TRỌN KIẾP YÊU

Hoa Thiệu Đình buông tay, cầm cuốn tạp chí trên sofa lên xem

Chị Kính bị kẹt xe nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đến được điểm hẹn. Kết quả, khi đi thẳng vào phòng VIP mà Bùi Hoan nhắn tin, chị chỉ thấy một người đàn ông ngồi trong phòng.

Chị Kính cảm thấy hơi kỳ lạ, buột miệng hỏi: “Này, có phải anh vào nhầm phòng không đấy?”.

Người đàn ông nhướng mày nhìn chị, cất giọng từ tốn: “Chị là quản lý của Bùi Hoan?”.

Bây giờ chị Kính mới chợt nhận ra, người đàn ông này từng xuất hiện ở phim trường hôm xảy ra xung đột với Thịnh Linh. Chị “ờ” một tiếng, ngượng ngập giải thích: “Con bé chết tiệt không nói với tôi là có người đi cùng, thật ngại quá”.

Hoa Thiệu Đình chẳng thèm để ý đến đối phương, tiếp tục lật giở cuốn tạp chí trên tay.

Chị Kính lăn lội trong xã hội bao nhiêu năm, loại người nào chưa từng gặp qua. Chị rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Hành động khiến người đàn ông ở phía đối diện hơi chau mày. Anh lại nhướng mày liếc chị một cái, ánh mắt dừng ở điếu thuốc nhưng cuối cùng anh không lên tiếng.

Chị Kính âm thầm dò xét người đàn ông này. Anh chỉ mặc áo sơ mi màu xám nhạt và áo khoác đơn giản, tựa lưng vào thành ghế, bộ dạng có vẻ lười nhác. Anh không để ý đến người khác, làm chị thật sự không thoải mái.

Chị Kính không biết lai lịch của đối phương. Anh dù ngồi im lặng nhưng vẫn tỏa ra khí chất bức người khiến chị Kính có đôi chút hốt hoảng trong lòng. Để che giấu, chị cố ý tìm đề tài để nói chuyện: “Anh là người nhà …. của Bùi Hoan à? Phải xưng hô với anh thế nào?”.

Hoa Thiệu Đình vừa giở tờ báo vừa nói: “Hoa”.

Câu trả lời hết sức ngắn gọn, chỉ một từ giải quyết hết mọi thắc mắc của chị Kính. Chị bực bội trong lòng, cảm thấy bản thân đúng là “mặt nóng áp mông lạnh”. Chị nhả khói thuốc lá để tìm lại sự tự tin, không tiếp tục mở miệng.

Lúc này, Hoa Thiệu Đình dường như nhó ra trong phòng vừa xuất hiện một người, anh ngước mắt lên nhìn chị: “Bùi Bùi đi theo chị từ lúc vào nghề đến nay?”. Khi mở miệng hỏi, anh vẫn không thay đổi tư thế tựa hồ từ trên cao nhìn xuống, không có ý đối thoại bình đẳng với chị.

Chị Kính ghét bầu không khí này, đây là lần đầu tiên trong đời chị bị rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập, bị động từ đầu đến cuối. Bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm chị chỉ có thể đáp: “Đúng vậy”.

Trong lúc chị Kính mặt mày ủ dột hít từng hơi thuốc lá, Bùi Hoan cuối cùng cũng quay về phòng. Chị Kính xúc động ôm chầm lấy cô, bầu không khí dịu đi đôi chút. Nào ngờ Bùi Hoan chau mày nhìn điếu thuốc trên tay chị, rồi kêu “a” một tiếng.

Chị Kính giật mình: “Cô sao thế?”

“Chị mau tắt thuốc lá đi”.

“Hừ cô mất tích bao lâu tôi còn chưa hỏi cô đi đâu, cô lại quản tôi cơ đấy?”. Chị Kính cằn nhằn, còn chưa kịp nói hết câu, Bùi Hoan đã giật điếu thuốc trên tay chị dụi tắt.

Sau đó cô chỉ vào ngực mình, nói nhỏ: “Sức khỏe của anh ấy không tốt, không thể ngửi mùi thuốc lá”.

Người đàn ông đằng sau rót chén trà, lịch sự gật đầu với chị Kính. Không hiểu tại sao, chị liền bỏ cả hộp thuốc và bật lửa vào túi xách.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không sao, hai chị em cứ nói chuyện đi”.

Chị Kính đột nhiên có cảm giác … được ân chuẩn bình thân.

Bùi Hoan nói với chị Kính về chuyện cô rút lui khỏi làng giải trí, kể từ bây giờ dừng mọi công việc. Liên quan đến vấn đề bồi thường vi phạm hợp đồng, cô sẽ bảo công ty trực tiếp liên hệ với ông chủ Phong, anh ta sẽ giải quyết.

Chị Kính chẳng còn gì để nói, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Cô và ông chủ Phong có quan hệ gì vậy?”

Bùi Hoan cười: “Là người có thể dựa dẫm, tương đối đáng tin cậy, chị không cần lo lắng”.

Chị Kính cố níu kéo Bùi Hoan. Tuy chị biết cô chẳng có chí tiến thủ, lại không thích có quan hệ với những người trong ngành giải trí nhưng dù sao cả hai cũng thân thiết như chị em ruột bao năm qua. Bây giờ Bùi Hoan kiên quyết từ bỏ, trong lòng chị không khỏi hụt hẫng.

Bùi Hoan nói: “Chỉ là không cộng tác nữa, đâu phải chẳng bao giờ gặp nhau? Chị cứ gọi điện thoại là em có mặt ngay”.

“Cô và Tưởng thiếu...”

“Em và anh ấy ly hôn rồi. Chuyện của bọn em chỉ mình chị biết, không công khai nên sau này chị cũng đừng nhắc đến”. Bùi Hoan cầm tay chị Kính: “Bọn em sớm muộn cũng đến bước này. Em và anh ấy chia tay trong hòa bình, chị đừng lo. Thời gian qua em bị ốm nên về nhà dưỡng bệnh”.

Trên tay Bùi Hoan có một vết sẹo đáng sợ. Chị Kính đã chú ý từ đầu nhưng không dám hỏi. Bây giờ, chị mới chỉ vào vết sẹo: “Tay cô...”.

Chị chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh và tiếng thủy tinh vỡ, tiếp theo là mấy tiếng súng nổ. Quán cafe trở nên hỗn loạn trong giây lát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi