TRONG NGOÀI KHÔNG ĐỒNG NHẤT TÙY THỜI LẬT XE



Nơi nào tồn tại nam nữ chính thì ở đó họ chính là tiêu điểm của đám đông, đương nhiên cũng là nơi dễ thấy nhất trong toàn bộ phòng tiệc.

Hơn nữa, khi Hạ Giản Tầm dìu ông cụ Hạ Chương Linh xuống lầu, chỗ kia vẫn truyền đến âm thanh ầm ĩ, tranh chấp không ngừng! !
Bất kể ai nhìn lướt qua đó đều có thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trong sảnh chính của bữa tiệc.

—— Thân hình của Lê Khinh Chu bị người bên cạnh che mất một nửa.

Đối diện với cậu là vẻ mặt âm u đang kiềm chế cơn giận của thiếu gia nhà họ Thôi, Thôi Mậu.

Nhìn có vẻ như vừa rồi Thôi Mậu muốn ra tay.

Nhưng bây giờ lại cánh tay lại bị Khúc Quân Phàm nắm chặt, không cho hắn ta tiến lên.

Chỉ là, một bản tay khác của Thôi Mậu vẫn đưa ra, chỉ vào mặt Lê Khinh Chu buông lời hung ác.

"Tên khốn tật nguyền, có tin hay không tao cho mày một trận! Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, ông đây chỉ cần một ngón tay là đè chết mày! Mày chờ đó!"
Vẻ mặt Lê Khinh Chu bình tĩnh, đến cả dáng ngồi cũng không thay đổi.

Cậu nghe thấy lời nói độc ác của Thôi Mậu, mí mắt chỉ nhấp nháy một chút nói: "Bây giờ nói sự thật cũng gọi là kiêu ngạo à?"
"Thật sự không dám nhận, dù sao điểm này tôi vẫn còn thua Thôi thiếu gia.

"
Khúc Quân Phàm càng nắm chặt tay Thôi Mậu, vẻ mặt cười khổ.

Anh ta vốn tưởng vị thiếu gia nhà họ Lê này tính cách thu mình, quái gở, không thích nói chuyện.

Nào biết rằng cậu nói chuyện độc như vậy! ! !
—— Chẳng lẽ cậu không sợ đắc tội nhà họ Thôi?!
Cậu mà còn không ngậm miệng lại, Khúc Quân Phàm cảm thấy anh ta cũng sắp không kéo nổi tên chó điên Thôi Mậu này nữa rồi.

…………
Liễu Bạc Hoài đi theo ông cụ Hạ Chương Linh từ lầu 3 xuống.

Vốn dĩ đang nhíu mày đi sang bên này, nhưng khi khoảng cách giữa anh và Lê Khinh Chu càng ngày càng gần, lông mày không kiểm soát được mà từ từ giãn ra.

[! !.

.

Rác rưởi, đúng là rác rưởi, đại vương rác rưởi chính là hắn ta, chẳng thích nổi hắn ta, đến một ngày rác rưởi có thay đổi, đại vương rác rưởi chỉ càng ngày càng rác rưởi, mọi người đều sẽ đánh hắn ta~~]

——Bé phản diện trong bong bóng mặc đồ của võ sĩ quyền anh, đầu đội mũ giáp màu đỏ, trên tay đeo một đôi găng cùng màu, trước mặt người tí hon có một bao cát lớn dán hình Thôi Mậu.

Người tí hon nhảy nhót thủ sẵn tư thế, ngay sau đó vung mạnh nắm đấm nhắm vào bao cát Thôi Mậu.

—— Bịch bịch bịch vài cái, mặt Thôi Mậu đã nứt ra, mấy thứ được bỏ bên trong bao cát vương vãi đầy đất.

Mà người tí hon phấn chấn vui vẻ giơ một bàn tay lên làm ra tư thế chiến thắng, xoay vòng xung quanh.

Lúc này, Thôi Mậu cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Khúc Quân Phàm, nắm chặt tay nhắm vào Lê Khinh Chu.

Nhưng đúng lúc Hạ Giản Tầm đã đỡ ông cụ Hạ Chương Linh đi tới, theo sau không chỉ có người nhà họ Hạ, bên cạnh còn có cả Liễu tam gia, Liễu Bạc Hoài.

—— bị cặp mắt lạnh nhạt dưới mắt kính không gọng của Liễu tam gia liếc xéo, Thôi Mậu không kiềm chế được mà sững sờ không động đậy.

Ngay lúc đó, Thôi Đình cố tình trưng vẻ mặt ấm ức nói: "Chú Hạ, sao chú lại mời một kẻ như thế này tham dự yến tiệc chứ, cậu ta đâu có xứng.

"
Nói xong, cô ra liếc mắt quét qua Lê Khinh Chu từ trên xuống dưới, bộc lộ sự ghét bỏ.

Đặc biệt là ánh mắt cuối cùng khiến người ta vô cùng khó chịu của cô ta dừng trên đùi Lê Khinh Chu, bĩu môi, chế giễu ra mặt.

Thôi Đình thể hiện rõ ràng như thế, ai cũng chú ý tới.

Cát Nhạc lập tức bước nhanh đến bên cạnh Lê Khinh Chu, vẻ mặt không vui nói: "Cô ăn nói kiểu gì đấy!"
Thôi Đình mắt trợn trắng: "Chẳng lẽ lời tôi nói không đúng, tôi nói sai chỗ nào.

"
Phật châu đang chậm rãi xoay chuyển trong tay Liễu Bạc Hoài đột ngột khựng lại.

—— hạt châu va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh trong trẻo, lại thoáng chốc biến mất giữa không khí không được coi là yên tĩnh trong phòng, không có ai chú ý tới.

Hứa Mộng Ngưng nắm chặt tay, vẻ mặt phẫn nộ.

Sắc mặt người nhà họ Hạ cũng không được tốt.

Danh sách người tham dự bữa tiệc là Hạ Giản Tầm làm, người cũng là do anh ta muốn mời đến,
Đương nhiên phần lớn nguyên nhân trong này là vì cháu trai bên ngoại của anh ta, Cát Nhạc.

Dù sao trước đó Cát Nhạc từng nhắc tới—— Lê Khinh Chu là người bạn đầu tiên cậu ta quen sau khi về nước.

Hạ Giản Tầm mời nhà họ Thôi tới tham gia tiệc tối.

Nhưng chủ tịch tập đoàn Thôi thị, Thôi Canh Kiến có việc đột xuất, phải bay tới nước M xử lý một vài việc quan trọng.

Cho nên người tới là con trai và con gái của Thôi Canh Kiến.

Hạ Giản Tầm đã sớm nghe đồn chuyện hai đứa con của Thôi Canh Kiến kiêu ngạo độc đoán trong giới —— đặc biệt là Thôi Mậu, hắn ta thực sự đã gây ra một vài chuyện.

Nhưng ai bảo cha hắn ta là Thôi Canh Kiến.

Nhà họ Thôi có tiền có thế, cuối cùng đều xử lí bãi chiến trường Thôi Mậu gây ra.

Nhưng mà, anh ta không ngờ hai anh em nhà này không chỉ làm xằng làm bậy, không coi ai ra gì bên ngoài, mà đầu óc còn! !.

.

Khụ, ngay cả chuyện đơn giản nhất là nhìn mặt đoán ý cũng không biết.

Nếu Lê Khinh Chu biết được Hạ Giản Tầm suy nghĩ gì.

Cậu chắc chắn sẽ nói——Dù sao hai anh em này cũng là nam phản diện và nữ phản diện trong nguyên tác, là kẻ ngốc nhất truyện.

Đừng trông mong bọn họ có đầu óc, hành động tùy theo hoàn cảnh.

[ Không giận không giận, người thông minh không so đo với đứa thiểu năng trí tuệ.

]
[Ai da, rõ ràng họ bị bệnh thần kinh lại không đến bệnh viện chờ điều trị đi, sao cứ phải chạy ra ngoài làm trò ngu ngốc cho tổ tiên ‘nở mày nở mặt’ làm gì, có phải mình còn phải động viên, vỗ tay cho bọn họ không.

]
Liễu Bạc Hoài không khỏi nhìn về phía Lê Khinh Chu.

——Người tí hon trong bong bóng cũng học theo dáng vẻ Thôi Đình trợn mắt, bĩu môi, vỗ tay bôm bốp.

Sau đó là dựng ngón tay cái, trình diễn lại bộ dáng châm biếm thiếu đánh rất sinh động.

Liễu Bạc Hoài nhịn không được nhướng mày.

Ngay sau đó, hắn bước đến bên cạnh Lê Khinh Chu, tay nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên vai người trẻ tuổi với biểu cảm u ám, chậm rãi nói với Thôi Đình: "Cậu ấy không xứng, chẳng lẽ cô xứng sao?"
Giọng nói trầm thấp, âm lượng không lớn lắm.

—— lại thành công khiến cho Thôi Đình nhìn giống như con gà bị bóp chặt cổ, sắc mặt trở nên vừa xanh vừa trắng.


Hạ Giản Tầm cũng nói: “Lê tiên sinh là khách tôi mời đến, còn chưa đến lượt Thôi tiểu thư nghi ngờ bình phẩm, hơn nữa! !.

"
Ánh mắt anh ta đảo qua Thôi Mậu, có ý ám chỉ nói: "Hơn nữa đây là bữa tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông nội tôi, nên có hành vi gì, không nên có hành vi gì, mấy vị hẳn là nên rõ ràng mới đúng.

"
"Nếu làm ra chuyện náo loạn gì, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt——Tiễn Thôi thiếu gia và Thôi tiểu thư đi.

’’
Nếu quả thật họ muốn làm như vậy.

——Anh em nhà họ Thôi bị mời rời đi mà không tham gia bữa tiệc, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới kinh doanh ở Yến Kinh.

Thôi Mậu và Thôi Đình vẻ mặt oan ức, không dám cãi lại.

Cũng như bọn hắn không dám dễ dàng trêu chọc Liễu Hạ Huy, sợ Liễu Bạc Hoài, địa vị của nhà họ Hạ cao hơn nhà họ Thôi quá nhiều.

[Quá có lí lẽ! Liễu tiên sinh đúng là biết kết bạn, tinh mắt ghê.

]
——Nhóc con trong bong bóng cười hì hì, thật lòng bật một ngón cái lên.

Liễu Bạc Hoài nhìn chăm chú vài lần mới dời ánh mắt đi.

Khúc Quân Phàm xoa xoa cổ tay, vừa rồi giữ chặt Thôi Mậu khiến anh ta tốn khá nhiều sức lực.

Thấy không khí tại hiện trường cứng đờ lại, Hạ Giản Tầm nhìn về phía Thôi Đình và Thôi Mậu, mặt cười như không cười, anh ta định nói vài câu để xoa dịu bầu không khí! !.

Cho dù thế nào đi nữa, hai anh em này cũng là người anh ta quen từ nhỏ, lớn lên cùng nhau! ! !
Đặc biệt là Thôi Đình, đã từng bám sau anh ta, gọi anh ta là anh trai mấy năm.

Nhưng có người lại mở miệng trước anh ta.

Ông cụ Hạ Chương Linh không nói một lời nào kể từ khi xuống lầu, suốt cả hành trình vẻ mặt đều lạnh nhạt.

Ông sống đến từng này tuổi, có chuyện sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp.

Bây giờ chẳng qua cuộc chiến nho nhỏ của mấy đứa trẻ con thôi
Mặc dù khá tàn nhẫn, nhưng giao cho mấy đứa trẻ xử lý là được, một ông lão như ông không tiện ra mặt.

Hơn nữa, ông xuống đây là muốn tìm một người.

——Vừa rồi khi Liễu Bạc Hoài đứng bên cạnh người trẻ tuổi ngồi xe lăn, ông cụ Hạ đã hiểu rõ người mình muốn tìm là ai.

Hạ Chương Linh giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ, ông nói: "Cậu tên là Lê Khinh Chu?"
Lê Khinh Chu khó hiểu quay đầu: "Là cháu.

"
Ông cụ Hạ lập tức tươi cười, đẩy Hạ Giản Tầm ra, không cần anh ta đỡ, chống gậy tự tình bước lên một bước nói: "Đứa bé tốt, đứa bé tốt, có thời gian có thể nói chuyện với ông một chút không?"
"Hôm nay thì sao? Lễ mừng thọ của ông, chúng ta lên lầu nói chuyện.

"
Ông cụ nói cong còn chỉ ngón tay lên lầu.

Lời này vừa nói ra, những người khác đều lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Ông cụ Hạ là nhân vật như thế nào, Lê Khinh Chu lại là thân phận gì——Nhìn kiểu gì cũng thấy thái độ đối xử của ông cụ Hạ với đại thiếu gia nhà họ Lê không giống bình thường.

[Ông lão này cứ như con sói giả làm bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ ấy, ôi, đáng yêu quá.

]
——Nhóc con trong bong bóng lập tức khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đỏ, nắm lấy dây mũ, che hết gương mặt nhỏ, đôi mắt to tròn xoay vài vòng.

Liễu Bạc Hoài nói: "Bài báo luận văn của cậu đã được đăng lên trang báo học thuật quốc tế sáng nay.

"
"Sau đó giáo sư Colwyn Stanley đề cử, lại được mấy người giáo sư Nghiêm giáo sư Lý chia sẻ, cuối cùng được chứng nhận trên trang web chính thức của đại học Yến Kinh! !.

"
Trước mắt, trong luận văn của Lê Khinh Chu có liên quan tới lý luận thực tiễn của trí tuệ AI ứng dụng trên ô tô, tạo nên các cuộc thảo luận về khả năng triển khai và hiện thực hóa lý thuyết trên mạng.

—— Nói cách khác, Lê Khinh Chu cùng với công ty khoa học kỹ thuật AI sắp chính thức thành lập của Lê Khinh Chu, đã hoàn toàn nổi tiếng trên mạng.

Hơn nữa cũng đạt được sự chú ý và độ thảo luận cao.

Đương nhiên, đi kèm với đó cũng có sự nghi ngờ hơn.

Colwyn Stanley là bạn tốt nhiều năm với ông cụ Hạ, hai người thường xuyên liên lạc.

Mà vị giáo sư này hiện tại vẫn là cố vấn của tập đoàn khoa học kỹ thuật Liễu thị.


Bởi vậy, khi giáo sư Stanley đề cập tới bài luận văn này với ông cụ Hạ, cũng nói luôn chuyện Lê Khinh Chu chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Liễu thị.

—— cho nên, nhân cơ hội Liễu Bạc Hoài tới tham gia tiệc tối, ông cụ Hạ định làm quen một chút.

Ai ngờ trên lầu vừa mới hỏi thân phận rõ ràng, sau khi xuống lầu lại gặp được chuyện như vậy.

Lê Khinh Chu cũng sửng sốt.

Hôm nay cậu bận rộn với việc chuẩn bị quà tới tham gia bữa tiệc nhà họ Hạ!.

.

Đúng là đã quên mất chuyện luận văn được đăng lên.

Ông cụ Hạ còn đang chờ câu trả lời.

Vì thế, Lê Khinh Chu nói: “Đương nhiên là được, lão tiên sinh.

"
Sau đó ý bảo Hứa Mộng Ngưng có thể rời đi trước, không cần chờ cậu.

Hạ lão gia tử nghe vậy, trên mặt hào phóng nở một nụ cười.

Ông chống gậy chỉ vào một góc sảnh tiệc nói: "Chân ông không tốt lắm.

"
"Bên kia có thang máy nhỏ, chúng ta đi thang máy lên, để bọn họ đi thang bộ.

" Cát Nhạc vừa định nói cậu ta đến đẩy xe cho bạn.

Ai ngờ Liễu Bạc Hoài lại trước một bước đặt tay lên tay cầm xe lăn, tự nhiên nói: "Đi thôi.

"
Cát Nhạc chỉ đành nhìn chú cậu ta là Hạ Giản Tầm tiến lên, đỡ ông cụ rời khỏi sảnh tiệc.

Nhân vật trung tâm vừa rời đi, sự việc lập tức không còn gì rắc rối.

Những tốp năm tốp ba xung quanh cũng dần tan rã, trước khi đi còn liếc qua sắc mặt âm u tức giận của Thôi Mậu.

Để lại Thôi Đình với gương mặt vặn vẹo, giống cứ bị người ta tát một cú đau điếng, cảm xúc xấu hổ, mất mặt đan xen một cách phức tạp! !.

Cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa, che mặt chạy đi.

Thôi Mậu đương nhiên không thể mặc kệ em gái, liền đuổi theo.

Kỳ Hạo không thèm để ý đến việc hai người này bỏ đi.

Anh đấm bóp cánh tay Liễu Hạ Huy, lấy làm lạ hỏi: "Không phải cậu nói chú ba của cậu muốn ra tay dằn mặt thiếu gia nhà họ Lê à! !.

"
"Tôi nhìn kiểu gì cũng đâu có giống.

"
Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Lê Khinh Chu cũng có vài phần bản lĩnh, chú ba quyết định hợp tác với cậu ta! ! "
"Con người chú ba tôi luôn phân rõ nặng nhẹ, nếu không sẽ không thể phát triển nhà họ Liễu đến địa vị như bây giờ, chú ấy đưa ra quyết định gì cũng đều đúng cả.

"
Mặc dù sau khi anh ta biết được tin tức tập đoàn Liễu thị muốn hợp tác với Lê Khinh Chu! !.

bản thân vẫn không thể tránh khỏi nghi ngờ, khiếp sợ và khó hiểu.

Kỳ Hạo tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy không rõ lắm Lê Khinh Chu rốt cuộc có bản lĩnh gì xứng đáng được người khác coi trọng, nhưng nhìn thái độ của ông cụ Hạ đối với cậu ta cũng rất không bình thường! ! !
Có lẽ là không nên khinh thường.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi