TRONG BÓNG TỐI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Kỳ Liên cuộn tròn người lại vì đau bụng, cô đau đớn hỏi: “Con… Con của cô là ai…”

“Con ngu mày vẫn chưa hiểu à, trước đến giờ tao chưa từng bị ‘hội chứng Stockholm’ gì ráo, tao yêu con tao, cũng yêu chồng tao!” “Con bé” lại đạp mấy cú thật mạnh vào cô, sau đó ngồi xổm xuống trói chặt cô bằng băng dính, mụ vừa trói vừa nói, “Từ đầu đến cuối tao đều tự nguyện. Năm ấy tao còn chưa đầy mười bốn tuổi, tao sống ở quê với bà ngoại và mợ, bố mẹ tao đưa hai đứa em trai lên thành phố lớn làm việc, bọn họ làm mọi cách để hai thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đó có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại chưa từng quan tâm tới tao. Mợ tao nói con gái chẳng việc gì phải học lắm chữ làm gì, mụ muốn bắt tao bỏ học ra ngoài làm công hoặc tìm luôn một lão già độc thân nào đó ở quê để kết hôn, có thế thì con trai của mụ mới được ké miếng thơm lây, cầm tiền hồi môn đi mua một đôi giày thể thao hàng hiệu.”

“Sau này tao gặp được anh ấy, anh ấy là bác sĩ hỗ trợ trong thị trấn, anh ấy cao lớn, tuy không đẹp trai nhưng lại rất phong độ, giống hệt như Jean Reno trong phim ‘Léon’ vậy. Nhân tiện thì tao đã xem phim đó trong ký túc xá của anh ấy, bọn tao nằm trên giường, chụm đầu vào nhau để xem bộ phim, tao chưa từng xem bộ phim nào hay đến như vậy, buổi tối về nhà tao buồn đến mức trùm chăn khóc suốt cả một đêm. Anh ấy mua búp bê và váy đỏ cho tao, còn dạy cho tao về phần bên dưới cơ thể của đàn ông và đàn bà. Trước đây tao từng hỏi mợ chuyện này, vì tao hay thấy mụ lẻn ra ngoài vào nửa đêm, hàng xóm cứ đồn mụ không chịu được cảm giác cô đơn khi cậu tao đi làm ở xa, vì vậy đã lén ngủ cùng với cán bộ thôn. Nhưng mợ tao mới nghe đến thì đã đổi sắc mặt, mụ lấy kéo cắt tóc tao, nói tao học hành dốt nát… Không bao lâu nữa anh ấy sẽ đi hỗ trợ chữa bệnh ở nơi khác, nghĩ đến cảnh không còn ai có thể khiến tao cười như anh ấy nữa, tao đã quyết định bỏ trốn cùng anh ấy.”

“Lúc mới bỏ trốn tao cứ thấy cảnh sát là sợ chết khiếp vì lo sẽ bị bắt về, nhưng chẳng lâu sau tao đã nhận ra lũ người ấy vốn không thèm báo cảnh sát, hẳn là chúng còn thấy rất vui mừng khi đã thoát khỏi một cục nợ. Tao nhanh chóng có thai, đương nhiên tao cũng đã phát hiện ra anh ấy có những sở thích nhỏ khác thường, vậy nên tao đã giúp anh ấy lừa mấy đứa con gái về nhà, giúp anh ấy thỏa mãn thú vui hành hạ giết chóc. Tao trốn tránh rất giỏi, không một ai biết đến sự tồn tại của tao, anh ấy cũng được người người kính trọng trong thôn, không một ai nghi ngờ anh ấy cả. Cuộc sống vốn trôi qua vô cùng tốt đẹp, nhưng anh ấy đã phản bội tao, anh ấy đã thật sự yêu con đ ĩ kia! Anh ấy càng ngày càng lạnh nhạt với tao, vậy nên tao chỉ có thể giết anh ấy, tao cho anh ấy uống thuốc ngủ, sau đó tranh thủ dùng dao cắt động mạch lúc anh ấy say rượu thiếp đi trong bồn tắm…”

Đứng dậy đi tới trước bồn tắm, “con bé” mở vòi nước, cột nước lạnh lẽo xối xuống đứa bé trai, thằng bé thử tránh nhưng vì bồn tắm quá trơn nên lại ngã nhào trong vô vọng.

“Mày giết con tao, tao cũng sẽ giết con mày,” “Con bé” hơi ngẩng mặt lên, lại bắt đầu nói bằng giọng nũng nịu và ra vẻ ngây thơ khờ khạo, “tao muốn mày tận mắt nhìn thấy nó từ từ chết đuối trước mặt mình như thế nào, trong khi mày, một chuyên gia tâm lý ngu xuẩn, chỉ có thể bất lực không làm được gì.”

Tống Kỳ Liên bắt đầu khóc, cô tỉ tê cầu xin: “Tiểu… Dù chị tên là gì đi nữa, tôi cũng chưa từng làm gì tổn thương chị. Tôi hiểu cảm giác cô đơn của chị khi còn nhỏ, cảm thấy không được cần đến, tôi chỉ muốn giúp chị thôi, nếu chị muốn trả thù thì cứ trả thù tôi, đừng tổn thương con tôi được không?”

“Con bé” lắc đầu và tặc lưỡi hai tiếng đầy xem thường. Sống chung với hai mẹ con nhà này gần một tuần, dường như ả đã bắt đầu nảy sinh hứng thú với việc phân tích tâm lý của người trong giới chuyên môn, ả nhìn chằm chằm Tống Kỳ Liên từ trên xuống dưới: “Mày là Đức Mẹ hay gì mà cứ thích giúp đỡ người khác thế? Sao mày không tự phân tích chính mình ấy, mày chờ vị cảnh sát họ Tạ kia tới cưỡi lên người mày không khác gì một con chó cái động dục, nhưng sau đó lại đau đớn nhận ra thằng đó bây giờ không ham hố gì mày nữa, mày cảm thấy nhục nhã, cảm thấy bị phản bội, mày ghen tị phát điên, tức giận chết đi được, vậy nên cuối cùng mày mới viết cái báo cáo giám định tâm thần đó để hủy hoại thằng cảnh sát kia… Tình yêu đều mù quáng và ích kỷ như nhau, mày chẳng cao cả hơn tao là mấy đâu.”

Tống Kỳ Liên không chịu được những lời vu khống như vậy, cô lớn tiếng phủ nhận: “Tôi không như thế! Trước giờ tôi chưa bao giờ muốn hủy hoại anh ấy!”

“Tự nhiên cao giọng chứng tỏ mày đang chột dạ, mày đang nói dối.” “Con bé” nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó bỗng nhếch môi một cách quái gở, “Mày thấy không, tao cũng có thể phân tích được mày một cách tử tế đấy.”

Mực nước trong bồn tắm dần dâng cao, mũi của cậu bé vẫn còn nhô lên khỏi mặt nước, nhưng đương nhiên cũng chẳng mấy chốc nữa là chết đuối. Tuy Tống Kỳ Liên đã sợ hãi đến cực điểm nhưng cô vẫn có một ý nghĩ mơ hồ trong đầu, rằng Tạ Lam Sơn sẽ đến.

Tống Kỳ Liên nhận ra người phụ nữ b3nh hoạn này muốn hưởng thụ kh0ái cảm của việc ra lệnh, cô quyết định thuận theo h@m muốn kiểm soát dị dạng kia nhằm câu thêm chút thời gian cho mình. Cô vừa giãy giụa thoát khỏi băng dính đang trói mình khi ả không phát hiện, vừa tiếp tục nói như thể đã coi ả là cố vấn quân sư của mình: “Đúng, anh ta không yêu tôi! Ngày nào tôi cũng thấp thỏm bất an, choáng váng đau cả đầu để nghĩ xem nên trả thù anh ta thế nào. Đáng ra tôi phải quen chị sớm hơn, chị đã có thể cho tôi một biện pháp tốt hơn là bản báo cáo giám định tâm thần kia…”

Tâm lý b3nh hoạn được thỏa mãn, quả nhiên “con bé” nở nụ cười, cười đến độ khua tay múa chân, hết sức điên cuồng.

“Tao đã bỏ ra rất nhiều công sức mới nuôi dạy nó trưởng thành, nó có rất nhiều điểm giống cha mình, nhưng cuối cùng nó lại cũng muốn bỏ rơi tao, muốn thoát khỏi tao y như thằng bố nó. Hồi cấp ba nó đã viết thư tình cho một đứa con gái cùng lớp, thế là tao trói con bé đó lại, bắt nó mặc váy đỏ để cho nó nhìn thấy hình ảnh mà thằng bố nó thích nhất, sau đó ép nó phải hành hạ con nhỏ kia đến chết ngay trước mặt tao. Cũng may là không ai tìm được xác con nhãi kia, và nó cũng sinh ra hứng thú về mặt này giống bố mình… Nó sợ tao, ghét tao hận tao, đương nhiên tao cho rằng nó cũng yêu tao nữa…”

Tống Kỳ Liên thoát khỏi băng dính kịp thời, cô nghe thấy tiếng xe máy vọng tới từ đằng xa bên ngoài cửa sổ, cô chợt gào lên với “con bé”: “Chị nghe đi, anh ta tới rồi!”

Tranh thủ lúc Tiểu Quần nhìn ra ngoài cửa sổ để kiểm tra tình hình, Tống Kỳ Liên dồn hết sức để đứng dậy và xô ngã ả xuống sàn. Sau đó cô ôm lấy đứa con trai đã chìm trong bồn nước lạnh và tông cửa xông ra.

“Con bé” đứng dậy cầm dao đuổi theo sau lưng cô. Nguy hiểm ập đến cận kề, Tống Kỳ Liên bộc phát sức mạnh kinh người, cô bế con trai điên cuồng chạy xuống dưới tầng, sau đó va vào Tạ Lam Sơn đang đi lên trên.

Thấy được gương mặt anh tuấn đang lo lắng kia, nước mắt mừng rỡ của Tống Kỳ Liên trào ra, cô không còn cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn nữa, cô biết cuối cùng mình đã an toàn.

Tiểu Quần cầm dao đuổi theo, vừa thấy Tạ Lam Sơn thì lập tức quay đầu chạy lên trên tầng.

“A Lam, cứu Sướng Sướng trước đã! Thằng bé, thằng bé không thở nữa…”

Tạ Lam Sơn đã bước được vài bước đuổi theo Tiểu Quần, nghe thấy tiếng gọi của Tống Kỳ Liên thì đột nhiên khựng lại, anh đang định quay đầu thì Thẩm Lưu Phi kịp thời sải bước tới nói với anh: “Cậu đi bắt hung thủ, tôi cứu người.”

Tạ Lam Sơn cao ráo chân dài, anh nhanh chóng đuổi kịp được mục tiêu, “con bé” đã không còn đường trốn, bị anh ép đi ra sân thượng.

“Con bé” bước trên mép sân thượng, trong tiếng gió đêm gào thét trên nóc nhà, ả vung dao gào lên với Tạ Lam Sơn: “Mày còn tiến thêm bước nữa là tao nhảy xuống đấy!”

Tạ Lam Sơn không nổ súng, cũng không tiếp tục ép buộc người phụ nữ này, anh dừng lại tại chỗ, khuyên bảo ả ngừng chống cự, tự thú để được khoan hồng.

Người phụ nữ này thật sự trẻ đến mức làm người ta phải trố mắt, nhưng khi ả không còn cố kiềm chế biểu cảm để giả vờ làm một cô gái trẻ thì khuôn mặt ả đã lộ rõ vẻ dữ tợn và già nua, cộng với trang phục, tóc mái bằng và phần tóc dài thả phía sau, khiến hình ảnh trông càng quái dị và kinh tởm hơn.

“Con bé” vẫn đang dáo dác nhìn quanh cố tìm một con đường chạy trốn, ả vung dao lên chối cãi: “Đầu sỏ gây tội thật sự là Tô Mạn Thanh! Nếu không phải nó quyến rũ người yêu tao thì gia đình ba người bọn tao đã hạnh phúc nhường nào! Dựa vào đâu mà con khốn đó có thể làm lại từ đầu sau khi gây ra tất cả những bi kịch này, tao hận nó, tao hận nó đến chết!”

“Cô hận nhầm người rồi.” Tạ Lam Sơn bước từng bước về phía trước, anh bình thản nói, “Người cô nên hận phải là Khổng Tường Bình, là người cha người mẹ trọng nam khinh nữ mà bỏ bê cô, vậy nên tên đàn ông bi3n thái đê tiện kia mới có thể lừa gạt được trinh tiết và tình yêu của cô chỉ bằng một cái váy đỏ. Đáng tiếc là trước giờ gã chưa từng yêu cô, gã cũng chưa từng yêu Tiểu Mạn. Tôi nghĩ lý do gã giữ lại hai người không giết là vì gã không chỉ là một kẻ bi3n thái tình d*c cực đoan mà còn là một tên ấu d@m xấu xí bẩn thỉu.”

“Mày nói bậy!” “Con bé” quát lớn như sắp phát điên, “Anh ấy yêu tao, anh ấy vẫn luôn yêu tao trước khi con đi3m kia xuất hiện!”

“Đây hoàn toàn không phải một câu chuyện tình yêu từ đầu đến cuối,” Tạ Lam Sơn thờ ơ nhún vai, thể hiện rõ bản thân hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu cảm động và sâu sắc của người trước mắt, anh nói, “đây chỉ là một cô gái cô độc tự ti bị bỏ rơi tìm nhầm giáo viên giới tính vỡ lòng mà thôi.”

Niềm tin vào tình yêu suốt nửa đầu cuộc đời sụp đổ, Tiểu Quần lao về phía anh như phát điên, Tạ Lam Sơn né tránh một cách dễ dàng, sau đó anh tung cước đá ngang, hất văng con dao trong tay ả.

Tiểu Quần nhào tới cướp lại dao, nhưng vì loạng choạng không đứng vững nên đã ngã thẳng từ trên sân thượng xuống, may mà Tạ Lam Sơn kịp thời tiến tới, anh đã nắm chặt cổ tay ả ngay trước khi ả rơi xuống.

Tiếng gió gào thét bên tai, hai chân lơ lửng trên nóc tòa nhà hai mươi tầng, bóng ma chết chóc có thể lao đến nuốt chửng ả bất cứ lúc nào. “Con bé” bắt đầu thấy sợ, ả cố gắng ngẩng đầu lên, thẽ thọt nói với viên cảnh sát bên trên với vẻ đáng thương: “Cứu tôi với… Tôi không muốn chết… Cứu tôi…”

Cơ thể ả thật sự rất nhỏ, anh giữ trong tay mà chẳng hề thấy nặng. Chỉ cần ả không giãy giụa hay vùng vẫy thì Tạ Lam Sơn có thể dễ dàng kéo ả lên một cách nhanh chóng, tất nhiên anh cũng đang chuẩn bị làm như thế.

“Con bé” tiếp tục khóc lóc cầu xin sự khoan dung để tăng cơ hội sống sót: “Tôi là một bệnh nhân tâm thần, từ bé đã bị kẻ bi3n thái Khổng Tường Bình kia xâm hại tình d*c, phải chịu tổn thương tâm lý quá nặng nề. Chú cảnh sát ơi, cứu tôi với, cho tôi một cơ hội ăn năn hối lỗi đi…”

“Không, cô không phải một bệnh nhân tâm thần.” Ánh mắt Tạ Lam Sơn bỗng tối lại, khiến cho “con bé” đang đối diện với anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rõ ràng người đàn ông này đã làm bằng tất cả bản năng khi lao người ra cứu ả, nhưng giờ ánh mắt anh lại khác hoàn toàn lúc nãy.

“Tôi là một bệnh nhân tâm thần thật mà, không tin chúng ta có thể giám định y khoa.” “Con bé” rất tự tin vào bản thân, lần này ả có thể giấu giếm được đám cảnh sát và chuyên viên tâm lý một cách ảo diệu thì đương nhiên cũng có thể giấu được thêm lần nữa, huống hổ ả còn có trải nghiệm bi thảm trong quá khứ bồi thêm.

Bệnh nhân tâm thần không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

“Theo thống kê từ bộ tư pháp, trong những vụ án lớn mang tính nghiêm trọng, tỉ lệ tái phạm của những người từng phạm tội vượt quá bảy mươi phần trăm.” Tạ Lam Sơn vẫn giữ cổ tay “con bé”, anh nhíu mày nhìn thẳng vào mắt ả rồi thản nhiên nói tiếp, “Mà với một con quái vật không có tính người như cô, tỉ lệ tái phạm gần như lên tới một trăm phần trăm.”

Tóc mái trên trán anh đang khá dài, vì tư thế cúi đầu cứu người mà những lọn tóc trên trán bị gió đêm nhẹ nhàng thổi bay, thỉnh thoảng lại che đi đôi mắt của anh, khiến ánh mắt anh chập chờn khi sáng khi tối, khó thấy được ranh giới rõ ràng.

“Dù vậy đi nữa thì mày có thể làm gì? Mày là một cảnh sát, trách nhiệm của mày là đưa tao ra trước vành móng ngựa, nhưng cuối cùng tòa sẽ xử thế nào thì liên quan gì tới mày?” “Con bé” nhếch môi đầy ngạo mạn, khiêu khích đối diện với ánh mắt của anh, ả dùng tư thế này để mạnh dạn tuyên chiến, rằng bản thân sẽ mãi mãi không ngừng giết chóc.

Nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt hai người va vào nhau, ả thật sự đã bị sốc nặng.

Khuôn mặt tuấn tú được bao phủ bởi một làn sương đêm mù mịt, dù ánh trăng trên đầu vằng vặc sáng trưng nhưng “con bé” vẫn cảm thấy mình bị hoa mắt trong một khoảnh khắc, vậy mà người đàn ông thân là cảnh sát này lại nhoẻn miệng cười.

Nụ cười kia rất mờ nhạt nhưng lại xinh đẹp vô cùng, thần thái ngập trong sự thuần khiết và trong trẻo, nhưng lại cũng giống như một con quỷ đắm mình trong giết chóc.

Cuối cùng Đào Long Dược dẫn theo nhóm Tiểu Lương cũng tới nơi sau khi thoát khỏi tình hình giao thông tồi tệ. Hắn vừa xuống khỏi xe, còn chưa kịp chạy lên tầng thì đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đằng sau.

Hắn quay lại theo hướng có tiếng động, tay cầm súng lập tức buông lỏng, sự khiếp sợ tột độ thể hiện rõ qua phản ứng khó chịu của cơ thể, hắn cảm thấy kinh tởm và buồn nôn, hơi thở cũng khựng lại trong giây lát.

Tiểu Quần ngã chết ở vị trí cách hắn chưa đầy hai mét, hai mắt mở to, óc văng tung tóe, xương sống toàn thân như bị rút ra và nát vụn trên mặt đất.

Đào Long Dược sững sờ tại chỗ, lạnh lùng nhìn người phụ nữ té lầu tử vong này. Ai nói “hoa rơi tựa dáng người rơi xuống lầu” chứ, rõ ràng Đỗ Mục lừa người, chẳng biết có phải là phản ứng bản năng của người đang hấp hối hay không, gương mặt và tứ chi của người phụ nữ bắt đầu co quắp run rẩy, hắn thấy hốc mắt ả ứ máu đỏ ngầu, chết không nhắm mắt. Nhưng trên mặt ả lại không có sự sợ hãi của một người sắp chết, thay vào đó là một nụ cười yên bình vô cùng kỳ quái.

*Câu thơ trích từ bài Vườn Kim Cốc của Đỗ Mục (một nhà thơ thời Vãn Đường trong lịch sử văn học Trung Quốc).

Một con quỷ đã gặp được con quỷ giống hệt mình trước khi chết.
Hết chương 113.

*Léon (còn có tên The Professional hay Léon: Professional) là một phim tâm lý hình sự của Pháp với lời thoại bằng tiếng Anh do đạo diễn người Pháp Luc Besson viết kịch bản và đạo diễn. Các diễn viên tham gia trong phim bao gồm diễn viên Pháp kỳ cựu Jean Reno, Gary Oldman và nữ diễn viên trẻ Natalie Portman trong bộ phim đầu tay của cô. Phim được đề cử 7 giải César, trong năm 2008, tạp chí Empire đã xếp hạng nó ở vị trí 227 trong danh sách 500 phim hay nhất của mọi thời đại, được đánh giá rất cao trên Imdb.com, được chấm 8.6/10 và đứng thứ 34 trong Top 250 phim hay nhất mọi thời đại.

French Film Leon

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi