TRONG BÓNG TỐI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Toàn bộ tâm tư đùa giỡn của Tạ Lam Sơn bay sạch ngay khi nghe thấy cái tên này, anh nhíu mày nheo mắt, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Thẩm Lưu Phi đáp lại ngang tay, y cắn trả ánh mắt của anh bằng một đôi mắt tối đen đầy sâu xa, khóe môi vẫn giữ ý cười chẳng mảy may hoảng loạn.

Bỗng có tiếng xe cảnh sát rú lên inh ỏi, chưa đầy một phút sau, Đào Long Dược thở hồng hộc chạy tới, hô lên với Tạ Lam Sơn từ xa: “A Lam, vừa nãy tôi tìm thấy một con dao gọt hoa quả dài mười ba phân trong nhà vệ sinh, còn có một đôi bàn tay người bị thiêu rụi nữa!”

Sau khi lại gần, Đào Long Dược mới nhận thấy bầu không khí sai sai. Nhìn ra được hai người đàn ông này đang giằng co trong im lặng, hắn hỏi Tạ Lam Sơn: “Sao thế?”

Ánh mắt Tạ Lam Sơn bất động, anh khẽ nhếch môi: “Đây là Thẩm Lưu Phi.”

“Ôi vãi, cái bức tranh này!” Tầm mắt Đào Long Dược hướng về phía sau lưng Tạ Lam Sơn, chẳng bao lâu sau đã phát hiện ra tác phẩm thuộc bộ sưu tập “Đen Trắng Chưa Phân”, hắn hết sức chấn động.

Hung khí và hài cốt được phát hiện trong WC của phòng tranh, lại thêm bức tranh giống y hệt hiện trường gây án, còn có những bằng chứng về quan hệ mờ ám với người bị hại qua lời khai chắc nịch của nhân chứng… Thẩm Lưu Phi cao lớn anh tuấn trước mặt này hoàn toàn phù hợp với mô tả hung thủ của bọn họ.

Đào Long Dược lập tức rút thẻ cảnh sát ra rồi đi tới trước mặt Thẩm Lưu Phi, mặt hắn đanh lại: “Tôi là Đào Long Dược, đội trưởng đội trọng án thuộc cục điều tra hình sự, hiện tại thông báo triệu tập bằng lời nói với anh, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến để phối hợp công tác điều tra một vụ án mạng.”

Giao tiếp với đủ loại phần tử tội phạm trong nhiều năm, đội trưởng Đào đã nghiêm mặt thì hoàn toàn không còn sự chân thành thân thiện của một nô lệ nhân dân, đôi mắt hắn sắc lại, đường nét gương mặt cũng căng cứng khác thường. Về cơ bản thì đủ để dọa nạt người khác.

Nhưng không dọa được Thẩm Lưu Phi.

“Ừ, Điều 117 Luật Tố tụng Hình sự đã bổ sung biện pháp triệu tập bằng lời nói đối với tội phạm đang hoạt động*.” Dù công an đã tìm tới cửa, bản thân cũng bị coi như kẻ tình nghi nhưng giọng điệu Thẩm Lưu Phi lại vẫn bình thản ung dung, “Đồng thời, Luật Tố tụng Hình sự cũng có quy định về ‘Tội phạm đang hoạt động hoặc phần tử mang hiềm nghi lớn’, có bảy loại tất cả, đội trưởng Đào có thể giải thích kỹ hơn một chút xem tôi bị xếp vào loại nào không?”

*Tội phạm đang hoạt động là tội phạm đang được chuẩn bị hoặc đang được thực hiện và được phát hiện ngay sau khi tội phạm hoàn thành. Bị phát hiện ngay sau khi tội phạm được thực hiện thường có nghĩa là tội phạm bị phát hiện trước khi rời khỏi hiện trường.

Điều 117 Bộ luật Tố tụng Hình sự mới bổ sung biện pháp triệu tập bằng lời nói đối với tội phạm đang hoạt động, đó là “nghi phạm được tìm thấy tại hiện trường có thể được triệu tập bằng lời nói sau khi xuất trình giấy chứng nhận công tác nhưng phải ghi vào biên bản hỏi cung.”

Mình dùng “tội phạm đang hoạt động” do luật bằng tiếng Anh sử dụng cụm “active criminal”, bên dưới là bảy loại tội phạm đang hoạt động được quote trong luật mà mình đã tra cứu được.

Capture

Đào Long Dược nghẹn lời, không dọa được người ta còn bị người ta dọa ngược lại. Trước đây khi gặp tình huống này, lần nào kẻ tình nghi chẳng phải ngoan ngoãn đi theo hắn, không ngờ lại có thể gặp một người biết về luật ở đây.

“Nếu tôi là nhân chứng, vậy thì chỉ có tòa án mới có thể cưỡng chế tôi ra tòa, nếu tôi là nghi phạm hình sự, vậy phiền hai vị mang lệnh bắt giữ tới vào lần sau.” Thẩm Lưu Phi hoàn toàn không có ý định phối hợp điều tra, y quay đầu định rời đi, “Tôi còn có hẹn. Xin lỗi không tiếp đón được.”

Ánh mắt Tạ Lam Sơn dao động, anh liếc qua bức tranh đập vào mắt ngay lúc đầu, người phụ nữ và máu tươi trên đầu giống như kíp nổ tức thời, sau khi bị Thẩm Lưu Phi châm lửa thì lập tức nổ tung khiến đầu anh tê liệt.

Cố nén cơn đau đầu, anh hô lên một tiếng với bóng lưng kia: “Chờ chút.”

Thẩm Lưu Phi dừng bước, vừa mới quay đầu lại thì Tạ Lam Sơn ra tay ngay lập tức.

Hồi huấn luyện ở trường cảnh sát, đánh vật hay túm bắt đầu là chuyện như cơm bữa, Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn cũng hay luyện với nhau khi rảnh, và Đào Long Dược là người thua nhiều thắng ít. Đào Long Dược biết Tạ Lam Sơn giỏi đánh võ, có thể xem như hàng top trong cục thành phố, nhưng hắn hoàn toàn không đoán được Thẩm Lưu Phi cũng đánh đấm rất tốt.

Người phóng ra nhanh như tên bắn rời cung, Tạ Lam Sơn mắt nhanh tay còn nhanh hơn, anh nhắm thẳng cổ tay đối phương để giật xuống hòng vặn ngược khớp tay ra sau, từ đó bắt người đưa đi.

Nhưng ngón tay chỉ mới chạm lên cánh tay người nọ, Tạ Lam Sơn đã hơi giật mình. Một họa sĩ, tức là một người làm công việc nghệ thuật tay trói gà không chặt nhưng cơ bắp trên cánh tay kia lại cứng rắn như sắt thép, hoàn toàn không thua kém đám cảnh sát hình sự bọn họ.

Thẩm Lưu Phi bên kia cũng phản ứng rất nhanh, rõ ràng những ngón tay của Tạ Lam Sơn đã bấu lên cánh tay mình, y lại xoay ngược một vòng rồi tránh thoát.

Tạ Lam Sơn buông tay ra rồi lại đuổi tới, nhưng bị Thẩm Lưu Phi đỡ được một cách cực kỳ linh hoạt, tuy không túm được chỗ hiểm nào trên người nhưng lại khiến mấy chiếc cúc áo sơ mi rơi xuống.

Lúc này Tạ Lam Sơn mới để ý, Thẩm Lưu Phi có một hình xăm. Một hình xăm kéo từ phần gáy bên trái xuống tận ngực cực kỳ phô trương, thậm chí còn có thể kéo xuống cả cánh tay, nhìn như phượng hoàng hoặc một con chim thần nào đó, khá giống một dạng tô-tem*.

*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.

Hình xăm có vẻ cùng màu với hoa đào, màu đỏ pha lẫn màu hồng với độ đậm nhạt không đồng nhất, hòa quyện lại cùng nhau trên làn da trắng tới lóa mắt, toát lên vẻ diễm lệ quyến rũ không nói nên lời.

Thẩm Lưu Phi cúi đầu nhìn áo sơ-mi bị rách và hình xăm bị lộ ra, y khẽ cau mày nhìn Tạ Lam Sơn, giọng nói vẫn bình thản: “Lần đầu gặp mặt mà nhiệt tình quá đấy.”

Đào Long Dược nhận thấy hành vi này không ổn thì quát lớn: “A Lam, cậu làm gì đó?”

“Từ chối triệu tập thì cưỡng chế mời đi vậy.” Tạ Lam Sơn bóp cổ tay, những đốt ngón tay vang lên mấy tiếng “rắc rắc”. Anh bỏ qua Đào Long Dược, giương khóe môi với Thẩm Lưu Phi rồi nói bằng giọng pha lẫn chút dỗi hờn, “Anh họ à, anh về cùng em đi.”
Hết chương 11.

*Toàn bộ luật trích trong truyện mình đều tra và lưu lại đầy đủ cả bản tiếng Anh và tiếng Trung trong máy. Câu chữ về luật pháp khá lằng nhằng, mình lựa chọn bản tiếng Anh để tham khảo thuật ngữ và dịch điều luật thay vì tiếng Trung để chắc chắn nhất có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi