TRONG BÓNG TỐI

Rất khó để tìm được hung thủ và đường dây buôn người đứng đằng sau nếu chỉ biết mỗi manh mối Sin House, nơi này còn là địa bàn của người khác chứ không phải Hán Hải, Tạ Lam Sơn không thể công khai để lộ thân phận cảnh sát của mình, mà dù có công khai cũng vô dụng, chỉ có thể cẩn thận mò mẫm điều tra.

Hàn Quang Minh thấy Tạ Lam Sơn tiến triển chậm nên ngày nào cũng lải nhải bên tai anh như hòa thượng tụng kinh, thúc giục anh mau chóng tìm người.

Tai lúc nào cũng lùng bùng không được một phút yên tĩnh, Tạ Lam Sơn ghét cái thói dong dài của Hàn Quang Minh, ánh mắt anh lập lòe ánh sáng, nhìn thấy một chiếc chuông treo dưới ánh đèn rực rỡ thì ánh nhìn chợt trở nên xấu xa.

“Được rồi được rồi, giờ tôi gọi thẳng phục vụ tới đây, hỏi luôn người ta xem hung thủ trốn đi đằng nào rồi nhé.” Đang ngồi ở tầng hai của quán bar, anh đi về hướng cái chuông kia, giơ tay định rung.

“Không không không! Đây không phải… không phải chuông gọi phục vụ đâu!” Cái chuông này có nghĩa là bạn sẽ trả toàn bộ tiền cho tất cả khách khứa trong quán rượu. Hàn Quang Minh thấy Tạ Lam Sơn đưa tay lên mò chuông thì trợn mắt ré lên, cố gắng ngăn cản.

Tiếc là vẫn chậm chân.

Tiếng chuông vang lên, tất cả khách trong quán bar đồng loạt ồ lên reo hò.

“Ơ? Ngại quá,” Tạ Lam Sơn giả vờ không biết quy tắc trong bar, anh quay đầu lại nhướng mày cười ra vẻ xin lỗi với Hàn Quang Minh, “lại để anh đây tốn tiền rồi.”

Đã thống nhất là gã ta sẽ trả hết chi phí, một lời mời này bay luôn cả chục ngàn nhân dân tệ. Thực ra thì nhiêu đó chẳng đáng là bao đối với quản lý nổi tiếng nhất cả nước, nhưng xưa giờ Hàn Quang Minh là một tên ki bo vắt cổ chày ra nước, nếu không thì đã chẳng khăng khăng đòi đích thân cứu được con gà đẻ trứng vàng của mình mà không màng tới cả tính mạng.

Cú này làm gã béo ruột đau như cắt, đi đường cũng xiêu vẹo theo.

“Cậu, cậu… Cậu…” Toàn thân phì nộn run lên, gã ta lảo đảo đi tới bên cạnh Tạ Lam Sơn, chỉ thẳng vào mặt anh chuẩn bị gào lên chửi.

Tạ Lam Sơn lại nở nụ cười nhạt đầy xấu xa, sau đó lại đưa tay hướng về cái chuông kia.

Hàn Quang Minh kịp thời ngăn lại, gã ta xông lên trước ôm lấy cánh tay đang chuẩn bị rung chuông của Tạ Lam Sơn, sau đó thê thảm gào lên: “Chú cảnh sát… Không, anh cảnh sát, cũng không, ông tổ cảnh sát, ông tổ cảnh sát ơi! Hôm nay chắc cũng không tra ra được gì nữa đâu, chúng ta về trước nhé…”

Tên béo Hàn Quang Minh quay về khách sạn cùng với cảnh sát Tạ, gã ta tức đến độ muốn nôn ra máu. Để tiết kiệm tiền, gã ta đã quyết định ở chung với Tạ Lam Sơn trong một căn phòng tiêu chuẩn. Gã ta đạp bỏ đôi giày bốc mùi của mình, tùy ý ngã lên giường rồi ngủ luôn không thèm tắm.

Tạ Lam Sơn cũng rất mệt mỏi, không tra được đầu mối trong bar mà ngoài bar cũng chẳng tiến triển. Ông chủ Chung Trác Hải của Sin House không tệ lắm, nhưng lão già này hẳn là một nhà đầu tư quăng tiền xong mặc kệ, vì vậy anh cũng chẳng moi được thông tin hữu ích gì từ nơi ở và công ty của lão ta.

Qua loa gột sạch hết bụi bặm và mệt nhọc suốt cả một ngày, Tạ Lam Sơn nằm lên giường rồi khép đôi mi lại.

Anh mơ và cũng biết mình đang nằm mơ. Trong giấc mơ, mặt anh ửng hồng đào hoa, đáy mắt mê ly mơ hồ, anh đang ôm hôn Thẩm Lưu Phi. Cơ thể trong mơ tuân theo sự thúc đẩy của nỗi khát khao nhung nhớ, tay chân anh bám chặt lấy cơ thể y, kéo gần khoảng cách giữa hai người đến khi không còn kẽ hở.

Bọn họ hôn nhau không ngừng, từ mũi, môi, cổ xuống xương quai xanh, nụ hôn cẩn thận trao nhau không bỏ qua vị trí nào, Thẩm Lưu Phi vuốt v e khuôn mặt anh, hôn lên đôi mắt anh, Tạ Lam Sơn biết rõ mình đang ở trong mộng, lại vẫn xúc động không cầm được nước mắt.

Không thể chờ được ham muốn gần nhau hơn, nhưng tự nhiên người kia lại bất động, Tạ Lam Sơn vội vàng mở mắt lại thấy ai đó đã bắn một phát súng vào ngực Thẩm Lưu Phi, và máu đang trào ra từ trong một cái lỗ đen thăm thẳm.

“Anh họ Thẩm! Thẩm Lưu Phi!”

Anh gào lên, sau đó choàng tỉnh khỏi cơn mơ, đầu đã đầy mồ hôi lạnh. Hàn Quang Minh trở mình trên chiếc giường còn lại, tiếng ngáy o o như sấm rền.

Giấc mơ này thật sự rất kỳ quái, chẳng khác nào ném người ta vào một chảo dầu sôi để rán cho vàng, sau đó lại quăng họ ra đồng hoang tuyết đổ buốt giá lạnh căm để đóng băng thành chó. Tạ Lam Sơn mở mắt ngồi dậy, im lặng ngồi trong bóng đêm tăm tối. Quan tâm quá thì sẽ loạn, anh ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy tin tức của Thẩm Lưu Phi, quả thực anh rất lo y sẽ gặp nguy hiểm như trong giấc mộng.

Chẳng biết ngồi một mình mất bao lâu, tiếng sột soạt rất nhỏ chợt vang lên bên ngoài cửa. Tạ Lam Sơn nhìn ra phía ngoài, lại thấy có thứ gì đó đang được tuồn vào qua khe cửa.

Anh nhanh chóng nhảy xuống giường, bước nhanh tới mở toang cửa phòng ra, nhưng người bên ngoài chạy trốn rất nhanh, cả hành lang sâu hun hút đã chẳng còn thấy bóng ai nữa.

Tạ Lam Sơn ôm ngờ vực quay lại trong phòng, nhặt thứ được đưa vào lên xem, đây là ảnh chụp chung của hai người đàn ông.

Mà vừa khéo anh lại biết cả hai gã đàn ông trong ảnh, một tên là nạn nhân Anucha của vụ án này, còn tên còn lại là người bạn cũ Răng Vàng của anh.

Mặt sau tấm ảnh có ghi địa chỉ, là một nơi hẻo lánh không mấy ai chú ý.

Chờ trời sáng, Tạ Lam Sơn lại ra khỏi cửa, sau khi nghe ngóng thăm dò, quả nhiên Răng Vàng là một trong những quản lý ở Sin House, chẳng qua giờ gã đã đổi tên thành Kay Ponpai. Phân tích từ đủ các loại đầu mối, vào thời điểm ba nước kết hợp trấn áp tội phạm ma t úy, tay sai dưới quyền Mục Côn rất đông, ngoài Mục Côn rơi xuống sông Mê Kông và mất tích thì còn một vài tên tôm tép lọt lưới đã đầu quân cho Quan Nặc Khâm.

Có người nào đó đã lặng lẽ tuồn tin cho anh, tạm thời chưa biết người này là địch hay bạn, nhưng hiện giờ đã đi đến bước này, an nguy của Thẩm Lưu Phi và Đường Tiểu Mạt đều đang bóp nghẹt tim anh, dẫu cho địa chỉ này là cái lưới giăng ra để dụ mình thì anh cũng phải xông vào bằng được.

Tối hôm đó, tranh thủ lúc Hàn Quang Minh ngủ say, Tạ Lam Sơn lặng lẽ bỏ lại gã ta để ra ngoài, lần theo địa chỉ tới căn nhà kia. Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, tạm thời không phát hiện ra điều gì khả nghi, nhìn từ ngoài cửa sổ vào thì chỉ có một mình Răng Vàng ở.

Tạ Lam Sơn đang tính toán xem lẻn vào bắt người kiểu gì, ai ngờ Răng Vàng trong nhà lại không chịu được đói nên đã gọi đồ ăn tới. Chàng trai giao đồ ăn có mặt đúng giờ nhưng lại bị Tạ Lam Sơn tập kích từ phía sau và ngã xuống đất ngất xỉu.

Thay sang đồng phục giao đồ ăn, Tạ Lam Sơn một tay kéo thấp vành mũ, một tay gõ cửa nhà Răng Vàng.

“Sao lâu thế hả?” Răng Vàng trong nhà không hề phát hiện, tùy ý mở cửa ra.

Đối mặt với gã đàn ông đứng trước cửa, Tạ Lam Sơn ngẩng mặt lên nở một nụ cười tươi rói, nhân lúc đối phương còn chưa phản ứng kịp, anh nhanh chóng ra tay quật gã ngã xuống đất.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Răng Vàng nhận ra mình đã bị trói vào một cái ghế. Gã cố gắng chuyển động cổ lén nhìn xung quanh, đây là một căn phòng rất bẩn và bừa bộn, có vẻ là một cái kho bỏ hoang. Chiếc đèn trên đỉnh đầu đung đưa lảo đảo, ánh sáng cũng không ổn định, chập chờn leo lét, những con côn trùng màu xám khổng lồ đang bay vè vè quanh chụp đèn.

Tạ Lam Sơn kéo một cái ghế dựa bằng gỗ cũ kỹ tới ngồi đối diện Răng Vàng, thấy gã tỉnh lại thì lập tức cười với đối phương: “Lâu rồi không gặp, còn nhớ tao không?”

Nhà kho thông gió bốn phía, nhưng đêm nay lại rất oi bức, cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt ập vào mặt gã. Đối diện với người bạn cũ, Răng Vàng đầm đìa mồ hôi, gã đã nhận ra Tạ Lam Sơn ngay từ ngày đầu tiên anh đến Sin House, vốn tưởng trốn hai ngày là bình an vô sự, ai ngờ vẫn bị người này tìm đến cửa.

Răng Vàng biết cảnh sát Thái Lan đang điều tra nguyên nhân cái chết của Anucha, còn tưởng Tạ Lam Sơn cũng đến vì chuyện này nên lập tức biện giải: “Tao không giết Anucha, hôm đó đúng là tao đã định giết nó, nhưng lúc tao đến nhà thì nó đã chết rồi…”

Tạ Lam Sơn hoàn toàn không quan tâm đ ến việc ai đã giết Anucha, anh móc ảnh của Đường Tiểu Mạt ra hỏi gã đã bao giờ thấy cô gái trong ảnh chưa, cô ấy bị lũ chúng mày bắt cóc.

Răng Vàng mấp máy đôi môi khô khốc, thẳng thừng phủ nhận: “Không biết… Chưa thấy bao giờ…”

“Trả lời sai rồi.” Ánh mắt lóe lên của gã khi nhìn thấy bức ảnh đã tiết lộ sự thật, Tạ Lam Sơn đứng dậy đi tới bên cạnh Răng Vàng, sau đó bẻ gãy khớp cánh tay phải của gã.

Không ngờ người này lại dùng cách tra tấn, Răng Vàng gào lên đầy đau đớn.

“Mày đã thấy cô gái này bao giờ chưa? Mày giấu cô ấy đi đâu rồi?” Tạ Lam Sơn cúi người xuống, ghé lại bên tai Răng Vàng rồi hạ giọng, “Đây là lần thứ hai tao hỏi mày, tao hi vọng lần này trí nhớ của mày có thể tốt hơn một chút.”

Răng Vàng biết rõ tính cách của Tạ Lam Sơn, dù cho không còn kèn cựa nhau nữa thì gã cũng sẽ mãi mãi không thể quên được người đàn ông này. Tạ Lam Sơn trầm tính kiệm lời, tính tình cứng rắn ngay thẳng. Thứ khí chất ấy khiến gã vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Tạ Lam Sơn, nhưng cũng chính thứ khí chất đó đã khiến gã không mấy sợ hãi e ngại khi rơi vào tay anh.

Nhưng gã cảm thấy người mình đang đối diện lúc này là một con quỷ, mà mỉa mai thay, một tên tội phạm ma t úy lại cảm thấy một cảnh sát là ma quỷ.

“Mày… Mày tha cho tao đi, tao sẽ nói hết cho mày mà, tao cũng chỉ làm việc thay Quan Nặc Khâm thôi…” Xuất phát từ bản năng giữ mạng, Răng Vàng thành thật khai rằng toàn bộ những cô gái xinh đẹp bị bắt đến đều được đưa tới một câu lạc bộ ngầm tên là “Freak Show”, nơi những lão nhà giàu ngày thường đạo mạo bảnh bao sẽ vung tiền như rác vì sở thích bi3n thái của mình.

Đến khi khai ra địa chỉ, Răng Vàng đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa, gã lại cố cầu xin khoan dung: “Được rồi, tao đã nói hết những gì mình biết, mày tha cho tao đi…”

Tạ Lam Sơn mỉm cười, anh ngồi lại xuống chiếc ghế đối diện gã: “Vội gì chứ, chúng ta còn chưa ôn chuyện mà.”

Khởi nguồn của mọi nỗi đau đều bắt đầu từ ngày hôm đó, ngày mà anh bị người Răng Vàng phái tới tập kích, bọn chúng đã hại chết anh, cướp đi thân xác của anh.

Vậy nên giờ đây anh mới biến thành thứ người không ra người ma không ra ma, bị xa lánh cô lập, thậm chí suýt mất đi tình yêu của mình.

Đối mặt với Răng Vàng giờ đã như cá nằm trên thớt, Tạ Lam Sơn nở nụ cười khó đoán, nụ cười này đã được thêm chất xúc tác mang tên hận thù, trở nên vừa đẹp đẽ vừa dữ tợn. Anh nói: “Tao nhớ mày đã cho người tới tập kích tao… Để mặc tao một mình trong con ngõ tối đen chờ chết…”

Vì sợ Mục Côn phát hiện mình đã ra tay, Răng Vàng đã tiêu một đống tiền để tìm một số người không liên quan, dặn dò chúng sau khi đánh chết Tạ Lam Sơn thì cao chạy xa bay, không được phép liên lạc cũng không được trở về. Biết Tạ Lam Sơn không chết còn quay lại, Răng Vàng vẫn cho rằng người mình tìm tới làm ăn không ra gì, gã đã tức giận không thôi.

“Nhưng chẳng phải mày vẫn còn đang sống sờ sờ đây còn gì?” Răng Vàng vẫn ôm tâm lý cầu may, vừa thều thào ngụy biện vừa cố hết sức lay ghế, khiến cái ghế cũng phát ra tiếng cọt kẹt, “Chẳng phải mày vẫn không hề hấn gì hay sao… Tao nghe bảo sau đó mày được một người qua đường cứu rồi đưa vào bệnh viện…”

Những âm thanh này quá mức ồn ào trong đêm, Tạ Lam Sơn giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng nói “Xuỵt” với Răng Vàng. Sau đó anh lấy một đôi găng tay cao su mỏng trong túi ra rồi từ từ đeo lên tay mình. Găng tay co giãn rất tốt lại vừa khít, tôn lên mười ngón tay mảnh khảnh thon dài như lưỡi dao của anh, vừa sắc bén vừa xinh đẹp.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tạ Lam Sơn đứng dậy, vươn tay đẩy chiếc đèn treo trên đỉnh đầu.

Dưới ánh sáng chớp tắt không chừng, anh thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ đến mức tuyệt vọng của con mồi, sau đó bước từng bước về phía gã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi