TRỒNG MỘT HOTBOY LÀM CHỒNG



Bảo vật gia truyền nhà họ Lư là một hạt giống? Cánh tay đang ôm chậu cây của Hạ Chi run lên.

Lúc này, trong nhà truyền đến tiếng chuông báo cuộc gọi đến của điện thoại Hạ Chi.

Hạ Chi ôm cây nhỏ, vừa định đi vào nhà lấy điện thoại thì Lữ Thiến đã đi lên trước một bước, cản đường đi của cô.

Cô ta đỏ mắt nói: “Cô đừng nghĩ là đi được.”

“Điện thoại của tôi đang đổ chuông.” Bị ngăn cản lặp đi lặp lại nhiều lần, Hạ Chi cũng thấy oan ức trong lòng, liền nói với Lữ Thiến.

Lữ Thiến làm lơ: “Trước khi bà ngoại tôi hôn mê, đã nắm lấy tay tôi bảo tôi nhớ lại câu chuyện mà bà đã kể cho tôi khi còn bé. Ban đầu tôi còn không hiểu, về sau thì tôi đã nhớ ra.”

“Sau khi bà kể chuyện hạt giống nảy mầm, anh Thẩm Việt lúc bé tưởng chuyện này là thật, nên muốn trồng ra một người từ trong cây. Khi ấy bà tôi đã cười rất lâu, nhấn mạnh với anh Thẩm Việt là không phải tất cả hạt giống đều có thể trồng ra người, và không phải ai cũng có thể khiến hạt giống đặc biệt đó nảy mầm.”

“Cho nên, hạt giống này của nhà họ Lư, chắc chắn có tồn tại.”

“Lúc đó bà ngoại tôi chạy nạn vội vàng, gấp gáp rời đi theo nhà họ Thẩm nên không mang hạt giống kia theo. Cô nói cây của cô là do bà cô để lại cho cô, vậy thì nó chắc chắn là bảo vật của nhà họ Lư chúng tôi rồi. Vốn hẳn là nên để vật về chủ cũ, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn mang chậu cây này đến bệnh viện, thử xem có thể làm cho bà ngoại tỉnh lại hay không. Để bà biết rằng, trên thế giới này ngoài bà nội đã chết sớm của cô ra, thì vẫn còn những người thân là chúng tôi đây. Chúng tôi mới là người quan tâm, luyến tiếc bà nhất!”

Chuông điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên liên tục. Hạ Chi nghe Lữ Thiến nói thế, thì cô vừa thấy sốc, vừa cảm thấy ngực như bị lấp kín, hốc mắt thoáng cái đã đỏ lên.

Thật ra Hạ Chi cũng hiểu, tình hình của bà ngoại Lữ Thiến sợ là đã nguy cấp, cho nên Lữ Thiến mới mất lý trí như thế. Cô có thể hiểu tâm trạng lo lắng cho người thân của Lữ Thiến, nhưng cô là người cháu gái mà bà nội thương yêu nhất, nên đối với cô mà nói, mỗi một câu của Lữ Thiến đều như đâm vào trái tim cô vậy.

Nếu Lữ Thiến chỉ đến tìm cô để mượn cây nhỏ, tất nhiên Hạ Chi sẽ không từ chối. Nhưng bây giờ, cho dù có thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ giao cây nhỏ cho Lữ Thiến đâu.

Bất kể là sự không tôn kính với người bà đã qua đời, hay là câu chữ của cô ta, đều là sự bôi nhọ với bà nội Hạ Chi, vì thế cô không thể dễ dàng tha thứ.

Hạ Chi nói: “Lữ Thiến, tôi nhấn mạnh lại lần nữa, hiện tại không ai có thể chứng minh bà nội tôi là thư đồng nhà các cô, không có ai xác nhận sự thật nên tôi hi vọng cô bỏ chút tôn trọng. Tôi có thể hiểu tâm trạng lo lắng cho bà ngoại của cô, nhưng bà nội cũng là người thân nhất với tôi, tôi không cho phép cô sỉ nhục bà tôi trước mặt tôi!”

“Vậy thì bảo bà của cô lúc trước đừng có làm việc trái với lương tâm ấy!” Lữ Thiến nói, rồi vươn tay với Hạ Chi: “Cô có đưa tôi hay không đây?”

“Không đưa.” Hạ Chi lạnh lùng thốt, “Đây là di vật bà nội để lại cho tôi, khi còn chưa chắc chắn đây là bảo vật lúc trước của nhà họ Lư mấy người, thì ai cũng không có tư cách cướp nó đi.”

“Cướp?” Lữ Thiến bị thái độ của Hạ Chi làm cho kích thích, “Đây không phải cướp, mà là vật về chủ cũ!”

Lữ Thiến nói xong, thấy Hạ Chi không chịu giao ra, liền tiến lên một bước, muốn cướp cây nhỏ từ trong tay Hạ Chi.


Từ sau khi Hạ Chi tốt nghiệp tiểu học, thì không còn xảy ra xung đột cơ thể với người khác nữa. Lữ Thiến đột nhiên nhào tới, khiến Hạ Chi giật nảy mình, theo bản năng liền ôm chặt cây nhỏ vào trong ngực.

Chậu cây kia vốn cũng không to, lại được Hạ Chi che chở chắc chắn như thế, khiến Lữ Thiến không lấy được đến tận mấy lần. Cuối cùng, dường như cô ta đã nổi nóng, trực tiếp đẩy Hạ Chi một cái.

Cơ thể Hạ Chi mất thăng bằng, lui về sau hai bước. Chậu cây trong tay cô cũng trượt xuống, rơi đập xuống đất kêu “Choang” một tiếng.

Thế giới như yên tĩnh trong một giây, chuông điện thoại trong nhà cũng dừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Đồ gốm bị đập như thế thì bể nát ngay tại chỗ, bùn đất văng khắp nơi, đè lên rễ cây nhỏ. Hạ Chi vội vàng ngồi xổm người xuống nâng cây nhỏ lên, lúc phát hiện phần rễ trong đất đã bị đè gãy, sắc mặt Hạ Chi lập tức thay đổi.

Rễ là bộ phận quan trọng nhất của cây, trực tiếp quyết định tỉ lệ cây sống sót. Đoạn rễ bị đứt hơn nửa, cho dù cây nhỏ cuối cùng vẫn được nuôi sống, thì cũng bị tổn thương nguyên khí.

Cô dốc lòng nuôi nó lâu như vậy, bình thường còn không nỡ ngắt cả chiếc lá, vậy mà hôm nay lại bị người ta làm rơi thành thế này!

Lữ Thiến cũng không ngờ kết quả sẽ như vậy, thấy Hạ Chi ngồi xổm ở đó, tay cầm cây nhỏ run lên thì nói: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý đẩy cô đâu, tôi chỉ cuống quá thôi.”

“Cơ thể bà ngoại vốn đã rất tệ, tôi từ nước ngoài về là hi vọng bà được vui vẻ, để thân thể có thể phục hồi tốt hơn. Kết quả lại bởi vì chúng ta, mới khiến bà ngoại phải làm phẫu thuật. Bác sĩ nói, chỉ cần bà có chuyện để muốn sống sẽ có hi vọng tỉnh lại. Tôi chỉ muốn cô giúp tôi, để bà ngoại tỉnh lại mà thôi, Tôi không thể hiểu vì sao cô lại không chịu phối hợp với tôi…”

“Cô đi đi.” Hạ Chi dùng tay gom đất chồng lên chỗ gần cây nhỏ, thấp giọng nói.

“Thôi được, tôi không cướp cây với cô nữa, cô theo tôi đến bệnh viện một chuyến đi.”

“Cút ra ngoài!” Hạ Chi phẫn nộ quát.

Thấy Lữ Thiến nhìn mình với vẻ khó tin, Hạ Chi đứng thẳng người, cũng mặc kệ bùn đất trên tay mà trực tiếp đẩy Lữ Thiến ra ngoài. Sau đó cô đóng cổng lại thật mạnh, khóa cô ta ở bên ngoài.

“Hạ Chi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu.” Lữ Thiến đứng gọi ngoài cửa.

Bây giờ thần trí cô ta mới trở về, cũng cảm thấy ban nãy mình quả thực là cố tình đến gây sự.

Nhưng điều khiến cô ta tỉnh táo không phải chậu cây bị đập vỡ kia, mà theo Lữ Thiến, cô ta đẩy Hạ Chi một cái mới là chuyện tồi tệ nhất, còn đập vỡ cây nhỏ chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Mặc dù trong miệng cứ nói là muốn vật về chủ cũ, nhưng thứ cô ta thật sự để ý không phải cái gọi là hạt giống mơ hồ kia. Một chậu cây mà thôi, hiện tại chỉ cần có tiền, cây gì chả mua được.

Chỉ vì Hạ Chi không chịu theo cô ta đến bệnh viện, Lữ Thiến mới trút giận sang cây vì thẹn quá hoá giận.

Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của Hạ Chi, Lữ Thiến thấy khó chịu lại lo lắng trong lòng, liền nhịn không được mà vừa nói xin lỗi vừa gõ lên cổng.

Hạ Chi không để ý đến cô ta. Cô vừa lau nước mắt, vừa vào nhà lấy một cái chén từ phòng bếp, rồi ra lại sân trồng cây nhỏ vào trong chén.

Lúc vùi đất, nhìn đoạn rễ bị đứt đi một nửa của cây nhỏ, Hạ Chi thấy đau lòng ghê gớm. Hạ Chi cũng không nỡ ném đoạn rễ bị đứt kia đi, mà vùi hết vào trong đất.

Lúc này, hai tiếng chuông vang lên, một tiếng là Lữ Thiến ngoài cửa, còn một tiếng là nhạc chuông điện thoại của Hạ Chi ở trong nhà.

Hạ Chi ôm cây nhỏ vào nhà, nhìn hai chữ “Thẩm Việt” hiện lên trên màn hình điện thoại, cô liền hít hít mũi, cố gắng để cảm xúc của mình ổn định xuống rồi mới nhấn nút trả lời.

“Hạ Chi.” Điện thoại vừa kết nối, Hạ Chi liền nghe được giọng của Thẩm Việt. Không biết có phải là ảo giác của Hạ Chi hay không, mà cô cảm thấy giọng của Thẩm Việt hơi suy yếu và lo lắng hơn bình thường, “Em không sao chứ?”

“Em… em không sao ạ.” Hạ Chi vội vàng nói, “Bây giờ anh đang ở bệnh viện à, tình hình của bà ngoại Lữ Thiến… thế nào rồi anh?”

Thẩm Việt bên kia trầm mặc một lúc: “Qua đời, hai phút trước rồi.”

Hai phút trước?

Hạ Chi sững người.

Cô nhìn ra ngoài cửa.

Cổng biệt thự được chạm rỗng, từ trong nhà nhìn ra ngoài vẫn có thể thấy loáng thoáng người ở ngoài cửa.

Lữ Thiến đang dựa vào cổng, hình như cũng đang nghe điện thoại.

Hai phút trước, không phải là thời điểm Lữ Thiến với Hạ Chi đang tranh chấp sao.

Hôm nay Lữ Thiến thất thố như vậy, Hạ Chi cũng đã đoán ra là tình trạng của bà ngoại cô ta không được tốt. Nhưng cô cũng không thể ngờ, bà ấy lại ra đi vội vàng như thế.

Mặc dù Lữ Thiến luôn nhấn mạnh là bà nội Hạ Chi nợ nhà bọn họ, khiến Hạ Chi thấy rất không thoải mái, nhưng dù sao trước đó Hạ Chi cũng từng trò chuyện với bà ngoại Lữ Thiến, mà bà ngoại Lữ Thiến cũng rất ôn hòa với Hạ Chi.

Một người rất giống bà nội cứ thế mà qua đời, làm cho Hạ Chi đang phẫn nộ lại thêm cả mất mát. Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vậy nên cô không biết phải nói gì.


“Thẩm Việt, Lữ Thiến tới tìm em muốn lấy nhỏ, nói phải mang đến bệnh viện cho bà Lư nhìn, nhưng em không đưa cho cô ấy. Mới vừa nãy, phần rễ bị đứt mất một nữa, không biết về sau còn có thể nuôi sống hay không nữa.” Hạ Chi lẩm bẩm. Đáng lẽ cô định che giấu cảm xúc trước mặt Thẩm Việt, nhưng giờ nói đến chuyện này, nước mắt cô lại không kiềm được mà chảy xuống, “Có phải đều bởi vì em… em quá ích kỷ… nên mới…”

“Tất nhiên không phải rồi.” Thẩm Việt lập tức nói, “Hạ Chi, hạt giống là bà nội để lại cho em, là đồ của em, đừng suy nghĩ lung tung, hiểu chưa nào?”

Hạ Chi nắm chặt điện thoại, khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Bây giờ Thiến Thiến vẫn đang ở chỗ em à?” Thẩm Việt hỏi.

“Cô ấy đang đứng ngoài cổng ạ.” Hạ Chi nói, lại liếc mắt nhìn ra ngoài cổng. Cô phát hiện Lữ Thiến đã cúp điện thoại, đi ra ven đường cách đó không xa gọi taxi.

Vùng này là khu biệt thự, rất ít xe taxi qua lại, thỉnh thoảng mới thấy một hai chiếc nhưng bên trong đều đã có người ngồi. Tính Lữ Thiến bộp chộp, sau khi liên tục ngoắc mấy chiếc taxi đều không dừng lại, thì gấp đến độ giậm chân, nhưng vẫn không thể làm gì.

Thẩm Việt khẽ thở dài một hơi: “Trước khi bà Lư đi, rất muốn gặp em ấy.”

Hạ Chi nghe vậy thì im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài.

Lữ Thiến vì muốn bà ngoại tỉnh lại, mà mất lý trí chạy tới tìm Hạ Chi ở thời điểm này, thì lúc cô ta biết chân tướng, ắt hẳn trong lòng sẽ thấy áy náy và hối hận cả đời.

Nghĩ đến điều này, tuy rằng Hạ Chi vẫn phẫn nộ với hành vi của Lữ Thiến, cũng không định tha thứ cho cô ta. Chỉ là, khi cô nghe được kết quả ma xui quỷ khiến như thế, cũng khó tránh khỏi thấy hơi thổn thức.

“Thẩm Việt, có phải cơ thể anh đang không thoải mái lắm đúng không?” Hạ Chi hỏi.

Mặc dù Thẩm Việt đã cố gắng che giấu, nhưng dù chỉ thông qua điện thoại, thì Hạ Chi cũng có thể cảm giác được giọng của Thẩm Việt nhẹ hơn bình thường.

Không phải kiểu hạ giọng, nói nhẹ để kiềm chế cảm xúc, mà kiểu nhẹ như đang che giấu thống khổ gì đó vậy.

Thẩm Việt lập tức nói: “Bà Lư qua đời, mọi người đều rất đau buồn. Em ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối anh với bố mẹ sẽ về tìm em.”

Lý do này của anh hoàn toàn kín kẽ, nhưng không biết tại sao Hạ Chi lại càng thấy không yên lòng hơn.

“Được ạ.” Hạ Chi ngoan ngoãn đáp lại. Chờ sau khi cúp điện thoại, cô liền đi tới cửa, nhìn về phía Lữ Thiến ngoài cổng.

Mãi không gọi được xe, Lữ Thiến gần như đã sụp đổ. Giờ phút này cô ta đã ngồi xuống ven đường, mặc dù Hạ Chi không thấy rõ mặt cô ta nhưng cũng đoán được, chắc là sắp khóc.

Cô ta mới về từ nước ngoài nên không mấy hiểu rõ

tình hình trong nước, hiển nhiên cũng không biết ở những nơi như khu biệt thự kiểu này, thì nhà nào cũng có xe, tỉ lệ sử dụng đến xe taxi là không cao nên tài xế taxi cũng rất ít đi dạo qua đây. Nếu ai muốn gọi xe, thì sử dụng App trong điện thoại là được. Đặt một chiếc xe đến bệnh viện, Hạ Chi vừa thu xếp ổn thỏa cho cây nhỏ, vừa chờ đợi.

Năm phút sau, một chiếc taxi dừng ngoài cổng. Lữ Thiến đang ngồi khóc trên mặt đất chợt thấy có một chiếc xe thì lập tức mừng rỡ. Cô ta vừa định lên xe, tài xế taxi đã cản lại ngay: “Cô có gọi xe không?”

“Gọi xe gì?” Đôi mắt Lữ Thiến sưng đỏ, nhìn tài xế taxi với vẻ mù mờ.

“Xe này có người đặt trước rồi, cô đổi xe khác đi.” Tài xế taxi vừa nói, vừa gọi điện thoại cho Hạ Chi.

Lữ Thiến nghe xong, lập tức cuống lên. Nếu không có xe thì không sao, rõ ràng có một chiếc xe trống, vì sao lại không cho cô ta lên.

Đúng lúc này, cánh cổng sau lưng bị mở ra, Hạ Chi cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông quơ quơ về phía tài xế taxi, sau đó mở cửa xe ngồi lên.

Lữ Thiến thấy Hạ Chi lên xe, mấy lần muốn mở miệng nhờ Hạ Chi cho theo với, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Hạ Chi, Lữ Thiến lại nói không ra lời.

Chỉ sau khi người thân nhất của mình rời đi, thì mới hiểu loại đau khổ này.

Khi bà ngoại còn sống, trong đầu Lữ Thiến toàn nghĩ đến chuyện hi vọng bà ngoại sớm ngày khỏe lại. Hiện tại bà ngoại đi rồi, cô ta vừa hối hận, đồng thời rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hạ Chi lại xem cây nhỏ kia như báu vật.

Bất kể hạt giống là của ai, thì đều là di vật mà trưởng bối trong nhà để lại. Nếu như bây giờ có ai dám cướp đồ mà bà ngoại để lại cho cô ta, thì Lữ Thiến cũng sẽ nổi điên thôi.

“Thật sự xin lỗi, Hạ Chi, rất xin lỗi. Tôi không nên tới tìm cô, cũng không nên cướp đồ của cô, rất rất xin lỗi…” Thấy xe sắp lái đi, Lữ Thiến khóc nấc, nói.

Hạ Chi nhìn dáng vẻ khóc nấc của cô ta, liền nói với tài xế taxi: “Bác tài ơi, có thể chở thêm người nữa không ạ?”

“Là bạn của cô à?” Tài xế taxi hỏi.

“Không phải ạ.” Hạ Chi nói, “Nhìn cô ấy thật đáng thương.”

“Vậy thì lên đi.” Nhìn Lữ Thiến đang khóc lóc, tài xế taxi thở dài nói.

Ở loại thời điểm này, Lữ Thiến cũng không lo đến vấn đề mặt mũi gì đó nữa. Thấy bọn họ đã đồng ý, cô ta lập tức mở cửa xe rồi ngồi lên.

Đoạn đường từ biệt thự của Thẩm Việt đến bệnh viện khá xa. Tài xế taxi chuyên tâm lái xe, Hạ Chi trầm mặc, Lữ Thiến cũng không dám mở miệng vì giờ trong đầu cô ta toàn nghĩ đến chuyện bà ngoại. Bầu không khí trong xe vừa ngột ngạt lại kỳ lạ.


Vất vả lắm mới đến được bệnh viện, Hạ Chi với Lữ Thiến cùng đi lên tầng, vào phòng bệnh của bà ngoại Lữ Thiến.

Vừa vào cửa, bà lão vốn ở trong phòng bệnh đã không còn gặp được nữa, chỉ còn lại vợ chồng bộ trưởng Lữ, và cả nhả Thẩm Việt đang thu đọn di vật của bà lão.

Thấy Lữ Thiến và Hạ Chi đi vào, mọi người đều hơi sửng sốt. Thẩm Việt đi tới đầu tiên, dắt lấy tay Hạ Chi: “Sao giờ lại tới đây?”

Hạ Chi nhìn Thẩm Việt, thấy sắc mặt của anh quả nhiên tái nhợt, rõ ràng là tái hơn bình thường rất nhiều, bèn trở tay nắm tay anh, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy giọng anh lạ lắm, nên hơi lo lắng cho anh.”

Thẩm Việt sửng sốt, nhịn không được mà đưa tay xoa đầu Hạ Chi: “Em không sao là tốt rồi, bên anh thì có gì mà lo lắng chứ hả.”

Hạ Chi nhìn mặt mũi tái nhợt của Thẩm Việt, thấy may vì trực giác của mình.

Mà đổi thành bên kia, thấy Lữ Thiến rốt cuộc cũng đã về, bộ trưởng Lữ liền giận dữ. Ông ta gần như không hề do dự, mà đi lên trước rồi cho Lữ Thiến một cái bạt tai.

Không ai ở đây lại nghĩ bộ trưởng Lữ sẽ tức giận như thế, nên ai cũng ngây người, đến Hạ Chi cũng bị giật mình.

Mẹ Lữ Thiến đi nhanh tới, cản cánh tay của bộ trưởng Lữ: “Bây giờ ông đánh con bé còn có tác dụng gì, Thiến Thiến cũng đâu muốn thế. Ai mà biết… chuyện lại thành thế này.”

Nói rồi nói, lại nghĩ đến người mẹ đã ra đi, mẹ Lữ Thiến cũng không nhịn được mà khóc lên.

“Nó mà không muốn? ! Lúc này rồi còn rời bệnh viện chạy đi tìm Hạ Chi, người chết ra đi không nhắm mắt, mặt mũi còn lại của nhà chúng ta cũng bị con làm cho mất hết rồi!” Bộ trưởng Lữ giận dữ hét lên, “Con còn về làm gì, đi luôn đi. Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng không chịu nghe. Lữ Thiến à, con thật sự làm bố quá thất vọng!”

Lữ Thiến ôm mặt, trên mặt đau rát. Cô ta nhìn bố mẹ với vẻ kinh hoàng, không rõ tại sao lại trở thành thế này.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là hòn ngọc quý trong nhà họ Lữ. Đừng nói là đánh, đến số lần bố lớn tiếng mắng cô ta cũng rất ít. Bây giờ bà ngoại đã ra đi, không ai đau khổ bằng cô ta đâu. Kết quả bố mẹ không chỉ không an ủi, lại còn đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy nữa? !

Lữ Thiến ôm mặt khóc nức nở nói: “Con chỉ nhờ Hạ Chi tới nhìn bà ngoại một cái mà thôi, chuông điện thoại quá nhỏ nên con không nghe thấy. Nãy con đón xe mãi cũng không được, tận đến khi Hạ Chi gọi được xe, mới mang theo con tới đây… Nếu con biết bà sẽ như thế, con chắc chắn sẽ không rời bệnh viện đâu. Con chỉ, chỉ là… con hối hận rồi, con thật sự thấy rất hối hận ạ!”

Chú Lữ nghe cô ta nói, thì càng nghe sắc mặt lại càng xanh xám.

Cô chú Thẩm thấy bộ trưởng Lữ như thế, thì vội vàng tiến lên khuyên hai câu. Chú Thẩm lại nói với thâm ý khác: “Hạ Chi còn đang đứng nhìn đấy, đừng dọa mấy đứa nhỏ.”

Bộ trưởng Lữ lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hạ Chi, sau đó cúi đầu với Hạ Chi: “Hạ Chi, thật xin lỗi cháu.”

Không chỉ bộ trưởng Lữ, đến mẹ Lữ Thiến cũng cúi đầu theo.

Vì là người hiện đại, nên lễ tiết không nặng như người xưa. Những chuyện xin lỗi như này, nói bằng miệng, thái độ thành khẩn một chút là được. Còn kiểu xin lỗi cúi người chín mươi độ thế này, là hành động cực kì trang trọng.

Mặc dù Hạ Chi rất ghét hành vi của Lữ Thiến, nhưng sẽ không giận lây sang bố mẹ Lữ Thiến. Tuy rằng cây nhỏ là thứ rất quý giá với Hạ Chi, nhưng bố mẹ Lữ Thiến đâu có biết đã xảy ra chuyện gì. Lễ lớn không hiểu ra sao như thế, đương nhiên Hạ Chi sẽ không nhận, cô né người tránh đi: “Cô chú, nói quá lời rồi ạ.”

Chú Thẩm nói với Hạ Chi: “Không sao đâu, Hạ Chi này, cháu xứng đáng mà.”

Mặc dù Hạ Chi thường xuyên nhìn thấy bố mẹ Thẩm Việt trên tivi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp người thật. Ban đầu Hạ Chi chỉ muốn chuẩn bị chu toàn trong nhà rồi chờ gia đình Thẩm Việt về, nhưng tình huống hôm nay là đặc biệt, cô thật sự thấy lo cho Thẩm Việt, nên mới liều lĩnh chạy tới đây.

Gặp bố mẹ Thẩm Việt trong tình huống vội vội vàng vàng thế này, Hạ Chi thấy cực kì thấp thỏm. Bây giờ bố Thẩm Việt đã mở miệng, Hạ Chi liền nhịn không được mà nhìn về phía bọn họ, thì thấy cô chú Thẩm cũng đang nhìn mình. Vẻ mặt kia, không chỉ dịu dàng hiền hậu mà kỳ lạ hơn chính là, vẻ mặt của bố mẹ Lữ Thiến cũng mang theo vài phần áy náy?

Hạ Chi vội vàng nhìn về phía Thẩm Việt xin giúp đỡ.

Thẩm Việt khẽ gật đầu với cô.

Hạ Chi không hiểu liền nói: “Đã… xảy ra chuyện gì mà cháu không biết ạ?”

Bộ trưởng Lữ và mẹ Lữ Thiến liếc mắt nhìn nhau, có phần xấu hổ bèn cúi đầu xuống, khẽ thở dài.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi