TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ TRÁI TIM VIỆT TINH VĂN LẠNH BUỐT ~

Sâu khổng lồ liều mạng vùng vẫy hất họ ra ngoài, sức bật trong khoảnh khắc ấy còn đáng sợ hơn khi bị xe tải húc bay! Việt Tinh Văn váng đầu vì bị hất văng, chẳng khác nào máu dồn lên não, tầm mắt cậu tối sầm.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng cậu cũng khôi phục tầm nhìn, vội vàng nhìn xung quanh.

Ngoài vỏ kim loại dính đầy dịch tiêu hóa của sâu khổng lồ, rất khó để nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, nhưng ánh lửa ngút trời vẫn hắt vào qua khe hở giữa lớp dịch nhầy. Việt Tinh Văn nhìn về hướng đám cháy, dỏng tai lên nghe âm thanh xung quanh, tiếng gầm của con sâu vang lên vài giây rồi hoàn toàn biến mất.

Vì mặt đất đã bị không khí lạnh Siberia đóng băng, không còn tiếng đám sâu nhỏ xới đất nữa.

Xung quanh rất yên tĩnh.

Việt Tinh Văn kích động nhìn Giang Bình Sách: "Chúng ta thành công rồi?"


Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Đúng vậy, hẳn là chúng ta đã thiêu chết quái vật rồi."

Việt Tinh Văn hét lớn ra ngoài, "Đàn anh Trác, đàn anh Hứa, Tần Miểu, mọi người có nghe thấy không?"

Tiếng đáp lại nhanh chóng truyền tới từ bên cạnh, là giọng của Hứa Diệc Thâm: "Thấy, anh ở ngay gần mấy đứa nè."

Tần Miểu cũng nói: "Tôi cũng nghe thấy. Hẳn mọi người đều rơi xuống tầng đất đông cứng của Tiểu Lộ, tạm thời không rơi xuống đâu. Nhưng thời gian đông cứng có hạn, chúng ta phải nhanh chóng lên trên!"

Có Giang Bình Sách ở đây, đưa mọi người lên không phải chuyện gì khó.

Giang Bình Sách nói: "Tân Ngôn, làm một lớp bảo hộ lớn hơn, chúng ta tập trung tại rồi cùng lên."

Tân Ngôn nói: "Được, cho tôi một phút."

Giang Bình Sách nói tiếp: "Tôi nghe tiếng, đàn anh Hứa ở bên trái phía trước chúng ta, Tần Lộ ở bên phải phía sau, các cậu lăn vỏ kim loại của mình về phía tôi và Tinh Văn, lát nữa tập trung sẽ dễ hơn."


Hứa Diệc Thâm lập tức đẩy vỏ kim loại từ bên trong, lăn về phía tiếng Giang Bình Sách.

Đúng lúc này, Việt Tinh Văn bỗng hỏi: "Anh Trác Phong đâu?"

Tần Lộ và Tần Miểu nhìn nhau, lo lắng nói: "Hình như vẫn chưa nghe tiếng của đàn anh Trác, chẳng lẽ anh ấy không rơi xuống phần đất đóng băng sao?"

Mặt Giang Bình Sách khẽ biến sắc, "Vừa rồi khi rơi xuống, chúng ta lăn trong cơ thể sâu khổng lồ, đường ruột của nó quanh vo vòng vèo đã giảm bớt tốc độ rơi của chúng ta. Nhưng đàn anh Trác rơi theo đường thẳng, tốc độ của anh ấy nhanh hơn chúng ta, rất có thể đã rơi xuống chỗ sâu hơn."

Việt Tinh Văn nhíu mày, "Vậy tức là anh ấy ở dưới tầng đất đóng băng? Chúng ta phải làm tan tầng đất này mới tìm thấy anh ấy?"

Tần Lộ lo lắng nói: "Nhưng một khi làm tan băng, rất có thể vùng đất xung quanh sẽ sập xuống, chúng ta không kịp bay lên thì sao? Vả lại, hiện giờ chúng ta vẫn chưa xác định vị trí chính xác của đàn anh Trác, phải tìm anh ấy thế nào?"


Dưới hố sâu không thấy đáy, muốn tìm một người đúng là rất khó.

Việt Tinh Văn chợt nghĩ ra, "Tiểu Đồ có thể định vị tọa độ chính xác của đồng đội!"

Tiểu Đồ ở trên mái nhà cùng Kha Thiếu Bân, làm sao để bảo cậu thả Tiểu Đồ xuống đây? Khoảng cách hơn 400m, có hò hét chắc chắn vẫn không nghe được. Tân Ngôn suy nghĩ một lát, bỗng nói: "Tôi có cách."

Cậu ta giơ tay phải, vô số đèn cồn bay ra khỏi tay Tân Ngôn rồi bay lên trời với tốc độ cực nhanh, sau đó nó bắt đầu xếp thành hàng như trong trò ảo thuật, tạo thành một hình ảnh.

Là đầu của Tiểu Đồ.

Kha Thiếu Bân đứng trên mái nhà, thấy hình ảnh Tân Ngôn tạo ra từ đèn cồn, cậu sửng sốt. Nhưng ngay sau đó cậu đã hiểu ý Tân Ngôn, cậu kích động nói với đồng đội xung quanh, "Đây là tín hiệu Tân Ngôn gửi em, cậu ấy cần Tiểu Đồ giúp đỡ!"
Lâm Mạn La đã sốt ruột đến mức đi lòng vòng, chỉ muốn nhảy xuống giúp đỡ. Nghe vậy, cô lập tức nói: "Mau thả Tiểu Đồ xuống đi, chị buộc dây leo thả xuống!"

Cô triệu hồi liên tục năm sợi dây leo tay bằng cánh tay, phần đuôi buộc chặt Tiểu Đồ, sau đó nhanh chóng thả Tiểu Đồ về phía đèn cồn đang lơ lửng.

Tiểu Đồ nhanh nhẹn trượt xuống, chẳng mấy chốc đã xuống đến vùng đất đóng băng. Việt Tinh Văn nghe tiếng vật nặng rơi xuống, lập tức hỏi: "Là Tiểu Đồ à? Mau kiểm tra tọa độ của mọi người!"

Giọng máy móc của Tiểu Đồ vang lên bên tai, "Đã nhận. Đang tìm kiếm... Đã phát hiện 12 tọa độ."

Giang Bình Sách nói: "Báo cáo số liệu."

Tiểu Đồ nhanh chóng báo cáo dữ liệu, trong đó có 5 tọa độ ở cùng một chỗ, đó là 5 người Kha Thiếu Bân ở trong tòa nhà; 6 tọa độ tại tầng đất đóng băng; còn có một tọa độ riêng rẽ nằm tại phần âm của trục y... Đó là Trác Phong rơi nhanh hơn bọn họ!
Lúc này, tọa độ đó không cử động, hiển nhiên đã bị phần đất xung quanh sập xuống chôn vùi.

Cũng may khi Trác Phong rơi xuống, anh có đầy bình dưỡng khí trong vỏ kim loại, dù bị chôn vùi vẫn không gặp nguy hiểm ngay.

Giang Bình Sách quả quyết quyết định: "Tôi đi cứu đàn anh Trác."

Hứa Diệc Thâm nói: "Anh cho một bản sao xuống cùng em."

Giang Bình Sách không phản đối, hắn quay lại nhìn Việt Tinh Văn, nói nhỏ: "Sau khi Tần Lộ làm tan đất đóng băng, tôi sẽ lập tức rơi xuống vị trí của Trác Phong, xác nhận anh ấy đã lấy được khoáng thạch chưa rồi đưa đàn anh lên, sau đó tôi sẽ sửa công thức đưa mọi người cùng rời khỏi vực. Có lẽ chúng ta chỉ có mấy giây thôi."

Việt Tinh Văn gật đầu thật mạnh, "Tôi biết rồi. Tôi sẽ bảo mọi người tập trung lại một chỗ."

Giang Bình Sách nắm chặt tay vịn trong buồng kim loại, đẩy mạnh ra ngoài.
Luồng khí lạnh ảnh hưởng từ không khí lạnh Siberia tràn vào khoang kim loại, Việt Tinh Văn nhìn theo bóng lưng hắn đi ra ngoài, khẽ nói: "Cẩn thận, tôi đợi cậu về!"

Giang Bình Sách chợt dừng bước, nói: "Tôi biết."

Bên cạnh đó, Hứa Diệc Thâm cũng cử một bản sao ra. Giang Bình Sách nói với Tần Lộ: "Làm tan băng đi."

Tần Lộ nghe hắn nói, lấy quả địa cầu ra bắt đầu thao tác.

Không khí lạnh Siberia đi qua, đất đóng băng lập tức tan chảy, tầng đất bị đông cứng bỗng nứt ra thành một miệng hố đen kịt, Giang Bình Sách lập tức nhảy xuống vực, nhanh chóng rơi về phía Trác Phong!

Trác Phong bị chôn vùi dưới lớp bùn đất mềm xốp, anh núp trong buồng kim lại, không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, ngay khi anh đang bồn chồn lo lắng, bỗng nghe tiếng Giang Bình Sách vọng lại gần đó, "Đàn anh Trác."
Trác Phong mừng rỡ, vội vàng hét lên: "Anh ở đây!"

Buồng kim loại của anh bị bùn đất vùi lấp, không thể đào lên bằng tay. Giang Bình Sách bèn dùng kỹ năng "hình học giải tích", tách vùng đất trước mặt ra thành vô số mảnh nhỏ, ném xuống hố sâu.

Chỉ lệch một chút thôi, Trác Phong sẽ bị hắn phanh thây.

May có tọa độ chính xác của Tiểu Đồ, khi tách nhỏ mảnh đất Giang Bình Sách mới cố ý tránh khỏi vị trí của Trác Phong.

Trác Phong có thể nhìn thấy Giang Bình Sách qua cửa sổ khoang kim loại, anh lập tức nói: "Nam châm của anh cảm ứng được quặng khoáng thạch cuối cùng rồi, anh vừa định hút nó thì cái hố này bỗng rung lắc dữ dội, khoáng thạch kia rơi xuống rồi!"

Hứa Diệc Thâm hỏi: "Nó rơi theo hướng nào?"

Trác Phong đáp: "Ngay bên dưới anh đó."

Hứa Diệc Thâm cầm nam châm anh đặt trên khoang kim loại, nói: "Giao cho em, em xuống tìm."
Hứa Diệc Thâm có kỹ năng phân bào có thể tạo ra bốn bản sao cùng tìm kiếm mục tiêu, hiệu suất tất nhiên sẽ cao hơn. Trác Phong còn chưa kịp từ chối, Hứa Diệc Thâm đã nhảy xuống, biến mất trong bóng tối.

Giang Bình Sách biết bản thể của anh vẫn còn trong khoang kim loại, tạm thời yên tâm, hắn bèn đưa Trác Phong bay lên.

Lồng bảo hộ cỡ lớn của Tân Ngôn đã hoàn thành, các thành viên khác đã tập trung trong lồng bảo hộ mới, nhìn Giang Bình Sách và Trác Phong sắp lên tới bậc thềm mà nhóm Việt Tinh Văn đang đứng...

Đúng lúc này, vực sâu lại bắt đầu rung lắc!

Đợt rung lắc này dữ dội hơn mọi lần trong quá khứ, ngang với động đất cấp tám. Toàn bộ phần ruột hành tinh như bị đàn sâu xới tung, cuối cùng không chịu nổi sức nặng nữa, hoàn toàn sụp đổ!

Vô số bùn đất trút ngược xuống, cảnh tượng khiến người xem rùng mình.
Giang Bình Sách quyết đoán vươn tay phải, nhanh chóng viết dãy phương trình hắn đã tính sẵn từ trước.

Việt Tinh Văn bỗng thấy cơ thể nhẹ bỗng, năm người bay lên khỏi mặt đất nhờ phương trình của Giang Bình Sách. Còn Giang Bình Sách và Trác Phong lại bị bùn đất đang điên cuồng rơi xuống chôn vùi trong nháy mắt!

Không tới 3 giây, ánh sáng trên tay Trác Phong hoàn toàn biến mất!

Mắt Việt Tinh Văn như muốn nứt ra, cậu nắm chặt tay vịn trong khoang kim loại, gào lên: "Bình Sách!"

Dưới đáy vực sâu thăm thẳm, không lấy một tiếng trả lời.

Vành mắt Việt Tinh Văn đỏ bừng, cậu đăm đăm nhìn xuống nền đất cháy đen, bùn đất đang không ngừng cuộn lên như sóng lớn, chẳng mấy chốc đã lấp kín vực sâu. Giữa vực sâu đã hoàn toàn sụp đổ, Giang Bình Sách và Trác Phong chỉ bé nhỏ như hai con kiến bị chôn vùi...
Việt Tinh Văn thấy trái tim mình như chìm xuống, chìm xuống tận đáy. Tim cậu lạnh buốt, cả cơ thể cũng như bị dìm xuống hồ nước đầy băng.

Giang Bình Sách đã tính sẵn phương trình để bay lên, nhưng hắn chỉ tính tọa độ sau khi mọi người tập hợp!

Vừa rồi, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn cách 5 người Việt Tinh Văn một quãng nữa, không thể dùng chung phương trình, mà hắn lại không kịp viết hai phương trình cùng lúc, đưa tất cả mọi người rời đi.

Vậy nên, hắn chọn đưa 5 người Tinh Văn lên.

Tần Lộ cũng đoán được điều này, cô nhìn sắc mặt trắng bệch của Việt Tinh Văn, không dám nói gì.

Tần Miểu cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Họ vẫn đang đeo bình dưỡng khí, có lẽ sẽ không sao đâu."

Nhưng lỡ như bình dưỡng khí bị hỏng khi rơi xuống thì sao? Dù cho bình dưỡng khí không hỏng, Giang Bình Sách cũng không ở trong khoang kim loại như Trác Phong. Bị bùn đất chôn vùi, hắn cũng sẽ bị thương rất nặng!
Thế này có khác gì chôn sống đâu?

Bùn đất nặng nề trút lên cơ thể Giang Bình Sách, chắc hẳn cảm giác không khác gì "bị xe tải cán qua" đâu nhỉ?

Nghĩ tới tình cảnh của Giang Bình Sách lúc này, người Việt Tinh Văn cứng đờ, bàn tay đặt bên hông siết chặt, ngón tay không ngừng run rẩy.

Đúng lúc này, Hứa Diệc Thâm bên cạnh chợt cử động, anh đặt tay lên ngực, vẫn chưa hoàn hồn, nói: "Anh tìm thấy khoáng thạch rồi, bốn bản sao của anh đều bị bùn đất rơi xuống đè chết..."

Tay anh cầm một chiếc nam châm, cùng với khoáng thạch màu nâu trầm trên đó. Hiển nhiên, là Hứa Diệc Thâm chuyển từ bản sao tới đây.

Một thông báo đồng thời hiện ra trong khung nổi của mọi người: "Tiến độ thu thập khoáng sản 100%."

Cuối cùng tiến độ thu thập cũng đạt 100%, Việt Tinh Văn lại không thể vui vẻ nổi, cậu trân trân nhìn vực sâu dưới chân, đứng im như pho tượng.
Hứa Diệc Thâm nhìn xung quanh, khó hiểu hỏi: "Giang Bình Sách và Trác Phong đâu?"

Không ai trả lời.

Khoang kim loại khổng lồ nhanh chóng đáp xuống tòa nhà Chương Tiểu Niên xây dựng.

Vì tòa nhà được xây dựng cách xa vực sâu, tạm thời chưa bị ảnh hưởng, 5 người đợi họ trên mái nhà lập tức lên đón.

Khoang kim loại mở ra, Kha Thiếu Bân kích động chạy qua ôm Tân Ngôn, "Tốt quá, các cậu hoàn thành nhiệm vụ thật rồi, tìm thấy mục tiêu cuối cùng rồi!"

Tân Ngôn vô cảm, không hề có vẻ vui mừng.

Kha Thiếu Bân biết cậu bạn này vẫn luôn lạnh mặt, cũng không để bụng. Nhưng ngay cả Tinh Văn vẫn luôn tươi cười cũng có sắc mặt rất tệ, cuối cùng Kha Thiếu Bân cũng thấy bất thường, cậu đẩy kính, nhỏ giọng hỏi: "Tinh Văn, làm sao thế?"

Lâm Mạn La chạy tới, vội vàng hỏi: "Trác Phong đâu?"
Việt Tinh Văn cắn răng, nhìn cô, run giọng nói: "Đàn chị, em xin lỗi. Vừa rồi vực bỗng sập xuống, Bình Sách và đàn anh Trác không kịp lên..."

Lâm Mạn La không dám tin, trợn mắt nói: "Sao?! Ý em là hai người họ bị chôn vùi rồi?"

Việt Tinh Văn cứng ngắc gật đầu.

Lưu Chiếu Thanh vội vàng bước lên, "Mau nghĩ cách cứu người, chỉ cần họ còn sống thì giường phẫu thuật của anh có thể cứu được!"

Cứu thế nào đây? Kỹ năng "Đường" của Việt Tinh Văn đang CD, không thể tạo một con đường dẫn thẳng xuống dưới đất, họ chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất... nhờ Chương Tiểu Niên đào.

Việt Tinh Văn quay lại nhìn Chương Tiểu Niên, vành mắt đỏ hoe, "Tiểu Niên, nhờ em..."

Chương Tiểu Niên gật đầu, cậu tức tốc triệu hồi máy đào, nghiêm túc nói: "Em đi luôn đây!"

~ KẾT THÚC MÔN HỌC ~
Bên trong hố sâu đã sụp xuống hoàn toàn, bùn đất xung quanh nhanh chóng lấp lại, chẳng mấy chốc đã san phẳng hố sâu hơn 400m.

Trác Phong ngồi trong khoang kim loại, vẫn còn hy vọng sống. Nhưng Giang Bình Sách thì sao?

Nhiều bùn đất đè lên cơ thể hắn như vậy, dù có mang theo bình dưỡng khí, nhưng xương cốt và bắp thịt trên cơ thể người căn bản không chịu nổi sức nặng như vậy, rất có thể lúc này Giang Bình Sách đã bị đè bẹp rồi!

Lòng Việt Tinh Văn rối như tơ vò, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngoài mặt cậu buộc mình phải giữ bình tĩnh, nhưng nỗi lo lắng bồn chồn như sợi dây leo mọc gai quấn chặt quanh tim cậu. Việt Tinh Văn nhìn hố sâu đã bị lấp kín không chớp mắt, sắc mặt nhợt nhạt lạ thường.

Lần đầu tiên mọi người thấy Việt Tinh Văn có biểu cảm như vậy, không ai dám lên tiếng an ủi cậu. Kha Thiếu Bân vội vàng bảo Tiểu Đồ đi tìm đồng đội, may sao, Tiểu Đồ nhanh chóng tìm được tọa độ của Trác Phong và Giang Bình Sách.
Kha Thiếu Bân báo số liệu cho Chương Tiểu Niên: "Bên trái hố sâu cách 50m, sâu 450m!"

"Đã biết!" Chương Tiểu Niên triệu hồi máy đào, bắt đầu đào tự động.

Vì đất ở đây quá tơi xốp, khi máy đào hoạt động gặp phải phiền phức rất lớn, cứ đào được một mét thì bùn đất xung quanh lại bắt đầu lấp lại, toàn bộ công toi. Chương Tiểu Niên bất đắc dĩ, đành phải vừa đào vừa dựng tường, chặn bùn đất bằng vách tường vững chắc.

Tốc độ của máy đào rất nhanh, càng đào càng sâu, không tới 10 phút đã đào đến độ sâu 400m, Việt Tinh Văn siết chặt nắm tay, lo sợ Chương Tiểu Niên sẽ đào ra một thi thể.

Kha Thiếu Bân vẫn luôn lệnh Tiểu Đồ kiểm tra tọa độ của đồng đội, khi máy đào đã gần đến tọa độ, cậu vội vàng nhắc nhở, "Đàn em, còn 5m nữa là tới, tránh khu vực đó, đào xung quanh!"
Chương Tiểu Niên đổi phương hướng máy đào, tiếp tục đào từ bên cạnh.

Đào tiếp 1 phút, cuối cùng Chương Tiểu Niên cũng đào xong khu vực xung quanh tọa độ của Giang Bình Sách và Trác Phong, gầu máy đào xúc một khoảng đất khoảng 2m2 lên mặt đất.

Việt Tinh Văn nhanh chóng chạy qua, vội vàng hỏi: "Mau cứu họ ra!"

Chương Tiểu Niên sợ máy đào làm họ bị thương, cẩn thận bóc tách bún đất xung quanh, không lâu sau, vỏ bọc kim loại của Trác Phong đã lộ ra, sau đó, một bàn tay trắng bợt như tờ giấy của Giang Bình Sách cũng rơi ra từ trong bùn đất.

Tim Việt Tinh Văn khựng lại, cậu vội vàng cúi người nắm tay hắn, giọng nói không kìm được run rẩy, "Bình Sách!"

Giang Bình Sách không đáp lại.

Lâm Mạn La dán mắt lên khoang kim loại, cô nhìn vào qua cửa sổ quan sát, Trác Phong đang cuộn mình trong đó, tựa như đã hôn mê. Khoang kim loại này được Tân Ngôn thiết kế đặc biệt, để tránh ngoại lực phá hỏng, cửa buồng chỉ có thể mở từ bên trong, Lâm Mạn La sốt ruột đi vòng vòng, "Tân Ngôn, mau mở nó ra!"
Tân Ngôn vươn tay phải thu hồi kim loại. Khoang kim loại đang bảo vệ Trác Phong lập tức biến mất, Lâm Mạn La vội vàng lao lên lay Trác Phong, "Trác Phong, anh mau tỉnh lại!"

Trác Phong từ từ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Lâm Mạn La, anh đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn của cô, gắng sức mỉm cười, nói: "Anh không sao, bị va mạnh quá nên ngất thôi... Mau cứu Bình Sách."

Tay Việt Tinh Văn vẫn run rẩy không ngừng.

Vì cậu phát hiện, cơ thể Giang Bình Sách đã không còn độ ấm, tựa như vừa lôi ra từ tủ lạnh vậy, sắc mặt trắng bệch như không còn chút máu. Hắn bị bùn đất đè lên, thương tích trên người nhiều không đếm xuể, còn có máu tràn ra từ khóe miệng!

Việt Tinh Văn đau lòng đến gần như không thở được, mũi cậu xon xót, mắt cũng dần mờ đi.

Trước đây, Giang Bình Sách rất thích nắm tay cậu, cậu nhớ bàn tay ấy khô ráo thon dài, vô cùng ấm áp, cũng khiến người khác an tâm. Nhưng bây giờ bàn tay ấy lại lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương không ngừng truyền sang từ tay Giang Bình Sách, như đang nói với cậu... Giang Bình Sách đã hết hy vọng rồi.
Việt Tinh Văn không thể nghĩ được gì, cũng không biết nói gì.

Đến khi nghe tiếng Trác Phong vang lên, Việt Tinh Văn mới hoàn hồn, vội vàng nhìn sang Lưu Chiếu Thanh, run giọng nói: "Anh ơi, mau xem Bình Sách đi, cậu ấy bị thương rất nặng..."

Lưu Chiếu Thanh đã chạy đến từ lâu, nghe vậy, anh lập tức đặt tay lên cổ tay Giang Bình Sách.

Mọi người im lặng, ai nấy đều lo lắng nhìn Lưu Chiếu Thanh.

Thời gian như bỗng ngừng trôi, thậm chí Việt Tinh Văn không dám nghe kết quả kiểm tra của Lưu Chiếu Thanh. Ngay lúc này, mỗi giây trôi qua đều dài dằng dặc, tựa như nỗi dằn vặt khi chờ đợi phán quyết.

Không biết sau bao lâu, Việt Tinh Văn mới nghe tiếng Lưu Chiếu Thanh trong lúc ngẩn người, "Mạch đập rất yếu, cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn ngưng thở."

Lưu Chiếu Thanh cũng phải bắt mạch rất lâu mới nhận ra nhịp đập yếu ớt nơi cổ tay của Giang Bình Sách. Tần suất ấy như có như không, là sức sống mạnh mẽ của hắn đang đấu tranh đến cùng!
Lưu Chiếu Thanh vội vàng triệu hồi giường phẫu thuật, nói: "Mau nâng cậu ấy lên đây, hẳn vẫn còn cứu được!"

Nghe anh nói vậy, tim Việt Tinh Văn như bỗng khôi phục lại nhịp đập, cậu kích động đến đỏ mắt, vội vàng luống cuống đưa Bình Sách lên giường phẫu thuật cùng mấy nam sinh khác.

Lưu Chiếu Thanh lập tức khởi động kỹ năng "Chăm sóc tích cực".

Giường phẫu thuật điều trị của khoa Y có sẵn bộ thiết bị y tế, monitor theo dõi, ống thở, bình truyền dịch, tất cả nối liền với cơ thể Giang Bình Sách. Biểu đồ tỷ lệ nhịp tim trên monitor không hề ổn định, nhưng điện tâm đồ thay đổi không ngừng nói với họ rằng, Giang Bình Sách chưa hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng các chỉ số của hắn cũng rất không lạc quan.

Lưu Chiếu Thanh thấp giọng nói: "Nội tạng của cậu ấy bị thương rất nặng, nhiều chỗ bị gãy xương, cộng thêm vừa rồi bị chôn dưới đất, vết thương cũ chưa khỏi bị nhiễm trùng do vi khuẩn trong đất... Cần có thời gian để hồi phục."
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn 3 ngày nữa là rời khỏi trường thi rồi."

Lưu Chiếu Thanh nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy. Vậy nên nếu Bình Sách có thể khôi phục ý thức trong 3 ngày, cậu ấy có thể qua môn cùng chúng ta. Nhưng cậu ấy bị thương quá nặng, nếu không thể tỉnh lại trong 3 ngày, vậy tức là 11 người chúng ta qua môn, Bình Sách sẽ bị tính là trượt môn."

Thành viên đã mất ý thức, không thể tham gia "thi", cũng sẽ bị coi là trượt môn.

Về lý thuyết, giường phẫu thuật của Lưu Chiếu Thanh có thể cứu người sắp chết, nhưng giường phẫu thuật không có tác dụng nhanh chóng như vải gạc, nó không thể cứu sống một người gần chết trong chốc lát mà cần thời gian điều trị từ từ. Thời gian cụ thể phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên Lưu Chiếu Thanh dùng kỹ năng này, anh cũng không thể bảo đảm Giang Bình Sách sẽ tỉnh lại.
Lâm Mạn La dìu Trác Phong đi qua. Trác Phong nhìn Việt Tinh Văn, áy náy nói: "Xin lỗi, lúc đó anh và Bình Sách cùng rơi xuống, bùn đất lấp lại nhanh quá, anh không kịp mở khoang kim loại kéo Bình Sách vào, đành phải dùng kỹ năng 'Lực và phản lực', giảm bớt sức nặng bùn đất đè lên Bình Sách."

Nếu khi đó Giang Bình Sách có thể trốn vào khoang kim loại của Trác Phong, cùng lắm hắn sẽ chỉ ngất xỉu, không bị thương nặng như vậy. Chính vì tình hình cấp bách, Trác Phong không thể mở khoang kim loại cứu người, Giang Bình Sách mới bị chôn vùi dưới nơi sâu 400m.

May sao Trác Phong phản ứng đủ nhanh, dùng kỹ năng "Lực và phản lực" giảm bớt sức nặng của bùn đất, nhờ vậy mới giữ được mạng sống cho Giang Bình Sách. Nếu không, bùn đất sâu hơn 400m đột ngột trút xuống, tựa như tòa nhà cao tầng đè lên cơ thể, lục phủ ngũ tạng của Giang Bình Sách sẽ bị nghiền nát, chết từ lâu rồi.
Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách trên giường phẫu thuật, nhẹ giọng nói: "Không sao, đàn anh nghĩ được cách cứu cậu ấy trong lúc nguy cấp như vậy đã không dễ gì rồi."

Trác Phong thở dài, "Bình Sách bị thương cũng vì cứu anh."

Hứa Diệc Thâm vỗ vai Trác Phong, nói: "Cậu đừng quá tự trách, cậu ấy là vì cả nhóm, nếu khi đó cậu ấy không cứu cậu, chúng ta cũng không lấy được khoáng thạch cuối cùng, tới lúc đó thì cả đám cùng tạch."

Xung quanh bỗng im lặng, mọi người đều lo lắng nhìn Giang Bình Sách.

Việt Tinh Văn hít sâu, mau chóng bình tĩnh lại. Cậu nhìn các đồng đội, nói: "May mà cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, em tin là chắc chắn Bình Sách sẽ tỉnh lại. Sắp tới, mọi người phải bảo vệ căn cứ, cùng nhau chống chọi ba ngày cuối cùng."

Kha Thiếu Bân mở radar giám sát của Tiểu Đồ, nói: "Sau khi sâu khổng lồ bị thiêu chết, những con sâu nhỏ khác đã chạy tứ tán rồi, vùng đất xung quanh cũng ổn định lại, hay là chúng ta ở luôn tại tòa nhà của Tiểu Niên?"
Lưu Chiếu Thanh tán thành, "Ừ, Bình Sách cần điều trị trong môi trường yên ổn, chúng ta quay lại đó trước."

Mọi người khiêng giường phẫu thuật về, tìm một phòng trống cho Giang Bình Sách điều trị.

Việt Tinh Văn ngồi bên giường canh chừng Giang Bình Sách, dù hiện giờ Giang Bình Sách không thể nói chuyện, cậu cũng không muốn rời đi.

Lúc này đã là ba giờ đêm, mọi người liều mạng cả ngày, đã mệt mỏi không chịu nổi. Việt Tinh Văn quay lại nhìn các đồng đội, nói: "Mọi người đi nghỉ đi, em ở lại chăm sóc Bình Sách, trực đêm luôn."

Mọi người thấy cậu đã quyết tâm, đành phải về phòng nghỉ ngơi.

Ba ngày tiếp theo, Việt Tinh Văn vẫn thức trắng đêm ngồi cạnh Giang Bình Sách.

Thấy Tinh Văn đã thức đêm đến thâm quầng cả mắt, mọi người đều đau lòng, chủ động muốn trực đêm thay cậu, nhưng Việt Tinh Văn vẫn cố chấp không chịu rời đi. Cậu cảm giác Giang Bình Sách có thể cảm nhận được cậu, cậu vẫn luôn nắm chặt tay Giang Bình Sách, tay hắn cũng dần dần ấm lên, không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Cậu biết Bình Sách thích sạch sẽ, vậy nên ngày nào cũng thấm ướt vải gạc lau mặt cho Giang Bình Sách, còn thay quần áo sạch sẽ giúp hắn. Đây cũng là lần đầu tiên Việt Tinh Văn chăm sóc người khác, dù có hơi vụng về, nhưng mỗi động tác của cậu đều rất cẩn thận, chỉ sợ Bình Sách sẽ đau.

Ba ngày, mỗi ngày dài bằng năm, cuối cùng cũng đến ngày cuối cùng.

Giang Bình Sách vẫn chưa tỉnh lại.

23:00 tối, thấy đã sắp đến nửa đêm, các bạn học tập trung lại xung quanh Giang Bình Sách, Kha Thiếu Bân lo lắng nói: "Sắp tổng kết thành tích rồi! Nếu Bình Sách còn không tỉnh nữa là sẽ trượt môn đó!"

Lưu Chiếu Thanh nặng nề nói: "Lần này cậu ấy bị thương nặng quá, giường phẫu thuật xác định cậu ấy là bệnh nhân có nguy cơ, vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Nếu thật sự không thể tỉnh lại... Chúng ta phải chuẩn bị phương án tệ nhất."
So với sự lo lắng của mọi người, lúc này Việt Tinh Văn lại vô cùng bình tĩnh.

Trong ba ngày không chợp mắt này, cậu đã nghĩ được rất nhiều chuyện.

Nghe mọi người nói chuyện, Việt Tinh Văn bỗng bình tĩnh nói: "Nếu Bình Sách không thể tỉnh lại trước 0 giờ, em sẽ bỏ thi cùng cậu ấy."

Các thành viên còn nghĩ mình nghe nhầm, ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Việt Tinh Văn nói tiếp: "Dù cậu ấy học giỏi, nhưng để cậu ấy trượt môn học lại một mình, em không yên tâm. Có em đi cùng, khả năng bọn em cùng qua môn sẽ lớn hơn."

Mọi người nhìn Việt Tinh Văn, không biết nói gì.

Việt Tinh Văn đứng dậy, nhìn các đồng đội, cậu nói: "Nếu mọi người bằng lòng tin tưởng bọn em, thì đừng học những môn sau vội, đợi em và Bình Sách học lại rồi tập hợp với mọi người."

Mũi Kha Thiếu Bân xon xót, nói: "Nhưng hai người các cậu học lại từ đầu, phải thi lại toàn bộ các môn bắt buộc từ khoa Y, chưa chắc các cậu đã gặp được đồng đội đáng tin, lỡ như..."
Cậu không dám nói tiếp nữa.

Nhưng mọi người đều biết, lỡ như thi lại gặp vấn đề, họ sẽ bị xỏa sổ hoàn toàn.

Để đi tới đây, nhóm nghiên cứu 183 của họ đã rất khó khăn, tập hợp được một nhóm nhiều người tài giỏi như vậy, cửa ải nào cũng vô cùng hung hiểm, nếu Tinh Văn thật sự học lại cùng Giang Bình Sách, chưa chắc họ đã lên tới tầng 11. Nhưng để Giang Bình Sách học lại một mình, Việt Tinh Văn thật sự không yên tâm.

Không chỉ là tình nghĩa giữa bạn bè thân thiết, dường như quyết định của Việt Tinh Văn còn xen lẫn cả tình cảm khác nữa.

Nhìn ánh mắt kiên định của cậu, mọi người cũng không biết phải khuyên thế nào.

Làm sao đây?

Khi mọi người còn đang do dự, một giọng nói khàn đặc bỗng vang lên sau lưng, "Tinh Văn..."

Giọng nói quen thuộc khiến hốc mắt Việt Tinh Văn bỗng đỏ bừng, cậu vội vàng quay lại, quả nhiên đã thấy một đôi mắt sâu thẳm. Chàng trai nằm trên giường bệnh vô cùng yếu ớt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.
Hắn nghe thấy rồi.

Nghe thấy Tinh Văn nói, sẽ học lại cùng hắn.

Giang Bình Sách giơ tay về phía Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn lập tức lao đến, ôm chặt lấy hắn.

Khoảnh khắc ấy, Việt Tinh Văn chẳng thể nói gì! Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được tâm trạng của người nhà bệnh nhân khi chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, nghe bác sĩ nói câu "Phẫu thuật thành công".

Tốt quá, cảm ơn ông Trời đã đưa Bình Sách trở về!

Tựa như kẻ tù bị phán tử hình, cuối cùng bỗng thấy hy vọng!

Cánh tay Việt Tinh Văn ôm Giang Bình Sách run lên nhè nhẹ, trái tim Giang Bình Sách mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu Việt Tinh Văn, hắn dịu dàng nói: "Để cậu lo lắng rồi."

Việt Tinh Văn lắc đầu, "Cậu tỉnh lại là được, tôi biết cậu sống dai lắm mà!"

Giang Bình Sách khẽ nói bên tai cậu: "Không phải tôi sống dai, tôi chỉ chèo chống một hơi thở cuối cùng, muốn gặp cậu. Bởi vì tôi biết, nếu tôi có chuyện gì, chắc chắn Tinh Văn sẽ không bỏ mặc tôi."
Đúng vậy, nếu Giang Bình Sách có chuyện gì, Việt Tinh Văn tuyệt đối không bỏ mặc hắn. Nếu Việt Tinh Văn gặp chuyện gì, Giang Bình Sách cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Họ vốn là chỉnh thể không thể tách rời.

Dường như từ ngày học cấp ba, nơi có Giang Bình Sách thì sẽ có Việt Tinh Văn. Cậu đã quen có hắn bên cạnh, nếu có một ngày, hắn bất chợt biến mất khỏi cuộc sống của cậu, dù cậu có làm gì cũng sẽ thấy vô vị, tẻ nhạt nhỉ?

Vậy nên, qua môn thì cùng qua. Nếu trượt môn, họ cũng sẽ cùng trượt!

Bước qua lần trốn chạy sống chết này, Việt Tinh Văn bỗng nhận ra rất nhiều điều. Cậu nhìn Giang Bình Sách sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay đối phương, nói: "Về thư viện rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với cậu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi