~ HUNG THỦ BIẾN MẤT ~
Ngay khi nhìn thấy thi thể, Việt Tinh Văn nghĩ ngay tới gϊếŧ người, cậu lập tức quan sát xung quanh, tìm kiếm kẻ khả nghi. Đồng hồ vừa điểm năm giờ ba mươi phút sáng, trời tờ mờ sáng, phần lớn công nhân vẫn chưa dậy, công trường trống trải, ngoài thi thể kia thì chỉ có nữ công nhân phát ra tiếng thét ở gần đó.
Máu tươi xung quanh thi thể vẫn chưa đông lại, chứng tỏ anh ta mới chết chưa lâu.
Nhìn vào vị trí thi thể, khả năng lớn nhất là rơi xuống từ trên cao ốc Hân Duyệt, nếu anh ta bị gϊếŧ hại, hung thủ cần ít nhất vài phút để đẩy anh ta từ trên cao xuống, sau đó rời khỏi tòa nhà, nói không chừng hung thủ vẫn đang có mặt tại hiện trường gây án.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau gật đầu, lập tức xoay người dẫn các đồng đội nghe tiếng chạy tới đi chặn các lối ra của cao ốc Hân Duyệt.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh ở lại hiện trường.
Hiển nhiên Lưu Chiếu Thanh ngủ không ngon, quầng thâm nổi bật xuất hiện dưới mắt. Trong đội không có pháp y, ít nhiều gì anh cũng là bác sĩ, có thể phán đoán nguyên nhân tử vong một cách khái quát. Anh bước lên một bước, cẩn thận quan sát thi thể người chết, nói: "Khi rơi xuống xui xẻo va phải ống thép này, ống thép xuyên thủng vùng gần lá lách ở bụng trái, có lẽ lá lách bị chọc thủng dẫn đến xuất huyết vùng bụng nghiêm trọng."
Thường có hai dạng chết do ngã lầu, thứ nhất là đầu tiếp đất, xương sọ vỡ tan dẫn đến chết do xuất huyết não; còn người tiếp đất bằng thân thể thường chết do vỡ nội tạng xuất huyết, hoặc trong lúc rơi bị thứ gì đó sắc nhọn đâm xuyên nội tạng.
Người này chết rất nhanh gọn, không có chút hy vọng cấp cứu nào. Lưu Chiếu Thanh ngước lên nhìn tòa nhà, nói: "Chọn vị trí rất khéo, hung thủ cố tình đẩy người xuống nơi đặt ống thép, có thể khiến người ta chết ngay lập tức."
Cô gái phát ra tiếng hét tái mặt đứng bên cạnh, Việt Tinh Văn quay lại hỏi: "Chào cô, cô có biết người này không?"
Cô gái run lẩy bẩy nói: "Anh ấy, anh ấy là đồng hương của tôi, tên là Triệu Đại Dũng, làm nghề thợ hồ. Sáng sớm tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, khi đi ngang chỗ này đã thấy anh ấy đang mắc trên ống thép kia, máu chảy khắp mọi nơi..."
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên phía sau, hiển nhiên cũng có người bị tiếng thét của cô gái đánh thức, chạy qua đây xem thử.
Có người nhận ra người chết, hô lên: "Triệu Đại Dũng sao thế này!" "Trời ơi, sao lại chết rồi?" "Mau gọi cấp cứu!" "Phải báo cảnh sát trước chứ!"
Có người vội vàng rút điện thoại gọi 110, có người gọi 120, cả công trường trở nên hỗn loạn.
Lúc này, Giang Bình Sách đang dẫn mọi người tìm kiếm trong quảng trường Hân Duyệt.
Tần Lộ, Tần Miểu, Lâm Mạn La canh tại ba lối ra của tòa nhà, những nam sinh khác thì nhanh chóng tìm kiếm bên trong quảng trường, trao đổi tình hình trong kênh nhóm liên tục.
Trác Phong nói: "Khu A không phát hiện người nào khả nghi."
Hứa Diệc Thâm nói: "Khu B cũng không có, nguyên tòa nhà trống trơn."
Giang Bình Sách phụ trách khu C, vì hôm qua hắn đã xem bản vẽ bên trong tòa nhà, bởi vậy hắn nắm rất rõ đường lối trong khu này, Giang Bình Sách leo dọc cầu thang, bước đi nhẹ nhàng tìm kiếm từng tầng từ tầng một đến tầng bảy.
Ngay khi đi qua lỗi rẽ tầng sáu, có một bóng người bỗng lướt qua bên cạnh!
Người đó chạy rất nhanh, như một con thú nhỏ linh hoạt, cậu ta khom người lách vào khe hở trên tường.
Bên trong tòa nhà vẫn chưa hoàn công, vậy nên họ dựng khe tường giữa những khu vực khác nhau để tiện cho công nhân xây dựng đi qua. Giang Bình Sách cao lớn, ngược lại không tiện chui qua khe tường đuổi theo cậu ta.
Hắn chau mày, chợt nhấc tay phải...
Hệ tọa độ lập tức định vị cậu ta, cậu trai vừa mới chạy được mấy mét đã bị Giang Bình Sách dùng quỹ đạo đường thẳng kéo ngược trở về trước mặt hắn. Giang Bình Sách vươn tay tóm chặt gáy cậu ta: "Chạy cái gì?"
Người kia hết hồn hết vía, như thể không sao hiểu nổi, rõ ràng mình đã chạy ra ngoài rồi, sao lại bị kéo về đây?
Cậu ta ngẩn ngơ vài giây mới lắp bắp nói: "Em, em mót quá, chạy, chạy lên đây đi vệ sinh không được à?"
Giọng cậu ta nghe rất ngây ngô, giống như thiếu niên vậy. Giang Bình Sách xoay người cậu ta lại, khuất dưới mũ bảo hộ, gương mặt của nam sinh trông rất nhỏ, như mới mười bảy mười tám tuổi, làn da ngăm đen, mắt vừa to vừa sáng, tướng mạo không phải đẹp lắm nhưng lại khiến người khác thấy rất lanh lợi.
Giang Bình Sách nghiêm túc hỏi: "Cậu không về ký túc xá ngủ mà làm gì ở đây?"
Cậu trai run rẩy nói: "Giường, giường của em bị người ta chiếm rồi, đêm qua em ngủ luôn ở đây..."
Cậu nhóc này có vẻ không tới sáu mươi cân, một thiếu niên vừa đen vừa gầy có thể đẩy một người trưởng thành xuống sao? Cậu ta chỉ tình cờ xuất hiện ở đây, hay là một hung thủ thông minh mưu trí, hay lại là nhân chứng vụ án?
Giang Bình Sách trầm giọng nói: "Vừa rồi cậu có phát hiện, hay nghe thấy gì không?"
Thiếu niên tỏ ra vô tội, nói: "Em đang lơ mơ ngủ, bỗng nghe thấy tiếng 'rầm', hình như có gì đó rơi xuống ấy. Sau đó tiếng thét của một cô gái vọng lên từ bên dưới!" Cậu ta dừng một lúc, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Ánh mắt sắc bén của Giang Bình Sách ghim vào cậu ta, lạnh lùng nói: "Không phải mót tiểu à? Sao giờ lại thành ngủ mơ màng rồi."
Thiếu niên bị vạch trần bèn lúng túng nói: "Sau khi tỉnh dậy mới mắc mà... Không, không phải, vừa rồi anh tự nhiên lên đây làm em hết hồn, nên em mới chạy."
Cậu nhóc này không nói thật được câu nào, Giang Bình Sách không muốn phí thời gian với cậu ta nữa, bèn kéo người xuống dưới cùng mình.
Bên dưới, đám đông vây quanh thi thể, rất nhiều người nhận ra người chết là Triệu Đại Dũng, Việt Tinh Văn đang hỏi thăm thông tin từ những công nhân quanh đó. Thấy Giang Bình Sách tới, cậu bèn rảo bước đi qua, dùng ánh mắt dò hỏi thu hoạch của đối phương. Giang Bình Sách lắc đầu, thấp giọng nói bên tai Việt Tinh Văn: "Lúc bọn tôi đi lên không phát hiện ra ai khác, chỉ tìm được thằng nhóc này thôi."
Việt Tinh Văn chăm chú nhìn cậu bé có làn da ngăm đen và đôi mắt sáng ngời, khẽ nói: "Tôi thấy cậu ta không giống hung thủ."
Giang Bình Sách nói: "Vẫn phải hỏi xem cậu ta có quan hệ gì với người chết."
Vừa dứt lời, cậu thiếu niên nhìn sang thi thể nằm giữa đám đông, cậu ta bỗng chạy ào qua như điên, tuyệt vọng khóc lớn: "Chú hai, chú hai làm sao thế? Mọi người cứu chú cháu với!"
Nữ công nhân bên cạnh khuyên nhủ: "A Lượng, chú hai của con ngã chết rồi..." "Ôi, sao lại ra nông nỗi này..."
Đám đông nháo nhào nghị luận.
Nghe mọi người nói chuyện, Giang Bình Sách đã biết được tên của cậu thiếu niên – Triệu Lượng, là cháu ruột của Triệu Đại Dũng, năm nay 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba hồi tháng 6. Vì không thi đỗ đại học nên cậu ta đến công trường chỗ chú hai học nghề.
Cháu gϊếŧ hại chú? Nhưng nhìn cách thiếu niên suy sụp gào khóc vừa rồi, có vẻ khả năng này không lớn lắm, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn, dù sao Triệu Lượng cũng là người duy nhất ở trong tòa nhà vào thời gian gây án.
Không bao lâu sau, tiếng còi xe cấp cứu, xe cảnh sát vang lên bên ngoài.
Việt Tinh Văn quay lại bên cạnh đồng đội, mọi người quay đầu nhìn nhau.
Lưu Chiếu Thanh thấp giọng kêu: "Gọi cảnh sát cũng được hả? Vậy để cảnh sát phá án là được rồi, chúng ta có thể làm gì đây?"
Hứa Diệc Thâm ngáp một cái, híp mắt nói: "Chắc chắn cảnh sát không phá án giúp chúng ta đâu. Hoặc là không tìm được chứng cứ, kết luận là 'ngã lầu ngoài ý muốn', hoặc là nếu có họ điều tra được gì cũng sẽ không nói với chúng ta. Cảnh sát chỉ như giám thị hành lang trong trường thi thôi, lượn một vòng rồi đi, chúng ta vẫn phải tự làm bài."
Mọi người nghĩ lại, rất có thể là vậy.
Nếu cứ để cảnh sát phá án thì họ còn thi thố gì nữa? Cách ví von "giám thị hành lang" này của Hứa Diệc Thâm cũng rất hợp lý.
Giang Bình Sách cau mày, thấp giọng nói: "Hung thủ rất cẩn thận, chúng tôi lên đó kiểm tra rồi, hắn ta không để lại bất kì dấu vết nào hết. Dấu chân bên trong tòa nhà này thì nhiều không đếm xuể, cực kỳ hỗn loạn, cũng không tham khảo được gì."
Việt Tinh Văn đăm chiêu xoa cằm, "Nếu lúc xảy ra vụ án có người đứng trên tầng đẩy anh ta xuống, vậy chắc chắn người đó sẽ tranh thủ trốn đi từ khi mọi người chưa phát hiện xác chết. Lúc Bình Sách dẫn người qua đó hắn ta đã chạy rồi, vậy nên các cậu không tóm được hắn ta. Hắn ta quen với cấu tạo bên trong tòa nhà, cũng biết con đường nhanh nhất để chạy trốn."
Trác Phong nói: "Công nhân ở đây đều quen thuộc với tòa nhà này, chỉ dựa vào manh mối này thì phạm vi tình nghi quá lớn."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Phải, ai cũng có khả năng gây án. Mấu chốt nằm ở thời gian gây án, nạn nhân vừa chết chưa lâu, ký túc xá trong công trường toàn bộ là phòng đôi, ai ra ngoài trong khoảng thời gian này thì người đó đều là nghi phạm."
Giang Bình Sách suy nghĩ, bổ sung thêm: "Vả lại hung thủ hiểu rất rõ thời gian làm việc, nghỉ ngơi của công nhân, hắn ta biết rõ thói quen của Triệu Đại Dũng, Triệu Đại Dũng thích dậy làm việc sớm từ khi bình minh, cho nên hắn ta mới chọn khoảng thời gian này để ra tay."
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, "Năm rưỡi sáng dậy gϊếŧ người, vì tình, vì tiền hay vì thù riêng?"
Thời gian làm việc khác người của Triệu Đại Dũng biến thành vũ khí sắc bén để hung thủ gϊếŧ hại anh ta, rốt cuộc hai người có thù oán gì?
Kha Thiếu Bân bỗng hỏi: "Phải rồi, công trường có camera giám sát không?"
Trác Phong bất lực nhún vai, nói: "Vẫn chưa lắp camera bên trong tòa nhà, bây giờ mới đến giai đoạn sửa lại điện nước, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, aptomat tổng cũng luôn trong trạng thái tắt."
Lâm Mạn La nói: "Lối ra vào công trường, và cả một vài góc rẽ có camera an ninh, chúng ta có thể đi xem thử."
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Tranh thủ trước khi cảnh sát tìm camera an ninh, chúng ta copy vào máy tính trước."
Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Được, tranh thủ thời gian, tớ với Tần Lộ cùng qua đó."
Di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ quả thật rất có ích, cô có thể đưa Kha Thiếu Bân đến phòng giám sát mà không ai hay biết, Kha Thiếu Bân nhanh nhẹn sao chép dữ liệu, sau đó quay lại bên cạnh đồng đội, xe pháp y đã đưa thi thể đi, cảnh sát đang hỏi thăm mọi người, còn có mấy cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng lên trên tìm vật chứng.
Việt Tinh Văn đứng bên cạnh nghe ngóng.
Có người nọ thân với người chết giới thiệu cho cảnh sát: "Quê Triệu Đại Dũng ở một thôn nhỏ gần thành phố A, anh ta không có cha mẹ, một tay anh trai nuôi lớn. Lâu trước vợ chồng anh trai anh ta bị tai nạn mất rồi, để lại một đứa bé là Triệu Lượng. Nhà nghèo lắm, nghèo không cưới nổi vợ cơ, Tiểu Lượng học hành lại kém, không đỗ đại học, hai chú cháu cùng nhau tới công trường kiếm sống luôn..."
Cảnh sát hỏi: "Mấy hôm gần đây Triệu Đại Dũng có từng tranh chấp với ai không?"
Người trong công trường đồng loạt lắc đầu, "Không có đâu, anh ấy hiền lành lắm, gặp ai cũng cười ha ha ấy." "Mọi người hay gọi anh ta là hũ nút, bình thường hỏi sao đáp vậy, cạy miệng chẳng được tiếng nào!" "Anh ta chăm làm lắm, tôi ở công trường hơn nửa năm rồi, chưa thấy anh ta cãi nhau với ai bao giờ."
Một lát sau, mấy cảnh sát lên trên tìm chứng cứ cũng xuống, nói nhỏ bên tai đội trưởng vài câu. Việt Tinh Văn không nghe được họ nói chuyện gì, nhưng nhìn qua biểu cảm của cảnh sát thì hẳn là không thu hoạch được gì lớn.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường, bắt đầu điều tra cụ thể từng người.
Pháp y chẩn đoán thời gian tử vong chính xác là 5 đến 5 giờ 15 phút sáng, các công nhân phải lần lượt nói rõ hành động của mình trong thời gian đó, có nghe thấy tiếng bước chân không...
Tiết trời đã chớm thu, 5 giờ trời vẫn còn chưa sáng, đó vừa đúng là thời gian mọi người ngủ say nhất, người cùng phòng có ra ngoài hay không, rất nhiều người không biết. Phần lớn câu trả lời đều là "Lúc đó tôi đang ngủ trong ký túc xá", chính vì vậy mà độ tin cậy của "bằng chứng ngoại phạm" không còn bao nhiêu.
Cảnh sát không thu hoạch được gì nhiều, tạm thời rút lui.
8 giờ sáng, một đoàn lãnh đạo đến công trường, yêu cầu tạm thời đình công.
Việt Tinh Văn quay về ký túc xá, chăm chú theo dõi camera an ninh mà Kha Thiếu Bân copy về – Vậy mà không có ai lên tầng.
Cả tòa nhà có ba lối ra vào, cả ba lối ra đều gắn camera an ninh, dù có người đi ra hay đi vào đều sẽ lọt vào camera. Nhưng từ 3 rưỡi sáng khi Triệu Đại Dũng vào trong, đến 5 giờ rưỡi phát hiện thi thể Triệu Đại Dũng, suốt hai giờ đồng hồ đó không có một ai khác đi lên, cũng không có ai ra khỏi tòa nhà.
Lúc đó, chỉ có cháu trai 18 tuổi A Lượng của Triệu Đại Dũng ở trong tòa nhà.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cậu nói: "Nếu cháu anh ta không phải hung thủ, vậy chắc chắn hung thủ đã trốn trong đó từ trước. Sau đó không ra ngoài bằng ba lối đi này sau khi gây án."
Giang Bình Sách chau mày: "Lúc đó bọn tôi đã kiểm tra rất kỹ, quả thật trong tòa nhà không có ai."
Rốt cuộc hung thủ đã đi đâu? Gϊếŧ người xong bốc hơi tại chỗ luôn sao?
Kha Thiếu Bân bỗng nảy lên, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ hắn ta có dị năng giống Tần Lộ, di chuyển mảng kiến tạo để ra ngoài sao?"
Mọi người: "..."
Không đến mức đó chứ? Như vậy còn điều tra kiểu gì nữa!
~ PHÁT HIỆN MỚI VÀ SUY ĐOÁN ~
Suy đoán của Kha Thiếu Bân khiến mọi người đều sững sờ – Giả dụ hung thủ có dị năng, "di chuyển mảng kiến tạo" như Tần Lộ để rời khỏi tòa nhà, đương nhiên hắn ta có thể tránh camera theo dõi một cách hoàn hảo, chính họ cũng dùng kỹ năng của Tần Lộ đi sao chép dữ liệu mà.
Mọi người vô thức nhìn sang Tần Lộ.
Tần Lộ vội nói: "Di chuyển mảng kiến tạo là kỹ năng của khoa Địa lý. Lần thi này giới hạn 12 người, nhóm nghiên cứu chúng ta chiếm 11 vị trí, sau đó ghép thêm một sinh viên khoa Địa lý vào làm hung thủ nữa... Chuyện này không khả thi lắm nhỉ?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Không thể đâu. Giới hạn trường thi là 12 người, rõ ràng là để nhóm nghiên cứu cấp ba với 12 người có thể vào thi, nhóm nghiên cứu cấp hai 8 người và cấp một 4 người có thể ghép chung một trường thi. Hiện giờ nhóm chúng ta chưa full thành viên là vì chúng ta chưa tìm đủ đồng đội, mới trống một vị trí, nhưng phần lớn các nhóm khác đều có đủ người mới tham gia thi."
Trác Phong nói thêm: "Đúng vậy, anh nghe Tần Lãng nói đội bên sư phạm Tân Giang cũng chuẩn bị lên cấp ba, tìm đủ 12 người luôn, nếu nhóm họ vào trong trường thi này thì không có chỗ cho hung thủ rồi."
Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn: "Cùng thi một môn, nhưng liệu thư viện có sửa riêng nội dung thi, ghép thêm cho nhóm 11 người chúng ta một hung thủ vào đây không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu, nói: "Không đến mức đó đâu nhỉ? Như vậy thì bất công quá. Trường thi chỉ thay đổi tên nhân vật, chi tiết cụ thể, sẽ không thay đổi nhiều đến mức để thí sinh làm hung thủ luôn đâu. Trường thi giới hạn 12 người, không có nghĩa là phải có đủ 12 người tham gia. Tôi cảm thấy trường thi này chỉ có 11 thí sinh chúng ta thôi, hung thủ phải tìm trong những người khác."
Mọi người đồng loạt gật đầu, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn phân tích rất hợp lý. Lần trước thi "Mật mã chết chóc" ở khoa Toán cũng từng có thông báo, nếu không đủ thí sinh, 4 người cũng có thể khởi động trường thi, chứng tỏ không nhất định phải có đủ người trong trường thi, mà thư viện sẽ điều chỉnh tình huống sau khi ghép trường thi.
Mọi người nhìn sang Kha Thiếu Bân. Tai cậu đỏ lựng, nhỏ giọng nói: "Tớ đoán bừa thôi, hung thủ tự nhiên xuất hiện, rồi bốc hơi mất tiêu, thần kỳ quá, tớ còn tưởng hắn ta có dị năng, khụ khụ."
Mọi người: "..."
Tân Ngôn liếc cậu, hờ hững nói: "Đầu cậu thường xuyên xuất hiện mấy ý tưởng kỳ lạ."
Kha Thiếu Bâng nâng kính, đỏ mặt lí nhí thanh minh: "Đây gọi là tư duy linh hoạt!"
Việt Tinh Văn cười vỗ vai cậu, "Không sao, cùng nhau đóng góp ý tưởng,mọi người nghĩ đến chuyện gì đều có thể nói ra để phân tích. Ví dụ như suy đoán "hung thủ có dị năng" của Kha Thiếu không chính xác. Vậy hung thủ đã né tránh camera an ninh bằng cách nào?"
Chương Tiểu Niên bỗng hỏi: "Tòa nhà này chỉ có ba lối ra vào trên mặt đất, hiện giờ phạm vị bao trùm của camera an ninh chỉ có thể quay được lối ra vào trên mặt đất, nhưng nếu như... hắn không đi trên mặt đất thì sao?"
Mắt Việt Tinh Văn sáng lên, lập tức nghĩ tới một trường hợp khác: "Hầm gửi xe vẫn chưa xây xong?"
Hạng mục quảng trường Hân Duyệt có quy mô khổng lồ, để tiện cho khách hàng lái xe đến đây có chỗ đỗ xe, hầm để xe được quy hoạch với kết cấu hai tầng hầm. Toàn bộ hạng mục đào móng rất sâu, hiện giờ khu vực bên dưới công trường và phố đi bộ hình chữ 十 đều đã được khoét rỗng, xây thành hầm đỗ xe diện tích lớn.
Nếu hung thủ trốn dưới hầm để xe, quả thật hắn không cần vào tòa nhà từ lối ra vào, cũng không cần phải đi ra.
Khoảng thời gian từ khi nạn nhân bị sát hại đến khi cảnh sát tới, camera an ninh hoàn toàn không quay được bóng dáng hung thủ, hắn ta có thể nhân lúc mọi người không chú ý, tìm một nắp cống thông lên mặt đất rồi lén lút trèo ra.
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn lập tức nói: "Kha Thiếu, mở bàn thiết kế hầm để xe ra xem."
Kha Thiếu Bân mở laptop, mở thư mục bản thiết kế hạng mục, Chương Tiểu Niên nhanh chóng tìm thấy bản vẽ thi công và hình minh họa thiết kế của hầm để xe trong hằng hà sa số tranh ảnh.
Cao ốc Hân Duyệt vừa cất nóc chưa lâu, hầm để xe mới chỉ xây dựng phần cơ bản, toàn bộ bãi đỗ xe có kết cấu hình 凸, ngoài khu vực nhô ra nằm bên dưới cao ốc Hân Duyệt còn khu vực hình chữ nhật nằm bên dưới phố đi bộ.
Trong hầm để xe có rất nhiều trụ vuông chống đỡ sức nặng của kiến trúc, trần nhà giăng đầy ống thoát nước thải. Chưa nói đến việc phân các làn đỗ xe, bãi để xe này còn chưa được quét xi măng – Tiến độ thi công hiện tại của hầm để xe này chưa đạt tới 30%.
Bên phố đi bộ cũng đang thi công, Giang Bình Sách chỉ vào vị trí phố đi bộ trên bản đồ, nói: "Đi xuống hầm để xe từ chỗ này ở phố đi bộ, sau đó đi thẳng tới hầm B2 dưới cao ốc Hân Duyệt, dọc theo cầu thang đi lên, gϊếŧ người, sau đó lại xuống dưới, thoát ra ngoài từ lối đi dưới hầm là có thể né tránh camera an ninh một cách hoàn hảo."
Việt Tinh Văn hỏi: "Khoảng cách từ phố đi bộ tới ký túc xá khá xa, hắn ta đi từ ký túc xá đến phố đi bộ, sau đó ra khỏi cao ốc Hân Duyệt bằng lối đi dưới hầm, gϊếŧ người xong rồi trốn về, cả quá trình đó tốn bao nhiêu thời gian?"
Giang Bình Sách cẩn thận tính toán, nói: "Nếu chạy bộ thì cả đi cả về cũng mất khoảng nửa tiếng. Cũng tức là hung thủ có ít nhất 30 phút không có mặt trong phòng. Hôm nay lúc cảnh sát lấy lời khai, có chứng cứ ngoại phạm của ai khả nghi không?"
Việt Tinh Văn lập tức rút sổ tay trong túi ra. Vừa rồi khi cảnh sát điều tra, cậu vẫn luôn chép lại thông tin, giờ đúng dịp cần dùng tới nó, Việt Tinh Văn lần lượt phân tích theo thông tin cậu ghi chép được: "Hầu hết công nhân đều nói lúc đó mình ngủ rất say, không biết bạn cùng phòng có từng ra ngoài không. Chỉ có ba phòng là đặc biệt."
"Đầu tiên, công nhân phòng 116 tỉnh dậy lúc 4 rưỡi sáng, phát hiện giường cạnh mình trống không. Người không có mặt trong phòng tên Triệu Cường, quê quán cùng thôn với người chết Triệu Đại Dũng. Hắn ta giải thích với cảnh sát là đi vệ sinh, nhưng bạn cùng phòng nói khoảng 5 giờ hắn ta mới quay lại. Hắn ta giải thích là bị tào tháo đuổi."
"Nói cách khác, hắn đã rời khỏi phòng nửa tiếng trong thời gian xảy ra vụ án? Lý do là tào tháo đuổi?" Giang Bình Sách ghi nhớ điểm chính này, bình tĩnh nói: "Không ai có thể xác minh hắn đã đi vệ sinh."
"Ừ, đúng là hắn ta rất khả nghi." Việt Tinh Văn nói tiếp: "Người thứ hai là một kỹ sư điện tên Long Duệ ở phòng 207, hắn ta cũng từng rời khỏi phòng vào lúc 4 giờ hơn, hắn ta nói mình gặp ác mộng, không ngủ được bèn ra ngoài tìm một góc ngồi hút thuốc, chỗ đó vẫn còn tàn thuốc của hắn ta."
"Người thứ ba là chủ nhân của tiếng thét tại hiện trường hôm nay, cô ấy là Triệu Tuyết Mai, cũng cùng thôn với người chết. Bạn cùng phòng cô ấy nói khoảng 4 rưỡi sáng tỉnh dậy, phát hiện cô ấy không ở trong phòng, mà khi cô ấy hét lên là 5 rưỡi, thời gian biến mất là 1 tiếng."
Việt Tinh Văn dừng lại, ngẩng đầu nhìn mọi người: "Những công nhân khác vẫn chưa xác định, giờ đó đại đa số đều đang ngủ, không biết bạn cùng phòng mình thế nào. Nhưng trước mắt chỉ biết ba người này rời khỏi phòng trong thời gian gây án, hành vi đều đáng ngờ."
Lưu Chiếu Thanh xoa ót, nói: "Triệu Đại Dũng, Triệu Lượng, Triệu Cường, Triệu Tuyết Mai... Đều là họ Triệu hết, thôn này của họ là Triệu gia thôn hả?"
Trác Phong nói: "Quê em cũng có một Vương gia thôn, 80% người ở đó họ Vương. Xem ra mấy người ngày đều đến từ Triệu gia thôn, nói không chừng là có thù riêng, phải đặc biệt chú ý."
Việt Tinh Văn viết những cái tên hiện đã xuất hiện ra những tờ giấy riêng, bắt đầu phân tích từng người: "Người chết Triệu Đại Dũng, thợ hồ 35 tuổi, theo đánh giá của các công nhân khác thì bình thường anh ta hướng nội, trầm tính ít nói, chưa từng tranh chấp với ai. Đây chỉ là nhìn từ bên ngoài thôi, trước mắt vẫn chưa rõ anh ta có từng có thù oán với ai không."
"Kẻ hiềm nghi số 1 Triệu Lượng, 18 tuổi, cháu của người chết. Cậu ta ở ngay trong tòa nhà vào thời gian gây án, bị Bình Sách tóm được. Nếu cậu ta là hung thủ, sau khi đẩy chú mình xuống rồi chạy trốn, bị Giang Bình Sách phát hiện... Thời gian trùng khớp, cũng có thể giải thích vì sao camera không quay được cậu ta, nhưng động cơ gây án vẫn chưa rõ ràng." Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, "Cậu thấy sao?"
"Bố mẹ cậu ta mất sớm, được chú nuôi nấng cho tới giờ, động cơ để cậu ta gϊếŧ hại chú mình là gì? Trừ phi bố mẹ cậu ta để lại một khối tài sản khổng lồ, bị chú cậu ta chiếm đoạt. Nhưng theo các công nhân, nhà họ rất nghèo, chú cậu ta còn không cưới nổi vợ, không giống gϊếŧ người thân vì tài sản lắm." Giang Bình Sách bình tĩnh nói.
"Có khi nào cậu ta bị chú mình ngược đãi không? Ví dụ như thật ra chú cậu ta là tên biếи ŧɦái thích ấu dâm, từ hồi cậu ta còn nhỏ đã hiếp đáp, dâm ô cậu ta, cậu ta nhẫn nhịn rất lâu, vì không đủ khả năng chống trả. Giờ cậu ta lớn rồi, không nhịn được nữa bèn dứt khoát đến công trường với chú mình, tìm cơ hội đẩy ổng ngã chết?" Kha Thiếu Bân nghiêm túc phân tích.
"..." Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán, "Nếu vậy thì đúng là cậu ta có động cơ gây án."
"Hợp lý hơn phỏng đoán 'hung thủ có dị năng' đó." Giang Bình Sách vô cảm nói.
"Khụ khụ, tớ nói đại thôi." Kha Thiếu Bân làm động tác "kéo khóa" trên miệng mình, sau đó ngại ngùng cúi đầu. Lâm Mạn La ngồi cạnh cậu nhịn cười nói: "Tiểu Kha, trí tưởng tượng của em phong phú thật đó, nói thêm vài suy đoán là chuyện tốt mà, giúp mọi người mở rộng tư duy, đừng có ngại."
"Bố mẹ qua đời, đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, bị chú mình làm nhục nhiều năm, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, đẩy chú mình ngã từ trên xuống, phỏng đoán này có thể là đúng. Nhưng quan hệ của Triệu Lượng và chú cậu ta thế nào, chúng ta phải điều tra thêm, tạm gác người này lại đã." Việt Tinh Văn khoanh một vòng lên tên của thiếu niên 18 tuổi, nói: "Phân tích người tiếp theo."
"Triệu Cường, thợ hồ 30 tuổi, cùng thôn với người chết, tuổi tác xấp xỉ, trong thời gian gây án hắn ta có rời khỏi ký túc xá nửa tiếng, lý do là bị tào tháo đuổi, không có ai chứng minh được lời khai của hắn là thật hay giả." Việt Tinh Văn nói.
"4 rưỡi sáng dậy đi vệ sinh, không thuyết phục lắm." Giang Bình Sách nói.
"Ừ, người này cũng phải điều tra thêm." Việt Tinh Văn đánh dấu "xem xét" vào bên cạnh, nói tiếp: "Nghi phạm thứ 3 là Triệu Tuyết Mai, chủ nhân của tiếng hét. Nếu cô ấy là hung thủ, cô ấy phải chạy từ ký túc xá đến phố đi bộ, nấp sẵn dưới hầm để xe, sau đó lên trên đẩy một người đàn ông trưởng thành xuống, rồi quay xuống hầm để xe chạy đến phố đi bộ, cạy nắp cống trèo lên, sau đó chạy lại hiện trường để hét... Làm vậy phiền quá nhỉ?"
Vì camera an ninh không quay được ai ra vào tòa nhà, vậy nên, nếu Triệu Tuyết Mai gây án, cô phải chạy vào từ lối đi ngầm dưới phố đi bộ, khoảng 5 giờ thì gϊếŧ người, 5 rưỡi xuất hiện ở hiện trường để hét, phải đi đi về về ít nhất ba lần.
Hứa Diệc Thâm day trán, nói: "Dù anh có phân bào nguyên nhiễm để chạy, thì chạy đi chạy về nhiều lần như vậy cũng phải hấp hối."
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách: "Lúc đó khi chúng ta chạy tới hiện trường, cô ấy không có vẻ gì là rất mệt nhỉ?"
Giang Bình Sách gật đầu: "Lúc đó môi cô ấy hơi tái, trông có vẻ hoảng sợ, không có biểu hiện thở dốc sau khi vận động mạnh, nếu cô ấy là hung thủ, có lẽ là không kịp thời gian."
Leo lên leo xuống tòa nhà cao 7 tầng, còn phải chạy qua cả hầm đề xe, rồi chạy về hiện trường để hét, cả hành trình cộng lại đến mấy cây số, đổi thành Hứa Diệc Thâm cũng phải thở dốc.
Một cô gái thân hình mảnh mai, không thể chạy đi chạy về ba lần mà không hề thở dốc được.
Việt Tinh Văn nói: "Người thứ 4 là Long Duệ, không cùng thôn với người chết, kỹ sư điện, lý do đi hút thuốc cũng rất kỳ lạ. Tàn thuốc không thể coi là bằng chứng, hắn ta có thể thả tàn thuốc ở đó từ trước."
Việt Tinh Văn dừng bút, tổng kết lại: "Trước mắt, mức khả nghi của Triệu Tuyết Mai khá thấp; về ba người Triệu Lượng, Triệu Cường, Long Duệ, mọi người chia nhau hỏi thăm những công nhân khác, điều tra kỹ càng rồi bàn tiếp."
Việt Tinh Văn phân công nhiệm vụ xong, mọi người liền ra ngoài tìm các công nhân quanh đó để hỏi thăm.
Vì công trường có án mạng, hôm nay buộc phải đình công, hiển nhiên cảm xúc của các công nhân cũng hơi xao động, không ít lãnh đạo đến tận công trường để trấn an cảm xúc của mọi người.
Khi Việt Tinh Văn dẫn mọi người ra ngoài, họ thấy một lãnh đạo đội mũ trắng tay đang cầm loa, đứng giữa công trường hô: "Mọi người đừng hoảng sợ, Triệu Đại Dũng ngã trong công trường chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi! Chúng tôi đang phối hợp điều tra với cảnh sát! Khi nào có kết quả điều tra, chắc chắn chúng tôi sẽ bồi thường hợp lý cho gia đình của cậu ấy theo đúng quy định của pháp luật!"
Giang Bình Sách ghé sát tai Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Là giám đốc Trương từng tới đây hôm qua."
Trương Chí Vĩ, người phụ trách bên thi công hạng mục quảng trường Hân Duyệt. Làn da ngăm đen, vóc dáng cao to, ông ta cao khoảng 180cm, trên mặt có một nốt ruồi đen cực kỳ bắt mắt, trông từng trải lão luyện vô cùng.
Giám đốc Trương nói rất đâu ra đấy.
Bỗng nhiên, có người cao giọng nói giữa đám đông: "Giám đốc Trương, tiền lương còn khất của chúng tôi bao giờ mới trả đây!"
Trương Chí Vĩ cầm micro, cười tươi như hoa: "Mọi người cứ yên tâm, chủ đầu tư đã hứa rồi, trước khi qua năm mới sẽ kết toán tiền công giai đoạn hai cho chúng ta, chúng tôi cũng luôn tham thảo với chủ đầu tư, tuyệt đối không để mọi người phải vất vả không công đâu!"
Tiếng bất bình lập tức vang lên giữa đám đông: "Từ giờ đến năm mới còn tận mấy tháng, nửa năm sau bọn tôi phải hít gió mà sống à? Mẹ nó, lôi thôi tận nửa năm, vợ con tôi còn đang chờ tôi gửi tiền về đóng học phí đây!"
"Phải đó, mẹ tôi bị bệnh cũng cần tiền, không trả lương nữa là chúng tôi bãi công bỏ việc đó!"
"Đúng, không làm nữa!"
"Công trường không bảo đảm an toàn, hôm nay Triệu Đại Dũng ngã chết, có khi ngày mai đến lượt chúng ta đó!"
"Tiền xương máu cực khổ kiếm được còn chưa nhận được đồng nào, còn phải đắp cả mạng vào đây, không hợp lý!"
"Trả lương, trả lương!"
Tập thể công nhân đồng thanh hô lớn, cả công trường trở nên hỗn loạn.
Giám đốc Trương lau mồ hôi trên trán, ông ta cầm loa muốn xoa dịu cảm xúc của mọi người, nhưng rõ ràng, cái chết của Triệu Đại Dũng đã khơi dậy sự phẫn nộ các công nhân đè ép đã lâu, trong tiếng chửi mắng của mọi người, giám đốc Trương còn bị xô rớt cả loa, mặt ông ta xám ngoét lủi đi.
Việt Tinh Văn nhìn bóng lưng được mọi người hộ tống chạy đi, cậu khẽ chau mày, nói: "Các công nhân bị khất tiền lương, hơn nữa việc này còn kéo dài vài tháng."
Tin tức này xuất hiện khiến vẻ mặt mọi người đều nặng nề.
Hứa Diệc Thâm bỗng nói: "Chính phủ bán quyền sở hữu đất cho chủ đầu tư, nhà khai thác quy hoạch hạng mục xong, các đơn vị thi công sẽ đấu thầu để xây dựng. Thông thường, sau khi bán đất chính phủ sẽ không can thiệp vào nữa, chủ đầu tư phụ trách trả tiền cho đơn vị thi công, hai bên nảy sinh tranh chấp lợi nhuận, chuyện khất lương cũng thường xuyên xuất hiện."
Việt Tinh Văn quay lại nhìn anh ta, "Đàn anh biết rõ mấy chuyện này lắm sao?"
Trác Phong cười nói: "Bố cậu ta làm bất động sản mà, cậu ta không muốn kế thừa sự nghiệp của ông già, thi vào khoa Sinh nghiên cứu kỹ thuật di truyền, mốt muốn làm nhà khoa học."
"Khụ, không ghê gớm vậy đâu, anh chỉ thấy hứng thú với gen thôi." Hứa Diệc Thâm khiêm tốn nói: "Vả lại anh không có khiếu làm ăn, chưa tới ba năm là có thể khiến công ty phá sản rồi."
"Đàn anh thấy sao?" Việt Tinh Văn quay lại chủ đề.
"Có rất nhiều nguyên nhân để chủ đầu tư nợ tiền công trình. Thứ nhất, do chủ đầu tư có khai thác nhiều hạng mục cùng một lúc, bất động sản thế chấp không đủ trả nợ ngân hàng, dẫn đến nguồn vốn đứt đoạn, không có đủ tiền để trả cho đơn vị thi công; Thứ hai, tiền thi công vượt tiêu chuẩn dự toán mà đơn vị thi công và chủ đầu tư thống nhất từ trước, ví dụ như tiền công trình giai đoạn một đã thống nhất là 80 triệu, nhưng đơn vị thi công lại dùng đến 90 triệu, chủ đầu tư không chấp nhận giá vật liệu như vậy, hai bên giằng co nhau trên tòa án, trong thời gian kiện cáo cũng không thể trả tiền." Hứa Diệc Thâm dừng lại, nói: "Còn một trường hợp cực đoan nhất, đó là có người phụ trách nào đó thuộc chủ đầu tư hoặc đơn vị thi công đã ôm tiền chạy."
Việt Tinh Văn suy xét một lát, nói: "Dù là nguyên nhân gì, việc các công nhân bị khất lương, chưa nhận được lương cả nửa năm nay là chuyện đã xác định. Vậy, có khi nào cái chết của Triệu Đại Dũng cũng liên quan đến chuyện này?"
Cậu nhìn sang Giang Bình Sách đang ngồi cạnh mình: "Có người muốn dùng cách này, gây ảnh hưởng tới tiến độ thi công?"