TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ THÁNG GIÊNG, NĂM TRƯỜNG THỌ THỨ NHẤT ~

Kết thúc mười giây đếm ngược, khung cảnh trước mắt Việt Tinh Văn vụt mất, cậu xuất hiện trên đường phố cổ đại.

Hiển nhiên lúc này đang là mùa đông, có lẽ mấy hôm trước vừa có trận tuyết lớn, trên đường vẫn còn tuyết đọng chưa kịp tan hết. Đám đông qua lại đều ăn mặc rất dày, Việt Tinh Văn cũng khoác một chiếc áo choàng dày, tay cầm quạt, không biết cậu có thân phận gì.

Không thấy gương mặt quen thuộc nào xung quanh, cả phong cách nhà cửa cũng khác lần trước. Việt Tinh Văn còn đang khó hiểu, thông tin mới chợt xuất hiện trong khung nổi trước mắt...

[Khởi động nhiệm vụ nội dung

Thời gian: Tháng Giêng, năm Trường Thọ thứ nhất

Địa điểm: Lạc Dương

Thân phận của bạn là thư sinh lên kinh thi cử]

Trong nhiệm vụ "Sự biến Huyền Vũ môn" lần trước, sáu người họ được đưa đến Trường An, lúc này họ lại đang ở Lạc Dương, bảo sao đường phố và nhà cửa xung quanh đều rất lạ lẫm.


Việt Tinh Văn vừa bước đi, vừa hỏi thăm người dân vị trí của quán trọ lớn nhất trong thành.

Sau khi qua liên tục vài con phố, cậu đến trước một quán trọ, vừa vào trong đã thấy một bóng người quen thuộc. Việt Tinh Văn nhanh chóng bước lên, khẽ vỗ cán quạt lên vai đối phương, cười gọi: "Bình Sách."

Giang Bình Sách quay lại, nhìn vào mắt Việt Tinh Văn, khóe môi hắn bất giác cong lên, "Ăn mặc thế này hợp với cậu lắm." TSm màu trắng, khoác chiếc áo choàng lông bên ngoài, đầu đội mũ thư sinh, cây quạt xếp trên tay còn được viết một bài thơ cổ. Tinh Văn mặc trang phục thư sinh thế này, thật sự không có chút cảm giác lệch tông nào.

Việt Tinh Văn giơ quạt che mặt hai người, lại gần nói thầm với Giang Bình Sách, "Thân phận lần này của tôi là thư sinh vào kinh thi cử, phải nhanh chóng hội họp với mọi người mới xác định được nhiệm vụ lần này."


Giang Bình Sách nói: "Tôi đến quán trọ đầu tiên, nhưng chưa gặp ai khác."

Việt Tinh Văn chỉ sang chỗ ngồi cạnh cửa sổ, "Vậy chúng ta ngồi trước, vừa đợi mọi người vừa ăn gì đó nhé?"

Giang Bình Sách gật đầu, xoay người ngồi xuống cạnh cửa sổ cùng Việt Tinh Văn, họ gọi hai món nhỏ, giả vờ như bạn cũ gặp lại, nhỏ giọng nói chuyện.

Việt Tinh Văn hỏi: "Năm Trường Thọ thứ nhất, cậu còn nhớ có chuyện gì xảy ra ở Lạc Dương không?"

Giang Bình Sách bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi không thích học lịch sử, quên gần hết nội dung học hồi cấp ba rồi."

Việt Tinh Văn nói: "Tôi chỉ nhớ Trường Thọ là niên hiệu của Võ Tắc Thiên, còn sự kiện cụ thể vẫn phải hỏi Tần Miểu..."

Dứt lời, cậu bỗng thấy hai chị em sinh đôi khoác áo choàng đỏ sóng vai vào quán trọ. Hai người vừa vào quán đã thấy Việt Tinh Văn, lập tức chạy đến trước mặt họ, Tần Lộ nhanh trí gọi: "Biểu ca, lâu rồi không gặp."


Việt Tinh Văn tươi cười phối hợp với cô, "Hai muội cũng ở Lạc Dương sao? Mau ngồi đi, cùng ăn cơm."

Không lâu sau, Trác Phong và Lâm Mạn La cũng sóng vai vào. Mọi người ngồi quây quanh bàn, đợi một lát vẫn không thấy bóng dáng sáu người Kha Thiếu Bân. Tần Lộ khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ hội Kha Thiếu Bân không ở thời không này sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước, thông báo có viết 'đợi các bạn học khác tập hợp', hẳn là 12 người chúng ta phải gặp nhau ở thế giới này mới phải."

Trác Phong bình tĩnh nói: "Có lẽ hiện giờ họ chưa tiện tới quán trọ, đợi thêm lát nữa đi."

Việt tinh Văn quay sang hỏi: "Tần Miểu, cậu có biết sự kiện quan trọng nào xảy ra vào năm Trường Thọ thứ nhất không?"

Tần Miểu nhíu mày suy nghĩ một lát mới khẽ nói: "Niên hiệu của Võ Tắc Thiên sau khi chính thức xưng đế là Thiên Thụ, đến năm Thiên Thụ thứ ba thì đổi thành 'Như Ý', ngay sau đó lại sửa sang 'Trường Thọ'. Năm Trường Thọ thứ nhất cũng là năm 692, sự kiện quan trọng mà tôi có thể nghĩ đến là Địch Nhân Kiệt vào tù vì bị vu oan."
Tần Lộ sững sờ, hỏi: "Chị, em nhớ sau khi Võ Tắc Thiên xưng đế, Địch Nhân Kiệt là tể tướng mà?"

Tần Miểu nói: "Đúng vậy, tháng chín năm thứ hai sau khi Võ Tắc Nhiên xưng đế đã thăng Địch Nhân Kiệt lên tể tướng. Tiếc là Địch Nhân Kiệt chỉ là tể tướng bốn tháng, bị vu khống cho tội mưu phản, tước chức, vào tù, sau này bị biếm đến huyện Bành Trạch, làm một huyện lệnh nho nhỏ, mãi đến năm năm sau mới được phục chức."

Việt Tinh Văn nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Vậy tức là việc chúng ta cần làm ở thời không này, rất có thể là bảo vệ Địch đại nhân, không để ông ấy chết oan?"

Mọi người nhìn nhau.

Khác với "Sự biến Huyền Vũ môn" thay thế họ vào những nhân vật quan trọng thúc đẩy diễn biến, trong nhiệm vụ lần này, Việt Tinh Văn là thư sinh vào kinh thi cử, Giang Bình Sách là hộ vệ vương phủ, Tần Miểu, Tần Lộ là nữ công ở phường thêu, Trác Phong và Lâm Mạn La là vợ chồng làm ăn ở kinh thành. Nói cách khác, họ đều là người qua đường.
Làm sao để gặp được những nhân vật vang danh lịch sử đó đây?

Ngay khi mọi người đang im lặng, chợt có người vào quán trọ. Mọi người vừa nhìn khuôn mặt cười tít mắt đã nhận ra anh... Đây không phải đàn anh Hứa Diệc Thâm sao?

Hứa Diệc Thâm cũng nhìn thấy họ, bèn chớp mắt với Việt Tinh Văn. Sau đó anh đến quầy phục vụ trong quán trọ, lấy một đĩnh bạc ra rồi ném lên bàn, "Lão bản, bàn này là bạn bè ta, ta trả tiền ăn. Thế này đã đủ chưa?"

Anh chỉ sang chỗ mấy người Việt Tinh Văn đang ngồi, mắt ông chủ sáng rực, vội nói: "Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi! Công tử đợi một lát, ta sẽ bảo nhà bếp mang thêm mấy món ngon lên cho các ngài!"

Hứa Diệc Thâm qua đó ngồi đối diện Việt Tinh Văn, cười híp mắt chào mọi người, "Mọi người đến cả rồi à."

Việt Tinh Văn hỏi nhỏ: "Đàn anh, anh là?"
Hứa Diệc Thâm day huyệt thái dương, thở dài, "Mấy người còn lại không tiện hành động, tôi là người tự do nên đến quán trọ đợi mọi người trước." Nói tới đây, anh bỗng nói nhỏ lại: "Quán trọ này không phải chỗ để nói chuyện, lát nữa mọi người đi theo tôi, đến chỗ ở của tôi rồi nói."

Mọi người nhìn nhau, không nói gì nữa, ăn uống xong xuôi bèn vội vàng đi theo Hứa Diệc Thâm.

Hứa Diệc Thâm có một căn nhà riêng ở Lạc Dương, Trác Phong vào trong viện tử, nhìn phong cảnh xung quanh, anh không khỏi cảm thán, "Căn nhà này to quá! Thư viện biết cậu là 'rich kid' nên cho cậu về đây làm đại gia luôn à?"

Hứa Diệc Thâm bất lực nói: "Mơ à, căn nhà này là sáu người bọn tôi dồn tiền mua, bởi vì từng có người chết ở đây nên giá thành thấp, bọn tôi mua làm căn cứ tạm thời."
Tần Lộ tò mò hỏi: "Đàn anh, các anh làm nhiệm vụ gì thế?"

Hứa Diệc Thâm nói: "Ban đầu là mấy người phụ nữ cung đấu, bọn anh phải âm thầm bảo vệ Võ Tắc Thiên, không để bị người khác hãm hại, còn phải giúp đỡ Võ Tắc Thiên lên ngôi hoàng hậu, cuối cùng là đăng cơ xưng đế."

Tần Miểu hỏi: "Bảo vệ Võ Tắc Thiên? Thân phận của các anh là gì?"

Hứa Diệc Thâm nói chi tiết: "Đàn anh Lưu là ngự y, đàn chị Lam là nha hoàn bên cạnh Võ Tắc Thiên, Chương Tiểu Niên là thợ trồng hoa trong cung, giúp chuyện tu sửa hoàng cung; Tân Ngôn là thị vệ ngự tiền; anh là thương nhân nhàn hạ, có thể hoạt động tự do bên ngoài, khi họ ra khỏi cung sẽ đến tìm anh."

Việt Tinh Văn tò mò hỏi: "Còn Kha Thiếu Bân thì sao?"

Nhắc đến Kha Thiếu Bân, Hứa Diệc Thâm không nhịn được bật cười, "Tiểu Kha làm đầu bếp trong ngự thiện phòng, ngày nào cũng ăn lấy ăn để đủ loại món ăn, cậu ấy thích phó bản này lắm."
Mọi người: "..."

Việt Tinh Văn cảm thán, "Cũng đúng ý cậu ấy thật, làm ở ngự thiện phòng được tiếp xúc với các món ăn tinh xảo, chắc có nhiều món cậu ấy chưa thấy bao giờ lắm nhỉ?"

Hứa Diệc Thâm gật đầu, "Tiếc là cậu ấy không được dùng máy tính, cũng không triệu hồi được Tiểu Đồ, nếu không cậu ấy chỉ muốn chụp lại hết toàn bộ mấy món ăn đó thôi."

Ngự y, hộ vệ, đầu bếp, nha hoàn, thợ trồng hoa, lại thêm một Hứa Diệc Thâm hoạt động linh hoạt...

Thời gian nhóm Hứa Diệc Thâm xuất hiện là sau khi Võ Tắc Thiên vào cung, đấu tranh với những người Vương hoàng hậu, Tiêu Thục phi. Mặc dù họ không được phân vào những nhân vật mấu chốt có tầm ảnh hưởng, nhưng lại có thể âm thầm bảo vệ nhân vật chính Võ Tắc Thiên.

Nếu như nhóm Việt Tinh Văn nhận được kịch bản "chính đấu", thì nhóm Hứa Diệc Thâm đã cầm kịch bản "cung đấu".
Lúc này Võ Tắc Thiên đã xưng đế, hai nhóm ở thời không khác nhau cuối cùng cũng hội hợp. Mục tiêu nhiệm vụ lần này đúng như Tần Miểu nói, rất có thể là sự kiện Địch Nhân Kiệt bị oan vào ngục nổi danh lịch sử.

Tần Miểu hỏi: "Đàn anh Hứa, nhiệm vụ của các anh có thông báo mới không?"

Hứa Diệc Thâm ấn huyệt thái dương, nói: "Anh đang định nói đây, sau khi Võ Tắc Thiên xưng đế, bọn anh cũng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tổng kết điểm, được 90 điểm. Sau đó thư viện nói đợi các thành viên khác tập trung. Đến lúc mở mắt ra đã là ba năm sau rồi, anh còn đang ngáo đây."

Anh nhìn sang Việt Tinh Văn, nói: "Anh đã xác nhận lại rồi, thân phận của anh vẫn như cũ, chắc mấy người họ cũng vậy. Anh nghĩ khi mọi người đến thời không này, chắc chắn sẽ đến quán trọ như đã hẹn, vậy nên mới lập tức đến đó. Cụ thể tiếp theo phải làm gì, anh cũng không rõ."
Giang Bình Sách khẽ hỏi: "Nhiệm vụ trước các anh liên lạc với nhau bằng cách nào?"

Hứa Diệc Thâm nói: "Mỗi ngày khi Chương Tiểu Niên đi chăm hoa sẽ gặp được đàn chị Lam, Kha Thiếu Bân có thể nghĩ cách gặp đàn anh Lưu, còn anh thì vẫn dùng được kỹ năng biến thành tế bào nên tìm cơ hội trà trộn vào cung khi đêm khuya vắng người, truyền thông tin cho họ."

Cơ thể con người hình thành từ tế bào, vậy nên kỹ năng tế bào của đàn anh Hứa không bị thời không ảnh hưởng, đây cũng là mấu chốt giúp sáu người họ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Hứa Diệc Thâm là "người tự do", sau khi biến thành tế bào, anh có thể nghe lén mọi chỗ trong cung, lan truyền thông tin, khi đó họ biết trước được mọi chuyện, phá giải âm mưu của phi tần hậu cung, âm thầm giúp Võ Tắc Thiên lên ngôi.

Mặc dù nhóm họ không có Tần Miểu rành rọt lịch sử, cuối cùng vẫn được 90 điểm, có thể thấy nhờ có Hứa Diệc Thâm liên lạc, sáu người phối hợp rất ăn ý.
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn bèn nói: "Ngự y, ngự trù, thị vệ trong cung, nha hoàn cạnh hoàng đế... Những thân phận này đúng là không tiện ra ngoài. Đàn anh Hứa, nhờ anh tối nay lại vào cung một chuyến, báo cho nhóm Kha Thiếu Bân biết anh đã gặp bọn em rồi, đồng thời bảo họ chú ý đến hành động của Địch Nhân Kiệt đại nhân."

Hứa Diệc Thâm ngạc nhiên nhướn mày, "Địch Nhân Kiệt? Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này liên quan đến Địch đại nhân sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Thư viện không thông báo nhiệm vụ cụ thể, bây giờ chúng em cũng chỉ đoán thôi." Cậu nhìn sang Tần Miểu, nói: "Theo lời Tần Miểu, vào năm Trường Thọ thứ nhất, Địch Nhân Kiệt bị vu oan, vào ngục, còn bị tước chức tể tướng, rất nhiều người trong triều không thích ông ấy, muốn diệt trừ ông ấy. Khoảng thời gian này đã rất gần sự kiện đó rồi."
Tần Miểu gật đầu, nói: "Năm Trường Thọ thứ nhất, chắc chắn Địch Nhân Kiệt là nhân vật mấu chốt, nếu như ông ấy không qua được nạn này, sau này ông ấy sẽ không thể phục chức, trở thành tâm phúc của Võ Tắc Thiên."

Cô dừng một lát, bổ sung thêm: "Võ Tắc Thiên vốn muốn truyền ngôi cho cháu mình là Võ Tam Tư, kéo dài thời gian trị vì của nhà Võ Chu, Địch Nhân Kiệt là tể tướng, đã giải mộng cho Võ Tắc Thiên, khuyên bảo nhiều lần, sau bà mới quyết định truyền ngôi cho Lý Hiển. Nếu Địch Nhân Kiệt có mệnh hệ gì, không ai khuyên được hoàng đế, nói không chừng triều Đường sẽ diệt vong, sau này là thời đại của nhà Võ Chu."

Muốn lịch sử về đúng quỹ đạo, họ không thể để Địch Nhân Kiệt xảy ra chuyện vào năm này được.

~ ÁN OAN ĐỊCH NHÂN KIỆT ~
Đêm hôm đó, Hứa Diệc Thâm biến thành tế bào dính lên người cấm vệ quân đi tuần trà trộn vào cung, anh thuận lợi tìm thấy Kha Thiếu Bân, báo tin mình và Việt Tinh Văn đã gặp nhau cho đối phương.

Kha Thiếu Bân kích động nói: "Cuối cùng cũng gặp nhau rồi! Tiếp theo phải làm gì?"

Hứa Diệc Thâm nói: "Thư viện không cho thông báo nhiệm vụ, nhưng Tần Miểu đoán nhiệm vụ lần này liên quan đến Địch Nhân Kiệt, các em nghe ngóng trong cung, có thông tin gì lập tức báo cho anh."

Trước khi môn học bắt đầu, Việt Tinh Văn đã hẹn mọi người tập hợp tại quán trọ lớn nhất trong thành. Nhưng khi vừa đến thế giới này, thân phận của mấy người họ không tiện xuất cung đến quán trọ, suốt một ngày Kha Thiếu Bân không tìm thấy đồng đội, lòng như lửa đốt. Đến đêm hôm đó Tân Ngôn đến Ngự Thiện Phòng, sau khi hai người gặp mặt, Kha Thiếu Bân mới yên tâm.
Họ tìm người đã mất hai ngày, cuối cùng nhờ thợ trồng hoa Chương Tiểu Niên có thể ra khỏi cung, liên lạc với Hứa Diệc Thâm bên ngoài, sau đó tìm thấy Lam Á Dung trong hậu cung. Lúc này họ mới dám chắc nhiệm vụ này chỉ có 6 người họ, 6 người còn lại không ở thời không này.

Không có Việt Tinh Văn chỉ huy, mọi người đều thấy hơi mờ mịt, chẳng khác nào đang đánh phó bản thì đội trưởng đột nhiên biến mất, không biết phải làm gì tiếp theo.

May sao đàn chị Lam ở cạnh Võ Tắc Thiên, Tân Ngôn lại rất bình tĩnh, mọi người mới quyết định để Hứa Diệc Thâm "truyền micro" nghe ngóng thông tin, cùng bảo vệ Võ Tắc Thiên.

Khoảng thời gian này mọi người đều thấp thỏm, lúc này cuối cùng cũng họp mặt với đội còn lại, Kha Thiếu Bân bèn thở phào.

Tối hôm đó, Võ Tắc Thiên bỗng nhiên truyền thiện, Ngự Thiện Phòng tất bật hồi lâu mới làm xong mấy món bà thích rồi dâng lên.
Kha Thiếu Bân tích cục đi đưa đồ ăn cùng cung nữ, từ xa, cậu thấy Võ Tắc Thiên đã ngồi ngắm trăng trong ngự hoa viên, bà nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ, mọi người xung quanh không dám nói câu nào.

Lam Á Dung là thị nữ bên cạnh bà, hai người nhìn nhau, Hứa Diệc Thâm lập tức nhảy từ vai Kha Thiếu Bân sang người Lam Á Dung, nói vài câu bên tai cô, Lam Á Dung gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Một lát sau, Võ Tắc Thiên ăn khuya xong bèn về nghỉ, Hứa Diệc Thâm lại đi tìm Tân Ngôn, Lưu Chiếu Thanh,... Sau nhiệm vụ lần trước, anh đã nằm lòng đường lối trong cung Lạc Dương, không đến một canh giờ, anh đã truyền đạt lời của Việt Tinh Văn cho tất cả mọi người.

Sau đó, anh nhận được một thông tin quan trọng từ Tân Ngôn...

Tân Ngôn nói: "Mấy hôm trước tôi vẫn thấy Địch Nhân Kiệt đến ngự thư phòng tìm bệ hạ, nhưng buổi triều hôm qua lại không thấy Địch đại nhân xuất hiện, nghe nói ông ấy cấu kết với mấy đại thần mưu phản, bị đưa vào ngục rồi."
Hứa Diệc Thâm kinh ngạc nói: "Cậu chắc chắn ông ấy đã bị bắt?"

Tân Ngôn nhíu mày suy nghĩ, nói: "Đại nhân đột ngột bị cắt chức điều tra, hẳn là mới hôm qua."

Xem ra Tần Miểu và Việt Tinh Văn đã đoán đúng, họ được đưa về thời gian này là để bảo vệ an toàn cho trung thần Địch Nhân Kiệt. Hứa Diệc Thâm vội vàng nói: "Cậu ở trong cung, chú ý chặt chẽ tin tức về Địch đại nhân, anh lập tức nói chuyện này cho Tinh Văn."

Tân Ngôn hỏi: "Nhóm Tinh Văn ở ngoài thành có an toàn không?"

Hứa Diệc Thâm gật đầu, nói: "Ừ, anh đưa họ đến căn cứ liên lạc của anh với Tiểu Niên, vị trí của viện tử đó ít được chú ý, cực kỳ an toàn."

Lúc này Tân Ngôn mới yên tâm, "Được, tôi sẽ để ý hành động trong cung. Mọi người cũng cẩn thận."

Khi Hứa Diệc Thâm về đến nơi, Chương Tiểu Niên cũng ở đó, hôm nay cậu được phái vào cung chăm hoa, đến khi về cũng đã khá muộn.
Tám người không dám thắp nến kẻo người khác nghi ngờ, ngồi trong phòng tối bàn bạc kế hoạch.

Nghe được tin Hứa Diệc Thâm mang về, mặt Tần Lộ biến sắc, nói: "Địch Nhân Kiệt vào ngục là bị Lai Tuấn Thần hãm hại, Lai Tuấn Thần là ác quan nổi tiếng thời Võ Chu, đã nghĩ ra rất nhiều hình cụ đáng sợ, giỏi mấy trò tra tấn, nghiêm hình, đã hại chết không ít trung thần, tướng giỏi."

Tần Lộ nói: "Có khi nào hắn ta sẽ ép cung, dùng các hình phạt đáng sợ ép Địch đại nhân nhận tội không?"

Tần Miểu gật đầu nói: "Bị hắn ta bắt, chắc chắn không có gì tốt đẹp. Người chết oan dưới tay hắn ta lên đến hàng trăm, hàng nghìn người, mà Võ Tắc Thiên lại kị nhất tội danh mưu phản này."

Việt Tinh Văn nhíu mày nói: "Sau khi Võ Tắc Thiên xưng đế, bà không hoàn toàn tin tưởng những đại thần từng trung thành với Lý gia, vô cùng đa nghi. Lai Tuấn Thần đã lợi dụng tâm lý này, hãm hại các đại thần mà hắn ta không thích. Một khi Địch Nhân Kiệt bị ép nhận tội trong tù, vậy thì rắc rối to."
Cậu hỏi Tần Miểu: "Trong lịch sử, Địch Nhân Kiệt đã thoát kiếp nạn này bằng cách nào thế?"

Tần Miểu nói: "Khi đó, Địch Nhân Kiệt sợ mình bị nghiêm hình tra tấn đến chết trong ngục, bèn dứt khoát chủ động nhận tội mưu phản để đối phương bớt đề phòng trước, không trông coi nghiêm ngặt nữa. Sau đó, ông lén xé một miếng vải, viết rõ nỗi oan của mình lên đó rồi nhét vào trong áo, nhờ cai ngục đưa quần áo về nhà. Vì ông đã nhận tội, cai ngục không nghi ngờ gì nữa, đưa quần áo cho con trai ông ấy."

Hứa Diệc Thâm cười nói: "Địch đại nhân rất thông minh, sau khi nhận được thư, chắc chắn con trai ông ấy sẽ nghĩ cách đến gặp bệ hạ, trực tiếp minh oan?"

Tần Miểu gật đầu, "Đúng vậy, Địch Quang Viễn mang miếng vải phụ thân tự viết đến gặp Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên nghi ngờ, bèn phái một người tên Châu Lâm vào ngục điều tra. Ai ngờ người họ Châu này lại hèn nhát, sợ Lai Tuấn Thần nên không dám nói thật, Lai Tuấn Thần lại phái người viết một bản 'Thư tạ chết' giả, đưa về cho bệ hạ, nói là Địch Nhân Kiệt viết."
Giang Bình Sách nghe vậy, không khỏi nhíu mày, "Võ Tắc Thiên không ngu ngốc như vậy, bà sẽ không tin lời từ một phía. Có phải cuối cùng Võ Tắc Thiên đã gọi Địch Nhân Kiệt lên đối chất, chuyện này mới sáng tỏ?"

Tần Miểu nói: "Đúng vậy, Địch Nhân Kiệt nói với Võ Tắc Thiên là ông ta không hề viết thư tạ chết, thừa nhận tội mưu phản là vì sợ mình bị tra tấn đến chết, phải giữ được mạng trước mới có thể rửa sạch mối oan. Cuối cùng, Võ Tắc Thiên miễn tội chết cho ông, xóc bỏ chức quan, biếm đến huyện Bành Trạch làm huyện lệnh."

Việt Tinh Văn cẩn thận sắp xếp lại ngọn nguồn sự việc.

Nếu lịch sử phát triển theo quỹ đạo bình thường thì không cần họ nhúng tay, Địch Nhân Kiệt cũng có thể hóa giải nguy nan nhờ trí thông minh của mình.

Nhưng lúc này, họ đang ở trong ảo cảnh lịch sử do thư viện tạo ra, những người này không phải nhân vật lịch sử thật, chỉ là nhân vật được hư cấu, chưa chắc họ đã làm đúng như lịch sử vốn có. Chỉ cần có một khâu sai lệch, rất có thể Địch Nhân Kiệt sẽ chết oan trong tù.
Tính thời gian, Địch Nhân Kiệt đã bị bắt một ngày. Với cách làm việc biếи ŧɦái của Lai Tuấn Thần, chắc chắn ông ta sẽ hành hạ Địch đại nhân đủ đường.

Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Chúng ta phải mau chóng gặp Địch Nhân Kiệt."

Chương Tiểu Niên nói: "Anh Tinh Văn, em biết nhà lao ở đâu, nhưng nơi đó canh gác rất nghiêm, ngoài đàn anh Hứa có thể biến thành tế bào vào trong, những người khác rất khó vào đúng không?"

Việt Tinh Văn cúi đầu suy nghĩ một lát, cậu nghĩ ra một cách, "Kỹ năng 'Kim thiền thoát xác' của anh có thể di chuyển 500m, không giới hạn địa hình. Mười một rưỡi đêm nay, chúng ta sẽ vào nhà lao bằng kỹ năng 'Kim thiền thoát xác', tìm ra Địch Nhân Kiệt nhanh nhất có thể. Sau khi xong việc, đến mười hai giờ đêm kỹ năng sẽ làm mới, khi đó anh sẽ dùng 'Kim thiền thoát xác' đưa mọi người ra ngoài."
Hiện giờ, di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ và hệ tọa độ của Giang Bình Sách đều không thể sử dụng, chỉ có "Kim thiền thoác xác" của Việt Tinh Văn là có thể di chuyển cự li dài mà không giới hạn địa hình. Đừng nói là nhà lao, dù là hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, họ cũng có thể vào trong bằng kỹ năng này.

Việt Tinh Văn nhìn các đồng đội, nói: "Tôi, Tần Miểu và đàn anh Hứa sẽ hành động cùng nhau, những người khác ở lại."

Giang Bình Sách nói: "Tôi đi với các cậu."

Việt Tinh Văn lo lắng nhìn hắn, "Cậu không có kỹ năng, vào đó rất nguy hiểm."

Giang Bình Sách xòe tay phải, blind box toán học bỗng xuất hiện trong tay hắn, Giang Bình Sách thò tay vào hộp, nói: "Mặc dù hệ tọa độ và thước ê ke của tôi không dùng được, nhưng tôi vẫn còn blind box toán học, lần này rút được một cuốn sách rất hữu dụng."
Hắn vươn tay, cho mọi người xem cuốn sách mình rút được.

Mắt Việt Tinh Văn sáng bừng, "Cậu rút được cả 'Cửu chương toán thuật'[123] luôn?!"

[123]Cửu chương toán thuật là một quyển sách về toán học của người Trung Quốc được biên soạn vào thời Đông Hán (Khoảng 200 năm TCN)

Giang Bình Sách nói: "Đây là tổng hợp tinh hoa toán học cổ đại, thời Đường đã có cuốn sách này rồi. Vừa nãy tôi thử rút hộp, quả nhiên là rút được cuốn này."

Việt Tinh Văn tò mò hỏi: "Trong đó có kỹ năng gì?"

Giang Bình Sách nói: "Hiện giờ mới mở khóa chương một 'phương điền', bao gồm cách tính của tám loại hình tam giác cân, hình thang cân, hình thang vuông, hình tròn, hình quạt, đường vòm, đường tròn. Kỹ năng tương ứng là triệu hồi hình vẽ trong một diện tích, khiến mục tiêu trong phạm vi đó phải dừng lại."
Hắn mở cuốn "Cửu chương toán thuật" bìa xanh, chỉ lên hình vẽ trên đó rồi nói: "Ở đây chỉ có tám hình, vậy nên, chỉ được dùng kỹ năng tám lần."

Trác Phong không khỏi cảm thán: "Trình độ toán học của Trung Quốc cổ đại rất cao, cuốn 'Cửu chương toán thuật' Giang Bình Sách rút được là giữ chân mục tiêu bằng hình học, là một kỹ năng khống chế đám đông rất mạnh."

Lâm Mạn Lạ nói: "Tiếc là lúc này con người vẫn chưa phát hiện ra dòng điện, nếu không chúng ta nhẹ việc hơn nhiều rồi."

Trác Phong nói: "May mà cổ đại đã có ánh sáng rồi, quả cầu ánh sáng của anh vẫn dùng được, có thể khiến mục tiêu bị mù." Anh quay sang nhìn Việt Tinh Văn, "Hay là anh cũng đi cùng mọi người, hỗ trợ bên ngoài?"

Việt Tinh Văn dứt khoát gật đầu, "Được, vậy thì em, Bình Sách, đàn anh Trác, đàn anh Hứa và Tần Miểu cùng hành động, ba người còn lại đợi tin bọn em ở đây."
Tần Lộ căng thẳng nắm tay Tần Miểu, nói: "Chị, mọi người phải cẩn thận, lần này em thật sự không giúp được gì, không đi theo cho thêm loạn nữa." Thời Đường vẫn chưa có quả địa cầu, Tần Lộ không thể triệu hồi quả địa cầu, cũng không thể sử dụng kỹ năng.

Tần Miểu vỗ vai cô, "Yên tâm, bọn chị sẽ đi nhanh về nhanh."

Năm người nhìn nhau, cùng thay trang phục đen rồi nhanh chóng ra ngoài.

Việt Tinh Văn khởi động kỹ năng tăng tốc toàn đội "Nhanh như chớp điện".

Đường phố Lạc Dương về khuya, năm bóng đen nhanh chóng lướt qua như gió, dù có ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ mình hoa mắt, nhìn nhầm.

Không bao lâu sau, họ đã đến trước cửa nhà lao giam giữ Địch Nhân Kiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi