TRONG NHÀ CÓ MỘT NAM PHỤ

Editor: Snowflake HD

Diệp Đàn luôn mặc những bộ trang phục rất đơn giản, tuy rằng phù hợp với khuôn mặt cô nhưng nhìn chung vẫn có chút kì cục, cho dù vậy, cũng không thể làm cô dao động mà tiếp tục – theo lối mặc đồ đơn giản, màu sắc càng tươi sáng càng tốt.

Lúc này Diệp Đàn cúi đầu nhìn xuống, áo len trắng của cô đã bị dính dấu bàn tay đủ màu sắc, đột nhiên cảm thấy… Thỉnh thoảng cũng nên mặc thử vài bộ màu đỏ chót nhỉ.

Diệp Đàn nhìn đám nhóc bị cha mẹ cùng thầy cô dẫn đi nơi khác, thở dài một hơi, xoay người kéo Ngọc Bạch Y đứng ngoài cửa vào trong tiệm.

“Vào đi,” Diệp Đàn nắm ống tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi mua sách cho anh.”

Ngọc Bạch Y cao hơn nàng một cái đầu, tiểu cô nương đứng trước mặt hắn, kéo ống tay áo hắn, tuy rằng khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng ánh mắt trong sáng, vừa nhìn đã biết là người thông minh.

Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn xuống nàng, đôi mắt khẽ liếc qua chiếc áo lông trắng giờ đây trở thành rực rỡ sắc màu, thậm chí khóe miệng nàng cũng dính dấu vân tay màu đỏ, sau đó hắn nhớ tới khoảnh khắc nàng quay người đẩy hắn ra ngoài.

----- Không muốn người khác tổn thương hắn cũng không hy vọng hắn làm tổn thương người khác.

Có lẽ bản thân hắn đang được nàng bảo vệ?

Bị một phàm nhân sức trói gà không chặt, nửa phần linh khí cũng không có, bảo vệ.

Khuôn mặt Ngọc Bạch Y cô đơn lạnh nhạt như trước, một bộ dáng cao ngạo không màng thế sự nhân gian, hắn chợt vươn tay, đầu ngón tay dừng lại ngay khóe miệng Diệp Đàn, động tác cực kì dịu dàng.

Hắn sẽ không manh động chứ, ánh sáng nơi đầu ngón tay hắn khẽ lóe, Diệp Đàn liếc mắt nhìn xung quanh, nếu tình huống khẩn cấp sẽ mở miệng, ngậm luôn ngón tay của Ngọc Bạch Y.

Mị cắn!!! Huynh đệ anh có biết năng lực của người ngoài hành tinh không được phép sử dụng ở đây, đặc biệt là tiệm sách có gắn camera giám sát 24 tiếng đồng hồ a a a a a!!!

Diệp Đàn ngậm ngón tay Ngọc Bạch Y phát ra mấy chữ qua kẽ răng: “Anh yên tĩnh một chút không được sao?”

Ngọc Bạch Y xưa nay rất ít khi nhíu lông mày, vẻ mặt cực kì không đồng ý với cách làm của đứa nhỏ này:

Nhả ra.

Diệp Đàn nhìn một hồi, cảm thấy xúc động, quả nhiên vẻ mặt trời cho, bộ dáng hắn lạnh lùng hơn người, giờ đây chỉ hơi nhíu mày, cũng khiến người ta thêm run sợ hắn, mang đậm khí thế thần tiên, đẹp đến nỗi không nghĩ hắn có thực.

Ngọc Bạch Y cất tiếng lạnh lùng nói lại một lần nữa: “

Diệp Đàn nhìn thấy sắc mặt hắn có phần nghiêm túc, lập tức phối hợp, mang theo vẻ mặt không vui nhả ngón tay trong miệng ra.

“Ách, thái độ của anh, là muốn tôi nhả ra?” Diệp Đàn rất tự nhiên kéo ống tay áo Ngọc Bạch Y, tùy tiện lau nước miếng trên đầu ngón tay giúp hắn, không quá thành tâm nói xin lỗi, “Ngại thật, giải thích anh cũng không hiểu, không phải tôi muốn ăn vi khuẩn của anh đâu.”

Diệp Đàn nghiêm mặt, nghiêm túc giải thích, nhưng không cách nào che đi lỗ tai ửng đỏ.

Cái này… khụ khụ, động tác này đúng là không ổn, do tình huống ban nãy quá gấp, nên không kịp phản ứng.

Sau đó Diệp Đàn giả vờ nhìn đồng hồ, “Vậy mà hai giờ rưỡi rồi nè,” Cô kéo ống tay áo Ngọc Bạch Y hối: “Ai da, mua sách nhanh lên rồi còn về nhà nữa.”

Diệp Đàn đứng bên khu vực sách thiếu nhi chọn lấy vài cuốn chuẩn bị đi tính tiền, mới phát hiện Ngọc Bạch Y im lặng đứng một bên cầm giỏ đợi cô, hắn mặc trường bào màu trắng, đứng trong một đám người, yên tĩnh giống như đứng ở thế giới khác, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ tiếng ồn nào.

Lần đầu tiên Diệp Đàn cảm nhận được, thế giới này thật sự tồn tại một người có khí chất đặc biệt như thế, hắn đứng chỗ nào của thế giới thì chỗ đó sẽ lập tức yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác an toàn, đơn giản vì bị hắn tác động.

Cô đến gần, trợn mắt há mồm: “Đại ca à, có hơi khoa trương nha!”

Trong giỏ có hơn mười quyển sách, cô đưa mắt nhìn qua một lượt, cho dù đa chủng tộc nhưng có một điểm chung: Đều in màu để lừa bịp!

Sách màu quý hiếm đã tuyệt chủng hết rồi!

Ngọc Bạch Y hình như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Diệp Đàn “A” một tiếng, mới phản ứng đối phương phát âm rất đúng từ “Đi thôi”, rõ ràng là tiếng Trung Quốc.

Hắn bắt đầu hiểu những cái đơn giản rồi, tự hắn đi chọn sách, cũng chứng minh cho việc hắn hiểu rõ ý đồ của Diệp Đàn.

Hắn chăm chỉ học tập để hòa nhập với thế giới này.

Diệp Đàn rất vui mừng.

Giống như, ừ, đại thần đang chậm rãi bước xuống đất, cảm thấy tự hào với khả năng đào tạo của mình.

Trong nội tâm cô có chút thoải mái, liền ngoan ngoãn cầm sách Ngọc Bạch Y đã chọn để đi tính tiền.

Một ngày đi mua sách mà mua hơn cả một nghìn đồng, cũng thật là… Diệp Đàn chọc chọc nam nhân cao lớn trầm mặc bên cạnh, lẩm bẩm: “Tự xách sách đi.”

Nặng giết hắn được rồi.

Đáng tiếc chuyện này không thể xảy ra, dọc đường đi Diệp Đàn mải mê quan sát Ngọc Bạch Y, hắn cầm cả thùng sách mà sắc mặt không thay đổi đi một mạch về nhà.

Diệp Đàn cất đồ đạc xong, sau đó dẫn Ngọc Bạch Y đi vào phòng vệ sinh: “Đây là vòi nước.” Diệp Đàn chỉ tay vào vật trên bồn rửa giải thích, “Kéo nó lên trên, ừ, nước sẽ chảy ra, kéo xuống dưới, sẽ khóa nước lại.”

Diệp Đàn làm động tác này mấy lần, sau cùng mới bảo Ngọc Bạch Y tới làm thử một lần.

Nam nhân nhìn Diệp Đàn, bình tĩnh vươn tay, sau đó Diệp Đàn thấy trên tay của hắn xuất hiện một quả cầu nước.

Diệp Đàn: …..

“Anh… đang nói với tôi là anh không cần dùng vòi nước mà dùng cái này sao?” Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh có thể không cần, nhưng mà… Chẳng lẽ anh muốn dùng năng lực đặc biệt của mình trước mặt người khác hay sao?”

Diệp Đàn dùng sức cầm tay Ngọc Bạch Y đặt trên vòi nước, ánh mắt của hắn có vẻ rất kiên định.

Nam nhân cũng không phản đối, thuần thục mở vòi nước một lần như cách Diệp Đàn dạy ban đầu.

Diệp Đàn đứng bên cạnh quan sát, chợt cảm thấy, cái anh bạn này có một chút như là “Được rồi tùy ngươi giày vò.”

Tiếp theo cô dạy hắn cách dùng vòi hoa sen, cô cầm vòi hoa sen trong tay, suy nghĩ một chút, đóng van vòi, chuyển qua kiểu dùng nước thông thường, rồi đem thùng tới đựng.

Ừ, hiện tại không dùng cần vòi sen, dùng thùng cũng giống vậy.

“Anh thử xem.” Diệp Đàn khóa van, ý bảo Ngọc Bạch Y tới đây dùng.

Kết quả Ngọc Bạch Y mở van vòi sen ra, Diệp Đàn lại đang cầm vòi sen trong tay vừa vặn đầu vòi hướng vào người cô, không kịp chuẩn bị, từ đầu đến thân Diệp Đàn, bị nước phun ướt nhẹp.

Đã hiểu, Diệp Đàn híp mắt, đau khổ.

Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.

Ban đầu cô nghĩ nuôi dưỡng một người ngoài hành tinh là ý kiến rất hay, nhưng hôm nay nhận ra, thật là đủ loại phiền phức.

Diệp Đàn có chút mệt mỏi nói: “Anh ngồi đây đi, tôi đi thay quần áo.”

Lúc cô chuẩn bị xoay người, Ngọc Bạch Y phía sau đột nhiên vươn tay, nắm cổ tay cô lại, hắn cũng không dùng sức, chẳng qua là yếu ớt nắm lấy, còn tay kia nhanh chóng sờ lên đầu cô, có hơi gấp gáp, rồi lại chậm rãi, Diệp Đàn cảm nhận có một cơn gió mát thoáng qua người, sau đó cô khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Tựa như chưa từng bị ướt.

Diệp Đàn sững sờ quay đầu nhìn hắn, nhìn mặt mũi lạnh nhạt, khí chất thanh cao, tay của hắn giấu trong tay áo, đứng nghiêm, hắn không nhìn cô, đầu hơi cúi về phía vòi sen treo trên tường, vô cùng chăm chú, giống như ban nãy hắn không làm gì cả.

Cô hiểu ra hành động vừa rồi của Ngọc Bạch Y, chợt mỉm cười.

Không ngờ người nam nhân này cũng có lúc ngại ngùng, hắn không có thói quen an ủi người nào, hoặc là xin lỗi ai, bộ dáng hắn quả thật rất thanh cao, cô hoàn toàn cho rằng hắn là vị thần đứng trên vạn người, ngoài những trường hợp đặc biệt, còn lại hắn sẽ dùng phương pháp riêng để an ủi người ta ---- như tiêu diệt đầu mối.

Cuối cùng không cảm xúc, bày bộ dạng “Tùy ngươi xử lý”.

Diệp Đàn cười khẽ đứng lên: “Về sau cũng không cần lo trời mưa làm ướt quần áo nữa rồi, thật ra thì nuôi người ngoài hành tinh cũng có chỗ tốt.”

Ngọc Bạch Y: Nghe không hiểu.

Trên thực tế, Diệp Đàn còn chưa kịp an ủi bản thân, nuôi Ngọc Bạch Y là một sự lựa chọn chính xác, thì chuyện đáng sợ, vẫn đang chờ ở phía sau.

Qủa nhiên không nên tưởng tượng quá nhiều đối với tương lai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi