TRONG ĐẦU NGƯỜI CHỈ TOÀN CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG

Đóng cửa phòng lại.

Lạc Thiên Dịch cúi người một cái, ôm Cổ Kì đi vào trong phòng, bước đi vững vàng.

Cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên không, Cổ Kì có chút bối rối, cô rất muốn gõ đầu Lạc Thiên Dịch, nhưng vì ốm không còn sức lực gì nên cô cũng lười gõ cậu.

Thật ra cô vẫn chưa quen với việc cùng người khác gần gũi, nhưng cậu nhóc này lúc nào cũng được voi đòi tiên.

Một giây tiếp theo, cơ thể cô ngã xuống ghế sô pha, rời xa khỏi ngực em trai.

Cậu nhét một cái gối xuống dưới đầu cô, sau đó ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, nắm tay cô, lo lắng nói: “Chị có phải rất khó chịu hay không? Chị nghỉ ngơi chưa? Có phải không nghe lời em không? Có phải lén lút viết truyện?”

Cổ Kì: “…”

Nằm trên ghế sô pha, tay bị cậu nắm lấy, nhìn cậu cau mày, vẻ mặt nghiêm túc…

Cổ Kì cảm thấy mình giống như người bị mắc bệnh nan y, bệnh nan y sắp chết đến nơi.

Bỏ qua đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn về phía bàn làm việc, quả nhiên, máy tính vẫn đang bật, vài cuốn sáng còn đang mở ra.

Vật chứng đều có đầy đủ, lần này không thể cãi được.

Mặt Lạc Thiên Dịch tối sầm lại, cậu lấy tay hung hăng nhéo khuôn mặt của Cổ Kì như là hình phạt, nghiêm khắc nói: “Chị sao vậy? Không phải em đã bảo chị nghỉ ngơi sao? Em không đến chắc chị muốn làm việc đến bình minh đúng không?”

Cổ Kì: “…”

Người em trai nào đó, vượn cớ cô bị bệnh nên muốn lên mắt dạy dỗ phải không? Tuyệt quá nhỉ?

Một giây tiếp theo, Cổ Kì lại bị bế lên, cậu đưa cô vào giường ngủ.

Cuối cùng, Cổ Kì không nhịn được nữa, đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu, đôi mắt của cô thể hiện sự đáng thương.

“Cậu muốn giết ai?”

Lạc Thiên Dịch mím môi, nhíu mày nói: “Thật xin lỗi.”

“Hừ.”

Nằm trên giường, Cổ Kì tự giác đắp chăn, nói: “Tôi đã lên giường rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Lạc Thiên Dịch lắc đầu, ngồi bên giường, tay trái vuốt ve mái tóc của Cổ Kì, sau đó lấy một lọn tóc, đưa lên mũi ngửi, nói: “Em sẽ rời đi sau khi chị ngủ.”

MÁi tóc đen trên trán cậu vẫn còn ướt, bết vào thành từng mảng, nhưng cũng may không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của cậu.

Thấy cậu thế này, Cổ Kì nghĩ ngoài trời vẫn mưa, cậu đi mưa về quả thật tội nghiệp, vì vậy ngồi dậy: “Quên đi, chị đưa cậu về.”

Vừa ngồi dậy, cô đã bị cậu em trai nào đó đè lại, lông mày nhíu lại, giả bộ tức giận.

“Không cần chị quản, chị ngủ trước đi, đợi chị ngủ em sẽ bắt taxi về.”

Đi taxi vào một ngày trời mưa quả là một quyết định đúng đắn.

Cổ Lì gật đầu, sau đó nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

“Chờ một chút, em đun thuốc bắc cho chị rồi, uống xong là có thể đi ngủ.”

Cổ Kì ngạc nhiên vì không ngờ cậu còn đun thuốc bắc cho cô.

Sau đó, cô nhìn thấy cậu từ trong cặp siêu nhân, cầm ra một túi thuốc màu nâu, để ở tủ đầu giường.

“Thuốc bắc cổ truyền Trung Quốc có thể dùng để điều trị cảm mạo. Có lẽ chị không quen với khí hậu mưa ở thành phố Ô Thủy. Bên này khí hậu ẩm ướt hơn so với Giang Thành.”

Cậu mở nắp cho cô, đỡ Cổ Kì ngồi dậy, đưa thuốc lên miệng cô.

Cổ Kì cầm lấy chiếc hộp, thật là ấm.

“Vừa mới đun?”

“Phải.”

Trái tim Cổ Kì lạc nhịp.

Cổ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô như vậy.

Thực ra, Cổ Như Tâm đối xử với cô rất tốt, cho cô mọi nhu cầu vật chất, nhưng về tình cảm thì lại cho cô rất ít, suy cho cùng thì bà vô cùng bận rộn.

Trong ấn tượng của cô, bà luôn chăm sóc cô bằng mọi cách có thể, chỉ cần trong nhà có bảo mẫu, bà sẽ trả một mức lương cao để họ chăm sóc cô.

Cô chăm chú nhìn mí mắt cậu, ngũ quan thật anh tuấn, đôi mắt hạnh đầy dịu dàng, đôi mắt đen phải chiếu bóng hình cô.

Được rồi, nhớ kĩ cậu.

Đợi cậu lớn hơn một chút, cô sẽ đối xử tốt với cậu.

Thuốc bắc đắng đến mức khiến người khác phải nghi ngờ cuộc đời, Cổ Kì cau mày không muốn uống ngụm thứ hai.

Nhìn gương mặt cô đang nhăn lại, Lạc Thiên Dịch cười: “Chị sợ đắng, thật đáng yêu.”

Cổ Kì trừng cậu, không biết lớn nhỏ.

Cô không muốn bị cậu gọi là đáng yêu nữa, vì vậy nhắm mắt lại, uống hết phần còn lại của thuốc bắc.

Uống xong, vừa đặt hộp xuống, cậu nhanh nhảu hôn lên môi cô, sau đó cầm cặp siêu nhân đứng dậy, không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng, bình tĩnh bỏ trốn.

“Chị ngủ ngon, em sẽ đến kiểm tra, nếu chị không ngủ sẽ bị phạt.”

Dứt lời.

Cậu tắt đèn, đóng cửa, không khí rơi vào yên tĩnh.

Cổ Kì nhìn chằm chằm cánh cửa tối om, không khỏi mắng: “Chết tiệt.”

Uống xong thuốc bắc, thân thể hơi đổ mồ hôi, Cổ Kì đầu óc choáng váng liền ngủ thiếp đi.

__

Chín giờ sáng hôm sau, Cổ Kì thức dậy sau giấc mơ, cô từ từ ngồi dậy, cảm thấy dễ chịu hẳn.

Bước ra khỏi phòng, cô thấy trên bàn làm việc có bữa sáng, bên cạnh có tờ giấy dán: Chị nhớ ăn sáng, phải ăn uống đầy đủ thì sức khỏe mới tốt lên được.

Chạm vào hộp ăn, vẫn còn hơi nóng.

Cho nên, tối qua cậu không về nhà? Nếu không tại sao lại có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho cô?

Cổ Kì nhìn vào chiếc ghế sopha trong phòng khách, nhìn thấy dấu vết cậu ở lại đêm qua. 

Trên ghế sopha là một cái chăn, là chăn trắng tinh của khách sạn, có lẽ không kịp gấp, một phần chăn còn rơi xuống nền, không phải tối qua cậu ngủ ở ghế sopha chứ?

Thật ra thì tối hôm qua Lạc Thiên Dịch không ngủ được, cậu chờ Cổ Kì ngủ, liền ngồi ở mép giường nhìn cô ngủ, nhìn bao lâu cũng thấy thích. Cô sẽ là người phụ nữ của cậu, thật hạnh phúc.

Cậu thậm chí ngay cả tên của con của bọn họ cũng đã nghĩ xong rồi, tất cả đều được đặt theo tên của cô, một đứa tên là Cổ Vĩnh, một đứa tên là Cổ Viễn, một đứa tên là Cổ Ái, một đứa tên là Cổ Ni, hợp lại là “Vĩnh viễn yêu em”. Ừm, bốn đứa con, liệu chị có chịu sinh cho cậu không?

Cổ Kì làm sao biết cậu lại có thể tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh trong não như vậy? Ăn xong bữa sáng, cô lại ngồi trước máy tính, tiếp tục viết “Cổ Lầu Mộng”.

Mười hai giờ chiều, Cổ Kì nhận được tin nhắn từ em trai nào đó.

–Bữa trưa đã đặt cho chị, nửa giờ sau sẽ tới.

–Chị bị cảm do phong hàn, đi xông hơi ra mồ hôi nhiều sẽ tốt hơn, em đã đặt lịch cho chị rồi. Thời gian là ba giờ chiều, địa chỉ là: ***

Đọc xong tin nhắn, Cổ Kì nghĩ tuổi thật của cậu hẳn là hai mươi tám mới đúng.

Dù gì cậu cũng là đời sau của gia tộc Đông y, cậu nói chắc chắn sẽ không sai, nếu đã hẹn với phòng xông hơi rồi, cô đi cũng không có vấn đề gì.

Hai giờ chiều, Cổ Kì lái xe đến chỗ Lạc Thiên Dịch nói.

Đây là nhà trung tâm xông hơi quy mô lớn, trang trí rất nguy nga lộng lẫy, nếu để Cổ Kì phải miêu tả thì đó là kiểu trang trí theo phong cách nhà giàu mới nổi, không có chiều sâu gì.

Trời vẫn còn sớm, Cổ Kì ngồi trên ghế sopha ở sảnh đợi, nhìn điện thoại một hồi chẳng có gì thú vị, liền lấy ra một cuốn trinh thám từ túi xách ra giết thời gian.

Rất nhiều người ra vào trung tâm, nhìn quần áo của họ đều là quần áo thuộc tầng lớp thượng lưu, nam thì đeo đồng hồ vàng, nữ thì đeo túi xách, trang sức đắt tiền.

Chợt có giọng nói vang lên.

“Tiểu Kì?”

Cổ Kì ngẩng đầu liền thấy bà Lạc cùng Dương Vân đang đứng ở giữa sảnh trung tâm, không khỏi sửng sốt.

“Cháu tại sao lại ở chỗ này? Không phải nói là trở về Giang Thành sao?”

Bà cụ đi tới, Dương Vân bên cạnh dắt tay bà.

Cổ Kì dùng lại hai dây, qua loa kiếm cớ: “Dạ, lúc đó bị trễ máy bay, cháu liền ở lại khách sạn, sau đó cũng xảy ra một vài chuyện cần giải quyết ở đây.”

Bà lão cùng Dương Vân không có nghi ngờ gì, liề đi tới ngồi cùng Cổ Kì.

Bà cụ quan sát sắc mặt Cổ Kì, khẽ cau mày: “Nha đầu, cháu bị ốm à?”

Dù gì bà cụ cũng kết hôn với một bác sĩ Trung y nên ở một mức độ nào đó bà vẫn có thể nhìn ra.

Thấy không thể che giấu được nữa, Cổ Kì mới đáp: “Vâng ạ.”

“Cháu làm gì ở đây?” Dương Vân xen vào.

Cổ Kì: “Cháu bị cảm và sốt, vậy nên định đi xông hơi.”

“Vớ vẩn! Cháu bị sốt, làm sao có thể xông hơi? Hiện tại cháu đang yếu, xông hơi sẽ làm cháu đổ mồ hôi nhiều, hao tổn dương khí, bệnh tình sẽ trầm trọng hơn.”

Cổ Kì: “…”

Đây chính là ý tưởng của cháu trai ngài.

“Đừng xông hơi, lát nữa về nhà họ Lạc với bà nội, bà sẽ chữa bệnh cho cháu.” Bà Lạc nắm lấy tay cô ân cần nói. “Cháu sống ở bên ngoài như thế, không một ai chăm sóc, thật đáng thương, cháu cùng ta trở về nhà họ Lạc, không được khách khí.”

Dương Vân bên cạnh cũng bênh vực: “Đúng vậy, tiểu Kì, phòng của cháu, cô vẫn giữ lại, một mình cháu ở bên ngoài bị bệnh, không ai chiếu cố sao được.”

Cổ Kì: “Cháu đã khá hơn rồi.”

“Tốt hay không cũng không phải do cháu quyết định, thầy thuốc nói mới tính, bà nói cháu không được, sắc mặt cháu kém quá.” Bà cụ nói.

Cổ Kì: “…”

Cuối cùng, Cổ Kì không thể trốn tránh lòng tốt của bà cụ. đợi bà và Dương Vân xông hơi, sau đó bị mang về nhà họ Lạc.

Nói một cách kỳ lạ là rõ ràng cô đã định rời khỏi Ô Thủy, nhưng không hiểu sao lại trở lại nhà họ Lạc.

Cổ Kì trở lại nhà họ Lạc và Lạc Chiêu Niên đều bất ngờ, chỉ có Lạc Thiên Dịch không ngạc nhiên.

Tối đó trên bàn cơm, ông cụ Lục hỏi Cổ Kì không phải đã trở về Giang Thành hay sao, tại sao vẫn còn ở lại ô Thủy, ở lại Ô Thủy tại sao không đến nhà họ Lạc. Cổ Kì không còn cách nào khác là trợn mắt nói dối.

Lạc Chiêu Niên yên lặng ăn cơm không nói gì, nhưng ông nhìn Lạc Thiên Dịch bằng ánh mắt nghiêm nghị mang mấy phần tức giận, ngay cả bà cụ Lạc cũng phát hiện có điều gì bất thường, thấy không ổn liền hỏi lớn: “A Niên, có chuyện gì vậy? Tiểu Dịch chọc con tức giận?”

Cổ Kì âm thầm quan sát Lạc Chiêu Niên, trực giác nói với cô rằng người đàn ông này biết mối quan hệ không bình thường của cô với Lạc Thiên Dịch.

Nghĩ như thất, cô cũng dễ hiểu thái độ của Lạc Chiêu Niên.

Dẫu sao cô cũng là con gái của Cổ Như Tâm, ông không muốn để Lạc Thiên Dịch và cô có quan hệ.

__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi