TRONG ĐẦU NGƯỜI CHỈ TOÀN CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG

Một điếu thuốc, cô chỉ hút một nửa, còn một nửa để để gió hút.

Cổ Kì hút xong điếu thuốc thứ hai trong xe mui trần, mở cửa và chuẩn bị xuống xe.

Tóc sau lưng cô nặng trĩu, chính là tóc đuôi ngựa mà cậu bé nhà họ Lạc buộc cho cô, nhưng trọng lượng khác hẳn lúc trước.

Cổ Kì đưa tay chạm vào, quả nhiên đụng đến một vật nhỏ,, kéo cái thứ buộc tóc của cô ra, hóa ra là một mặt dây chuyền bằng ngọc được buộc bằng một sợi dây đỏ…..

Mặt dây chuyền bằng ngọc rất tinh xảo, chất ngọc sáng và trong, cầm trên tay có cảm giác ôn nhuận, thoạt nhìn không phải là vật tầm thường.

Thế mà cậu lại tùy tiện lấy mặt dây chuyền bằng ngọc buộc lên tóc cô…

Cổ Kì bước vào sân của nhà họ Lạc, vừa vào sảnh chính đã gặp Dương Vân và cụ bà đang ngồi trên sô pha, vừa xem ti vi vừa ăn hoa quả, không khí yên lặng.

Căn nhà này luôn luôn yên tĩnh.

“Kì về rồi đấy à?”

Nhìn thấy Cổ Kì trở lại, Dương Vân tươi cười chào hỏi.

Cổ Kì cười nhẹ: “Vâng.”

Ngoài cười ra, cô không biết phải nói gì.

“Tối nay Thiên đi chơi với con à?” Dương Vân rót cho Cổ Kì một tách trà lài, ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện.

Cổ Kì ngồi xuống và cầm tách trà lên: “Dạ.”

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Thiên về cùng với cha nó, hai người đều rất nghiêm túc.”

Cổ Kì đứng hình mất hai giây, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai cha con.

“Hai người cùng nhau vào phòng sách, cũng không biết nói gì nữa.”

Cổ Kì: “Con cũng không biết nữa.”

“Không sao, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì lớn.”

Bên kia, cụ bà bảo dì Giang bưng một chén chè sen long nhãn ra cho Cổ Kì ăn.

“Chè sen long nhãn này bổ khí, ích tâm, an thần, bồ tỳ, bổ thận Cháu gái cứ ăn nhiều vào mới bổ cho cơ thể.”

Cổ Kì không đói nên không muốn ăn, nhưng cũng chỉ đành tuân theo.

“Cảm ơn bà nội.”

Thấy Cổ Kì đang ăn chè sen long nhãn, bà cụ âu yếm nói: “Cháu cứ ở lại thành phố Ô Thủy thêm vài ngày, đừng vội rời đi. Thành phố Ô Thủy tuy không lớn nhưng là một nơi tốt để dưỡng người dưỡng tâm.”

Cổ Kì vừa ăn chè sen long nhãn vừa trả lời: “Dạ.”

Thật ra Cổ Kì rất thích thành phố Ô Thủy, đúng như lời cụ bà nói, đây là một nơi tốt để nuôi dạy con người, không khí ở rất trong lành, đường thủy như tranh vẽ, người dân trong thành phố nhỏ cũng rất tốt bụng.

Nghĩ đến mặt dây chuyền bằng ngọc của cậu bé nhà họ Lạc, Cổ Kì lấy ra đưa cho Dương Vân: “Đây là mặt dây chuyền bằng ngọc của Lạc Thiên Dịch để rơi trong xe.”

:Dương Vân vừa nhìn thấy đã nhíu mày kinh ngạc: “ÔI, sao thằng bé lại cẩu thả như vậy, cái này mà cũng có thể ném lung tung được.”

Cụ bà ngồi bên cạnh cũng không khỏi phê bình Lạc Thiên Dịch.

“Thứ này tuy không thể nói là vô giá nhưng cũng rất quý. Nó được tổ tiên truyền lại từ thời nhà Thanh, cũng xem như là đồ cổ. Không ngờ đứa nhỏ này lại không biết quý trọng gì cả.” Dương Vân giải thích.

Cổ Kì: “……”

————

Ngày hôm sau, Cổ Kì không lái xe đi hóng gió mà đến một hiệu sách mua vài quyển tiểu thuyết trinh thám, tìm một quán trà yên tĩnh và ngồi xuống tận hưởng thời gian buổi chiều.

Cổ Kì thích yên tĩnh, thích đọc sách khi tĩnh lặng, thích nhất là tiểu thuyết trinh thám, có lẽ chính vì vậy mà Cổ Kì mới có được thành tựu như bây giờ.

Sau hai ấm trà lài, trời cũng đã gần tối.

Trên tầng của quán trà không có nhiều khách, có vài người già đã đi rồi, vài người đến thì có người đến đọc sách, có người mang laptop theo, yên lặng làm việc.

Khoảng 5 giờ 30 phút chiều, vài học sinh cấp 3 đến quán trà, vừa trò chuyện vừa cười đùa chen chúc trên lầu, những bậc thang gỗ của quán trà vang lên tiếng bước chân của họ.

Một lúc lâu sau, một giọng nói nhiệt tình vang lên.

“Chị Cố!”

Cổ Kì nhìn lên, quả nhiên là Tiếu Suất.

Đi cùng Tiếu Suất là ba học sinh nam, tất cả đều mặc đồng phục học sinh xanh trắng, ai cũng cao ráo khiến cho không gian trên lâu của quán trà lập tức nhỏ lại.

Cổ Kì đặt sách xuống, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp, Tiếu Suất.”

Tiếu Suất kêu ba cậu nhóc phía sau tìm chỗ ngồi, tự mình đi tới ngồi đối diện Cổ Kì.

“Chị đi một mình à?”

“Ừm.”

“Chị đang đọc sách sao? Là sách gì vậy?”

Nói xong Tiếu Suất lật vài quyển sách Cổ Kì để trên bàn, mỉm cười: “Wow, chị cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám.”

“Ừm, Lạc Thiên Dịch đâu? Em ấy không đi chung với em à?” Cổ Kì thuận miệng hỏi.

Tiếu Suất để cặp xuống, cầm một tách trà sạch tự rót trà cho mình: “Anh Lạc là người bận rộn, sao có thể như em được. Hôm nay anh ấy theo đội tỉnh để ngày mai tham gia đi toán cấp quốc gia.”

“Ồ.”

“Nếu đạt giải nhất cuộc thi toán thì chuyện xét tuyển đại học sẽ không có vấn đề gì. Ôi học sinh dở như bọn em còn phải đau đầu vì chuyện thi vào cao đẳng “.

Tiếu Suất vốn là người nói nhiều, Cổ Kì không hỏi gì cả thì một mình cậu cũng có thể nói rất nhiều.

“Chị ở một mình không thấy chán sao?”

Cổ Kì nhướng mắt cười nhẹ: “Nếu không thì sao?”

“Yêu đương ạ.”

Cổ Kì: “……”

Không thể không nói trẻ em ngày nay trưởng thành sớm thật.

“Chị thấy em thế nào?” Tiếu Suất vuốt tóc, đôi mắt lấp lánh.

“Ồ.” Cổ Kì cười khúc khích, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Bạn trai bán thời gian à?”

Nụ cười của Tiếu Suất sụp đổ: “Hóa ra chị cặn bã thế à.”

“Thật xin lỗi, chị không giỏi quan tâm chăm sóc cảm nhận của mấy bé trai lắm, bán thời gian thì vừa hay.”

Thật ra Tiếu Suất cũng không thật sự muốn yêu đương với chị gái, nhưng cậu lại muốn chị gái yêu đương với một người khác, chính là chú nhỏ của cậu.

Lần trước Tiếu Suất đi tắm suối nước nóng có chụp vài tấm hình của chị gái, khi về đến nhà thì bị chú nhỏ nhìn thầy, nhất kiến chung tình.

“Thành phố Ô Thủy bọn em có nhiều người đẹp lắm đấy, đó là đặc sản của địa phương bọn em. Nếu chị đến đây mà không mang theo một người đi thì tiếc lắm.”

Cổ Kì tiếp tục đọc truyện, thuận miệng hỏi: “Ồ? Thế em muốn giới thiệu ai không?”

Hai mắt Tiếu Suất sáng lên, cậu đang chờ những lời này.

“Nếu mai chị rảnh em dẫn chị đi gặp một người. Chú ấy là họa sĩ, năm nay hai mươi tám tuổi, tướng mạo hơn người, phong thái hiên ngang, nghe nói trước kia cũng là một nam vương đấy. Chỉ có điều ánh mắt chú ấy rất kén chọn, đã hai tám rồi mà chưa từng có bạn gái.”

“Ồ.”

Cổ Kì tiếp tục đọc, thiếu hứng thú.

“Chú ấy đã xem ảnh của chị rồi, nói muốn vẽ cho chị một bức chân dung, cảm thấy chị đẹp không giống người.”

Cố Kì vui mừng hỏi: “Vậy thì giống cái gì?”

Tiếu Suất quan sát khuôn mặt của chị gái, nói một cách thận trọng, “Giống như … yêu tinh.”

Cổ Kì cười.

Nhìn thấy chị gái mỉm cười, Tiếu Suất bớt căng thẳng: “Chị có muốn gặp chú ấy không? Chú ấy muốn vẽ cho chị một bức tranh.”

“Được rồi.” Cổ Kì đồng ý một cách sảng khoái.

Dù sao cũng không có gì để làm, sao lại không đi gặp một họa sĩ trẻ đẹp trai chứ?

Ngày hôm sau, Cổ Kì lái xe đến đón Tiếu Suất.

Như thường lệ, cô đậu xe đối diện cổng trường.

Trên mặt cô mang kính râm, trên đầu đội mũ lưỡi trai, lật xem cuốn sách trên tay.

Bây giờ không phải giờ học, cổng trường đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng có hai ba người qua lại rồi nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

Hôm nay trời nổi gió, cây cối hai bên đường xào xạc, người bán hàng rong bắt đầu dựng quầy hàng, một chú chó nhỏ màu vàng đi qua vỉa hè vẫy đuôi vẫy chào.

Tiết học cuối cùng trong chiều nay của Tiếu Suất là môn thể dục, ngay khi chuông tan học vừa vang lên cậu sẽ chạy ra ngoài ngay, cho nên mong Cổ Kì đến sớm.

Cổ Kì cũng không đến muộn, đúng không? CÔ đã đến trước một tiếng.

Một lúc sau, một chiếc xe buýt của trường dừng lại ở lối vào chính của trường trung học phổ thông, một vài học sinh cấp ba xuống xe. Đây đều là học sinh xuất sắc của trường vừa tham gia cuộc thi toán cấp quốc gia trở về.

Một đường đi xe mệt nhọc, vài học sinh giống như những quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá, lười biếng không có tinh thần.

Học sinh cuối đoàn là một cậu bé cao ráo đẹp trai bước xuống xe, cậu mặc một bộ đồ bình thường bảnh bao cùng với chiếc headphone màu trắng đeo trên cổ.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đó là nam vương trường trung học thành phố Ô Thủy, Lạc Thiên Dịch.

Khi xe buýt rời đi, trước cổng trường trung học phổ thông khang trang chỉ còn lại vài học sinh lẻ loi.

Lạc Thiên dịch xoa cổ, theo thói quen nhìn sang con đường đối diện cổng trường, không ngờ lại thấy Cổ Kì …

Theo thói quen mà nhìn sang con đường đối diện cổng trường, nhưng khi thực sự thấy cô ấy thì lại lúng túng không biết làm sao, cứ như bị một vật nặng cứa vào tim vậy.

Tối hôm đó, thật ra khi cha và cậu vào phòng sách, cha cũng không nói gì cả, chỉ không cho phép cậu giao tiếp với chị gái.

Lúc đó cậu không phản bác, thật ra trong lòng cậu cũng có dự cảm có tín hiệu nguy hiểm, tự nhắc nhở bản thân không được đến gần cô, sẽ rất nguy hiểm, bởi vì nếu không có được cô, cậu chắc chắn sẽ mất kiểm soát.

Bạn có biết lực thủy triều không?

Một hành tinh đến gần một thiên thể siêu lớn, nếu lúc đó chúng không thể duy trì sự cân bằng thì sẽ lập tức bị thiên thể siêu lớn đó phá vỡ.

Bây giờ, cậu mơ hồ có cảm giác bất an.

Lạc Thiên Dịch ngoảnh mặt đi, cúi đầu định cùng mọi người bước vào cổng trường.

Bảo vệ đã mở cổng trường cho học sinh, một vài học sinh bước vào, phía sau là Lạc Thiên Dịch.

Nhưng……

Trái tim cậu không thuận theo cơ thể, cậu phải làm thế nào đây?

Cuối cùng, Lạc Thiên Dịch dừng lại, quay lại nhìn chị gái.

Quay người đi ra khỏi cổng trường, băng qua đường cái, Lạc Thiên Dịch đứng bên cạnh Cổ Kì.

“Chị ơi, sao chị lại ở đây?”

Cổ Kì nhìn lên và thấy một gương mặt đẹp trai tỏa nắng.

Chàng trai mỉm cười, ánh nắng chiều chiếu vào mặt cậu khiến sống mũi cao như núi của cậu càng cương nghị hơn.

Thấy Cổ Kì không trả lời, chàng trai nghĩ tới điều gì đó, quay mặt sang một bên, khóe mắt hơi đỏ.

“Chị chỉ nhớ Tiếu Suất mà không nhớ em sao?”

Cổ Kì bất lực: “Xin lỗi, bệnh mù mặt của chị tương đối nghiêm trọng, cần thời gian phản ứng một chút. Dù có nhìn thấy Tiếu Suất thì tôi cũng phải suy nghĩ một chút.”

“Chị như thế này…em tình nguyện vẽ một con rùa lên mặt mình.”

Giọng điệu rất đau khổ …

Cổ Kì khẽ cười ngoắc tay về phía cậu: “Vậy em lại đây, chị giúp cu Thiên dễ phân biệt.”

Lạc Thiên Dịch sững sờ trong giây lát.

Cô thế mà lại gọi cậu là cu Thiên. Cậu không thích người khác gọi mình là cu Thiên, nhưng mà cha mẹ, ông bà đều gọi cậu là cu Thiên, cu Thiên? Giống như gọi một đứa nhỏ vậy.

Nhưng…nếu là chị gái gọi thì cậu miễn cưỡng nhận.

Khi cậu cúi người, Cổ Kì vươn tay kéo cổ Lạc Thiên Dịch, buộc cậu phải cúi xuống và đối mặt với cô.

Để có thể nhìn rõ cậu, Cổ Kì thuận tay vén mớ tóc đen trên trán của cậu bé lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.

“Ừm, trên xương lông màu có một nốt ruồi nhỏ màu đen, sống mũi hơi gồ lên, hai mắt màu nâu hạnh nhân, khi không cười cũng hơi có đường chân mi, môi…”

Cậu bé mím môi trong vô thức, cậu ngượng ngùng, khi chu môi lên, trên môi có một lớp nước gợi cảm mà cậu không hề hay biết.

Cổ Kì nhìn vào môi cậu, cười xấu xa, “Chà, đôi môi rất gợi cảm. Có rất nhiều bạn học nữ trong trường muốn hôn cậu đúng không?

Hai tai Lạc Thiên Dịch đỏ bừng, mặt kề sát vào chị gái, tim đập rất nhanh.

“Vậy thì … chị nhớ em kỹ chưa?”

“Một chút.”

“…”

Cổ Kì khẽ cười: “Biểu hiện của em là thế nào? Không vui sao?”

Chuyên chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của chị gái, Lạc Thiên Dịch nhẹ nhàng nói: “Chị xấu quá.”

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như tán tỉnh, nhưng cũng giống như đang tủi thân, khiến Cổ Kì cảm thấy thanh thản.

Sau đó Cổ Kì cười, Lạc Thiên Dịch cũng cười theo.

“Chị ơi! Em đến đây—”

Ở đằng xa, Tiếu Suất mang cặp chạy đến.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu bé là người đầu tiên chạy ra khỏi cổng trường, mái tóc bết trên trán tung bay trong gió.

Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch cách xa nhau, cả hai vẫn giữ khoảng cách bình thường.

“Em chạy tới từ sân thể dục. Mẹ kiếp, nóng quá.”

Tiếu Suất sải bước tới, thỉnh thoảng kéo cổ của mình.

“Lạc đại ca cũng ở đây à?”

Lạc Thiên Dịch đút một tay vào túi quần, lười biếng nói: “Ừm, mày hẹn với chị gái?”

Tiếu Suất mỉm cười gật đầu.

“Ồ.” Lạc Thiên Dịch giả vờ không quan tâm, biểu tình thản nhiên: “Định đi chơi ở đâu vậy?

Tiếu Suất cong môi thành một nụ cười, cậu không định gạt bạn thân, cậu ghé vào tai Lạc Thiên Dịch thì thầm: “Giới thiệu bạn trai cho chị gái, sắp xếp cho họ gặp nhau.”

Ngay lập tức, nụ cười giả vờ của Lạc Thiên Dịch dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi