TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Hai đương sự có mặt, những chủ nhiệm lớp khác trong phòng làm việc ngoài mặt thì đang tập trung làm việc, nhưng sự chú ý đều tập trung vào Trầm Thiệu. Ai khiến Lý Lộc bỏ lớp của mình, hiện tại gặp được cậu học sinh đứng đầu toàn cấp bị gọi lên văn phòng vì có mâu thuẫn với bạn học, đương nhiên họ cũng có chút kinh ngạc.

Mặc dù giáo viên cũng giống như người làm vườn đang chăm sóc hoa, nhưng mà người là vườn cũng có quyền nhiều chuyện.

"Trầm Thiệu này, thầy nghe nói em và bạn Trầm Chính Dương có chút mâu thuẫn, đã xảy ra chuyện gì?" Lý Lộc vẫn luôn tin tưởng học sinh của mình, nên sau khi cầm tách trà trên bàn làm việc lên, ngữ khí hỏi chuyện vẫn rất ôn hòa, "Tất cả mọi người đều là bạn học, gây gổ ảnh hưởng không tốt đến chuyện học. Thầy Mao, thầy nói có phải không?"

Thầy Mao là chủ nhiệm lớp thứ năm, ông gật đầu nói: "Thầy Lý nói đúng, Trầm Chính Dương, em nói xem đã xảy ra chuyện gì?" Thái độ này nhìn như không có gì, thực tế là đang bảo vệ cho học sinh của mình, dù sao nếu sự thật do chính Trầm Chính Dương nói ra, đương nhiên sẽ có suy nghĩ chủ quan của Trầm Chính Dương. Trong văn phòng còn có mấy giáo viên khác, sau khi nghe được khó tránh khỏi tâm lý sẽ nghiêng về phía Trầm Chính Dương.

Trầm Chính Dương lại không nghĩ đến dụng tâm lương khổ của giáo viên chủ nhiệm lớp mình, ngược lại cảm thấy thầy mình sợ thầy giáo lớp thực nghiệm, cố tình bắt mình nói xấu mình. Thành tích của y trong lớp cũng tốt, thầy giáo cũng quý, gia đình càng chìu chuộng y, nên bị oan ức như vậy, liền không muốn mở miệng, vì vậy chỉ cúi đầu không nói câu nào.

Không khí nhất thời đông lại, vẻ mặt thầy Mai có chút không nén giận được, sắc mặt hơi khó coi, nếu không phải vì thành tích của Trầm Chính Dương tốt, có thể lúc này đã bị phê bình nghiêm khắc.

"Thầy Lý, thầy Mao, tôi và Trầm Chính Dương cùng quê, giờ thể dục buổi chiều, chúng tôi cũng không nói gì, chỉ cãi nhau vài câu về chuyện gia đình," Trầm Thiệu gãi đầu, vẻ mặt hơi ngại ngùng, "Trước đây ở quê cũng có lúc cãi nhau, nên trong giờ thể dục, đã không tập trung."

Trầm Chính Dương vừa nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, may mắn là Trầm Thiệu không nói ra chuyện Triệu Tiểu Tuyết, nếu không thì bị thầy giáo phát hiện y yêu sớm, nhất định sẽ bắt y mời phụ huynh lên gặp.

Nhưng những giáo viên trong văn phòng lại nghĩ khác, chuyện gia đình Trầm Thiệu mấy thầy cô họ đều biết, trong câu Trầm Thiệu nói lại nhắc đến hai chữ "gia đình", họ đều là người lớn chỉ dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng có thể đoán được Trầm Chính Dương đã nói gì đó rồi.

Lý Lộc có chút không vui, học sinh ưu tú của mình bị học sinh lớp khác khi dễ, ông là thầy giáo nếu có thể vui vẻ mới lạ, ông đặt tách trà trong tay xuống bàn, dùng giọng điệu trêu chọc hỏi: "Thầy Mao, chuyện này ông xử lý thế nào?"

Thầy Mao còn có thể xử lý thế nào nữa đây, đương nhiên là trước mặt Trầm Thiệu phê bình Trầm Chính Dương một trận, còn buộc y phải xin lỗi Trầm Thiệu xong, mới cho cả hai về lớp.

Trầm Chính Dương rất khó chịu, cũng không thể nghĩ ra được, vì sao thầy giáo ngay cả hỏi cũng không hỏi giữa y và Trầm Thiệu ai đúng ai sai, mà đã phê bình y rồi? Hay là do thành tích Trầm Thiệu tốt hơn y, hay vì Trầm Thiệu là học sinh của lớp thực nghiệm, còn y chỉ là học sinh lớp thường?

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Trầm Chính Dương trừng mắt nhìn Trầm Thiệu oán hận, khi đi đến ngã rẽ của hành lang, nhịn không được muốn đá Trầm Thiệu đang đi phía trước một cái, kết quả Trầm Thiệu như có mắt phía sau, lúc y vừa giơ chân lên định gạt chân Trầm Thiệu lại không trúng, lại làm chân mình bị trặc, tức giận đi cà nhắc về lớp.

Trầm Thiệu mỉm cười nhìn bóng dáng thất bại của Trầm Chính Dương, năm đó cậu mới mười lăm tuổi đã ra đời lăn lộn, không tiền không thế, vô lại kiểu gì mà chưa từng thấy qua, thằng nít ranh Trầm Chính Dương kia, chỉ cần dùng chút ít mánh khóe mà thôi.

Học sinh lớp thứ nhất thấy Trầm Thiệu quay lại, đều bu xung quanh cậu hỏi xảy ra chuyện gì, nghe được Trầm Chính Dương bị thầy giáo mắng còn phải xin lỗi Trầm Thiệu, cả bọn nhất thời có chút vui mừng nói: "Cho đáng đời!"

Về phần Trầm Thiệu, từ đầu đến cuối đều không nói gì thêm, khuôn mặt luôn giữ nụ cười lễ độ, một lần nữa trở thành người bị hại trong mắt đám bạn cùng lớp trung thành.

Việc này vốn chỉ đến đây, cũng không có gì lớn, đâu biết được ngày hôm sau cả cha mẹ của Trầm Chính Dương đều đến trường trung học thực nghiệm, mở miệng la lối nói con mình bị bạn học khi dễ, muốn tìm thầy giáo phân xử.

Hai năm nay Trầm Phúc Đông kiếm được chút tiền, thậm chí còn mua nhà trong thị trấn, trong thôn cũng là kẻ có tiển luôn được người ta kính trọng, bây giờ nghe nói con mình bị một đứa không cha không mẹ như Trầm Thiệu khi dễ, có chỗ nào ngồi yên được, sáng hôm sau liền tự mình lái chiếc xe mới mua đến trường học, đi thẳng vào phòng giáo viên, nếu thầy giáo không giải quyết thì y không bỏ qua.

Giáo viên ở trường trung học thực nghiệm, kiểu phụ huynh nào mà chưa từng gặp qua chứ, phụ huynh như Trầm Phúc Đông và Trương Xuân Lan tuy rằng ít thấy, nhưng không phải không có. Giáo viên chủ nhiệm thấy hai người ồn ào, ban đầu còn nhỏ nhẹ khuyên ngăn, cuối cùng đành dùng ngữ khí có chút nghiêm khắc nói: "Hai vị phụ huynh nếu cảm thấy trường học chúng tôi xử sự bất công, có thể làm thủ tục cho học sinh chuyển trường, trường chúng tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của phụ huynh."

Trương Xuân Lan nghe nói thế, liền khẩn trương trong lòng, bà nhìn chồng bất an, vạn nhất bọn họ gây ầm ĩ quá đáng, trường học thật sự bắt họ chuyển trường cho Chính Dương thì phải làm sao, trước đó bọn họ mất không ít khí lực mới xin được cho Chính Dương vào học ở trường thực nghiệm, huống chi hiện tại đã lên đến lớp chín, chuyển trường nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện học của con mình.

Dù sao Trầm Phúc Đông cũng lăn lộn ở ngoài nhiều, tính chất tốt hơn Trương Xuân Lan nhiều, bất quá ngữ khí nói ra vẫn tốt hơn một chút: "Thầy chủ nhiệm, chúng tôi không có ý kiến với nhà trường, nhưng là cha mẹ, sao lại không đau lòng vì con mình chứ, cũng đâu thể nhìn con mình chịu ủy khuất mà không quan tâm?" Nói xong, liền móc hộp thuốc lá không biết ở đâu ra, rút một điếu đưa về phía thầy chủ nhiệm, "Dạ, mời thầy hút thuốc."

Thầy chủ nhiệm nhìn thấy ba chữ Phù Dung Vương trên điếu thuốc, tuy không thích hút thuốc, nhưng ông cũng biết hiệu này không rẻ. Vì thế trong lòng oán thầm, khó trách khí thế cao như vậy, nguyên lai là gia đình có tiền, học sinh nhà giàu trong trường thực nghiệm của ông cũng nhiều, cả con của cục trưởng cũng học trường này, mà người ta còn chưa khoe mẽ như vậy. Con mình là bảo bối, còn con người ta là cỏ rác chắc, chẳng qua cũng chỉ khi dễ con người ta là đứa không cha không mẹ thôi.

"Ngại quá, tôi không hút thuốc." Thầy chủ nhiệm chỉnh sắc mặt, đẩy trả lại hộp thuốc lá, sau đó nói, "Ngài Trầm, việc này vốn chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ giữa hai đứa con nít, khi thầy giáo xử lý, cả hai đều có mặt, cũng không thiên vị ai, dù sao cả hai đều là học sinh giỏi, chúng tôi là thầy giáo cũng không muốn la mắng học sinh, nhưng học sinh phạm sai, vẫn phải chỉnh đốn, đây là trách nhiệm làm thầy của chúng tôi, ông nói có đúng không?"

Trầm Phúc Đông há miệng thở dốc còn chưa kịp, đã nghe giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: "Chúng tôi làm công tác dạy học cũng không dễ dàng gì, nếu chăm lo học sinh, thì sợ gia đình nói thầy vô quá nghiêm khắc. Nếu không lo, thì lại sợ phụ huynh nói chúng tôi không dạy dỗ đàng hoàng. Bất quá may mắn phần lớn phụ huynh đều tôn trọng công việc của chúng tôi, giống như phụ huynh các vị đây đều là người có văn hóa cũng từng trải rồi, cũng biết thầy giáo chúng tôi cũng khó khăn." Nói xong còn thở dài thườn thượt.

Có lẽ bị câu "có văn hóa cũng từng trải" của thầy chủ nhiệm tướt mát lòng, ngữ khí Trầm Phúc Đông càng tốt hơn, cuối cùng chỉ yêu cầu để con mình và Trầm Thiệu lên đây hỏi chuyện một chút.

Thầy chủ nhiệm sau khi xác định vẻ mặt Trầm Phúc Đông là không muốn ồn ào nữa, mới cho gọi học sinh. Dù sao phụ huynh đã tìm đến trường, nếu họ không đáp ứng, cứ tiếp tục cũng không hay, còn ảnh hưởng không tốt đến danh dự của trường.

Trầm Phúc Đông và Trương Xuân Lan cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy một thằng ranh quần áo lôi thôi, bẩn thỉu, nên khi nhìn thấy Trầm Thiệu xuất hiện trong văn phòng, trong chốc lát họ vẫn chưa kịp nhận ra.

Trầm Thiệu chỉ mặt áo sơ mi ngắn tay quần jean đơng giản, vì dáng cao, tu dưỡng tốt, nên khi bước vào, Trầm Phúc Đông còn tưởng nhà con nhà khá giả.

Cho đến khi Trầm Thiệu thưa với một tiếng "Chú Trầm" thì mới kịp phản ứng, trong nhà hắn đứng thứ hai, tính ra thì vai vế cũng lớn hơn Trầm Thiệu, nên Trầm Thiệu gọi hắn như vậy cũng không sai.

Bất quá khi thầy chủ nhiệm nghe tiếng thưa xong, trong lòng lại càng thêm chướng mắt gia đình Trầm Phúc Đông, đứa con mồ côi nhà người ta còn biết thưa hắn một tiếng, thật không ngờ còn đi khi dễ người ta, còn không sợ mẹ người ta ở trong mộ đi ra tìm hắn.

"A, là Trầm Thiệu." Ngữ khí Trầm Phúc Đông hơi lạ, sau khi đánh giá Trầm Thiệu mới nói, "Mấy ngày trước còn nghe bác hai mày nhắc, nói mày lâu chưa về nhà, ông ta rất lo lắng."

Trầm Thiệu giống như không hiểu được Trầm Phúc Đông cố tình nói mấy lời trách móc trước mặt chủ nhiệm, để chủ nhiệm biết cậu là đứa ham chơi: "Vì mấy tháng nữa là thi giữa kỳ rồi, nên bây giờ mỗi tháng chỉ về một lần, để yên tâm học hành, gần đây tôi chỉ ở nhà học bài."

"Cố gắng học là tốt." Trầm Phúc Đông tiếc rẻ hố mình đào mà Trầm Thiệu không lọt xuống, hơn nữa cảm khái mẹ Trầm Thiệu rất lo cho cậu, đến chết vẫn còn nhớ đưa tiền cho Trầm Thiệu. Nghĩ nghĩ vậy, cuối cùng cảm thấy hơi vô lý, thấy hình như mình bị con mình qua mặt, sự việc có lẽ không giống như lời con mình về nhà méc lại, gì mà Trầm Thiệu khi dễ y, không chừng lại là con mình đi trêu chọc người ta.

Ngược lại Trương Xuân Lan có ý muốn ồn ào thêm một trận, lại thấy ngữ khí chồng mình không hợp lắm, đành nén bất mãn lại, chẳng lẽ nhà họ không trừng trị được một đứa không cha không mẹ sao?

Chuyện đến mức này, thầy chủ nhiệm cũng không còn gì để nói, gọi Trầm Thiệu và Trầm Chính Dương đến trước mặt, nhắc nhở bọn họ học tập nghiêm túc, lại cho cả hai ra ngoài.

Sau đó thấy Trầm Phúc Đông và Trương Xuân Lan bộ dáng như muốn nói lại thôi, nhưng cũng không có cách ra uy, cũng chỉ mỉm cười tiễn ra cửa phòng, vừa bước ra ngoài hành lang, chỉ thấy Trầm Thiệu đang đứng ở bậc thang cuối cùng té xuống, mà Trầm Chính Dương thì còn đang đứng trên cầu thang.

Xung quanh là phòng làm việc rồi lớp học, trên hành lang lầu hai lầu ba còn có mấy thầy cô đang đứng nói chuyện, thấy một màn này, đều nhíu mày.

Thầy chủ nhiệm nhìn Trầm Phúc Đông và Trương Xuân Lan không nói gì.

Về phần Trầm Phúc Đông và Trương Xuân Lan, đã sớm xấu hổ đến không ngẩng mặt lên được. Trong lòng gào thét, con trai a, cho dù con chướng mắt Trầm Thiệu, cũng không thể ra tay ngay chỗ này a!

Con lừa cha mẹ rồi, muốn cha mẹ phải làm sao bây giờ đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi