~ ĐẾN HOA AN VÌ CẬU ~
Việt Tinh Văn phát hiện, hình như hôm nay Giang Bình Sách rất vui?
Bình thường người này ít nói ít cười, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc, nhưng từ khi họ chơi cầu lông xong, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, nét mặt cũng thấp thoáng nét cười hiếm thấy.
Việt Tinh Văn rất thích Giang Bình Sách cười, Giang Bình Sách như vậy mới có thêm chút sức sống, sinh động của "con người", bình thường khi hắn nghiêm mặt, chẳng khác nào một AI biết đi hết.
Ngay khi Việt Tinh Văn đang suy nghĩ vẩn vơ, giọng nói trầm thấp của Giang Bình Sách bỗng vang lên bên tai: "Tinh Văn, tôi vẫn luôn cảm thấy trong rất nhiều chuyện, hai chúng ta luôn tâm linh tương thông, vô cùng ăn ý, lúc nào cũng nghĩ theo cùng một hướng, đúng không?"
Việt Tinh Văn hồi thần, cười nói: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Giang Bình Sách nghiêm túc nhìn cậu, "Vậy nên có những điều không cần tôi nói ra, cậu cũng hiểu được đúng không?"
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, gật đầu đáp: "Gần như vậy."
Giang Bình Sách nhìn ánh mắt trong trẻo, ngay thẳng của cậu, hắn bỗng thấy hơi bất lực.
Thật ra không gần chút nào.
Tôi dành cho cậu, không phải tình cảm bạn bè, anh em gì hết, mà muốn biến cậu thành của tôi, muốn hôn cậu, ôm cậu, muốn năm tay cậu đến già, là tình cảm chân thành muốn bầu bạn cả đời.
Anh em và người yêu, giữa hai thứ này là ranh giới không thể vượt qua. Nhưng lúc này, ranh giới ấy đang dần mờ đi, có lẽ Tinh Văn vẫn chưa ý thức được điều này.
Rốt cuộc mình thích Tinh Văn từ lúc nào? Thật ra Giang Bình Sách cũng không rõ lắm.
Có lẽ là từ năm lớp mười, hai người ngồi cùng bàn một thời gian, mỗi lần Giang Bình Sách đi học đều chăm chú nghiêm túc nghe giảng, nhưng Việt Tinh Văn lên lớp lại lén lút ăn vụng khi giáo viên quay người viết bảng, sau khi tan học liền chạy ra sân thể dục chơi, thoạt trông không ham mê học hành chút nào, kết quả lần thi tháng đầu tiên, thành tích tổng của hai người chỉ hơn kém không tới 5 điểm.
Tinh Văn là người chơi hệ trời phú điển hình, trí nhớ tốt vô cùng, kiến thức giáo viên giảng một lần cậu đã có thể nhớ rất rõ ràng, khi học thuộc những bài văn cổ dài, các bạn học khác học mấy ngày không thuộc, cậu lại đọc vài lần là đã thuộc làu làu...
Từ khi ấy, Giang Bình Sách đã thay đổi cách nhìn cậu trai thông minh, cởi mở bên cạnh mình.
Hắn luôn vô thức chú ý đến đối phương, ngưỡng mộ năng khiếu ghi nhớ của cậu, luôn bất giác nhìn cậu, lâu dần, ánh mắt ấy đã trở thành thói quen.
Dù sau này chia lớp, hắn vẫn luôn chú ý đến cậu qua lời kể của các bạn học.
Cấp ba chính là khoảng thời gian mối tình đầu đến bên những cô cậu trẻ tuổi, cho đến sau này, giấc mơ của hắn vẫn luôn là Việt Tinh Văn, khi ấy Giang Bình Sách bỗng nhận ra, tình cảm của mình đã dần dần biến chất. Hắn từng muốn khống chế, nhưng, bóng hình Việt Tinh Văn vẫn luôn ẩn hiện trong đầu, hoàn toàn không thể khống chế.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Bình Sách luôn có sự tự chủ khiến bố mẹ tự hào.
Nhưng chỉ có chuyện này, sự tự chủ của hắn buông giáp đầu hàng.
Không biết có bao nhiêu giấc mộng ngây ngô thời niên thiếu, hắn không thể khống chế nhớ đến người kia, rồi bất giác có những phản ứng đầy xấu hổ. Mỗi lần trường học công khai xếp hạng, hắn sẽ lập tức đi xem, chỉ để nhìn tên mình và Việt Tinh Văn sóng vai trên bảng thành tích.
Khi điền nguyện vọng thi đại học, vì thành tích xuất sắc, các trường đại học tốp đầu trong nước tranh giành hắn, vốn dĩ bố mẹ muốn Giang Bình Sách đến đại học Kinh Đô, vì khoa Toán đại học Kinh Đô có một vị giáo sư là bạn tốt của bố hắn, sau khi nhập học, chỉ cần thành tích ổn định, chắc chắn hắn sẽ trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư kia.
Nhưng đến cuối cùng, hắn bỗng nhiên đổi ý.
Bố mẹ hắn không hiểu vì sao hắn lại đổi thành Hoa An, Giang Bình Sách bèn lấy lý do: "Con không muốn bố mẹ sắp xếp cuộc đời của mình, khoa Toán của đại học Hoa An cũng đứng đầu cả nước, con muốn lên Bắc đổi môi trường sống". Bố mẹ biết hắn luôn bình tĩnh, có chính kiến, hơn nữa đại học Hoa An và Kinh Đô đều nổi tiếng, bèn đồng ý cho hắn đổi thành đại học Hoa An ở phương Bắc.
Chỉ mình Giang Bình Sách biết...
Hắn đột ngột thay đổi nguyện vọng, chỉ vì Tinh Văn đăng ký Hoa An.
Khi ấy Việt Tinh Văn là thủ khoa khối xã hội, đại học Kinh Đô và Hoa An đều ngỏ ý mời cậu, nhưng khoa Nhân văn đại học Hoa An có một giáo sư Việt Tinh Văn cực kỳ ngưỡng mộ, vậy nên sau khi nghe điện thoại, cậu không hề do dự mà đồng ý lời ngỏ của đại học Hoa An.
Cậu vốn thẳng thắn, không hề khách sáo mấy câu "Để tôi nghĩ đã", mà lập tức đồng ý: "Tớ muốn đăng ký khoa tiếng Trung đại học Hoa An, tớ thích giáo sư XX lắm luôn."
Giang Bình Sách nghe được tin này từ bạn cùng lớp Việt Tinh Văn, nên mới đổi ý ngay lúc cuối cùng.
Ngày sinh viên năm nhất đến nhập học, Việt Tinh Văn vô cùng ngạc nhiên khi thấy Giang Bình Sách, còn nói "Trùng hợp ghê".
Thật ra không hề trùng hợp.
Học cùng trường ba năm hoàn toàn không đủ, tôi muốn tiếp tục học đại học cùng cậu, để có thể nhìn thấy cậu thêm vài năm nữa.
Việt Tinh Văn chủ động xin thông tin liên lạc của hắn, Giang Bình Sách bèn thuận nước đẩy thuyền kết bạn với cậu.
Nếu không vì thích, với tính cách lạnh nhạt của Giang Bình Sách, dù có kết bạn cũng không thể chủ động hẹn Việt Tinh Văn đi tự học, càng không thể bấm like mỗi bài post trên mạng xã hội của Việt Tinh Văn.
Những người khác đăng bài hắn hoàn toàn không xem.
Nghĩ lại những chi tiết từ khi gặp mặt, ánh mắt của Giang Bình Sách lại càng dịu dàng hơn.
Tinh Văn là chân tình cả đời này của hắn, hắn chôn giấu tình cảm này trong lòng, như một vò rượu ủ đã lâu, nồng đậm thơm ngát. Từ những giấc mơ không rõ ràng thời thiếu niên, đến sau này khi đã hiểu rõ tình yêu, mong cầu của mình, đổi nguyện vọng học cùng trường với Việt Tinh Văn... Suốt hành trình này, hắn không nói với bất kì ai, nhưng đã quyết định con đường tương lai, mình phải đi thế nào.
Hắn đã nhận định Tinh Văn, cả đời này sẽ không buông tay.
Việt Tinh Văn phát hiện Giang Bình Sách như đang chìm trong hồi ức, ánh mắt dịu dàng của đối phương chăm chú nhìn mình, Việt Tinh Văn dần nhận ra điều khác lạ, gò má chợt nóng bừng lên, nhịp tim cũng nhanh đến lạ. Cậu vội vàng dời mắt, khó hiểu nói: "Hôm nay cậu sao thế, y như mới trúng số vậy?"
Giang Bình Sách im lặng một lát, trầm giọng nói: "Không có gì, vừa mới xác định một chuyện."
Việt Tinh Văn vô cùng khó hiểu: "Chuyện gì cơ?"
Giang Bình Sách khẽ đáp: "Quy hoạch phần đời còn lại."
Trong kế hoạch tôi vạch ra cho đời mình, cậu là phần quan trọng nhất.
Việt Tinh Văn không hiểu mô tê gì, bèn vươn tay, áp mu bàn tay lên trán Giang Bình Sách thử nhiệt độ, sau đó lầm bầm: "Có sốt đâu nhỉ? Sao cứ thấy cậu hôm nay là lạ sao ấy."
Giang Bình Sách khẽ nắm tay cậu: "Đừng nghĩ nhiều, gần đến giờ rồi, thi đấu trước đã."
Ngón tay của nam sinh thon dài gọn gàng, khi tay mình bị nắm ấy, tim Việt Tinh Văn bỗng nảy lên, cậu vội vàng ngại ngùng rút tay về, nhét vào trong túi áo, giả vờ bình tĩnh cười, nói: "Được, đánh cầu thôi!"
***
10 giờ sáng, các hạng mục bóng bàn, cầu lông, tennis và bóng chuyền bãi biển chính thức bắt đầu.
Mỗi hạng mục có sân đấu riêng, giống như khi đi thi cần phải vào từng trường thi tương ứng, các tuyển thủ vào những cửa khác nhau trong sân vận động tầng B6 sẽ được đưa đến những sân đấu khác nhau, họ được chia đến những phó bản khác nhau, trường thi khác nhau sẽ không thể đụng mặt.
Lưu Chiếu Thanh, Trác Phong, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng đến sân cầu lông. Tần Lộ và Tần Miểu đăng ký bóng bàn đôi, hai người họ bèn đến sân bóng bàn bên cạnh, Lam Á Dung và Lâm Mạn La thi bóng chuyền bãi biển, Tân Ngôn thi tennis đơn. Những đồng đội không đăng ký môn nào thì đều đến sân cầu lông quan sát.
Hạng mục đơn nhanh chóng bắt đầu.
Vì số tuyển thủ đăng ký thi cầu lông vượt 4000 người, vòng loại sẽ áp dụng "chế độ đào thải" loại trực tiếp, tất cả các tuyển thủ sẽ rút thăm đấu cặp, người thắng vào vòng tiếp theo, loại thẳng đến khi còn 8 người cuối cùng sẽ tiến hành chia bảng tính điểm, mỗi bảng chọn ra hai người vào chung kết, phân nhau huy chương vàng, bạc, đồng.
Quy tắc hạng mục đánh đôi cũng như đánh đơn, loại trực tiếp đến khi còn tốp tám sẽ chia bảng đấu.
Thực lực đánh cầu lông của Lưu Chiếu Thanh rất mạnh, anh đánh đâu thắng đó đến vòng thứ năm, khi chỉ còn lại hơn 100 người, anh lại xui tận mạng rút trúng Trác Phong, hai người đứng trên sân bất lực nhìn nhau.
Trác Phong đề nghị: "Em không dùng kỹ năng, hai đứa mình đánh bình thường thôi?"
Kỹ năng của khoa Y không có chỗ dùng trong hội thao, có thể đánh được tới đây, Lưu Chiếu Thanh đã thấy khó nuốt trôi lắm rồi, so ra thì Trác Phong có thể dùng lực hút buộc cầu của đối phương phải rơi xuống, khả năng giành giải cao hơn. Nếu hai người đã rút cùng một cặp, đấu loại buộc phải có một kết quả, Lưu Chiếu Thanh nghĩ mình rút khỏi cuộc thi mới là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ vậy, anh dứt khoát nói: "Anh nhận thua luôn cho xong, em có hy vọng giành giải cao hơn anh."
Trác Phong nói: "Không đánh à?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Em giữ sức đi, không cần phí thời gian với anh."
Trác Phong cũng sảng khoái gật đầu: "Được rồi, lúc nào rảnh chúng ta đánh riêng sau."
Lưu Chiếu Thanh chủ động nhận thua giúp Trác Phong giữ sức cho trận đấu tiếp theo. Mà Trác Phong cũng không phụ lòng anh, đánh thẳng đến bán kết bằng thực lực đánh cầu nổi trội của mình cùng sự hỗ trợ từ lực hút.
Việt Tinh Văn nhìn danh sách tốp bốn, sau đó ghé sát tai Giang Bình Sách, phân tích: "Trong tốp bốn có hai khoa Vật lý, một khoa Toán, một Thể dục, người trường thể thao kia có một người bạn rất thân cũng vào tốp tám, nói không chừng họ cũng đăng ký đấu đôi."
Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ, từ hơn 4000 tuyển thủ đến Top 4 người cuối cùng, mỗi người đều phải đánh ít nhất chín vòng, dị năng có thời gian CD, không thể dùng mãi được, vậy nên thực lực đánh cầu của bản thân mỗi người cũng không thể quá kém, dị năng chỉ là thêu hoa trên gấm thôi."
Việt Tinh Văn nói: "Những khoa khác đã bị loại hết, chứng minh kỹ năng có ích nhất trong hạng mục cầu lông là lực hút và hệ tọa độ, bạn học thể thao kia vẫn chưa dùng dị năng, đánh thẳng vào chung kết chỉ bằng thực lực, cậu ấy cũng rất giỏi."
Không biết họ sẽ gặp đối thủ thế nào trong hạng mục thi đôi, cẩn thận quan sát đấu đơn cũng coi như tích lũy kinh nghiệm trước.
Top 4 đối đầu, Trác Phong trùng hợp "nội chiến" với tuyển thủ cũng đến từ khoa Vật lý, cuối cùng, Trác Phong đánh bại đối thủ bằng kinh nghiệm đánh cầu phong phú và phán đoán chính xác khi sử dụng trọng lực, sau đó gặp nam sinh trường thể thao kia trong trận chung kết.
Bạn học Cao Dũng này vóc dáng vạm vỡ, nhảy lên đập cầu vô cùng mạnh mẽ, kinh nghiệm chơi cầu lão làng, có thể thấy đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Dù có mấy khoảnh khắc Trác Phong đã sử dụng lực hút, nhưng vì phong cách đánh cầu của đối phương quá hung hãn, tốc độ cũng rất nhanh, rất nhiều lần anh không kịp ra chiêu.
Cuối cùng, Trác Phong thua trận chung kết với tỷ số 0:2, nhận huy chương bạc.
Việt Tinh Văn quan sát từ đầu đến cuối, cậu có thể nhìn rõ lối chơi cầu của bạn học trường thể thao kia, đoạn nói: "Cậu ta rất chuyên nghiệp, không dùng dị năng đã có thể dồn đàn anh Trác đến mức này, nếu chúng ta đụng mặt cậu ta, chưa chắc đã thắng được."
Giang Bình Sách nói: "Tùy cơ ứng biến đi. Nếu cậu ta đập cầu nhanh quá, có thể tôi sẽ không kịp viết phương trình."
Việt Tinh Văn cười, nói: "Không sao, chúng ta có tham gia thi đấu vì phần thưởng đâu, thắng hay thua đều được hết. Tôi kéo cậu theo đăng ký cầu lông là để có thể chơi cầu với cậu thôi."
Cậu quay sang nhìn Giang Bình Sách, nghiêm túc nói: "Lên năm hai học cầu lông xong, tôi luôn muốn hẹn cậu đi chơi, nhưng sau khi lên năm ba cậu bận rộn quá, tôi cũng phải viết luận văn, căn bản không có thời gian. Lần này coi như hoàn thành mong muốn của tôi đi! Dù gì ban đầu tôi đi học cầu lông cũng vì cậu mà."
Vì cậu, nên tôi mới học... Câu này nghe xuôi tai đến lạ.
Giang Bình Sách nhếch khóe môi, vươn tay ra, nói: "Được, kết quả có thể nào chúng ta vẫn cùng nhau hưởng thụ trận đấu."
Việt Tinh Văn cũng duỗi tay nắm chặt tay hắn, hai người khích lệ lần nhau.
Kết quả ra sao cũng không quan trọng.
Quan trọng là khi xưa cậu học đánh cầu vì Giang Bình Sách, cuối cùng bây giờ cũng được chơi với hắn rồi, sau này ngoài lúc cùng nhau tự học, họ lại có chung một sở thích nghiệp dư nữa, lúc rảnh rỗi có thể hẹn nhau đi đánh cầu.
Việt Tinh Văn thấy rất vui vẻ, lại không hiểu vì sao.
Có lẽ vì hôm nay Giang Bình Sách cũng vui vẻ, Việt Tinh Văn phát hiện mình bị hắn ảnh hưởng, cũng rất vui vẻ.
Hai người vừa đi, vừa cười nói, sóng vai đi về phía sân đấu.
Đồng đội: "..."
Hôm nay Giang Bình Sách cười nhiều hơn cả tuần trước cộng lại!
Kha Thiếu Bân đăm chiêu xoa đầu Tiểu Đồ đang chụp ảnh, sau đó phát biểu cảm nghĩ: "Hôm nay Tinh Văn và Bình Sách có vẻ vui quá nhỉ? Tớ thấy đối thủ của họ xui xẻo rồi."
[Chương 121 đọc lại WP]