TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ CHỨC NĂNG CHUNG HỌC PHẦN ~

Lập nhóm xong xuôi, Việt Tinh Văn sắp xếp cho mọi người đổi ký túc xá trong hai ngày nghỉ cuối tuần.

Hai chị em Tần Miểu, Tần Lộ ở chung một phòng, Lâm Mạn La đề nghị: "Cô bạn khoa Ngoại ngữ của chị chuyển đi rồi, bây giờ có mình chị ở phòng bốn người thôi, hai em chuyển qua ở chung luôn đi, mọi người ở cùng nhau đi lại cũng tiện."

Tần Miểu đáp: "Vâng, trưa nay bọn em làm thủ tục đổi phòng luôn."

Trác Phong yên tâm hơn nhiều, cười nói: "Trước đây Mạn La cứ lo trong đội có mình em ấy là nữ, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có bạn." Anh dừng một lát, lại nói: "Nhưng mà Tần Lộ và Tần Miểu giống hệt nhau thế này, anh không phân biệt được ai là chị, ai là em luôn đó, sau này gọi nhầm có ngại lắm không nhỉ?"

Tần Lộ nói: "Bọn em mua quần áo ở trung tâm thương mại tầng B5. Sau này chị mặc áo đen, còn em mặc áo trắng, như vậy mọi người sẽ không nhận nhầm."


Tần Miểu nói tiếp: "Nếu có chương trình học phải mặc đồ giống nhau, Tần Lộ sẽ đeo kẹp tóc màu đỏ."

Làm vậy đúng là rất dễ phân biện, cũng đỡ ngại ngùng vì nhận nhầm người.

Chương Tiểu Niên hỏi trong kênh nhóm: "Em không quen các bạn trong ký túc xá, đổi sang ký túc xá của các anh được không ạ?"

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ở phòng hai người, phòng bốn người của Lưu Chiếu Thanh đã đủ người. Kha Thiếu Bân nghĩ vậy, bèn hỏi lại: "Tân Ngôn, ký túc xá của cậu còn chỗ phải không?"

Tân Ngôn đáp: "Ừ."

Kha Thiếu Bân nói: "Vậy đàn em chuyển qua chỗ cậu ở nha?"

Tân Ngôn nói: "Cậu chuyển qua đây, để Chương Tiểu Niên qua ở với ba người kia."

Hai câu được gửi vào kênh nhóm cùng lúc, bầu không khí gượng gạo ngay lập tức. Chương Tiểu Niên có thể cảm nhận được đàn anh Tân Ngôn không thích cậu lắm, sợ đến mức không dám ho he gì, những người khác cũng ngại lên tiếng bất chợt.


Việt Tinh Văn biết Tân Ngôn khó sống chung, có thể là vì hồi trung học từng bị bạo lực học đường kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không thích gần gũi với người lạ. Cậu ta với Kha Thiếu Bân là bạn cùng lớp trung học, đưa ra phương án đổi ký túc xá thế này cũng hợp tình hợp lý.

Việt Tinh Văn làm nhóm trưởng đành phải đứng ra điều chỉnh: "Thế này đi, Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân là bạn cùng lớp trung học, hai người thân nhau hơn, Kha Thiếu qua ở với Tân Ngôn, Chương Tiểu Niên chuyển tới F930 với đàn anh Trác, đàn anh Lưu và đàn anh Hứa. Mọi người thấy sao?"

Chương Tiểu Niên vội nói: "Em sao cũng được ạ!"

Kha Thiếu Bân: "Được rồi, vậy tớ ở với Tân Ngôn."

Việt Tinh Văn dặn dò: "Tiểu Niên là đàn em nhỏ nhất nhóm chúng ta, sau này ba anh chăm sóc cho cậu ấy chút nha."

Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Không vấn đề, anh sẽ để ý cửa kính ban công, không để Tiểu Niên đụng vỡ đâu."


Chương – bên ngoài thì ổn nhưng bên trong nước mắt là biển rộng – Tiểu Niên: "...Đầu em cũng không cứng vậy đâu mà."

Hứa Diệc Thâm cười tít mắt nói: "Chào mừng đàn em đến 930, ba anh sẽ yêu thương cưng thiệt nhiều."

Chương Tiểu Niên sợ hãi: "Sao câu này nghe đáng sợ thế?"

Trác Phong nói: "Họ đùa thôi. Ba đứa anh không bắt nạt em nhỏ đâu."

Em nhỏ? Hai người năm tư, một nghiên cứu sinh năm hai, trước mặt ba đàn anh thì gà mờ năm nhất như cậu giống em nhỏ thật, không tránh được kiếp bị vần vò, chọc ghẹo rồi. Hầy!

Sự việc được quyết định như vậy. Chương Tiểu Niên thấp thỏm chuyển sang ký túc xá của ba đàn anh, Kha Thiếu Bân đổi sang khu E ở cùng Tân Ngôn. Mặt mũi Tân Ngôn vẫn trắng bệch, tái nhợt như trước, đôi mắt đen láy lạnh lẽo, Kha Thiếu Bân nhớ lại trước đây cậu ta từng đập đầu một bạn học phải khâu 7 mũi, không khỏi lạnh cả sống lưng.
Tân Ngôn nghiêng người tránh đi, thuận tay xách valy của cậu vào phòng, "Giường bên trái là của tôi, cậu ngủ bên còn lại."

Kha Thiếu Bân ngây người tại chỗ, nâng kính, "Sao, sao lại là phòng đôi?"

Tân Ngôn hờ hững nói: "Tôi không thích phòng bốn người."

Kha Thiếu Bân nhanh chóng hiểu ý cậu ta.

Hồi trung học, cậu ta ở phòng bốn người, vì tính tình lạnh lùng, lại thêm vóc dáng chưa phát triển nên trông rất dễ bắt nạt, bị ba bạn cùng phòng khác cô lập, ba người họ thích dồn cậu ta vào góc tường cướp tiền tiêu vặt.

Cho đến cuối kỳ thi cuối kỳ lớp mười một, cậu ta chặn ba người kia trong nhà vệ sinh, một chọi ba, đánh cho một người rớt răng cửa, một người mặt đầy máu, một người toạc đầu phải vào viện khâu...

Từ đó không còn ai dám đến gần cậu ta, đám người đó vừa thấy cậu ta đã trốn biệt như gặp ma.
Chuyện này rất nổi tiếng trong trường, Tân Ngôn suýt bị đuổi học, cũng may cậu ta thông minh giữ lại chứng cứ mình bị ba bạn học bạo lực học đường, cướp tiền trong suốt hai năm, cuối cùng gia đình hai bên hòa giải, Tân Ngôn không ở trường nữa mà dọn ra ngoài, tính cách cũng càng lạnh lùng hơn, thành tích lại đột nhiên tăng vọt, đứng nhất lớp.

Thật ra Kha Thiếu Bân cũng hơi sợ Tân Ngôn, cậu cảm thấy tính cách Tân Ngôn u tối, dường như còn có máu bạo lực ẩn bên trong, nếu phải hình dung cậu ta bằng một con vật... Chắc hẳn Tân Ngôn giống loài rắn độc lạnh lẽo nhất?

Nhưng chỉ cần không làm gì có lỗi với cậu ấy, cậu ấy cũng không chủ động tấn công người khác.

Kha Thiếu Bân ngại ngùng cười với Tân Ngôn, nói: "Tớ ngủ không ngáy, không nói mớ, cậu có thể yên tâm. Lúc ở trường tớ thích thức khuya, nhưng thư viện ngắt điện cắt mạng toàn trường, nên mấy hôm nay tớ ngủ nghỉ có quy luật rồi."
Tân Ngôn lạnh nhạt nói: "Vậy thì tốt."

Mọi người đổi phòng xong, cuối cùng cả đội cũng ổn định xong xuôi.

Hai ngày cuối tuần không được đăng ký môn chung, mọi người cũng tận dụng thời gian này để nghỉ ngơi, điều chỉnh lại, làm quen với nhau.

Lâm Mạn La và hai chị em Tần Miểu, Tần Lộ nhanh chóng kết bạn, ba người cùng nhau đi mua sắm.

Chương Tiểu Niên phát hiện ba đàn anh đều rất tốt, không hề bắt nạt cậu. Đàn anh Hứa khoa Sinh rất mê ngủ, ngày nào ngủ dậy đầu tóc cũng xù lên như Poodle; Lưu Chiếu Thanh học khoa ngoại thích tập thể dục ngoài ban công, vóc dáng rất ngon, còn có cơ bụng tám múi; Trác Phong thì thẳng thắn hoạt bát, rất tốt với đàn em. Chương Tiểu Niên nhanh chóng làm quen với môi trường mới.

Tân Ngôn không thích nói chuyện, Kha Thiếu Bân vùi đầu nghiên cứu laptop của cậu, ký túc xá yên tĩnh như không người ở, hai người chung sống cũng gọi là hòa thuận.
Yên ả nhất là phòng của Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách. Việt Tinh Văn nói nhiều, Giang Bình Sách cũng kiên nhẫn đối đáp với cậu, hai người như thể có chủ đề nói mãi không hết. Chiều thứ bảy, Giang Bình Sách còn đưa Việt Tinh Văn đi siêu thị, mua chút hoa quả, thuận tiên mua một bịch snack khoai tây cho Việt Tinh Văn, đủ cho cậu ăn nửa tháng.

Việt Tinh Văn ôm bịch snack khoai tây hớn hở về ký túc xá.

Nghỉ ngơi hai ngày giúp mọi người đều phấn chấn hơn, 8 giờ sáng chủ nhật, tất cả các tầng đều gửi thời khóa biểu tuần sau.

Việt Tinh Văn mở thời khóa biểu ra xem, môn suy luận của khoa Y tầng một, khoa Toán tầng 2 đều thay đổi, "Khu nội trú khoa tim mạch" và "Mật mã tử vong" biến mất trên thời khóa biểu, thay vào đó là một môn bắt buộc mới.

Rất nhiều bạn học để lại lời nhắn cảm ơn Việt Tinh Văn trong bài đăng hướng dẫn trên diễn đàn: "May mà đàn anh đăng hướng dẫn trước, tụi em học vội môn Mật mã tử vong hôm thứ sáu rồi, không thì tuần sau đổi môn sẽ càng khó qua hơn!" "Hết hồn chim én nhưng an toàn học xong khoa Toán rồi, cảm ơn đàn anh @Giang Bình Sách, đàn anh @Việt Tinh Văn chia sẻ kinh nghiệm!"
Phần lớn sinh viên trong thư viện đã qua khoa Toán, tuần sau sẽ học khoa Kiến trúc.

Việt Tinh Văn thuận tay mở "Hướng dẫn môn Thành phố sụp đổ khoa Kiến trúc" mà đàn anh Dụ Minh Vũ đại học Kinh Đô đăng tải.

Bài viết của đàn anh Dụ viết rằng: "Lúc nhóm chúng tôi qua môn này có 4 người, quan trọng là kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo của khoa Địa lý, di chuyển mảng kiến tạo của tôi là cấp 3, được dùng tối đa 12 lần, hơn nữa nhóm tôi thuộc group A, được tăng tốc độ di chuyển và rút ngắn thời gian cooldown sách kỹ năng cho toàn đội. Những nhóm không có di chuyển mảng kiến tạo cấp 3 và thuộc group A, xin đừng làm theo hướng dẫn này."

Yêu cầu của bài hướng dẫn này khá cao, điều kiện đầu tiên "di chuyển mảng kiến tạo cấp 3", Tần Lộ đã chưa đạt tới rồi. Hiện tại, di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ là cấp 2, hơn nữa, nhóm nghiên cứu của cậu không thuộc group A, không được tăng tốc di chuyển và rút thời gian cooldown. Hướng dẫn này của đàn anh Dụ không hợp với nhóm họ.
Việt Tinh Văn đóng bài viết, mở thời khóa biểu khoa Kiến trúc tầng 3 ra xem xét kỹ càng...

Thời khóa biểu khoa Kiến trúc tuần sau có ba môn bắt buộc.

Thứ 2/4/6, 8 giờ sáng có môn bắt buộc "Thành phố sụp đổ", 2 tín chỉ.

8 giờ sáng thứ 3, thứ 5 là môn bắt buộc "Cầu thang vô tận", 3 tín chỉ.

Từ thứ hai đến thứ sáu, 14:00 chiều mỗi ngày đều có môn "Bí ẩn công trường", 4 tín chỉ.

Từ 10:00-12:00, 14:00-16:00 các ngày khác đều là môn tự chọn.

Việt Tinh Văn ôm tablet, xoay người ngồi xuống giường Giang Bình Sách, nghiên cứu cùng hắn, "Thời khóa biểu khoa Kiến trúc cũng thay đổi rồi, ba môn, tổng học phần gồm 9 tín chỉ giống khoa Toán."

Giang Bình Sách cũng hơi ngạc nhiên: "Chỉ có môn 'Thành phố sụp đổ' không thay đổi, hai môn còn lại là môn mới?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ. 'Thành phố sụp đổ' chỉ có 2 tín, hẳn là không khó, khi đó nhóm đàn anh Trác trượt môn là vì không có đủ kỹ năng di chuyển. 'Cầu thang vô tận' nghe có vẻ giống mê cung kiến trúc? 'Bí ẩn công trình' chắc chắn là môn giải mã bí ẩn rồi, nói không chừng còn đưa chúng ta tới công trình xây dựng đó."
Giang Bình Sách xem thời khóa biểu, nói: "Ba môn có 2, 3, 4 tín chỉ, nhìn vào số tín chỉ này thì không quá khó, chúng ta tranh thủ thời gian xong học tầng 3, lên tầng 4?"

Việt Tinh Văn cúi đầu suy xét một hồi, rồi nhắn vào kênh nhóm: "Khoa Kiến trúc có ba môn bắt buộc, chúng ta hoàn thành với tốc độ nhanh nhất theo thời khóa biểu. 8 giờ sáng thứ hai thi 'Thành phố sụp đổ', 2 giờ chiều thi 'Bí ẩn công trình', 8 giờ sáng thứ ba 'Cầu thang vô tận', nếu thuận lợi chúng ta có thể vượt qua khoa Kiến trúc trong hai ngày. Thứ tư sẽ đến khoa tiếp theo, mọi người thấy sao?"

Hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi lấy sức, tuần tới, Việt Tinh Văn định sẽ tận dụng thời gian học nhanh các chương trình.

Trác Phong nhanh chóng đáp lại: "Anh không có ý kiến."

Tần Miểu nói: "Trưởng nhóm sắp xếp là được."
Mọi người cũng lần lượt gõ "đồng ý" trên kênh nhóm.

Việt Tinh Văn nói: "Chốt vậy nhé. 7:30 sáng mai gặp nhau trước cửa nhà ăn số một, ăn sáng xong 7:45 tập trung ở khoa Kiến trúc tầng 3, đăng ký lớp trước 15 phút, tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

Sáng hôm sau, mọi người có mặt trước cửa nhà ăn đúng giờ, Giang Bình Sách quản lý tiền quỹ của cả nhóm, trực tiếp quẹt 11 suất ăn sáng trên băng chuyền, Việt Tinh Văn dẫn mọi người đi chiếm chỗ, ba người Giang Bình Sách và Lưu Chiếu Thanh, Trác Phong bê hộp cơm sáng về chỗ, mọi người tranh thủ thời gian ăn sáng, rồi cùng tới khoa Kiến trúc tầng 3.

Nhờ có bài hướng dẫn của Giang Bình Sách, Việt Tinh Văn đăng tuần trước, phần lớn bạn học trong thư viện đã qua khoa Toán, đại sảnh khoa Kiến trúc hôm nay biển người nghìn nghịt, Việt Tinh Văn dẫn mọi người đến trước tablet, ấn nút chọn lớp.
[Môn bắt buộc: Thành phố sụp đổ]

[Tín chỉ: 2]

[Quy tắc trường thi: Chương trình học giới hạn cho nhóm nghiên cứu, buộc phải đăng ký dưới hình thức nhóm nghiên cứu]

[Mô tả chương trình học: Do ảnh hưởng của những công trình kém chất lượng, nền móng những tòa nhà lớn trong cả thành phố xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, hệ thống thoát nước hoàn toàn ngưng trệ, thành phố sẽ sụp đổ sau ba phút nữa. Một khi thành phố sụp đổ, dân cư sống trong thành phố sẽ bị những kiến trúc sụp xuống chôn vùi hoàn toàn.]

[Yêu cầu môn thi: Thoát khỏi thành phố sắp sụp đổ trong một tiếng]

[Ghi chú: Đề cử nhóm nghiên cứu thuộc group A (Tăng tốc toàn nhóm), hoặc nhóm nghiên cứu có kỹ năng di chuyển]

[Xác nhận chọn môn: Có/Không]

Việt Tinh Văn nhấn "Có".

Ngay sau đó màn hình xuất hiện thông báo: "Nhóm nghiên cứu C-183 đăng ký thành công, qua kiểm tra, nhóm nghiên cứu của bạn hiện là nhóm nghiên cứu cấp 3, môn học này được [Giới hạn cho nhóm nghiên cứu], có thể dùng chức năng [Chung học phần], bạn có khởi động chức năng nhóm nghiên cứu không?"
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Giang Bình Sách, "Cũng tức là môn này chúng ta có thể dùng chung học phần, hơn một nửa thành viên tham gia thi, chỉ cần qua môn, những bạn học khác cũng tự động qua môn?"

Lúc trước khi thăng cấp nhóm nghiên cứu, Việt Tinh Văn đã nghiên cứu kỹ năng mới.

Hiện giờ vẫn chưa dùng tới [Thành viên X], còn chức năng [Chung học phần] có thể dùng trong chương trình học [Giới hạn cho nhóm nghiên cứu], nhóm nghiên cứu cấp 3 cần từ 7 thành viên trở lên tham gia thi.

Giang Bình Sách nói: "Môn này thử thách tốc độ, ít người dễ kiểm soát hơn."

Việt Tinh Văn gật đầu, quyết đoán đưa ra quyết định: "Bình Sách phải dùng hệ tọa độ để điều khiển quỹ đạo di chuyển, 11 người đông quá, cậu ấy điều khiển sẽ khá tốn sức, người càng ít, tốc độ của chúng ta có thể sẽ càng nhanh. Vậy nên, tôi muốn dùng chức năng [Chung học phần], chỉ cử 7 bạn tham gia môn này."
Việt Tinh Văn nói: "Tần Lộ, Giang Bình Sách có kỹ năng di chuyển toàn đội, buộc phải tham gia, tôi là nhóm trưởng cũng phải đi, còn thiếu bốn người." Cậu quét mắt nhìn toàn đội, "Chương Tiểu Niên, chương trình học của khoa Kiến trúc mà em không đi thì không phải nhỉ?"

Chương Tiểu Niên gật đầu cái rụp, "Dạ, em tham gia!"

Việt Tinh Văn nhìn sang Hứa Diệc Thâm với mái tóc xoăn tít, "Đàn anh Hứa cũng tham gia đi, phân bào nguyên nhiễm của anh có thể dùng như di chuyển tức thời."

Hứa Diệc Thâm mỉm cười, "Không vấn đề."

Việt Tinh Văn lại nhìn sang Kha Thiếu Bân: "Để Tiểu Đồ quét radar, dò đường."

Kha Thiểu Bân gật đầu, "Được."

Còn thiếu một người, Tần Miểu chủ động lên tiếng: "Tôi không đi, kỹ năng của tôi không dùng được trong môn này."

Trác Phong và Lâm Mạn La nhìn nhau, người sau nói: "Lúc trước chị với Trác Phong thi môn này rồi, chị thấy kỹ năng của bọn chị không giúp được gì nhiều." Trác Phong đồng ý: "Ừ, bọn anh không chiếm chỗ này đâu."
Tân Ngôn nói: "Đèn cồn với acid của tôi cũng không giúp được gì."

Lưu Chiếu Thanh giơ tay tự đề cử: "Vậy anh đi nhé. Lỡ có ai bị thương anh có thể chữa trị kịp thời, làm cứu viện cho mấy đứa."

Bảy người đã quyết định xong. Việt Tinh Văn chọn mục "[Chung học phần]" trong tablet, tên của 11 thành viên nhóm nghiên cứu xuất hiện trên màn hình, Việt Tinh Văn nhanh nhẹn chọn 7 người trong đó.

Tiếng thông báo vang lên bên tai 7 người được chọn: "Môn thi sẽ bắt đầu lúc 8 giờ đúng, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Thông báo bốn người còn lại nhận được là: "Nhóm nghiên cứu C-183 của bạn sắp tham gia môn thi 'Thành phố sụp đổ' khoa Kiến trúc, đồng đội của bạn sắp vào trường thi, mời bạn đợi tại khu nghỉ ngơi, kết quả thi của đồng đội sẽ được chia sẻ trực tiếp đến bạn."
Đồng đội qua môn bạn cũng qua môn, đồng đội thi trượt, bạn cũng sẽ trượt.

Vì Trác Phong và Lâm Mạn La đã từng trượt khoa Kiến trúc một lần, nếu lần này lại trượt sẽ trực tiếp bị loại, bị tiêu diệt! Dưới hình huống như vậy, hai người họ vẫn dám không tham gia thi, một là vì suy nghĩ tới việc phối hợp trong nhóm, hai là Trác Phong và Lâm Mạn La tin tưởng tuyệt đối ở Việt Tinh Văn, họ làm vậy chẳng khác nào đặt số phận của mình vào tay Việt Tinh Văn.

Hứa Diệc Thâm quay đầu nhìn hai người: "Hai cậu không đi thật à?"

Trác Phong nói: "Hai đứa tôi thật sự không giúp được gì nhiều, còn tăng thêm gánh nặng tính toán hệ tọa độ cho Bình Sách, không cần phải vào cho thêm chuyện."

Lâm Mận La gật đầu nói: "Phải đó, bọn tôi tin quyết định của Tinh Văn."

Việt Tinh Văn bước lên trước, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Đợi tin tốt của bọn em."
Cậu sẽ không để những đồng đội tin tưởng cậu phải thất vọng. Lần đầu tiên nhóm nghiên cứu chia nhóm hành động, cậu sẽ dốc hết sức giành được thành tích tốt!

~ PARKOUR RACE RUNNING ~

Đúng 8 giờ sáng, môn thi khoa Kiến trúc chính thức bắt đầu, 7 người Việt Tinh Văn biến mất trước mắt họ. Trác Phong nhìn những đồng đội ở lại cạnh mình, nói: "Thời gian thi là hai tiếng, chúng ta sang bên cạnh tìm một phòng học ngồi đợi đi."

Các sinh viên bước vào trường thi, dù thời gian qua môn là vài phút hay vài ngày, thời gian trong thư viện đều được tính là 2 tiếng một môn. Việt Tinh Văn có qua môn hay không, đúng 10 giờ khi bài thi kết thúc, bốn người họ mới được biết.

Trác Phong dẫn mọi người sang một phòng trống bên cạnh ngồi đợi.

Tâm trạng của họ còn căng thẳng hơn bố mẹ đợi con thi đại học ngoài cổng trường.
Tân Ngôn bỗng thờ ơ nói: "Trước đây mấy anh đã trượt môn rồi, lỡ họ không qua môn được, mấy anh sẽ bị loại nhỉ?"

Trác Phong thẳng thắn nói: "Đúng thế. Có phải cậu muốn hỏi sao anh lại yên tâm giao số phận của mình cho Tinh Văn? Không sợ bị họ liên lụy sao?

Tân Ngôn nhún vai, thừa nhận câu hỏi của Trác Phong.

Cậu ta không hiểu nổi cách làm của Trác Phong. Cậu không tham gia môn này là vì cậu chưa từng trượt môn, dù nhóm Việt Tinh Văn có trượt, cậu vẫn còn một cơ hội học lại. Trác Phong và Lâm Mạn La thì khác, số phận của họ bấp bênh, làm vậy chẳng khác nào đang cược mạng.

Lâm Mạn La cười khẽ, nói: "Có lẽ cậu chưa đủ hiểu Tinh Văn, bọn chị quen Tinh Văn ba năm rồi, Tinh Văn chưa từng để người tin tưởng cậu ấy phải thất vọng. Nếu lần này cậu ấy dẫn đội không qua môn, vậy dù hai đứa chị có đi cũng vẫn không qua được. Dây leo của chị và dòng điện của Phong thật sự không giúp được chút nào trong môn học này hết."
Cô quay đầu nhìn Tân Ngôn vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh mình, bình tĩnh nói: "Chị cũng biết cậu gia nhập nhóm này là vì Tiểu Kha là bạn cấp ba của cậu, cậu không có tình cảm hay sự tin tưởng gì đáng nói với những đồng đội khác. Không sao, đợi sau này cậu hiểu Tinh Văn rồi, cậu cũng sẽ tin cậu ấy giống bọn chị."

Tân Ngôn không đáp lại – Tin tưởng? Thứ tình cảm này đã không tồn tại trong lòng cậu ta từ lâu rồi.

Tần Miểu bình tĩnh nói: "Đàn chị, em không hiểu vì sao hai người lại làm vậy, nhưng em khâm phục quyết định của hai người."

Lâm Mạn La nhìn Trác Phong, chọc anh: "Nếu Tinh Văn khiến chúng ta bị loại thật, vậy bọn mình... hiện hồn về ám cậu ấy nhé?" Trác Phong cười nói: "Em đừng độc miệng như vậy, anh không tưởng tượng nổi em biến thành quỷ sẽ thế nào đâu."
Lúc này, Việt Tinh Văn cũng rất áp lực.

Bảy người đã được di chuyển tới khu chuẩn bị thi, đây là một quảng trường rộng lớn, hoàn toàn không giống bài hướng dẫn viết, hiển nhiên, xuất phát điểm và đích đến trong môn này đều là ngẫu nhiên.

Còn ba phút nữa là môn thi chính thức bắt đầu, bảng quảng cáo trên quảng trường dán một tấm bản đồ thành phố cực lớn.

Việt Tinh Văn nhìn sang mọi người, nghiêm túc nói: "Anh Trác Phong và chị Mạn La còn đang đợi bên ngoài, tôi muốn nhắc nhở mọi người, hai người họ đã trượt môn một lần, nếu chúng ta có sai sót gì họ sẽ bị thư viện loại trừ. Vậy nên mọi người buộc phải tập trung tinh thần, không được phạm sai lầm! Luân phiên sử dụng kỹ năng, theo sát tập thể, trong quá trình chạy phải nghe tôi chỉ huy, nhớ hết rồi chứ?"
Mọi người nghiêm túc gật đầu, "Nhớ rồi!"

Việt Tinh Văn dẫn mọi người đến trước bản đồ thành phố.

Bản đồ một thành phố so với bản đồ chạy định hướng ban đầu hoàn toàn không cùng một level. Trên bản đồ phẳng xuất hiện ở quảng trường có rất nhiều kiến trúc, đường cao tốc, cầu cạn, đường vành đai, đường hầm...

Quả thật có thể sánh với thành phố tuyến ba trong nước.

Khó chịu hơn nữa là không một ai biết trước, tòa nhà nào sẽ sụp, con đường nào sẽ đứt đoạn.

Hướng dẫn dùng tốc độ mà Dụ Minh Vũ chia sẻ hoàn toàn vô dụng với họ, họ không thể chạy khắp thành phố chỉ với di chuyển mảng kiến tạo được.

Chương Tiểu Niên dán mắt vào bản đồ, rồi chỉ sang rìa phía tây, nói: "Vị trí chúng ta đang đứng là quảng trường Tân Hoa, có phải chọn đích đến ở sân bay Tây Giao sẽ tốt hơn không? Nếu thành phố sụp xuống, cả đường hầm và đường sắt đều sẽ bị ảnh hưởng, chỉ đường không mới thoát được?"
Điều này Việt Tinh Văn cũng đã nghĩ tới, cậu gật đầu nói: "Đích đến là sân bay Tây Giao, Bình Sách tính thử lộ trình xem sao."

Giang Bình Sách nhanh chóng tìm ra con đường tối ưu, hắn vừa vẽ lên bản đồ vừa nói: "Trong nội thành đi lộ tuyến thẳng là gần nhất, đi đường Tân Hoa rẽ phải sang đường Tú Thủy, rồi rẽ trái ra đường Đinh Hương, đi dọc theo đường đông Côn Lôn, tây Côn Lôn, lên đường vành đai rồi lên cao tốc ra sân bay. Cả quãng đường khoảng 60 cây số, với những kỹ năng di chuyển chúng ta có, nếu không có gì ngoài ý muốn thì miễn cưỡng đến đích trong một tiếng."

Kha Thiếu Bân thoăn thoắt gõ lên bàn phím, thiết lập hệ thống dẫn đường theo lời Giang Bình Sách rồi nhập vào chương trình dẫn đường của Tiểu Đồ, như vậy Tiểu Đồ có thể kịp thời nhận định họ có đi lệch hướng không.
Giang Bình Sách bổ sung: "Nhưng đường đông Côn Lôn và tây Côn Lôn đều là cầu cạn, dễ bị sụp."

Họ cũng phải suy tính cả chuyện này, Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Tần Lộ, chú ý giữ lại kỹ năng di chuyển mảng kiến tạo, nếu gặp đoạn đường bị sụt lở không đi qua được thì di chuyển tức thời cho cả nhóm."

Tần Lộ nghiêm túc nói: "Tớ hiểu rồi, lúc nào cậu bảo tớ dùng tớ mới dùng."

Chương Tiểu Niên bổ sung thêm: "Đàn anh, nếu có chướng ngại vật chặn đường, máy xúc của em có thể đào được."

Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Mọi người chú ý, cuộc thi sắp bắt đầu rồi."

3 phút chuẩn bị trước môn thi trôi qua chóng vánh, đồng hồ đếm ngược 10, 9, 8... xuất hiện trên góc phải.

Cùng lúc đó, khung thông báo cũng hiện lên – Thành phố đã cũ này chứa đựng rất nhiều nguy hiểm từ công trình kém chất lượng, cư dân sống trong thành phố bất đắc dĩ phải rời khỏi nhà mình. Do nền móng kiến trúc không kiên cố, những tòa nhà có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, sau khi bắt đầu kỳ thi, bạn hãy rời khỏi thành phố này nhanh nhất có thể.
Ngay khi đồng hồ đếm ngược tới 1, Việt Tinh Văn nói: "Chạy!"

Trưởng nhóm vừa ra lệnh, 7 người nhanh chóng vọt đi men theo đường bộ chạy về phía tây, Kha Thiếu Bân gọi Tiểu Đồ ra, để nó đi trước dẫn đường.

Thành phố như một tòa thành trống, không thấy một bóng người nào đi trên đường. Từng phố to ngách nhỏ trống vắng, không một cửa hàng nào mở cửa, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến thành phố tận thế hoang tàn trong phim điện ảnh.

Lưu Chiếu Thanh thấp giọng mắng: "Đây là trò Parkour Race Running à?"

Vừa dứt lời, Chương Tiểu Niên bỗng hô lớn: "Đàn anh cẩn thận!"

Lưu Chiếu Thanh thể lực tốt, chạy trước bọn họ, lúc này anh ta vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tấm biển quảng cáo khổng lồ trên tòa nhà cao tầng bên tay phải anh ta bỗng "rầm" một tiếng rơi xuống! Chương Tiểu Niên nâng tay phải, một bức tường đất cao 3 mét tức thì dựng lên cạnh Lưu Chiếu Thanh, chặn đứng tấm biển quảng cáo đang rơi xuống.
Tường đất rất yếu ớt, lung lay sắp đổ dưới sức nặng của biển quảng cáo, mọi người nhanh chân chạy lên vài bước né đi.

Lưu Chiếu Thanh quay lại nhìn, mặt mày xanh mét, "Tấm biển quảng cáo to chà bá vậy tính phang chết người à!"

Việt Tinh Văn không ngờ mọi người vừa chạy ra khỏi quảng trường, thư viện đã tặng họ món quà gặp mặt thế này.

May mà Chương Tiểu Niên phản ứng đủ nhanh, trực tiếp dựng tường đỡ biển quảng cáo, Việt Tinh Văn quay đầu nhìn đàn em, vốn định khen cậu một câu lại phát hiện mặt Chương Tiểu Niên biến sắc, kêu lên: "Đàn anh, tòa nhà trước mắt sắp sụp rồi!"

Không xa phía trước là một tòa nhà cao 10 tầng, nhìn bên trong vẫn rất tử tế, không có dấu hiệu lung lay chút nào, nhưng Việt Tinh Văn tin tưởng phán đoán của sinh viên Kiến trúc, cậu trực tiếp dùng Phong Trì Điện Chí tăng tốc cho cả nhóm: "Chạy mau!"
Tốc độ toàn đội được x5, mọi người chạy ra khỏi con phố này như bay, một lát sau, tiếng rầm rầm chối tai vang bên!

Tòa nhà cao 10 tầng vừa rồi hoàn toàn sụp xuống sau lưng họ.

Tòa nhà cao tầng sụp đổ trong nháy mắt, bụi tung mù mịt trong không trung, còn có một vài viên gạch lẻ văng ra xung quanh.

Cảnh tượng đầy chấn động này khiến 7 người không khỏi trợn mắt.

Chương Tiểu Niên căng thẳng nói: "Kết cấu của tòa nhà vừa rồi có vấn đề, tường chịu lực ở tầng ba đã rạn nứt rồi. Những tòa nhà ở đây nối nhau san sát, hiệu ứng domino xuất hiện, chúng sẽ nối nhau sụp xuống, chúng ta phải đua tốc độ!"

Hiệu ứng domino, như khi đặt những miếng gỗ liền kề nhau, miếng gỗ đầu tiên đổ xuống, rồi đến miếng thứ hai, gây ra phản ứng dây chuyền khiến tất cả miếng gỗ nối đuôi nhau sụp xuống hết.
Kiến trúc trong thành phố trống rỗng này khá dày đặc, nếu hiệu ứng domino thật sự xuất hiện, nhà cửa nối nhau sụp đổ, một khi tốc độ chạy của họ không đủ nhanh, họ sẽ bị nhấn chìm trong đống đổ nát của những tòa nhà sụp đổ, bị đè thịt nát xương tan!

Sắc mặt Việt Tinh Văn nghiêm túc: "Tăng tốc đến đường Tân Hoa!"

Tiểu Đồ có ròng rọc dưới chân, tốc độ nhanh hơn họ nhiều. Kha Thiếu Bân để Tiểu Đồ đi trước dò đường, sau khi xoay trái, họ sẽ tới con phố đầu tiên trong lộ trình tối ưu Giang Bình Sách đặt ra: Đường Tân Hoa.

Đường Tân Hoa là một trong những trục đường chính của thành phố, hai chiều bốn làn xe, xung quanh chỉ toàn nhà cao tầng.

Hai bên trái phải đều có nhà cao tầng, dường như ngay khi họ tới đường Tân Hoa, nhà cao tầng hai bên đường đã bắt đầu lung lay sắp đổ, biển quảng cáo trên tòa nhà rơi xuống, sượt qua dây điện trên không, "rầm" một tiếng khiến cửa kính một chiếc xe ô tô đỗ bên đường vỡ tan!
Đốm lửa trên dây điện chạy dài một đường, nhanh chóng bén vào tấm poster tuyên truyền cỡ lớn ở tầng hai đối diện.

Không khí lẫn đầy bụi bặm, còn có mùi hương gay mũi khi poster, nhựa bị đốt cháy.

Việt Tinh Văn không kịp quan sát kỹ càng, cậu dẫn mọi người điên cuồng chạy về phía tây dọc theo đường Tân Hoa!

Tim cậu đập thình thịch, lần đầu nhiên trong đời cậu chạy nhanh đến vậy, tăng tốc tập thể chỉ kéo dài 5 phút, họ buộc phải giành giật từng giây với tốc độ sụp đổ của các tòa nhà!

Bảy người chạy thục mạng, ngay khi họ chạy đến cuối đường Tân Hoa, những tòa nhà trên cả con phố đã nối đuôi theo rầm rầm đổ xuống – Dáng vẻ một thành phố đã sớm biến mất sau lưng họ, ngược lại nó giống một đống hoang tàn hơn.

Tiểu Đồ tiếp tục trượt về phía trước.
Khi rẽ phải sang đường Tú Thủy, Tiểu Đồ bỗng dừng lại, đồng thời báo động cho Kha Thiếu Bân: "Chủ nhân, đường phía trước không thông, có thay đổi tuyến đường chỉ dẫn không?"

Việt Tinh Văn nhìn đằng xa, ngạc nhiên phát hiện...

Đằng trước có một tòa nhà bị sụp, chặn đứng đường Tú Thủy, không thể đi qua!

Lúc này, họ đang đứng tại góc rẽ giữa đường Tân Hoa và đường Tú Thủy. Hai bên trái phải đều là một tòa nhà chọc trời cao tới 30 tầng, cách đó không xa, những tòa nhà đang đổ xuống như mây đen áp đỉnh, nhanh chóng dồn về phía họ.

Việt Tinh Văn ngoái đầu nhìn, tòa nhà kia che khuất mặt trời, như một con thú hoang đáng sợ, có thể hoàn toàn nghiền nát họ trong phút chốc!

Đổi một tuyến đường khác thì không kịp, đi đường khác không chỉ có quãng đường xa hơn, mà nhà cửa bên đó cũng có thể sẽ sụp. Vừa rồi, Chương Tiểu Niên nói nếu đường bị chặn, cậu ấy có thể dùng máy xúc, nhưng hiện giờ cả con đường đều đã bị chặn, đợi máy xúc đào từ từ thì phải đợi đến tháng năm nào?
Việt Tinh Văn nhìn sang Chương Tiểu Niên thăm dò, người sau lập tức nói: "Em có thể mở đường, các anh chị tiếp tục chạy!"

Cậu em nhỏ giơ tay phải, một chiếc máy xúc xuất hiện trước mặt mọi người.

Cỗ máy màu vàng cam có thể tích siêu lớn, trên đó viết chữ "Sản phẩm của khoa Kiến trúc thư viện", nó hệt như Transformer, biến hình trong tíc tắc – Vậy mà lại biến thành máy ủi đất.

Dây xích hai bên máy ủi đất như xe tăng cỡ lớn, lưỡi máy ủi rộng khoảng 4 mét ở đằng trước lóe lên vẻ sắc bén, ngay khi Chương Tiểu Niên ra lệnh, máy ủi đất dùng tốc độ khiến người kinh ngạc ủn con đường bị chặn đứng phía trước xa mười mấy mét!

Việt Tinh Văn: "..."

Đưa sinh viên khoa Kiến trúc thi chương trình học khoa Kiến trúc quả nhiên là lựa chọn sáng suốt. Cái máy xúc này cũng xịn quá chừng, còn biết biến thành máy ủi đất để mở đường.
Việt Tinh Văn khen: "Tốt lắm, những người khác giữ lại kỹ năng, Tiểu Niên nhanh chóng mở đường!"

Tiếng máy ủi vang lên ù ù khiến người ta thấy ong đầu.

Máy móc do khoa Kiến trúc sản xuất đúng là trâu bò, con đường vốn bị nhà cao tầng đổ sụp chôn vùi hoàn toàn, không ngờ sau khi được máy ủi dọn dẹp, họ lại có một con đường lớn sạch sẽ, gọn gàng, rộng rãi.

Việt Tinh Văn dẫn các đồng đội chạy nhanh về phía trước, tòa nhà khổng lồ sụp xuống "rầm" một tiếng, lần nữa chôn vùi con đường sau lưng họ, mấy viên gạch văng lên suýt nữa đã đập vào lưng mọi người!

Máy ủi đất vẫn ù ù mở đường phía trước, đèn trên đầu Tiểu Đồ sáng lên, nó dẫn đường ngay phía sau máy ủi, mọi người thì điên cuồng chạy phía sau Tiểu Đồ...

Ở trong thành phố sắp sụp đổ này, đơn giản là giành mạng với thần chết.
Nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Trong vòng một tiếng, họ buộc phải tới sân bay Tây Giao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi