TRONG NÚI CÓ CÂY CỔ THỤ - THƯỞNG PHẠN PHẠT NGẠ

Tiểu Xuân lại quay về phố xá sầm uất nhưng chẳng còn thấy mới mẻ vui sướng như hôm qua nữa. Nàng nhìn cái gì cũng thấy quỷ dị.

Cái gì mà ca vũ thăng bình đâu rồi?

Sao nàng mới rời núi và gặp được thành trấn đầu tiên của con người đã gặp phải cái nơi như âm phủ thế này!

Doanh Chu thấy tóc mai bị giật một cái thì cúi đầu thấy một lọn tóc đen của mình rũ trước ngực và bị cái cây khốn nạn kia làm như mành che mưa chắn gió.

Thiếu niên lành lạnh nói: “Không phải ngươi nói không muốn đi, muốn ở lại đây mấy ngày sao? Hiện tại cầu được ước thấy nhé, muốn ở bao lâu thì ở.”

Tiểu Xuân: “……”

Không, nàng không muốn.

Hơn nữa lúc ban đầu nàng cũng đâu phải thật sự có ý đó.

Khách điếm “Phúc Khí Đông Lai” vẫn là cảnh nhộn nhịp, tiểu nhị trẻ tuổi cong eo cười vui mừng, miệng toàn những lời ngọt ngào.

Doanh Chu đứng dưới cây liễu cách đó mười bước, cánh tay ôm chậu hoa cũng căng lên sau đó thấp giọng nói: “Hiện giờ muốn nghiệm chứng xem chúng ta có còn ở ‘Bạch Thạch Hà trấn’ ban đầu hay không thì phải xem tiểu nhị kia sẽ phản ứng thế nào.”

Tiểu Xuân không tự giác nuốt nước miếng và càng thêm đề phòng nhìn chằm chằm tiểu nhị với khuôn mặt khô gầy kia.

Bất kể là hôm qua hay hôm nay thì người tiếp đãi bọn họ đều là hắn. Nếu người này còn nhớ rõ chuyện xảy ra ban ngày thì lúc Doanh Chu đi tới hắn khẳng định sẽ nói……

“Khách quan trở về nghỉ chân sao…… A, ngài còn mang theo cả chậu cây cảnh nữa này.” Tiểu nhị nở nụ cười lấy lòng, “Trên đường hẳn rất vất vả, tiểu nhân sẽ chuẩn bị đồ ăn nóng cho ngài nhé? Tương vịt, cá nướng, đầu sư tử, ngài thích ăn cái gì?”

Doanh Chu lặng lẽ đánh giá tiểu nhị và nói, “Không cần đồ ăn đâu.”

Ngay sau đó hắn hỏi: “Phòng ta ở chỗ nào nhỉ?”

Tiểu nhị đáp cực trôi chảy, “Lầu hai, phòng số hai. Có cần tiểu nhân mang ngài lên không?”

“Không cần.” Doanh Chu xua xua tay.

Lăn lộn nửa ngày nên lúc hắn vào phòng ngồi xuống thì ngày đã ngả về tây. Ánh dương lóa mắt chiếu thẳng vào cạnh bàn. Tiểu Xuân được hắn đặt trong một góc có thể phơi nắng khiến lá cây đổi màu xanh đậm.

“Nói cách khác chúng ta vẫn ở ‘Bạch Thạch Hà trấn’ ban đầu sao? Từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một ‘Bạch Thạch Hà trấn’ sao?”

Doanh Chu không tỏ ý kiến mà lấy giấy bút từ ngăn tủ đầu giường ra rồi vẽ một cái khung vuông thô sơ, “Đây là thành trấn.”

“Bên trái là thành tây, phía bên phải là thành đông, chúng ta từ thành đông ra ngoài, sau đó ——” Hắn dùng mực nước vẽ một hình vòng cung cực lớn nối hai điểm đông tây với nhau, “Lại về tới thành tây.”

“À.” Tiểu Xuân búng tay một cái và lập tức thông suốt, “Có phải quỷ đánh tường hay không?”

Nàng quả thực rất thích mấy truyền thuyết quỷ quái, cái gì cũng có thể nghĩ theo hướng kia.

Doanh Chu ngước mắt đáp, “Ngươi thích nghĩ thế cũng được.”

Hắn là người trời sinh sợ phiền toái, nói năng luôn thẳng thắn không thèm che giấu. Nếu đổi thành người khác thì chỉ cần ở chung một thời gian sẽ nhận ra ghét bỏ trong lời của hắn. Cũng may đối phương là Tiểu Xuân vì thế nàng còn cảm thấy hắn chịu để ý tới mình đã là đối xử cực tốt với nàng rồi.

Nàng rũ đống cành lá đơn bạc của mình và buồn rầu sâu sắc: “Nhưng tại sao lại như vậy?”

Lý do vì sao lại thế này không phải việc quan trọng.

Có lẽ là do con yêu quái nào đó buông kết giới để gây sóng gió, cũng có lẽ là trời cao giáng dị tượng, hoặc sao trời có biến. Tóm lại bọn họ đang ở ngõ cụt không thể đi ra, việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để thoát thân.

Doanh Chu cầm cán bút và nhẹ nhàng gõ một cái. Theo lẽ thường thì đợi bọn họ ra khỏi thành hẳn sẽ phải đi thẳng về phía trước. Nếu con đường biến thành hình tròn vậy nhất định có chỗ khác thường nào đó mà bọn họ không phát hiện ra nên mới bị bịt mắt.

“Chắc là chỗ này.”

Một nhánh cây chợt chạm vào chỗ con đường bắt đầu cong đi, “Theo lẽo thường chúng ta vừa khởi hành thì ắt sẽ đi thẳng, nếu cuối cùng đường lại cong vòng thì chỉ có thể là kẻ nào đó động tay chân, và chỉ có thể tác động ở chỗ này.”

Giống như có người cố ý cắt đứt con đường núi rồi nắn nó thành hình tròn vậy.

Tiểu Xuân nói xong lại phát hiện Doanh Chu nghiêng mặt và dùng thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm mình.

Nàng nghi hoặc hỏi, “Ta làm sao à?”



Thiếu niên bỗng nhiên nghiêm túc hơn: “Không sao. Chẳng qua ta không ngờ ngươi cũng không phải quá ngốc.”

Tiểu Xuân: “……”

Rốt cuộc hắn có hiểu lầm gì về nàng à?!

“Ta tốt xấu cũng là đại yêu đã sống ba ngàn năm đó, chẳng qua ta không hiểu rõ việc nhân gian thôi chứ không có nghĩa là đầu óc ta có vấn đề. Bạch Vu Sơn có ngàn vạn cỏ cây, mấy trăm loài chim thú nhưng chỉ có mình ta trở thành thụ tinh. Điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh ta cực kỳ xuất sắc……”

Nàng vung vẩy cành lá mà giảng giải rõ ràng.

Doanh Chu nhìn cây non trong chậu khua múa cành lá để thiếp vàng lên mặt bản thân thì ý cười trong đáy mắt đã lan tới khóe miệng. Ai biết đột nhiên lỗ tai hắn lại giật giật.

Hắn chợt ngưng thần với biểu tình nghiêm túc và bắt đầu hít hít ngửi ngửi.

Có mùi gì đó…… Là mùi lông mao.

Là mùi lông trên người loại thú nào đó.

Đôi mắt của Doanh Chu đột nhiên trợn to sau đó hắn chuyển hướng tới cửa. Trong chớp mắt ấy hắn rõ ràng nhìn thấy một đôi tai mang lông trắng vút qua.

Xuất phát từ bản năng săn mồi thế là thiếu niên lập tức bật dậy, chân sau trùng xuống như đang thúc giục cơ bắp, cả người run lên hưng phấn.

“Ngươi ở trong phòng đợi, ta ra cửa một lát sẽ về.”

Tiểu Xuân: “A?”

Nàng chỉ kịp “A” xong thì đã thấy trước mặt lướt qua một cơn gió và trong phòng đã chẳng còn ai.

Lúc Doanh Chu chạy đến hành lang thì ánh sáng mặt trời vẫn tiếp tục vẩy ánh hoàng hôn lên nơi này, nhuộm nửa cái khách điếm trong vẻ mềm mại ấm áp. Ánh mắt hắn sắc bén quét ngang sảnh lớn, trong ngực có thứ gì đó gào thét chờ phát tiết. Tầng dưới có mấy chục thực khách nghe thấy động tĩnh thì nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Mũi Doanh Chu nhanh chóng phân biệt đủ loại mùi quanh mình sau đó bước vội xuống lầu và nhảy ra ngoài phố.

Nếu yêu hóa thành hình người trộn lẫn vào nhân gian mà lại có đạo hạnh cao thâm và cố tình che giấu bản thân thì cho dù là kẻ cùng tộc cũng khó mà phân biệt được.

Nhưng chó lại khác.

Chó và sói có cái mũi thính hơn các loài khác, đặc biệt là những con đã khai linh trí luôn là trời sinh có khướu giác cực mạnh.

Doanh Chu đẩy đám tiểu thương đang rao hàng ầm ĩ ra và theo mùi kia truy đuổi.

Trong thành có yêu.

Hơn nữa yêu quái này còn có hành vi lén lút, đặc biệt nghe lén trước cửa phòng hắn…… không biết có ý đồ gì?

Đối phương có phải chủ mưu của những dị thường này hay không?

Lúc hắn tới gần một ruộng lúa ở ngoại ô thì ngừng lại. Mặt trời đã nặng nề lặn, bầu trời chỉ còn lại một mảnh âm u màu xanh đậm.

Tiếng côn trùng lười biếng kêu vang kèm theo tiếng ếch nửa chết nửa sống rên rỉ bỗng nhiên im bặt.

Doanh Chu thoáng nhìn qua sau đó dừng trước mặt một cây hòe thấp lùn. Hắn cũng không vội mở miệng mà dùng biểu tình cao ngạo và bình thản nhìn chỗ kia.

Rất nhanh hắn đã nghe thấy một tiếng cười cao vút lại mang theo trào phúng.

“Không hổ là tiểu yêu trẻ tuổi, thể lực đúng là tốt, chạy cũng nhanh.”

Một nam tử cả người thấp bé bước ra từ phía sau cây hòe. Hắn có một đôi mắt tam giác, râu ria xồm xoàm, ngũ quan trên dưới đều lộ ra gian xảo.

“Không phải ngươi cố ý dẫn ta tới tận đây sao?” Doanh Chu cũng chẳng luống cuống mà chỉ hất cằm hỏi, “Lúc này chính hợp ý ngươi đúng không?”

“Nói không sai.”

Tên nam tử vóc dáng nhỏ thó kia vuốt chóp mũi nói, “Nhưng thằng nhóc nhà ngươi cũng mạnh miệng nhỉ.”

Hắn thử nhe răng dọa, “Bình sinh ta không thích nhất là đám hậu bối trẻ tuổi không coi ai ra gì.”

“Phải không?” Doanh Chu xòe tay thế là một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên biến thành một lưỡi đao dài, “Vậy ngươi phải quý trọng thời khắc này một chút mới được. Sau này sẽ không còn cơ hội mà ghét bỏ người như ta nữa đâu.”

Ánh đao lập lòe bùng lên trong cảnh tối tăm. Doanh Chu đang muốn tiến lên thì thấy phía sau lưng vô cớ truyền tới cảm giác căng thẳng.



Hắn liếc mắt thì thấy phía sau không biết từ bao giờ đã có một tên nam tử giống hệt tên kia. Hai kẻ ấy trước sau hợp công vây hắn như nhân bánh kẹp.

Rốt cuộc Doanh Chu cũng hiểu ngọn nguồn và không mặn không nhạt cười một tiếng: “Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra là anh em song sinh.”

“Đúng vậy.” Gã đối diện xoay xoay cần cổ kiêu căng nói, “Anh em song sinh chính là có điểm này không tốt, cái gì cũng phải chia nhau ăn. Nhìn bộ dạng ngươi không tệ, vốn định cho ngươi chết một cách thể diện, đáng tiếc.”

Vừa dứt lời chỗ hai kẻ kia đang đứng lập tức bốc lên hai cơn lốc xoáy. Tụi nó lập tức biến thành hai con linh miêu với sắc lông xám trắng. (Truyện này của trang runghophach.com) Tứ chi uy vũ hùng tráng đột ngột mọc ra, hai con cao to như hai con sư tử.

Một trước một sau, hai kẻ đó song song mà nhìn một mình Doanh Chu đơn bạc đứng đó sau đó há mồm rít gào một tiếng.

“Nếu đã không dễ chia thì chỉ có thể chém eo ——”

Linh miêu là mèo, răng nanh đều to dài, đầu tròn, miệng rộng, lưỡi có gai, miệng vừa mở đã ngửi được mùi tanh nồng nặc.

Miêu yêu này ăn thịt sống.

Doanh Chu thấy thế thì không nhanh không chậm mà thu đao lại sau đó cúi thấp đầu.

Ánh lửa bùng lên cuốn cả người hắn trong đó. Hai con linh miêu kia còn chưa kịp há mồm cắn thì chỉ thấy ngọn lửa kia ngày càng cao. Bỗng nhiên nó vọt lên mấy trượng, bao phủ đỉnh đầu của một con quái vật.

Hai con linh miêu vẫn duy trì tư thế há miệng nhưng mắt lại trợn trừng nhìn lên trên.

Dưới vầng trăng mới nhú là một con chó sói màu xám bạc to như quả núi nhỏ. Cả người con chó sói là lông tóc xõa tung, bộ dạng tuổi trẻ lại khỏe mạnh. Đôi mắt kia lộ ra sắc bén, đẹp như ngọc nhưng lại cực lạnh lẽo.

Hai con linh miêu lập tức cụp tai sau đầu, trong lòng thầm chửi mẹ nó.

Sao lại là chó chứ! Lại còn to tổ chảng thế kia! Nó lại còn đứng dưới trăng tròn nữa kìa!

Yêu tinh chưa từng có cái gì gọi là cảm thấy thẹn, nói thua là thua sau đó lập tức quay đầu muốn chạy. Nhưng con chó sói này cũng quá nhanh, vừa nhấc chân đã nhẹ nhàng đạp hai con linh miêu kia dưới chân.

Hai anh em giãy giụa phát ra vài tiếng mèo kêu nhưng sau khi cảm nhận được chênh lệch thể lực thế là tụi nó cũng không dám nói lời tàn nhẫn nữa mà bày ra một bộ anh em hoạn nạn có nhau cực kỳ xuất sắc.

“Chúng ta đều có 400 – 500 năm tu vi, một ngày ngươi ăn những hai con sợ là không tiêu hóa nổi đâu.”

Con còn lại điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Con bên kia lập tức chỉ vào anh em nhà mình mà nói, “Ngươi ăn nó trước đi, yêu lực của nó yếu hơn ta một chút, dễ tiêu hóa hơn.”

Đối phương vừa nghe đã nhảy dựng lên: “Không không không…… Ngươi ăn hắn trước ấy, hắn là anh, yêu lực mạnh mẽ nên sẽ đủ cho ngươi tăng tiến tu vi.”

“Yêu lực của hắn cũng không thấp! Ngươi ăn hắn trước đi, phải nghĩ cho thân thể mình, nghe ta……”

“Không không không, ăn hắn trước ấy, lớn nhỏ có thứ tự……”

Doanh Chu lạnh lùng liếc hai con mèo kia sau đó thong thả ung dung mà lắc lắc bộ lông, hoàn toàn không nóng nảy.

*

Đêm khuya buông xuống, khách điếm vừa qua giờ cơm nên trong sảnh vẫn lác đác ngồi mấy vị khách đang tán gẫu uống trà.

Tiểu nhị trông thấy Doanh Chu lên cầu thang thì lập tức nhiệt tình chạy tới hỏi han.

“Công tử lại ra ngoài làm việc à? Hoắc ——” lúc này hắn mới nhận ra trong tay đối phương có hai con vật sống, “Mèo rừng xinh quá, ngài bắt được ở đâu thế?”

Hắn đáp tùy tiện: “Săn ở vùng ngoại ô.”

Tiểu nhị tấm tắc vì lạ, không thể ngờ vị khách này lại có tay nghề khá thế.

Doanh Chu đẩy cửa phòng ra, đang muốn buông hai con linh miêu bị trói kín mít kia xuống thì ánh mắt lại nhìn tới chỗ cái bàn bên cửa sổ và đột ngột dừng động tác ——

Cái chậu sứ vốn đặt trên bàn đã không cánh mà bay.

Hắn đứng đờ ra một lúc mới hoảng hốt ý thức được cái gì đó và bất đắc dĩ thở dài sau đó xoay người xuống cầu thang đi ra hậu viện. Tới đó hắn vội nhặt cái chậu sứ có cây sồi trắng đang an tĩnh phơi ánh trăng và mang về.

 

------oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi