TRONG MỘNG TOÀN NGÂN HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yinting
Đã một thời gian từ hôm hôn lễ của Hoắc Ngôn Quân và Thời Thiển. Sau khi hôn lễ kết thúc, Thời Thiểu và Hoắc Ngôn Quân cùng đi hưởng tuần trăng mật. Trong thời gian đó, Thời Thiển nhờ Lâm Tịch tạm thời tiếp nhận dạy lớp của mình.

Lâm Tịch vui vẻ đồng ý.

Ngày ngày, sau khi Lâm Tịch đứng lớp, thì đưa các em học sinh lớp 9 ra về, rồi lại trở ngược lại văn phòng viết giáo án.

Mùa đông cũng đang đến gần, thời gian buổi sáng ngày càng ngắn, trời cũng nhanh tối hơn. Lâm Tịch bật đèn, một mình ngồi viết trong văn phòng.

“Cốc cốc—”

“Vào đi.” Cửa mở ra, Lâm Tịch ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Thâm.

Lâm Tịch bỏ bút xuống, mỉm cười: “Thầy Chu, thầy chưa về sao?”

Chu Thâm cong môi cười: “À, chưa. Thấy đèn trong văn phòng em còn sáng, nên anh ghé xem thử.”

Lâm Tịch gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Chu Thâm.

Dường như Chu Thâm bị đôi mắt hình bán nguyệt kia làm rung động, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, nói chuyện cũng không được tự nhiên nữa.

“Đúng rồi, cuối tuần này Viện bảo tàng Nam Thành có tổ chức buổi sự kiện văn hóa trà. Ở đây anh có hai vé, em có muốn đi xem không?”

Lâm Tịch nghe xong, không chút do dự mà nói: “Cảm ơn thầy, nhưng mà cuối tuần này tôi còn có việc, không có thời gian đi được.”

Chu Thâm vội vàng nói: “Không sao không sao, cuối tuần sau nữa cũng tổ chức hoạt động này, em…”

Lâm Tịch ngắt lời Chu Thâm: “Thầy Chu, cuối tuần tới nữa tôi cũng không có thời gian.” Dừng một chút, cô chậm rãi nói, “Thầy Chu, thật xin lỗi. Thầy không cần phải lãng phí thời gian lên tôi đâu.”

Chu Thâm nắm chặt hai tấm vé còn ở trong túi áo.

Cuối cùng chỉ nói: “Nhưng tôi lại không nghĩ rằng đó là việc lãng phí thời gian.”

“Xin lỗi, quấy rầy rồi.” Chu Thâm lấy hai tấm vé ra, đặt lên bàn của Lâm Tịch. “Anh cảm thấy em sẽ có hứng thú với hoạt động này, cứ đi xem nếu em có thời gian.”

“Anh đi trước.”

Nói xong anh ta rời đi, đầu cũng không ngẩng lên một lần.

Lâm Tịch cầm bút lên, rồi bỏ xuống, cầm lên, bỏ xuống.

Không có tâm trạng viết giáo án nữa, Lâm Tịch liền đóng bút lại.

“Ầy—”

Nằm trên bàn làm việc thở dài, lại nhìn chằm chằm vào hai tấm vé kia.

Lần đầu tiên Lâm Tịch phát hiện, hóa ra cảm giác từ chối người khác cũng rất khó chịu.

Chu Thâm nói không sai, thực sự là cô có hứng thú với việc này, và cũng có thời gian, không đi là vì cô đang từ chối anh ấy.

Chắn chắn là Chu Thâm hiểu ý mình, vì vậy mới trực tiếp đưa luôn hai vé cho cô.

Bình tĩnh mà suy xét, thật ra con người Chu Thâm không tồi, công việc ổn định, tính tình ôn hòa. Lúc Lâm Tịch đoán được suy nghĩ của Chu Thâm, cũng không phải là chưa suy xét qua anh ấy, dù gì thì mấy năm nay ba mẹ ở nhà cũng thúc giục quá rồi.

Chỉ là, cô vẫn thiếu chút cảm xúc gì đó với Chu Thâm. Là loại mong ước mãnh liệt muốn được chung sống cùng nhau.

Nếu ngay từ đầu mà không ươm hy vọng, có lẽ sau này sẽ không có quá nhiều thất vọng. Nhưng nếu đã gieo hy vọng, mà sau này phải đối mặt với thất vọng, thì cảm giác này sẽ được nhân lên thêm tận mấy lần.

Lâm Tịch đã trải qua, nên hiểu được. Vì vậy ngay từ đầu đã chọn từ chối.

Trùng hợp là tối đó, Kim Đậu Đậu gửi Wechat cho cô, rủ ra ngoài ăn lẩu, còn nói là có thứ muốn đưa cho cô.

Từ trước đến nay, Kim Đậu Đậu luôn nghĩ gì nói đó, hiếm khi úp úp mở mở, Lâm Tịch nghĩ tối nay cũng không bận bịu gì nên đồng ý.

Quán lẩu, hơi nóng bốc lên khắp mọi nơi.

“Tèn– Tén–Ten.”

Kim Đậu Đậu vừa tự tạo âm thanh, vừa lấy ra một tấm vé từ trong túi, đưa cho Lâm Tịch.

“Thế nào, vẫn là chị đây tốt với em nhất phải không?”

Lâm Tịch nhận lấy, phát hiện ra tấm vé này giống y xì tấm vé mà Chu Thâm đưa cho cô.

“Tấm vé này có gì đặc biệt sao?”

Kim Đậu Đậu bày ra vẻ hối hận: “Uổng công thường ngày ngươi hay đến Viện bảo tàng như vậy, thế mà cái này cũng không biết sao? Khụ khụ, để lão phu giải đáp cho ngươi.”

“Triển lãm lần này của viện bảo tàng so với trước đây không giống nhau. Đây là sự kiện do Viện bảo tàng Nam Thành phối hợp với Bắc Thành, cùng tổ chức. Nghe đồn phía trên rất coi trọng sự kiện lần này, đợt đầu chỉ phát hành có 1000 tấm vé.”

“Tấm vé đang nằm trong tay cậu, là do tớ vất vả lấy được từ tòa soạn đấy.”

“Thế nào, có phải đột nhiên phát hiện không có cách nào báo đáp tớ phải không!^_^”

Lâm Tịch im lặng vài giây, lắc đầu: “Không phải.”

“Cậu nói cậu nhận được tận hai vé một lúc—”

“Như vậy thì trong nhà phải có bối cảnh chứ đùa!”

Lâm Tịch: “Trường tớ có một giáo viên, tên là Chu Thâm, đã cho tớ hai vé.”

“Chính là thầy Chu mà thích cậu á?”

Lâm Tịch gật đầu.

“Đưa cho cậu lúc nào?”

“Tối nay.”

“Vậy cậu còn do dự cái gì hả? Còn không mau nắm cho chắc!”

Kim Đậu Đậu nhìn vẻ mặt không chút xao động của Lâm Tịch, thì biến thành bộ dạng hận không thể rèn sắt thành thép, tiếp tục nói: “Cái thầy Chu Thâm đó, trước đây tớ đến trường cậu cũng từng thấy rồi. Người ta đẹp trai lịch sự, mi thanh mục tú [1], tuy rằng tướng mạo không thể gọi là đẹp đến kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức tệ.”

[1] Lông mày thanh mảnh, ánh mắt có thần.

“Hơn nữa còn làm giáo viên, phẩm hạnh chắc cũng ổn, công việc lại ổn đinh. Hai người còn dạy tại một trường học, chẳng phải lúc nào cũng có thể gặp mặt sao? Nhưng mà tớ chỉ không ngờ rằng, một người nhìn thật thà như vậy, hóa ra gia đình cũng có lai lịch.”

“Mấu chốt là anh ta thích cậu, cũng phải ba, bốn năm rồi ha? Kiên trì một than gian lâu như vậy, tâm ý vẫn chưa hề thay đổi, ở điểm này, thì tốt hơn nhiều so với mấy người đàn ông khác.”

“Ầy, tớ nói nhiều như thế, cậu có nghe không hả Tịch Tịch?”

“Tớ nghe mà! Giọng điệu nói chuyện của cậu y như mẹ tớ ấy, rốt cuộc cậu là mẹ tớ hay bạn thân của tớ vậy?”

Kim Đậu Đậu uống một ly Coca, tiếp tục nói: “Tớ á, bề ngoài là một người bạn thân, nhưng lại chứa tấm lòng của một người mẹ!”

“Dì Kim, cảm ơn dì! Cậu vẫn nên lo cho chung thân đại sự của bản thân thì hơn! Lần trước có nói đến chuyện đó mà, sao giờ không có tin tức gì nữa?”

“Tớ chỉ chơi chơi chút, không phải là thật.” Kim Đậu Đậu không quan tâm, chăm chú gắp miếng bò cuộn chấm nước sốt, ăn vào bụng, cực sảng khoái, “Nghiêm túc mà nói thì Chu Thâm đáng để cậu suy xét. Đúng rồi, không phải anh ta cho cậu hai vé sao? Cuối tuần này đi cùng anh ta đi.”

Lâm Tịch nhấp miếng nước trái cây, lắc đầu: “Tớ từ chối rồi.”

“Trước đây tớ nghĩ mọi người đều là đồng nghiệp, sợ nếu nói trắng ra thì sau này chạm mặt sẽ rất ngượng ngùng, nên tránh được anh ấy thì sẽ tránh. Nhưng tối nay, tớ không nhịn được… thôi, thế này cũng tốt.”

Kim Đậu Đậu lắc đầu: “Mấy năm nay có quá trời người theo đuổi cậu, mà ai cậu cũng không đồng ý, thật không biết cậu thích hình mẫu như nào nữa?”

Mình thích hình mẫu thế nào?

Một bóng dáng xuất hiện trong đầu Lâm Tịch, chỉ loáng thoáng, không rõ ràng, vừa xuất hiện thì biến mất ngay.

Sau vài ngày đấu tranh tư tưởng, Lâm Tịch quyết định một mình đến Viện bảo tàng Nam Thành vào cuối tuần. Cũng coi như hoàn toàn không uổng phí tấm vé mà Chu Thâm đưa. Còn tấm vé mà Kim Đậu Đậu đưa thì trả lại cho cậu ấy.

Cuối tuần, Viện bảo tàng tiếp đón khá nhiều người, lứa tuổi nào cũng có. Viện bảo tàng rất lớn, được chia thành hai tầng. Chỉ có phòng thứ ba trên lầu hai là tổ chức triển lãm văn hóa trà.

Không biết có phải do số người quá đông hay không, mà buổi triển lãm này phải đặt vé. Chỉ những ai có vé mới được vào dự thính.

Lâm Tịch đưa vé, bước vào phòng số ba thì thấy một cô gái hướng dẫn trẻ, mặc đồng phục, đeo loa nhỏ, đang giải thích giới thiệu. 

Có rất nhiều người vây xung quanh.

Trong quyển Kinh Trà của Lục Vũ thời nhà Đường có nói: Người pha trà, có nguồn gốc từ tộc Thần Nông, và được ghi lại từ thời Lỗ Chu Công…”

Khi nói về trà, cô gái hướng dẫn vừa nói vừa cầm một tách trà trên tay làm mẫu.

“Đầu tiên là nghiền trà thành bột mịn, cho vào tách trà, sau đó đổ nước sôi vào. Ban đầu chỉ rót một ít nước sôi, kế đến mới rót vừa đủ, vừa rót vừa dùng samovar [2] khuấy nhẹ…”

[2] Là cái này nè



Cuối cùng, mọi người chỉ thấy nước trà có một màu trắng tinh, bột trà tan đều, bọt chạm mép tách, đọng lại rất lâu.

Người nào chỉ cần hơi hiểu biết về trà đạo thì sẽ biết kỹ thuật “trà điểm” rất khó.

Nghe xong một lượt, mọi người dần tản ra.

“Cẩn thận.”

Lâm Tịch suýt thì ngã, may mà có người đỡ sau lưng.

“Cảm ơn.”

Lâm Tịch đứng vững, ngước mắt lên, hóa ra là Hàn Diệc Xuyên.

“Anh Diệc Xuyên.” Lâm Tịch hoàn toàn để lộ cảm xúc kinh ngạc trên mặt.

Hàn Diệc Xuyên thấy thế cũng cười nhẹ, cả người tràn ngập gió xuân: “Thế nào, thấy anh thì ngạc nhiên đến vậy à?”

Lâm Tịch mỉm cười, gật đầu: “Có chút chút. Thật không ngờ bây giờ anh lại ở Nam Thành.”

“Nhìn biểu cảm của em thì không giống như một chút nhỉ.”

Lâm Tịch vẫn mỉm cười.

///

Nhà hàng Rose Manor.

“Được rồi, cứ như vậy trước đi.” Hàn Diệc Xuyên đóng thực đơn lại, trả cho người phục vụ.

Khi người phục vụ rời đi, Hàn Diệc Xuyên mới lên tiếng: “Đã lâu rồi anh không đến Nam Thành, cảm giác như nơi này có rất nhiều thay đổi.”

Lâm Tịch gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Nói cho cùng thì Nam Thành cũng không hề giống với Quan Thành của chúng ta, dù nhiều năm trôi đi thì vẫn như cũ.”

“Đúng vậy.” Hàn Diệc Xuyên cười, “Tiểu Tịch—”

Lâm Tịch thấy người phục vụ đang đến, vội vàng mở miệng: “Beefsteak đến rồi, anh Xuyên nếm thử xem hương vị có thay đổi không.”

Hàn Diệc Xuyên mỉm cười, dừng câu chuyện, cầm lấy dao và nĩa.

Lâm Tịch tiếp tục vừa cười vừa nói: “Em nhớ, lúc trước em chưa biết ăn đồ Tây. Lần đầu tiên ăn là do anh Xuyên dắt đi, cùng với bạn cùng phòng của em nữa. Hồi đó anh nói, hương vị của nhà hàng này là chính tông nhất…”

“Mọi thứ ở nơi này đều khiến anh hoài niệm.”

“Tiểu Tịch, anh đang định sẽ định cư ở Nam Thành luôn.”

Lâm Tịch ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn trở lại vậy?”

“Cũng không tính là đột nhiên, từ đầu anh đã tính toán sẽ ở lại Nam Thành mà.”

Lâm Tịch mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói ra được.

Màn đêm dần buông xuống, Lâm Tịch và Hàn Diệc Xuyên ra khỏi nhà hàng.

“Tiểu Tịch, để anh đưa em về.”

Hàn Diệc Xuyên vừa dứt lời, thấy Lâm Tịch muốn từ chối, liền nói: “Đừng từ chối nữa. Em xem anh như anh trai, thì anh trai đưa em gái về cũng là chuyện đương nhiên mà?”

Lâm Tịch không tìm ra điều gì để phản bác, đành phải đồng ý.

Hàn Diệc Xuyên chở Lâm Tịch về dưới chân chung cư.

Lâm Tịch xuống xe: “Cũng không còn sớm nữa, anh Diệc Xuyên mau về nghỉ ngơi đi.”

Hàn Diệc Xuyên gật đầu: “Tiểu Tịch, em cũng nghỉ ngơi sớm chút, lúc nào rảnh lại liên lạc nhé.”

Lâm Tịch thấy xe của Hàn Diệc Xuyên đi xa rồi, mới quay người đi đến thang máy.

“Tiểu Tịch? Anh Diệc Xuyên? Gọi nhau thật thân thiết.”

Trong màn đêm tĩnh lặng, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng cất lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi