TRONG ĐẦU NGƯỜI CHỈ TOÀN CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG

Cuối thu, thành phố Ô Thủy được bao bọc trong một lớp không khí ẩm ướt, cho dù bạn có mặc bao nhiêu quần áo đi chăng nữa thì vẫn luôn có một hơi ẩm thấm vào quần quá, thấm vào da thịt, vào tận xương tủy.

Thành phố được xây dựng bên sông, độ ẩm rất cao, người dân bản địa từ lâu đã quen với khí hậu này, nhưng nếu là người ngoài thì sẽ không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Cổ Kì lớn lên ở Giang Thành, bên đó không có biển, cũng không có sông lớn, chỉ có những con đường nhựa xe chạy nối nhau, những tòa nhà cao ngất ngưởng, người người qua lại tấp nập, nhộn nhịp.

Giang Thành và Ô Thủy là hai thành phố đối lập nhau hoàn toàn, nếu Giang Thành là thành phố thực dụng, nhịp sống gấp gáp, mùi đồng tiền bao quanh thành phố thì Ô Thủy lại là thích thích hợp để dưỡng lão, yên tĩnh, dễ dàng bị nhiễm vi khuẩn lười biếng bởi nhịp sống chậm nơi đây.

Ở Giang Thành, mọi người coi thăng chức và tăng lương, tiền và quyền lực là một loại thành công.

Ở Ô Thủy, mọi người coi gia đình vui vẻ, an khang, là một loại hạnh phúc.

Hai thành phố khác nhau, cũng giống hai con người khác nhau, một bên là Cổ Như Tâm, một bên lại như Lạc Chiêu Niên.

Gần đây, Cổ Kì liên tục bị cảm, tuy nhiên đều là cảm nhẹ. Ngày đầu chỉ hơi khó chịu, nhưng sang đến ngày thứ hai sẽ tốt hơn. Thực ra thì, ở nhà họ Lạc, cô căn bản không phải lo lắng sẽ bị bệnh nặng, dẫu sao cả nhà bọn họ đều là thầy thuốc.

Dương Vân rất cẩn thận, đặc biệt vì cô mà mua một cái máy hút ẩm để trong phòng Cổ Kì, kết quả là, không khí trong phòng thì khô ráo, ấm áp còn quần áo bên ngoài lại luôn ẩm ướt, mặt vào rất khó chịu.

Lúc tới Ô Thủy, cô không mang nhiều quần áo, chỉ có tổng công ba bộ đồ lót. Nhưng với cái thời tiết ẩm ướt của Ô Thủy, căn bản không đủ để thay, đôi khi cô phải tự sấy khô, đôi khi Lạc Thiên Dịch giúp cô.

Cổ Kì vô tâm, không cảm thấy việc để cho em trai hơ khô đồ lót giúp cô có gì không ổn, dù sao thì cậu quá chu đáo khiến cô đã dần hình thành thói quen.

Tuy ví và thẻ căn cước không thấy đâu nhưng điện thoại di động của cô vẫn còn đó, cô vẫn có thể sử dụng wechat và alipay để mua sắm. Nhưng quần áo không đủ, cô không tránh khỏi việc phải đến trung tâm mua sắm, nhưng Cổ Kì không thích đi dạo phố nên việc này cứ như vậy bị trì hoãn.

Chạng vạng, trung học phổ thông Ô Thủy tan học.

Học sinh chen chúc nhiều như kiến, liên tục tràn ra từ cổng trường. Trường học đã cấm học vào buổi tối gần 2 tháng trời, khiến cho những học sinh cuối cấp sắp thi Đại học vô cùng khó chịu.

Để trấn an, nhiều phụ huynh tự bỏ tiền túi ra tìm lớp học luyện thi ngoài giờ học để sắp xếp thời gian học tập cho con.

Đối với chính sách của trường học, học sinh giỏi vô cùng bất an, còn học sinh hư thì ngược lại, hận không thể xóa bỏ vĩnh viễn tiết tự học buổi tối.

Lạc Thiên Dịch cầm chiếc cặp sách superman chuẩn bị rời trường. Cả tuần nay, cậu đều về nhà sớm. Bình thường, cậu sẽ đến sân bóng của trường chơi hoặc cùng mấy người  Tiếu Suất đi trà sữa hoặc đánh LOL. Từ khi cuộc sống có thêm Cổ Kì, những hoạt động sau buổi tối cậu đều không muốn chơi nữa.

Sắc đẹp mỹ nhân, mồ chôn anh hùng, chỉ cần quân địch có mỹ nhân, anh hùng có thể tự mất tinh thần chiến đấu, rơi xuống mồ địch.

Ngày nào, Lạc Thiên Dịch cũng nghĩ về Cổ Kì, từ buổi sáng thức dậy, một giầy đều nghĩ về cô, thời điểm đi học, cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô, mọi ưu phiền đều biến mất, thay vào đó là sự vui vẻ, rộn ràng truyền đến từ trái tim.

Lạc Thiên Dịch đi về phía cổng trường, phía sau đột nhiên có người nhảy lên người cậu khiến cậu lảo đảo mấy bước, tiếng cười ngốc nghếch của Tiếu Suất vang lên bên tai cậu.

“Hahaha Lạc đại ca, gần đây mày bị tụt lùi nghiêm trọng đấy, không cùng bọn tao chơi đá bóng, cũng không lập đội chơi game với bọn tao. Rốt cuộc mày đang bận gì thế?”

Tiếu Suất nhảy xuống khỏi người Lạc Thiên Dịch, khoác tay lên vai cậu.

Lạc Thiên Dịch hất tay cậu ra, lười biếng nói: “Học. Mày đã làm xong cuốn “Năm năm cao khảo” và “Ba năm mô phỏng” chưa?”

“Ôi, thằng quái nào có thể làm xong cái này chứ?” Tiếu Suất kéo cặp sách xuống khỏi vai, không giống với những học sinh khác, cặp của cậu luôn rất nhẹ, rõ ràng là được điểm của một đứa lười học. 

“Lạc đại ca, chị gái vẫn còn ở nhà mày sao?” Tiếu Suất hỏi.

Lạc Thiên Dịch gật đầu, mắt hạnh cười tít lại: “Ừ, tăng lên hai cân,”

“Thần kì thật, nếu là tao, tao tình nguyện ở khách sạn.”

Chuyện Cổ Kì chưa rời khỏi thành phố Ô Thủy là do mấy hôm trước đó Tiếu Suất mắc tiểu đi nhờ nhà Lạc Thiên Dịch mới biết được.

“Không có căn cước công dân, chị ấy định ở khách sạn nào?”

“Hả? Nghĩa là gì?”

Lạc Thiên Dịch xoa gáy, bóng dáng cao lớn băng qua đường, không giải thích cho Tiếu Suất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi