TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ HỘI THAO THƯ VIỆN ~

Ngày thứ sáu, Việt Tinh Văn hiếm khi được ngủ nướng một hôm.

Từ khi đến thư viện, ngày nào cậu cũng bị chuông báo thức của ký túc xá đánh thức lúc 7 giờ sáng, thi liên tục từ môn này sang môn khác, áp lực trong lòng Việt Tinh Văn còn lớn hơn giai đoạn chạy nước rút cuối cùng hồi lớp mười hai.

Hiếm hoi mới được nghỉ một ngày, tất nhiên phải ngủ cho đã đời.

Khi cậu thức dậy đã là mười một giờ trưa, Giang Bình Sách đang ngồi cạnh giường xem tablet, Việt Tinh Văn xoay người xuống giường, ngáp một cái hỏi: "Bình Sách, hôm nay được nghỉ mà? Sao vẫn dậy sớm thế?"

Giang Bình Sách nói: "Đồng hồ sinh học của tôi khó sửa lắm, cứ 7 giờ sáng là sẽ tỉnh, tỉnh rồi không ngủ được nữa."

Thói quen sinh hoạt của hắn rất nghiêm khắc, có quy luật, Việt Tinh Văn vô cùng khâm phục đồng hồ sinh học của Giang Bình Sách, mười mấy năm như một lúc nào cũng ngủ sớm dậy sớm, khó quá chừng, khả năng tự chủ không đủ mạnh chắc chắn không làm được.


Phát hiện tablet của Giang Bình Sách đang mở một thông báo, Việt Tinh Văn tò mò ngồi xuống cạnh hắn, sáp lại hỏi: "Cậu xem gì thế? Đây là..."

Giang Bình Sách phóng to bài thông báo, thấp giọng đọc: "Cuối tuần này, để chào mừng các bạn học mới đến, chúng tôi sẽ tổ chức hội thao thư viện lần đầu tiên, mong các bạn học tích cực đăng ký tham gia."

Việt Tinh Văn sững sờ: "Hội thao? Vậy tức là cuối tuần này không có môn chung, mà đổi thành hội thao à?"

Giang Bình Sách gật đầu, nói với cậu: "Không phải cậu luôn thấy thư hiện rất giống một trường đại học sao? Có môn bắt buộc, có môn tự chọn, có môn chung, giờ có cả hội thao rồi."

Việt Tinh Văn khẽ ấn huyệt thái dương: "Thư viện thật sự rất cố gắng ra dáng một trường đại học."

Giang Bình Sách chuyển tablet sang cho cậu, nói: "Hội thao lần này đăng ký theo đơn vị nhóm nghiên cứu, rất nhiều hạng mục. Sáng thứ bảy sẽ khai mạc, cậu xem trước đi. Hôm nay là thứ sáu, chúng ta được nghỉ cả ngày, đến chiều gọi mọi người đến họp, bàn xem đăng ký những hạng mục nào."


Việt Tinh Văn nhận tablet, cúi đầu đọc kỹ càng...

Hội thao tổ chức vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật, 8 giờ sáng thứ bảy sẽ khai mạc, 8 giờ tối chủ nhật bế mạc.

Hội thao kéo dài hai ngày liên tiếp, gồm những môn thường thấy trong hội thao mùa hè như điền kinh, bơi lội, nhảy cầu, bóng bàn, cầu lông, bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền... Việt Tinh Văn vừa đọc vừa kêu: "Cái này sắp đuổi kịp Olympic rồi đó! Hội thao bình thường ở trường chúng ta không có nhiều hạng mục thế này mà?"

Giang Bình Sách nói: "Bình thường ở trường chỉ tổ chức hội thao điền kinh, lần này thư viện tổ chức hội thao tổng hợp, các hạng mục rất đa dạng, quan trọng hơn là hội thao không cấm dùng kỹ năng."

Không cấm dùng kỹ năng thì đáng sợ rồi.

Hạng mục điền kinh có thể tăng tốc chạy, khoa Địa lý còn có thể di chuyển mảng kiến tạo tới đích trong vài giây. Với các môn bóng, học sinh giỏi khoa Toán có thể điều khiển bóng vào lưới một cách chính xách, ném rổ bách phát bách trúng.


Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ.

Một khi không giới hạn kỹ năng, khi các nhóm xảy ra tranh chấp, nói không chừng các bạn học sẽ ra đòn sát thủ để tranh đoạt vị trí quán quân. Khi bạn học ở làn bên cạnh thấy bạn vượt qua họ, liệu họ có cuống quá tạt acid vào bạn hay dùng dòng điện không?

Bên ngoài thì đây là một hội thao "có thể sử dụng kỹ năng", nhưng thực tế, một khi không biết chừng mực thì cả hội thao sẽ trở thành cuộc đồ sát bừa bãi của các dị năng.

Ý thức được điều này, Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, lập tức nói: "Xem ra chúng ta phải nhanh chóng gặp mặt các thành viên của liên minh các trường, bàn bạc cách xử lý. Sinh viên trong thư viện phải tuân thủ vài quy tắc nhất định trong hội thao, không được lạm dụng kỹ năng."

Giang Bình Sách tán thành: "Để liên minh định ra quy tắc, một khi ngộ sát bạn học buộc phải rời khỏi cuộc thi. Trong hội thao cũng phải tự giác hạn chế một vài kỹ năng, tránh làm người khác bị thương?"
Sắc mặt Việt Tinh Văn nghiêm túc: "Phải đó. Không thì khoa Hóa tạt acid vào đối thủ, khoa Vật lý dùng mạch điện hạ gục cả đám thì còn thi thố thì nữa? Các bạn học tham gia thi đấu sẽ thương vong rất thảm."

Cho đến lúc này, phần lớn chương trình học trong thư viện đều là trường thi nhỏ ghép đội ngẫu nhiên, hoặc nhóm nghiên cứu tham gia các trường thi riêng, chỉ có "Chạy định hướng" ban đầu là trường thi 100 người.

Chỉ riêng lần thi đó thôi đã có rất nhiều chuyện xảy ra, sau đó họ thành lập liên minh các trường đại học, mục đích cũng là để bảo vệ môi trường sống trong thư viện, mong các bạn học không tàn sát lẫn nhau.

Trong khoảng thời gian này thư viện không có sự kiện dùng dị năng tấn công người khác nữa, một nguyên nhân quan trọng là vì chương trình học trong tuần vừa qua đều là trường thi nhỏ khoảng 12 người, không tồn tại quan hệ cạnh tranh giữa các nhóm nghiên cứu.
Song, hội thao cuối tuần là "trường thi lớn" mà tất cả sinh viên đều có thể tham gia.

Đáng sợ hơn cả "Chạy định hướng" 100 người lúc trước, hội thao lần này sẽ có gần 30 ngàn sinh viên tham dự!

Nếu không có giới hạn nào, hội thao sẽ rối loạn đến mức nào? Cậu không thể tưởng tượng được.

Nếu Việt Tinh Văn không coi những bạn học khác là người mà đơn thuần muốn thắng, thậm chí cậu có thể phối hợp với Tân Ngôn tạo ra mưa acid, hòa tan tất cả đối thủ. Cạnh tranh ác ý như vậy, hại người hại mình, cuối cùng hội thao sẽ biến thành "Cuộc loạn đấu dị năng".

Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Hôm nay thứ sáu, mấy nhóm có tiến độ nhanh cũng đều đang nghỉ ngơi, hay là cậu tập hợp mọi người, chiều nay mở họp thảo luận một chút."

Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy, cậu lập tức lên diễn đàn nhắn tin cho đàn anh Tần Lãng, nhờ anh ta gọi mọi người.
Sau bữa trưa, trong phòng họp VIP-1 trung tâm nhóm nghiên cứu tầng B2, đại biểu sinh viên từ các trường đã thành lập liên minh lúc đầu lại tụ tập đông đủ. Việt Tinh Văn đưa mắt nhìn khắp phòng, nói thẳng: "Lần này đàn anh Tần Lãng triệu tập mọi người đến họp là vì chuyện hội thao, tôi nghĩ chắc mọi người đã thấy thông báo về hội thao cuối tuần hết rồi nhỉ?"

Mọi người đồng loạt đáp lại: "Thấy rồi." "Thông báo đó được gửi đồng loạt đến tablet của các ký túc xá, mọi người đều nhận được thông báo rồi." "Hồi trưa vừa mới xem xong, hội thao cuối tuần này phải không?"

Trác Phong nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Không cấm dùng dị năng, Tinh Văn lo lắng chuyện này phải không?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy, mọi người thấy thế nào?"

Tần Lãng nói: "Kỹ năng ánh sáng của khoa Vật lý anh đã nâng lên tối đa rồi, nếu dùng nó có thể phóng ra một chùm sáng, khiến tất cả mọi người trong phạm vi mù ngay lập tức, cạnh tranh như vậy không công bằng."
Trần Mộc Vân nói: "Đáng sợ nhất là khoa Hóa, chị nghe nói hầu hết các bạn học khoa Hóa đã nâng cấp tối đa nước cường toan rồi, còn đổi cả phốt pho trắng dễ cháy nữa..."

Kha Thiếu Bân phụ trách ghi chép nói: "Nếu nâng cấp người máy thông minh của khoa Máy tính lên cấp 5, nó sẽ biết bay, cộng thêm bắn laser, có thể tấn công từ trên không, gϊếŧ chết rất nhiều người, tớ thấy cái này cũng rất nguy hiểm."

Nghĩ đến cảnh tượng hội thao với dị năng khắp nơi, mọi người đều không rét mà run.

Mọi người cùng ghé đầu thảo luận, phòng họp bỗng trở nên vô cùng sôi nổi.

Một lát sau, Trần Mộc Vân bình tĩnh nói: "Ban đầu khi chúng ta đặt ra 'Quy ước sinh viên' đã nhấn mạnh, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thư viện, các bạn học không được dùng kỹ năng mang tính sát thương với người khác. Mọi người không phải kẻ thù không cần liều mạng với nhau. Hội thao lần này cũng vậy, chuyện tạt acid hay dùng mạch điện không thể xảy ra, nếu không chắc chắn hội thao sẽ mất kiểm soát."
Việt Tinh Văn nói: "Chúng ta có thể kết hợp đăng một bài thông báo nữa, cấm dùng kỹ năng gây sát thương trong quá trình thi."

Lưu Tiêu Tiêu của trường Sư phạm hỏi: "Kỹ năng nào là kỹ năng gây sát thương? Có phạm vi cụ thể không?"

Giang Bình Sách bình tĩnh đáp: "Là kỹ năng tổn hại đến an toàn cá nhân, ví dụ như nước cường toan, chất kiềm của khoa Hóa, dòng điện, lực hút, ánh sáng của khoa Vật lý, dụng cụ ngoại khoa như dao phẫu thuật, cưa điện của khoa Y, dụng cụ hình học như thước ê ke, thước thẳng của khoa Toán, kỹ năng tấn công của người máy khoa Máy tính, DNA siết chết của khoa Sinh, đại chiêu phán tử hình của khoa Luật..."

Lưu Tiêu Tiêu ngộ ra: "Vậy kỹ năng giảng bài của Sư phạm vẫn dùng được. Phạt đứng không tổn hại đến an toàn cá nhân, đúng không?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy, kỹ năng khống chế, tăng tốc không tổn thương đến người khác, có thể dùng khi thi đấu. Những kỹ năng sát thương mạnh buộc phải hạn chế. Bằng không tôi hại bạn, bạn hại tôi, mọi người đều không có kết cục tốt."
Các bạn học ở đây đều gật đầu.

Hội thao dị năng, dùng tăng tốc, "điểm huyệt" trong khi chạy, mọi người vẫn chấp nhận được. Thẳng tay tạt acid, phóng điện cao áp đốt cháy người khác thì quá đáng quá.

Dụ Minh Vũ dứt khoát nói: "Mọi người tổng hợp lại rồi nhanh chóng đăng thông báo, tôi tin là hầu hết các bạn học sẽ tuân thủ, dù sao một hội thao có trật tự là chuyện tốt với tất cả mọi người. Còn vài thành phần thiểu số muốn dùng thủ đoạn để trục lợi thì cho thẳng vào sổ đen, chúng tôi sẽ xử lý."

Đây đã là cách tốt nhất mà họ có thể nghĩ ra lúc này.

Nếu không làm gì cả, một khi không kiểm soát được hội thao, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Việt Tinh Văn nói: "Giải thưởng của hội thao là huy chương vàng, bạc, đồng, hai huy chương vàng, hoặc 4 huy chương bạc, 12 huy chương đồng mới đổi được một tín chỉ, phần thưởng này cũng không hậu lắm."
Trác Phong tán thành: "Nhiều đội tham gia như vậy, muốn lấy quán quân hai môn liền quả là hơi khó. Cá nhân anh nghiêng về hội thao lần này mang tính chất vui vẻ để thả lỏng tâm trạng hơn, đừng có liều mạng tạt acid trên sàn đấu là toang lắm."

Chuyện bạn học khoa Hóa tạt acid vào nữ sinh khiến tâm lý mọi người đều ám ảnh, không ai mong muốn bi kịch này xảy ra lần nữa.

Sau khi mọi người thảo luận, nhất trí coi hội thao cuối tuần này như một "hội thao vui vẻ".

Thi thố liên tục trong thời gian dài khiến các sinh viên đều thấy quá sức, cuối tuần này mọi người xả hơi một lần, trải nghiệm hội thao dị năng hiếm thấy, có được giải hay không không quan trọng, cố gắng hết mình, nhưng không cần liều mạng.

***

Chiều hôm đó, liên minh đại học đăng một thông báo liên hợp về hội thao lên diễn đàn...
Cấm sử dụng các kỹ năng gây sát thương với bạn học khác trong hội thao, mong mọi người có thể chung tay bảo vệ một thư viện hòa thuận, hữu nghị, đừng vì một học phần mà gϊếŧ người, đánh mất bản tính lương thiện của một sinh viên.

Các kỹ năng cấm sử dụng được liệt kê cụ thể trong thông báo.

Quả nhiên thông báo được được hầu hết các bạn học ủng hộ. Dù gì mọi người đều không muốn thấy một đống xác và máu tươi của bạn học trên hội thao, hưởng thụ một hội thao vui vẻ một cách đơn thuần được không?

Có bạn học bày tỏ: "Đại học Thể thao lần này trúng mánh rồi, có phải họ thầu luôn mục điền kinh không?" "Chưa chắc đâu, tôi thấy đỉnh nhất mục điền kinh phải là khoa Địa lý, trực tiếp di chuyển đến đích luôn?" "Phải kìm mấy bạn khoa Địa, không cho họ cử động luôn, kỹ năng khống chế sẽ được coi trọng lắm đây!"
Mọi người trên diễn đàn bắt đầu thảo luận rất khí thế.

Mà trong nhóm C-183, mọi người cũng đang đưa ra ý kiến.

Lưu Chiếu Thanh nói: "Chúng ta có đăng ký chạy tiếp sức 4×800 mét không? Anh thấy chúng ta có thể ăn giải chạy tiếp sức, có tăng tốc của Tinh Văn, parabol của Bình Sách, di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ, phân bào của Hứa Diệc Thâm."

Lam Á Dung hỏi: "Chúng ta đăng ký mấy hạng mục tập thể?"

Kha Thiếu Bân nói: "Hội thao lần này không chia nhóm nam nữ, hạng mục nào cũng là nam nữ kết hợp hết. Mỗi một nhóm nghiên cứu được đăng ký tối đa 4 hạng mục nhóm, mỗi một sinh viên được đăng ký tối đa 4 hạng mục đơn/đôi."

Hứa Diệc Thâm tự tin đề cử: "Anh biết chơi bóng rổ, hạng mục nhóm có muốn đăng ký bóng rổ không?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Chắc chắn có nhiều nhóm đăng ký bóng rổ, cạnh tranh dữ dội lắm! Chúng ta có thể cân nhắc đăng ký bóng đá hoặc bóng chuyền?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ở ký túc xá thấp giọng bàn bạc: "Chúng ta có nên đăng ký chơi cầu lông đôi không?"

Giang Bình Sách hỏi: "Cậu biết đánh cầu lông?"

Việt Tinh Văn cười nói: "Tôi biết đánh cầu lông từ nhỏ rồi, còn có cậu tính đường parabol nữa, tôi nghĩ nếu hai chúng ta phối hợp, có thể sẽ có giải đó?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Được, thử xem."

Việt Tinh Văn nhắn tin vào kênh nhóm: "Mọi người nhanh chóng quyết định hạng mục mình muốn đăng ký, sau đó đề cử thêm bốn hạng mục nhóm, Kha Thiếu Bân sẽ tổng hợp, chúng ta phải quyết định xong hết trước 24 giờ đêm nay!"

Hội thao thư viện cho mọi người rất ít thời gian chuẩn bị, Việt Tinh Văn không kỳ vọng sẽ nhận được bao nhiêu giải thưởng, cậu chỉ mong mọi người có thể vui vẻ tận hưởng cuối tuần này.
~ LỄ KHAI MẠC QUÁI GỞ ~

Sáng gửi thông báo, 24 giờ đêm hết hạn đăng ký, tất cả các nhóm chỉ có một ngày để thảo luận đăng ký hạng mục nào.

Hội thao lần này có rất nhiều hạng mục nhóm, bao gồm ba môn bóng: bóng rổ, bóng đá, bóng chuyền, đua xe đạp theo nhóm, thi thể thao nhiều hạng toàn năng, các môn bơi lội, kéo co tập thể, điền kinh tiếp sức 4×800 mét, bơi tiếp sức 4×200 mét, bắn cung, chèo thuyền theo nhóm...

Có những môn mọi người hoàn toàn không biết chơi, hạng mục bóng chỉ được chọn một trong ba, Việt Tinh Văn tổng hợp ý kiến từ các đồng đội, cuối cùng quyết định đăng ký tham gia bốn hạng mục nhóm...

Chạy tiếp sức 4×800 mét, bóng đá, chèo thuyền và kéo co.

Còn về hạng mục cá nhân của các thành viên, Lâm Mạn La chọn bơi lội, Lam Á Dung đăng ký bóng bàn, cầu lông đơn, cặp sinh đôi Tần Lộ và Tần Miểu đăng ký bốn môn đấu đôi như bóng bàn, tennis,... hầu hết mấy nam sinh đều chọn điền kinh, ngoài đăng ký cầu lông đôi với Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách còn đăng ký ném lao, ném đĩa và đẩy tạ.
Việt Tinh Văn, Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm đều đăng ký chạy ma-ra-tong cá nhân.

Hai đồng chí thể năng kém là Chương Tiểu Niên và Kha Thiếu Bân đăng ký ít hạng mục nhất.

Kha Thiếu Bân nói: "Mặc dù Tiểu Đồ của tớ chạy siêu nhanh, nhưng Tiểu Đồ không chạy thay tớ được, mà tớ thì chạy chậm lắm, không ham hố tham gia đâu, tới lúc đó tớ cổ vũ cho mọi người!"

Chương Tiểu Niên ngại ngùng nói: "Em dốt thể dục lắm, cũng đâu thể ngồi máy ủi chạy điền kinh được phải không? Em làm hoạt náo viên cho mọi người vậy, mấy hạng mục nhóm em sẽ cố gắng!"

Lưu Chiếu Thanh khó hiểu: "Sao Bình Sách toàn đăng ký hạng mục ném đồ vậy?"

Việt Tinh Văn giải thích: "Em đề cử cả đó, mấy môn ném đồ như ném đĩa, đẩy tạ, về bản chất đều là di chuyển theo đường parabol, Bình Sách có thể tính ra tọa độ điểm rơi chính xác một cách nhanh chóng, thi được thành tích tốt là chắc tay một huy chương vàng cá nhân rồi."
Thật ra thể năng của Giang Bình Sách cũng rất tốt, hắn có thể chạy dài, chạy ngắn, nhưng vì hạng mục chạy cạnh tranh rất dữ dội, còn có bug chuyên nghiệp như di chuyển mảng kiến tạo của khoa Địa lý, Giang Bình Sách không chiếm nhiều ưu thế trong mấy môn chạy bộ như điền kinh. Ngược lại mấy môn ném đồ không tính thời gian, chỉ tính điểm rơi của mục tiêu, công thức parabol của khoa Toán chính là sự tồn tại vô địch.

Giang Bình Sách nói: "Em nghe Tinh Văn."

Việt Tinh Văn cười nói: "Dù sao cuối cùng huy chương vàng của nhóm là cùng hưởng, có thể giành thêm vài huy chương vàng đổi học phần cũng rất lãi."

Hứa Diệc Thâm híp mắt cười, nói: "Mọi người cố lên, anh thấy chúng ta giành giải chạy tiếp sức 4×800 được đấy, còn bóng đá, kéo co, chèo thuyền thì cứ cố hết sức là được."
Có giành được giải nhóm không thật sự rất tùy duyên, dù sao trong 12 người không có nổi một nửa biết đá bóng, chèo thuyền, chơi kéo co cũng có mấy bạn học không được khỏe.

Sở dĩ Việt Tinh Văn chọn bóng đá mà không phải bóng rổ, là vì bóng đá có thể cho 11 người lên sân cùng lúc, thêm một người dự bị, cả nhóm họ đều có thể tham gia. Dù có người không biết đá bóng, nhưng mọi người cùng vào sân đá bừa một trận, coi như là đi chơi.

11 giờ tối, Kha Thiếu Bân nộp danh sách đăng ký của tất cả các thành viên qua tablet.

Không lâu sau, mọi người đều nhận được thông báo từ hệ thống đến tablet của mình...

"Nhóm nghiên cứu C-183 thành công đăng ký hội thao lần thứ nhất, xin vui lòng chú ý loa phát thanh, điểm danh tại khu vực điểm danh của hạng mục tương ứng trước khi bắt đầu thi, nhớ rõ số báo danh của mình. Số báo danh của bạn học Việt Tinh Văn là C-183-1, Giang Bình Sách là C-183-2, Kha Thiếu Bân là C-183-3..."
Số báo danh của các vận động viên đều là tên nhóm nghiên cứu thêm một con số vào phía sau, cực kỳ dễ nhớ.

Trước khi ký túc xá ngắt mạng, Việt Tinh Văn gửi tin nhắn cuối cùng lên kênh nhóm: "Mọi người ngủ sớm, 7 rưỡi sáng mai tập trung cùng ăn sáng, em và Bình Sách sẽ đi siêu thị trước, mua cho mọi người một thùng nước, đến lúc đó mỗi người cầm vài chai."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Trong thời gian hội thao, mọi người phải hoạt động cùng nhau à?"

Việt Tinh Văn nói: "Không cần ạ, mọi người báo danh nhiều hạng mục quá, nếu thời gian trùng nhau thì hoạt động tự do. Trước khi hạng mục nhóm bắt đầu em sẽ nhắn tin trong kênh nhóm, mọi người nhớ để ý thông báo kênh nhóm nha."

Sớm hôm sau, mọi người khoan khoái đến nhà ăn ăn sáng, chia nhau nước Giang Bình Sách đã mua, mỗi người cầm hai chai. Sau đó họ nghe thấy loa phát thanh của thư viện vang lên: "Hội thao thư viện lần thứ nhất sẽ khai mạc vào đúng 8 giờ, các sinh viên vui lòng nhanh chóng tập trung tại sân vận động tầng B6."
Trước đây thư viện chỉ mở đến tầng B5, tầng B6 mới được mở hôm nay.

Vì hội thao không bắt buộc đăng ký, rất nhiều bạn học sức khỏe yếu, kỹ năng không có ưu thế không đăng ký tham gia hạng mục, nhưng hầu hết những bạn học ấy vẫn tò mò, chạy xuống sân vận động tầng B6 cho đông vui.

Đây cũng là lần đầu tiên Việt Tinh Văn được thấy một sự kiện trọng thể như vậy từ khi tới thư viện.

Trong sân vận động rộng rãi, từng hàng ghế ngồi được xếp san sát nhau theo hình vòng cung, sân vân động được chia thành khu A, khu B, khu C, trên ghế ngồi viết sẵn số báo danh của từng nhóm.

Tiếng hệ thống vang lên bên tai: "Các bạn học vui lòng nhanh chóng ngồi vào vị trí theo số báo danh."

Giang Bình Sách quét mắt nhìn quanh, nói: "Sân vận động này có thể chứa khoảng bốn mươi nghìn người."
Việt Tinh Văn nói: "Sắp so được với concert của siêu sao rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi đã."

Mọi người đến khu C, tìm vị trí được ghi chú "C-183", sau đó lần lượt vào chỗ theo số báo danh của mình.

Ngay phía trước họ là nhóm nghiên cứu C-182, mấy người họ nhìn Việt Tinh Văn, túm tụm lại thì thầm một lúc, sau đó mới có một nữ sinh mạnh dạn quay đầu hỏi: "Anh là Việt Tinh Văn nhóm C-183 phải không?"

Việt Tinh Văn lịch sự mỉm cười: "Đúng vậy."

Hai mắt cô gái sáng lên, hưng phấn nói: "Bọn em vừa mới qua khoa Kiến trúc, may mà có hướng dẫn của anh giúp bọn em!"

Hàng sau cũng có bạn học chủ động bắt chuyện: "Đàn anh Giang Bình Sách, bọn em cũng dựa vào hướng dẫn mê cung của anh để qua môn 'Cầu thang vô tận' đó."

Giang Bình Sách bình tĩnh gật đầu.

Vì thường xuyên đăng hướng dẫn lên diễn đàn, họ đã trở thành "người nổi tiếng" trong thư viện, được mọi người chủ động bắt chuyện cũng rất bình thường.
Giang Bình Sách không hề quan tâm người khác nhìn nhận hắn thế nào, đối đáp với các bạn học ở nhóm khác chào hỏi hắn cũng vô cùng lạnh nhạt. Người không quen hắn sẽ nghĩ hắn ra vẻ ta đây, chỉ khi ở cùng Việt Tinh Văn, vẻ mặt hắn mới dịu dàng hơn một chút.

Ngược lại, tính cách Việt Tinh Văn hòa đồng, cười tươi như hoa tán gẫu vài câu với các bạn học hàng trước, hàng sau, giảm bớt sự gượng gạo khi Giang Bình Sách không để ý người khác, xong xuôi cậu mới quay đầu, chú ý nhìn sân vận động ở chính giữa.

Cậu ghé lại gần tai Giang Bình Sách, thấp giọng nói: "Hôm nay đông quá, quy mô lớn hơn hội thao trường chúng ta nhiều."

Giang Bình Sách nói: "Ừ, mong là không có gì hỗn loạn."

Đúng 8 giờ sáng, loa phát thanh vang lên trong sân vận động: "Hội thao thư viện lần thứ nhất chính thức bắt đầu!"
Khi tiếng BGM "Hành khúc Vận động viên" quen thuộc vang lên, tiếng máy móc không cảm xúc của thư viện bắt đầu đọc thoại: "Đây là một sự kiện được mọi người mong đợi đã lâu, hỡi các sinh viên tràn trề chí khí thanh xuân, hãy nhận lấy thử thách của các bạn với nhiệt huyết dồi dào, và ý chí chiến đấu trào dâng! Nhóm đầu tiên ra sân là đội hình người máy thông minh của khoa Máy tính."

(Search 运动员进行曲 để nghe thử BGM =)))

Họ trông thấy vô số người máy trắng phau xếp thành hàng, trượt trên ròng rọc lăn một vòng quanh sân vận động, ót người máy sáng đèn, cất giọng hòa ca: "Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng. Xòe đôi cánh, xòe đôi cánh."

Các sinh viên trên khán đài: "..."

Đủ rồi đó thư viện, lễ khai mạc này là rạp xiếc à?

"Tiếp theo đây, đi về phía chúng ta là đội hình khoa Công nghệ, họ dũng cảm tiến lên, họ dâng trào nhiệt huyết! Dòng điện trong tay họ có thể đốt người khác thành tro trong lúc nói cười!"
Một đội hình 9 x 9 hàng xuất hiện trên sân, đám người máy mặc đồng phục kỳ lạ xếp thành hàng, khi họ đi qua sân vận động, dòng điện lẹt xẹt trực tiếp tạo thành một lưới điện cao thế lớn trên sân vận động, đốt cháy mặt cỏ trên sân.

Khán đài: "..."

Tan thành tro trong lúc nói cười[96] dùng như thế hả?

"Đang độ thiếu niên, hào hoa phong nhã! Các bạn học khoa Hóa đang đi về phía chúng ta với tư thế oai hùng, họ khiêng bình thí nghiệm, tay nâng đèn cồn, hỡi những bạn học khoa Hóa cố gắng làm thí nghiệm, hãy tỏa sáng phong cách của mình trên hội thao này!"

Tân Ngôn lạnh lùng nói: "Thư viện câm miệng được không?"

Việt Tinh Văn bất lực lắc đầu, "Nó đọc mấy lời thoại kỳ cục này với chất giọng lạnh tanh kia, chẳng hợp chút nào."

Lưu Chiếu Thanh nhịn cười, "Không biết lấy đâu ra mấy câu giới thiệu này, cũng khó cho nó quá. Nó đang cố gắng tổ chức một kễ khai mạc hội thao khó quên cho chúng ta, tiếc là tác dụng ngược, mấy đội hình người máy kia càng nhìn càng kỳ quái."
Một đám người máy khiêng bình thí nghiệm trên đầu, bên cạnh là một vòng đèn cồn bay theo chúng, màn xuất hiện "kỳ ảo cộng khoa học viễn tưởng" này khiến mọi người chấn động im lặng vài giây, sân vận động lặng ngắt như tờ.

Nhưng thư viện vẫn cố chấp nói với chất giọng lạnh lẽo: "Một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng các bạn học khoa Toán ra sân! Các bạn học khoa Toán xếp hàng dãy số ngay ngắn, họ nắm thước ê ke, hăng hái nhiệt tình đi về phía chúng ta!"

Giang Bình Sách: "..."

Không thể nhìn nổi.

Khi đến khoa Tiếng Trung, tất cả người máy đều nâng một cuốn từ điển dày cộp trên tay, chúng mở sách, vừa đi vừa đọc đồng thanh: "Phát triển phong trào thể dục thể thao, tăng cường thể chất học sinh, rèn luyện thân thể, bảo vệ thư viện!"

Việt Tinh Văn: "..."

Nếu thư viện có thực thể, có lẽ lúc này nó sẽ bị sinh viên toàn trường tóm lấy tẩn cho một trận.
Bảo vệ thư viện?

Chuyện mọi người muốn làm nhất là nổ tung cái thư viện này đó!

Khi khoa Môi trường ra sân, chúng vừa đi vừa trồng cây khắp sân, khi khoa Luật xuất hiện liền kéo một hàng nhà tù ra, các bạn học khoa Địa lý thì vèo một cái di chuyển luôn tới đích!

Khoa Y mặc áo blouse trắng tập thể còn hiểu được, khoa Sử lại mặc Hán phục tập thể cho người máy luôn?

Chuyên ngành Chăn nuôi dắt bò dắt dê lên sân, khán giả quả thật vô cùng hỏi chấm??

Khoa Thương mại vừa đi vừa rải vàng xung quanh, như muốn chói mù mắt mọi người, nhưng điều khiến mọi người sầu não là số tiền vàng này không thể dùng trong thư viện, mua đồ ở thư viện chỉ được dùng điểm tích lũy!

Sau khi "Lễ khai mạc quái gở" khiến người khác khó nói nên lời kết thúc, tiếng hệ thống vang lên: "Sau đây tôi xin tuyên bố, hội thao thư viện lần thứ nhất chính thức bắt đầu! Sáng nay chúng ta sẽ tiến hành các hạng mục thi điền kinh, các bạn học đã đăng ký tham gia hạng mục điền kinh vui lòng điểm danh qua tablet trước ghế ngồi, các bạn học không đăng ký cũng có thể đến sân đấu quan sát."
Việt Tinh Văn thấp giọng nhắc nhở: "Mọi người đăng ký điền kinh thì điểm danh đi, có lẽ nó sẽ kéo chúng ta đến sân thi đấu điền kinh."

Cậu đoán quả không sai.

Thời gian hai ngày, không thể hoàn thành nhiều hạng mục như vậy được. Vậy nên hội thao cuối tuần cũng áp dụng hình thức "chương trình học", coi các môn điền kinh như một "chương trình học" riêng, kéo những người tham gia vào một không gian phó bản, tính thời gian độc lập.

Như vậy cho dù các hạng mục điền kinh có thi hết hai ngày, thời gian ở thư viện cũng chỉ mới 2 tiếng.

Điểm danh xong xuôi, mọi người được đưa đến một sân thể thao rộng rãi.

Ngay lối vào sân thể thao là khu điểm danh các hạng mục khác nhau, xung quanh vẫn là từng hàng ghế xếp hình vòng cung như trước.

Loa phát thanh vang lên bên tai: "Hạng mục đầu tiên, chạy cự ly ngắn 400 mét, các bạn học tham gia chạy ngắn 400 mét vui lòng đến khu điểm danh số một, đồng thời nhận số báo danh chia nhóm."
Sinh viên đăng ký chạy cự ly ngắn vô cùng đông đúc, chẳng mấy chốc đã hơn nghìn người tụ tập ở khu điểm danh. Nhóm họ chỉ có Hứa Diệc Thâm đăng ký chạy nước rút, thấy anh đứng dậy đến khu kiểm tra, Việt Tinh Văn cười vươn tay: "Đàn anh cố lên."

Hứa Diệc Thâm vỗ vào tay cậu: "Xem anh thể hiện!"

Sau khi đàn anh Hứa đi xuống, Lâm Mạn La bỗng hỏi: "Tiểu Lộ, sao em không đăng ký chạy ngắn? Di chuyển mảng kiến tạo của khoa Địa lý không phải có thể tới đích ngay lập tức sao?"

Tần Lộ nói: "Kỹ năng của khoa Địa chỉ được dùng 12 lần một ngày thôi, em muốn để dành đến lúc thi nhóm. Vả lại chưa chắc khoa Địa đã di chuyển tới đích ngay được, em cảm thấy chắc chắn mọi người sẽ nhắm vào khoa Địa bọn em, dùng kỹ năng khống chế với bọn em."

Lam Á Dung tán thành: "Em nói có lý, nếu trong nhóm thi cùng chị có sinh viên khoa Địa, chắc chắn chị sẽ nhốt người đó vào tù trước. Mọi người đều biết kỹ năng di chuyển của khoa Địa là mạnh nhất, giống như thi chạy có đạo cụ, người mạnh nhất rất dễ bị tấn công, cuối cùng thành ra rất khó được quán quân."
Một nhà giam của khóa Luật có thể nhốt người ít nhất 3 phút, lúc đó thi chạy 400 mét đã kết thúc từ lâu.

Nếu trên đường chạy có bạn học có kỹ năng khống chế, quả thật Tần Lộ không được lợi gì, hai chị em họ đăng ký rất nhiều hạng mục đôi, bỏ hạng mục đơn, để dành kỹ năng cho hạng mục đội sẽ hợp lý hơn.

Thư viện: "Chia tổ 400 mét đã xong, tuyên bố quy tắc thi đấu: "Phải chạy ngược chiều kim đồng hồ, trong khi chạy có thể dùng dị năng, không giới hạn bất kỳ biện pháp nào, thời gian từ điểm xuất phát tới đích sẽ là thành tích cuối cùng. Tổ đầu tiên, chuẩn bị!"

Sân thể thao này giống sân thể thao tiêu chuẩn bình thường, độ dài một vòng là 400 mét, 10 đường chạy, 10 người một tổ thi đấu.

Việt Tinh Văn hào hứng ngồi thẳng người, nhìn xuống giữa sân đấu.
Cậu rất tò mò, vận động viên các chuyên ngành khác nhau sẽ dùng cách thức nào để tham gia "hội thao kỳ thú" này?

-o0o-

Chú thích:

96. Câu gốc là "Quạt lông vũ, đầu mũ xanh, giữa lúc nói cười, thuyền cháy thành tro", chỉ thuyền chiến của quân Tào bị đốt cháy trong trận Xích Bích thời Tam Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi