TRỌNG LAI NHẤT THỨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu xuất hiện, chỉ một lúc đã có người bước đến làm quen, tuy hai bên đều đến từ những quốc gia khác nhau, nhưng may mà mọi người đều nói tiếng Anh lưu loát, vấn đề giao lưu cũng không đáng ngại, nhiều nhất thì tiếng Anh của mỗi người đều mang đậm dấu ấn cá nhân mà thôi.

"Tất cả mọi người rất nhiệt tình." Mẫu Văn Hoa nói nhỏ với đồng đội, "Mọi người đều rất tốt."

"Trong trường hợp này, đương nhiên ai cũng hòa thuận." Chúc Du đã chọn món cho mình xong, nói nhỏ, "Không thấy là giữa những nước bất hòa, đều rất hữu nghị hay sao?"

Mẫu Văn Hoa nhún vai, mắt quét qua quầy thức ăn một lúc lâu, khi ánh mắt dừng lại trên món Stargazy pie nổi tiếng lộ ra một chút hoảng sợ, cuối cùng chỉ chọn mấy món ăn đơn giản rồi ngồi xuống.

Mẫu Văn Hoa nhún vai mắt quét qua quầy thức ăn một lúc lâu khi ánh mắt dừng lại trên món Stargazy pie nổi ting lộ ra một chút hoảng sợ cuối cùng chỉ chọn mấy món ăn đơn giản rồi ngồi xuống

Stargazy pie

Khi y ngồi xuống, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đã chọn món xong đang chuẩn bị ăn. Thấy y ngồi xuống bên cạnh, Trầm Thiệu nhìn y cười, sau đó cầm ly sữa lên uống một hớp.

Bữa sáng này, nhiều người ăn trong tâm trạng bất an, đa số vì đang lo lắng cuộc thi tiếp theo, nên khi bữa sáng kết thúc, rất nhiều người đứng bên ngoài chờ David xuất hiện.

Nhưng làm mọi người bất ngờ, là cuộc thi buổi sáng không khó chút nào, chỉ cần nhìn hình rồi tìm đồ vật, tuy hình ảnh đồ vật khá phức tạp, nhưng đối với thí sinh, kiểu thi tài này không khác gì trò chơi dành cho mấy đứa con nít tuổi mẫu giáo.

Mà làm họ nhức đầu kỳ thật là yêu cầu họ phải tự nấu bữa trưa, có trời mới biết họ sẽ nấu ra được món quái quỷ gì nữa.

Vật dụng nhà bếp đầy đủ, mà xét đến đội Trầm Thiệu là người Trung Quốc, ban tổ chức còn tri kỷ chuẩn bị luôn mấy đôi đũa. Đối với Trầm Thiệu, mấy món ăn gia đình đơn giản này hoàn toàn không phải việc khó.

Mẫu Văn Hoa nhìn từng lát khoai biến thành sợi khoai tây nhỏ dưới dao của Trầm Thiệu, còn lắc chảo thành thạo, rưới dầu khi lửa đang lớn, nhìn hoàn toàn giống như đồ vật của thế giới khác.

"Nhường chỗ được không?"

Toàn thân Mẫu Văn Hoa cứng đờ, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lui qua một bên, mắt trừng trừng nhìn Cố Ninh Chiêu chiếm cứ vị trí của mình vừa rồi, một câu cũng không dám nói.

"Wow, Trung Hoa thần kỳ."

Cố Ninh Chiêu nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn người quay phim và David không biết xuất hiện từ lúc nào, không tìn nguyện nhích người qua một bên nhường chỗ, để người quay phim có thể quay Trầm Thiệu rõ hơn.

Khi dầu trong chảo sôi lên, Trầm Thiệu bỏ khoai tây đã bào sợi vào, lửa phun lên trong chảo, David và người quay phim giật mình đồng loạt lùi về sau.

Bất quá khi họ thấy sắc mặt Trầm Thiệu bình tĩnh lắc chảo, tiếp theo mùi thơm lan ra, họ vốn chuẩn bị rời đi lại lùi trở về, David lại cảm thán: "Ẩm thực Trung Hoa thật thần kỳ."

Mẫu Văn Hoa đứng bên cạnh không còn gì để nói, có lẽ trong mắt David, người Trung Quốc ngoài thần kỳ thì chỉ có thần kỳ mà thôi.

"Nấu xong rồi, mọi người dọn cơm đi." Trầm Thiệu tháo khăn quàng xuống, móc lên giá treo, rửa sạch hai tay rồi đối diện với David nói, "Anh David, ở lại ăn thử không?"

David nhìn món ăn Trung Hoa màu sắc mùi vị đều có, hơi động tâm.

"Món canh này nấu bằng nồi áp suất, mùi vị không như vốn có, bất quá vì thời gian không đủ, miễn cưỡng chấp nhận." Trầm Thiệu múc một chén nhỏ đưa cho David, "Nếm thử đi, có anh sẽ đồng ý ở lại ăn bữa cơm không tính là quá phong phú này."

David nghe mùi nước hầm gà thơm nồng, nhịn không được cẩn thận uống một ngụm, lập tức cố gắng chịu nóng, uống thêm một hớp nữa, "Thật sự rất ngon, xem ra trưa nay chúng tôi phải làm phiền các bạn."

Món ngon trước mặt, thanh niên người Mỹ tỏ ra vô cùng nghe lời, thậm chí còn rửa tay, giúp Trầm Thiệu dọn thức ăn, cầm chén, biểu hiện vô cùng tích cực.

Mùi khoai tây xắt sợi xào thơm vô cùng, gà xào có dư vị, đậu hũ sốt tương cay tươi ngon, thịt xào nấm mèo vô cùng bắt cơm, cải thìa xào xanh mướt, đậu que xào thịt khô ngon lành, canh gà hầm nấm nồng ấm, đây quả thực là mỹ vị nhân gian!

Mùi khoai tây xắt sợi xào thơm vô cùng gà xào có dư vị đậu hũ sốt tương cay tươi ngon thịt xào nấm mèo vô cùng bắt cơm cải thìa xào xanh mướt đậu que xào thịt khô ngon lành canh gà hầm nấm nồng ấm đây quả thực là mỹ vị nhân gian

khoai tây xào

khoai tây xào

gà Cung Bảo

đậu hũ sốt tương

đậu hũ sốt tương

thịt xào nấm mèo

thịt xào nấm mèo

thịt xào nấm mèo

cải thìa xào

cải thìa xào

đậu que xào

đậu que xào

canh gà

Đây không chỉ là suy nghĩ của David, mà còn là suy nghĩ của những người còn lại. Vốn họ không quá hy vọng vào tài nấu ăn của Trầm Thiệu, chỉ tiếc rằng cơm cũng không biết nấu, nên tiêu chuẩn bữa cơm cũng hạ thấp vô cùng, có ngờ đâu chỉ với một đũa đầu tiên đã vượt qua mọi dự đoán của họ.

Thức ăn được ăn hết, canh cũng uống hết, ngay cả một nồi cơm lớn cũng không còn dư, Trầm Thiệu lau miệng nói: "Sau này tôi nấu cơm, mọi người rửa chén dọn dẹp, không có ý kiến chứ?"

"Không ý kiến." Mẫu Văn Hoa nuốt miếng cơm cuối cùng, lau miệng xong mới nói, "Trầm thiếu, ngày mai cậu làm thêm vài món nữa, quần áo của cậu để tôi giặt cũng được."

David ngồi bên cạnh lén gật đầu, hiện tại y đã bị một bàn món ngon chinh phục, cảm thán: "Sinh ra ở Trung Quốc nhất định rất hạnh phúc."

Trầm Thiệu mỉm cười hỏi: "Vì sao?"

"Có thể ăn được nhiều món ngon như vậy, sao lại không hạnh phúc?" David nhìn chén không dĩa không trên bàn, "Nghe nói đất nước Trung Hoa các bạn rất nhiều món ngon, có thật không?"

"Đương nhiên là thật, nếu anh David có thời gian đến Trung Quốc sống, tôi tin anh có thể mập thêm mấy chục kg, đó chính là sự hấp dẫn của ẩm thực đất nước tôi." Chúc Du cười tiếp lời, " Hôm nay Trầm Thiệu chỉ nấu vài món ăn đơn giản đất nước Trung Hoa chúng tôi, nếu mỗi bữa anh được ăn một món, tôi nghĩ anh cần một khoảng thời gian khá dài mới ăn được hơn nửa món ăn của đất nước chúng tôi."

David nghe Chúc Du nói, khuôn mặt lộ ra vẻ hâm một, quay sang nhìn Trầm Thiệu nói: "Trầm thân mến, sau này tôi sẽ ghé thăm thường xuyên, hy vọng cậu đừng ghét bỏ."

"Chào mừng đến chơi." Trầm Thiệu mỉm cười trả lời.

Tập đầu tiên nhanh chóng được lên sóng, biểu hiện của đội Trung Quốc chói lóa, khiến không ít người hâm mộ ẩm thực Trung Hoa, nhất là dáng vẻ ăn ngốn ăn ngấu của David, làm nhiều người nhịn không được suy đoán, những món ăn ngon đến dường nào.

Khán giả trong nước khi xem xong chương trình, đều mang tâm tình mở mày mở mặt, trên diễn đàn Hải Giác (Cape) còn mở một post thảo luận, đặt tên "Những người bị mỹ thực chinh phục".

Hiện tại, tuy internet chưa phát triển như những năm sau này, nhưng cũng không cản trở náo nhiệt trên diễn đàn Hải giác.

Ngoài ra, còn có một post khác, thảo luận về cách thể hiện của đội Trung Quốc, mang tên "Đội Trung Hoa viễn chinh"

1L: Trầm Thiệu quá đẹp trai, lên nhà trên, xuống nhà dưới, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, tôi cảm thấy xuân tâm của mình đang nảy mầm, sắp vươn ra ngoài.

5L: Kéo tim về thôi, người ta sẽ coi trọng cô sao, tự nhìn lại nếu cô là một người đàn ông, có thể coi trọng mình không?

12L: Không phải chúng ta đang thảo luận về cuộc thi sao, cớ sao mọi người lại soi đến diện mạo?

18L: Người ta đẹp trai, chúng tôi sao có thể bỏ qua không nhắc đến được, còn có Cố Ninh Chiêu cũng rất đẹp trai, bộ dáng lạnh lùng hờ hững kia, quá gương mẫu mà.

19L: Lầu trên +1

89L: Những đóa hoa si ở lầu trên làm tôi thiệt mắc cười, các người còn không biết vị Cố Ninh Chiêu lãnh đạm kia là ai sao? Biết Cố gia Bắc Kinh không, vị này chính là nhị công tử, đừng nằm mơ nữa, tỉnh lại đi?

90L: Lầu trên muốn nói là Cố gia kia hả?

91L: Còn có Cố gia nào khác nữa hả, tôi có người bạn khá giàu từng cùng một người họ Cố dòng thứ ăn cơm, sau khi về khoe khoang hơn nửa tháng, cô nói nếu dòng chính thì có địa vị gì?

100L: Ha ha, nếu nói như vậy, Trầm Thiệu kia đang muốn nịnh bợ Nhị thiếu à?

132L: Mấy người là phàm nhân vô tri, không biết gì chỉ biết nói tào lao, tôi biết hai người họ, họ là bạn thân của nhau, không có chuyện ai nịnh nọt ai hết. Tôi thường xuyên nhìn thấy Cố nhị thiếu đứng ngoài phòng học chờ Trầm Thiệu hết tiết, nếu nịnh bợ mà được đối xử như vậy, hãy cho tôi một thiếu gia thế gia để nịnh đi.

133L: Lầu trên là bạn học của Trầm Thiệu, học bá a!

Sau đó câu chuyện liền rẽ sang đề tài học bá, cuối cùng mới quành trở về với thể hiện của đội Trung Quốc.

587L: Nói thật, biểu hiện của nước chúng ta vô cùng đặc sắc, xuất phát cùng với đội Mỹ, đội Anh và đội Nhật, không hề thua kém, thậm chí nổi bật hơn chút. Đặc biệt tiết mục biểu diễn trong dạ tiệc rất phấn khích, vừa tuyên truyền văn hóa Trung Hoa, lại chiếm được cảm tình. Về cuộc thi tìm đồ vật và tính nhanh thì không cần nói thêm, năm tuyển thủ đều rất ưu tú, hai nữ tuyển thủ cũng rất mạnh mẽ, tôi tin năm tuyển thủ sẽ mang lại vẻ vang cho đất nước. Quan trọng nhất là, nhan sắc của đội Trung Quốc chúng ta có thể xếp hạng nhất, hai nữ tuyển thủ tuyệt đối là hoa hậu giảng đường, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu càng không cần bàn, ngay cả Mẫu Văn Hoa cũng có thể coi là ban thảo (đẹp trai cấp lớp), nhưng cái tên thì hơi "áp lực" xíu nha.

Nhiều cư dân mạng đều đồng ý với 587L, nhất là các bạn nữ, sự chú ý gần như chỉ tập trung vào Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu. Không còn cách nào khác, ai mượn hai người này quá đẹp trai làm chi?

Thảo luận trên mạng sôi nổi, mà trong đời sống cũng có nhiều người chú ý đến cuộc thi này, dù sao cũng là cấp quốc tế. Hoặc có lẽ vì đã quá khổ cực, đa phần người Trung Quốc đều cảm thấy vinh dự cho đất nước, nên chỉ cần là cuộc thi cấp quốc tế, mọi người dân đều tự giác chú ý nhiều hơn.

Cũng may năm vị tuyển thủ không phụ sự kỳ vọng của họ, trong lúc đi đấu thể hiện rất tốt, trong sinh hoạt cử chỉ lời nói cũng không kém các nước bạn. Có lẽ những năm gần đây, có nhiều người nói thanh niên Trung Hoa không tốt này nọ, sau khi xem cuộc thi, họ bắt đầu nghi ngờ, con cháu trong nhà mình thật sự kém hơn người khác rất nhiều sao?

Trung Hoa có mấy ngàn năm lịch sự, đã từng phồn vinh đã từng suy thoái, nhưng cho đến bây giờ văn hóa của họ chưa bao giờ biến mất, vì sao họ lại phủ nhận lứa tuổi thanh niên kia?

Trên báo chí xuất hiện rất nhiều bài tỏ ra nghi ngờ, một vài bài báo bôi nhọ học sinh Trung Quốc không bằng một góc người khác, giờ lại bị tìm ra, sau đó hai bên bắt đầu khẩu chiến náo nhiệt.

Trong nước sôi trào thế nào, năm tuyển thủ đều không biết, hiện tại họ đang tập trung hết sức vào cuộc thi kế tiếp, bởi vì càng vào sâu, các thể loại đề mục càng khó, yêu cầu tổng hợp tố chất của đội càng cao.

Ví dụ như làm sao thuyết phục người đang vô cùng cảnh giác ra mở cửa cho mình, hoặc vô tình gặp người khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó mới biết là do ban tổ chức sắp xếp. Những chuyện đó coi như đơn giản, đến ngày thứ ba, ban tổ chức bắt đầu yêu cầu họ rời khỏi nhà, lẫn vào đám đông hoàn thành đủ loại vấn đề gian xảo.

Trong lúc thi thố, có tuyển thủ suýt nữa bị du khách nóng tính nổi điên đánh tơi bời, nếu người trong ban tổ chức không xuất hiện kịp lúc, mấy vị tuyển thủ Hàn Quốc không vạm vỡ lắm có lẽ sẽ nếm trải tư vị bị đánh.

"Nóng quá." Viên Quyên lau mồ hôi trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó ánh mắt lại quét qua nhóm thanh thiếu niên đang đùa giỡn phía xa xa, cuối cùng bước về phía cô gái trẻ trung tóc đen, đây là lần đầu tiên cô phải đi mượn tiền, chắc phải tìm người Trung Quốc thôi.

Đúng vậy, tiết mục tranh tài hôm nay làm mọi người không biết phải làm sao, là trong vòng một tiếng, mượn được tiền của sáu người, mỗi người ít nhất năm mươi đô la, mà không được để người đó biết họ đang thi đấu, đằng sau còn có người quay phim.

Hawaii có rất nhiều du khách, đến từ khắp nơi trên thế giới, trong tình huống này đi mượn tiền, thật không phải chuyện dễ, huống chi còn phải hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ.

Cô gái tóc đen là người Trung Quốc, vì là đồng hương, nên đối phương rất hào phóng cho mượn. Viên Quyên thầm thở ra, quay lại thấy cách đó không xa Trầm Thiệu đang nhận tiền từ tay một người phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh, khi Trầm Thiệu chuẩn bị rời đi, người phụ nữ đó còn gọi thức uống cho cậu, khuôn mặt tràn đầy ý cười thân thiện.

Viên Quyên cắn cắn môi, hít sâu một hơi, tiếp tục hướng đến đối tượng tiếp theo.

Những du khách được mượn tiền không hề biết, họ cho mượn thì ban tổ chức sẽ trả lại gấp đôi, nhưng dù vậy cũng không phải không ngăn cản họ hào phóng cho mượn.

Trầm Thiệu nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn hoàn thành vượt mức, cậu uống ly nước du khách mua cho, chân trần bước trên bờ cát, sóng biển đánh vào hắt lên lưng cậu, mát lạnh đến sảng khoái.

Phía sau cậu, camera ẩn đang cố gắng làm hết phận sự quay cảnh này, sau đó cất tiếng hỏi: "Trầm, anh biết bơi không?"

"Một chút." Trầm Thiệu cười cười với người nọ, "Bơi chó có được tính không?"

Người quay phim cười lớn, "Thời gian còn mười phút nữa mới kết thúc, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, rất kỳ diệu, có thể nói với tôi cậu làm như thế nào không?"

"Quan sát." Trầm Thiệu dừng bước, híp mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, "Người rộng rãi đều thể hiện qua hành động lời nói, chọn đối tượng để mượn tiền rất quan trọng."

"Khoan dung dịu dàng giàu có thì có phụ nữ lớn tuổi, những cô gái có người đàn ông bên cạnh, những thanh niên nhiệt tình," Trầm Thiệu đá đá chân dưới làn nước biển, "Họ đều là đối tượng tốt để chọn."

Đương nhiên, Trầm Thiệu không nói với người quay phim, vẻ ngoài cũng rất quan trọng, có nói đối phương cũng không hiểu được.

Tục ngữ nói, đều là tâm sinh, đó không phải nói về chuyện đẹp xấu, mà ý nói cảm xúc hay một loại khí thế bộc lộ ra thông qua vẻ ngoài.

Cậu nhớ sư phụ đã từng dạy cậu, xem ra rất hữu dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi