TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Giống như quang huy của viên hắc bảo thạch, đường uốn lượn mượt mà, kiểu dáng hiện đại lộng lẫy, giữa một đống xe phổ thông, nhìn xa hoa khác hẳn.

Ngay cả Trầm Chính Chương tự nhận là một trong những gia đình giàu có ở huyện Bồng cũng nhịn không được nhìn chằm chằm chiếc xe, thầm kinh ngạc, đây là đại nhân vật nào trên tỉnh xuống vậy?

Chiếc xe xinh đẹp lướt đến, rồi dừng lại trước mặt mọi người, cửa xe ở ghế lái mở ra, bước xuống là một người đàn ông mặc tây trang đen dáng người khôi ngô, mặc dù mặc áo ngoài rất dày, nhưng dường như mọi người vẫn thấy được những khối cơ bắp bên dưới lớp áo kia.

Vệ sĩ bước ra mở cửa se sau, sau đó một tay đặt sau lưng lui về sau một bước, một tay đưa ra như đang mời.

"Mẹ ơi, người vệ sĩ kia mặc tây trang hàng hiệu đó nha, giá thấp nhất cũng phải mấy ngàn đồng," bạn học Giáo trợn mắt há mồm nhìn tình huống trước mắt, cảm giác trong khoảnh khắc nữa có thể sẽ có một đại nhân vật bước ra.

Một vài người qua đường nhìn tình huống này, lén rút di động ra còn nhanh hơn tia chớp, chụp lia lịa chiếc xe, khi họ nhìn thấy người vừa bước xuống khỏi xe, mấy cô gái không nhịn được hét lên nho nhỏ.

Chân dài, giày tây, chiếc áo khoác lông mềm mại, lại phối cùng chiếc khăn quàng cổ thời thượng, lại cố tình khiến người ta cảm thấy, người kia giống như người mẫu suất khí trên sàn diễn, làm người ta nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Bất quá, người kia nhìn như rất quen mắt? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Mấy người bạn học trường thực nghiệm ngơ ngẩn nhìn người vừa bước xuống xe, dường như không tưởng tượng được người bạn học tuy mọi phương diện đều xuất chúng nhưng mồ côi, giờ lại có thể ngồi xe sang, vệ sĩ theo sau.

Có đôi khi cách biệt giữa người với người đáng sợ đến như vậy, chỉ một nụ cười khi vừa xuống xe của đối phương, đã khiến họ sinh ra phức cảm tự ti, giống như đối phương là đại nhân vật ở tít trên cao không thể với tới, còn họ bất quá chỉ là người bình thường đang cúi đầu trên mặt đất.

Hai ba bạn học vốn đang xúm quanh Trầm Chính Dương cũng không nói nên lời, chỉ trong chớp mắt, họ hận không thể nuốt trở lại những lời mình đã nói, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được, hiện tại Trầm Thiệu đang phát đạt, Trầm Chính Dương ở một thị trấn nhỏ xíu này căn bản không thể so được.

"Tiểu Thiệu," Dương Hoành Cường là người kịp phản ứng đầu tiên, y bước đến trước mặt Trầm Thiệu, đánh giá Trầm Thiệu từ trên xuống dưới một phen, mới vươn tay vỗ vai cậu nói, "Đến rồi sao, đã thành công như vậy rồi, sau này anh cùng cậu lăn lộn thôi."

"Tên tiểu thiếu gia cậu, nói với tôi như vậy có ý gì hả?" Trầm Thiệu cười nhướng mày, xoay người gõ gõ mui xe, sau đó quay đầu nói với Dương Hoành Cường, "Giới thiệu với cậu người bạn thân nhất của tôi ở đại học đây."

Khi Cố Ninh Chiêu mặt không đổi sắc xuất hiện trước mặt mọi người, Trầm Thiệu nghe thấy xung quanh có tiếng hét của mấy cô gái.

"Là Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu đó, họ đến huyện Bồng của chúng ta nha!"

"Đẹp trai quá đẹp trai quá đi, còn đẹp hơn trên TV, tôi muốn về khoe mới mẹ, tôi đã thấy Trầm Thiệu!"

Tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, Trầm Thiệu khoát tay lên vai Cố Ninh Chiêu, "Đây là bạn học cấp hai của tôi, Dương Hoành Cường."

"Xin chào." Tuy khuôn mặt Cố Ninh Chiêu không có biểu cảm, nhưng khi nghe Trầm Thiệu giới thiệu đối phương là bạn thân, thái độ cũng trịnh trọng hơn, chủ động vươn ra một bàn tay.

"Xin chào, xin chào, mừng cậu đến huyện Bồng chơi." Dương Hoành Cường nhiệt tình bắt tay Cố Ninh Chiêu, sau đó quay lại giới thiệu mấy người bạn không biết từ khi nào đã ùa đến, "Những người này cũng là bạn học cấp hai của tôi và Tiểu Thiệu."

"Chào mọi người." Cố Ninh Chiêu thận trọng gật gật đầu, bất quá không đưa tay ra nữa.

Mọi người cũng không để ý, dù sao đối với họ, có thể đại nhân vật thường xuyên lên TV như Cố Ninh Chiêu chào hỏi hai ba câu, đã rất vinh hạnh rồi, những chuyện khác họ hoàn toàn không để ý đến.

Có đôi khi năng lực hoặc thân phận giữa con người kém nhau quá lớn, mọi người thường sẽ có loại sùng bái mù quáng, chỉ cần nói chuyện với đối phương vài câu, chụp một tấm ảnh, đã có thể trở thành thứ để họ khoe khoang với người khác. Còn nếu thân phận của hai người tương đương, hành động của Cố Ninh Chiêu như vậy, họ chỉ thấy đối phương ngạo mạn, coi thường người khác, sẽ cảm thấy phẫn nộ, chứ không phải vinh hạnh.

Sự sống trên đời đều sùng bái kẻ mạnh, con người cũng không ngoại lệ.

Trầm Chính Dương đứng yên tại chỗ, nhìn mọi người vây xung quanh Trầm Thiệu, vẻ mặt khó coi đến cực điểm, hắn nhớ lại những năm cấp hai, vì mình có mâu thuẫn với Trầm Thiệu, cuối cùng bị những người bạn trong trường xa lánh. Sau đó hắn thi đậu trung học trọng điểm của huyện, kết quả Trầm Thiệu lại thi vào trọng điểm của tỉnh là Phù Dung Tam Trung, ngay cả buổi biểu diễn trung thu cũng có thể khiến truyền thông bàn tán, những người xung quanh hắn đều nhắc đến Trầm Thiệu, có nữ sinh sau khi biết hắn học cùng trường với Trầm Thiệu, mỗi ngày đều hỏi hắn về tình hình Trầm Thiệu.

Sau đó, với thành tích ưu tú của hắn ở trường, còn đại diện trường tham gia rất nhiều kỳ thi, đạt thành tích khá cao, nhưng Trầm Thiệu tham gia kỳ thi toán lại trở thành đối tượng hâm mộ của cả thị trấn Quả. Chuyện bi thảm Trầm Thiệu trải qua lại không làm người ta mất mặt, ngược lại trở thành trọng tâm câu chuyện, thị trấn Quả phát phóng sự về cậu hơn một giờ, mỗi ngày trên báo toàn lại tin tức về cậu.

Lại sau đó, hắn đạt tốt nghiệp đạt thủ khoa toàn thị trấn, Trầm Thiệu lại là thủ khoa Tỉnh, hắn vào đại học Luật danh giá, Trầm Thiệu lại tiến vào đại học Thanh Hoa. Trầm Thiệu giống như cố tính đối nghịch với hắn, không cần biết hắn đã cố gắng biết bao nhiêu mới đạt được thành tích ưu tú đó, lại hoàn toàn bị Trầm Thiệu cướp mất. Khi mọi người nhắc đến, luôn là Trầm Thiệu như thế này, Trầm Thiệu như thế kia, ngay cả xí nghiệp nước giải khát kia cũng bị mọi người ảo tưởng thành công trạng của Trầm Thiệu.

Một đứa lang thang không cha không mẹ, có bản lĩnh cao như vậy sao? Không phải chỉ là ôm chân Cố thiếu gia, mới có thể khoe khoang xe sang, hắn biết bây giờ có những người vì khoe khoang thân phận, cố tình mượn xe mượn quần áo hiệu để khoe trước mặt người khác. Xung quanh có người bạn học không biết sau lưng Cố Ninh Chiêu đáng sợ cỡ nào, bất quá hắn đi học ở Bắc Kinh, đã sớm nghe qua danh tiếng của Cố nhị thiếu.

Cho nên không cần biết Trầm Chính Dương không cam lòng bao nhiêu, nhưng hắn biết rất rõ, hắn không thể đắc tội Cố Ninh Chiêu, cho nên chỉ đứng yên một lúc, hắn liền nặn ra nụ cười, chào đón Trầm Thiệu.

"Trầm Thiệu, đã lâu không gặp." Trầm Chính Dương nhìn người đang sáng rực rỡ trước mắt, "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong rồi nói tiếp, hôm nay tôi mời, mọi người đừng khách sáo."

"Cũng phải cám ơn cậu." Trầm Thiệu cũng không giành với hắn, cười khách sáo.

Những bạn học xung quanh thấy vậy, thầm trề môi, trước đó còn nói xấu sau lưng Trầm Thiệu, bây giờ thấy người ta thành công, lại nhiệt tình nhào đến, thái độ cũng qua thực dụng.

Nhóm người vào nhà hàng, sau đó tiến vào phòng đã đặt trước, Trầm Chính Dương vô cùng hào phóng đưa thực đơn đến trước mặt Cố Ninh Chiêu: "Cậu là khách, Cố nhị thiếu nhìn xem có món gì hợp khẩu vị không?"

Mấy người bạn không biết thân phận Cố Ninh Chiêu nhìn thấy thái độ của Trầm Chính Dương, hơi ngạc nhiên nhìn Cố Ninh Chiêu, họ biết Cố Ninh Chiêu là thiên tài khó gặp được, thậm chí còn đại diện cho quốc gia tham gia rất nhiều kỳ thi, nhưng lại nghe Trầm Chính Dương gọi cậu là Cố nhị thiếu, chẳng lẽ vị này còn có thân phận nào khác nữa?

Cố Ninh Chiêu nhận thực đơn, lại đặt vào tay Trầm Thiệu, một chữ cũng không nói. Cố nhị thiếu là "người" nhìn Trầm Thiệu lớn lên, sao lại không biết chuyện Trầm Chính Dương từng khi dễ Trầm Thiệu. Cậu không vừa mắt một ai, cho đến bây giờ cũng không bận tâm chuyện gì, cho nên không chừa mặt mũi cho Trầm Chính Dương cũng rất bình thường.

"Quê tôi tuy không có món gì đặc biệt quý hiếm, bất quá cũng có một vài món ăn đặc sắc vẫn đáng để thử," Trầm Thiệu cầm thực đơn chọn vài món, sau đó đẩy thực đơn cho những người khác.

Có lẽ một đám người sợ ngây ngẩn vì chiếc xe còn đang đậu bên dưới, nên lúc này họ cũng rất câu nệ, lời muốn nói cũng cân nhắc đắn đo tới lui, miễn cho nói những câu không thích hợp, đắc tội người khác lại còn làm mình mất mặt.

"Nhiều năm không gặp, mọi người đều thay đổi." Trầm Thiệu cười cảm khái, "Mấy năm nay cũng không có thời gian về thăm, cho nên hai ngày trước nhận được điện thoại của Hoành Cường, tôi cũng nhớ mọi người, cũng muốn gặp mặt mọi người, nên dẫn thêm bạn cùng về thăm quê luôn."

Mọi người nhiệt tình khen Trầm Thiệu có tình nghĩa, rượu và thức ăn được dọn lên, Trầm Thiệu lấy lý do tối nay còn phải lên máy bay trở lại Bắc Kinh nên không uống rượu được, lấy trà thay rượu mời mọi người một ly, qua lại mấy bận, không khí cũng tự nhiên hơn.

Bầu không khí dần nóng lên, mọi người nịnh Trầm Thiệu nịnh đến cao hứng, khiến Trầm Chính Dương ngồi bên cạnh từ ngoài vào trong không có chỗ nào thoải mái.

"Trầm Thiệu quen Cố nhị thiếu, đương nhiên thăng tiến nhanh thôi, sau này cũng đừng quên giúp đỡ anh em, nghe nói xí nghiệp nước giải khát đã xây dựng xong, qua đầu năm sẽ bắt đầu hoạt động, không biết đến lúc đó cậu có đến tham dự lễ khai trương không?"

Mọi người nhìn nhau, chuyện xí nghiệp nước giải khát bất quá chỉ là lời đồn, Trầm Chính Dương nói vậy, lỡ như Trầm Thiệu không phải ông chủ, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

"Năm trước nghe nói trái cây bà con ở quê trồng bị mất giá, hàng chất lượng nhưng chỉ có thể vứt bỏ, tôi nghe được rất đau lòng, nhớ khi tôi lâm cảnh khốn cùng được bà con giúp đỡ rất nhiều, nên quyết định xây dựng nhà máy này." Trầm Thiệu sao có thể không nhận ra thái độ thù địch của Trầm Chính Dương, cậu cầm tách trà lên, không nhanh không chậm, nói, "Không nói đến chuyện lời hay lỗ, có thể giải quyết vấn đề cấp bách của bà con, tôi đã viên mãn. Nhà máy có người phụ trách riêng, qua Tết chỉ sợ tôi không có thời gian đến tham dự lễ khai trương." Còn những lời châm ngòi của Trầm Chính Dương, cậu coi như không nghe thấy, cậu thăng tiến nhanh thì liên quan gì đến Trầm Chính Dương?

"Chỉ là hình thức, thằng nhóc cậu có thể mở nhà máy cho bà con ở quê, đó mới là chuyện tốt vì bà con huyện Bồng chúng ta." Dương Hoành Cường nhếch miệng cười, nói, "Tôi biết cậu là đứa biết báo đáp ân tình mà."

Trong lòng những người khác vừa sợ lại vừa kính, thì ra nhà máy có quy mô lớn kia thật sự của Trầm Thiệu, hơn nữa lý do đầu tư chỉ là muốn giúp đỡ người dân ở quê hương huyện Bồng mà thôi, Trầm Thiệu cũng quá phung phí, không biết đến tột cùng y có bao nhiêu tiền đây?

Trầm Chính Dương miễn cưỡng rặn ra nụ cười, trong lòng lại hối hận, nếu nhà máy kia thật sự là sản nghiệp của Trầm Thiệu, vậy gia nghiệp của Trầm Thiệu tương đối đáng nể.

Hắn từng nghe người thân làm trong chính phủ nhắc đến, ông chủ nhà máy kia có quan hệ rất tốt với cấp trên, người bình thường căn bản không dám trêu chọc. Hiện tại Trầm Thiệu chính là ông chủ thần bí kia, có phải có nghĩa là, thực lực của Trầm Thiệu không đơn giản như vậy.

Nếu Trầm Thiệu còn muốn so đo chuyện mâu thuẫn giữa hai người, ở huyện Bồng gia đình hắn quả thật được cho là có uy tín danh dự, nhưng ra khỏi huyện Bồng rồi thì ai còn giữ mặt mũi cho nhà hắn đây?

Nghĩ vậy, sắc mặt Trầm Chính Dương tái mét, hắn nhìn Trầm Thiệu đang mỉm cười, tay cầm đũa không nhịn được khẽ run rẩy.

Hắn biết, hắn thật sự sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi