ mi cho anh, đi đến trước cánh cửa toilet, đẩy cửa ra tạo thành một cái khe hở, muốn đem quần áo đặt lên trên bàn đá cẩm thạch trong phòng tắm.

Không nghĩ tới liền nhìn thấy trong gương, ánh sáng bao quanh lấy người anh, anh đang cạo râu.

Đồng Ngôn còn nghĩ rằng anh không phát hiện ra nên lặng lẽ lui ra nửa bước, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng giây tiếp theo lại lén lút đẩy cửa ra, đứng tựa người trên cánh cửa gỗ mà nhìn anh.

Cố Bình Sinh nhìn từ trong gương đã thấy cô, trên mặt vẫn còn chút bọt biển, lấy tay lau qua lau lại làm sao cũng không có xử lý sạch được, mặc dù trên người đã được lau khô nhưng dưới ngọn đèn cũ này lại có cảm giác như có một làn nước đang vây lấy anh, nhìn sáng bóng.

“Anh nói xem…” Đồng Ngôn đi thẳng đến bên người anh, cố gắng đem tầm mắt hoàn toàn đặt ở trên khuôn mặt của anh, “Con người có phải rất yếu ớt hay không?”

Anh không trả lời, cầm lấy khăn lông lau khô khuôn mặt một lần nữa.

Cô còn đang trù tính dùng cái dạng gì để biểu đạt ra ý tứ mà bản thân muốn nói thì anh đã buông chiếc khăn mặt ra, đem cô ôm vào trong lòng, làm cho cô ngồi lên trên bệ nơi chậu rửa tay. Nơi ngồi này rất chật hẹp, cô chỉ có thể đưa tay ôm lấy thân mình đang để trần của anh để duy trì cân bằng.

“Em muốn nói cái gì?”

Đồng Ngôn cảm thấy cổ họng của mình cũng dần dần nóng lên, liếm liếm môi, “Em nghĩ tới anh, nếu về sau công việc của anh quá bận rộn, có phải là con cái chúng ta cũng không thể sinh nhiều không? Cùng với em đều nhớ tới anh.”

Trong phòng tắm rất ẩm ướt, nhiệt độ còn cao hơn so với phòng ngoài vài độ.

Độ ẩm cùng độ ấm còn có hình tượng của anh lúc này, đều yên tĩnh bởi vì những lời này gợi lên một ý tứ màu hồng rất hàm xúc.

Anh mím môi cười.

“Nghe qua thì đúng là như vậy.”

Nói xong liền cúi đầu, nhưng không có hôn lên môi cô, ngược lại là từ hai má rồi mới đến môi, thong thả đi dần xuống, dừng lại ở trên chiếc cổ của cô. Sau đó há miệng, dùng răng nanh cắn lên nơi mềm mại nơi cổ họng của cô.

Giày vò một cách rất thân mật.

Trong thời gian ngắn, chưa bao giờ con tim tê dại cùng nhịp đập liên hồi xỏ xuyên qua dây thần kinh của cô như lúc này.

Ấm áp ướt át, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Cô nhanh chóng bị anh ốm lấy,căn bản là không thể động đậy. Cũng rất khó để mở miệng nói gì đó, cổ họng ngay nơi anh vừa cắn qua đó, cô ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám, thân mình bắt đầu nhuyễn xuống ngồi không được, nghiêng người trượt theo dòng nước đang chảy xuống.

Cũng may có tay của anh, nâng ở sau lưng của mình, chung quy cũng không đến mức ngã sấp mặt xuống nhà.

Từng giây từng phút đều lặp đi lặp lại như thế.

Loại thân mật giống như tra tấn thế này khiến cho cô không thể thở nổi.

Cuối cùng anh rút cuộc cũng ngẩng đầu hôn cô. Môi Đồng Ngôn bị ngậm lấy, dưới động tác xâm nhập của anh, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi tìm được anh, mặc anh hôn ngọt ngào triền miên….

Anh một tay đỡ lấy cô, một tay khác bắt đầu việc cởi quần áo trên người cô.

“Ngôn Ngôn?” Anh gọi tên cô, lại không ngẩng đầu nhìn khôn mặt của cô, giọng nói bị không khí ẩm ướt này làm cho có chút sàn sạt, sức nóng tỏa ra vây lấy bốn phía, có vẻ ôn nhu mê hoặc.

Cô ừ một tiếng, có lẽ anh sẽ nghe được.

Tay của anh theo thắt lưng của cô đi xuống dưới, nâng toàn bộ thân mình của cô lên, thong thả tiến vào.

Đồng Ngôn thở sâu, cả người dần mất đi khí lực và tuy duy vốn có, ý loạn tình mê dùng mặt cọ vào khuôn mặt của anh… Sau đó anh với cô cùng nhau tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, dòng nước ấm len lỏi trên tóc cùng thân thể của hai người, rất thoải mái. Đến khi cô lên giường nhưng cả người cũng vẫn cảm thấy không có sức, đầu dính sát vào gối, mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Chỉ đến khi bị anh bắt tỉnh dậy để anh sấy tóc cho cô thì cô mới cố gắng mở mắt ứng phó đôi chút.

Đến khi tỉnh lại một lần nữa đã hơn mười một giờ, điều hòa vẫn quay vù vù tỏa nhiệt bên người, toàn bộ căn phòng ấm áp làm cho người ta quên mất bây giờ là mùa nào.

Rèm cửa sổ đã được kéo xuống hoàn toàn, nếu không phải nhìn đến đồng hồ thì căn bản không ý thức được bây giờ đã đến giờ cơm trưa. Cô từ trên giường ngồi dậy, cảm giác xương sống thắt lưng như nhũn ra, rất nhanh đã nghĩ tới anh sấy khô tóc cho chính mình, lại ôm lấy cô từ phía sau, lòng bàn tay liền dán lên trên bụng cô, sau đó trượt….Trừ bỏ đôi môi của anh vẫn còn dán trên lưng của cô tạo ra cảm xúc thì côc ăn bản không nhớ rõ những chi tiết khác.

Đồng Ngôn mặc quần áo, phát hiện ra Cố Bình Sinh không có ở đây, nhưng đã làm bữa sáng cho cô.

Trên bàn cuốn sách tuyên truyền cũng đã mở ra vài trang, có một nơi anh dùng bút khoanh lại, hẳn là nơi anh đến.

Đồng Ngôn giải quyết qua loa phần ăn sáng, ngồi trên xe đi tìm anh.

Tối hôm qua tới đây vì trời tối nên không thể nhìn rõ được cảnh vật ven đường, hiện tại đúng là thời điểm mặt trời chiếu sáng nhất, xe đi dọc theo bên bơ hồ, không khí cuối mùa thu ở nơi đây đặc biệt hơn rất nhiều sơ với trong thành phố. Khi cô xuống xe, nhìn về phía xa thấy được một người đang nằm dưới tán ô rộng, dựa vào ghế nằm đọc sách.

Cần câu trước người hoàn toàn giống như bộ dáng của một cái cây cảnh vậy.

Cô đi dọc theo con đường nhỏ đầy đá vụn đang sửa chữa kia mà đi qua chỗ anh, bởi vì cố ý cho rằng cũng không có gì nhưng thật ra lại thu hút không ít tầm mắt. Chẳng qua ánh mắt của cô chỉ dừng lại trên người đang nằm đọc sách ở kia, rất mê người.

Cô đi đến bên người anh, ngồi xổm xuống, “Anh chừng nào thì đi tới đây vậy?”

“Hơn bảy giờ…” Cố Bình Sinh đem sách để sang một bên, “Anh nghĩ rằng em cũng phải muốn ngủ tới chiều ấy chứ.”

Đồng Ngôn nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, quay đầu nhìn sang chỗ khác, cô đưa mắt nhìn chiếc phao trên cần câu đang trôi dạt giữa hồ, không muốn quan tâm đến anh nữa.

Thôn Độ Giả này cố ý tạo ra một nơi như thế này cho mọi người câu cá thư giản, tự nhiên sẽ chuẩn bị rất đầy đủ. Bên người không ngừng có người hô cá cắn câu, cơ bản là có tới vài người kêu là có cá căn câu, nhìn qua cũng không phải ít tuổi. Đồng Ngôn nhìn mà rất hưng phấn, anh bỗng nhiên vỗ lấy bả vai của cô, “Cố phu nhân nếu không thu cần thì cá sẽ bỏ chạy hết đấy.”

Cô lúc này mới giật mình quay đầu lại, nhìn Cố Bình Sinh đang hướng mắt chỉ cái phao nơi cần câu đang chìm dần xuống dưới mặt nước ở đó, vội vàng nhảy dựng lên, “Thu thế nào thế?” Cố Bình Sinh đứng lên, cười nhìn cô, đợi cho đến khi con cá giống như đang muốn bỏ chạy kéo theo cả chiếc cần câu.

“Anh xem anh lười quá …” Đồng Ngôn oán giận nhìn anh, “Tự anh đi thu cần thì tốt rồi, còn trông cậy vào em người chưa từng đi câu bao giờ thu cần nữa…”

“Vấn đề ở chỗ câu cá với anh mà nói chỉ là để giết thời gian, nhìn em câu cá mới là lạc thú.” Cố Bình Sinh đem mồi câu móc lên, tiếp tục thả cần câu xuống, ung dung ngồi xuống chỗ cũ.

Đồng Ngôn nhìn từng động tác của anh, sau đó cũng chen chúc nằm lên trên chiếc ghế với anh.

“Vì sao bỗng nhiên lại muốn có con?” Anh đột nhiên hỏi cô.

“Bởi vì thế sự vô thường…” Cô nhìn ánh mắt của anh, nói cho anh biết, “Chúng ta không giống với những người khác, khẳng định sẽ không bao giờ rời xa nhau, cho nên em không nghĩ đợi đến khi xảy ra thiên tai hay biến cố nào đó, mới nghĩ đến có cái gì nên làm hay không nên làm.”

Gió bên bờ hồ có chút lạnh, cô mặc cũng không nhiều lắm, tay đã có chút lạnh.

“Em làm cho anh ngộ ra một đạo lý, nguyên tắc đứng trước cảm tình thì thực sự sẽ không đáng một đồng.” Anh bỏ sách xuống đem cô ôm vào trong ngực tránh cái lạnh bên hồ, giọng nói xuyên qua làn gió, lại có chút mê hoặc người khác, “Nếu cố phu nhân đã cấp lệnh như vậy, Cố tiên sinh nhất định sẽ cố gắng đến sức cùng lực kiệt mới thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi