TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Đừng nói là người dân, ngay cả lãnh đạo địa phương cũng có chút tò mò về người đầu tư chân chính, nên khi khánh thành công trình, người đại diện cho huyện cố tình hỏi ông chủ công ty của Tống Hà là ai.

Tống Hà biết nếu muốn phát triển công nghiệp sản phẩm nông nghiệp, phải có quan hệ tốt với người dân và chính phủ địa phương, hơn nữa Trầm Thiệu cũng không định giấu diếm chuyện này, nên khi các lãnh đạo hỏi dò mãi, Tống Hà tựa như bất đắc dĩ để lộ thông tin.

"Kỳ thật trước khi tôi đến huyện Bồng, ông chủ đã có ý định đặt nhà máy ở đây, cậu ấy nói mình đã được người dân ở huyện Bồng chiếu cố rất nhiều, bây giờ có chút khả năng, muốn hồi đáp quê nhà một chút, nhưng ông chủ là người khá kín tiếng, không muốn để mọi người biết tâm tư của cậu ấy thôi." Tống Hà nhấp ngụm trà, nói với vị công chức bên cạnh, "Cậu ấy còn nói với tôi, nếu không có chính quyền địa phương và người dân giúp đỡ, cậu ấy cũng không có ngày hôm nay."

Mấy vị lãnh đạo ngồi xung quanh nghe thế đều ngỡ ngàng, không biết huyện Bồng đã sinh ra vị nhân tài nào, thậm chí cấp trên còn cử người đón tiếp, tạo thuận lợi để họ xây dựng nhà máy trái cây. Huyện Bồng núi nhiều, giao thông không thuận tiện lắm, tuy non xanh nước biết, nhưng hiện tại muốn phát triển kinh tế, giao thông phải đặt lên hàng đầu, rất nhiều nhà đầu tư khi nhìn thấy vấn đề của huyện Bồng, liền rút lại kế hoạch. Nên sau nhiều lần, khi nghe có người đến đầu tư, họ đều hy vọng thương lượng được, để rồi thất vọng trở về.

Thực ra không phải họ không muốn sửa đường xá, nhưng tài chính eo hẹp, người dân cũng cực khổ mỗi ngày, để cuộc sống được tốt hơn, rất nhiều người đến tỉnh khác làm việc, kiếm được tiền rồi còn không muốn trở lại chỗ này. Nên bây giờ đột nhiên có một đại nhân vật còn suy nghĩ cho địa phương hẻo lánh này, ít hay nhiều họ cũng có chút cảm động.

"Giám đốc Tống, không biết ông chủ của anh là..." Quan chức lãnh đạo thật sự không thể nghĩ ra người hồi báo là ai, thấy thái độ Tống Hà điềm đạm, dứt khoát hỏi thẳng.

"Mấy ngày gần đây có thể mọi người cũng thấy tên cậu ấy trên báo chí," Tống Hà mỉm cười, "Ngay cả TV cũng đưa tin về cậu ấy?"

Báo chí và TV đều có đăng tin về người đó?

Mọi người nhìn nhau, không biết ai nhớ ra người dân huyện Bồng gần đây rất thích xem một chương trình, nhưng lại nhớ đến người kia vẫn còn nhỏ tuổi, không thể có bản lĩnh lớn như vậy.

"Xem ra mọi người đã đoán được, chính là Trầm Thiệu mấy ngày nay đang tham dự cuội thi nhân tài quốc tế." Tống Hà cảm khái, "Ông chủ chúng tôi vẫn luôn tâm niệm phải hướng về quên cha đất tổ, nên sau khi gầy dựng sự nghiệp tài chính ổn định rồi, liền cử tôi đến đầu tư huyện Bồng."

Mấy vị quan chức vừa giật mình lại có chút kinh ngạc, nhưng nhớ đến thành tích trong những năm qua của Trầm Thiệu, họ lại cảm thấy người có khả năng như vậy, có thành công cũng không có gì ngạc nhiên.

Trầm Thiệu có tiền đồ, họ cũng được thơm lây, hơn nữa đối phương còn là người biết tri ân, trong lòng họ nhất thời có vài phần thân thiện với Tống Hà: "Đứa nhỏ Trầm Thiệu này, coi như người dân huyện Bồng nhìn cậu ấy lớn lên, bây giờ cậu ấy đã có thể đại diện đất nước đi thi đấu, người quê nhà cũng vinh hạnh thay cậu ấy."

Quan trọng nhất là cậu thanh niên này có quan hệ tốt với cấp trên, đối với huyện Bồng, có lợi không có hại. Sau này có chính sách ưu đãi gì, hoặc những công trình công cộng, cấp trên có thể sẽ nể mặt Trầm Thiệu, cân nhắc tới huyện Bồng nhiều hơn, với huyện Bồng mà nói, quả thực là một chiếc bánh nhân thịt lớn.

Có thêm mối liên kết này, nhà máy trái cây được xây dựng vô cùng thuận lợi, có địa phương ủng hộ, chỉ sau khoảng nửa năm là có thể chính thức đi vào hoạt động.

Mà thông tin loáng thoáng ông chủ thật sự là Trầm Thiệu cứ lan rộng ra trong huyện Bồng, một vài người dân cũng nghe được, nhưng thật sự tin thì cũng chỉ mấy người.

Chuyện đầu tư vào huyện Bồng, Trầm Thiệu gần như đã dốc hết sức lực nên không có thời gian để ý đến nữa, hiện tại họ đã bước vào kỳ thi toán học nảy lửa, đủ loại đề bài biến thái nhiều vô kể, cũng may đội họ cử Cố Ninh Chiêu thân kinh bách chiến, không cần biết đề bài khó cỡ nào, cậu ấy đều có thể lạnh lùng đưa ra đáp án chính xác.

Càng về sau đề càng khó, chỉ cần trả lời sai một bài sẽ bị loại, mười tám tuyển thủ, cuối cùng chỉ còn lại ba người đứng vững ở vị trí của mình.

So với đội Nhật Bản mồ hôi đầm đìa, Cố Ninh Chiêu vẫn thong thả rất đáng hận, nếu hiện trường có nữ khán giả, Trầm Thiệu tin chắc chắn có một đống nữ sinh hét hò với Cố Ninh Chiêu.

Cuối cùng hai tuyển thủ mồ hôi đầy đầu kia vẫn bại với sự thong thả của Cố Ninh Chiêu, giữa tràng pháo tay của mọi người, Cố Ninh Chiêu bước xuống sân khấu.

"Trưa nay sẽ nấu canh cá cho cậu." Trầm Thiệu giơ ngón cái với Cố Ninh Chiêu, "Lợi hại."

Cố Ninh Chiêu khẽ gật đầu: "Không cho hành."

Cho nên đến trưa khi David đến ăn cơm ké, phát hiện trên bàn có một tô canh cá trích lớn, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trầm Thiệu: "Trầm thân mến, canh này ăn được không?"

Không phải David xoi mói, mà loại cá luôn có mùi tanh của bùn này ở nước của y không ăn được, y thực sự không tin Trầm Thiệu có thể nấu con cá kỳ quái này thành món ngon được.

"Mời anh nếm thủ." Trầm Thiệu mỉm cười múc một muỗng canh cho David, nói như đùa, "Anh phải tin phong cách ẩm thực Trung Hoa có thể sử dụng tất cả nguyên liệu để nấu thành món ngon."

Trước khuôn mặt tươi cười của Trầm Thiệu, David thật ngại từ chối, ai biểu mấy ngày nay y đều đến đây ăn cơm chùa, nợ miệng nên yếu thế, bây giờ y không ăn thử, sau này cũng ngại đến ăn cơm chùa tiếp.

Cắn răng bưng chén canh lên, David đau khổ uống một hơi canh cá trích trắng nõn, liếm môi một cái, không dám tin uống thêm một hớp, sau đó kinh ngạc nhìn Trầm Thiệu, "Trời ơi, kỳ lạ, cá trích nước ngọt này cậu cũng có thể nấu ngon được!" Y vừa nói, vừa múc thêm một muỗng canh cá vào chén, "Tôi nghĩ tôi đã mê mẩn ẩm thực Trung Hoa."

"Ở nước tôi, canh cá là món ngon, uống canh cá cũng tốt cho cơ thể, nhưng cũng là món rất bình thường." Trầm Thiệu múc cho mình một chén canh, "Bất quá nếu có bạn bè quốc tế muốn nếm thử, nhất định phải tìm người Trung Hoa để nấu, nếu không suốt đời mọi người cũng sẽ không muốn nhìn thấy món này nữa."

Sau khi tiết mục được phát sóng, vẻ mặt David khi uống canh khiến nhiều người ngoại quốc tò mò món canh cá kia ngon đến mức nào, tuy họ đều muốn thử một chút, nhưng lại nhớ ra ở một số vùng nước ngọt, các loại cá có khả năng sinh sản và sức sống mạnh mẽ, nhưng lại ít thịt, lòng hiếu kỳ của họ thoáng chốc bị đánh bay, loại kỹ năng thần kỳ này có lẽ chỉ có người Trung Hoa mới có, họ chỉ cần đứng nhìn là được rồi.

Vẻ mặt của David cũng chiếm được thiện cảm của khán giả Trung Quốc, trên mạng nói đùa rằng, kết quả cuộc thi này đã không còn quan trọng nữa, vì tài nấu ăn của Trầm Thiệu đã chinh phục được bạn bè quốc tế, đây là thành công lớn nhất.

Cũng có dân mạng dịch lại những bình luận của dân mạng quốc tế về cuộc thi đăng lên diễn đàn trong nước, sau đó mọi người phát hiện gần như hết sáu mươi phần trăm bình luận đều liên quan đến món ăn Trung hoa, ba mươi tám phần trăm là tán thưởng các tuyển thủ và văn hóa Trung Hoa, còn hai phần trăm rất kỳ lạ, bất quá nằm giữa những bình luận kia, lại đơn độc lẻ loi.

Cuộc thi này có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy, nhân viên phụ trách phía Trung Quốc cũng rất bất ngờ, họ vốn chỉ mong đạt được kết quả trung bình, ai ngờ mỗi tuyển thủ đều ưu tú, mỗi trận đấu đều hoàn thành tốt đẹp, ngay cả trong ban tổ chức cũng có mấy người khen không ngừng.

Đây chưa phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là họ phát hiện sau khi phát sóng những tiếc mục thi đấu, lại khiến không ít người ngoại quốc tò mò về văn hóa Trung Hoa, cũng thay đổi ấn tượng của họ đối với Trung Quốc.

Vì sự kiện này, thảo luận về giáo dục trong nước ngày càng nhiều, đã không còn chê trách nhiều, mà luôn đưa ra hai mặt của vấn đề, nhưng chủ yếu phương hướng đều là làm thế nào để nâng cao trình độ giáo dục trong nước.

Đây là ảnh hưởng sau những biểu hiện xuất sắc của nhóm Trầm Thiệu, nếu lần này họ không thể hiện tốt, có lẽ trong nước sẽ toàn tiếng chê trách, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tiêu cực sẽ trở nên như thế nào, ai cũng không dám nghĩ đến.

Trung Quốc coi trọng cuộc thi này, có thể là vì nguyên nhân này. Phê bình là tốt, dù sao phê bình sẽ làm người ta tiến bộ. Nhưng mặt khác của phê bình là phủ định, thậm chí sẽ mang tâm lý tự ti ở đâu cũng không bằng người khác, thì không còn bình thường. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tâm tính và sự phát triển của cả một thế hệ, khẳng định không phải là chuyện tốt.

Nhóm Trầm Thiệu vẫn chưa biết cuộc thi đang sôi nổi trong nước, vì lý do đang thi đấu, họ vốn cũng không có mấy thời gian để lên mạng, mà nhóm nhân viên phụ trách tránh cho họ kiêu ngạo tự mãn nên cũng không cho họ biết những bàn luận trong nước, chỉ nói cả nước rất vui mừng với những gì họ đã thể hiện.

"Nội dung thi đấu buổi chiều, có liên quan đến máy tính." Mẫu Văn Hoa bước vào phòng, thấy bốn đồng đội đều ngồi trên sofa ăn trái cây, bất đắc dĩ nói, "Mọi người không tò mò hả?"

"Có gì mà tò mò, cho dù biết có liên quan đến cái gì, với suy nghĩ kỳ lạ của ban tổ chức, chúng ta cũng không thể đoán được sẽ kiểm tra cái gì đâu." Chúc Du cắn một miếng táo, bình tĩnh nói, "Còn không bằng ngồi đây tâm sự, ít ra còn có thể tiêu tốn thời gian."

Mẫu Văn Hoa không nói được gì nữa, nhìn tới nhìn lui chỉ có mình y lo lắng, mấy người còn lại đều bình tĩnh khiến y cũng nghi ngờ chính mình, "Trầm Thiệu học chuyên ngành thông tin, không bằng chiều nay cậu ra trận?"

"Nếu mọi người đều đồng ý, tôi cũng không có vấn đề gi." Trầm Thiệu gật đầu nói, "Bất quá kết quả như thế nào, tôi không dám chắc chắn."

"Không sao, chúng tôi tin tưởng năng lực của cậu. Hơn nữa, nặng ở phần tham dự thôi." Chúc Du cười thẳng thắn, "Tôi và Tiểu Quyên không có ý kiến."

Tình thân giữa nữ sinh đôi khi rất đơn giản, chỉ vài ngày ở chung ngắn ngủi, Chúc Du và Viên Quyên phát hiện đối phương vô cùng hợp tính với mình, đã trở thành bạn thân.

"Tôi cũng không có ý kiến." Mẫu Văn Hoa ngồi xuống sofa, vươn tay lấy một trái táo đã gọt vỏ, "Tôi cũng tin năng lực của cậu."

Cố Ninh Chiêu lại càng không thể có ý kiến, dù sao trong mắt ba người còn lại, Trầm Thiệu có làm gì Cố nhị thiếu cũng sẽ không có ý kiến.

Nếu Trầm Thiệu không phải nam sinh, họ thật sự nghi ngờ Cố nhị thiếu có ý khác với Trầm Thiệu.

"Vậy được rồi." Trầm Thiệu gật gật đầu, trịnh trọng nói, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Đến trận đấu buổi chiều, quả thật nội dung có chút liên quan đến máy tính, nhưng cũng không hoàn toàn, mà máy tính chỉ là một công cụ, quan trọng hơn nữa là nội dung phải chú ý đến máy tính.

Trầm Thiệu thấy may mà mình học Toán khá tốt, nếu không trận đấu này cũng không thể chắc chắn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi