TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ TIỂU ĐỘI MOTO CHẶN ĐƯỜNG ~

Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau đó Hứa Diệc Thâm khởi động chiếc xe buýt dán đầy băng ý tế, tiếp tục lên đường.

Rời khỏi quốc lộ quanh núi đầy nguy hiểm, đường sá dưới núi dễ đi hơn rất nhiều, bẳng phẳng rộng rãi. Hứa Diệc Thâm tăng tốc, sau khoảng nửa tiếng lái xe về phía trước, họ tiến vào một thôn xóm vắng vẻ.

Quốc lộ vừa hay xuyên qua giữa thôn, hai bên đường có không ít thôn dân ngồi phơi nắng, nói chuyện với nhau, còn có mấy cụ già ngồi đánh cờ bên lề đường.

Sau khi thấy chiếc xe buýt này, người dân trong thôn đều có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Có đứa nhóc nọ tò mò chỉ vào chiếc xe, nói: "Mẹ ơi, cái xe kia tơi tả quá, trông như được chắp vá nhiều chỗ vậy!" "Vì sao họ lại dán vải trắng lên xe vậy?" Người phụ nữ mỉm cười giải thích: "Vì xe họ vỡ kính rồi, phải dán lên làm rèm cửa."


Việt Tinh Văn: "..."

Mặc dù băng y tế có thể chắn gió, nhưng không thể cách âm.

Mọi người trong xe nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, đều dở khóc dở cười.

Lưu Chiếu Thanh nói: "Xe của chúng ta cũng giống chắp vá thật, nếu lái con này lên phố có khi người ta sẽ nghĩ bọn mình trốn viện tâm thần ra mất."

Trác Phong nói: "Có xe mà đi là tốt hơn vắt giò lên chạy rồi, đừng yêu cầu cao quá."

Giang Bình Sách nhìn ánh mắt tò mò của người dân bên ngoài cửa sổ, sau đó thấp giọng nói với Việt Tinh Văn: "Người dân trong thôn này trông rất bình thường, còn có người rảnh rỗi ngồi chơi cờ bên đường, có thể họ hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài."

Việt Tinh Văn nhìn mấy đứa trẻ đang đá cầu bên đường, cậu khẽ thở dài, nói: "Những thôn làng xa xôi không phải mục tiêu đầu tiên của người biến dị. Chắc hẳn chúng sẽ chiếm cứ những thành phố lớn trước, dần dần bành trướng thế lực dọc theo cao tốc quốc lộ."


Sau khi khủng hoảng ập tới, những thôn làng xa xôi lại trở thành những chốn bồng lai tiên cảnh. Nhớ lại những thi thể chồng chất thành núi trên quảng trường thành phố C, sau đó so sánh với những đứa trẻ nô đùa vui vẻ và người già chơi cờ ven đường trong thôn xóm này... Quả thật tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Chiếc xe buýt tả tơi của họ dần dần chạy ra khỏi thôn trong ánh nhìn của các thôn dân.

Quãng đường tiếp theo là một con đường quê vắng vẻ không người kéo dài mấy chục cây số, ba tài xế thay phiên lái xe, đến khi trời tối, cuối cùng họ cũng tới nơi giáp ranh giữa hai tỉnh.

Xung quanh là vùng đất hoang vẫn chưa được khai phá, Hứa Diệc Thâm dừng xe nghỉ lại ven đường, xăng trong thùng đã sắp thấy đáy, mấy chàng trai bắt tay nhau đổ thêm xăng vào thùng.


Mọi người xuống xe chuẩn bị ăn tối, Việt Tinh Văn đi tới bên cạnh giáo sư Đường, hỏi ông ta: "Giáo sư Đường, tối nay chú muốn ăn gì?"

Giáo sư Đường đẩy kính, nói: "Gì cũng được." Dù sao họ cũng chỉ có toàn ngũ cốc, hoa màu, ăn liền ba bữa cháo rau củ, giáo sư Đường cảm thấy mình đã bước vào giai đoạn dưỡng sinh rồi, bụng dạ cũng rất nhẹ nhõm.

Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Kha Thiếu Bân: "Cháo đậu đỏ đậu phộng được không?"

Kha Thiếu Bân hào hứng gật đầu, "Được đó, còn một ba lô đậu đỏ chưa sờ tới nè."

Mọi người nhanh tay nhanh chân nấu ăn. Ngay khi họ vừa ăn no, một loạt âm thanh kỳ lạ bỗng vang lên phía sau...

Âm thanh này rất giống một đoàn xe mô tô, tiếng bánh xe ma sát lên mặt đường, cùng tiếng động cơ gầm rú trộn lẫn vào nhau vô cùng vang dội, càng lúc càng gần.
Mặt Việt Tinh Văn biến sắc, "Chẳng lẽ dị nhân đã đuổi kịp rồi?"

Đường quê hẻo lánh, sao lại có đoàn xe mô tô được?!

Mọi người lập tức cảnh giác tập hợp lại gần nhau, đăm đăm nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Vận tốc của xe buýt có hạn, chắc chắn không thể nhanh hơn xe mô tô. Vả lại, xe mô tô nhẹ nhàng linh hoạt, chiếm ưu thế lớn hơn trên con đường khá hoang vu này. Nghe tiếng xe chạy, chắc chắn đối phương cũng có không ít người.

Không tới 5 phút sau, mấy chiếc xe mô tô đồng loạt xuất hiện trước mặt mọi người, dàn thành hình cánh quạt bao vây bọn họ.

Những người lái mô tô đều là thanh niên khoảng 20 tuổi, đầu đội mũ bảo hiểm, mặc trang phục rằn ri của bộ đội, số lượng cũng vừa đúng 12 người.

Họ nhảy xuống xe, điệu bộ bước đi rất giống người bình thường.
Cô gái dẫn đầu bước lên hai bước, nhìn về phía giáo sư Đường đang đeo kính, cô ta lịch sự cúi người, nói: "Giáo sư Đường, thành thật xin lỗi, chúng tôi đã tới muộn. Ngài không sao chứ?"

Dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng Việt Tinh Văn. Quả nhiên, ngay sau đó cậu đã nghe thấy người phụ nữ nói: "Chúng tôi là nhóm hành động 183, đến đây để bảo vệ ngài."

Việt Tinh Văn chau mày, "Các cô? Bảo vệ giáo sư Đường?" Không ngờ đám dị nhân lại chặn đường họ, hơn nữa còn biết cả mật hiệu "nhóm hành động 183"?

Giáo sư Đường cũng không ngốc đến mức dễ dàng tin tưởng, ông ta hỏi bọn họ: "Ai cử các bạn đến?"

Một anh chàng trẻ tuổi bước ra, thấp giọng giải thích: "Giáo sư Đường, chúng tôi nhận sự ủy thác của chủ nhiệm Trịnh đến hộ tống ngài. Tiếc là bị người biến dị cản lại giữa đường nên đến muộn một bước."
Cô gái bên cạnh bổ sung: "Khi chúng tôi đến sở nghiên cứu thành phố C, cả sở nghiên cứu đã nổ tan tành rồi, cũng không thấy bóng dáng ngài đâu, trạm thu phí trên đường cao tốc đã bị người biến dị chiếm cứ, chúng tôi đành phải đi đường vòng lên quốc lộ, đến thành phố F nhanh nhất có thể."

Ánh mắt sắc bén của cô ta lướt qua nhóm Việt Tinh Văn, lạnh lùng nói: "Không ngờ lại gặp được ngài ở đây. Ngài bị bắt cóc sao? Yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ cứu ngài!"

Việt Tinh Văn biết rõ đám người trước mặt là giả mạo.

Nhưng e là với giáo sư Đường, những tay lái mô tô mặc đồ rằn ri này mới giống những bảo vệ được cấp trên phái tới hộ tống ông ta. Còn những người lái xe buýt, quẩy "phép thuật" cả đường như họ lại giống người biến dị hơn?

Người phụ nữ bỗng nhiên vẫy tay, bọn chúng đồng loạt giương súng, ngắm thẳng vào hội Việt Tinh Văn.
Cô ta lạnh giọng nói: "Thả giáo sư Đường ra."

Việt Tinh Văn bỗng cười, nhận xét họ: "Diễn xuất ổn đấy."

Cậu nắm tay lại đặt ra sau lưng, ra hiệu 3, 2, 1.

Đó là ám hiệu hành động dành cho các đồng đội.

Ngay khi cậu ra hiệu tới 1, cả nhóm nghiên cứu C-183 đồng loạt giơ tay phải, ngay sau đó, một bức tường kiên cố dựng lên ngay trước mặt họ, tường chống động đất của Chương Tiểu Niên chắn ngay phía trước, có thể cản lại mọi loại đạn!

Tiếng súng đùng đoàng vang lên bên tai, đạn bắn như mưa ghim hết lên vách tường phía trước.

Ngay lúc đó, Tần Miểu bình tĩnh đọc kỹ năng: "Dùng Rượu Tước Binh Quyền!"

Không khí xung quanh như bị bóp méo trong khoảnh khách, súng ống trong tay đám người kia đồng loạt rơi xuống!

Chiêu thức tước vũ khí khiến đối phương không thể nhặt chúng lên trong thời gian ngắn, Lâm Mạn La lập tức vung dây leo ra từ phía sau vách tường, năm sợi dây leo xanh biếc vươn ra như rắn, nhanh chóng bay vút qua cuỗm hết súng ống trên đất đi.
Tất cả mọi hành động chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, những kẻ mặc trang phục rằn ri vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, vũ khí trong tay đã bị cướp sạch!

Việt Tinh Văn nhìn giáo sư Đường với vẻ mặt kinh hoàng bên cạnh, cậu khẽ nói: "Mặc dù trông chúng tôi giống người xấu hơn, nhưng có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề nổi."

Đối phương cũng vừa đủ 12 người.

Sau khi bị tước vũ khí, kẻ cầm đầu trong số họ lập tức hô: "Giáo sư Đường chạy mau!"

Giáo sư Đường xoay người bỏ chạy, Lam Á Dung lập tức triệu hồi cuốn luật hình sự dày cộp: "Phạt tù 7 năm!"

Một chiếc lồng sắt giáng xuống từ trên trời, nhốt giáo sư Đường lại bên trong.

Giáo sư Đường bị nhốt trong lồng đầy vẻ hoang mang, đừng nói là chạy, ông ta còn không mở nổi cái lồng này! Ngay lúc ấy, nỗi tuyệt vọng trong lòng bỗng dâng lên như thủy triều, nhấn chìm ông ta, ông ta đã nghĩ rằng mình sẽ chết ngay lúc này.
Việt Tinh Văn thấp giọng nói: "Đưa giáo sư Đường lên xe. Anh Hứa, chị Lam, Tần Lộ, Chương Tiểu Niên, bốn người chạy trước!"

Những người được gọi tên nhanh nhẹn chuyển cả giáo sư Đường và lồng giam lên xe, Hứa Diệc Thâm dẫm chân ga, chiếc xe vun vút lao đi. Sắc mặt của đám người biến dị rất tệ, người phụ nữ cầm đầu lạnh lùng hô: "Đuổi theo!"

Vừa định đuổi theo, Việt Tinh Văn đã mở từ điển tung chiêu "Liệt Hỏa Liệu Nguyên!"

Ngọn lửa hừng hực nhanh chóng lan rộng quanh vách tường, trực tiếp tạo ra một đám cháy cao hơn hai mét.

Xe mô tô của họ không thể chạy qua được.

Cuối cùng đám người biến dị cũng không giả bộ nữa, một kẻ trong số đó hít sâu một hơi, dậm mạnh hai chân, sức bật kinh người giúp gã nhảy ra xa mười mấy mét, trực tiếp nhảy qua vách tường, móng vuốt nhọn hoắt mạnh mẽ vồ tới cổ Việt Tinh Văn!
Giang Bình Sách vội vàng ôm eo Việt Tinh Văn, hắn nhanh chóng tính hệ tọa độ, đưa Việt tinh Văn bay thẳng lên trời!

Việt Tinh Văn nhìn xuống, đám người biến dị lần lượt nhảy qua đám cháy, lao về phía mọi người. Động tác của chúng khỏe khoắn, khi bật cao, vồ về phía trước chẳng khác nào hổ dữ vồ mồi!

Việt Tinh Văn vội nhắc nhở: "Cẩn thận!"

Sắc mặt Tần Miểu lạnh băng, cô khẽ giơ tay phải, tung đại chiêu của khoa Lịch sử: "Dẹp Loạn Sáu Nước!"

Một luồng khí cực mạnh trào ra từ lòng bàn tay cô, đám người biến dị lập tức bị luồng khí xô ngã, ngay sau đó, Việt Tinh Văn triệu hồi cơn mưa, nói: "Đàn anh Trác!"

Đám mây đen xuất hiện giữa trời, mưa như trút nước. Trác Phong hiểu ý cậu, anh nhanh nhẹn đưa dòng điện vào trong đám mây.

Cơn mưa lẫn theo sấm sét trút xuống, dội lên người đám dị nhân.
Đám dị nhân bị điện giật co quắp, Việt Tinh Văn điều khiển cơn mưa di chuyển sang bên cạnh, nhưng những kẻ biến dị đó phản ứng rất nhanh, chúng nhận ra tình hình không thuận lợi, bèn nhanh chóng bỏ chạy!

Tốc độ chạy của chúng nhanh như gió, thậm chí còn nhanh hơn xe mô tô đã rồ ga hết cỡ, chẳng mấy chốc chúng đã hòa mình vào màn đêm, biến mất tung mất tích.

Việt Tinh Văn nhìn đám người chạy trốn thoăn thoắt, tâm trạng nặng nề, "Chúng được cấy thêm gen gì vậy?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Nhìn có vẻ giống thú rừng, kiểu như báo, hổ gì đó? Tốc độ chạy nhanh đáng sợ, động tác khi chúng nhào về phía chúng ta cũng giống như dã thú vồ mồi, móng tay của chúng cũng sắc nhọn lạ thường."

Ba người biến dị bị sấm đánh ngất xỉu nắm dưới đất.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng đáp đất, cậu nói: "Chị Mạn La, chị trói chúng lại mang lên xe nghiên cứu xem sao."
Sở dĩ cậu không bảo Tân Ngôn dùng mưa acid đốt cháy những kẻ này mà nhờ đàn anh Trác phối hợp tạo ra mưa điện, chính là vì cậu muốn đánh ngất chúng, sau đó quan sát cẩn thận đặc trưng của người biến dị.

Lâm Mạn La nghe vậy, lập tức trói ba tên dị nhân bằng dây leo.

Lúc này Việt Tinh Văn mới nhắn tin trong kênh nhóm: "Đàn anh Hứa dừng xe, bọn em qua ngay đây."

Xe buýt đỗ lại ở phía trước, Việt Tinh Văn khởi động kỹ năng tăng tốc toàn đội, đưa theo ba tên dị nhân họ vừa bắt được, nhanh chóng đuổi theo xe.

Trên xe, giáo sư Đường bị nhốt trong lồng vô cùng tuyệt vọng.

Sau khi Việt Tinh Văn lên xe, cậu bảo Kha Thiếu Bân mở laptop, nói: "Cho giáo sư Đường xem video quay được lúc nãy." Kha Thiếu Bân tua lại từ đầu đoạn băng vừa quay được cho giáo sư Đường xem.

Giáo sư Đường càng xem càng kinh ngạc, "Chúng nhảy cao vậy sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Bọn họ là người biến dị, đã được cấy thêm gen của thú hoang. Người bình thường không thể nhảy qua đám lửa cao mười mấy mét với vách tường cao hai mét trong tíc tắc được, giờ chú đã biết chưa?"

Giáo sư Đường: "..."

Việt Tinh Văn cười nói: "Đương nhiên, thoạt trông thì mấy người có thể triệu hồi ra lửa với tường như chúng tôi cũng không giống người bình thường. Nhưng so ra thì chúng tôi đối xử với chú cũng thân thiện mà, còn bọn chúng thì chưa chắc đâu."

Giáo sư Đường không đáp lại, ông ngoái đầu nhìn ba kẻ dị nhân bị bắt lên xe.

Việt Tinh Văn bỗng nói: "Hiện chú đang giữ con chip tài liệu, trong đó chứa nhược điểm của người biến dị, phải không? Nếu người biến dị bắt được chú, chú cảm thấy họ sẽ xử lí chú thế nào?"

Mặt giáo sư Đường biến sắc, "Ý, ý cậu là gì?"
"Sự tồn tại của con chip và chú cũng là sự đe dọa lớn nhất với người biến dị, gϊếŧ chết chú, hủy con chip mới là mục đích thật sự của chúng. Không gϊếŧ thẳng tay mà nghĩ đủ mọi cách để bắt chú là bởi vì chúng vẫn chưa chắc chắn chú có đang giữ con chip trong người không."

"Còn chúng tôi, không chỉ đã xác định chú là giáo sư Đường, còn biết con chip đang ở trong người chú, nhưng chúng tôi vẫn mãi không gϊếŧ chú, hủy con chip, mà dốc hết sức bảo vệ chú." Việt Tinh Văn mỉm cười, chân thành nhìn ông ta: "Chú suy nghĩ thật kỹ đi."

"..." Giáo sư Đường tâm trạng phức tạp, không lên tiếng. Ông phát hiện cậu thanh niên trước mặt mình rất giỏi ăn nói, gần như đã thuyết phục được ông.

Việt Tinh Văn sờ cằm, nhìn ba kẻ dị nhân bị điện giật ngất xỉu trên xe, nói: "Sao mấy tên biến dị này lại nghe lời thế nhỉ? Kha Thiếu, cậu quét thử xem trong người chúng có gì lạ không?"
Kha Thiếu Bân bảo Tiểu Đồ quét thử, chẳng mấy chốc đã có kết quả: "Trong não họ có vật thể lạ."

Cậu chỉ vào hình ảnh khác thường trong máy tính, Lưu Chiếu Thanh sáp lại xem xét kỹ càng, anh nói: "Hình như là cấy kim loại gì đó vào à? Hình ảnh radar Tiểu Đồ quét được hiển thị màu bạc."

"Tức là thủ lĩnh của tổ chức người biến dị điều khiển những vũ khí sinh hóa được sản xuất hàng loạt này bằng cách đó sao?" Việt Tinh Văn dừng một lát, nói: "Trông họ có vẻ không được thông minh lắm, nói không chừng những gì họ nói cũng là được tổ chức gửi vào trong não, chỉ cần đọc theo là được?"

Giang Bình Sách nói: "Rất có thể mảnh kim loại cấy vào trong não chúng có chức năng theo dõi, đề phòng bất trắc, chúng ta đừng để chúng trên xe thì hơn, tránh cho tổ chức người biến dị nắm được hành động của chúng ta."
Việt Tinh Văn gật đầu, ném ba tên kia xuống xe, Hứa Diệc Thâm tăng tốc chạy về phía trước.

Kha Thiếu Bân bỗng quay đầu nhìn giáo sư Đường, "Hay là tớ quét thử giáo sư Đường nha? Chú ấy ăn con chip rồi, nếu con chip nằm trong bụng chú ấy, radar quét hình của Tiểu Đồ có thể kiểm tra được kim loại lạ ở trỏng đó."

Giáo sư Đường cứng đờ người, "Mấy cậu, mấy cậu đừng có làm bừa!"

Lưu Chiếu Thanh cười, đặt tay lên vai ông ta, đoạn nói: "Giáo sư Đường phối hợp tí đi, bọn tôi kiểm tra toàn thân cho chú luôn."

Giáo sư Đường: "..."

Tác giả:

Giáo sư Đường: Sau khi quét xong là tới bước mổ bụng sao?

~ NGƯỜI BIẾN DỊ TẬP KÍCH GIỮA ĐÊM ~

Dù chức năng quét hình của Tiểu Đồ không hiển thị được kết cấu cơ thể chi tiết như chụp CT ở bệnh viện, nhưng nó có thể dò được sự tồn tại của kim loại lạ thông qua tín hiệu phản xạ lại từ radar.
Vốn dĩ Kha Thiếu Bân yêu cầu quét hình toàn thân giáo sư Đường chỉ là nói đùa thôi. Nhưng sau khi giáo sư Đường nghe được câu này mặt lập tức biến sắc. Nhìn dáng vẻ vô cùng chống cự của ông ta, Việt Tinh Văn không khỏi nghi ngờ, "Chỉ quét hình thôi mà, sao chú phải lo lắng đến vậy? Chẳng lẽ chú không hề nuốt con chip sao?"

Giáo sư Đường cắn răng, không đáp lại.

Việt Tinh Văn ra hiệu cho Kha Thiếu Bân.

Kha Thiếu Bân lập tức gọi Tiểu Đồ ra, máy dò radar của nó chĩa thẳng về phía giáo sư Đường.

Việt Tinh Văn mỉm cười, nói: "Giáo sư Đường, tôi xin phép, chúng tôi chỉ kiểm tra thôi, không tấn công chú đâu. Mong chú phối hợp."

Giáo sư Đường căng giọng: "Đằng nào các cậu cũng có thể trói tôi bằng dây leo, hoặc nhốt tôi vào lồng giam, tôi có thể không phối hợp sao?"

Việt Tinh Văn cười nói: "Chú biết là được."
Giáo sư Đường: "..."

Vậy mấy câu cậu vừa nói chỉ là khách sáo thôi sao? Tôi không phối hợp thì mấy cậu sẽ dũng vũ lực?

Giáo sư Đường chau mày, nhắm mắt ra vẻ tuyệt vọng "mấy cậu muốn làm sao thì tùy".

Tiểu Đồ khởi động chức năng radar quan sát, nhắm về phía giáo sư Đường, nó quét từ đầu đến chân ông ta, không lâu sau, hình ảnh rõ nét xuất hiện trên máy tính. Đường nét cơ thể người, những nơi có máu chảy qua như trái tim, đường ruột đều được hiển thị thành những chấm đỏ thể hiện nhiệt lượng.

Lưu Chiếu Thanh tỉ mẩn quan sát đường ruột ông ta, kinh ngạc nói: "Không có kim loại đặc biệt nào trong bụng ông ta. Xem ra giáo sư Đường không hề nuốt con chip? Rốt cuộc ông ta giấu ở đâu?"

Giáo sư Đường bình tĩnh nói: "Con chip không ở trên người tôi, nếu mấy cậu gϊếŧ tôi, một khi tôi chết, đồng nghiệp của tôi sẽ lập tức gửi thông tin trong con chip tới trung tâm gen qua mạng."
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn ông ta, "Vậy à? Nếu có thể gửi qua mạng thì chú đã gửi tám đời rồi, còn cần phải trốn trong thùng trên sân thượng sở nghiên cứu đợi ba ngày ba đêm sao?"

Sắc mặt giáo sư Đường khẽ thay đổi.

Việt Tinh Văn cười nói: "Số tài liệu này cần được bảo mật, không thể để người thứ ba thấy được, gửi qua mạng có thể sẽ bị lộ một lần nữa. Sự tồn tại của người biến dị là hậu quả xảy ra do tài liệu bị rò rỉ. Chú sẽ không mạo hiểm tới vậy."

Giáo sư Đường cắn răng, không phản bác.

Việt Tinh Văn kết luận: "Thế nên là, chắc chắn con chip đang nằm trên người chú. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chú là mang theo con chip tài liệu đến trung tâm gen, tiết lộ điểm yếu trong gen của người biến dị cho lãnh đạo đứng đầu tổ chức. Với chú mà nói, con chip này còn quan trọng hơn tính mạng mình."
Cậu quét mắt nhìn khắp người giáo sư Đường, quan sát một hồi, "Không nuốt vào bụng thì giấu ở đâu nhỉ?"

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Trong những bộ phận khác trên cơ thể ông ta, phát hiện ba chỗ có tín hiệu kim loại lạ."

Việt Tinh Văn nhìn cẩn thận quan sát hình ảnh hiển thị sau khi được Tiểu Đồ quét, cậu nói: "Cổ tay, cổ, mặt."

Kha Thiếu Bân gật đầu, "Trên cổ tay là đồng hồ, trên cổ là vòng cổ, trên mặt là kính."

Việt Tinh Văn xoay người nhìn giáo sư Đường, mỉm cười hỏi: "Giáo sư Đường, chú có thể cho chúng tôi xem thử đồng hồ, mắt kính và vòng cổ của chú không?"

Giáo sư Đường chưa kịp phản ứng lại, Lưu Chiếu Thanh đứng bên cạnh đã giữ vai ông ta, tháo hết kính, đồng hồ và vòng cổ ra rồi đưa cả cho Việt Tinh Văn.

Việt Tinh Văn nhận đồ, quan sát kỹ càng, mặt vòng là một miếng kim loại hình tròn, đằng sau có một lỗ kim rất nhỏ, Lâm Mạn La giật một chiếc gai trên dây leo, đâm vào trong lỗ kim...
Đây quả thật là một cơ quan.

Sau khi mở ra, họ trông thấy một con chip màu xanh rất nhỏ, dài chừng 8 milimet nằm trong vòng cổ.

Việt Tinh Văn khẽ giơ con chip lên trước mắt ông ta: "Cái này phải không?"

Sắc mặt giáo sư Đường rất tệ, "Nếu đã tìm thấy rồi, các cậu có thể nộp lên cấp trên hoàn thành nhiệm vụ."

Việt Tinh Văn không vội vàng xác định, cậu tiếp tục cầm đồng hồ lên quan sát thật kỹ, lật tới lật lui, cậu mở nắp phía sau đồng hồ, không phát hiện thứ gì khác lạ. Sau đó, cậu cầm chiếc kính lên nghiên cứu tỉ mẩn, trên gọng kính hai bên sườn gắn một đôi phụ kiện nhỏ nhắn, là kiểu dáng hình thoi rất phổ biến, Việt Tinh Văn quan sát hồi lâu, nhẹ nhàng gỡ phụ kiện kia ra...

Không ngờ lại có một con chip màu xanh dính trên gọng kính bên phải.

Việt Tinh Văn cười nói: "Chú suy xét chu đáo thật đó, chuẩn bị tận ba con chip, trộn lẫn thật giả qua mặt người khác. Chắc chắn chiếc chú đưa tôi ở sở nghiên cứu là giả. Trong hai chiếc trên vòng cổ và kính, cái nào là thật đây?"
Sắc mặt giáo sư Đường chợt thay đổi, căm phẫn như con mèo bị giẫm lên cái chân đau, ông ta nói: "Thật hay giả có quan trọng không? Nếu tôi đã rơi vào tay các cậu, các cậu cứ gϊếŧ tôi rồi hủy hết mấy con chip là được mà?"

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau thấp giọng nói: "Có thể con chip trong kính là thật."

Trước đây khi cậu nói giáo sư Đường nuốt con chip, ông ta thuận nước đẩy thuyền thừa nhận điều đó, Việt Tinh Văn cũng không nghi ngờ, không ngờ giáo sư Đường rất giỏi chơi xỏ họ – Ông ta không hề nuốt con chip mà giấu trong kính. Hơn nữa còn giấu một chiếc giả trong vòng cổ, tiện để tráo loạn thật giả, lừa người biến dị.

Việt Tinh Văn cất kỹ con chip, nói: "Dù là thật hay giả, để chúng tôi bảo quản mấy con chip này đi."

Giáo sư Đường vô cùng tuyệt vọng.
Việt Tinh Văn nói: "Yên tâm, chúng tôi không gϊếŧ chú đâu." Dứt lời, cậu trả đồng hồ, vòng tay và kính lại cho đối phương, giáo sư Đường im lặng nhận lấy, ngồi trên ghế không nói không rằng.

Giang Bình Sách đi tới ghế lái, đổi chỗ cho Hứa Diệc Thâm, hắn nói: "Đàn anh nghỉ đi, để em lái nửa đêm đầu trước."

Hứa Diệc Thâm ra phía sau ngồi nghỉ, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn phụ trách lái xe như đêm qua.

Việt Tinh Văn nói: "Mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ trước đi."

Trong xe dần yên tĩnh, những bạn học khác đều đã thiếp đi, chiếc xe buýt phóng đi trên con đường vắng vẻ trong đêm.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, hai bên đường không một bóng người, cỏ dại mọc khắp một vùng, chỉ có xe của họ đang chạy trên đường, dường như họ đã bị cả thể giới bỏ rơi.
Việt Tinh Văn chăm chú nhìn con đường phía trước, câu có câu không tán gẫu với Giang Bình Sách.

23:30 đêm, Việt Tinh Văn đang gật gù buồn ngủ, đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên, tựa như có bầy chim đang vỗ cánh bay trên đầu họ, Việt Tinh Văn choàng tỉnh, cảnh giác nhìn xung quanh, "Tiếng gì vậy?"

Giang Bình Sách cũng không rõ, đoán mò: "Hình như là tiếng quạ?"

Việt Tinh Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh đèn, cậu trông thấy một con dơi đang treo ngược trên cành cây. Chỉ có điều thể tích của con dơi ấy quá lớn, có thể so với một đứa trẻ bảy tám tuổi?

Việt Tinh Văn sững sờ, đoạn nói: "Không phải quạ, là dơi!"

Ngay sau đó, tiếng vỗ cánh càng lúc càng lớn, trong bóng đêm, một đàn dơi đông đảo bỗng vây quanh xe buýt như thể đã nhận được mệnh lệnh nào đó!

Một bầy dơi đen nghịt dường như đã vây kín chiếc xe trong tíc tắc!
Giang Bình Sách vẫn đang lái xe, bỗng nhiên có ba con dơi lao đến ngay phía trước, chúng dàn hàng bám lên cửa kính xe. Rõ ràng chúng có mọc cánh, nhưng phần đầu lại không khác gì con người. Ngay trước mặt Giang Bình Sách là một cô bé tết tóc, ánh mắt nó lạnh tanh, đôi cánh đen dang rộng vang tiếng "xoèn xoẹt", gần như che khuất cả nửa mặt kính.

Đồng bọn của nó cũng "sóng vai" bám vào kính chắn gió, đôi mắt lăm lăm nhìn vào trong xe, chúng dùng cánh che kín toàn bộ khung cửa.

Giang Bình Sách không thể nhìn rõ đường sá phía trước, bèn giẫm phanh dừng xe lại.

Đối mặt với từng đôi mắt người sáng rõ xung quanh, nhìn những đôi cánh đen che kín cửa sổ, tim Việt Tinh Văn chợt siết, vội vàng hét lớn: "Mọi người dậy mau!"

Các bạn học trong xe vốn đang say ngủ, Giang Bình Sách phanh gấp kết hợp với tiếng hét của Việt Tinh Văn đã đán thức tất cả, ai nấy đều căng thẳng chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu.
Giáo sư Đường sợ hãi nhìn quanh, "Sao, sao thế?"

Trác Phong vọt tới gần ghế lái, "Chuyện gì thế?" Nương theo đèn xe, anh nhìn thấy "quái vật mặt người mình dơi" đang bám trên cửa sổ, da ga da vịt nổi lên rần rần, "Người biến dị?"

Việt Tinh Văn nói: "Dơi biết bay."

Lưu Chiếu Thanh ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện tầm mắt anh là đôi mắt của một cậu bé, nó vẫy cánh phần phật, liếm máu trên khóe môi, lăm le nhìn anh như thể đang rình mồi.

Lưu Chiếu Thanh xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, không nhịn được mắng: "Đù, gớm quá vậy! Dơi gì mặt giống hệt con người, mình thì dài hơn mét vậy. Rốt cuộc chúng đẻ ra đám quái vật này kiểu gì thế?"

Việt Tinh Văn nói: "Mọi người cẩn thận! Đám dơi này biết hút máu!"

Sở dĩ cậu phán đoán như vậy là bởi cậu đã thấy mấy con dơi nhe ra hàm răng sắc nhọn, khóe môi vẫn còn vết máu, hiển nhiên, đám "người biến dị" này đã bị cải tạo thành dơi hút máu, thừa hưởng khẳ năng bay lượn, hút máu của loài dơi.
Răng chúng vô cùng sắc nhọn, có thể cắn đứt cổ người thường trong nháy mắt!

Vừa dứt lời, tiếng va chạm rầm rầm đã vang lên bên tai, cửa kính xe gần như bị chúng đập vỡ trong tíc tắt, băng y tế mà Lưu Chiếu Thanh quấn lên xe cũng bị bầy dơi cắn rách bằng hàm răng sắc nhọn của chúng.

Bầy dơi cao gần một mét hung tợn lao vào trong xe, miệng kêu tên từng tiếng "ét ét" chói tai, chúng bất chấp mọi thứ bắt đầu lao vào cắn xé họ!

Mọi thứ trong xe trở nên hỗn loạn.

Dơi hút máu ngoác cái miệng rộng nhắm thẳng vào cổ người, một khi bị chúng cắn trúng động mạch chủ, chắc chắn sẽ mất mạng trong giây lát!

Bầy dơi đông không đếm xuể, một vài con bay loạn trong xe, vài con khác thì treo ngược trên trần xe, dường như trong xe không còn không gian nào để di chuyển nữa.

Rất rõ ràng, sau khi nhiệm vụ giả mạo nhóm hành động 183 đến bắt giáo sư Đường thất bại lúc chiều tối nay, tổ chức người biến dị đã thay đổi kế hoạch, quyết định phát động tấn công toàn diện – Mặc kệ con chip, dứt khoát diệt trừ toàn bộ!
Di chuyển mảng kiến tạo của Tần Lộ, đại chiêu của Tần Miểu đều đã dùng hết, đến 24 giờ đêm nay mới có thể dùng tiếp, đợt tấn công thứ hai của người biến dị ấp đến vào thời khắc quan trọng 23 giờ 30 phút, rất nhiều kỹ năng của họ vẫn đang cooldown.

Trong số các kỹ năng chạy trốn, chỉ còn lại "Kim Thiền Thoát Xác" của Việt Tinh Văn.

Tuy nhiên, Kim Thiền Thoát Xác chỉ có thể đưa đồng đội trong nhóm nghiên cứu theo, không thể đưa giáo sư Đường theo họ. Nếu bỏ lại giáo sư Đường không có khả năng tự bảo vệ lại đây, chẳng tới một phút, ông ta sẽ bị bầy dơi hút sạch máu trong người!

Việt Tinh Văn vắt óc suy nghĩ.

Bảo vệ giáo sư Đường bằng cách nào đây?

Bỗng một ý tưởng vụt qua, cậu lấy một cuốn sách khác ra, đó chính là "Tuyển tập văn học" mà cậu vừa mới đổi được.
Việt Tinh Văn liến thoắng đọc một đoạn thoại với giáo sư Đường: "Con đứng yên đây đừng đi đâu hết, bố đi mua quýt cho con."

Giáo sư Đường: "???"

Trong lúc hỗn loạn, nghe thấy Việt Tinh Văn nói sẽ đi mua quýt cho mình, giáo sư Đường bỗng nghệt mặt – Cái nhóm ngộ nghĩnh này bị làm sao vậy? Bị bầy dơi bao vây đang lúc sống còn lại đòi đi mua quýt?

Ngay sau đó, Việt Tinh Văn lại mở từ điển thành ngữ, "Kim Thiền Thoát Xác, đi!"

12 người cùng di chuyển theo Việt Tinh Văn, chớp mắt họ đã di chuyển tới nơi cách xe buýt 50 mét.

Chỉ còn một mình giáo sư Đường lẻ loi ngồi trên xe.

Kha Thiếu Bân lo lắng nhìn xe buýt, "Để giáo sư Đường lại đó không sao chứ?"

Việt Tinh Văn nhìn quả quýt tươi mọng trong tay, nói: "Không sao đâu, chỉ cần tớ không đưa quýt cho chú ta, 5 phút tiếp theo, chú ta sẽ ở trong trạng thái không thể bị tấn công, đám dơi kia không tấn công chú ta được đâu."
Kỹ năng mua quýt là một vũ khí lợi hại để chống lại Boss, tương đương với việc ấn nút "pause" với một mục tiêu đơn, chỉ cần không đưa quýt cho người đó, người đó buộc phải "hóa đá" ở yên tại chỗ trong 5 phút – Nhưng đồng thời, người đó cũng không bị tấn công.

Lam Á Dung không nhịn được nói: "Giáo sư Đường sắp bị chúng ta hù chết rồi."

Mọi người: "..."

Giáo sư Đường đáng thương bị bầy dơi bao vây, mặc dù kỹ năng của Việt Tinh Văn có thể giúp ông ta không bị thương, nhưng áp lực trên tâm lý và thị giác chắc chắn sẽ khiến ông ta vô cùng tuyệt vọng!

Nhưng đây cũng là cách duy nhất để bảo vệ giáo sư Đường vào lúc này.

Việt Tinh Văn không có thời gian giải thích cụ thể, cậu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Chúng ta chỉ có 5 phút thôi, mọi người phối hợp xử lý đám quái vật dơi này nhanh nhất có thể!"
Tác giả:

Giáo sư Đường: Tui có một câu "ĐMM" không biết có nên nói không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi