TRỌNG ĐĂNG TIÊN ĐỒ

Toàn thân phi kiếm trong suốt, chỉ có một đạo thanh quang quấn quanh thân kiếm, Nhâm Tiêu Diêu nhặt phi kiếm trong đỉnh, tùy ý vung lên, kiếm khí khuấy động, xẹt qua chân trời, uy lực cực kỳ.

Hắn nhìn thanh kiếm cảm khái vạn lần, thân kiếm còn hơi rung động.

Vạn năm công lực của Thanh Vân lão tổ, đều bám vào thanh kiếm này, ngay cả đứa bé cầm nó, cũng có thể chiến thắng ác tặc.

Nhâm Tiêu Diêu quay đầu, thấy Trọng Khuê cũng đang hiếu kỳ nhìn phi kiếm trong tay mình, liền đưa phi kiếm cho cô bé, sờ sờ đầu Trọng Khuê: "Thanh kiếm này cho cháu, sau này sẽ không phải sợ có người bắt cháu đi luyện đan nữa."

Trọng Khuê sững sờ, lập tức nhếch môi cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Hai mắt bé gái sáng lấp lánh, rất thích lễ vật mới này.

"Cảm ơn Tiêu Diêu thúc thúc!" Trọng Khuê cầm thanh phi kiếm tiện tay đánh vài chiêu, âm thanh leng keng theo kiếm mà động, những đám mây trên trời hình thành từng dấu vết do kiếm khí cắt qua.

Cô bé đưa kiếm cho Mặc Ngôn cùng Thương Minh quan sát, đều than thở không ngớt với thanh kiếm này. Trọng Khuê đặt tên cho thanh kiếm này là Luyện Vân, rất phù hợp với thân phận của nó —— Thanh Vân lão tổ luyện hóa mà thành.

Trọng Khuê còn đang chìm đắm ở trong vui vẻ, chợt thấy Nhâm Tiêu Diêu đi về phía xa xa, liền hét lớn: "Tiêu Dao thúc thúc, ngài đi đâu vậy?"

Nhâm Tiêu Diêu dừng bước, pháp lực của hắn đang từ từ khôi phục, tuy chưa khôi phục đến mức độ có thể ngự kiếm phi hành, nhưng bụi bặm trên người hắn đã được làm sạch, nam tử mặc áo xanh quay đầu lại, khóe miệng lộ một nụ cười.

Hắn không hề trả lời câu hỏi Trọng Khuê đưa ra, hiện giờ Mộc Từ Hàng đã chết, hắn sẽ không dành quá nhiều thời gian, lưu lại trên mảnh lục địa này.

Thời gian còn lại, hắn chỉ có hai chuyện muốn làm.

Thanh Vân môn tuy bị hủy dưới tay Mộc Từ Hàng, nhưng nói cho cùng vẫn do chính hắn là một Đại chưởng môn lúc trước không đưa ra quyết định thật nhanh, mới có tai họa hôm nay. Trùng kiến Thanh Vân môn, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ hắn không thể trốn tránh.

Chờ Thanh Vân môn thịnh vượng trở lại, hắn sẽ chọn một đệ tử phẩm chất ưu tú giao phó Thanh Vân môn, còn hắn sẽ tuân thủ hứa hẹn ngày đó.

Mộc Từ Hàng gây hại rất nhiều cho đại lục Trung thổ, hắn sẽ thay sư đệ bù đắp tội nghiệt đã từng phạm vào.

Làm xong hai chuyện này, thì hắn chẳng còn vương vấn gì đại lục Trung thổ nữa.

Khi hắn mới vào Thanh Vân môn học đạo, lại vì ham chơi lười biếng, khiến cho sư phụ trước khi chết phải tiếc nuối vạn phần. Chờ sau khi làm xong hai chuyện kia, ắt sẽ khắc khổ tu tập, sớm ngày phi thăng, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của sư phụ.

Nhâm Tiêu Diêu ôm quyền với một nhà Trọng Khuê, liền quay đầu rời đi. Tuy hắn rất cảm kích Trọng Khuê, cũng rất thích bé gái dũng cảm không sợ hãi, nhưng cô bé có cha của bé chăm sóc, chắc chắn sẽ bình an vui vẻ lớn lên. Trong quá trình cô bé trưởng thành, cũng không cần tới hắn.

(Anh sai rồi QAQ, đừng phá cp của tui huhuhu).

Nếu đã quyết định sẽ không ở quá lâu ở mảnh đại lục này, thì không cần thiết, lưu lại quá nhiều nhân duyên.

Kiếm Tiên Thanh Vân, cứ thế biến mất ở trong cuộc sống Trọng Khuê, không còn xuất hiện nữa.

Có mấy người gặp thoáng qua, có mấy người sẽ làm bạn cả đời, âu cũng là duyên pháp.

Trọng Khuê ngốc lăng nhìn phi kiếm trong tay mình, bé còn quá nhỏ, không hiểu ly biệt có nghĩa gì, chỉ hơi buồn một lúc liền vui vẻ trở lại.

Thương Minh hóa thân thành rồng, mang theo Mặc Ngôn cùng con gái trở về Côn Sơn.

Cô bé cùng Mặc Ngôn ngồi trên lưng Hắc Long, khua tay múa chân kể cho hai phụ thân những gì bé biết được ở Thanh Vân môn nghe, cùng kéo dài Thanh Vân lão tổ thế nào, kể được một lúc, cô bé nháy mắt nhìn Mặc Ngôn: "Cha, có phải con rất lợi hại hay khôn?!"

Mặc Ngôn cười xoa đầu con gái: "Đúng, rất lợi hại! Nhưng có một việc, phải nhớ kỹ."

Trọng Khuê không hiểu nhìn Mặc Ngôn, hỏi: "Chuyện gì?"

Mặc Ngôn nói: "Sau này muốn đi chỗ nào, chuyện quan trọng đầu tiên là phải nói một tiếng cho cha cùng Hắc Long."

Trọng Khuê suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu hỏi: "Nếu như... Các ngài không muốn con quấy rối, con cũng phải đi tìm các ngài nói sao?"

Thương Minh chen miệng nói: "Vậy con phải biết đợi, tính tình vẫn nôn nóng như thế, không biết đợi hay sao?"

Trọng Khuê bĩu môi: "Tiểu Bạch nói với con, ít nhất phải ba năm rưỡi, nhiều thì một trăm năm, đó mới không phải một lát!!"

Thương Minh cùng Mặc Ngôn bị câu này của con làm nghẹn, nhất thời không biết trả lời thế nào, Mặc Ngôn nói: "Trọng Khuê, mặc kệ lúc nào, có chuyện gì xảy ra, chỉ cần con đến tìm, cha sẽ không trách cứ con."

Thương Minh bị câu đồng ý này làm cho cả người run lên một cái, đột nhiên cảm thấy từ khi con gái xuất hiện, địa vị của hắn ở trong lòng Mặc Ngôn giảm xuống kịch liệt. Nhưng khi hắn nghe thấy tiếng " Vâng " lanh lảnh của con gái, thì tự dưng cảm thấy cứ thế cũng rất tốt.

Lần này trở về cũng không cần phải chạy vội, Thương Minh mang theo Mặc Ngôn cùng Trọng Khuê du tẩu khắp toàn bộ đại lục phía Đông, có lúc bọn họ sẽ bay lượn, có lúc sẽ đi bộ, cũng có lúc ngồi xe.

Đến khi đến bờ Đông Hải, ba người quyết định không trở về Côn Sơn nữa.

Lúc đầu, đến Côn Sơn là vì tham gia hôn lễ của Hồng Nho Văn, lúc này tất cả mọi chuyện đã kết thúc, cũng không cần phải đi đường vòng.

Mặc Ngôn lấy Thanh điểu trong trong túi càn khôn ra, nói cho đám người Nhạc Phong biết mình về thẳng Lạc Nhật nhai.

Trước một đêm khi tới Lạc Nhật nhai, Thương Minh quấn quanh người Mặc Ngôn, còn con gái lại bị hắn đuổi ra ngoài.

Trên vảy rồng nhẹ nhàng cọ cọ, mang theo một tia ám muội.

Mặc Ngôn biết rõ Thương Minh đang suy nghĩ cái gì, y cúi đầu, thấp giọng nói: "Ngày mai là tới Lạc Nhật nhai, đừng tiếp tục trước mặt con gái."

Thương Minh quấn Mặc Ngôn thật chặt, trong lòng có chút phấn chấn nho nhỏ.

Lần trước mới được năm năm thì bị cắt đứt, lần này, con gái đã sinh ra, trở về Ma giới xong tự có người chăm sóc con gái ăn uống sinh hoạt hàng ngày, dạy con gái đạo hạnh tiên pháp cơ bản.

Chắc phải, chín mươi lăm năm mới làm xong đi.

Con ngươi Cự Long ôn nhu nhìn người yêu trong lòng, dùng đuôi che người y lại.

Một con tử Long ngay cách đó không xa, học theo phụ thân cũng cuộn thành một đống, đem đuôi che Luyện Vân Kiếm trong lòng lại.

Giữa trưa ngày thứ hai, Thương Minh mang theo Mặc Ngôn cùng con gái, về đến vách núi Lạc Nhật, Mặc Ngôn ở trên lưng rồng nhìn xuống dưới mặt đất, bất ngờ khi thấy một người quỳ ở trước sơn môn.

Trọng Khuê mắt sắc, kêu lên trước: "Là Hồng ca ca!"

Lông mày Mặc Ngôn cau lại, không biết Hồng Nho Văn chạy đến cửa nhà mình quỳ mãi không chịu đứng lên là muốn ồn ào cái gì! Y phiền chán không thôi, không muốn để ý tới, liền hoàn toàn không để ý tới, mang theo con gái đi thẳng ngang qua bên cạnh Hồng Nho Văn, đến thẳng phòng của mình.

Trọng Khuê đã quen với Lạc Nhật nhai, về tới nơi bé sinh ra thì đặc biệt vui vẻ, Diệt Thế sa đã sớm chờ ở chỗ này, nhìn thấy Trọng Khuê bình an trở về cũng vui đến phát rồ, nó chạy tới ôm lấy Trọng Khuê, thì đúng lúc nghe thấy tiếng ục ục từ người Trọng Khuê phát ra.

Tay Diệt Thế sa run lên: "Cháu... Cái bụng cháu đang kêu?"

Trọng Khuê nói: "Đói bụng thì kêu, có gì lạ hả? Muốn ăn cá."

Tay Diệt Thế sa run lên, vứt Trọng Khuê rơi xuống đất, vội vã chạy xa một chút, vạch ra một khoảng cách an toàn.

Trọng Khuê liếc nhìn con Diệt Thế sa nhát gan một chút, bất mãn lầm bầm: "Đã nói rồi, ta sẽ không ăn Sa Ngư mình biết..."

"Nhưng cháu đói bụng a! Đói bụng thì rất khó nói a!" Diệt Thế sa khóc không ra nước mắt, lúc trước nó cắn Mặc Ngôn một miếng thịt, mà giờ thì phải nơm nớp lo sợ theo sát một con Ác Long sống chung một chỗ, còn phải tùy thời lo lắng con Ác Long sẽ đói bụng ăn phải nó. Nếu biết sẽ có lúc này, sao lúc trước còn làm thế a!

Mặt trời dần dần lặn xuống sau Lạc Nhật nhai, Thương Minh đang chuẩn bị di dời Tiên hồ về Ma giới.

Lần trước vì chuyện có Trọng Khuê, cho nên mới phải ra khỏi Ma Cung, kết quả gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Lần này, Thương Minh suy nghĩ vì cuộc sống sau này của mình, chí ít phải trong vòng một trăm năm, sẽ không ra khỏi Ma Cung. Cho nên hắn đem Tiên Hồ dời đến Ma Cung, nếu như sau này lại có, sẽ đem anh nhi bọc vào trong Tiên Hồ rồi tiếp tục làm! Sinh con động dục lần hai sẽ không bị rắc rối.

Những người trên đỉnh Lạc Nhật nhai đều đang bận rộn chuyện của mình, không ai thèm để ý tới Hồng Nho Văn dưới chân núi. Chỉ có Trọng Khuê có đôi khi hiếu kỳ, đi một vòng xuống chân núi, thậm chí có khi còn đùa giỡn tu sĩ vẫn quỳ gối ở chân núi, nhưng bất luận cô bé đùa giỡn thế nào, Hồng Nho Văn đều không thèm để ý, hắn chỉ cúi đầu, không chịu đứng lên.

Hôm nay, Trọng Khuê xuống đáy biển bắt cá ăn no xong, tâm tình sung sướng, rốt cục không nhịn được nói với Mặc Ngôn: "Cha, người dưới chân núi, vẫn còn quỳ, con thấy hình như hắn có chuyện gì. Ngài không đi hỏi hắn thử xem sao?"

Mặc Ngôn nhìn cây Tiên Hồ, đã bị Thương Minh di dời hết sạch, mà hôm nay cũng là ngày y tính trở về Ma giới, nếu như y đi rồi, Hồng Nho Văn xông vào Lạc Nhật nhai không có ai hoặc vẫn cứ quỳ gối ở sơn môn, cũng quá buồn nôn. Y do dự một lát, thuận tiện nói: "Đã vậy, con xuống kêu hắn lên đây, cha đuổi hắn đi."

Hồng Nho Văn ở một tháng trước, đã đi tới Lạc Nhật nhai, hắn biết mình không đủ mặt mũi để gặp Mặc Ngôn, nhưng chuyện mới xảy ra rất là trọng đại, cũng chỉ có Mặc Ngôn mới giúp đỡ được, hắn không thể không đến đây nhờ vả.

Hắn không dám nói nhiều, càng thêm không dám có nửa ý tứ uy hiếp, hắn chỉ hy vọng Mặc Ngôn nghĩ lại phần tình thúc cháu mười lăm năm ở Côn Sơn, gặp hắn một lần.

Hắn vẫn chờ ở dưới chân núi, mười ngày trước, Mặc Ngôn đã trở về núi, nhưng làm như không thấy hắn, tâm Hồng Nho Văn dường như đã chết thành than. Nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng, chờ đợi.

Cho đến hôm nay, hắn nhìn thấy con gái Mặc Ngôn đi đến chỗ mình, dẫn hắn lên Lạc Nhật nhai lần hai.

Hai mươi năm trước, hắn đã từ đi qua con đường này, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Ngôn mới có mười tuổi. Hồng Nho Văn ngày đó khí phách, bạch y như tuyết, tương lai vô hạn phong quang.

Song vào hôm nay, gương mặt Hồng Nho Văn tiều tụy, bạch y nhiễm bụi, tiền đồ với hắn mà nói, cơ bản vô vọng.

Cùng nhau đi tới, Hồng Nho Văn lại thêm chua xót, rồi lại sa sút, mãi đến khi hắn được Trọng Khuê dẫn tới đại điện, nhìn thấy Mặc Ngôn cùng Thương Minh trong điện.

Hồng Nho Văn bất giác nhớ lại hai mươi năm trước ở chỗ này nhìn thấy Mặc Thăng Tà cầm tay Mặc Ngôn, không khỏi cảm khái trong lòng, muốn nói hai câu, nhưng cái gì cũng không dám nói.

Mặc Ngôn từ lâu đã vượt xa quá khứ, tôn chủ Ma giới bên cạnh y tính tình càng thêm hung tàn thô bạo.

Hắn không dám nói thêm nửa câu, chỉ quy củ hành lễ với Mặc Ngôn, quỳ xuống dập đầu rồi nói: "Hồng Nho Văn kiến quá sư thúc."

Mặc Ngôn liếc mắt nhìn hắn: "Ta không muốn biết ngươi có chuyện gì, càng không muốn biết ngươi muốn làm gì, ta không thích ngươi quanh năm quỳ gối ở sơn môn. Ngày hôm nay để ngươi tới, là muốn nói cho ngươi, tốt nhất hãy mau chóng rời đi, bằng không ta sẽ đuổi người!"

Hồng Nho Văn cúi đầu, không dám nhìn Mặc Ngôn thêm chút nào, tiếng nói của hắn hơi khàn, sau một lát, mới nói: "Ta muốn nói riêng với sư thúc hai câu."

Mặc Ngôn khẽ cau mày, Thương Minh tiến lên một bước, xách Hồng Nho Văn lên, nhìn gần hắn: "Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa!"

Hồng Nho Văn cũng nhìn Thương Minh, miệng môi trắng bệch, cảm nhận được uy thế cùng tức giận mơ hồ của đối phương, sợ sãi không thôi, nhưng vẫn nói như cũ: "Ta muốn nói riêng với sư thúc câu."

Thương Minh hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước lần đầu tiên ta gặp ngươi, từng nói với ngươi cái gì, ngươi không quên chứ hả?"

Hồng Nho Văn hít một hơi thật sâu, khẽ nâng lên đầu: "Đúng, ta chưa quên. Ngươi nói, nếu ta còn dám quấy rầy sư thúc, sẽ để ta sống không bằng chết. Ta... Ta chỉ muốn nói riêng hai câu với y!"

Thương Minh lạnh lùng nhìn Hồng Nho Văn, cũng không lui bước, Mặc Ngôn rất bất ngờ khi Hồng Nho Văn bây giờ tự dưng đổi tính, cảm thấy khá là kinh ngạc.

Gặp phải điều uy hiếp này, ở trong ấn tượng của y, Hồng Nho Văn đã sớm sợ đến tè ra quần mà đi rồi, còn hôm nay kiên trì như vậy, là vì cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi