TRONG NGOÀI KHÔNG ĐỒNG NHẤT TÙY THỜI LẬT XE



Ngày thứ hai Lê Khinh Chu nằm viện, nữ chủ Hứa Mộng Ngưng xuất hiện.

Hứa Mộng Ngưng là cô sinh viên với vẻ ngoài xinh đẹp, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, khí chất sạch sẽ, mặt đẹp như họa.Vừa có nét trong sáng của thiếu nữ lại mị lực đầy mình như nữ nhân trưởng thành, cô càng giống như đóa phù dung đương lúc nở rộ xinh xắn.

Nguyên văn miêu tả nữ chủ đương nhiên không ngắn như vậy, cơ bản là quá dài nên Lê Khinh Chu trực tiếp lướt qua.

Tóm lại, nữ chủ rất đẹp là ok.

Lê Khinh Chu và Hứa Mộng Ngưng quen nhau từ nhỏ, xem như thanh mai trúc mã.

Đoạn này muốn nhắc tới thân thế của nguyên chủ.

_Là một nhân vật phản diện hợp tiêu chuẩn sao có thể thiếu quá khứ thảm thương bất hạnh.

Vai ác bi thảm, nữ chủ cứu vớt, cầu mà không được, hắc hóa, thua cuộc...Là kịch bản quen thuộc trong tiểu thuyết não tàn.

Lê Khinh Chu năm bốn, năm tuổi khi theo cha mẹ ra ngoài thì đi lạc, bị người ta bán từ phía Bắc Tây Thành sang phía Nam Lệ Thành, qua tay nhiều người rồi bị ném vào cô nhi viện Hồng Tinh, gặp gỡ nữ chủ.

Trải qua những ngày tháng đen tối ấy, Lê Khinh Chu mắc chứng tự bế, gặp ai cũng không phản ứng, bởi vậy nên thường xuyên bị bọn nhỏ trong cô nhi viện bắt nạt.

Nữ chủ là người duy nhất quan tâm hắn, là ngọn lửa ấm áp duy nhất trong lòng hắn.

Về sau, nữ chủ được một nhà có tiền nhận nuôi, cô nhi viện Hồng Tinh tiếp nhận tài trợ.

Hai người cùng học tiểu học, sơ trung, cao trung...!
Cho đến khi lên cao trung, Lê Khinh Chu vì cứu nữ chủ xương cột sống bị va đập, phải đưa vào bệnh viện chữa trị, trùng hợp gặp cha mẹ Lê đến Lệ Thành nghỉ dưỡng.

Mẹ Lê vì dị ứng thời tiết nên cũng đến bệnh viện khám, tình cờ nhìn thấy Lê Khinh Chu, đột nhiên có cảm giác rất thân thuộc.

Hẳn là trực giác của người làm mẹ.

Suốt quá trình bà vẫn luôn âm thầm để ý Lê Khinh Chu, cuối cùng cực kỳ khẳng định đó là con ruột của bà.


Lê Khinh Chu nhận lại cha mẹ, đôi chân còn cần được chạy chữa nhanh chóng, bởi vậy buộc phải gấp gáp theo cha mẹ về Tây Thành...!
*Tổn thương cột sống nặng sẽ để lại di chứng như bại liệt, liệt chi dưới.

Bên tai bỗng dưng nghe tiếng vang thanh thúy của chén đũa.

Lê Khinh Chu hồi thần, ngẩng đầu nhìn - nữ chủ Hứa Mộng Ngưng đang bày biện đồ ăn được đóng gói mang từ căn tin trường học cho cậu.

Lê Khinh Chu và nữ chủ chia cách từ cao trung.

Một người học ở Lệ Thành, một ở Tây Thành, khi cả hai đều đỗ vào đại học Yên Kinh mới lại gặp nhau.

*Đại học Yên Kinh: nguyên là một viện đại học ở Bắc Kinh, Trung Quốc
Hứa Mộng Ngưng đang học đại học năm ba, Lê Khinh Chu sớm nhảy cóc tốt nghiệp.

"Khinh Chu, ăn cơm thôi."
Thanh âm Hứa Mộng Chu dịu dàng, nhu hòa, như gió khẽ khàng lay động phong linh (chuông gió), chậm rãi xua tan đi những muộn phiền, cả người được gột rửa dưới làn nước trong đầy khoan khoái.

Cô như có khả năng chữa lành tất thảy.

Có lẽ bởi lí do ấy dẫn tới kết quả sau này, nguyên chủ càng trở nên cuồng bạo, tuyệt đối không buông tay.

Nhưng phá CP sẽ bị sét đánh.

Cậu đến làm mối cho người ta, không cần thiết đi chia rẽ đôi lứa.

Lê Khinh Chu một tay cầm bát, một tay gắp đồ ăn, đâu ra đấy, nhai kỹ nuốt chậm...sơ sẩy tí là no căng.

Không có biện pháp, đồ ăn căn tin Yên Đại thật sự quá ngon - hoàn toàn có lý do lọt top đầu cả nước.

Lê Khinh Chu ăn không nổi nữa.

Cậu luyến tiếc buông đũa, đem ánh mắt sắp dính vào đĩa thức ăn rời đi, tựa đầu giường, rũ mắt nói: "Lấy giúp tôi một bình nước ấm được không?"
Hình ảnh trong mắt Hứa Mộng Ngưng là thanh niên đầu quấn một vòng băng gạc, sắc mặt tái nhợt, hơi nhăn nhó.

Hình như ăn uống không tốt lắm, cố gắng ăn cho qua bữa rồi phiền chán buông đũa, biểu tình uể oải nói chuyện với cô.

Hứa Mộng Ngưng vội vàng đứng lên nói được.

Cô thu dọn bát đũa, cầm bình nước ra khỏi phòng bệnh, chốc lát tiếng bước chân xa dần.

Đợi đến khi phòng bệnh yên tĩnh lại, Lê Khinh Chu mới mặt mày thỏa mãn, thả lỏng cơ thể, nằm trên giường vỗ vỗ bụng nhỏ, hạnh phúc mà nấc cụt.

Tuy rằng giống như cũ không thể đi đứng bình thường, nhưng thân thể bây giờ của cậu khá khỏe mạnh, không cần kiêng ăn gì.

Từ lâu bữa ăn của cậu luôn được kiểm soát chặt chẽ.

Nhất là sau khi bị bệnh, cơ bản phải chia tay mấy em nhiều calo, sốt dầu.

Hạnh phúc cuộc đời còn đâu.

Lê Khinh Chu híp mắt ngáp dài, người ta nói căng da bụng trùng da mắt, thật muốn đánh một giấc...!
Mở đầu câu chuyện, nữ chủ Hứa Mộng Ngưng nhận điện thoại của trợ lý Phương Tây Ngạn mới chạy từ Yên Đại tới bệnh viện chăm nom.

Cùng lúc đó, nam chủ Liễu Hạ Huy dưới chỉ thị của chú ba Liễu Bạc Hoài cũng chạy đến bệnh viện, gọi là có tí thăm hỏi động viên, tiện thể trao đổi chút việc "bồi thường".

Nam nữ chủ theo ý trời gặp mặt, tiếp theo diễn một màn bá đạo tổng tài kinh điển - cô gái này thật thú vị.

Lê Khinh Chu kéo chăn trùm kín nửa khuôn mặt, gãi cái bụng nhỏ phình phình, nhớ lại nội dung cốt truyện.

Hừm, hình như nam chủ bị nữ chủ chọc cho mất hết mặt mũi, tức không làm gì được, bực bội rời khỏi bệnh viện, quên sạch cả việc ghé thăm Lê thiếu gia.

Dù sao sự tình của Lê gia so với Liễu gia nói thật quá nhỏ nhặt, muốn "bồi thường" lúc nào thì tùy ý liên hệ.

Còn may, trước khi đi tài xế xe của Liễu Hạ Huy nhớ ra giỏ hoa quả phải đưa tặng Lê thiếu gia, tiện tay gửi cho y tá mang lên phòng bệnh.

Nghĩ tới đây, Lê Khinh Chu lại ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt, nói cách khác không còn sự vụ gì liên quan tới cậu, ngủ.


Hứa Mộng Ngưng biểu tình tức giận còn chưa nguôi, một tay cầm bình nước, cước bộ nặng nề đi đến cửa phòng bệnh.

Vừa muốn đẩy cửa, Hứa Mộng Ngưng như nghĩ tới điều gì, buông tay hít sâu một hơi, chờ biểu tình trên mặt hòa hoãn mới lại đi vào.

Bước được vài bước, cô khẽ dừng lại.

Thanh niên đang ngủ say trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt rốt cục thêm chút khí sắc, hồng nhạt, hô hấp hơi mỏng, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, thế nhưng phá lệ làm người yêu thích...!
Ngoài bệnh viện.

Lái xe vội vàng đuổi theo Liễu Hạ Huy không hề có ý định quay lại, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, chúng ta không ghé vào chỗ Lê thiếu gia, tam gia sẽ không..."
" Phía chú ba đã có tôi lo, cũng chỉ là một Lê gia mà thôi." Liễu Hạ Huy cất giọng thờ ơ.

Hắn đứng yên cạnh xe, chờ tài xế mở cửa sau mới ngồi vào, qua cửa sổ nheo mắt nhìn bệnh viện, không rõ suy nghĩ điều gì.

Liễu Hạ Huy im lặng, tài xế cũng không dám lái xe đi.

Một lúc lâu sau, Liễu Hạ Huy dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Lái xe lập tức khởi động chạy đi.

Trên đường, hắn nhìn qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ, thiếu gia không hổ được tam gia chăm sóc từ bé, tư thái giống đến mười phần...!
Lê Khinh Chu ở bệnh viện ba ngày, thương thế không còn đáng lo ngại, để cho Phương Tây Ngạn làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị quay về Tây Thành.

Tài xế mới nhận chức trực tiếp cho xe vào bãi đỗ ngầm của bệnh viện.

Phương Tây Ngạn đẩy Lê Khinh Chu đi đến, mở cửa xe.

Lê Khinh Chu chống tay chầm chậm nâng người lên ngồi ghế sau.

Đã an vị ngồi xuống ghế, cậu nhắm mắt lại, thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đi thôi."
Phương Tây Ngạn bấy giờ mới mang xe lăn xếp bỏ vào cốp, ngồi cạnh ghế lái, ô tô khởi động.

Lộ trình từ Bắc Kinh về Tây Thành đại khái mất hai tiếng đi đường.

Bọn họ trước tiên về nhà chính Lê gia, không phải chỗ Lê Khinh Chu ở.

Mặc dù Lê Khinh Chu nói không cần...thông báo cho người Lê gia tin tức cậu bị tai nạn xe cộ nằm viện, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Huống hồ theo Lê Khinh Chu tới Bắc Kinh khảo sát đâu chỉ có một mình Phương Tây Ngạn.

Lê gia vẫn chưa hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của Lê Khinh Chu, bị cài tai mắt cũng chẳng có gì lạ.

Nói như lần này, tin tức của Lê Khinh Chu bị tiết lộ cho chú hai Lê Thừa Khang, lúc đó trên dưới Lê gia không sai biệt lắm đều biết được.

Lê lão gia tử cưỡng chế yêu cầu Lê Khinh Chu quay về Tây Thành thì ngay lập tức đến gặp ông.

Xe từ từ dừng trước cửa Lê gia, Lê Khinh Chu lần nữa cố gắng tự ngồi xuống xe lăn.

Phương Tây Ngạn nói: "Có cần tôi theo cậu vào trong không?"
Lê Khinh Chu xua tay: "Không sao, anh cứ trở về đi."
Phương Tây Ngạn không đáp, đứng tại chỗ nhìn cậu tự đẩy xe tiến vào, sau đó có quản gia ra đón, bóng người từng bước xa dần.

"Trợ lý Phương..."
Tài xế mới chần chừ mở miệng: "Cậu Lê có phải không thích tiếp xúc với người khác hay không?"
Hắn nhìn hai lần đều là Lê thiếu gia tự mình...Hắn muốn tiến lên hỗ trợ nhưng Phương Tây Ngạn dùng ánh mắt ngăn lại.

Phương Tây Ngạn trầm giọng nói: "Sau này trừ khi cậu Lê chủ động yêu cầu, nếu không chỉ cần hỗ trợ mở, đóng cửa xe, mang xe lăn đến là được."
Tài xế lúng túng gật đầu, không hỏi chuyện nữa.

"Đi thôi"
Phương Tây Ngạn xoay người lên xe.

Hôm nay là cuối tuần.

Ngoại trừ Lê Khinh Chu bận chuyện bên ngoài, những người khác sớm đã tề tựu tại nhà chính Lê gia.


Người không tính là thiếu, nhưng không khí có vẻ tương đối nặng nề.

Lê Khinh Chu được quản gia đẩy về phía trước, em trai ruột của nguyên chủ Lê Húc Sanh đang ngồi làm bài tập trên bàn trà, bên cạnh cũng là em gái ruột Lê Hạm Ngữ, xem chừng là phụ đạo bài tập cho nhóc con.

Hai người chúi đầu nhỏ giọng thì thầm.

Ông nội Lê Hoài Dân ngồi ở trung tâm, bên tay phải là một nhà chú hai Lê Thừa Khang.

Mở miệng hỏi chuyện đầu tiên là vợ chú hai Tưởng Tất Linh.

Một phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) trông được bảo dưỡng không tồi, phong thái thanh nhàn, trên dưới đều sài hàng hiệu, tóc cũng dưỡng đến đen bóng mượt mà, vươn tay lấy cái ly còn thấy sơn móng tay đỏ chót.

" Ơ kìa, Lê đại thiếu cuối cùng đã về, chúng ta chờ cậu cả buổi rồi đó.".

Truyện Hot
Bà xem như không thấy trên đầu Lê Khinh Chu còn quấn băng gạc, chưa từng tính thăm hỏi tượng trưng mấy câu, ngữ khí chua ngoa.

Cho đến khi Lê lão gia tử lạnh nhạt liếc nhìn cảnh cáo, bà mới chịu thôi, bĩu môi đưa ly nước cho con trai Lê Hoành Kiệt ngồi cạnh.

Lê Khinh Chu triệt để làm lơ vị thím hai này, hẳn đấy xe lăn đến dừng cách bàn trà một khoảng.

Lê Hạm Ngữ ngẩng đầu lại cúi thấp, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Không được một lúc cô lại thoáng giương mắt nhìn băng gạc trên đầu Lê Khinh Chu, nhưng cố tình không mở miệng hỏi thăm.

Lê Húc Sanh tay nhỏ bụ bẫm nắm chặt bút viết, nhỏ giọng gọi anh.

Lê Khinh Chu lãnh đạm gật đầu.
Lê Hạm Ngữ nhìn hắn hành xử, vẻ mặt tức thì nổi giận.

Cô vừa định nói gì đó, nhìn thấy Lê Hoài Dân nhấc tay ra hiệu, ý bảo hai chị em lên tầng.

Lê Hạm Ngữ khuôn mặt ấm ức, dẫn Lê Húc Sanh đi.

Góc rẽ lên tầng hai.

Lê Hạm Ngữ kéo em trai dừng lại, ngón tay đặt trước miệng xuỵt nói: "Sanh Sanh về phòng trước, chị lát nữa sẽ lên, cứ để lại mấy câu hỏi chưa hiểu..."
Lê Húc Sanh một tay cầm bút, một tay cầm sách bài tập nói: "Nhưng chị không biết làm bài tập Olympic toán tiểu học, lúc nãy rõ ràng đều là em chỉ cho chị."
Lê Hạm Ngữ cứng đờ, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Cô nói: " Đấy là chị chưa tính kĩ...
Đưa chị một tờ nháp mới, bài tập nào cũng có thể giải hết cho em."
Lê Húc Sanh: "Nhưng mà em tính đâu cần cần nháp, chị..."
Lê Hạm Ngữ thẹn quá hóa giận.

Cô nhéo má nhóc con, nhỏ giọng dọa dẫm: "Còn đứng đây nói linh tinh, mau vào phòng, cho ăn đánh bây giờ."
Lê Húc Sanh dẩu môi, chậm rì rì bước đi.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Khinh Chu bên ngoài: phải thờ ơ lạnh nhạt, duy trì thiết lập.

Nội tâm Lê Khinh Chu: oa em gái mình đây sao, thật xinh đẹp! Kia là em trai đúng không, đáng yêu quá!
Editor: bao giờ mới không cần soát chính tả.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi