TRONG BÓNG TỐI

“Em nói là Hàn Quang Minh đã theo sau chân em vào ngày Răng Vàng tử vong?” Thẩm Lưu Phi hỏi Tạ Lam Sơn về tình hình trước và sau khi anh rời khỏi kho hàng, dù sao thì Răng Vàng cũng mất mạng sau khi anh rời đi, nếu không tìm ra hung thủ thì kẻ gánh tội sẽ lại là Tạ Lam Sơn.

“Anh nhắc em mới nhớ ra.” Sau khi tới Thái Lan, anh tập trung toàn lực để tìm kiếm Thẩm Lưu Phi nên không để ý tới những chi tiết vụn vặt, giờ tĩnh tâm ngẫm lại mới cảm thấy hơi khả nghi. Tạ Lam Sơn trầm ngâm một lát rồi nói, “Hàn Quang Minh vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi theo em, đã đến một vài ổ mại dâm chủ yếu cung cấp dịch vụ tình d*c cho phụ nữ, có vẻ như mục đích của gã ta vốn không phải là Ôn Giác.”

“Phản ứng của gã ta khi gặp Ôn Giác hơi khác thường.” Nợ nần bồi thường là sao, đáng ra quản lý và nghệ sĩ không thể có mối ràng buộc sâu đến thế, Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi nói, “Đường Tiểu Mạt đã nói với tôi cô ấy vẫn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Tôi đã từng cho rằng cô ấy bị tên buôn người Anucha theo dõi sau khi đến Thái Lan, giờ nghĩ kỹ thì kẻ theo dõi cô ấy là một người hoàn toàn khác.”

“Nhưng tại sao gã ta phải giết Răng Vàng?” Tạ Lam Sơn nghĩ mãi vẫn không hiểu, Răng Vàng đi theo Quan Nặc Khâm hoành hành Tam Giác Vàng, Hàn Quang Minh bản thân là quản lý vốn nước sông không phạm nước giếng.

Nghĩ hoài không tỏ thì không nghĩ nữa. Lúc này Thẩm Lưu Phi đang ở bên cạnh mình, Tạ Lam Sơn tỏ ra rất bình tĩnh thậm chí còn hơi hưng phấn, tuy bản thân đang gánh cả đống hiềm nghi nhưng anh cũng không cho rằng đó là chuyện gì nghiêm trọng.

“Hôm nay chúng ta đã đồng ý kết hôn, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh họ, à không…” Tạ Lam Sơn chuyển sang giọng nũng nịu của nữ, hàng lông mày nhướng lên tán tỉnh, anh vén chăn lên trùm hết cả bản thân và Thẩm Lưu Phi. Sau đó anh tách chân ra ngồi lên eo Thẩm Lưu Phi, mỉm cười gọi y, “quan nhân à.”

Dù là lâu ngày gặp lại hay là đêm tân hôn, dù có phải ngày lành tháng tốt hay không, có động phòng hoa chúc hay không thì hai người cũng thật sự đã quần nhau suốt cả một đêm. Tạ Lam Sơn ngủ một mạch đến khi tỉnh lại thì Thẩm Lưu Phi đã không còn ở bên. Anh thỏa mãn duỗi cái lưng mỏi nhừ, tuy phần thắt lưng cột sống đau nhức, xương cốt toàn thân cũng như bị tháo hết ra lắp lại lần nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy giấc ngủ này làm mình an tâm hơn bao giờ hết.

Thấy bên ngoài Mặt Trời đã lên cao, bức tượng Phật dát vàng lấp lánh chói lòa dưới ánh nắng, trên đầu tượng trông lại càng giống một vầng hào quang tráng lệ.

Dấu vết hoang dâm loang lổ trên giường, tất cả đều là những thứ chảy ra từ cơ thể. Tạ Lam Sơn nhìn mà tự đỏ mặt, anh vội quay người nhìn về phía pho tượng khổng lồ ngoài cửa sổ, sau đó chắp tay niệm một câu: “Tội lỗi tội lỗi.”

Nói thì nói vậy nhưng biểu cảm trên mặt chẳng hề nghiêm túc. Anh đứng dậy đi tắm nước lạnh cho tinh thần phấn chấn, tắm một lượt sạch sẽ từ đầu đến chân mới ra khỏi phòng khách sạn.

Buffet sáng của khách sạn được phục vụ đến mười giờ, tầm này xuống vẫn có thể mót được ít đồ ăn, Tạ Lam Sơn đoán có lẽ Thẩm Lưu Phi đang ở nhà ăn nên bèn đi tìm y.

Đúng là Thẩm Lưu Phi đang ở nhà ăn, có điều không phải tới ăn mà là tìm người.

Rạng sáng mới quay về khách sạn nên Ôn Giác cũng đi ăn muộn, cậu ta đang bưng đ ĩa nhìn chằm chằm những món ăn ngon với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Đêm qua ăn hơi quá đà, giờ lý trí trở về rồi nên trước khi nhét gì vào miệng cũng phải tính ca-lo cho kỹ.

Về cơ bản thì buffet sáng toàn món Tây, nhưng có lẽ vì tới quá muộn nên chỉ còn lại một ít bánh mì, xa-lát, thịt xông khói và trứng rán, gỏi rau của Trung Quốc cũng chỉ còn ba loại gồm măng tây, củ cải và lơ xanh, có vẻ mùi vị cũng bình thường.

Ôn Giác ngẩng lên thấy Thẩm Lưu Phi thì lại gọi y là “Bạch Sóc” theo thói quen, nhưng cậu ta nhanh chóng nhận ra mình đã nói sai, vì vậy bèn nhanh nhẹn sửa miệng: “Anh Thẩm.”

Thẩm Lưu Phi cũng không để ý việc người kia đang lúng túng, y nhìn quanh rồi hỏi: “Sếp Hàn đâu rồi?”

“Anh ta ấy à,” Ôn Giác gắp ít xa-lát vào trong đ ĩa của mình, không cam lòng chỉ ăn rau cỏ nên lại lấy thêm một phần trứng tráng kiểu Tây Ban Nha, cậu ta nói, “Tiểu Mạt muốn ăn sáng kiểu Hồng Kông nên anh ta qua phố Tàu mua cho cô ấy rồi.”

Khu phố Tàu khá gần đây, nhưng mật độ người qua lại rất khủng khiếp, chắc hẳn sẽ không về ngay. Nhận ra đây là cơ hội tách người ra hiếm có, Thẩm Lưu Phi cũng lấy đ ĩa rồi gắp bừa ít đồ ăn sáng thường ngày: “Chắc cậu biết rõ về sếp Hàn lắm nhỉ?”

Hai người ngồi xuống, Ôn Giác nói: “Tôi biết anh ta từ năm mười chín tuổi, cũng coi như là rõ.”

Thực ra Thẩm Lưu Phi không hơi đâu ăn uống, sau khi hàn huyên hết chuyện này tới chuyện khác, y mới đi vào chủ đề chính: “Cậu có biết anh ta còn người thân nào trong nhà không?”

“Hình như tôi từng nghe anh ta đề cập một lần, anh ta có một cô con gái, tên gì nhỉ?” Ôn Giác vừa nhai vừa nhớ lại, rõ ràng cái tên đã ở bên môi nhưng oái oăm là không thể nhớ nổi, mãi lâu sau cậu ta mới nói, “Mà dù sao thì cũng đã bị anh ta vứt bỏ từ hồi còn bé tí rồi, về sau cũng không có ý định tìm lại nữa.”

Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, y ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu hiểu bao nhiêu về Hàn Quang Minh? Ví dụ như cậu có biết anh ta làm gì trước khi bước chân vào nghề quản lý này không?”

“Tôi không rõ lắm,” Một quả trứng cuộn hoàn toàn không đủ lót dạ, Ôn Giác cụp mắt suy nghĩ xem có nên buông bỏ gánh nặng thần tượng để lấy thêm suất nữa không, “nhưng mà tôi biết anh ta tốt nghiệp chuyên ngành hóa học, việc từ bỏ tự nhiên chuyển sang xã hội sau khi tốt nghiệp chỉ là tình cờ…”

Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới, Hàn Quang Minh mua đồ ăn sáng Hồng Kông về, gọi tên Ôn Giác từ đằng xa.

Y ngẩng đầu tìm Hàn Quang Minh thì lại thấy Tạ Lam Sơn cũng đang tiến về phía mình.

“Hôm nay cũng kín lịch rồi, tôi đi trước nhé.” Ôn Giác đứng dậy, đi được hai bước thì lại quay đầu, mong ngóng nói với Thẩm Lưu Phi, “Bạch… Anh Thẩm, tôi thật sự rất vui khi có thể gặp lại anh.”

Tạ Lam Sơn đi lướt qua Ôn Giác rồi ngồi xuống ngay chỗ cậu ta mới ngồi. Anh nhận ra sự khác thường trên mặt Ôn Giác, ánh mắt cậu ta khi quay lại nhìn Thẩm Lưu Phi tràn đầy trìu mến, anh bĩu môi nói: “Hình như ngôi sao mới nổi này rất sùng bái anh nhỉ?”

“Cơm chưa ăn đã uống giấm rồi.” Thẩm Lưu Phi cũng chưa hề động tới đồ ăn trên đ ĩa, y chu đáo nghĩ đến cái bụng trống trơn của Tạ Lam Sơn thì lập tức cho trứng cuộn vào đ ĩa xa-lát thịt bò rồi đẩy qua cho anh.

“Anh họ thương em quá.” Tạ Lam Sơn mỉm cười phóng điện đầy phô trương với người ta, sau đó bắt đầu cầm dĩa lên ăn ngấu nghiến, “Thăm dò được gì không?”

Thẩm Lưu Phi nói: “Hàn Quang Minh tốt nghiệp chuyên hóa, còn có một đứa con gái bị gã ta bỏ rơi từ nhỏ.”

Lời này đã làm sáng tỏ mọi thứ, một giả thuyết táo bạo lóe lên trong đầu Tạ Lam Sơn: “Không lẽ… Đường Tiểu Mạt chính là con gái của gã ta?”

Nghĩ vậy thì dường như toàn bộ những điểm rối rắm đã không còn nữa, Tạ Lam Sơn nói tiếp: “Điều này giải thích vì sao gã ta không đi theo Lam Hồ tìm Ôn Giác mà lại cứ bám lấy em đi tìm Đường Tiểu Mạt.”

Thẩm Lưu Phi cũng gật đầu: “Đường Triệu Trung đã cố ý để lại những sai sót trên bức tranh chép Mai Đỏ, người trong nghề đều biết tranh không đáng từng đó tiền, nhưng khi đó Hàn Quang Minh đã tiêu cả một đống để mua như một tên ngốc. Có lẽ là cha và con gái không tiện nhận nhau nên gã ta chỉ có thể làm vậy để trợ cấp cho cuộc sống của con gái.”

Tạ Lam Sơn cố gắng lật ngược lại từ gốc rễ để truy tìm động cơ giết người của Hàn Quang Minh, tay anh vô thức mân mê chiếc dĩa kim loại, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: “Anucha là người dụ dỗ bắt cóc Đường Tiểu Mạt, Răng Vàng chỉ có thể coi như một con buôn bậc hai, nếu như báo thù cho con gái…”

Thẩm Lưu Phi đưa ra quan điểm: “Có lẽ gã không chỉ giết mình Răng Vàng.”

“Ý anh là Anucha cũng bị gã giết?” Sự ăn ý của hai người trước giờ chưa từng thay đổi, Tạ Lam Sơn bỗng nhớ lại đêm mình chạm mặt Răng Vàng, hình như tên này cũng không thừa nhận bản thân đã giết Anucha. Anh ngẫm nghĩ một lát thì nhận ra điều đã bị mình bỏ sót, anh đưa tay gõ lên thái dương rồi lẩm bẩm mấy con số, “19… 84… 7… 91… 53…”

Thẩm Lưu Phi tỏ ra không hiểu: “Là sao?”

“Kay Ponpai, K. Ponpai.” Tạ Lam Sơn đã đoán trước được đáp án, anh ngẩng lên mỉm cười, “Tên giả mà Răng Vàng đang dùng cũng có thể dùng nguyên tố hóa học để tạo ra ám hiệu tử vong. Nếu Răng Vàng thật sự giết Anucha thì Anucha chẳng việc gì phải mở rộng phạm vi nghi phạm, không để lại tên hung thủ mà lại để tên quán bar nơi hung thủ làm việc.”

Thẩm Lưu Phi tiếp lời ngay lập tức: “Đúng là Anucha đã để lại dấu hiệu tử vong trước khi chết, nhưng hung thủ muốn dẫn cảnh sát tới quán bar Sin House để cứu con gái mình nên mới lâm thời thay đổi con số trên bàn tính.”

“Vì ghép họ của Răng Vàng thì cần tới bảy số mà ghép chữ ‘house’ chỉ cần sáu số mà thôi,” Tạ Lam Sơn gật đầu rồi nói tiếp, “vậy nên hung thủ mới buộc phải gỡ bỏ một thanh gỗ trên bàn tính, cũng chính vì vậy nên mới có một hạt gỗ màu trắng sót lại trong nhà Anucha.”

“Khi đã loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng chính là sự thật.” Nghĩ ngược lại thì đáp án vốn đã rất rõ ràng, chìa khóa và ổ khóa tìm ra lời giải cũng khớp với nhau và không còn kẽ hở nào nữa. Thẩm Lưu Phi nói, “Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi từ chín giờ lúc Anucha bị giết cho đến chín giờ mười lăm khi hàng xóm báo cảnh sát, có ba người đàn ông đã vào nhà của nạn nhân. Thời gian có hạn, một người bình thường rất khó có thể lập tức nghĩ đến ký hiệu nguyên tố hóa học thông qua con số trên bàn tính, nhưng nếu bản thân hung thủ chuyên hóa thì sẽ dễ dàng hơn.”

Chẳng qua dù vụ án đã sáng tỏ nhưng lại chưa có chứng cứ để kết án.

Hai người đang yên lặng suy nghĩ thì thời gian ăn sáng đã kết thúc, có mấy cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên xông vào phòng ăn đang chuẩn bị dọn dẹp. Đi đầu chính là hai gương mặt quen thuộc, Song Saa và Khang Tín đều có mặt, bọn họ nhận lệnh từ cảnh sát trưởng Khang Thái tới bắt kẻ tình nghi Tạ Lam Sơn quy án.

Tạ Lam Sơn biết những cảnh sát này tới vì mình thì chẳng hề hoang mang, anh vẫn đưa miếng trứng vào miệng, híp mắt nhai rồi nuốt, sau đó cười thật tươi với Thẩm Lưu Phi: “Anh họ Tiểu Thẩm, không ngon bằng anh nấu.”

Thẩm Lưu Phi cũng ngồi yên tại chỗ, y nhấp một ngụm cà phê rồi bình thản đáp: “Khi nào về, em để tôi ‘làm’ hàng ngày thì ngày nào tôi cũng sẽ làm cho em.”

“Ngày nào cũng ‘làm’, anh làm nổi không đó?” Lại một câu tục tĩu nói với giọng nghiêm trang, lỗ sau của Tạ Lam Sơn vô thức thít chặt lại, đêm qua điên quá nên giờ vẫn âm ỉ đau.

“Em nói xem đêm qua có nổi không?”

Cả hai vừa tán tỉnh nhau vừa ung dung thản nhiên ăn sáng, Song Saa và Khang Tín bên kia thì đã tái mặt, siết chặt khẩu súng trong tay. Bọn họ đều biết hai cảnh sát tới từ Trung Quốc này vừa không dễ bắt lại càng không dễ chọc.

Tạ Lam Sơn thảnh thơi nuốt miếng trứng cuộn cuối cùng xong mới đứng dậy. Anh đối mặt với một đám cảnh sát Thái Lan đang run rẩy nhìn nhau, sau đó chậm rãi chỉnh lại cổ áo và tay áo, híp mắt như một chú mèo đã no nê, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

“Tôi biết hung thủ là ai rồi.” Anh cười nói một cách hoàn toàn không hề gò bó, “Nhưng muốn bắt người quy án thì phải nhờ các vị phối hợp diễn một vở kịch với tôi.”
Hết chương 138.

Lời tác giả: “Khi đã loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật.” – Conan Doyle.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi