TRONG BÓNG TỐI

Mục Côn kinh ngạc trước sự thật chấn động, gã cứng nhắc thẳng lưng dậy, vẻ mặt không thể tin nổi vào mắt mình, sau đó cả người khuỵu xuống rồi chật vật lăn khỏi giường.

Gã quỳ dưới đất và liên tục gào thét, hai tay che kín mặt phát ra tiếng khóc như xé nát tim gan.

Lúc này Tạ Lam Sơn đã bình tĩnh lại một chút, để rồi cũng cảm thấy chút ít không đành lòng với người này. Kể từ khi biết được sự thật, toàn bộ những người anh từng biết đều chán ghét và vứt bỏ anh của hôm nay, không một ai suy nghĩ đến người cảnh sát tốt đẹp đã bỏ xác lại nơi đất khách. Anh thật sự không ngờ người đau đớn vì sự ra đi của anh nhất lại là kẻ địch của mình. Con quỷ tàn nhẫn khát máu này giờ đang phải chịu đựng nỗi đau thảm thiết và tuyệt vọng như vậy, như thể chỉ chạm vào chút thôi thì gã sẽ sụp đổ hoàn toàn.

“Em ấy được chôn ở đâu… Chôn ở đâu…” Cuối cùng tiếng khóc than điên cuồng cũng ngừng lại, Mục Côn chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất, “A Lam của tao đang chôn ở đâu?”

Câu hỏi này rất kỳ quặc, làm người ta trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không được, Tạ Lam Sơn chần chờ một lát mới nói: “Tôi không biết.”

Không có được đáp án mình muốn, Mục Côn lảo đảo đứng dậy quay người nhìn Tạ Lam Sơn trên giường.

Chỉ một thoáng chạm mắt, Tạ Lam Sơn đã lập tức cảm nhận được gã đàn ông này như bị một cái rìu chém mạnh xuống, trong chốc lát đã già đi mấy chục tuổi. Tướng mạo anh tuấn không còn nữa, đường mày khóe môi thậm chí là cả gương mặt đều nhăn nhúm một cách quái dị nhưng cũng lại toát ra đôi phần đáng thương.

Khác với ánh mắt đong đầy tình cảm khi nhìn người mình yêu khi nãy, gã đàn ông lặng lẽ chảy dòng nước mắt cuối cùng, sau đó ánh nhìn bắt đầu thay đổi, sự lạnh lẽo và điên cuồng từ từ tỏa ra.

Vì ánh mắt này mà gã trở nên giống hệt một con quái vật hoặc quỷ hút máu, tóm lại là đã không còn giống con người nữa.

Tạ Lam Sơn túa mồ hôi lạnh nhưng cơ thể đã hồi phục lại chút ít, anh nhanh chóng quan sát xung quanh, cố gắng tìm một vũ khí nào đó để phòng thân.

“Tao phải giết mày… Tao phải giết thằng khốn nhà mày. Mày dựa vào đâu mà chiếm ký ức của em ấy, sống bằng thân phận của em ấy…” Mục Côn đi về phía Tạ Lam Sơn, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt nham hiểm hung dữ, “Mày là thằng khốn nạn dơ bẩn, là con đi3m tùy tiện banh chân ra cho người khác, tao phải mang mày tới trước mộ của em ấy, nã một phát súng bay đầu mày, trả lại cho em ấy tất thảy những gì mày đã cướp đi, để em ấy có thể an nghỉ dưới lòng đất…”

Lúc này gã đàn ông đã tức giận đến mức phát điên, chưa nói xong một câu đã bắt đầu đảo quanh như gã điên, tự hỏi tự trả lời: “Nhưng mà A Lam của tao được chôn ở đâu? Tao vốn không biết em ấy được chôn ở nơi nào…”

Gã cho rằng tên giết người bẩn thỉu này không xứng được dùng thân phận của Tạ Lam Sơn, nhưng lại không nỡ buông bỏ lớp da giống người mình yêu y như đúc. Trong tình huống không có cách nào khác để tìm được thi thể người mình yêu, Mục Côn bỗng nảy ra một ý. Gã không thể để người này sống trên đời nhưng lại không muốn anh hóa thành tro bụi, cách tốt nhất chính là ngâm anh trong formone.

Ở đây còn một căn phòng trống, có một số bình thủy tinh khổng lồ dùng để điều chế ma t úy, Tạ Lam Sơn bị tay sai của Mục Côn dẫn tới rồi ném vào một trong những cái bình.

Formaldehyde và nước được pha trộn theo một tỷ lệ nhất định để tạo thành formone, Mục Côn ra lệnh cho tay sai đi tìm dung dịch formaldehyde rồi lệnh cho tên còn lại bắt đầu đổ nước vào bình chứa.

*Formaldehyde là một chất khí có mùi hăng mạnh, rất dễ hòa tan trong nước và chủ yếu được bán ra dưới dạng dung dịch được gọi theo tên thương phẩm là formalin hay formone. Formaldehyde giế t chết phần lớn các loại vi khuẩn, vì thế dung dịch của formaldehyde trong nước thông thường được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Trong y học, các dung dịch formaldehyde được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Các dung dịch formaldehyde được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.

Nước lạnh như băng xối lên người, chẳng mấy chốc người Tạ Lam Sơn đã ướt nhẹp, anh chống một tay lên thành bình thủy tinh nhẵn nhụi rồi lạnh lùng nhìn gã đàn ông bên ngoài bình chứa.

Choáng ngợp trước ý tưởng thiên tài của mình, Mục Côn đã rơi vào trạng thái vui mừng khôn xiết, tay khua khoắng nhảy múa chờ người mang formaldehyde về để hoàn thành kiệt tác này.

Nhưng trước khi tên tay sai bước vào cửa, Thang Tĩnh Lan đã đi vào trước. Cô ta nghiêm mặt nói với gã rằng Trì Tấn đã phản bội. Cậu ta đã lợi dụng người cung cấp thông tin của bọn họ để cuỗm hết lô hàng lớn mà bọn họ chuẩn bị giao dịch với tên trùm buôn vũ khí người Brazil, hiện giờ bên kia đang rất bức xúc và đã dẫn người đến can thiệp.

Tính toán và lên kế hoạch bao nhiêu nhưng lại không dự đoán được thằng nhãi hèn nhát kia lại dám giấu hàng của mình. Mục Côn gặp phiền phức lớn buộc phải rời đi trước với Thang Tĩnh Lan.

Khi tên tay sai trở về, dù bình chứa vẫn chưa được đổ đầy nước nhưng dường như người đàn ông bên trong đã chết đuối, anh lơ lửng trong thùng với đôi mắt nhắm nghiền, chỉ nổi lên một chút do bị nước lạnh liên tục dội vào.

Tính toán thời gian thì chắc hẳn đã chết rồi, tên tay sai tắt nước, cầm một chiếc ghế đẩu tới kê để trèo lên thành bình chứa, mở nắp dung dịch formaldehyde định đổ vào. Vừa mở ra đã thấy mùi hăng xộc thẳng vào mũi làm gã chảy cả nước mắt, hung ác chửi một tiếng: “Đ*t mẹ, mùi tởm vãi!”

Tuy nhiên ngay sau khi dung dịch formaldehyde được đổ vào bình chứa, người đàn ông trong nước đột nhiên mở mắt ra. Thói quen nín thở dưới nước trong thời gian dài đã cứu mạng anh, Tạ Lam Sơn mượn sức nước nhảy lên, một tay ấn chặt gáy tên kia, một tay cầm chai dung dịch formaldehyde dí thẳng vào mặt gã.

Nhét miệng chai vào miệng, Tạ Lam Sơn nâng cao thân chai, đổ hết toàn bộ chất lỏng có tính ăn mòn bên trong xuống không chút nể nang.

Chỉ trong chốc lát tên kia đã ngã xuống, Tạ Lam Sơn đẩy gã xuống đất rồi mạnh mẽ nhảy qua vách tường.

Anh lấy được khẩu súng giắt ở thắt lưng gã tay sai, sau đó bắt đầu tung hoành giết chóc.

Nơi này thuộc lãnh thổ Trung Quốc, vốn cũng không phải hang ổ của Mục Côn. Vốn dĩ có một nhóm người đóng quân, nhưng phần lớn đều đã bị Mục Côn dẫn đi đàm phán với tên trùm vũ khí Brazil, những tên còn lại thì toàn đám yếu ớt. Tạ Lam Sơn lẫm liệt như ác quỷ Tu La, một phát súng là nổ đầu một tên, hết đạn thì sẽ cướp lấy một khẩu súng khác rồi tiếp tục giết chóc điên cuồng. Sau khi xử lý hết đám tay sai còn lại của Mục Côn, anh cũng chẳng buồn quan tâm cô người hầu đang quỳ xuống đất cầu xin tha mạng có phải là người vô tội hay không nữa, anh giơ tay nổ súng bắn vỡ đầu cô ta không do dự.

Không tìm thấy Thẩm Lưu Phi, cũng không tìm được Lăng Vân, cuối cùng Tạ Lam Sơn thành công chạy thoát ra ngoài nhưng đã nhếch nhác không chịu nổi, chỉ có một người côi cút.

Tòa nhà của Mục Côn nằm ở một vị trí hẻo lánh, anh loạng choạng tiến về phía trước một mình như cái xác không hồn. Anh lê lết từ khi trời sáng đến tận lúc đêm đen, không biết qua bao lâu, cuối cùng khung cảnh trước mắt cũng trở nên bao la rộng mở, xem ra đã tới được nơi có nhiều người.

Khắp nơi đều là những đôi nam nữ trẻ tuổi, trong mắt ngập tràn những đóa hoa và trái tim hồng đỏ, bầu không khí ngọt ngào tràn ngập cả con phố xa lạ, Tạ Lam Sơn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quanh, chợt nhận ra hôm nay là ngày mười bốn tháng hai, là lễ tình nhân.

Kh0ái cảm giết người đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi bầu không khí lãng mạn giăng đèn kết hoa, Tạ Lam Sơn run rẩy xiêu vẹo đi về phía trước, quần áo trên người vẫn còn ướt, mùi formaldehyde rất khó ngửi, vết thương chưa lành đã lại bị k1ch thích rách ra tạo thành cơn đau thấu tận xương tủy. Cặp đôi nào đi ngang qua anh cũng đều nhíu mày bịt mũi, sau đó tăng tốc bước đi thật nhanh.

Anh cố gắng hòa vào dòng người nhưng bọn họ lại sợ hãi tránh né. Anh cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng với cả thế gian này.

Anh cô độc như thế đấy, giống như đang đi trên dây cáp thép treo cao vạn trượng, ngẩng đầu là trời, dưới chân là đất, nhưng thiên đường không cho anh vào, cửa địa ngục cũng chưa thực sự mở ra với anh.

Không khí lễ hội tràn ngập khắp con đường, có một người bán hàng đã nảy ra ý tưởng giảm giá trong thời gian giới hạn để hút khách, vừa mới hô khẩu hiệu quảng cáo với đám đông là những cặp đôi trên đường đã đổ xô tới, thậm chí còn tạo ra một vụ náo loạn nhỏ không gây nguy hại. Một cặp tình nhân trẻ tuổi đang đắm chìm trong thế giới của hai người vội vàng săn hàng giá hời, trong lúc bất cẩn đã xô ngã một cô gái mù xuống đất.

Gậy dẫn đường của cô gái rơi xuống rồi lại bị những cặp đôi lao đến từ đằng sau đá ra xa. Lúc này người dì đưa cô ra ngoài đang không ở đây, xung quanh toàn là tiếng người ồn ã nhưng không một ai chú ý tới sự tồn tại của một người khiếm thị. Cô vừa đơn độc vừa không có trợ giúp, nhiều lần suýt nữa đã bị người ta giẫm đạp ngã xuống đất.

Chỉ có người đàn ông cũng cô đơn và bất lực giống cô nhìn thấy. Tạ Lam Sơn tiến lên nhặt cây gậy dẫn đường của cô gái rồi lại kéo cô ra.

Trên thân người đàn ông này có mùi hăng hắc nhưng cô gái mù chẳng buồn để ý, cô mừng rỡ nắm lấy tay anh rồi nói, cảm ơn anh nhé.

Tạ Lam Sơn thấy tay và đầu gối của cô gái đều có vết bầm tím do bị đẩy ngã thì bèn đỡ cô ngồi xuống bồn hoa ven đường nghỉ ngơi.

Cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mũi nhỏ miệng nhỏ mặt tròn, không thể gọi là xinh nhưng cũng khá thanh tú. Cô không nhìn thấy gì, mặc dù người đang bị đau nhưng vẫn tươi cười nhìn về phía trước, đôi khi còn vung vẩy hai cái chân gầy nhẳng, dường như cô đang rất vui vẻ.

Xuất phát từ một loại tâm lý khó giải thích, Tạ Lam Sơn lại cảm thấy có hứng thú nói chuyện, anh hỏi cô: “Em đi với bạn à?”

“Dạ không, em đi cùng dì.” Cô bé nói thật, nụ cười vẫn ở trên môi, “Em xin dì đưa em ra ngoài chơi.”

Chắc chắn một người phụ nữ trung niên đưa cô cháu gái khiếm thị của mình ra ngoài dạo phố vào đúng lễ tình nhân không phải là tự nguyện. Tạ Lam Sơn lắc đầu phản đối: “Tại sao lại phải ra ngoài góp vui vào một ngày như thế này.”

“Người mù cũng không muốn cô đơn, cũng khao khát tình yêu chứ.” Vậy mà cô gái lại đáp rất hùng hồn, “Hồi bé em uống nhầm thuốc nên bị mù, dường như em chưa bao giờ được ngắm nhìn thế giới xinh đẹp, cũng chẳng có ai muốn trải qua lễ tình nhân với em.”

Đang nói chuyện thì có một cặp đôi trẻ tuổi lại đi qua trước mặt, chàng trai cao như cột điện còn cô gái lại tròn trịa xinh xắn chỉ cao đến vai cậu kia, đấy là cô gái còn đang đi giày cao gót rồi.

Cô gái ôm bó hoa hồng rất lớn trong tay, suốt dọc đường vẫn đang lẩm bẩm trách móc bạn trai, kêu là bạn trai tặng hoa là không thiết thực, hôm nay mua bó hoa lớn như vậy là đáng bị làm thịt…

Cô gái mù nhanh chóng nghe ra giọng nói tưởng giận nhưng thực chất lại rất vui, ngày hôm nay mà nhận được hoa thì đúng là vừa tự hào vừa hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau cặp tình nhân như đôi đũa lệch này đã rời đi, cô gái mù khụt khịt mũi trong gió đêm, dường như đang cố gắng ngửi hương hoa hồng đã bay xa mất. Bỗng nhiên ánh mắt cô tối lại, cô quay sang nói với Tạ Lam Sơn bằng giọng đầy hâm mộ: “Em cũng muốn có người tặng mình hoa hồng, tốt nhất người đó phải là một chàng trai thật đẹp, nhưng nào có anh đẹp trai nào sẽ để ý tới một người khiếm thị chứ, em chỉ nghĩ trong đầu thôi…”

Tạ Lam Sơn ngẩng đầu lên nhìn, bên kia đường có hai ba người bán hoa, trong đó có một đứa bé trai còn nhỏ tuổi, hoa trong tay thằng bé cũng không tươi nên bán chẳng được bao nhiêu. Có thể nhìn ra được rằng thằng nhỏ đã không muốn tiếp tục chờ đợi một người mua mãi mãi không xuất hiện trong giá rét nữa.

“Đợi tôi chút.” Tạ Lam Sơn đứng dậy sải bước qua dòng người và những làn xe qua lại, chạy về phía cậu bé bán hoa kia. Giờ anh không có đồng nào trong người, thứ duy nhất còn lại chính là sợi dây chuyền xâu viên đạn trên cổ.

Anh tháo vòng cổ xuống, đi tới trước mặt thằng nhỏ rồi nói với nó: “Đổi cái này lấy một bông hoa hồng có được không.”

“Đây là đạn thật ạ?” Thằng nhỏ sáng bừng hai mắt.

“Giả thì bao đổi trả luôn.” Tạ Lam Sơn gật đầu.

Hầu hết mấy đứa bé trai đều thích những thứ này, thầm nghĩ dù sao cũng không bán được nên thằng nhóc cũng vui vẻ đồng ý, nó chọn một cành hồng đã héo trong giỏ ra rồi đưa cho anh.

Tạ Lam Sơn cầm cành hồng chẳng mấy tươi tắn này trở lại rồi đưa cho cô gái đang ngồi đợi bên bồn hoa.

Như muốn bù đắp tất thảy tiếc nuối và thỏa mãn mọi nguyện vọng của cô gái, anh quỳ xuống bên chân cô gái mù, cầm tay cô vuốt v e lên gương mặt mình rồi mỉm cười dịu dàng với cô: “Tôi là người yêu đẹp nhất lưu lạc ở trần gian đó, không tin em có thể sờ xem.”

Cô gái tay cầm hoa hồng, run rẩy chạm lên mặt anh. Ngón tay vuốt qua hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, cọ lên khóe môi cười mỉm trìu mến và xương hàm tuấn tú… Cô tin tưởng hoàn toàn, người đàn ông này đẹp như giấc mộng.

“Anh thật sự… thật sự rất đẹp.” Nét đỏ ửng như say hiện lên trên gương mặt cô gái, đôi mắt tối đen cũng hiếm khi lấp lánh ánh sáng, “Anh cũng thật sự… thật sự là người tốt…”

Tạ Lam Sơn rùng mình kinh ngạc trước hai chữ “người tốt” này, anh định nói gì đó nhưng môi lại chỉ có thể mấp máy một cách chật vật, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Sau đó dì của cô gái đi ra từ trong cửa hàng giảm giá, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông nhếch nhác tuềnh toàng, máu nhuộm toàn thân kia, bà ta kinh hãi hét lên thất thanh.

Sau khi Tạ Lam Sơn bỏ chạy, dì của cô gái đưa cháu tới đồn công an gần đó để trình báo.

Vì ban đầu vụ mất tích của Lăng Vân đã được cục thành phố Hán Hải tiếp nhận nên đội trọng án của cục thành phố cũng phải phá án vượt khu vực, đội trưởng Đào dẫn theo đội của mình lại đang ở trong đồn công an này, một số thành viên của Lam Hồ và cảnh sát địa phương cũng ở đó.

Đối diện với các sĩ quan cảnh sát, người đàn bà trung niên tức tối gào lên: “Tôi đã nhìn thấy người đó trong lệnh truy nã từ lâu, trông cũng bảnh bao mà ai ngờ là một thằng bi3n thái! May mà tôi phát hiện ra sớm, không thì chẳng biết thằng đó còn định làm gì Trân Trân nhà tôi…”

Giọng của người đàn bà rất chói tai, Đào Long Dược và Tiểu Lương quay sang nhìn nhau, bọn họ không thể giải thích nhiều với người dân không liên quan, chỉ có thể nhẫn nại nghe bà ta làm ầm ĩ rồi lặng lẽ thở dài.

Lúc này Tạ Lam Sơn đã bị suy nghĩ của Diệp Thâm ảnh hưởng sâu sắc, anh đã từng tấn công thầy mình, ra tay với đồng đội của mình, bọn họ cũng không biết giờ anh đã nham hiểm hắc ám đến mức nào, liệu có ra tay với một cô gái vô tội hay không.

Đợi người đàn bà nói xong, Đào Long Dược ngồi xổm xuống trước mặt cô gái mù. Dù biết cô gái đang ngồi không nhìn thấy gì, hắn vẫn tôn trọng nhìn thẳng cô rồi khẽ hỏi: “Người kia có làm em bị thương không?”

Vừa bước vào cửa là cô gái đã cảm nhận được rõ ràng bầu không khí căng thẳng như sắp lâm trận của những người xung quanh, bầu không khí này làm cô cảm thấy rất khó hiểu, thậm chí còn hơi tức giận. Đôi mắt đen láy nhìn về phía trước, cô gái khiếm thị thản nhiên đối mặt với tất cả những người trưởng thành có thể nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh, sau đó quả quyết khẳng định: “Anh ấy là một người tốt.”
Hết chương 159.

Đến người mù còn tinh mắt hơn người mắt sáng:)) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi