TRONG MỘNG TOÀN NGÂN HÀ

Edit: Yinting
FEUILLEMORT, tính từ trong tiếng Pháp, nghĩa là sắc màu úa tàn của chiếc lá khô. 

Mùa thu có lẽ là đại diện của màu sắc này, cũng giống như tâm tình vắng vẻ của Lâm Tịch vậy.

Ngày khai giảng đầu tiên của năm cuối cấp, kết quả chia lớp đã có. Lâm Tịch thực sự mừng cho Nguyễn Tinh Hà khi biết anh được phân vào lớp Olympic.

Dù gì thì nếu bạn học ổn định ở lớp Olympic thì vào trường cấp 3 trọng điểm là không thành vấn đề. Nếu đã vào được trường cấp 3 trọng điểm thì tức là bạn đã bước gần đến đại học 985 hoặc 211 [1].

[1] Đại học 985 và 211 là các trường nằm trong dự án 985, dự án 211. Đều là những trường đại học hàng đầu, chất lượng đào tạo cực kỳ tốt ở Trung Quốc. Có thể kể đến như Thanh Hoa, Bắc Kinh…

Đây hoàn toàn là nhận thức chung của cả thành phố.

Danh sách lớp mới được dán trên bản thông báo bên cạnh sân trường, được vây bởi biển người mênh mông. Sau khi Lâm Tịch đọc xong danh sách, phải vất vả lắm mới chen ra khỏi đám người.

Vừa ngước mắt lên, Nguyễn Tinh Hà đã đứng trước mặt.

Dưới tán cây rộng lớn, từng giọt nắng dịu dàng len lỏi qua từng chiếc lá, từng chút ánh sáng vàng rọi xuống, dường như đậu hết trên người trước mặt.

Nếu không phải như vậy, thì tại sao chàng trai trước mắt lại tỏa nắng, khiến người ta không thể rời mắt được chứ.

“Chúc mừng — cậu được vào lớp Olympic.”

Lâm Tịch nhìn Nguyễn Tinh Hà với một nụ cười nhẹ.

Khoảnh khắc Lâm Tịch nói chúc mừng, đó là lời từ trong tâm.

Chỉ là, tại sao sau khi nói xong, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc không tên, đè nặng trĩu trong lòng, khiến người ta không thở nổi, nhưng ngay sau đó liền trống rỗng, tựa như chưa có gì xảy ra.

Lâm Tịch không tỏ ra bên ngoài nên cũng tự động gạt cảm xúc này đi.

Nguyễn Tinh Hà vẫn mang một vẻ mặt bình thản, trên mặt cũng không có gì là vui vẻ.

Sau khi Nguyễn Tinh Hà nói lời cảm ơn, thì hai người dường như chẳng có gì để nói nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người vẫn duy trì sự im lặng, bất động.

Sự im lặng này có vẻ như kéo dài khá lâu, cũng có vẻ như kết thúc trong giây lát.

Anh và cô đi về hai phía lớp khác nhau.

Rõ ràng là có ngàn lời muốn nói, nghìn câu muốn trò, nhưng lại bị nghẹn ở họng. Chung quy là không thể nói, không thể nói cũng không dám nói.

Chỉ là ngay sau đó, Lâm Tịch chẳng còn để tâm đến thứ gì ngoài việc học.

Lớp 9-14, Lâm Tịch ngồi vào chỗ, nhìn chằm chằm vào ba tờ kiểm tra toán mà cô mới lấy từ văn phòng về. Thứ chói mắt nhất trên tờ giấy là ba số 100 đỏ chót.

“Một trăm điểm, hẳn là một điểm tốt! Nhưng mà Lâm Tịch, em không phải là học sinh tiểu học! Điểm tối đa không phải là 100 điểm! Em đang là học sinh cuối cấp! Em có cần tôi nhấn mạnh lại ý nghĩa của học sinh cuối cấp không? Bài kiểm tra 150 điểm thì đạt 100 điểm, nếu tuyển sinh cũng như vậy thì em có thể lên trường cấp 3 nào! Nếu không lên được trường cấp 3 tốt thì em sẽ vào cái đại học nào cơ chứ!… Tự mình chỉnh đốn lại trạng thái học tập cho tốt đi!”

Lời nói của giáo viên Toán luôn quanh quẩn bên tai Lâm Tịch, không dứt được!

Từ nhỏ Lâm Tịch sống với ba mẹ, trong mắt thầy cô và người lớn thì vẫn luôn là một học sinh gương mẫu.

Đối với học tập, tuy không được coi là nỗ lực 100%, nhưng cũng siêng năng cần cù, vì vậy chưa từng bị nói như thế. Hôm nay đột nhiên bị giáo viên Toán giáo huấn một lúc, khóe mắt không kìm được mà rơm rớm.

Chưa nói đến tủi thân, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

“Tịch Tịch, một lần kiểm tra không tốt cũng không có vấn đề gì mà. Hơn nữa đề kiểm tra đợt này rất khó, có nhiều người chỉ đạt điểm có hai chữ số…”

“Vốn dĩ giáo viên Toán rất độc miệng, cậu đừng để lời giáo viên nói vào lòng…”

Kim Đậu Đậu đưa khăn giấy, ôm chặt lấy Lâm Tịch, nhỏ giọng an ủi.

Lâm Tịch nhận giấy, lau mắt: “Tớ không sao. Giáo viên nói không sai…”

Lâm Tịch cầm bài kiểm tra, hỏi: “Đậu Đậu, cậu biết làm bài này không?”

Kim Đậu Đậu: “Để tớ xem, hình như bài này tớ mình đúng.”

“Vậy cậu giảng lại cho tớ đi.”

“Được, bài này là…”

….

Sau đó, Kim Đậu Đậu phát hiện từ hôm nay, dùng mắt thường cũng nhìn thấy sự nỗ lực của Lâm Tịch trong học tập. Nhưng mà hiện tượng này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì cũng đã là cuối cấp, có ai mà không nghiêm túc học hành chứ?! Ngày tháng cà lơ phất phơ cũng sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.

Trong giờ học, Lý Linh Linh ngồi trước Kim Đậu Đậu quay người, khẽ khàng chọc chọc Kim Đậu Đậu, lại chỉ chỉ vào Lâm Tịch: “Gần đây Lâm Tịch bị sao vậy?”

Kim Đậu Đậu gấp quyển ngôn tình, nhìn Lâm Tịch đang chăm chú làm bài, ghé sát vào tai Lý Linh Linh nói: “Có lẽ là bị những lời của giáo viên Toán kích thích rồi!” Kim Đậu Đậu vẫn luôn cho là như thế.

Lâm Tịch ngước mắt, nhìn thoáng qua hai người: “Không phải, học tập khiến tớ vui vẻ.”

Kim Đậu Đậu: “…”

Lý Linh Linh: “…”

Thật ra Lâm Tịch chẳng yêu thương học tập là mấy, chỉ là những lời hôm đó của giáo viên Toán giống như dấy lên một lời cảnh tỉnh.

Lâm Tịch phát hiện, chỉ cần tập trung vào học tập sẽ khiến cô quên hết các chuyện khác, loại cảm xúc này có thể lấp đầy nội tâm trống rỗng của cô.

Vì vậy, mùa đông năm cuối cấp đến rất sớm.

Nhưng Quan Thành lại chẳng có tuyết, chỉ rất rất rất lạnh. Ngày đông giá rét dường như muốn đóng băng toàn bộ sinh vật sống, khiến thế giới đều rất thanh vắng.

Sau tiết tự học buổi tối, cuối cùng Lâm Tịch cũng thu hết các bài văn.

Trong phòng đã chẳng còn bao nhiêu người, chỉ có bài hát 《Sau cơn mưa trời lại sáng》 đang được phát từ loa.

Lâm Tịch vội vàng đeo balo, ôm một chồng bài viết, chạy đến văn phòng ở lầu ba.

Năm cuối cấp Lâm Tịch vẫn học lớp 9-14, chủ nhiệm cũng không đổi, là thầy Mộc Tử. Vì vậy sau khi khai giảng, thầy Mộc Tử vẫn chọn Lâm Tịch làm đại diện Văn.

Sau khi học sinh tan học, giáo viên trường trung học Quan Thành phải khóa cửa văn phòng và tan làm. Vì thế Lâm Tịch phải nhanh chóng đến văn phòng trước khi thầy cô khóa cửa.

Khi Lâm Tịch chạy lên lầu ba, từ hành lang nhìn ra, trời đêm đã có những trận mưa dày đặc. Lâm Tịch không nghĩ nhiều, chạy đến văn phòng, đèn đã tắt.

Lâm Tịch thử đẩy cửa, quả nhiên đã khóa rồi.

Ngoài hành lang, từng giọt mưa vẫn đang rơi rả rích, càng ngày càng nặng hạt, gió cũng đã nổi lên.

Nếu là bình thường thì có thể để bài trên cửa sổ. Nhưng bây giờ đang mưa, lại có gió, chắc chắn không thể để bài lên bệ cửa sổ… Bỏ đi, vẫn nên để lại ở phòng học trên lầu bốn thì hơn.

Ngay lúc Lâm Tịch xoay người, Nguyễn Tinh Hà vừa bước ra từ trong toilet kế văn phòng.

Trên hành lang im ắng đột nhiên có thêm một người, Lâm Tịch bị dọa, lập tức vội vội vàng vàng ôm chồng bài xoay người chạy đi.

Người kia hình như là Nguyễn Tinh Hà… thật mất mặt mà…

Vừa rồi tại sao mình không chào một tiếng!

Vì sao lại vội vội vàng vàng chạy đi như vậy!

Nhất định là cậu ấy đang nhìn mình!!!

Hiện tại cậu ấy đang ở đằng sau mình nữa…

Lâm Tịch càng nghĩ càng thấy mất mặt… Nên lại bắt đầu chạy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Có điều, Lâm Tịch đang mặc một chiếc áo bông dày nặng, đằng sau đeo cái balo cồng kềnh, phía trước ôm một chồng bài văn… Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó một chút.

Giống như một chú chim cánh cụt vụng về, ở trên mặt sông đóng băng, lắc lư từ trái sang phải, chạy cũng chạy không nổi.

Cũng may, khi Lâm Tịch để bài trên lầu bốn xong, đi xuống thì hành lang đã không còn ai.

Lâm Tịch mở dù, âm thầm thở dài một hơi.

///

7h sáng hôm sau.

Mẹ Lâm gõ cửa phòng Lâm Tịch: “Tiểu Tịch, mau rời giường đi!”

Lâm Tịch vẫn nhắm mắt, rúc đầu trong ổ chăn.

Mẹ Lâm hô lớn: “Đã 7h rồi!”

“Dạ!” Lâm Tịch giật mình, lập tức mở mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, 7h.

Chúa ơi! Bị muộn rồi!

Lâm Tịch lập tức rời giường, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt.

“Mẹ, mẹ lại không gọi con dậy sớm….”

Mẹ Lâm đặt bữa sáng lên bàn, “Ngày thường con đều dậy rất đúng giờ, cũng không cần ba hay mẹ gọi nên mẹ cũng không để ý giờ… Ai biết được hôm nay con dậy trể chứ!”

Lâm Tịch đeo balo, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

“Con không ăn sao?’’

“Con không kịp đâu, sắp trễ đến nơi rồi… Hôm nay còn có tiết đọc Văn buổi sáng nữa…”

Nói chung, cứ mỗi tiết đọc Văn buổi sáng thì Lâm Tịch đều viết tên văn bản hôm đó lên bảng đen, sau đó quản lý lớp.

Mẹ Lâm gói hai chiếc bánh mì bỏ vào balo của Lâm Tịch, “Được rồi, hôm nay mẹ chở con đi học.”

Mẹ Lâm chạy xe chở Lâm Tịch đến trường, tình cờ lại gặp ngay chủ nhiệm – thầy Mộc Tử ở trước cổng trường. Thời điểm này, chỉ có lác đác vài học sinh ngoài cổng.

“Làm sao bây giờ, đụng phải thầy chủ nhiệm rồi…”

Mẹ Lâm từng tham dự vài buổi họp phụ huynh nên cũng biết thầy Mộc Tử, “Yên tâm đi, mẹ sẽ nói với thầy của con một tiếng, cứ vào lớp học đi.”

Lâm Tịch gật đầu, chạy về phía khuôn viên trường.

Ngoài trường, khi thầy Mộc Tử vừa đạp xe đến cổng trường thì mẹ Lâm chủ động chào. 

“Chào thầy Lý, tôi là mẹ của Lâm Tịch…”

Khi Lâm Tịch chạy đến lầu ba, tiếng chuông vào tiết đã reng lên.

Lâm Tịch: “…”

Khi chạy đến phòng học, lớp trưởng đang canh lớp, mọi người đều nghiêm túc học bài. Thấy Lâm Tịch đến, ánh mắt đều dồn lên người cô.

Lớp trưởng: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi, trước khi thầy Mộc Tử vào thì mau mau viết nội dung tiết đọc sáng nay lên bảng đi.”

Lâm Tịch gật đầu, sau khi viết văn bản XX lên bảng đen thì Lâm Tịch nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Kim Đậu Đậu: “Tịch Tịch, sao hôm nay cậu lại đến muộn vậy?”

Lâm Tịch: “Sáng nay tớ ngủ lố… Hình như là tối qua tớ quên cài đồng hồ báo thức…”

Kim Đậu Đậu: “Không sao đâu… Dù gì thì thầy Mộc Tử cũng không ở đây, thầy ấy không biết thì sẽ không có việc gì cả.”

Lâm Tịch: “… Ban nãy ở cổng trường, thầy ấy hẳn là đã thấy tớ.”

Kim Đậu Đậu: “…Cậu là đại diện Văn mà, thỉnh thoảng đến muộn một xíu, chắc là không sao đâu.”

Lâm Tịch: “Hy vọng là vậy. Không biết mẹ tớ nói chuyện với thầy thế nào rồi nữa.”

Trong tiết học.

Lý Linh Linh ôm vở bài tập đến bên cạnh Lâm Tịch.

“Lâm Tịch, tớ mới đi lấy bài tập từ văn phòng về, ờ… thầy Mộc Tử gọi cậu lên văn phòng một chuyến đó.”

Lâm Tịch: “Có nói là việc gì không?”

Lý Linh Linh lắc đầu: “Không có.”

Lâm Tịch nhìn về phía Kim Đậu Đậu: “Đậu Đậu, sao tớ lại có một dự cảm chẳng lành… Có lẽ là vì việc sáng nay tớ đi trễ, lúc khai giảng thầy ấy từng nói là không cho phép ai đi trễ…” 

Khi Lâm Tịch chuẩn bị sẵn sàng tâm lý thấy chết không sờn để đến văn phòng ở lầu ba, thì thầy Mộc Tử chỉ đưa cho Lâm Tịch túi bánh bao nóng hôi hổi.

Lâm Tịch:???

Thầy Mộc Tử: “Đã hạ sốt chưa?”

Lâm Tịch:???

Thầy Mộc Tử không đợi Lâm Tịch trả lời đã tự nói tiếp: “Sáng nay thầy gặp mẹ của em, bà ấy nói em bị sốt, bữa sáng cũng chưa ăn. Đây là bữa sáng của thầy cô trong văn phòng, có rất nhiều, em cầm mà ăn lót dạ đi.”

Lâm Tịch: “…Cảm ơn thầy.”

Sau đó, Kim Đậu Đậu chỉ vào bịch bánh bao mà Lâm Tịch đem về, hỏi: “囧 chuyện gì vậy! Sao mà thầy Mộc Tử lại cho cậu bánh bao chứ!”

Khi Kim Đậu Đậu biết rõ nguyên do thì không khỏi giơ ngón cái lên, cười: “Ha ha ha ha, dì thật là thông mình!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi