TRỌNG ĐĂNG TIÊN ĐỒ

Mặc Ngôn thành thật mà nói: “Thật ra ta cũng sợ muốn chết, muốn tìm một chỗ trốn đi, chỉ là ở đây không có chỗ để cho ta trốn.”

Thương Minh sững sờ, lập tức cười to lên, nhất thời không khí ngột ngạt như sắp đông lại trong phòng dường như tiêu tan hết mức.

Mặc Ngôn nhìn Thương Minh cười, loại nguy hiểm cùng cảm giác ngột ngạt tán đi xong, y mới phát hiện Ác Long khi cười lên rất đẹp, hơn nữa còn cười rất ôn nhu, thậm chí ngay cả ánh mắt khi nhìn mình, đều không có nửa tâm ý áp bức.

Mặc Ngôn cười đáp lại Thương Minh.

Cảm tình song phương trong lúc này bất giác tăng lên, Mặc Ngôn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thương Minh lại xác nhận một lần nữa: “Ngươi thật sự không muốn cùng ta về Ma giới sao, phải biết, lời ta nói luôn luôn chắc chắn, nói cái gì thì chính là cái đó, sẽ không giống như những kẻ kia, trong ngoài bất nhất.”

Mặc Ngôn lắc đầu, vào đúng lúc này, y cực kỳ biết rõ chắc chắn, dù từ chối cũng không chọc giận nam nhân trước mặt. y nói: “Đa tạ lòng tốt của ngươi, ta còn có rất nhiều chuyện còn phải làm, trước khi hoàn thành xong, ta sẽ không rời đi.” Thấy Thương Minh mang theo ánh mắt thăm dò, Mặc Ngôn hơi cúi đầu, suy nghĩ trong lòng không nói ra ra toàn bộ, y chỉ là một tiên nhân Trung thổ, con trai Mặc Thăng Tà, vẫn luôn hi vọng dựa vào sức mạnh của bản thân đặt chân trên đất này, mà không phải như Uông Kỳ Phong dựa vào Ma giới.

Quả nhiên Thương Minh không hề tức giận, tùy ý nói: “Hiện tại ngươi không thể quyết định cũng không sao, trong khoảng thời gian này ta có chuyện, vẫn sẽ ngốc ở trung thổ đại lục, cho tới khi xong xuôi mọi chuyện mới quay trở về. Đến lúc đó ngươi hãy cân nhắc có đi theo ta hay không.”

Nếu đối phương không ép sát, Mặc Ngôn cũng sẽ không ngu đi động vảy ngược Ác Long, y dùng nụ cười xem như đáp lại.

Bầu không khí giữa hai người liền thoải mái hẳn lên, Mặc Ngôn nhân cơ hội cảm ơn hắn đã tặng Long Châu cho y, cùng tò mò với khối Long Châu vì có công năng ổn định lòng người.

Thương Minh nói cho y, đó là do hắn từ nhỏ thô bạo khát máu, giận dữ thì sẽ xác chết trôi vạn dặm. Vì để khống chế tính tình cùng huyết mạch tàn bạo trong máu của mình, nên hắn đã cố ý đi tìm linh thạch Thanh Tâm, mài thành Long Châu, bồi dưỡng tâm tính.

Nói xong, Thương Minh còn đem Long Châu đang ngậm phun ra, Mặc Ngôn cũng thấy khối Long Châu của mình ra nhìn, quả nhiên là một lớn một nhỏ, nhưng ánh sáng phẩm chất đều giống như nhau, là cùng một khối thạch tạo thành.

Trong lòng Mặc Ngôn cảm kích Cự Long vì đã có ý đối tốt với mình, không để ý tới việc mình không nghĩ ra, tại sao người nọ lại đốt tốt với mình.

Có lẽ là… Đúng như hắn từng nói, có nhãn duyên đi.

Thương Minh cũng không hỏi việc sinh sống của Mặc Ngôn ở Côn Sơn, hai người chỉ tùy ý nói vài chuyện phiếm, chỉ chốc lát sau, Mặc Ngôn liền đứng dậy cáo từ.

Thương Minh gọi y lại, đưa cho y một túi càn khôn, một thanh phi kiếm, Mặc Ngôn chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Sư huynh của ta có thể sẽ hỏi tới ngươi, ngươi dự định nói thế nào?”

Lông mày Thương Minh nhíu nhíu, nói: “Đó là chuyện của ngươi, không có liên quan gì với ta.”

Sau khi Mặc Ngôn xuống xe, vẫn đang suy nghĩ câu này của Ác Long.

Xem ra là Thương Minh không hề sợ bại lộ hành tung chút nào…

Thế nhưng hắn không sợ, Mặc Ngôn lại sợ, càng sợ Hồng Thông Thiên cùng bộ tộc Bạch thị!

Thương Minh mượn danh nghĩa Kỳ Phong Thành đến Hiên Viên quốc, là vì không muốn để người ta biết thân phận chân thật của hắn.

Nếu như có người biết, thì hắn sẽ làm thế nào?

Mặc Ngôn nhìn phía Hồng Thông Thiên ở xa, cùng các sư huynh đệ Côn Sơn, mấy chục người bộ tộc Bạch thị bộ tộc đang đi tới phía y.

Những người này, có tính gộp lại, cũng không phải đối thủ của Thương Minh.

Cho nên Thương Minh mới không sợ thân phận lộ ra ánh sáng, cũng phải —— đúng như hắn nói “Ta từ nhỏ thô bạo khát máu”, đem những người biết rõ thân phận của hắn, nuốt một cái là xong.

Nói vậy việc này cũng không phí bao nhiêu khí lực của Thương Minh.

Mặc Ngôn cũng không phải sợ chết, thế nhưng, nửa điểm y cũng không muốn cùng Hồng Thông Thiên chết thành một khối!

Cho nên, khi Hồng Thông Thiên chạy tới hỏi dò Mặc Ngôn, lai lịch người nọ là ai, Mặc Ngôn liền nói láo.

“Là một họ hàng xa của Uông thành chủ, trên đường lúc ta tới Côn Sơn có gặp qua một lần. Còn cụ thể hắn có lai lịch gì, cũng không rõ ràng. Gọi ta qua nói vài câu không liên hệ, đưa cho một túi càn khôn, một thanh kiếm.”

Hồng Thông Thiên cầm túi càn khôn cùng phi kiếm của Mặc Ngôn lên xem, chỉ thấy túi càn khôn có thể chứa rất nhiều, đặc biệt tinh tế, chính là thượng phẩm. Còn phi kiếm, lại càng thanh quang lâm lâm, cũng có tinh hồn, thuộc loại bảo vật.

Mặc dù đều là đồ thượng hạng, nhưng còn chưa tới mức độ cực phẩm, bảo vật cấp bậc này ở Côn Sơn cũng có mấy cái, chỉ có điều là Mặc Ngôn không có mà thôi!

Huống chi mặt trên tự có tiên khí chính khí, xem ra không phải là thứ lai lịch bất minh.

Hồng Thông Thiên cùng Bạch Kim Âu nghiên cứu túi càn khôn cùng phi kiếm xong, nhận định đây chỉ là đồ của tiên gia, không có điều gì khác thường, hẳn là một vị tu sĩ ít giao du với bên ngoài. Trung thổ đại lục có rất nhiều tán tiên, trong đó cũng không thiếu cao thủ tuyệt đỉnh. Ngoài ra cũng có người thích náo nhiệt, thích ra ngoài tạo kỳ danh; còn có người hơn một nghìn năm không ra ngoài một lần, nên không có ai biết hắn cũng là chuyện thường.

Hồng Thông Thiên ngoại trừ thầm than Mặc Ngôn có số may, lại kết giao được một tán tiên ra tay hào phóng như vậy, nên không có suy nghĩ gì khác.

Cự xe Huyền Thiết cũng không dừng lại, sau khi Mặc Ngôn xuống xe, bốn con long mã liền kéo theo xe lao nhanh lên không trung, càng chạy càng xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Bạch thị cùng Côn Sơn xuất phát từ kính ý đối với Hiên Viên đế, cũng nhân lúc thời gian còn sớm, nên không đi vội vã. Cả đoàn ước chừng hai, ba trăm tu sĩ ban ngày thì chạy, buổi tối vì chăm sóc Bạch Liên bị bệnh, nên cố ý dừng lại nghỉ ngơi.

Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, một hôm trời đổ mưa tuyết lớn, rơi ào ào xuống cây cối hai bên quan đạo, mọi người dừng lại kết thành vòng tròn, Hồng Thông Thiên cầm ra Dạ Minh Châu dưới biển, chia ra các nơi chiếu sáng.

Còn bộ tộc Bạch thị, thì có người nhảy lên giữa không trung, biến thành một con Hỏa Dực Điểu nhỏ, xem đó là chiếu sáng.

Khi người bộ tộc Bạch thị biến hóa, làm Mặc Ngôn không khỏi vì hình đó kinh ngạc đến ngây người.

Y biết Bạch thị có bí tịch tổ truyền, có một loại công pháp mà những tu sĩ Trung thổ khác sẽ không có, đó chính là —— Thuật biến hóa.

Một ít tương sĩ đầu đường xó chợ, cũng biết một chút pháp thuật biến hóa để che mắt, thế nhưng những biến hóa kia đều là ma thuật, tiên nhân nào có một chút tu vi liền có thể nhìn ra.

Còn hiện giờ, cái người đang ở giữa không trung biến thành một con Hỏa Dực Điểu kia, có thể biến hóa ra cánh được, lại còn thật sự có công năng của Hỏa Dực Điểu, vừa có thể phát sáng vào ban đêm, vừa có thể bay lượn.

Thuật biến hóa của bộ tộc Bạch thị, chính là biến hóa thần thông chân chính, chứ tuyệt đối không như thuật che mắt đầu đường xó chợ.

Tuyết trắng rơi bay lất phất đầy trời, không khí lành lạnh vờn quanh mọi chỗ, hiếm thấy được một khắc yên tĩnh. Mặc Ngôn lững thững mà đi, đi tới một góc cách xa mọi người, nhìn dãy núi phía xa.

Ngày mai sẽ tới biên thành Hiên Viên quốc, cũng không biết sự tình đã từng xảy ra trong trí nhớ sẽ tiếp tục diễn lại ở đại hôn Hiên Viên đế nữa không.

Chuyện kia đối với Hiên Viên đế là đả kích không nhỏ, vậy y có nên đi nhắc nhở hắn không?

Thời điểm Mặc Ngôn đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy trên tuyết truyền tới tiếng bước chân, y không cần quay đầu lại cũng biết là ai tới.

Tiếng bước chân do do dự dự, xoay chuyển một vòng sau, nhưng vẫn đi tới phía sau Mặc Ngôn.

Nhận ra được sau lưng có một luồng khí quỷ dị, Mặc Ngôn hơi nghiêng thân, một tấm áo khoác rơi xuống trên đất.

Kế hoạch khoác áo choàng của Hồng Nho Văn cho Ngôn đệ thất bại, hắn lúng túng nở nụ cười, khom lưng nhặt áo khoác lên nói: “Sư thúc, buổi tối lạnh, ngươi phủ thêm cái này đi.” Bên nói, một bên lại muốn tiến lên.

Mặc Ngôn đúng lúc ngăn lại hắn: “Không cần.”

Hồng Nho Văn thấy vẻ mặt Mặc Ngôn không giống bình thường, nên không dám quá mức lỗ mãng, chỉ tìm mấy đề tài đêm nay ánh trăng rất đẹp, nói mấy câu cho đỡ gượng xong, liền chua xót hỏi: “Sư thúc, nam nhân hai ngày trước kia là ai?”

Mặc Ngôn nói: “Không phải là ta đã nói thân phận của hắn cho sư huynh rồi sao, lúc đó ngươi cũng ở bên cạnh, thất thần không nghe thấy?”

Hồng Nho Văn lắc đầu nói: “Không, không. Ý ta là… Hắn có đối với ngươi… Đối với ngươi…”

Mặc Ngôn thiếu kiên nhẫn nhíu mày: “Đối với ta cái gì, ngươi muốn hỏi cái gì cứ việc nói thẳng.”

Hồng Nho Văn muốn hỏi lại thôi, chỉ nói: “Người nọ hành tung quỷ bí, mọi người đều là đến Hiên Viên quốc tham gia hôn lễ Hiên Viên đế, gặp nhau thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, cũng quá mức tự cao tự đại! Ta nhìn hắn không phải người tốt lành gì, ngươi lại chưa từng ra khỏi Côn Sơn, kinh nghiệm không đủ, không biết được lòng người hiểm ác, chớ bị hắn lừa.”

Mặc Ngôn cau mày, không muốn cùng Hồng Nho Văn nói thêm nửa câu, thuận tiện nói: “Những chuyện này, không cần sư điệt như ngươi đến dạy. Ngươi không đi bồi Bạch công tử nói chuyện giải buồn, tìm ta để làm gì?”

Hồng Nho Văn vội la lên: “Có phải là ngươi tức rồi không? Ta cùng Bạch Liên không có gì hết, hôm qua là y muốn mời ta, ta mới bất đắc dĩ đi qua nói hai câu… Không phải như ngươi nghĩ.”

Mặc Ngôn rốt cục không kiềm chế nổi, quay đầu lại, đánh giá Hồng Nho Văn trên dưới một lượt, cười lạnh nói: “Tại sao ta phải tức giận? Ngươi không hiểu ra sao lại chạy tới nói mấy câu này với ra, rốt cuộc là muốn làm gì!?”

( Bạn đang đọc truyện tại rungthanthoai.wordpress.com, mọi trang khác report lại là vi phạm luật nhà, xin mọi người về đúng trang để đọc)

Nhớ tới đủ loại kiếp trước, trong lời Mặc Ngôn chung quy vẫn có thêm nửa điểm oán khí, lạnh lẽo không giống lúc trước.

Cũng do nửa điểm oán khí này, để Hồng Nho Văn như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã biện giải: “Còn nói ngươi không tức giận, bình thường ngươi không hề nói chuyện như vậy với ta! Bình thường ở Côn Sơn, các sư huynh đệ đều nói ngươi rộng lượng không thù dai, nhưng không nghĩ lại hẹp hòi như vậy…”

Mặc Ngôn không muốn dây dưa tí tẹo nào với Hồng Nho Văn, y xoay người rời đi, Hồng Nho Văn ở phía sau đuổi theo y: “Ngôn đệ, Ngôn đệ, coi như ta nói sai, ta xin lỗi…”

Nếu như Mặc Ngôn muốn bỏ qua Hồng Nho Văn, ngược lại rất dễ dàng, nhưng xung quanh đều có đệ tử Côn Sơn, nên không tiện ở trước mặt mọi người thôi thúc tâm pháp Mặc gia, chỉ tăng nhanh bước chân chạy về phía không người, nghĩ thầm đến khi đó nếu như Hồng Nho Văn còn dám ăn nói linh tinh, thì sẽ hảo hảo giáo huấn không thể bỏ qua cho hắn!

Hồng Nho Văn hoàn toàn bất giác, đi theo phía sau Mặc Ngôn hô gọi: “Ngôn đệ, ngươi đừng nóng giận… Ngươi nghe ta giải thích…”

Rốt cục bước chân Mặc Ngôn hơi dừng, Hồng Nho Văn đuổi tới trước mặt, đưa tay muốn kéo tay Mặc Ngôn, nhưng chỉ kéo được ống tay áo của y.

Ở chỗ này cách nơi Côn Sơn cùng Bạch thị đóng quân khá xa, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng le lói, Hồng Nho Văn nhìn thấy gương mặt Mặc Ngôn vừa lạnh vừa xinh đẹp, con ngươi tối tăm, môi sắc đỏ tươi, bất giác lay động trong lòng, thấp giọng nói: “Ngôn đệ, ta cho đến hôm nay, mới rõ ràng ngươi… thật ra trong lòng ngươi có ta, không phải vậy thì đã không tức rồi…”

Giọng hắn nói càng nói càng thấp, đi về phía trước một bước, mắt thấy Mặc Ngôn môi đỏ diễm lệ, bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, cảm thấy Ngôn đệ tức giận, có thể dùng hôn để hóa giải hay không. Cho dù y không muốn, nhưng hắn vẫn có thể dùng sức mạnh, đến lúc hôn xong rồi, tất nhiên Ngôn đệ sẽ rõ ràng tâm ý của hắn, sẽ không tức giận nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hồng Nho Văn càng thêm rung động, liền tiến thêm một bước, chuẩn bị dùng cưỡng hôn rồi nói tiếp.

Ai ngờ Hồng Nho Văn mới bước ra được nửa bước, còn chưa kịp quấn eo Mặc Ngôn lại, thì nghe được một giọng nói lạnh lùng ở sau lưng vang lên: “Bọn đạo chích bọn chuột nhắt, cũng dám vô lễ như vậy!”

Hồng Nho Văn còn đang muốn hôn, nhất thời cảm thấy một luồng uy thế mạnh mẽ cùng nguy hiểm giống như thuỷ triều đập vào người, trong khoảnh khắc kia như muốn nuốt chửng lấy hắn.

Lưng Hồng Nho Văn run lên, hắn nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đi ra từ trong tối.

Tóc đen huyết mâu, mang theo khuôn mặt dữ tợn, cùng với —— sát khí mãnh liệt.

________________________

Nhiều lúc tui cảm thấy thèn Hồng Nho Văn thiệt tự kỷ, muốn đập phát chết quách cho rùi, gọi một đám cực phẩm cũng không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi