TRỌNG ĐĂNG TIÊN ĐỒ

Cho nên bé con liền được đặt là Trọng Lâu.

Từ khi Trọng Lâu ra đời, cách mỗi một tháng, sẽ có một bé con ra đời, hơn nữa còn rất khéo, mỗi một bé con, đều ra sau người anh trước mình một ngày.

Mặc Ngôn cũng đặt tên cho các con, tổng cộng là bảy tên, liền lần lượt gọi là Trọng Vị, Trọng Mão, Trọng Tất, Trọng Tuy, Trọng Sâm, Trọng Ngưu.

Bảy tháng sau, tất cả bé con được bao bọc bên trong Tiên Hồ, đầy đủ xuất thế.

Đại ca Trọng Lâu ngoan ngoãn nhất, nhưng có khuynh hướng hễ thấy ai cũng gọi là cha.

Nhị ca Trọng Vị, tên giống như người, có khẩu vị rất đặc biệt, ăn loạn đồ ăn khắp nơi, tính tình cũng khác hoàn toàn với các anh chị. Bé vừa sinh ra đã ăn hết sạch đồ đạc dự trữ cho các bé con ở Lạc Nhật nhai, cho nên Diệt Thế sa không thể không tiếp tục chuẩn bị đồ đạc, Mặc Ngôn cùng Thương Minh thì bận rộn lo cho bé con ăn.

Tam ca Trọng Mão, tính tình dị thường trầm ổn, rất ít nói chuyện, cũng chưa bao giờ khóc nháo, cho dù trong thời kì mới sinh, cũng rất ít khi nhiều lời nửa chữ, mà mỗi khi bé con nói chuyện, sẽ nhất quyết không thay đổi.

Tứ ca Trọng Tất, hoàn toàn khác các anh, cực kỳ nhát gan sợ phiền phức, cả ngày chỉ nằm trong lòng Diệt Thế sa, trời tối thì sẽ sợ tối, khóc nháo không chịu ngủ, nhất định phải có Tiểu Bạch ngủ với bé con.

Còn Ngũ ca Trọng Tuy, lại cực kỳ tinh nghịch, luôn chân luôn tay không chịu ngồi im, toàn bộ Lạc Nhật nhai, ồn ào nhất chính là bé con, trăng chưa tròn thì chạy loạn đầy đất, trăng đã tròn thì chỉnh cho Lạc Nhật nhai náo loạn, khiến cho Mặc Ngôn sứt đầu mẻ trán.

Lục ca Trọng Sâm hung ác nhất, lúc mới sinh ra còn ác liệt gấp mấy lần so với Trọng Khuê năm đó, bị Thương Minh mạnh mẽ giáo huấn chỉnh đốn mấy lần, cũng không biết hối cải tí nào, Thương Minh đành phải giam cầm.

Mỗi khi thấy Trọng Sâm, Mặc Ngôn liền cảm thấy —— sau này nhất định phải nghĩ ra cách, để Thương Minh tiết chế...

Có thêm mấy đứa con như vậy, nhất định sẽ không chịu được!

Chỉ có Trọng Ngưu ra đời cuối cùng, là một bé con rất giống Mặc Ngôn, không khác gì mấy với trẻ con bình thường, sẽ khóc sẽ quấy, cũng sẽ yên tĩnh nghe lời.

Mặc Ngôn mỗi khi nhìn thấy con út, mới cảm thấy nội tâm có một tí tẹo an ủi.

Trong một trăm năm, một hơi sinh được bảy con trai một con gái, hơn nữa mỗi một đứa con đều có tính cách hoàn toàn khác nhau, điều này làm cho Mặc Ngôn vô cùng đau đầu.

Lúc trước chăm sóc Trọng Khuê, cũng chỉ có mỗi mình cô bé, mà Trọng Khuê có đôi lúc bướng bỉnh, Mặc Ngôn còn thừa sức coi được.

Mà bảy con trai hiện giờ, chỉ cách nhau một tháng, chơi đùa tranh cướp của nhau, đủ làm Mặc Ngôn nhức đầu không thôi

Thương Minh thì càng cảm nhận được nỗi khổ làm cha.

Mỗi ngày đều phải đi tìm đồ ăn cho bảy đứa con, sau đó cho chúng nó ăn, lại còn phải thu dọn sạch sẽ cho các con, thậm chí trước lúc ngủ, còn phải kể chuyện xưa theo yêu cầu của bọn nhóc.

Thương Minh, Mặc Ngôn đều bận rộn không gỡ ra được, tình cờ nhiều lúc Thương Minh có chút hứng thú mà nhịn không được, thì cũng không dám tùy tâm sở dục bắn ở trong cơ thể Mặc Ngôn như trước.

Hắn cũng không muốn tìm thêm một đống phiền phức lớn cho mình nữa.

Chỉ có Diệt Thế sa được bảy bé con quay chung quanh, vô cùng vui sướng, rốt cuộc nó đã thực hiện được giấc mơ được chăm sóc bảy đứa bé.

Mấy bé con lớn được ba tháng, đều lôi kéo ống tay áo Diệt Thế sa gọi "Bạch ca ca". Mỗi khi Diệt Thế sa nghe thấy đám bé con dùng giọng nói mềm nhẹ, mang theo sùng bái gọi nó, nó liền thấy rất là thỏa mãn, còn rất không muốn mấy đứa nhỏ vĩnh viễn đừng có lớn lên.

Cứ mãi mãi như vậy.

Nhưng thời gian sẽ phải trôi qua.

Qua mấy năm, các bé con dần dần lớn lên.

Mấy đứa nhỏ không lớn nhanh được như Trọng Khuê, là vì toàn bộ bọn nhóc đều được dựng dục từ Tiên Hồ mà ra, chung quy có chỗ bất đồng so với Mặc Ngôn dùng thân thể thai nghén, bảy đứa nhỏ giống như Mặc Ngôn khi còn bé vậy, một năm lớn hơn một chút, bảy, tám năm, thì giống như trẻ con bảy, tám tuổi bình thường, đến khi mười hai mười ba tuổi, mới có dáng vẻ của thiếu niên.

Rất nhanh, mười tám năm đảo mắt đã qua, bảy đứa nhỏ cũng đã cao ngang với Mặc Ngôn, thậm chí còn cao hơn y.

Tính tình đại ca Trọng Lâu không có gì thay đổi quá lớn, ôn hòa nhất, tính khí dễ chịu nhất, cũng dễ nói chuyện nhất trong tất cả mọi người. Cũng chính vì thế, nên không có đủ khí thế làm một đại ca, các đứa em khác, chỉ kính nể mỗi Tam ca Trọng Mão, vừa sinh ra đã trầm ổn, không dễ nổi giận, một khi nổi giận sẽ rất là đáng sợ.

Long sinh cửu tử, tử tử bất đồng. (1)

(1) cha mẹ sinh con trời sinh tính; tính cách khác nhau (truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính)

Mặc Ngôn cùng Thương Minh đã có tám đứa con, tạm thời chưa muốn sinh đứa thứ chín.

Trong tất cả các em trai, đều nảy sinh tò mò mãnh liệt đối với một người chưa từng gặp gỡ.

Truyền thuyết, bọn họ có một vị đại tỷ.

Truyền thuyết, đại tỷ rất mạnh, đã từng lực đấu Thanh Vân lão tổ.

Truyền thuyết, tính cách đại tỷ kiên nghị, ngoan cường, trọng tình nghĩa, dù trong tình thế nguy cấp, bị kẻ địch bắt lấy tra hỏi cũng tuyệt không chớp mắt.

Truyền thuyết, đại tỷ có một thanh bảo kiếm lợi hại nhất thiên hạ, luyện Vân Kiếm vừa ra, đã có thể phá được thiên địa.

Truyền thuyết, tính tình đại tỷ hung tàn thô bạo, nếu có người dám làm nàng tức giận, ắt sẽ chết không toàn thây.

Truyền thuyết, trong 120 năm qua, đại tỷ đều đang bế quan tu luyện, nàng đã trăm tuổi trưởng thành, rất nhanh...Sẽ phải phá quan mà ra.

Bảy người em đều cực kỳ chờ mong, vị đại tỷ trong truyền thuyết, Trọng Khuê, rốt cuộc tròn méo ra sao.

Bọn họ đã sớm ồn ào muốn đi theo hai phụ thân quay về Ma Cung, cùng hai phụ thân chờ ở ngoài phòng của tỷ tỷ, xòe ngón tay tính toán, ngày tỷ tỷ xuất quan.

Thậm chí còn có người tưởng tượng, hình dáng đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ là gì.

Mà cho tới nay, Ác Long Trọng Sâm tự cho là thô bạo hung tàn không ai địch nổi trong bảy anh em, thì đang ảo tưởng, khi nào đại tỷ đi ra, nhất định phải đấu với nàng một trận.

Mặc Ngôn cùng Thương Minh đã có hơn trăm năm không được gặp con gái.

Bọn họ chờ đợi Trọng Khuê, tha thiết hơn so với bất luận người nào.

Cô bé năm đó, bây giờ chắc đã trưởng thành thành đại cô nương rồi nhỉ?

Cô bé còn có hình dáng năm đó không?

Người một nhà, mang theo chờ đợi cùng thấp thỏm, mang theo bất an cùng kích động, chờ đợi ở ngoài phòng Trọng Khuê, sự chờ đợi đối với tất cả mọi người mà nói, đều chung một suy nghĩ, con gái sẽ xuất hiện.

Chương 80: Trọng Khuê phiên ngoại (có Hồng Nho Văn)

Thời gian Long Tộc trưởng thành, khác hoàn toàn so với những chủng tộc khác.

Một trăm năm sau, mới xem như chính thức trưởng thành.

Mà sau khi trưởng thành, rồng nhất định phải rời khỏi cha mẹ của mình, tuyển chọn một vùng biển mới, làm nơi ở sau này cho mình.

Các Ác Long biển sâu, có rất nhiều con sau khi trưởng thành sẽ thành ngày chết.

Rồng, là loài hung ác nhất trong biển, cũng là loài chỉ ở một mình.

Một vùng biển, chỉ có một con rồng, nếu như có hai con chạm phải nhau, ắt sẽ xảy ra tranh chấp, không chết cũng bị thương.

Rồng sinh được rất nhiều con, nhưng chân chính có thể sống sót, lại rất ít.

Nếu may mắn, vào ngày thành niên, tìm được một vùng biển vô chủ, trở thành chủ nhân nơi đó.

Nếu vận may kém, gặp phải nơi đã có chủ, thì bọn chúng phải vì không gian sinh tồn, không thể không xảy ra tranh đấu kịch liệt, tranh cướp quyền thống trị vùng biển đó.

Cả đời của một con rồng, sẽ gặp phải rất nhiều khiêu chiến.

Bọn chúng sẽ gặp phải rất nhiều khiêu chiến của đồng loại, khi gặp phải đồng loại, rất ít người sẽ hữu hảo ở chung.

Đa số sẽ chọn tranh đấu cùng giết chóc, bởi vì, một vùng biển, chỉ có thể có một vua.

Đây là đạo sinh tồn của bọn chúng.

Mà khi một con rồng già đi, hầu như không thể được chết tử tế.

Rồng già không thể không nhận khiêu chiến với những con rồng trẻ khỏe mạnh, bọn chúng vì bảo vệ quyền nắm giữ vùng biển, không thể không liều mạng vật lộn với nhau.

Mà những con rồng trẻ tuổi chạy đến tranh cướp địa bàn, chỉ vì không gian sinh tồn, phải ra toàn lực ứng phó.

Loại tranh đấu không có đường lui, sẽ lấy cái chết của một bên chết làm kết thúc.

Rồng xưa nay không phải loài quần cư, chúng nó hoàn toàn khác với người, vì cuộc sống sau này càng tốt hơn, vì đời sau sinh sôi nhiều hơn, bọn chúng nhất định phải hung ác, phải thiện chiến, phải hiếu chiến.

Long sinh cửu tử, tử tử bất đồng Đó chỉ là tuổi thơ của chúng.

Một khi đã trưởng thành, thì sẽ không thể tránh khỏi tranh chấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi