TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ CHÀO MỪNG ĐẾN KHOA SINH ~

Hôm sau là thứ tư, bảy giờ sáng, mọi người dậy đánh răng rửa mặt, tranh thủ thời gian đến nhà ăn ăn sáng, bảy rưỡi đến sảnh chọn môn khoa Sinh tầng 4.

Phần lớn các nhóm trong thư viện vẫn đang xoắn xuýt ở khoa Kiến trúc tầng 3, nhóm nghiên cứu của họ đã hoàn thành chương trình học khoa Kiến trúc, thứ tư đã lên đến tầng 4, là nhóm có tiến độ nhanh nhất lúc này.

Người đến sảnh chọn môn ít đi rõ rệt, Việt Tinh Văn trông thấy một vài gương mặt quen thuộc.

Trong đó có cả nhóm nghiên cứu A-76 của đại học Kinh Đô, là nhóm do đàn anh Dụ Minh Vũ dẫn dắt; nhóm đại học sư phạm Tân Giang của đàn anh Tần Lãng, còn cả nhóm từ đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang do Trần Mộc Vân dẫn đầu...

Giang Bình Sách quét mắt nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói nhỏ bên tai cậu: "10 đội, 120 người."


Việt Tinh Văn gật đầu, "Nói cách khác, những nhóm nghiên cứu mạnh nhất, nhanh nhất đều đang ở đây."

Trác Phong chủ động tiến lên chào hỏi: "Minh Vũ, các cậu cũng tới khoa Sinh hôm nay à?"

Dụ Minh Vũ nói: "Đúng thế, vừa mới hoàn thiện đội hình, tiến độ giống các cậu."

Nếu tiến độ của mọi người giống nhau, cũng không có phương pháp nào có thể chia sẻ cho người khác tham khảo, mọi người đều tham gia thi khoa Sinh lần đầu, chỉ có thể mạnh ai nấy lo.

Việt Tinh Văn bước lên, chào hỏi mấy bạn học cậu quen biết. Đàn anh Tần Lãng từ đại học Sư phạm nói: "Thời khóa biểu sáng nay của khoa Sinh đều là môn 'Gen biến dị', vừa rồi bọn anh đang thảo luận, môn này nghe như môn sinh tồn ấy."

Việt Tinh Văn đi tới trước màn hình tinh thể lỏng, ngước đầu nhìn lên – Trong thời khóa biểu, 8 giờ sáng các ngày thứ hai, thứ tư, thứ sáu đều là môn bắt buộc "Gen biến dị", môn này chiếm tận 6 tín chỉ; 8 giờ sáng thứ ba, thứ năm là môn bắt buộc "Xưởng tế bào", chiếm 4 tín chỉ. Còn buổi chiều là các môn tự chọn.


Việt Tinh Văn hỏi trong kênh nhóm: "Mọi người ơi, sáng nay chúng ta thi 'Gen biến dị' xong, sáng mai thi 'Xưởng tế bào', thứ sáu nghỉ cả ngày có được không? Em sợ cuối tuần lại có môn tự chọn toàn trường, thi liền mấy ngày mọi người sẽ rất mệt."

Giang Bình Sách tán thành: "Thứ tư, thứ năm thi sáng, chiều nghỉ, thứ sáu nghỉ cả ngày, cường độ thế này có thể chấp nhận được."

Trác Phong nói: "Đồng ý. Tiến độ của chúng ta đã là nhanh nhất rồi, không cần quá vội vã."

Những người khác cũng gõ chữ đồng ý vào kênh nhóm.

Việt Tinh Văn đến trước tablet, ấn nút chọn lớp, thông báo quen thuộc xuất hiện trên màn hình...

[Môn bắt buộc: Gen biến dị]

[Khoa: Khoa học Sinh học]

[Tín chỉ: 6]

[Quy tắc trường thi: Trường thi giới hạn 12 người]

[Mô tả chương trình học: Sở nghiên cứu Sinh học thành phố C đang thực hiện một thí nghiệm bí mật, không biết từ lúc nào, dữ liệu của phòng thí nghiệm rò rỉ ra ngoài, trình tự ADN bị trộm mất, thay đổi, sản sinh ra rất nhiều người biến dị.]


[Yêu cầu: Rời khỏi thành phố C sắp hoang tàn, đến trung tâm nghiên cứu gen thành phố F bên cạnh]

[Câu hỏi phụ: Bảo vệ giáo sư Đường và con chip chứa tài liệu, đưa giáo sư Đường đến trung tâm gen +40 điểm]

[Ghi chú: Câu hỏi phụ không bắt buộc, chương trình học này có các kiến thức liên quan đến kỹ thuật di truyền, đề cử trong nhóm có thành viên chuyên ngành liên quan đến sinh học hoặc y học di truyền]

[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]

Câu hỏi phụ đã lâu không gặp lại xuất hiện, đã vậy còn là nhiệm vụ hộ tống?

Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách, sau đó quay lại, nhỏ giọng dặn dò đồng đội: "Môn sinh tồn 6 tín chỉ chắc chắn sẽ khá khó. Lát nữa sau khi vào trường thi, mọi người đừng tự ý hành động, phải hành động theo chỉ huy; một khi có thành viên bị tách đoàn, phải lập tức chú ý tin nhắn trong kênh nhóm, Kha Thiếu Bân để Tiểu Đồ định vị đồng đội nhanh nhất có thể."
Kha Thiếu Bân nghiêm túc gật đầu, "Rõ."

Việt Tinh Văn nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, tôi chọn lớp đây."

Cậu chọn "Xác nhận chọn lớp", tiếng hệ thống thông báo đồng thời vang lên bên tai mọi người: "Nhóm nghiên cứu C-183 chọn chương trình học 'Gen biến dị' – khoa Sinh thành công, bài thi sẽ bắt đầu lúc 8 giờ sáng, xin vui lòng chuẩn bị..."

Bên cạnh, các nhóm đại học Kinh Đô, sư phạm Tân Giang cũng đã chọn lớp xong xuôi.

Dụ Minh Vũ cao giọng nói: "Mọi người cố lên, chúc mọi người đều không tạch."

Tần Lãng cười nói: "Mong là 2 tiếng sau đều được gặp mọi người ở đây."

Trần Mộc Vân đi tới chào Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, nhờ các em chăm sóc cho đàn chị Lam."

Việt Tinh Văn cười nói: "Chị khách sáo quá, phải nhờ đàn chị chăm sóc bọn em mới phải."

Lam Á Dung đi qua ôm Trần Mộc Vân, "Yên tâm, chị không kéo chân họ đâu."
Hôm nay đàn chị Lam vẫn mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, có điều cô đã thay đổi giày cao gót thành giày thể thao, tiện cho việc vận động, mái tóc xoăn dài màu lá cọ búi lên sau đầu, khiến cô thoạt trông còn thấp bé hơn trước, chẳng khác nào một học sinh cấp hai, bảo cô đã 25 tuổi cũng không ai dám tin, đây rõ ràng là dáng vẻ của một thiếu nữ 15 tuổi.

Hai em chị sinh đôi Tần Miểu, Tần Lộ mặc áo thun thể thao một đen, một trắng đúng như đã hứa, tiện cho mọi người phân biệt đâu là chị, đâu là em. Mái tóc dài của Lâm Mạn La cũng được cô buộc đuôi ngựa sau đầu, thoạt trông hoạt bát vô cùng.

Bình thường Giang Bình Sách thích đi giày da, mặc áo sơ mi, nhưng đến giờ thi, hắn cũng mặc đồ thể thao giống Việt Tinh Văn. Có điều họ không biết, sau khi vào trường thi, thư viện có thay trang phục của họ không?
Góc phải trên bắt đầu đếm ngược, mọi người đều căng thẳng nín thở.

Đến khi đồng hồ đếm ngược chạy đến "1", không gian trước mắt mọi người lập tức thay đổi...

Việt Tinh Văn quan sát xung quanh, đồng đội vừa mới ở cạnh cậu đều đã biến mất, cậu lại xuất hiện trong một phòng thí nghiệm xa lạ, trên người khoác một chiếc áo blouse trắng, ngực trái viết "Nghiên cứu viên Việt Tinh Văn".

Khắp nơi trong phòng đều là những dụng cụ lạnh lẽo, một sinh viên xã hội như Việt Tinh Văn hoàn toàn không biết những thứ này. Cậu vội vàng đánh chữ vào kênh nhóm: "Mọi người thông báo vị trí của bản thân và tình hình xung quanh."

Kha Thiếu Bân nói: "Hình như tớ đang ở trong một văn phòng, ở đây có nhiều máy tính lắm."

Giang Bình Sách: "Phòng thí nghiệm, có rất nhiều tiêu bản kỳ lạ."
Trác Phong nói: "Anh ở cùng Chương Tiểu Niên, chỗ này hẳn là ký túc xá nhân viên."

Tần Miểu nhắn: "Tôi và Tần Lộ ở ký túc xá, phòng hai người."

Chương Tiểu Niên nhanh chóng báo cáo một loạt thông tin: "Phòng hình hộp chữ nhật cao 2,9 mét, dài 6 mét, rộng 3 mét, tọa bắc hướng nam, vách tường phía nam có một cửa sổ, giờ đang là khoảng 8 giờ sáng? Mọi người xem thử xem có giống nhau không?"

Lâm Mạn La nói: "Ký túc xá của chị với chị Lam giống Tiểu Niên nói."

Việt Tinh Văn đi đến cạnh cửa sổ, quả thật có một luồng sáng sáng rõ chiếu vào, đồng hồ trên tường hiển thị lúc này là 8 giờ. Cậu nhanh chóng nhận định: "Hẳn là mọi người đều đang ở sở nghiên cứu Sinh học được nhắc đến trong mô tả chương trình học, chỉ có điều một vài người ở tòa thí nghiệm, vài người bị đưa tới khu ký túc xá."
Giang Bình Sách hỏi: "Có làm câu hỏi phụ không?"

Yêu cầu của môn thi là rời khỏi thành phố này, đến trung tâm gen thành phố F bên cạnh. Câu hỏi phụ yêu cầu họ hộ tống giáo sư Đường và con chíp chứa tài liệu. Nếu không làm câu hỏi phụ, giờ họ cứ chạy thẳng là được.

Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, hỏi: "Mọi người thấy sao?"

Giang Bình Sách nói: "Câu hỏi phụ 40 điểm, nhân 6 tín chỉ và điểm cộng nhóm x1.5 lần, tính ra là 360 điểm, làm thử đi."

Kha Thiếu Bân tán thành: "Tớ cũng nghĩ là có thể thử, 360 điểm cao quá chừng."

Một câu hỏi phụ lại cho nhiều điểm như vậy, chắc chắn nhiệm vụ hộ tống NPC không hề đơn giản, nhưng nếu chưa làm đã bỏ, quả thật mọi người không cam tâm lắm, thấy đồng đội đều không phản đối, Việt Tinh Văn quả quyết đưa ra quyết định: "Được, vậy làm cả câu hỏi phụ, tranh thủ thời gian tìm giáo sư Đường. Mấy thành viên ở khu ký túc tập hợp trước, những người ở tòa thí nghiệm đừng chạy lung tung, Kha Thiếu sẽ đến tìm."
Kha Thiếu Bân gọi Tiểu Đồ ra.

Kỹ năng "Tìm bạn" của Tiểu Đồ có thể định vị vị trí các đồng đội khi họ không ở cùng nhau, cậu thả Tiểu Đồ ra, Tiểu Đồ vừa hát "Tìm nào, tìm nào, tìm bạn nào", đèn trên đầu sáng lên, radar quan sát bốn phía.

Ngay sau đó, mấy chấm tròn nhỏ màu xanh xuất hiện trên màn hình máy tính của Kha Thiếu Bân, đại biểu cho vị trí của các đồng đội.

Cậu mở cửa, đi tìm từng người một, đàn anh Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm trong phòng thí nghiệm gần cậu nhất, đi tiếp là đến chỗ Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách, còn Tân Ngôn ở trong phòng thí nghiệm phía trong cùng, hiện giờ chỉ có 6 người họ ở trong tòa thí nghiệm.

Sáu người tập hợp, bốn mắt nhìn nhau, họ nhận ra mọi người đều đang mặc áo blouse trắng dành cho nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, trên ngực là bảng tên, trong áo blouse là trang phục họ mặc trước khi vào trường thi.
Việt Tinh Văn tới cạnh Giang Bình Sách, hỏi: "Vừa rồi có phát hiện gì trong phòng thí nghiệm không?"

Giang Bình Sách lắc đầu: "Toàn là dụng cụ thí nghiệm, tôi không biết."

Việt Tinh Văn nhìn sang Kha Thiếu Bân: "Những thành viên khác thì sao?"

Kha Thiếu Bân giải thích: "Tiểu Đồ không tìm thấy vị trí của những người khác, chắc chắn họ đang cách chúng ta xa hơn 500 mét, không nằm trong phạm vi đo lường của Tiểu Đồ."

Việt Tinh Văn chau mày nhìn xung quanh, bên trong tòa nhà này sạch sẽ, gọn gàng, hai bên hành lang là văn phòng và các phòng thí nghiệm với chức năng khác nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc hẳn hiện giờ họ đang ở tầng 3.

Những thành viên còn lại cách Tiểu Đồ hơn 500 mét, chứng tỏ khu ký túc không nằm trong tòa nhà này.

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Mọi người ở ký túc xá đừng sốt rột, đàn anh Trác dẫn đội, sau khi họp mặt với đàn anh Trác thì mọi người tìm lối ra ký túc, bọn em đi tìm nhân vật mấu chốt – giáo sư Đường trước."
Trác Phong đáp: "Rõ, mấy đứa cẩn thận."

Hiện giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, mọi người đều cảm thấy bồn chồn, không biết rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra trong chương trình học này.

Ngược lại, Hứa Diệc Thâm có vẻ rất ung dung, anh ta cười híp mắt, nói: "Ít nhất tòa khoa Sinh sẽ không sập, bài thi cũng không giới hạn thời gian, mấy đứa đừng hoang mang, cứ từ từ."

Lưu Chiếu Thanh đề nghị: "Có cần lục soát phòng thí nghiệm, tìm manh mối gì đó không?"

Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy, "Vậy thôi, Kha Thiếu copy tài liệu trong máy tính văn phòng trước."

"Điểm xuất phát" ban đầu của Kha Thiếu Bân chính là văn phòng nằm ở trong cùng phía tây hành lang, cậu dẫn mọi người quay lại văn phòng, mở máy tính, kết quả phát hiện máy tính trống không, toàn bộ tài liệu trong ổ cứng đều đã biến mất.
Kha Thiếu Bân ngây người, "Ơ... Ổ cứng máy tính bị định dạng, toàn bộ dữ liệu bị xóa hết?"

Việt Tinh Văn vội vàng mở chiếc máy tính bên cạnh, cậu phát hiện ngoài ổ C cài hệ điều hành, tất cả ổ cứng chứa tài liệu đều trống rỗng. Cậu nhíu mày hỏi: "Có thể khôi phục dữ liệu không?"

Kha Thiếu Bân lắc đầu, "Xử lý rất sạch gọn, không khôi phục được."

Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc, Tân Ngôn chợt nói: "Các cậu không thấy tòa thí nghiệm này rất kỳ lạ à?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Đúng là rất lạ, vắng vẻ không người."

Tân Ngôn nói: "Sở nghiên cứu lớn như vậy chỉ có mấy người chúng ta, những nhân viên khác đâu?"

Việt Tinh Văn bỗng rùng mình, "Đây là sở nghiên cứu bị bỏ hoang? Hay là, từng có chuyện gì xảy ra ở đây nên các nhân viên nghiên cứu đã chạy trốn hết?"
Nhớ đến môn học đầu tiên "Thoát Khỏi Phòng Thí Nghiệm" của khoa Y, sắc mặt Lưu Chiếu Thanh bỗng nghiêm túc hẳn, "Chắc chắn sở nghiên cứu khoa Sinh này làm thí nghiệm liên quan đến gen, ổ cứng máy tính đã bị xử lý sạch sẽ, xem ra là có người không muốn số liệu thí nghiệm bị người khác tìm thấy, nên đã xóa sạch mọi tài liệu."

Hứa Diệc Thâm xoa cằm, nói: "Trình tự chuỗi gen của con người bị rò rỉ, thay đổi, người biến dị gen xuất hiện, đây là những từ khóa quan trọng được đưa ra trong mô tả chương trình học. Chẳng lẽ môn học này được thiết kế dạng như 'Resident Evil'? Sự tồn tại của người biến dị phá hoại xã hội con người bình thường?"

Nói tơi đây, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Việt Tinh Văn sững sờ, nếu đàn anh Trác dẫn mọi người tới đây, chắc chắn sẽ đánh tiếng trong kênh nhóm trước. Người gõ cửa là ai đây?
Giang Bình Sách khẽ nâng tay phải, chuẩn bị sẵn thế phòng thủ, sau đó ra hiệu nhìn cậu.

Lúc này Việt Tinh Văn mới nói: "Mời vào."

Một người đàn ông đứng tuổi tóc hoa râm đẩy cửa văn phòng, ông cười rất ôn hòa, nhìn lướt qua mọi người, nói: "Các cậu là người trung tâm gen cử đến bảo vệ tôi phải không?"

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Kha Thiếu Bân nâng kính, lễ phép hỏi: "Chú là?"

Người đàn ông nói: "Tôi là Đường Nhiên, viện trưởng của viện nghiên cứu này."

Việt Tinh Văn hỏi thử: "Giáo sư Đường phải không ạ?"

Đối phương gật đầu, nói: "Đúng vậy. Không còn nhiều thời gian, chúng ta mau đi thôi!"

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, đều cảm thấy có điều lạ thường – Câu hỏi phụ yêu cầu họ hộ tống giáo sư Đường, vậy mà họ còn chưa kịp đi tìm đối phương, giáo sư Đường này đã chủ động tới tìm họ?
~ GIÁO SƯ ĐƯỜNG THẬT GIẢ ~

Câu hỏi phụ chỉ yêu cầu họ "hộ tống giáo sư Đường và con chip chứa tài liệu đến trung tâm Gen thành phố F", hoàn toàn không đề cập đến ngoại hình của giáo sư Đường, là nam hay nữ. Việt Tinh Văn cũng không thể xác định người trước mặt họ có phải đối tượng họ cần hộ tống không? Lỡ như cực khổ cả buổi lại bảo vệ sai người, không phải bọn họ làm không công rồi sao?

Việt Tinh Văn thận trọng hỏi: "Giáo sư Đường, chú đang giữ tài liệu phải không?"

Giáo sư Đường ngây người, "Tài liệu?"

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau ra hiệu, Giang Bình Sách lẳng lặng vòng ra sau lưng đối phương, lúc này Việt Tinh Văn mới cười nói: "Lãnh đạo trung tâm Gen nói với chúng cháu là chú đang giữ một chiếc máy tính, trong đó chứa toàn bộ thông tin, dữ liệu thí nghiệm của sở nghiên cứu, bảo chúng cháu mang cả máy tính về trung tâm."
Giáo sư Đường chợt nhớ ra: "Phải rồi! Máy tính của tôi bị chúng cướp mất rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm..."

Lời còn chưa dứt, Giang Bình Sách bỗng giơ tay phải, cạnh bàn tay mạnh mẽ bổ xuống ót đối phương nhanh như chớp!

Giáo sư Đường bị hắn bổ cho mắt đầy sao, Giang Bình Sách nhanh nhẹn vặn tay ông ta ra sau lưng, ra hiệu cho Lưu Chiếu Thanh. Lưu Chiếu Thanh hiểu ý, lập tức bước lên trói chặt hai tay ông ta bằng hai dải băng gạc, sau đó anh cầm một con dao phẫu thuật dí sát cổ ông ta, trầm giọng hỏi: "Ông là ai? Giáo sư Đường đâu?"

Người đàn ông sợ hãi rụt cổ: "Tôi là giáo sư Đường mà, mấy cậu làm gì thế?"

Giang Bình Sách cau mày: "Khỏi giả bộ, người biến dị?"

Vừa nghe được từ "người biến dị", mặt gã đàn ông trung niên bỗng biến sắc.

Hai tay hắn ta bị trói sau lưng, dao đang kề trên cổ, rõ ràng đã bị mọi người khống chế, nhưng ngay giây sau đó, cơ thể hắn ta bỗng vặn vẹo nhanh như một con rắn tinh, thân thể mềm oặt ra như thể không có xương, hắn ta dễ dàng thoát khỏi dải băng, hắn xoay hông, tránh khỏi lưỡi dao đang kề trên cổ của Lưu Chiếu Thanh, ngay sau đó, hắn nhào về phía Việt Tinh Văn...
Gã đàn ông ngoác miệng, cái lưỡi dài mảnh bỗng vươn ra! Đầu lưỡi đỏ tươi dài đến 30 centimet, chẳng khác nào một con rắn độc đang thè lưỡi! Đầu lưỡi đâm thẳng về phía Việt Tinh Văn, trên đó còn dính thứ chất độc màu xanh kỳ lạ nào đó?!

Mặt ai nấy đều biến sắc. Tim của Giang Bình Sách như thể đã ngừng đập, hắn vô thức hét lên: "Cẩn thận!"

Việt Tinh Văn phản ứng lại rất nhanh, cậu lật từ điển thành ngữ, dùng chiêu "Ngũ Thể Đầu Địa".

Hắn ta còn chưa kịp đến gần cậu, đã bị "Ngũ Thể Đầu Địa" khống chế ngã sấp xuống đất, quỳ lạy ngay trước mặt Việt Tinh Văn.

Tân Ngôn vội vàng triệu hồi bình chưng cất, trực tiếp nhốt hắn ta vào trong chiếc bình trong suốt. Bộ thiết bị chưng cất vẫn chưa được khởi động, chiếc bình khổng lồ này có thể làm "nhà tù" tạm thời.
Việt Tinh Văn nhìn gã đàn ông đang giãy dụa trong chiếc bình trong suốt, tim cậu đập hơi nhanh, "Hắn ta đúng là người biến dị?"

Giang Bình Sách rảo bước đến cạnh Việt Tinh Văn, khẽ đặt tay lên vai cậu, "Không sao chứ?"

"Đừng lo, không sao." Việt Tinh Văn mỉm cười nhìn Giang Bình Sách, nói: "Vừa rồi cậu có thấy đầu lưỡi của hắn không?"

Giang Bình Sách chau mày nói: "Lưỡi mảnh dài 30 phân, cả điệu bộ vặn vẹo của hắn ta nữa, rất giống một con rắn."

Lưu Chiếu Thanh xoa mảng da gà nổi lên trên tay, nói: "Nhìn ổng vặn vẹo tới lui đúng là rất giống lớp bò sát, lại thêm cái lưỡi vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta nữa... Là rắn thật à? Nhưng nhìn bề ngoài giống người mà!"

Hứa Diệc Thâm đăm chiêu nhìn người đàn ông trong bình thủy tinh, nói: "Vốn sở nghiên cứu của khoa Sinh là để làm thí nghiệm gen của con người, kết quả dữ liệu bị rò rỉ, có người đánh cắp trình tự chuỗi gen của con người, thực hiện sửa đổi và sắp xếp lại bộ gen của người, nói không chừng còn kết hợp với gen của các động vật khác, sinh ra người biến dị."
Lưu Chiếu Thanh trầm mặt: "Anh mới nghe thấy thực phẩm biến đổi gen[90] thôi, người biến đổi gen cũng có nữa hả?"

Hứa Diệc Thâm day huyệt Thái Dương, thấp giọng nói: "Thực vật có thể chiết cành và lai tạp, nhưng động vật thì không, giữa những loài vật khác nhau có khác biệt về sinh sản, không thể sinh đẻ đời sau. Nhưng nếu nhúng tay vào bộ gen, trực tiếp dung hợp, thay đổi gen di truyền, người biến đổi gen xuất hiện, hậu quả khó tưởng tượng nổi!"

Người trong bình chưng cất vẫn đang liều mình vùng vẫy, thân thể hắn ta không ngừng vặn vẹo, phun cái lưỡi đỏ tươi dài 30 centimet, hơn nữa hắn còn có thể phun độc – Rõ ràng là dáng vẻ của con người, lại có hành động và tập quán của loài rắn.

Cảnh tượng kỳ dị này khiến mọi người đều sởn ra gà.

Con người không thể sinh sản cùng những loài động vật như rắn, hổ, sư tử. Cách li sinh sản chính là sự bảo vệ mà thế giới tự nhiên dành cho những loài vật khác nhau, một khi cố ý thay đổi gen để phá hoại quy luật này, cả xã hội sẽ đảo lộn hoàn toàn.
Vừa mới bắt đầu họ đã đụng phải một người biến dị, ai biết được sau này họ còn gặp phải thứ quái vật được kết hợp với loại gen nào nữa?

Quả nhiên chương trình học 6 tín chỉ của khoa Sinh không đơn giản.

Kha Thiếu Bân tái mặt, "Chúng ta phải xử lý tên này thế nào?"

Việt Tinh Văn đi tới trước bình chưng cất, nói: "Người biến dị các anh có tổ chức, có lãnh đạo phải không? Các anh đến đây vì mục đích gì? Nếu anh bằng lòng nói cho chúng tôi những thông tin này, chúng tôi có thể thả anh ra."

Người trong bình căm tức trừng mắt với Việt Tinh Văn.

Ngay sau đó, máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy ra từ hốc mắt, lỗ mũi hắn!

Não hắn như một trái bom vừa được kích nổ, máu phun ra tung tóe, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ bình chưng của Tân Ngôn, hắn ta chết ngay trước mặt mọi người trong 3 giây ngắn ngủi, cả cơ thể nhũn ra như một vũng bùn.
Tân Ngôn trầm mặt cất bình chưng, thả hắn ta ra.

Nhìn người đàn ông máu chảy đầy đầu nằm trên đất, sắc mặt Việt Tinh Văn hơi tệ: "Hắn tự nổ à?"

Giang Bình Sách trầm giọng nói: "Chắc chắn người biến dị có tổ chức riêng, hơn nữa họ còn vô cùng trung thành với tổ chức. Chúng đến sở nghiên cứu, chắc hẳn là nghe theo mệnh lệnh của tổ chức, đến đây tìm tài liệu hoặc gϊếŧ chết người biết chuyện là giáo sư Đường."

Vừa rồi Việt Tinh Văn đoán định kẻ này không phải giáo sư Đường là vì cậu đã cố ý gài bẫy trong khi hỏi đối phương, bẻ cong sự thật nói rằng đối phương có một chiếc laptop chứa tài liệu.

Trên thực tế, giáo sư Đường hoàn toàn không có máy tính, mà là "con chíp chứa tài liệu".

Kha Thiếu Bân mở máy tính trong văn phòng, nhưng tất cả dữ liệu đều đã bị xóa sạch, hiển nhiên, dữ liệu của sở nghiên cứu là bí mật tối cao của con người! Giáo sư Đường không muốn dữ liệu rơi vào tay kẻ địch, nên mới sao chép toàn bộ dữ liệu vào trong một con chip, sau đó định dạng lại và xóa sạch toàn bộ máy tính.
Muốn phân biệt giáo sư Đường là thật hay giả, phải xem người đó có con chip tài liệu không.

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, phỏng đoán: "Hắn mạo danh giáo sư Đường vì muốn tìm tài liệu thông qua chúng ta sao?"

Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Người biến dị đã đến sở nghiên cứu rồi, rất có thể mục tiêu của chúng là số tài liệu quý giá này – Giáo sư Đường thật có thể sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm ông ấy!"

Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Đi!"

Sáu người vòng qua gã đàn ông trong vũng máu, rảo bước rời khỏi phòng thí nghiệm.

Việt Tinh Văn vừa đi vừa gửi tin nhắn vào kênh nhóm: "Đàn anh Trác, các anh cẩn thận, nếu gặp người nào tự xưng là giáo sư Đường, đừng tin vội. Người biến dị đã tới sở nghiên cứu rồi, chúng cũng đang tìm giáo sư Đường!"

Dường như ngay sau khi cậu gửi tin nhắn, sáu người Trác Phong tập hợp trong khu ký túc bị một người phụ nữ chặn đường.
Người phụ nữ để tóc ngắn, khoác một chiếc áo blouse trắng, thoạt trông thông minh, giỏi giang vô cùng. Sau khi thấy sáu người Trác Phong, cô lập tức bước lên nói: "Tôi là Đường Nhiên, các bạn là người trung tâm Gen cử tới bảo vệ tôi phải không?"

Trác Phong chau mày, không đáp.

Lâm Mạn La đề phòng hỏi: "Cô là giáo sư Đường?"

Đối phương gật đầu: "Đúng vậy. Mau đi thôi, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!"

Dứt lời, cô ta liền xoay người ra ngoài, sáu người nhìn nhau, không ai di chuyển. Người phụ nữ ngoái đầu nhìn họ: "Ngây ra đấy làm gì? Không mau đi theo tôi, không có thời gian đâu!"

Tần Miểu lạnh lùng hỏi: "Giáo sư Đường, cô đang giữ tài liệu phải không?"

Người phụ nữ ôm chặt túi hồ sơ trong người, nói: "Đúng vậy, tôi đang cầm đây. Số tài liệu này vô cùng quý giá, đều thuộc cấp bảo mật cao nhất, tôi không thể cho mấy bạn xem được."
Tần Miểu thấu hiểu đáp: "Tôi hiểu mà. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô. Đi thôi."

Người phụ nữ nhanh chóng bước đi, Tần Miểu ra hiệu với em gái, Tần Lộ bèn âm thầm lấy quả địa cầu ra đánh dấu.

Sáu người đi theo cô ta mười mấy mét, xuyên qua hành lang dài hẹp. Một cánh cửa kim loại xuất hiện trước mặt họ, ngay khi người phụ nữ mở cánh cửa, Tần Lộ lập tức chấm lên quả địa cầu, di chuyển mảng kiến tạo đưa 6 người đồng loạt quay về phòng ký túc vừa rồi!

Ngay trước khi họ quay trở lại, mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị...

Có rất nhiều phụ nữ tướng mạo giống hệt nhau, đều đang vươn cái lưỡi dài phun chất độc màu xanh về phía bọn họ!

Sắc mặt Trác Phong cực kỳ tệ: "Đệt, nguyên một bầy dị nhân nấp phía sau cánh cửa đó?"
Mặt Chương Tiểu Niên trắng bệch: "Lưỡi mấy cổ dài quá chừng, gớm quá!"

Tần Miểu và Tần Lộ nhìn nhau, đều thấy kinh hồn bạt vía.

Lam Á Dung sờ cằm, nói: "Xem ra đã có rất nhiều người biến dị lẻn vào sở nghiên cứu, người phụ nữ vừa rồi giả mạo giáo sư Đường, muốn dẫn chúng ta qua đó để gϊếŧ chết tất cả chúng ta?"

Tần Miểu bình tĩnh nói: "Mục tiêu của chúng hẳn là gϊếŧ hết chúng ta và giáo sư Đường ở sở nghiên cứu. Vậy nên câu hỏi phụ mới yêu cầu chúng ta hộ tống giáo sư Đường, hiện giáo sư Đường này còn đang giữ tài liệu vô cùng quan trọng."

Lâm Mạn La vội nói trong kênh nhóm: "Tinh Văn, bọn chị vừa đụng phải một ả pha ke, sau lưng cô ta còn có rất nhiều người biến dị. Các em đã tìm thấy giáo sư Đường chưa?"

Việt Tinh Văn nói: "Chưa ạ, mọi người cẩn thận, nhanh chóng thoát khỏi khu ký túc."
Họ không quen đường lối trong tòa ký túc xá này, cũng không biết lối ra ở đâu. Sau khi tụ họp họ đã vòng quanh hành lang cả buổi, vẫn không tìm thấy cửa ra. Trác Phong quét mắt nhìn quanh phòng, dứt khoát nói: "Ra từ cửa sổ đi!"

Chương Tiểu Niên đi tới cạnh cửa sổ, phát hiện cửa sổ đã bị khóa, cửa kính không đập vỡ được. Cậu lập tức triệu hồi máy xúc, trực tiếp múc một nhát đập vỡ cửa sổ.

Tần Lộ nhìn ra bên ngoài, cô phát hiện bên cạnh tòa nhà có một gốc đại thụ có thể ẩn nấp, bèn nói: "Ra sau cái cây kia đi!" Cô nhanh nhẹn xác định vị trí trên quả địa cầu, sau đó di chuyển mảng kiến tạo đưa mọi người ra sau gốc cây.

Chương Tiểu Niên ngó nghiêng nhìn quanh, nói: "Tòa nhà cao 5 tầng đằng trước là tòa ký túc chúng ta vừa ở, tòa thí nghiệm chỗ Tinh Văn với đàn anh ở đâu vậy? Ở đây có bảng chỉ dẫn không nhỉ?"
Diện tích của sở nghiên cứu khoa Sinh rất lớn, xung quanh có rất nhiều tòa nhà.

Lâm Mạn La đi ra đầu đường, trông thấy một tấm biển báo, bèn nói: "Khu thí nghiệm ở phía tây... tòa nhà kia!" Cô chỉ tới một tòa nhà màu xám cao sáu tầng ở phía trước.

Trác Phong nói: "Đi thôi, tập hợp với hội Tinh Văn!"

Sáu người nhanh chân chạy về phía khu thí nghiệm.

Lúc này, Việt Tinh Văn đang dẫn các đồng đội tìm kiếm khắp tòa thí nghiệm. Vừa lên tới tầng hai, họ đã bị mấy người phụ nữ giống hệt nhau bao vây. Những người này đều mặc trang phục đen thuần, đồng tử màu vàng, lưỡi vừa mảnh vừa dài.

Lưu Chiếu Thanh thấp giọng chửi: "Mẹ nó chứ hội rắn tinh hả?"

Giang Bình Sách trầm mặt nhắc nhở: "Cẩn thận độc trong miệng chúng."

Mấy người phụ nữ nhanh chóng vây quanh bọn họ, đồng thời phun thứ chất lỏng màu xanh kỳ lạ nào đó khỏi miệng. Sáu người vội vàng trốn vào phòng, đóng cửa thật mạnh, "rầm", người phụ nữ dẫn đầu đâm thẳng vào cửa.
Sắc mặt Việt Tinh Văn nghiêm túc, "Để Tiểu Đồ dẫn họ đi."

Ngón tay cậu khẽ nắm lại, ra hiệu 3, 2, 1 với Kha Thiếu Bân đang ở phía sau cậu, đếm xong, cậu dồn sức kéo cửa, Kha Thiếu Bân lập tức thả Tiểu Đồ ra, Tiểu Đồ vừa hát vừa dẫn hết đám dị nhân bên ngoài đi.

Kha Thiếu Bân nhìn mấy ả "rắn tinh" hoạt động linh hoạt ngoài hành lang, không nhịn được kêu: "Câu hỏi phụ 40 điểm này khó quá rồi đó."

Đến lúc này họ vẫn chưa tìm thấy giáo sư Đường, đã vậy số người biến dị lẻn vào sở nghiên cứu càng lúc càng đông, nếu họ vẫn không tìm thấy mục tiêu cần bảo vệ, có khả năng họ còn không thể thoát khỏi đây!

Cứ bỏ mặc giáo sư Đường, gọi các đồng đội chạy trước? Hay là tìm tiếp đây?

Việt Tinh Văn cũng hơi bối rối, họ không nhất thiết phải bất chấp trượt môn để làm câu hỏi phụ. Giang Bình Sách nhìn ra sự bối rối của cậu, bèn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nói: "10 phút, nếu sau đó vẫn không tìm thấy thì bỏ luôn."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Được!"

Tiểu Đồ dẫn bầy rắn tinh chạy vòng quanh tầng hai, sáu người nhanh chóng leo lên tầng ba.

Hai bên hành lang tầng ba cũng đều là phòng thí nghiệm, mọi người vừa định tìm lần lượt từng phòng, Việt Tinh Văn bỗng chau mày nói: "Không cần tìm, chắc chắn giáo sư Đường không ở đây. Ông ấy đã xóa sạch toàn bộ tài liệu, lưu hết vào con chip mini, chắc chắn ông ấy là người rất cảnh giác. Nếu ông ta đoán trước được người biến dị sẽ đến bắt ông ta, chắc chắn ông ta sẽ trốn đi trước... Ông ta sẽ trốn ở đâu đây?"

Việt Tinh Văn nói không sai, nếu ông ta đã xử lý sạch sẽ toàn bộ dữ liệu, chắc chắn cũng đã nhận ra tình hình khác thường, không thể ló mặt đứng giữa phòng thí nghiệm chờ người ta đến bắt được, mà sẽ trốn vào đâu đó đợi người đến cứu.
Liệu có nơi nào vừa tiện trốn, lại vừa có thể quan sát hành động của người biến dị?

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, đồng thanh: "Mái nhà?"

Hứa Diệc Thâm nói: "Anh lên đó xem thử."

Năm phân thân của đàn anh Hứa bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, một người trong đó ở lại cạnh Việt Tinh Văn, những người còn lại nhanh chân chạy lên tầng, leo thẳng lên sân thương, anh ta phát hiện cửa sân thượng được khóa từ bên trong, không giống có người từng ra ngoài.

Nhưng giáo sư Đường cũng có thể khóa cửa từ bên trong, sau đó nghĩ cách trèo lên mái nhà từ mặt bên, đánh lạc hướng rằng không có ai trên sân thượng.

Hứa Diệc Thâm dứt khoát biến thành một tế bào, chui qua khe cửa.

Tầm nhìn trên sân thượng tòa thí nghiệm rộng bao la, trên đó có rất nhiều thùng sắt đựng thuốc bị vứt đi, những chiếc thùng này chồng chất lên nhau, Hứa Diệc Thâm dính vào cạnh thùng lắng tai nghe – Quả nhiên, anh nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ trong chiếc thùng bên dưới.
Hứa Diệc Thâm quay lại nơi anh ta phân thân, nhẹ giọng nói với Việt Tinh Văn: "Ông ấy nấp trong thùng trên sân thượng."

Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Lên sân thượng tìm người!"

Sáu người nhanh chóng leo lên tầng cao nhất, Giang Bình Sách trực tiếp cứa đứt xích khóa bằng thước ê ke, sau khi đẩy cửa nhà ra, Việt Tinh Văn rảo bước đến trước đống thùng chồng chất, cậu thấp giọng nói: "Giáo sư Đường, trung tâm Gen cử chúng tôi đến đón chú."

Bốn bề yên lặng, Hứa Diệc Thâm chỉ vào chiếc thùng thứ ba bên trái.

Giang Bình Sách và Lưu Chiếu Thanh chuyển những chiếc thùng xung quanh sang bên cạnh, mở thùng anh ta chỉ...

Một người đàn ông trung niên đeo kính giọng vàng đang ngồi trong thùng, ông còn chọc hai lỗ hổng bên cạnh thùng để có thể quan sát tình hình bên ngoài mọi lúc. Vừa rồi ông ta không nhìn thấy Hứa Diệc Thâm vì anh ta đã biến thành một tế bào chỉ to cỡ quả sơ ry.
Sau khi thấy sáu người Việt Tinh Văn, ông nâng kính, hỏi: "Các cậu do trung tâm Gen phái đến?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Vâng."

Người đàn ông đứng dậy khỏi thùng, điềm tĩnh nói: "Tôi có thể đi theo các cậu."

Việt Tinh Văn hỏi: "Tài liệu đâu?"

Người đàn ông bình tĩnh lấy một chiếc hộp ra khỏi túi, đưa cho Việt Tinh Văn.

Trong chiếc hộp là một con chip to cỡ móng tay.

Con chíp tài liệu quan trọng như vậy mà ông ta lại đưa thẳng cho họ? Liệu có trá không?

Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, ngay lúc này, tiếng bước chân xoèn xoẹt bỗng vang lên sau lưng, bài hát của Tiểu Đồ đã kết thúc, những kẻ biến dị này lập tức đuổi theo họ...

Việt Tinh Văn không kịp nghĩ nhiều, dứt khoát nói: "Đi!"

Cửa sân thượng đã khóa, họ không thể quay về bằng lối cũ, thấy không biết bao nhiêu người biến dị đang lao tới sân thượng, Việt Tinh Văn chỉ có thể mong ngóng ở Giang Bình Sách: "Bình Sách, nhờ cậu đó."
Giang Bình Sách khẽ nắm tay cổ tay cậu, nhanh chóng lùi tới rìa sân thương.

Ngay khi vô số dị nhân nhào tới, tay phải Giang Bình Sách chợt vẽ một hệ tọa độ, sáu người đứng trên sân thượng, đưa theo cả giáo sư Đường cùng bay lên không trung, họ bay thẳng ra nơi cách đó vài chục mét, rồi vững vàng đáp đất!

Cùng lúc đó, Trác Phong cũng dẫn theo các đồng đội chạy tới, thấy 7 người bay từ trên trời xuống như thả sủi cảo vào nồi, Trác Phong nhận ra Việt Tinh Văn, lập tức bước lên: "Tinh Văn, không sao chứ?"

Việt Tinh Văn nói: "Rời khỏi đây đã rồi nói!"

-o0o-

Chú thích:

90, Thực phẩm biến đổi gen: các loại thực phẩm có thành phần từ cây trồng biến đổi gen, động vật biến đổi gen – hay còn gọi là thực phẩm GM, hoặc còn gọi là thực phẩm công nghệ sinh học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi