TRONG MẮT CHỈ CÓ TRỜI XANH


Tầm này vừa đúng giờ cơm nước, không biết nhà nào xào rau xào thịt trong khu dân cư, mùi thơm và mùi khói dầu theo gió lan tới.
Hương thịt quyện với ớt xanh cay cay làm người ra vừa ngứa mũi vừa ứa nước miếng: "A...!hắt xì!" Triệu Phú Quý hả to mồm hắt hơi, nước bọt văng tung tóe.

Lương Tam chê bai dịch sang bên cạnh.
"Này, Tiểu Lương, bao giờ đại ca của mày đến nhỉ?"
Triệu Phú Quý thấy chốc chốc ngó thấy xung quanh lại có người qua kẻ lại, đâm hồi hộp, lão kéo Lương Tam vào phòng trực đứng: "Mày nhìn đi, tới giờ cơm rồi, hay là chờ đại ca mày tới thẩm định xong xuôi, nếu đúng thật giá trị thì chúng ta ăn một bữa cơm?"
Triệu Phú Quý không hề hoài nghi Lương Lão Tam đang gạt mình.
Dù sao lão đã canh cổng ở đây vài năm, quen biết cha Lương Tam, Lương Đại Quân.
Cha Lương năm nay sáu mươi, cũng cỡ tuổi lão mà tóc đã trắng xóa, ngày nào cũng giặt cái áo cũ mèm nhìn không ra màu, đạp ba bốn vòng quanh quẩn gom phế liệu.
Ông cụ thu phế liệu mấy mươi năm chắc không biết ba thứ đồ tiện tử.

Có lẽ vì để tiết kiệm dăm đồng bạc lẻ, đến giờ vẫn cứ gân cổ to giọng rao.

Cha Lương là người thật thà ngay thẳng, chưa từng cân thiếu ai một lạng nào, đôi lúc còn độn thêm trả dư cho người ta mấy đồng.

Đi gom lâu, mấy hộ ở lâu năm quanh đây đều tự nguyện giúp đỡ công việc của ông.
Sau này không biết phải do sức khỏe không gượng nổi hay không, có khoảng thời gian không thấy Lương Đại Quân xuất hiện.

Sau đó nữa, một cậu trai trẻ làm thay ông.
Cậu trai vẫn đạp cái xe ba bánh cũ rích hỏng hóc của Lương Đại Quân, khác ở chỗ có tấm quảng cáo đẹp hơn, lắp thêm cái loa, phạm vi thu gom cũng mở rộng.
Lương Tam ngày ngày mặc cái áo ba lỗ màu xám, uể oải đạp xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Chẳng biết có phải tướng người nở nang cơ bắp kia hấp dẫn đàn bà phụ nữ không, làm ăn đó giờ cũng khá khẩm lắm.
Bây giờ đang giữa mùa đông, hắn lại thay thành áo len màu nâu nhạt, vẫn có vẻ khác thường giữa đống áo phao áo lông và đủ kiểu thời trang chống rét.
Chắc là ngày nào cũng làm việc chân tay, không sợ lạnh.
Mà không biết có phải do cơ bắp cường tráng quá không, chiếc áo len rộng thùng thình treo trên người hắn lại trông chật căng.

"Ăn một bữa à?"
Lương Tam tựa lưng vào ván cửa, mắt thoáng lia về quán mạt chược cách đó không xa, cười khẽ: "Không vội, đợi xác nhận xong rồi từ từ ăn."
Câu nói của hắn dày đặc hàm ý, cơ mà Triệu Phú Quý đang bận chìm đắm trong mộng phát tài hoàn toàn không nghe được.
"Í o —— í o."
Lương Tam đã tắt loa từ lâu, khu dân cư trở về vẻ thanh bình vốn có.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Triệu Phú Quý ngồi trong phòng trực đang ngột ngạt, pha trò với Lương Tam: "Không biết nhà nào cháy."
"Haha, phải rồi."
Lương Tam nhún vai, đôi chân dài gác qua cửa.

Trông thì có vẻ hắn ngồi cái tướng lười biếng, nhưng thực tế đã chặn chết đường thoát của Triệu Phú Quý.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa lại gần, cuối cùng, dừng trước cổng khu dân cư Lam Loan.
Rốt cuộc Triệu Phú Quý mới bất tri bất giác thấy có gì là lạ.
"Tiểu Lương, mày tránh ra tí..." Lão đứng ngồi không yên, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, "Để tao ra coi."
Lương Tam không nhúc nhích.
Triệu Phú Quý thầm nghĩ không ổn rồi, phản xạ đầu tiên chồm sang giật chiếc đồng hồ trong tay Lương Tam.
Nhưng một lão già gầy còm làm sao địch nổi thanh niên to lớn cường tráng.

Lương Tam giơ tay lên, lão đã với không tới.
Mà Triệu Phú Quý lông bông côn đồ khắp cái chốn quê mấy chục năm đâu phải dễ đụng chạm.

Thấy không giật được đồng hồ, mắt lão long sòng sọc, quơ cái ghế trong phòng trực nện vào cánh tay Lương Tam, muốn phá cho nát cái đồng hồ kia đi.
"** má!"
Lương Tam không ngờ Triệu Phú Quý điên lên còn có máu liều thật.

Hắn chỉ kịp trốn về sau, nhưng cánh tay vẫn bị chân ghế gặm toác một đường dài.
Triệu Phú Quý gấp gáp đập ghế rầm rầm, nhảy chồm lên tóm đồng hồ.
Nào ngờ cơ thể không nhúc nhích được, từ đâu một lực cực lớn kéo giật cổ áo khoác, nhấc bổng cả người lão từ dưới đất lên!

"Thả, thả tao ra!" Lão đạp chân gào rống.
Triệu Phú Quý giãy giụa muốn thoát ra, nhưng sức Long Nghị kìm giữ hoàn toàn không cho lão cơ hội.

Anh tóm chặt lấy, vặn ngược hai tay lão ra sau lưng.
Ngọn nguồn là vừa rồi Long Nghị và Tần Thiên vẫn trốn trong quán mạt chược cách đó không xa, quan sát tình hình qua khe cửa sổ hé ra.

Lúc này thấy Triệu Phú Quý lòi đuôi bèn xông ra phụ một tay.
Tần Thiên chạy tới đỡ Lương Tam dậy, quay đầu mắng vào mặt Triệu Phú Quý: "Cái thứ già không nên nết vô liêm sỉ nhà ông! Ăn cắp đồ người ta! Còn muốn phá cho hôi của!"
Cậu không nhịn được muốn đạp cho Triệu Phú Quý một đạp, nhưng nhìn mái tóc hoa râm của lão, cuối cùng nhịn xuống chỉ đá đá cái ghế ngã chỏng chơ trút giận.
Cùng lúc đó, mấy người trong xe cảnh sát cũng đến nơi.
"Ồ, lần này tóm được cả thủ phạm lẫn vật chứng rồi."
Hai người mặc đồng phục cảnh sát và một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng nhau đi tới.

Một trong hai viên cảnh sát cắp lấy mũ, chưa đến gần đã cảm thán.
"Triệu Phú Quý ơi là Triệu Phú Quý, ông giỏi thật đấy! Tính bắt chước Dương Thị Lang tiến cung lần hai hả?"
*"Hai lần tiến cung" là một vở kinh kịch truyền thống, trong đó có nhân vật Dương Ba (còn xưng Dương Thị Lang) trở lại hậu cung lần nữa.
Giọng viên cảnh sát sáp sáp khàn khàn, như tảng đá cạ trên mặt đất.
Long Nghị khống chế Triệu Phú Quý quay lưng về phía mấy người nọ.

Lúc này nghe được giọng nói kia, gương mặt hiếm khi lộ vẻ nghi hoặc.
"Đội trưởng Trần, anh xem, bây giờ chúng ta lập án được rồi chứ?"
Theo cạnh hai viên cảnh sát là quản lý của Tần Thiên, Phương Hoành Tiệm.

Anh bước chân vội vàng hơn hai người còn lại, khi nhìn thấy cánh tay rách toác máu me đầm đìa của Lương Tam, đôi đồng tử không tự chủ được co lại.
"Đương nhiên là được." Người đàn ông được gọi là đội trưởng Trần sờ chỏm râu quai nón, "Nếu tình hình là thật, trên một ngàn là cấu thành tội."

Phương Hoành Tiệm lạnh mặt nhìn Triệu Phú Quý bị ghì xuống sàn xi măng: "Tôi còn muốn tố cáo ông ta có ý định gây thương tích."
Tần Thiên nghe thấy Lương Tam bên cạnh xì khẽ một tiếng, bắt gặp cánh tay còn đang nhỏ máu liên tục vội vàng lục lọi tìm giấy trên người mình, rốt cuộc lại chẳng tìm thấy gì.
"Tiểu Tần, để tôi." Phương Hoành Tiệm cầm chiếc khăn tay từ túi quần ra, nói với Tần Thiên: "Tiền căn tôi đã khai với đội trưởng Trần rồi, cậu cứ trình bày rõ ràng chuyện hôm nay với cảnh sát."
"À, vâng!"
Tần Thiên biết Lương Tam và Phương Hoành Tiệm quen nhau, thế là nghiêm chỉnh giao Lương Tam cho Phương Hoành Tiệm đỡ.

Dù sao hôm nay cũng nhờ có quản lý Phương nói sẽ tìm người giúp, thế mới tóm được lão già này đây!
"Đồng chí, ngón nghề không tệ!" Trần Minh Cường lên trước vỗ vỗ vai Long Nghị, "Giao người cho chúng tôi đi."
Ô cha! Người này dáng vóc trông khỏe khắn đấy!
Chiều cao Trần Minh Cường chỉ tầm trung, tuy cơ bắp đầy mình nhưng vẫn rất hâm mộ mấy người cao ráo.
Nhớ kỳ đi nghĩa vụ quân sự đó, tiểu đội trưởng ở trại tân binh năm xưa có vóc người cao to cũng tương tự người trước mắt này.

Cao một mét chín, cường tráng, một tay nhấc được hai binh quèn trong lớp họ!
Người đàn ông quay lại, đẩy Triệu Phú Quý ra trước.

Trần Minh Cường lập tức móc còng số tám còng tay lão lại.
"Cảm ơn...!Tiểu, tiểu đội trưởng?"
Trần Minh Cường ngẩng đầu cười cảm ơn, kết quả nụ cười vừa nhếch một nửa, khuôn miệng lập tức há hốc thành hình chữ O đầy ngạc nhiên.
Tục ngữ người ta gọi là cái gì nhỉ?
Đúng thật con người cứ đụng chuyện nhắc tới là không yên được! Anh ta kêu thầm trong bụng hai câu, thế quái nào tiểu đội trưởng gần chục năm không gặp lại thù lù xuất hiện trước mặt anh ta thế này!?
Long Nghị nghe thấy danh xưng đã lâu không xuất hiện này, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên: "Cậu là...?"
Anh quan sát viên cảnh sát trước mặt, ngừng trên chỏm râu quai nón tầm hai giây, như đang hồi tưởng lại.
"Cường...!Tử?"
"Ôi! Đúng rồi! Em đây!" Trần Minh Cường mừng rỡ cười to, "Haha! Trí nhớ tiểu đội trưởng tốt thật! Bao nhiêu năm thế mà vẫn còn nhớ em!"
"Hơi ấn tượng giọng nói của cậu." Trong đôi mắt Long Nghị lóe lên nét cười, chỉ vào bộ râu của anh ta, "Người thì không nhận ra."
Trần Minh Cường hơi xấu hổ sờ râu, cười ngượng mấy tiếng.

Giao Triệu Phú Quý đã tóm chặt cho cậu cảnh viên theo sau, anh ta lại gần khoác vai Long Nghị, nháy mắt với anh ra hiệu: "Chẳng phải để râu thì trông có uy hơn à!"
Long Nghị liên tưởng đến thời Trần Minh Cường còn là cậu thanh niên trẻ măng mặt mũi non choẹt trong ký ức, nhẹ gật đầu: "Ừm, cũng phải."
Tần Thiên đứng bên chứng kiến toàn bộ quá trình "nhận người thân" vừa diễn ra, thấy Trần Minh Cường khoác vai Long Nghị cười cười nói nói, lòng bỗng thấy khó chịu.
"Anh Long...!anh quen đội trưởng Trần à?"

"Ô, Tiểu Tần!" Trần Minh Cường tình cờ hội ngộ tiểu đội trưởng nhiều năm không gặp, tâm trạng rất tốt, lên tiếng chào hỏi với Tần Thiên lần trước theo Phương Hoành Tiệm vào đồn cảnh sát báo án.
"Tôi mà biết cấp dưới cậu là bạn bè của tiểu đội trước sớm thì bữa trước đã đâu cần phiền phức thế!"
Trần Minh Cường ngoái đầu giải thích cho Long Nghị: "Trước đó Tiểu Tần với quản lý Phương vào cục bọn em báo án.

Mà đội trưởng cũng biết rồi đấy, bên ngành chúng ta phải có bằng chứng, trước đó nhân chứng vật chứng không có một sự gì, cả đồ đạc mất làm sao cũng không cáo trình rõ ràng được.

Lúc đó hoàn toàn không cách nào lập thành án."
"Đã hiểu."
Long Nghị gật đầu, đưa tay kéo Tần Thiên lại gần: "Giới thiệu làm quen."
"Đây là đồng đội trước đây của tôi, Trần Minh Cường.

Cường Tử, Tiểu Thiên hiện tại là bạn cùng phòng của tôi, nhân viên giao hàng quanh khu vực, sau này có chuyện gì khả năng còn phải làm phiền cậu."
Anh hiếm khi nói nhiều được như bây giờ, Tần Thiên lại chỉ cúi gằm đầu, chẳng vui vẻ sáng sủa giống thường ngày.
Trần Minh Cường không để bụng: "Tiểu đội trưởng khách sáo với em gì thế! Bạn đội trưởng cũng là bạn em! Hôm nay ta làm quen, sau này có dịp cứ liên hệ! Haha!"
Anh ta sảng khoái cười to, Tần Thiên bị anh ta đập bôm bốp vào vai, mạnh tay đến độ cậu thấy đau.
"Việc này còn phải ghi chép theo quy trình?"
Long Nghị nhìn người dân dần tập trung đông đúc chung quanh khu dân cư, hỏi Trần Minh Cường.
"Coi em kìa, suýt thì quên!" Trần Minh Cường vỗ đầu, "Tiểu Nghiêm, cậu đưa đồng chí Tiểu Tần và quản lý Phương về tiến hành ghi chép, sau đó báo cho người nhà Triệu Phú Quý."
"Vâng!"
Viên cảnh sát trẻ tuổi đưa tay chào Trần Minh Cường, nghiêm mặt áp giải Triệu Phú Quý vào xe cảnh sát.
Sắp xếp xong, Trần Minh Cường nhìn đôi mắt khác hoàn toàn trong trí nhớ mình của anh, đắn đo mở miệng.
"Tiểu đội trưởng, bao nhiêu năm không gặp...!Anh xem, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện với nhau chứ?"
Môi Long Nghị mấp máy, biết bữa ăn này mình không nên từ chối.
"Được."
Trần Minh Cường vui vẻ xoa xoa tay, đi trước dẫn đường: "Đi thôi đi thôi, em biết có quán tai lợn hầm ngon đáo để! Bên khu dân cư cơ, chắc chắn tiểu đội trường chưa ghé lần nào!"
Long Nghị không vội bước chân.
Anh cúi đầu nhìn thanh niên đang lăm lăm nhìn mình, xoa xoa đầu cậu, dặn dò.
"Đi giải quyết việc chính trước, tối nay về nhà rồi nói."
Mắt thấy anh Long muốn đi, mới đầu trái tim Tần Thiên xìu xuống tiu nghỉu, nhưng nghe hai chữ "về nhà" của người đàn ông, mặt mày lại hớn hở rạng rỡ.
"Dạ!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi